Đám Quái Vật Mơ Ước Tôi
1: Gặp Quỷ
73@-
【 Người chơi tên họ: Sở Tích Vũ.
】
【 Người chơi cấp bậc: cấp 1 】
【 Đinh ——】
【 Hệ thống trói định thành công! 】
【 Hoan nghênh ngài gia nhập vô hạn trò chơi, hệ thống 1998 vì ngài phục vụ.
】
【 Đang mở ra trò chơi phó bản một......】
【 Đinh ——】
【 Mở ra thành công! 】
Phó bản một được mở ra......?
【 Phó bản cấp bậc: Tay mới sơ cấp Ⅰ】
【 Phó bản cốt truyện cùng nhiệm vụ đang được truyền tải, mong người chơi Sở Tích Vũ chuẩn bị sẵn sàng......】
【 Truyền tải thành công! Nhiệm vụ chủ tuyến trước mắt của cậu là —— tồn tại.
】
Sở Tích Vũ ngồi ngay ngắn, gương mặt trắng nõn của cậu thấm ra mồ hôi mỏng, hơi thở dồn dập.
Cậu như bị cái gì dọa sợ, tầm mắt rũ xuống, nhìn qua có chút đáng thương.
Thật sự mở ra!
“Cháu làm sao vậy, không thoải mái sao?” Tài xế lái taxi xe là một đại thúc trung niên, dáng người mập mạp, trên mặt đã có khá nhiều nếp nhăn, nhìn dáng vẻ là người nhiệt tình, nói, “Nhóc con, đằng sau xe nước khoáng, cháu nếu muốn uống có thể tự mình lấy.”
Sở Tích Vũ lúc này mới hoàn hồn, áy náy lắc lắc đầu với chú tài xế, “Không cần đâu chú, vừa nãy cháu có hơi buồn ngủ.”
Giọng nói của cậu rất êm tai, lớn lên lại sáng sủa, diện mạo này đem đến ấn tượng ngoan ngoãn lễ phép cho người khác.
Sở Tích Vũ ngẩn ngơ vài giây, mới ý thức được chính mình vẫn chưa trả lời tài xế vấn đề vừa rồi, lại nhỏ giọng trả lời nói, “Cháu năm nay 19......18 tuổi, mới vừa lên cấp 3.”
Cậu vừa mới tỉnh ngủ nên có chút thất thần.
18 tuổi là tuổi của cậu ở phó bản này.
Tài xế cười gật đầu, nhìn cậu qua mắt kính chiếu hậu, nói: “Vậy cũng bằng tuổi với con của chú, cháu dừng xe ở ngã tư phía trước đúng không?”
Sở Tích Vũ ngồi thẳng dậy, nghiêm túc quan sát biển báo giao thông phía trước, lo lắng mình sẽ đi sai đường, dùng ý thức hỏi 1998.
Là ở chỗ này sao?
【 Đúng vậy.
】
【 Dừng xe ở ngã rẽ có cửa đá hình vòm phía trước, rẽ trái rồi đi vào đường nhỏ.
】
Sở Tích Vũ vội gật đầu không ngừng, nói, “Là nơi này, thúc thúc, phiền chú dừng xe ở ngã tư trên kia.”
“Cháu một đứa bé làm gì mà ngồi xe đi xa như vậy? Trời đã sắp tối đen rồi, đi bộ không an toàn.” Tài xế là người tốt bụng, ông chú nhìn đường chân trời đã sắp tắt, nói, “Để chú đưa cháu đến nơi.”
Sở Tích Vũ mân mê quai cặp sách, ngồi thẳng thân, mơ hồ mà trả lời nói, “Cháu đến nhà bà ngoại ở vài ngày, cảm ơn thúc thúc.”
Tài xế lái xe hiểu rõ gật đầu, lại nhắc nhở nói, “Thị trấn này gần đây có vài vụ án mạng rồi, chú xem ở trên tin tức, người chết toàn là mấy đứa nhóc chưa lớn như cháu, cháu cẩn thận một chút.”
Sở Tích Vũ liên tục gật đầu, đáp, “Cháu sẽ chú ý.”
Chuyện này Sở Tích Vũ nghe cũng có cảm giác khiếp người, cậu nhìn bóng cây màu đen xẹt qua ngoài cửa sổ, chân trời tối tăm giống như là dấu hiệu trước bão tố, mây đen giăng đầy, âm trầm áp lực.
Nội tâm cậu khẩn trương lại thấp thỏm.
Ừm, hẳn là có kỳ bảo hộ dành cho người mới, đúng không?
【 Không có.
】
Sở Tích Vũ lập tức giống như lá cây héo, đành thả lỏng bả vai, xe ngày càng gần đến địa phương kia, cậu nhìn quang cảnh xa lạ ngoài cửa sổ, không khỏi khẩn trương nắm ngón tay.
Huhuh, trò chơi nhỏ không phải đều có giai đoạn bảo vệ người chơi mới sao!
Mặc kệ, cậu cũng muốn.
>_.
Đám Quái Vật Mơ Ước Tôi
“Cháu năm nay bao tuổi rồi?”
【 Trấn cổ tọa lạc ở vùng núi xa xôi phía nam, từng xảy ra nhiều vụ án mất tích ly kỳ.
Người bị hại đều là thanh thiếu niên dưới 18 tuổi, hơn nữa phần lớn là mất tích ở gần trường học.
】
【 Cảnh sát địa phương đã nhiều lần điều động điều tra quy mô lớn, nhưng không tìm được bất cứ tung tích nào của hung thủ.
】
Sở Tích Vũ cố gắng mở to mắt, nhưng bị ánh sáng lúc sáng lúc tối che đậy tầm mắt.
Rất nhanh, tầm mắt cậu đã rõ ràng hơn, ánh sáng đầy đủ giúp cậu nhìn rõ xung quanh, tạp âm bên tai nháy mắt biến mất, âm thanh điện tử vang lên trong đầu càng thêm rõ ràng.
“Có phải cháu đang học cấp 3 không?”
【 Đang trói định......】
【 Người chơi tên họ: Sở Tích Vũ.
】
【 Người chơi cấp bậc: cấp 1 】
【 Đinh ——】
【 Hệ thống trói định thành công! 】
【 Hoan nghênh ngài gia nhập vô hạn trò chơi, hệ thống 1998 vì ngài phục vụ.
】
【 Đang mở ra trò chơi phó bản một......】
【 Đinh ——】
【 Mở ra thành công! 】
Phó bản một được mở ra......?
【 Phó bản cấp bậc: Tay mới sơ cấp Ⅰ】
【 Phó bản cốt truyện cùng nhiệm vụ đang được truyền tải, mong người chơi Sở Tích Vũ chuẩn bị sẵn sàng......】
【 Truyền tải thành công! Nhiệm vụ chủ tuyến trước mắt của cậu là —— tồn tại.
】
Sở Tích Vũ ngồi ngay ngắn, gương mặt trắng nõn của cậu thấm ra mồ hôi mỏng, hơi thở dồn dập.
Cậu như bị cái gì dọa sợ, tầm mắt rũ xuống, nhìn qua có chút đáng thương.
Thật sự mở ra!
“Cháu làm sao vậy, không thoải mái sao?” Tài xế lái taxi xe là một đại thúc trung niên, dáng người mập mạp, trên mặt đã có khá nhiều nếp nhăn, nhìn dáng vẻ là người nhiệt tình, nói, “Nhóc con, đằng sau xe nước khoáng, cháu nếu muốn uống có thể tự mình lấy.”
Sở Tích Vũ lúc này mới hoàn hồn, áy náy lắc lắc đầu với chú tài xế, “Không cần đâu chú, vừa nãy cháu có hơi buồn ngủ.”
Giọng nói của cậu rất êm tai, lớn lên lại sáng sủa, diện mạo này đem đến ấn tượng ngoan ngoãn lễ phép cho người khác.
Sở Tích Vũ ngẩn ngơ vài giây, mới ý thức được chính mình vẫn chưa trả lời tài xế vấn đề vừa rồi, lại nhỏ giọng trả lời nói, “Cháu năm nay 19......18 tuổi, mới vừa lên cấp 3.”
Cậu vừa mới tỉnh ngủ nên có chút thất thần.
18 tuổi là tuổi của cậu ở phó bản này.
Tài xế cười gật đầu, nhìn cậu qua mắt kính chiếu hậu, nói: “Vậy cũng bằng tuổi với con của chú, cháu dừng xe ở ngã tư phía trước đúng không?”
Sở Tích Vũ ngồi thẳng dậy, nghiêm túc quan sát biển báo giao thông phía trước, lo lắng mình sẽ đi sai đường, dùng ý thức hỏi 1998.
Là ở chỗ này sao?
【 Đúng vậy.
】
【 Dừng xe ở ngã rẽ có cửa đá hình vòm phía trước, rẽ trái rồi đi vào đường nhỏ.
】
Sở Tích Vũ vội gật đầu không ngừng, nói, “Là nơi này, thúc thúc, phiền chú dừng xe ở ngã tư trên kia.”
“Cháu một đứa bé làm gì mà ngồi xe đi xa như vậy? Trời đã sắp tối đen rồi, đi bộ không an toàn.” Tài xế là người tốt bụng, ông chú nhìn đường chân trời đã sắp tắt, nói, “Để chú đưa cháu đến nơi.”
Sở Tích Vũ mân mê quai cặp sách, ngồi thẳng thân, mơ hồ mà trả lời nói, “Cháu đến nhà bà ngoại ở vài ngày, cảm ơn thúc thúc.”
Tài xế lái xe hiểu rõ gật đầu, lại nhắc nhở nói, “Thị trấn này gần đây có vài vụ án mạng rồi, chú xem ở trên tin tức, người chết toàn là mấy đứa nhóc chưa lớn như cháu, cháu cẩn thận một chút.”
Sở Tích Vũ liên tục gật đầu, đáp, “Cháu sẽ chú ý.”
Chuyện này Sở Tích Vũ nghe cũng có cảm giác khiếp người, cậu nhìn bóng cây màu đen xẹt qua ngoài cửa sổ, chân trời tối tăm giống như là dấu hiệu trước bão tố, mây đen giăng đầy, âm trầm áp lực.
Nội tâm cậu khẩn trương lại thấp thỏm.
Ừm, hẳn là có kỳ bảo hộ dành cho người mới, đúng không?
【 Không có.
】
Sở Tích Vũ lập tức giống như lá cây héo, đành thả lỏng bả vai, xe ngày càng gần đến địa phương kia, cậu nhìn quang cảnh xa lạ ngoài cửa sổ, không khỏi khẩn trương nắm ngón tay.
Huhuh, trò chơi nhỏ không phải đều có giai đoạn bảo vệ người chơi mới sao!
Mặc kệ, cậu cũng muốn.
>_.
Đám Quái Vật Mơ Ước Tôi
Đánh giá:
Truyện Đám Quái Vật Mơ Ước Tôi
Story
1: Gặp Quỷ
10.0/10 từ 30 lượt.