Dân Chơi

C2: Phương bắc cũng có người ăn ít chứ

80@-

Biết lần đầu tiên gặp anh, tôi có cảm giác gì không? – Một cảm giác tự ti, lòng tự tôn mãnh liệt khiến tôi ngậm chặt miệng, thẹn thùng mím đôi môi màu hồng cam san hô.

Lúc mới đi làm, xung quanh đều là người làm việc máy móc, tôi đã được xem là người hằng ngày tốn nhiều thời gian ăn diện nhất trong công ty rồi. Nhưng khi gặp anh tôi mới biết, có những thứ chỉ dựa vào trang phục thôi là không đủ.

Để trai thẳng tự sướng thì phải tăng 20% điểm lên mới ra ảnh thực là kiến thức mới trở nên phổ biến trong mấy năm gần đây. Hôm đó tôi mơ màng nghĩ, anh còn tràn đầy sức sống hơn so với album ảnh trên Douban. Buồng xe tối tăm đã phủ lên một tầng ánh sáng thần bí cho đường nét của anh. Một tay gác lên cửa xe, tay còn lại thì cầm vô lăng, dáng vẻ không khác gì nam chính con ông cháu cha trong bộ phim Đài Loan tối qua.

Tất nhiên, có khả năng có xe thêm điểm cộng, nên cả người cũng trở nên cao cấp hơn. Đuôi xe vuông vức cool ngầu của Cadillac kia đã cực kỳ quyến rũ rồi.

Tôi tiến vài bước về phía cửa xe, dùng tay không phá dỡ rào chắn giữa trên mạng và thực tế. Người ta thường nói ảnh mạng khác xa ngoài đời, nhưng người này đúng là đẹp hơn cả ảnh mạng. Đam Mỹ H Văn

Tôi thừa nhận, giây phút đó tôi thật sự mê như điếu đổ. Hai mươi chín tuổi lái xe năm sáu trăm nghìn tệ. Trước đây trong lúc tán gẫu tôi đã biết anh là người bản địa, sống một mình, thậm chí sở hữu ít nhất một căn nhà. Còn tôi hai mươi sáu tuổi đầu suy nghĩ cực kỳ khôn lỏi, chắc anh được xem là hình mẫu “đẹp trai cao mét tám dân đại gia” đang thịnh hành nhất hiện nay rồi.

Anh mở cửa xe từ bên trong giúp tôi, rồi mỉm cười chào hỏi: “Hi.”

Tôi cũng vẫy tay, nở nụ cười lịch sự.



“Ở đây tắc đường quá, không thể xuống xe lịch thiệp mở cửa cho em được.” Anh âm thầm liếc mắt quan sát soi xét tôi, sau đấy nhìn thẳng về phía trước luôn.

Ánh mắt đó như đang thi CET 4 6* vậy, giáo viên cầm căn cước công dân để lên mặt tôi để đối chiếu độ chân thực, ánh mắt lạnh lùng, không có tình cảm, máy móc dời đi.

(*: Kỳ thi đánh giá năng lực tiếng Anh của Trung Quốc)

Lúc thi tôi sợ mình đã trang điểm đậm, không còn giống nữa. Còn hôm nay tôi sợ gương mặt của mình có chỗ nào đó không hợp với gu thẩm mỹ của anh, làm giảm giá trị nhan sắc.

“Chúng ta đi đâu đây?”

“Em đã nghĩ ra muốn ăn gì chưa?”

Tôi và anh cùng lên tiếng, anh giống như thanh kiếm sắc bén, còn tôi thì là vải sa tanh. Trông có vẻ thực lực tương đương, nhưng trên thực tế tôi không hề có sức chống đỡ, móng tay tôi đâm sâu vào trong da thịt.

Anh khẽ cười đáp lại tôi: “Em chọn đi, món Nhật, Hàn, Trung hay Pháp gì cũng được, anh đã đặt chỗ hết rồi.”


“Hết rồi ư?” Tôi vô cùng ngạc nhiên.

“Tất nhiên rồi, hôm qua hỏi em thì em vẫn chưa quyết định, anh đâu thể để em bụng đói chờ chỗ được. Chỉ có mấy thằng nhãi ranh mới để người đẹp chịu khổ thôi.” Nhân lúc đợi đèn đỏ, anh quay mặt kiêu ngạo chớp mắt với tôi, trông tự đắc vô cùng, nhưng ác cái là lại hợp mắt tôi cơ.

Nói thật, nếu đổi thành người khác nói ra những lời này, rõ ràng là đang nổ. Nhưng đằng này lại là anh, làm một “người đẹp” lớ ngớ thiếu va vấp xã hội như tôi đây nhũn cả tim, khiến tôi buông bỏ sự bất an mà ánh mắt đánh giá soi sét ngay từ lần gặp đầu tiên kia mang tới.

Tôi hơi gượng gạo với người lạ, huống hồ còn là người yêu lạ. Cảm giác này rất kỳ diệu, khiến tôi hoảng hốt. Tôi không hề miệng mồm lanh lợi như ở trên mạng, mà giả vờ tự nhiên đáp: “Vậy ăn món Hàn đi.”

“Được thôi, anh rất thích lẩu quân đội của tiệm kia.” Lúc nói, anh lại liếc nhìn tôi, tôi rất muốn hờn dỗi hỏi anh như trên mạng, tôi xinh đến thế à? Sao anh nhìn nhiều lần vậy?


Tôi biết mình khá xinh, mà tôi cũng không phải mấy cô thiếu nữ vô tội kia, sẽ không đăng ảnh không phải mình lên mạng. Cho dù mọi người vốn không quen biết nhau, nhưng lòng hư vinh thì vẫn phải có.

Dĩ nhiên tấm ảnh chụp chung kia đẹp tới mức choáng ngợp lấn át. Có điều, vẻ đẹp xuất phát từ vườn trường luôn kiểu trong sáng dễ chịu, không qua nổi sự thẩm định quá cao cấp.


Nhưng có một điều tôi không biết là, vẻ e thẹn và non nớt đó của mình vừa hay lại hợp ý anh.

Bữa trưa đó tôi ăn chẳng vào tẹo nào, tôi không quen ăn phô mai, cứ dính dính trên miệng trông không được đẹp cho lắm, cộng thêm tâm trạng chưa được thả lỏng nên chỉ ăn được vài ba miếng.

Thấy tôi buông đũa, khóe miệng anh cong lên: “Chẳng phải con gái phương Bắc các em ăn khỏe lắm à?”

“Anh định kiến quá rồi đấy. Phương Bắc cũng có người ăn ít chứ!”

Anh vừa mới uống nước đã bị sặc khiến nước chảy ra từ hai bên khóe miệng, tôi vội vàng rút khăn giấy đưa cho anh.

Anh cười đến mức không kiềm được, dùng khăn giấy che đi một nửa gương mặt tuấn tú, vừa khéo che đi chóp mũi. Anh cười nghiêng ngả, hai mắt như tích tụ ánh sáng phóng điện về phía tôi: “Em thú vị ghê.”

Dưới cuộc trò chuyện khích lệ, tôi dần thả lỏng, khôi phục lại cách ăn nói trên mạng, chủ động bắt chuyện với anh, nói về những bộ phim bị tôi lục tung trên trang chủ của anh, thử tìm ra điểm độc đáo của tôi trên phương diện phim ảnh. Nhưng dường như anh không hứng thú gì mấy với đề tài này, cứ qua đôi ba câu là lại nói đến chuyện nam nữ, khiến tôi đỏ cả mặt.


Anh hỏi tôi lần trước yêu đương là khi nào, hai mắt nhìn tôi chòng chọc, như đang hỏi điểm thi đại học của tôi vậy.


Tôi vén mái tóc dài ra sau tai, giả vờ giả vịt hỏi ngược lại: “Anh hỏi làm gì?”

Nếu đổi thành tôi lúc này, chắc chắn tôi sẽ hỏi ngược lại, còn anh thì sao? Chứ không phải bẽn lẽn đến nỗi đầu óc mụ mị, mỗi câu nói đều không nỡ nhớ lại, hoàn toàn bị anh dắt mũi.

“Anh chỉ hỏi thế thôi.” Anh bảo phục vụ đổi nước ép trái cây cho tôi, dường như lơ đãng nhướng mày liếc mắt nhìn tôi, khiến tôi bị nhìn đến mức luống cuống tay chân.

“Đại học năm ba thì phải.” Nếu tôi nhớ không lầm, mặc dù số lần tôi yêu đương khá nhiều, nhưng không dài lâu. Số lượng bạn trai cũ có thể hợp thành cả một đội bóng, nhưng không ai vượt quá ba tháng cả.

Được rồi, tới lần này thì tôi đã ý thức được mình nên hỏi anh. Anh hiếm khi nhắc đến chuyện của mình, hầu hết chủ đề đều xoay quanh tôi. Nhưng tôi lại thiếu kinh nghiệm về mặt này, thế là lại xấu hổ thẹn thùng, hoàn toàn không có sức nói chuyện trơn tru đùa bỡn như trên mạng.

“Vậy...” Tôi vừa mới mở miệng đã bị câu nói tiếp theo của anh thu hút sự chú ý.

“Vậy là hơn một năm nay em không yêu đương hả?” Dứt lời, anh ra vẻ đăm chiêu, bốn ngón tay gõ lên mặt bàn khiến tôi khó thở.



Dân Chơi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dân Chơi Truyện Dân Chơi Story C2: Phương bắc cũng có người ăn ít chứ
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...