Dân Chơi
C12: Nếu em muốn hôn môi thì cũng được thôi
Lúc xuống tầng, tôi mò mẫm nhìn chung quanh, hy vọng rằng con chó kia thông minh một chút, biết tự tìm đường về nhà mình. Nhưng thực tế trong đêm khuya tối om như mực này chỉ có một bóng người cô đơn đứng cách đó mấy mét, ánh trăng mờ nhạt chiếu nửa cái bóng xuống mặt đất.
Hàn Triệt vừa trở về từ nơi khác. Lúc ngồi trên xe, tôi phát hiện một gói băng vệ sinh được đặt trên ghế lái phụ, tôi nhấc nó lên bằng hai ngón tay rồi phát ra một tiếng “í”, khó tin đưa đến trước mặt anh: “Thứ này là…”
“ED lâu nên biến thái.” Anh bật đèn chỉ đường của xe, nhướng mày nhìn tôi: “Thứ đồ này của phụ nữ các em dùng tốt đấy chứ.”
Hai hàng lông mày của tôi xoắn theo hình gợn sóng, bỗng chốc không rõ anh nói thật hay nói đùa.
Anh chậc một tiếng, tiếc nuối nói: “Vẫn có chút khuyết điểm, hơi kín gió.”
“Bình thường anh toàn lót chỗ nào vậy?” Tôi cố gắng tưởng tượng bộ phận cần dùng trên người anh, nhưng không tưởng tượng được bất cứ vị trí nào.
“Chỗ nào cũng lót được.” Nói rồi, anh xé bao bì, “xoẹt” một phát, thiên thần nhỏ lập tức giang cánh trước mắt tôi. Ngón tay của anh lướt qua lớp bông bên ngoài, bắt đầu giải thích cặn kẽ cho tôi: “Anh thích bên dưới dùng lưới, bên trên dùng cotton.”
Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngùng khi đối mặt với một người đàn ông giơ băng vệ sinh, thậm chí còn cười phì một cái: “Bên trên là sao?”
“Giống như các em, dán lên quần lót.”
Bộ não của tôi đứng máy: “Còn bên dưới?”
“Chân.”
Chắc hẳn mặt của tôi trông cực kỳ thốn.
Hàn Triệt cười phá lên: “Được rồi, không đùa em nữa. Làm nghề bọn anh phải chạy đến hiện trường, toàn là nơi rừng núi hoang vắng, phạm vi mấy chục dặm không một bóng người, địa thế cũng gồ ghề gập ghềnh, đôi khi phải đi công tác lâm thời, ai gọi thì đi luôn, không kịp sửa soạn hành lý, đến nơi phải bắt đầu đi bộ mấy chục dặm đường. Thứ này tiện lợi, lót dưới lòng bàn chân làm miếng lót giày rất dễ chịu, không thì bàn chân sẽ nổi đầy mụn nước.”
“Thế còn bên trên?”
“Anh cũng nói rồi, không có dân cư nên cũng không có siêu thị, vất vả lắm mới tìm được một quán trọ, chỉ có thể xin họ đồ dùng phụ nữ để làm quần lót thay giặt.”
Được rồi, nghe có vẻ công việc của anh rất vất vả.
Hàn Triệt hạ lưng ghế xuống, chúng tôi nằm nghiêng mặt đối mặt với nhau. Nói đùa xong, thấy tôi vẫn không lên tiếng, anh vươn tay về phía tôi, vén tóc mái của tôi, ngón tay gãi cằm tôi: “Em gái à, chỉ thất tình thôi mà, có cần phải đến mức này không?”
Tôi đập lên tay anh, không thèm cố giả vờ: “Em chưa bao giờ đau khổ vì tình.”
“Ái chà, đỉnh hơn cả anh luôn!” Anh hiếm khi nghiêm túc, nhéo khuôn mặt khóc tang của tôi hỏi: “Thế thì sao mặt nhăn mày nhó thế này?”
“Chắc trước khi tìm được con chó, em không thể ngẩng đầu lên được.” Tôi nói hai ba câu ngắn gọn, trong lòng rất khó chịu, cứ cảm thấy mình là người vô tội, nhưng tự dưng lại phải gánh chịu áy náy và cảm giác tội lỗi trong lòng.
Tôi nói muốn cùng nhau tìm, bạn cùng phòng lại xua tay nói không cần, tôi sợ chó cỡ này thì dù thấy nó cũng không dám dắt nó về. Mặc dù nói như vậy rất có lý, nhưng thấy họ bận rộn tôi lại rất xấu hổ.
“Có một cách giải quyết được chuyện này.” Anh giơ ngón trỏ lên, vẽ một vòng tròn giữa không trung.
“Cách gì!” Lòng tôi chợt chấn động, một tay chống đầu ghé lại gần anh hơn một chút.
“Đổi nhà đi.”
“Nói thì dễ lắm.” Kiểu người coi tiền môi giới, tiền thuê nhà, tiền chuyển nhà như mưa bụi giống họ mới có thể nói chuyện bâng quơ như vậy.
“Em ở nhà cũng không giúp ích được gì, còn khiến người khác phiền lòng, cứ buồn bực kiểu này thì cũng không ổn. Chi bằng thế này đi, tạm thời tìm bạn bè quen biết ở nhờ mấy ngày trước đã.”
Anh nói thì dễ dàng, tôi nghĩ một lượt mà không nhớ được ai, ai cũng ở ghép hoặc sống cùng cha mẹ. Tôi thất vọng lắc đầu: “Thôi vậy.” Da mặt tôi dày, nhịn một chút vậy.
“Em bị mù hả?” Anh chợt sáp lại gần, che khuất toàn bộ ánh đèn leo lét trong thùng xe trước mắt tôi.
Tôi chỉ cách đôi môi của anh 0.5 cm, chỉ cần hé miệng sẽ chạm vào. Tôi cố gắng bình tĩnh, mím môi ngập ngừng: “Chuyện này… Không tiện đâu.”
“Em coi anh là người ngoài à?”
Tôi lắc đầu.
“Em coi anh là đàn ông?”
Tôi cười một tiếng.
Anh hôn tôi một cái, cười vô cùng quyến rũ: “Ngoan.”
Tôi lên tầng chỉ mang hai bộ quần áo, xách túi mỹ phẩm rồi xuống ngay. Tôi đoán mình cũng chỉ sống ở đó một hai ngày thôi, chắc con chó sẽ quay về nhanh thôi.
Không ngờ tôi thật sự sẽ đến nhà Hàn Triệt, cũng thật sự thấy đồ trang sức lồng chim được đặt trong góc phòng khách.
“Em ngủ ở đâu?” Đi theo một người đàn ông về nhà, ít nhiều gì tôi cũng hơi băn khoăn.
“Em muốn ngủ ở đâu cũng được.” Anh tháo giày, ngã nhào xuống sofa, mệt mỏi day huyệt thái dương, không hề có ý định dẫn tôi đi tham quan nhà mình.
Tôi đứng trước lối vào nhìn chung quanh một vòng. Ba phòng ngủ một phòng khách, trông thì có vẻ vốn dĩ là hai phòng khách, sau này được đả thông, phòng khách rộng hơn hai mươi mét nối thẳng với một ban công không lớn, một chiếc bàn tròn bằng dây mây được đặt ở đó. Đứng từ cửa sổ ban công nhìn ra ngoài sẽ thấy phong cảnh tầng ba mươi ba bên hồ Ánh Trăng.
Khác với phong cảnh cổ điển ngói xanh tường trắng của khu phố cũ, khu phố mới thật sự thuộc về thế kỷ 21. Rạng sáng 3 giờ đưa mắt nhìn ra bên ngoài, trong thành phố nhà lầu san sát, ánh đèn neon vẽ nên những hình dáng trong bóng đêm tối om, hòa lẫn với ánh đèn lẻ tẻ từ mấy cánh cửa sổ trên những tòa nhà chung quanh, bỗng nhiên cho người ta cảm giác như đang sống ở một thành phố cyberpunk.
Tôi không có tiền đồ há hốc miệng, tầm mắt được thăng hoa trong gió lạnh tháng mười một, mãi đến khi hắt xì một cái mới trở lại hiện thực.
Tôi lê đôi dép da trâu mềm kiểu nam, ngồi xổm bên cạnh Hàn Triệt, nhẹ giọng nói: “Có một phòng cho khách. Em sẽ ngủ ở phòng cho khách.”
“Anh ngủ sớm chút nhé.” Đã hơn ba giờ sáng rồi, tôi vừa đứng dậy thì bị anh kéo lại cổ tay, nói giọng khàn khàn: “Em gái, anh đã ngủ trên giường cáng suốt hai ngày rồi.”
Tôi hỏi: “Sao anh lại ngủ trên cáng?”
“Tăng ca chạy deadline.” Anh nhắm mắt lại, giơ hai ngón tay: “Chạy trước hai ngày thi công, sau đó lại thức thêm hai ngày đêm, còn đi đón em vào lúc nửa đêm. Đàn ông hơn ba mươi tuổi thật sự không dễ dàng chút nào, em có muốn suy xét đến chuyện báo đáp anh không?”
Tên khốn nạn này đúng là… Sự cảm động và ấm áp vừa mới nhen nhóm là anh đã đòi báo đáp ngay. Lúc nào cũng ra vẻ như muốn thanh toán sòng phẳng, thật sự không giữ được một chút thiện cảm nào hết.
Tôi quay người, tức giận nâng mặt anh lên, chu môi hôn thật mạnh một cái. Đồ đàn ông chó má, ai sàm sỡ ai còn chưa chắc đâu. Nhưng rồi chiếc lưỡi của tôi vừa đè lên môi anh thì anh đã đỡ lưng tôi, nghiêng đầu né tránh, còn ra vẻ kinh ngạc: “Ý anh là kêu em xoa bóp eo cho anh, em nghĩ gì vậy?”
Tôi: “…”
“Nhưng mà nếu em muốn hôn môi thì cũng được thôi.” Anh bắt đầu vênh mặt, khóe miệng gợi lên nụ cười xấu xa. Tôi lườm nguýt một phát, một tay đẩy ngã anh, đầu gối gác lên eo anh, “massage” cho anh bằng động tác cực kỳ thô lỗ.
Anh chiếm lý không chịu buông tha cho tôi, đau đến mức vẻ mặt vặn vẹo mà vẫn kiên trì đá xoáy tôi: “Đàn ông ba mươi tuổi thật không dễ dàng chút nào. Vừa bị ED, vừa đau eo, còn dẫn sói vào nhà, bên dưới không được thì bóc lột bên trên của anh.”
Anh càng nói tôi càng xấu hổ, hoàn toàn không nắm giữ được mức độ.
“Má!!!” Hàn Triệt căng cứng cả người như bị điện giật, bỗng chốc kéo tôi đặt dưới thân mình, một tay ôm eo một tay chặn tôi, đau đến mức giọng nói run rẩy: “Lâm Vẫn, em ác thế hả.”
Tôi ngượng nghịu xoay người, sẵng giọng: “Ai bảo anh nói bậy!”
Bỗng chốc, trong không khí chỉ còn lại tiếng hít thở của chúng tôi.
Anh quay lưng về phía ánh đèn, một nửa khuôn mặt bị che trong bóng tối, con ngươi đen nhánh sâu thẳm như đá hắc diệu thạch phản chiếu gương mặt mộc của tôi.
Anh thở hổn hển, cúi xuống mặt kề mặt, chóp mũi đè lên mặt tôi, mặt dày hỏi: “Anh nói bậy chỗ nào?” Tôi quay mặt đi, đôi môi của anh in luôn lên má tôi, hỏi bằng giọng dụ dỗ: “Người hôn anh không phải là em à?” Tôi nổi đóa lên, tay đè lên ngực anh định đẩy anh ra xa một chút để giữ khoảng cách nhưng chỉ phí công. Mà anh lại không chịu để yên, trượt đến bên tai tôi hà hơi, hàm răng cọ xát vành tai của tôi: “Còn chủ động vươn lưỡi nữa chứ, dám làm như vậy trong nhà của một người đàn ông.”
“Anh có phải là đàn ông đâu!” Tôi già mồm cãi lại. Quá mất mặt, tên khốn này đúng là quá xấu xa!
“Anh có phải là đàn ông hay không, hôm nay anh sẽ cho em biết!” Đầu lưỡi của anh linh hoạt lướt qua tai tôi, để lại vùng da ẩm ướt hơi lạnh. Tôi run rẩy nổi da gà, làm nũng van xin: “Xin lỗi, em sai rồi.” Tôi hơi sợ hãi, nhưng lại có chút hưởng thụ. Hành vi thân mật giữa tôi và anh là điều kích thích mà dùng ngôn ngữ bình thường khó có thể định nghĩa rõ ràng.
“Sai chỗ nào?”
“Em không nên hôn anh.”
Anh hừ lạnh một tiếng, tiếp tục hôn tôi, sau gáy của tôi cũng thất thủ.
Trong một khoảnh khắc, tôi có cảm giác như mình đang tan chảy, hóa thành một vũng nước xuân dưới đôi môi của anh.
“Chỗ nào?”
Anh tiếp tục hỏi, mà tôi đã bị hôn đến mức thần trí mơ màng…
“Không nên nói anh không phải là đàn ông?” Anh cắn lên vai tôi, để lại cảm giác cọ sát với hàm răng.
“Không nên xoa bóp quá mạnh làm tổn thương eo của anh?” Anh hôn lên huyệt thái dương của tôi.
“Không nên trong hoàn cảnh không an toàn…” Anh cắn môi dưới của tôi, nhẹ nhàng ngậm lấy, dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi nói tiếp. Tôi hít vào một hơi, nhếch môi nói tiếp: “Khơi mào hành vi thân mật?”
“Pặc!” Môi dưới của tôi bị bắn về vị trí cũ, anh chống tay đè lên người tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm.
Tôi biết chuyện này đã kết thúc, mặc dù hơi tiếc nuối nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Suy cho cùng thì tôi không có ý định có thêm bước tiến thực chất nào đó với anh.
Tôi gập đầu gối định mượn sức ngồi dậy, nhưng lại vô tình chạm vào chỗ cứng rắn nào đó không thể nói thẳng. Tôi và anh đồng thời sững người ra đó, hai người chớp mắt ba gây, tôi mắng một tiếng: “Mẹ nó!”
Dân Chơi