Đan Đại Chí Tôn
Chương 1112
141@-- Lùi xuống cho ta!
Hai mắt nữ tử lấp lóe cường quang, tuôn ra hai thanh huyết kiếm chân thực, đâm đến mi tâm của Khương Phàm.
Khương Phàm vung mạnh quyền kích nát, xoay chuyển ở tại chỗ, nhấc ngang đùi phải đánh đến ngực nữ tử.
Răng rắc!!
Chỗ mềm mại bị vỡ vụn, xương ngực sụp đổ, nữ tử kêu thảm bay ra ngoài.
- Trấn cho ta!!
Một người từ trên trời giáng xuống, bầu trời hoàn toàn mờ mịt, là phù văn hoa mỹ, xen lẫn thành hình dáng Man Hùng đáng sợ, như núi cao che đậy Khương Phàm.
Cùng lúc đó, hai đoạn roi lôi điện kích xạ phóng tới, tráng kiện cứng cỏi, quấn quanh cơ thể Khương Phàm, muốn khống chế hắn lại.
Nơi xa, một người kéo căng trường cung, lấy sát khí đen kịt ngưng tụ hắc tiễn, khóa chặt Khương Phàm, nháy mắt bạo kích, những nơi đi qua, không gian đều mở ra vết tích.
Thời khắc sống còn, lực lượng toàn thân Khương Phàm tăng vọt, trực tiếp kích phát bản thân, đạt tới trăm vạn cực cảnh.
Răng rắc!
Roi lôi điện quấn quanh hắn vỡ vụn, tại lúc hắc tiễn giết tới, trong chốc lát, Khương Phàm đã phóng lên tận trời, rống to như sấm, trọng quyền đánh vỡ nát phù văn đại hùng, liệt diễm nổ tung dưới chân, tốc độ tăng vọt, lực quyền cuồn cuộn, trùng kích nam tử ở không trung.
Nam tử muốn né tránh nhưng đã không kịp, bị trọng quyền của Khương Phàm xuyên qua khoang bụng, kêu thảm bay ra ngoài.
- Đều tránh ra cho ta!
Một nam tử hùng tráng lao đến Khương Phàm, dương cương bá khí, mang theo cương khí vô tận như một vùng biển mênh mông đang cuộn trào mãnh liệt.
Đám người biến sắc, hốt hoảng lui lại.
Toàn thân Nam tử vặn vẹo hài cốt, trong lúc phóng tới đã hóa thân thành một con Man Ngưu hùng tráng, toàn thân đen kịt, cơ bắp quay quanh giống như mãng xà, cương khí cùng sát khí cuồn cuộn, cực kì khủng bố.
Oanh!
Mặt đất sụp đổ, Man Ngưu vô cùng dũng mãnh, bá khí vô biên, đạp trên sát khí phóng lên trời, cái sự dã man trùng kích kia phảng phất muốn đánh bầu trời.
Đây là Khai Sơn Man Ngưu, có được huyết mạch cực kì khủng bố, có thể phá hủy đại địa, đâm lủng Thiên Sơn, có thể quét ngang hết thảy tất cả mọi thứ!
Hắn là chi thứ Hứa gia, Hứa Nguyên Khôi, Thánh phẩm thú văn, Linh Hồn cảnh tứ trọng thiên.
Khương Phàm vỗ cánh lao xuống, vòng ra một quyền, tử khí ngút trời, như sông lớn cuồn cuộn, cường thế lại đầy khí thế.
Ầm ầm!!
Bầu trời run rẩy, thanh âm cuồng liệt điếc tai, giống như hai chiến binh đánh tới cùng một chỗ, cương khí, tử khí bành trướng, bao phủ mấy ngàn thước trên trời cao.
Khương Phàm bay lên, cưỡng ép ổn định.
Khai Sơn Man Ngưu run rẩy đầu, tiếp tục rơi xuống, lực lượng nặng nề đã làm vỡ nát mặt đất.
Khương Phàm từ trên trời giáng xuống, nắm chặt nắm đấm, kích phát lực lượng chiến trụ, ngang nhiên lao đến Man Ngưu.
Rống!!
Man Ngưu gào thét, kim giác chói mắt trên trán lan tràn ra đường vân tinh mịn, quấn quanh toàn thân.
Ầm ầm trầm đục, toàn thân hắn khuấy động cương khí đáng sợ, càng hùng tráng hơn cứng rắn hơn, cũng càng cuồng dã, bốn vó đạp mạnh mặt đất, lại tiếp tục lao đến Khương Phàm.
Rầm rầm rầm!
Trận va chạm dã man, oanh minh khắp quảng trường, vô cùng rung động lòng người.
Nhưng, không đợi bọn người Hứa Như Lai hô to lớn tiếng khen hay, cảnh tượng trước mắt đã chấn kinh tất cả mọi người.
Toàn thân Khương Phàm cuồn cuộn sóng nhiệt, tử khí khẩn thiết bạo kích đầu trâu, đè ép Khai Sơn Man Ngưu lùi lại.
Mười mét... Hai mươi mét... Một trăm mét... Năm trăm mét... Ba trăm tám mươi mốt quyền, đánh Khai Sơn Man Ngưu lui hơn một ngàn chín trăm mét.
- Aaa…!!
Khương Phàm gào thét, gương mặt dữ tợn, trọng quyền thứ ba trăm tám mươi hai sôi trào cương khí kinh khủng, vượt qua trăm vạn cực cảnh.
Răng rắc!!
Đầu trâu nứt ra, Man Ngưu kêu rên, lui lại mấy chục mét, đập vào trên tường cao cứng rắn.
Bức tường bất chợt lay động, đảo mắt đã sụp đổ.
Khai Sơn Man Ngưu nương theo đá vụn bay lên, liên tiếp phóng lên, lần nữa tháo chạy mấy chục mét.
Khương Phàm vỗ cánh trùng kích, một phát bắt được cái sừng của hắn, bay lên trời cao.
Rống!!
Khai Sơn Man Ngưu hét lớn giãy dụa, Thiên Ngưu Giác bộc phát ra ánh sáng kinh khủng, tiếp tục công kích Khương Phàm, lại bị Khương Phàm cường thế chống đỡ.
Khương Phàm huy động hỏa dực, nắm lấy sừng trâu phóng lên trời cao hơn hai ngàn mét, cuồng lực luân chuyển, kình phong gào thét, đột nhiên buông tay.
Khai Sơn Man Ngưu bị thả ra, hắn lập tức khống chế cương khí, muốn giữ vững thân thể.
Nhưng... Khương Phàm ở trên không sôi trào lên liệt diễm vô biên, giống như biển lửa trải rộng ra mấy ngàn thước.
Ngay sau đó, mãnh hổ gào thét, cự tượng huýt dài, số lượng lớn mãnh thú liên tiếp thành hình.
Tràng diện rung động, kim quang vô biên.
- Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền!
Khương Phàm hét lớn, liệt diễm bạo động, trên trăm con mãnh thú kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên phóng tới kéo lấy liệt diễm vô biên giống như thú triều bảo đảm tràn ngập đất trời che mất Khai Sơn Man Ngưu.
Khai Sơn Man Ngưu đường đường là tứ trọng thiên, da thịt cứng rắn, hắn giãy dụa kịch liệt, mạnh mẽ đâm tới nghênh chiến thú quyền.
Nhưng, thú quyền số lượng quá nhiều, mỗi con đều có đặc thù không giống nhau, bọn chúng giống như là ác thú chân thực, sống sờ sờ che mất Khai Sơn Man Ngưu.
Ngay sau đó, Khương Phàm nhanh chóng giết tới, trọng quyền xuyên thấu liệt diễm đánh vào phía sau lưng Khai Sơn Man Ngưu.
Răng rắc!!
Man Ngưu kêu rên, ầm vang rơi xuống, nương theo huyết thủy đầy trời, đập vào trên quảng trường.
Khương Phàm vỗ cánh hô to:
- Rác rưởi! Không chịu nổi một kích! Kế tiếp!
Rống...
Khai Sơn Man Ngưu tức giận gào thét, kết quả vừa mới chống lên tới thì đã lảo đảo hai bước, trực tiếp quỳ gối ở nơi đó.
- Tiếp tục lên! Ngũ trọng thiên đâu? Lục trọng thiên đâu? Lên đi!
Thiếu nữ kêu to, mặt như phủ băng.
- Đủ rồi!
Các lão nhân ra mặt, ngăn hỗn loạn lại.
Khương Phàm nhìn quanh toàn trường, hung tợn phun nước bọt:
- Chí Tôn Kim Thành, một thành dơ bẩn, với tư thái các ngươi đây, chính là hoàng tộc làm bậy.
- Một tên đệ tử nho nhỏ của thánh địa như ngươi, còn không có tư cách bàn bạc về hoàng tộc!
- Muốn nói về hoàng tộc, trước tiên ngươi cần phải trở thành hoàng tộc, nhưng ngươi đời này không có tư cách.
- Đừng tưởng rằng thắng Ngu Thiên Khải liền có thể không coi ai ra gì, kỳ thật ngươi căn bản không có thắng.
- Đừng tưởng rằng Vô Hồi thánh địa tại Vương Quốc Hắc Ám có thể ngang hàng cùng với chúng ta thì có thể thật có thể cùng chúng ta khiêu chiến, các ngươi còn chưa đủ tư cách.
Đám người Kim Thành tức giận quát tháo.
Đan Đại Chí Tôn
Hai mắt nữ tử lấp lóe cường quang, tuôn ra hai thanh huyết kiếm chân thực, đâm đến mi tâm của Khương Phàm.
Khương Phàm vung mạnh quyền kích nát, xoay chuyển ở tại chỗ, nhấc ngang đùi phải đánh đến ngực nữ tử.
Răng rắc!!
Chỗ mềm mại bị vỡ vụn, xương ngực sụp đổ, nữ tử kêu thảm bay ra ngoài.
- Trấn cho ta!!
Một người từ trên trời giáng xuống, bầu trời hoàn toàn mờ mịt, là phù văn hoa mỹ, xen lẫn thành hình dáng Man Hùng đáng sợ, như núi cao che đậy Khương Phàm.
Cùng lúc đó, hai đoạn roi lôi điện kích xạ phóng tới, tráng kiện cứng cỏi, quấn quanh cơ thể Khương Phàm, muốn khống chế hắn lại.
Nơi xa, một người kéo căng trường cung, lấy sát khí đen kịt ngưng tụ hắc tiễn, khóa chặt Khương Phàm, nháy mắt bạo kích, những nơi đi qua, không gian đều mở ra vết tích.
Thời khắc sống còn, lực lượng toàn thân Khương Phàm tăng vọt, trực tiếp kích phát bản thân, đạt tới trăm vạn cực cảnh.
Răng rắc!
Roi lôi điện quấn quanh hắn vỡ vụn, tại lúc hắc tiễn giết tới, trong chốc lát, Khương Phàm đã phóng lên tận trời, rống to như sấm, trọng quyền đánh vỡ nát phù văn đại hùng, liệt diễm nổ tung dưới chân, tốc độ tăng vọt, lực quyền cuồn cuộn, trùng kích nam tử ở không trung.
Nam tử muốn né tránh nhưng đã không kịp, bị trọng quyền của Khương Phàm xuyên qua khoang bụng, kêu thảm bay ra ngoài.
- Đều tránh ra cho ta!
Một nam tử hùng tráng lao đến Khương Phàm, dương cương bá khí, mang theo cương khí vô tận như một vùng biển mênh mông đang cuộn trào mãnh liệt.
Đám người biến sắc, hốt hoảng lui lại.
Toàn thân Nam tử vặn vẹo hài cốt, trong lúc phóng tới đã hóa thân thành một con Man Ngưu hùng tráng, toàn thân đen kịt, cơ bắp quay quanh giống như mãng xà, cương khí cùng sát khí cuồn cuộn, cực kì khủng bố.
Oanh!
Mặt đất sụp đổ, Man Ngưu vô cùng dũng mãnh, bá khí vô biên, đạp trên sát khí phóng lên trời, cái sự dã man trùng kích kia phảng phất muốn đánh bầu trời.
Đây là Khai Sơn Man Ngưu, có được huyết mạch cực kì khủng bố, có thể phá hủy đại địa, đâm lủng Thiên Sơn, có thể quét ngang hết thảy tất cả mọi thứ!
Hắn là chi thứ Hứa gia, Hứa Nguyên Khôi, Thánh phẩm thú văn, Linh Hồn cảnh tứ trọng thiên.
Khương Phàm vỗ cánh lao xuống, vòng ra một quyền, tử khí ngút trời, như sông lớn cuồn cuộn, cường thế lại đầy khí thế.
Ầm ầm!!
Bầu trời run rẩy, thanh âm cuồng liệt điếc tai, giống như hai chiến binh đánh tới cùng một chỗ, cương khí, tử khí bành trướng, bao phủ mấy ngàn thước trên trời cao.
Khương Phàm bay lên, cưỡng ép ổn định.
Khai Sơn Man Ngưu run rẩy đầu, tiếp tục rơi xuống, lực lượng nặng nề đã làm vỡ nát mặt đất.
Khương Phàm từ trên trời giáng xuống, nắm chặt nắm đấm, kích phát lực lượng chiến trụ, ngang nhiên lao đến Man Ngưu.
Rống!!
Man Ngưu gào thét, kim giác chói mắt trên trán lan tràn ra đường vân tinh mịn, quấn quanh toàn thân.
Ầm ầm trầm đục, toàn thân hắn khuấy động cương khí đáng sợ, càng hùng tráng hơn cứng rắn hơn, cũng càng cuồng dã, bốn vó đạp mạnh mặt đất, lại tiếp tục lao đến Khương Phàm.
Rầm rầm rầm!
Trận va chạm dã man, oanh minh khắp quảng trường, vô cùng rung động lòng người.
Nhưng, không đợi bọn người Hứa Như Lai hô to lớn tiếng khen hay, cảnh tượng trước mắt đã chấn kinh tất cả mọi người.
Toàn thân Khương Phàm cuồn cuộn sóng nhiệt, tử khí khẩn thiết bạo kích đầu trâu, đè ép Khai Sơn Man Ngưu lùi lại.
Mười mét... Hai mươi mét... Một trăm mét... Năm trăm mét... Ba trăm tám mươi mốt quyền, đánh Khai Sơn Man Ngưu lui hơn một ngàn chín trăm mét.
- Aaa…!!
Khương Phàm gào thét, gương mặt dữ tợn, trọng quyền thứ ba trăm tám mươi hai sôi trào cương khí kinh khủng, vượt qua trăm vạn cực cảnh.
Răng rắc!!
Đầu trâu nứt ra, Man Ngưu kêu rên, lui lại mấy chục mét, đập vào trên tường cao cứng rắn.
Bức tường bất chợt lay động, đảo mắt đã sụp đổ.
Khai Sơn Man Ngưu nương theo đá vụn bay lên, liên tiếp phóng lên, lần nữa tháo chạy mấy chục mét.
Khương Phàm vỗ cánh trùng kích, một phát bắt được cái sừng của hắn, bay lên trời cao.
Rống!!
Khai Sơn Man Ngưu hét lớn giãy dụa, Thiên Ngưu Giác bộc phát ra ánh sáng kinh khủng, tiếp tục công kích Khương Phàm, lại bị Khương Phàm cường thế chống đỡ.
Khương Phàm huy động hỏa dực, nắm lấy sừng trâu phóng lên trời cao hơn hai ngàn mét, cuồng lực luân chuyển, kình phong gào thét, đột nhiên buông tay.
Khai Sơn Man Ngưu bị thả ra, hắn lập tức khống chế cương khí, muốn giữ vững thân thể.
Nhưng... Khương Phàm ở trên không sôi trào lên liệt diễm vô biên, giống như biển lửa trải rộng ra mấy ngàn thước.
Ngay sau đó, mãnh hổ gào thét, cự tượng huýt dài, số lượng lớn mãnh thú liên tiếp thành hình.
Tràng diện rung động, kim quang vô biên.
- Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền!
Khương Phàm hét lớn, liệt diễm bạo động, trên trăm con mãnh thú kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên phóng tới kéo lấy liệt diễm vô biên giống như thú triều bảo đảm tràn ngập đất trời che mất Khai Sơn Man Ngưu.
Khai Sơn Man Ngưu đường đường là tứ trọng thiên, da thịt cứng rắn, hắn giãy dụa kịch liệt, mạnh mẽ đâm tới nghênh chiến thú quyền.
Nhưng, thú quyền số lượng quá nhiều, mỗi con đều có đặc thù không giống nhau, bọn chúng giống như là ác thú chân thực, sống sờ sờ che mất Khai Sơn Man Ngưu.
Ngay sau đó, Khương Phàm nhanh chóng giết tới, trọng quyền xuyên thấu liệt diễm đánh vào phía sau lưng Khai Sơn Man Ngưu.
Răng rắc!!
Man Ngưu kêu rên, ầm vang rơi xuống, nương theo huyết thủy đầy trời, đập vào trên quảng trường.
Khương Phàm vỗ cánh hô to:
- Rác rưởi! Không chịu nổi một kích! Kế tiếp!
Rống...
Khai Sơn Man Ngưu tức giận gào thét, kết quả vừa mới chống lên tới thì đã lảo đảo hai bước, trực tiếp quỳ gối ở nơi đó.
- Tiếp tục lên! Ngũ trọng thiên đâu? Lục trọng thiên đâu? Lên đi!
Thiếu nữ kêu to, mặt như phủ băng.
- Đủ rồi!
Các lão nhân ra mặt, ngăn hỗn loạn lại.
Khương Phàm nhìn quanh toàn trường, hung tợn phun nước bọt:
- Chí Tôn Kim Thành, một thành dơ bẩn, với tư thái các ngươi đây, chính là hoàng tộc làm bậy.
- Một tên đệ tử nho nhỏ của thánh địa như ngươi, còn không có tư cách bàn bạc về hoàng tộc!
- Muốn nói về hoàng tộc, trước tiên ngươi cần phải trở thành hoàng tộc, nhưng ngươi đời này không có tư cách.
- Đừng tưởng rằng thắng Ngu Thiên Khải liền có thể không coi ai ra gì, kỳ thật ngươi căn bản không có thắng.
- Đừng tưởng rằng Vô Hồi thánh địa tại Vương Quốc Hắc Ám có thể ngang hàng cùng với chúng ta thì có thể thật có thể cùng chúng ta khiêu chiến, các ngươi còn chưa đủ tư cách.
Đám người Kim Thành tức giận quát tháo.
Đan Đại Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Đan Đại Chí Tôn
Story
Chương 1112
10.0/10 từ 20 lượt.