Đầm Lầy Mùa Xuân
C8: Chương 8
Trong chuyện này, Thang Yểu là người sai, cô đồng ý lời mời của Văn Bách Linh, bây giờ không những đến trễ mà còn lỡ hẹn.
Cô không muốn Văn Bách Linh hiểu lầm, vậy nên cố giải thích mọi chuyện.
"Hiện tại bạn cùng phòng tôi tâm trạng rất tệ, tôi không thể bỏ cô ấy mà đi ăn, nếu xảy ra chuyện gì, có vài người ở lại phòng nói chuyện với cô ấy thì tốt hơn."
Từ thư viện trở về, Thang Yểu còn chưa uống nước, lại vừa mới chạy một mạch đến đây, khi nói chuyện, cổ họng khô rát, vậy nên cô vô thức hắng giọng đến hai lần.
Cô chưa nói xong, Văn Bách Linh đã mở cửa xe, lấy ra một chai nước khoáng từ ngăn chứa đồ trên cửa, mở nắp đưa cô: "Uống nước đi, rồi từ từ nói."
Thang Yểu hơi bất ngờ, cầm lấy chai nước khoáng: "... Cảm ơn anh."
Hoàn hồn lại, Thang Yểu mới thấy anh thật sự bình thản.
Ngồi trong xe đợi hơn nửa tiếng, vậy mà giọng anh không hề trách móc, tâm trạng rất ổn định.
Khi cô nói chuyện xảy ra với bạn cùng phòng, Văn Bách Linh đứng bên cạnh khoanh tay, lắng nghe chăm chú.
Nghe chuyện này, anh lắc đầu: "Nói một cách tiêu cực, có lẽ bạn cùng phòng của cô gặp một tay lừa đảo rồi. Cô đã từng nghe qua Bàn mổ lợn chưa?"
Thang Yểu sửng sốt.
Không phải cô chưa từng nghe qua từ này, đã từng được đưa tin trên mạng, nhưng cô chưa từng nghĩ những cách thức lừa đảo đó sẽ xảy ra xung quanh cô.
Mấy ngày trước, hệ thống sưởi trong ký túc xá đã tắt, trong phòng lạnh lẽo, ba cô gái ôm nhau sưởi ấm, tán gẫu linh tinh.
Trần Di Kỳ mở album ảnh trên điện thoại, hai má đỏ bừng như hoàng hôn ngày hôm đó, cho họ xem ảnh chàng trai kia: "Hình như anh ấy rất thích thể thao. Các cậu có nghĩ tớ cũng nên tích cóp tiền đăng ký thẻ tập gym không?"
Cô nhớ ngày đó, điện thoại của bạn mình rung lên, có tin nhắn thoại đến.
Là chàng trai kia quan tâm hỏi han: "Anh vừa xem dự báo thời tiết, bên đó sắp trở lạnh, em nhớ mặc áo ấm, đừng để bị cảm."
Những lời hỏi han ân cần đó đều là giả dối sao?
Thang Yểu rất lo lắng, không muốn tin chuyện Văn Bách Linh vừa nói, bào chữa cho cảm xúc của bạn mình: "Không đâu, bọn tôi xem ảnh anh ấy rồi, còn có ảnh chụp mẹ anh ấy trong bệnh viên..."
Nói đến đoạn sau, chính cô cũng không chắc chắn lắm.
Gió thổi nhè nhẹ, mây trôi dịu dàng.
Văn Bách Linh đưa tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng phủi tơ liễu bám trên mí mắt của Thang Yểu.
Anh không phản bác hay tranh cãi với cô, chỉ khẽ gật đầu, như người ngoài cuộc đứng xem.
Chính Thang Yểu là người không kiềm lòng được, hoảng sợ.
Nhớ đến chuyện Trần Di Kỳ thật sự chuyển số tiền đó cho gã kia, cô càng nghĩ càng sợ, không biết phải quyết định thế nào, lẩm bẩm hỏi: "Rất có khả năng anh ấy nói dối phải không?"
"Hẹn hò trực tuyến mà liên quan đến tiền bạc thì khả năng cao là bị lừa rồi."
Văn Bách Linh không rời đi mà đưa Thang Yểu đến cầu thang, hỏi cô về chuyện của bạn cùng phòng.
Anh không lớn hơn họ nhiều tuổi, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác cực kỳ đáng tin và bình thản khi gặp chuyện.
Anh nói với Thang Yểu: "Cô lên xem tình hình thế nào đi, nếu cần báo cảnh sát, tôi đưa mọi người đến đồn cảnh sát."
"Còn anh..."
Văn Bách Linh đứng giữa hoàng hôn đầy tơ liễu, mỉm cười với cô: "Tôi không rời đi đâu, tôi ở đây đợi cô báo tin."
Thang Yểu quay về phòng, thuyết phục Trần Di Kỳ gọi cho chàng trai kia.
Cô bạn đáng thương có vẻ xấu hổ, lo lắng đến mức cả ngày không ăn gì, khóc hết nước mắt. Cô ấy cầm điện thoại nhưng vẫn nghĩ cho người kia, yếu ớt hỏi: "Nhỡ đâu anh ấy bận thì sau, tớ gọi thế này có làm phiền anh ấy không?"
May mà trên đường về phòng, Thang Yểu đã gửi tin nhắn cho Lữ Thiên. Lữ Thiên phối hợp, thuyết phục bạn mình, cuối cùng cũng gọi anh ta.
Không ai nghe máy.
Lại gọi, lại tắt máy.
Chuyện này lạ thật, nhưng lạ hơn nữa là khi cô bạn gửi tin nhắn qua WeChat, một dấu chấm thang đỏ hiện ra trên khung trò chuyện.
Trần Di Kỳ nhìn điện thoại ngơ ngác, như thể không hiểu được chuyện trước mắt: "Hình như anh ấy xóa kết bạn với tớ rồi?"
Thang Yểu cảm giác như rơi vào hố băng, chật vật giải thích cho bạn cùng phòng hiểu rằng, có khả năng cô đã bị lừa rồi.
Nhưng kể cả khi được Lữ Thiên và Thang Yểu đưa xuống dưới lầu, ngồi vào xe của Văn Bách Linh, Trần Di Kỳ vẫn không chịu tin tình cảm những ngày qua là giả dối.
Không ai ngồi ghế phụ phía trước, ba cô gái chen chúc ở ghế sau. Thang Yểu và Lữ Thiên cố gắng khuyên nhủ, nhưng người trong cuộc lại chìm trong ảo tưởng, cứng đầu, như người ngủ mơ gọi mãi không tỉnh giấc.
Đồn cảnh sát cách đó không xa, mười phút sau, xe dừng ngoài đồn cảnh sát.
Trần Di Kỳ vẫn không muốn tin gã kia lừa dối cô, nhất quyết không xuống xe, không muốn báo cảnh sát.
Cô ấy lấy điện thoại ra giải thích với bạn mình, nói các cậu nhìn này, anh ấy gửi cho tớ hình chứng minh thư, mấy ngày trước còn mua vé máy bay, nếu mẹ anh ấy không ngã bệnh đột ngột, anh ấy đã đến gặp tớ rồi, có khi anh ấy bận quá nên bấm nhầm nút xóa kết bạn với tớ...
Ngay cả Văn Bách Linh ngồi ở ghế lái, bị xem là tài xế, nghe mấy lời bào chữa ngây thơ đó, cũng không thể không thầm thở dài.
Anh không muốn can thiệp, nhưng ngước mắt lên, nhìn thấy Thang Yểu qua kính chiếu hậu.
Cô bé hết lòng khuyên nhủ, vì thuyết phục bạn mình mà lo lắng đến mức mồ hôi ướt đẫm trên trán và tóc.
Văn Bách Linh hạ cửa kính xuống, hít thở một chút, sau đó nghiêng người lại nhìn vào điện thoại của cô bạn kia, bức ảnh chụp vé máy bay trông giả tạo vô cùng.
Đúng là mở mang tầm mắt.
Anh chỉ nhắc nhở đơn giản: "Muốn lấy vé máy bay thì phải lấy ở sân bay trước khi lên máy bay, không được in sớm hơn ngày bay đâu."
Lúc này Thang Yểu vô cùng lo lắng, cảm thấy có người giúp cô khuyên nhủ thì tốt hơn, vậy nên cô đem ảnh chụp chứng minh thư của tên lừa đảo cho Văn Bách Linh xem.
Lữ Thiên thấp giọng hỏi Thang Yểu và Văn Bách Linh: "Sao không mang ảnh chụp này báo cảnh sát? Có ích không? Có bắt được người kia không?"
Không nhìn thì không sao, nhưng nhìn từ phía này thì thấy gương mặt thâm trầm trong ảnh có vẻ yêu thể thao, có nụ cười tỏa nắng, hóa ra là người quen.
"Vào trong báo cảnh sát đi. Người trong bức ảnh là bạn tôi. Cậu ấy là người Bắc Kinh, không phải là người từ phía Nam, gần đây, không ai trong nhà cậu ấy ngã bệnh cả."
Nửa tiếng sau, một chiếc xe màu xanh ngọc đỗ cạnh xe họ.
Cửa xe bật mở, một người đàn ông đắp mặt nạ đen thò đầu ra.
Người đàn ông mặc đồ ở nhà, quần dài và áo tay dài, khoác một chiếc áo gió, chào hỏi Văn Bách Linh trước: "Anh Văn, sao gấp gáp thế? Em đang đi spa, mới làm được một nửa thì phải chạy ra."
Văn Bách Linh cầm điện thoại của bạn Thang Yểu, kể lại sự việc với bạn mình, nói với người đó: "Cậu đi khuyên nhủ cô ấy đi, cô ấy đang gặp chuyện, còn chưa suy nghĩ thông suốt."
Người đàn ông nhìn vào bức ảnh bị đánh cắp, không nói nên lời, sửng sốt đến mức mặt nạ đắp trên mặt cũng rơi xuống, anh ta vo tròn lại, ném vào thùng rác bên cạnh.
Người đàn ông đến chỗ Thang Yểu và bạn cô, gãi đầu định nói gì đó, sau đó lấy điện thoại ra, cho họ xem bức ảnh anh ta đăng lên mạng.
"Đó là một kẻ lừa đảo đã lấy hình ảnh của tôi. Cô có biết tôi tốn bao nhiêu tiền mỗi ngày để đến phòng tập không? Một trăm tám mươi ngàn còn không đủ để tôi mua một chiếc vòng tay nữa. Sao lại có thể hoảng sợ đến mức tắt cả điện thoại chỉ vì số tiền nhỏ như vậy chứ? Lại còn mượn tiền của một sinh viên như cô nữa."
"Hay tôi cho anh xem ảnh mẹ của anh ấy nhé?"
"Mẹ tôi còn trẻ lắm, ra đường gọi bà ấy là chị tôi cũng có người tin đấy, làm sao da tay bà lại có nếp nhăn và đồi mồi như thế được chứ? Nếu bà ấy thật sự trở nên như vậy, chẳng lẽ tất cả ba mươi thẩm mỹ viện nhà tôi trên khắp cả nước phải đóng cửa sao?"
"Với lại, em gái à, ngoại hình và điều kiện của tôi thế này cũng không cần tìm bạn gái qua mạng đâu. Nếu các cô gái quanh tôi muốn xin thông tin liên hệ của tôi, tôi đâu thể từ chối."
Thang Yểu biết, khi bạn của Văn Bách Linh đến, bạn cùng phòng cô đã lung lay rồi. Dù sao anh ta cũng nói giọng Bắc Kinh, hoàn toàn không giống một người sinh ra ở phía Nam như họ nghĩ.
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có điều, lời anh ta nói quá chân thật, không hề thêu dệt, có ý chọc vào nỗi đau của người khác.
Người đàn ông vẫn đang giúp họ "thức tỉnh", nắm chặt áo gió, nhìn Trần Di Kỳ khó hiểu vô cùng: "Cô nên báo cảnh sát ngay đi, Cô nói xem, anh ta cho cô ăn bùa mê gì mà cô lại cố chấp như vậy chứ, rõ ràng là tìm kiếm một con lợn để thịt..."
Trong lúc Thang Yểu đang tìm cách chặn họng anh ta, Văn Bách Linh đã ra tay trước.
Anh đấm bạn mình một cú sau lưng, cau mày, cứng rắn ngắt lời anh ta: "Được rồi, im miệng đi."
Như một giấc mơ bị sụp đổ.
Cuối cùng, Trần Di Kỳ tuyệt vọng vào đồn cảnh sát, Lữ Thiên đi với cô, Thang Yểu đứng chờ bên ngoài, cảm ơn họ.
Cô muốn cúi đầu cảm ơn Văn Bách Linh và bạn anh, nhưng Văn Bách Linh ngăn cô lại.
Coi như đã giải quyết phần nào, người đàn ông kia lên xe, vẫy tay, nói với Văn Bách Linh: "Anh Văn, không còn gì nữa thì em đi trước, anh nợ em một bữa đấy."
Trước đồn cảnh sát lại tĩnh lặng, bên bồn cây đọng lại một vũng nước không rõ từ đâu, tơ liễu rơi làm bẩn vũng nước.
Chiều nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, trong đầu Thang Yểu bối rối vô cùng. Cũng may có Văn Bách Linh, không thì cả ba cô gái có lẽ vẫn tin lời kẻ lừa đảo kia, đợi hắn trả lời một câu "xong rồi".
"Văn Bách Linh, cảm ơn anh và bạn anh nhiều lắm..."
Văn Bách Linh không để cô nói hết lời khách sáo, anh lấy ra một túi hamburger và khoai tây chiên đưa cô, lắc lắc chiếc túi giấy rồi nói: "Lót dạ trước đã."
Anh nói bây giờ trễ quá, tình cảnh thế này, mời họ đi ăn cũng không tiện lắm.
Anh còn mua cả phần thức ăn nhanh cho bạn cùng phòng của Thang Yểu, khi họ đi ra, anh đưa họ về ký túc xá, nói đùa rằng anh "đã giúp thì giúp cho trót".
"Anh mua lúc nào thế?" Thang Yểu hỏi.
Văn Bách Linh cũng muốn uống nước, cắm ống hút, chỉ vào chiếc SUV gần đó, nói rằng anh gọi cho tài xế nhờ mua giúp.
Thang Yểu từng nhìn thấy và ngồi trên chiếc xe đó, nhưng không có ấn tượng lắm.
Trời tối dần, đèn đường bật sáng.
Chiếc túi giấy màu nâu trên tay không được đậy kín, mùi dầu quen thuộc của tiệm thức ăn nhanh bay ra.
Thang Yểu ôm mấy cái bánh và khoai tây chiên, thấy mình làm phiền Văn Bách Linh nhiều quá, có lẽ không bao giờ trả ơn hết được.
Đầm Lầy Mùa Xuân