Đám Cưới Hào Môn
Chương 554: Lòng dạ ác độc
137@-Phó Khánh Nhi thật sự lo cho cậu, không phải nói ra chỉ để cho đối ph3ương vui vẻ, cô lo lắng như một người mẹ lo cho con trai mình vậy.<2br>
Phó Khánh Nhi thích Hạ Vũ, nhưng không chỉ đơn thuần là thích5 như người trẻ, mà còn có cả lời hứa sau bao nhiêu từng trải năm thá4ng, nếu như hai người đến với nhau, sẽ không vì tình yêu không được 0như ý mà cãi nhau, sẽ không vì hôn nhân không giống như trong tưởng tượng mà hụt hẫng, sẽ không vì một sai lầm của Hạ Vũ mà phủ định toàn bộ con người cậu
Phó Khánh Nhi đã đến tuổi này, tình yêu phần nhiều là nương tựa giúp đỡ lẫn nhau, bao dung lẫn nhau, nhường nhịn lẫn nhau, dù là tốt hay là không tốt đều sẽ chấp nhận, cả hai ràng buộc lẫn nhau để có thể đi với nhau đến hết đời.
Trong cuộc tình này, giữa Phó Khánh Nhi và Hạ Vũ, cô là người đã được định trước là phải bỏ ra nhiều hơn, vậy nên càng phải thận trọng
Cô sẽ không đi nghi ngờ sở thích của Thúc Tùng Cảnh, dù có một ngày nào đó sở thích ấy liên quan đến Hạ Vũ thì cô cùng cậu sẽ cùng nhau đối mặt, hôn nhân không chỉ là cùng nhau nếm trải vị ngọt của tình yêu mà còn phải kiên trì cùng nhau vượt qua khó khăn và cám dỗ
Thúc Tùng Cảnh hay bất kỳ ai cũng được, cô sẽ không nghi ngại cũng không can thiệp, bởi vì cô tin cậu
Hạ Vũ vô cùng kích động, nếu không phải đang ngồi trong xe thì cậu đã nhảy cẫng lên, có điều gì vui vẻ hạnh phúc hơn so với việc người được người mình yêu quan tâm? Hạ Vũ ngâm nga một giai điệu nào đó, ngón tay gõ nhịp trên vô lăng, cậu cảm thấy ngay cả khung cảnh nhàm chán ở bên ngoài, hay là đèn đỏ khiến người ta mất kiên nhẫn cũng trở nên đáng yêu đến lạ
Ngày trước cậu chỉ biết vùi đầu học hành, hơi ngốc nghếch và kỷ luật
Nói kỷ luật cho dễ nghe, chứ theo như lời của Thúc Tùng Cảnh thì cậu chính là một tên ngốc không biết phạm lỗi.
Những người có ngốc thế nào đi nữa thì khi bước ra xã hội được vài năm, theo đuổi được nữ thần mà ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến, cũng sẽ thấy thế giới tràn ngập màu sắc rực rỡ
Phó Khánh Nhi mở cửa, mái tóc dài như sóng nước xõa trước ngực, cười dịu dàng
Máu trong người Hạ Vũ lập tức sôi lên, những ý nghĩ hỗn loạn đánh tan những cố kỵ và lý trí vốn có
Phó Khánh Nhi thấy dáng vẻ ngốc nghếch đó thì chỉ muốn cười, không kìm được mà kéo cậu lại, hôn lên môi của người đàn ông trước mặt
Hai người đã lén lút hẹn hò được hơn hai tháng rồi, Phó Khánh Nhi không phải là một người ngô nghê bảo thủ, trước khi gặp được Hạ Vũ cô cũng đã từng trải qua mối tình mà cô cho rằng sẽ kéo dài mãi mãi
Mà trong chuyện này, cô là người lớn tuổi hơn, chủ động một chút cũng không sao
Giây phút Hạ Vũ hồn lại, Phó Khánh Nhi nhón gót chân lên, nhiệt tình đáp lại khiến cho hơi thở của Hạ Vũ càng thêm nặng nề
Thời gian còn rất dài, cô có thể dạy cho cậu nhiều hơn nữa...
Bà Hạ thấy con trai đi mãi mà không về thì trách móc Thúc Tùng Cảnh, không muốn cắm hoa tiếp nữa: “Cậu ta có lái xe riêng mà, sao cứ bắt Hạ Vũ phải đưa đi...”
Hạ Diệu Diệu cầm vòi nước nặng nhọc đi ra ngoài, mẹ cô chính là như vậy, ngàn tốt vạn tốt chỉ có nhà cô là tốt nhất, lẩm bẩm như thế đã là nhẹ rồi, may mà không nói ngay trước mặt Thúc Tùng Cảnh
Cô biết tính mẹ nên cũng chẳng muốn chuyện bé xé ra to
Hạ Diệu Diệu mặc đồ thể thao, nối ống nước với vòi nước ở sau vườn, trên người còn có thêm một chiếc tạp dề chống thấm nước, chân mang ủng, một tay cầm vòi, một tay vặn vòi nước, tại đeo tai nghe, đang than phiền về cái vòi nước dài đến cả trăm mét: “Sắp gãy tay mất rồi, mệt chết mất.” Bên tai truyền đến giọng nói trầm tĩnh: “Hơn mười lăm cân đương nhiên là nặng rồi, để người giúp việc làm cũng được mà.” Hạ Diệu Diệu tránh chỗ vòi bị rối: “Mẹ đang muốn giày vò em đây mà, chắc đang tức em không nói chuyện với bà cứ bắt em phải tự làm.” Vậy nên hiện giờ Hạ Diệu Diệu nhận lệnh ở vườn sau giúp mẹ cô tưới hoa, tia nước bắn vào người khiến cho sự bức bối của Hạ Diệu Diệu được giảm bớt, an nhiên hưởng thụ sự bình yên mà vườn hoa mang lại
Hạ Diệu Diệu bật cười: “Anh nói xem nếu như em phụ nát khóm lan của bà ấy, không biết lát nữa bà ấy sẽ mắng em thế nào.” “Em nghĩ nhiều rồi, mẹ sẽ bắt em phải mua cho mẹ một vườn lan mới.”
Hạ Diệu Diệu cười: “Đừng có mơ, nhưng nói thật, em không ngờ là mẹ lại có năng khiếu trồng hoa như vậy, mẹ chăm những khóm hoa này rất tốt, mẫu đơn đến giờ vẫn còn nở rộ, còn chậu hoa lan này nữa, nhìn thì mong manh mà có cành lá um tùm, không hề kém cạnh so với những chậu hoa có người chăm sóc tỉ mỉ, em thấy mẹ em có thể ứng tuyển vị trí thợ làm vườn rồi.”
“Vậy sao?” Hà Mộc An đứng trước cửa sổ, nhìn thế giới trắng như tuyết, nở nụ cười nhẹ
Trong thời gian nghỉ giữa cuộc họp nào đó, có thể nghe thấy tiếng cô nói chuyện, anh sẽ không còn cảm thấy quá bí bách nữa
Hạ Diệu Diệu tự cười một mình: “Đương nhiên là không phải, anh đã từng nghe có người làm vườn nào muốn trồng lan thành cây lớn bao giờ chưa!” Chắc mẹ cô sẽ cười cô thối mũi
Ý cười bên môi Hà Mộc An càng đậm thêm, dịu dàng ấm áp
Giọng Hà Mộc An vẫn trầm ổn như vậy: “Mẹ có cách nghĩ riêng.” “Xí, cách nghĩ gì chứ, mẹ vợ anh không có đây, anh khen bà ấy cũng chẳng nghe được.” Hạ Diệu Diệu khóa vòi lại, tiếp tục kéo dây về phía trước một cách nặng nhọc, rõ ràng nhà đã lắp đặt hệ thống tưới tự động mà mẹ cứ thích làm khó cô, nếu không phải là lâu rồi chưa làm thấy cũng hay hay thì còn lâu cô mới ra đây làm ấy.
Hạ Diệu Diệu bận làm nên cũng quên luôn nói chuyện
Hà Mộc An chờ rồi lại chờ, nghe những âm thanh hỗn loạn truyền đến, vẻ mặt không thay đổi, đến khi cảm thấy có lẽ Hạ Diệu Diệu sắp quên mất anh rồi thì mới nhắc nhở: “Nửa tháng này anh không ở nhà, em nhớ phải đốc thúc Thượng Thượng, chăm sóc con bé nhiều hơn nhé.”
Hạ Diệu Diệu thật sự sắp quên mất anh rồi, vừa rồi ống nước bị rối, đến khi xử lý xong, cô vẫn không nhớ ra: “Biết rồi, em sẽ trông chừng con bé, anh đối với con bé tốt như thế, mà nó đâu thèm nhìn anh một cái, anh để ý đến cái đồ không có lương tâm như nó làm gì.” “Con còn nhỏ, lớn rồi sẽ ổn thôi.” Sự việc lần đó đã dọa con bé sợ rồi, vì vậy khi con bé trở nên xa cách với anh, anh cũng không hề thấy bất ngờ
“Anh mới đi còn chưa đến hai mươi tư tiếng đồng hồ mà đã gọi hai cuộc điện thoại để hỏi han, quan tâm con gái rồi đấy.” Hạ Diệu Diệu oán trách, vốn dĩ cô phải được đặt ở vị trí đầu tiên, giờ xem gia, anh chỉ tiện thể gọi điện hỏi tình
hình con gái nên mới quan tâm cô thôi: “Anh yên tâm, em sẽ trông chừng con bé giống như anh trông chừng con bé vậy.” “Cũng không cần phải chăm chăm quản con bé, con rất tự giác, em chỉ cần cổ vũ và khen con khi con hoàn thành phần việc được giao là được.” Dường như nghĩ đến điều gì đó, anh trịnh trọng nói: “Em đừng nhiệt tình quá, chỉ cần
một ánh mắt hay một cử chỉ động viên khuyến khích là được, sẽ có hiệu quả tốt hơn.” “Anh về luôn cho nhanh, anh am hiểu, lại còn một ánh mắt, anh cho em một ánh mắt để em học hỏi đã xem nào.”
Hà Mộc An nghĩ một lát, rồi vô cùng nghiêm túc nói: “Em không cần làm gì cả, để anh gọi video call cố định theo giờ cho con.” “Anh muốn phủ định IQ của ai hả, anh có tin em dùng vòi nước xối anh không.” “Hiện giờ chỉ sợ em không có cơ hội đó.” Hà Mộc An đè thấp giọng xuống
Giọng anh bình bình, người khác không thể nghe ra đây là một cuộc gọi mà anh tranh thủ lúc nghỉ ngơi giữa cuộc họp để gọi cho người ở một đất nước khác nhằm bớt nỗi nhớ nhung.
Giọng Hạ Diệu Diệu lanh lảnh: “Không đôi co với anh nữa, lát em còn phải xác nhận lại thực đơn của ngày mai, anh ở đó một mình nhớ chú ý nhé, đặc biệt là phải cẩn thận với các em gái.”
Buổi lại mặt ba ngày sau của Hạ Tiểu Ngư vô cùng hoành tráng, so với lễ kết hôn chỉ có hơn chứ không có kém.
Hà Mộc An ra nước ngoài không đến tham gia
Cả nhà họ Hạ tìm lên tìm xuống cũng không tìm thấy một người nào có địa vị tương đương với Hình gia cả
Cuối cùng bà Hạ đành mặt dày, coi như bản thân chưa từng nói xấu người ta, mà báo Hạ Vũ đi mời Thúc Tùng Cảnh vừa mới rời đi hôm qua quay lại để tăng thể diện.
“Để con xem hôm nay cậu ấy có bận hay không.” Hạ Vũ không quan tâm lắm đến sự bình đẳng” bề ngoài, giờ hai nhà đã là một nhà rồi, đâu cần thiết phải so kè vớ nhau, hơn nữa lại mặt là một bữa tiệc gia đình, làm như vậy chẳng hay ho chút nào
Vậy nên mặc dù đã đồng ý với mẹ nhưng Hạ Vũ không hề có ý định gọi điện thoại, đổi trẻ sống yên ổn qua ngày mới là chuyện quan trọng nhất
Chờ lúc nữa mẹ có hỏi thì cậu cứ nói là Thúc Tùng Cảnh không có thời gian là được, Thúc Tùng Cảnh đâu phải là đô vật chuyên dụng của nhà họ, muốn mượn dùng lúc nào cũng được
Hôm nay Hạ Diệu Diệu mặc một chiếc sườn xám màu lam cổ đứng, mái tóc được vấn lên gọn gàng, trừ một chiếc vòng ngọc bích ra thì cô không mang trang sức nào khác, rất đơn giản mà vô cùng đoan trang
Sau khi giao con trai nhỏ cho chú Hà thì cô xuống lầu cùng bà Hạ đối chiếu xác nhận lại mọi chuyện lần cuối
Bà Hạ nhìn thời gian, chín rưỡi sáng, ông Hạ đang vuốt lại những nếp nhăn trên ống quần, áng chừng cũng sắp đến giờ nhà thông gia đưa con gái qua đây rồi
Bà Hạ nhìn cậu con trai vừa bước ra từ bếp: “Hạ Vũ, Tùng Cảnh đâu? Cậu ta nói bao giờ đến?” “Thúc Tùng Cảnh nói không có thời gian.” Hạ Vũ nói năng trôi chảy, không coi trọng việc này lắm
Bà Hạ gấp gáp: “Ôi, thế thì làm sao bây giờ, sao lại không có thời gian chứ, bây giờ biết làm sao...” Hạ Vũ thấy mẹ gấp chẳng đúng nơi đúng chỗ thì nói: “Mẹ à, chuyện này có gì đâu, không phải còn con với chị đây sao, với lại hôm nay là bữa cơm gia đình, mẹ gọi cậu ấy đến có hợp lý không chứ.” “Mày thì hiểu cái gì” Bà Hạ bực bội: “Mày nỡ để bố phải tiếp khách sao?” Con rể cả thì không tránh khỏi rồi, nhưng những người họ hàng “tép riu” này, đương nhiên là không thể để chồng bà phải ra mặt chịu ấm ức được
Bà Hạ và ông Hạ đều là những người dân lao động bình thường, những người hay gặp đều là hàng xóm ngay cạnh.
Nói họ không có hiểu biết cũng được, dù sao thì họ cũng không muốn chạm cốc cùng những người đó, bà không muốn chồng mình phải chịu thiệt, trong mắt bà Hạ thì ông Hạ quan trọng hơn rất nhiều so với mấy đứa con kia: “Sao tên họ Thúc kia đến lúc quan trọng lại đứt xích thế.” Đến khi không hài lòng thì trong miệng bà, người ta lại trở thành tên họ Thúc rồi!
Hạ Vũ nghẹn lời, lại nhìn đến người cha đôn hậu đang đứng bên cạnh khuyến mẹ nói ít đi, nhìn đến bàn tay thô ráp đầy vết chai, kẽ tay có những vết đen không rửa sạch được do thời gian dài tiếp xúc với các loại dầu máy, đến cả dấu vân tay cũng là những vân màu đen thô ráp
Mái tóc đã được nhuộm về màu đen trông có sức sống hơn hẳn, những sắc mặt lại không được khí khái như bộ đồ đang mặc trên người
Nhưng như vậy thì đã sao, đây là ba của cậu, ông luôn luôn gắng hết sức để gánh vác gia đình này
Nếu như mẹ chê ba không thể ló mặt ra gặp người thì cậu hoàn toàn không đồng tình, có đánh chết thì cậu cũng phải để cho ba minh đường đường chính chính ngồi vào vị trí chủ gia đình
Nhưng nếu như là vì để ông được thoải mái, từng này tuổi rồi không cần phải ngồi vắt óc suy nghĩ để đối phó với nhà thông gia, học cách nói chuyện khách sáo thì Hạ Vũ cậu chắc chắn sẽ đồng ý
Cậu hiểu được sự thấp thỏm không thoải mái của ba mình, cũng giống như khi nhà họ ăn cơm cùng Hà Mộc An vậy, không phải họ cảm thấy nhà họ thấp hơn Hà Mộc An một bậc, dù sao họ cũng đâu có muốn đạt được thứ gì từ anh, chỉ là không quen không thoải mái vậy thôi
Ông Hạ vẫn điềm đạm nói: “..
Bà thật là, đến khi cần đến người ta thì cứ một câu Tùng Cảnh, hai câu Tùng Cảnh, còn không nhờ được thì gọi là tên họ Thúc, ai mà chẳng có việc
Công ty của Thúc Tùng Cảnh lớn như thế, bận rộn như thế, người ta đâu phải là người bà muốn gọi tới lúc nào cũng được, bà đừng coi bạn của con cũng là con của bà, người ta cũng có ba mẹ yêu thương hẳn hoi...” Hạ Vũ nhanh chóng chạy đến ban công gọi điện cho Thúc Tùng Cảnh, đã giờ này rồi, cậu không chắc có thể gọi anh ta đến không, gần đây công ty anh ta thật sự rất bận, nhưng cậu vẫn muốn thử xem sao.
Thúc Tùng Cảnh nhận điện thoại, anh ta đang di chuyển đến nơi khác để họp, xe vừa mới vào đường cao tốc, lái xe không dám liếc ngang liếc dọc, âm thanh phát ra từ điện thoại nghe lạo xạo
Hạ Vũ nói xong, thấy phía bên kia mãi không trả lời, đang nghi ngờ điện thoại chưa kết nối được: “A lô, alô
Tùng Cảnh?..
A lô...” Tùng Cảnh rất muốn hét lên, alô cái đồ thần kinh nhà cậu! Anh ta là máy truyền tin à, thích gọi lúc nào cũng được chắc? Thúc Tùng Cảnh bực bội, cố gắng kìm ý muốn đá vào xe, mày nhăn lại như núi Himalaya, nhưng vẫn phải chấp nhận số phận
Anh ta nhìn thời gian, sắp mười giờ rồi
Rất tốt, cực kỳ tốt
Với giá trị thân phận hiện tại của anh ta, không hẹn trước ba bốn ngày thì đừng mong gặp được, anh ta rất muốn nhét cho Hạ Vũ vài cục phân
Ngay bây giờ, ngay lập tức, anh ta sẽ đi! “Alô, alô, tín hiệu không tốt à? Alô..
ngắt rồi? Hay là vào thang máy rồi...” Hạ Vũ hoàn toàn không biết đến ý nghĩ “độc địa” của bạn mình.
Đám Cưới Hào Môn
Phó Khánh Nhi thích Hạ Vũ, nhưng không chỉ đơn thuần là thích5 như người trẻ, mà còn có cả lời hứa sau bao nhiêu từng trải năm thá4ng, nếu như hai người đến với nhau, sẽ không vì tình yêu không được 0như ý mà cãi nhau, sẽ không vì hôn nhân không giống như trong tưởng tượng mà hụt hẫng, sẽ không vì một sai lầm của Hạ Vũ mà phủ định toàn bộ con người cậu
Phó Khánh Nhi đã đến tuổi này, tình yêu phần nhiều là nương tựa giúp đỡ lẫn nhau, bao dung lẫn nhau, nhường nhịn lẫn nhau, dù là tốt hay là không tốt đều sẽ chấp nhận, cả hai ràng buộc lẫn nhau để có thể đi với nhau đến hết đời.
Trong cuộc tình này, giữa Phó Khánh Nhi và Hạ Vũ, cô là người đã được định trước là phải bỏ ra nhiều hơn, vậy nên càng phải thận trọng
Cô sẽ không đi nghi ngờ sở thích của Thúc Tùng Cảnh, dù có một ngày nào đó sở thích ấy liên quan đến Hạ Vũ thì cô cùng cậu sẽ cùng nhau đối mặt, hôn nhân không chỉ là cùng nhau nếm trải vị ngọt của tình yêu mà còn phải kiên trì cùng nhau vượt qua khó khăn và cám dỗ
Thúc Tùng Cảnh hay bất kỳ ai cũng được, cô sẽ không nghi ngại cũng không can thiệp, bởi vì cô tin cậu
Hạ Vũ vô cùng kích động, nếu không phải đang ngồi trong xe thì cậu đã nhảy cẫng lên, có điều gì vui vẻ hạnh phúc hơn so với việc người được người mình yêu quan tâm? Hạ Vũ ngâm nga một giai điệu nào đó, ngón tay gõ nhịp trên vô lăng, cậu cảm thấy ngay cả khung cảnh nhàm chán ở bên ngoài, hay là đèn đỏ khiến người ta mất kiên nhẫn cũng trở nên đáng yêu đến lạ
Ngày trước cậu chỉ biết vùi đầu học hành, hơi ngốc nghếch và kỷ luật
Nói kỷ luật cho dễ nghe, chứ theo như lời của Thúc Tùng Cảnh thì cậu chính là một tên ngốc không biết phạm lỗi.
Những người có ngốc thế nào đi nữa thì khi bước ra xã hội được vài năm, theo đuổi được nữ thần mà ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến, cũng sẽ thấy thế giới tràn ngập màu sắc rực rỡ
Phó Khánh Nhi mở cửa, mái tóc dài như sóng nước xõa trước ngực, cười dịu dàng
Máu trong người Hạ Vũ lập tức sôi lên, những ý nghĩ hỗn loạn đánh tan những cố kỵ và lý trí vốn có
Phó Khánh Nhi thấy dáng vẻ ngốc nghếch đó thì chỉ muốn cười, không kìm được mà kéo cậu lại, hôn lên môi của người đàn ông trước mặt
Hai người đã lén lút hẹn hò được hơn hai tháng rồi, Phó Khánh Nhi không phải là một người ngô nghê bảo thủ, trước khi gặp được Hạ Vũ cô cũng đã từng trải qua mối tình mà cô cho rằng sẽ kéo dài mãi mãi
Mà trong chuyện này, cô là người lớn tuổi hơn, chủ động một chút cũng không sao
Giây phút Hạ Vũ hồn lại, Phó Khánh Nhi nhón gót chân lên, nhiệt tình đáp lại khiến cho hơi thở của Hạ Vũ càng thêm nặng nề
Thời gian còn rất dài, cô có thể dạy cho cậu nhiều hơn nữa...
Bà Hạ thấy con trai đi mãi mà không về thì trách móc Thúc Tùng Cảnh, không muốn cắm hoa tiếp nữa: “Cậu ta có lái xe riêng mà, sao cứ bắt Hạ Vũ phải đưa đi...”
Hạ Diệu Diệu cầm vòi nước nặng nhọc đi ra ngoài, mẹ cô chính là như vậy, ngàn tốt vạn tốt chỉ có nhà cô là tốt nhất, lẩm bẩm như thế đã là nhẹ rồi, may mà không nói ngay trước mặt Thúc Tùng Cảnh
Cô biết tính mẹ nên cũng chẳng muốn chuyện bé xé ra to
Hạ Diệu Diệu mặc đồ thể thao, nối ống nước với vòi nước ở sau vườn, trên người còn có thêm một chiếc tạp dề chống thấm nước, chân mang ủng, một tay cầm vòi, một tay vặn vòi nước, tại đeo tai nghe, đang than phiền về cái vòi nước dài đến cả trăm mét: “Sắp gãy tay mất rồi, mệt chết mất.” Bên tai truyền đến giọng nói trầm tĩnh: “Hơn mười lăm cân đương nhiên là nặng rồi, để người giúp việc làm cũng được mà.” Hạ Diệu Diệu tránh chỗ vòi bị rối: “Mẹ đang muốn giày vò em đây mà, chắc đang tức em không nói chuyện với bà cứ bắt em phải tự làm.” Vậy nên hiện giờ Hạ Diệu Diệu nhận lệnh ở vườn sau giúp mẹ cô tưới hoa, tia nước bắn vào người khiến cho sự bức bối của Hạ Diệu Diệu được giảm bớt, an nhiên hưởng thụ sự bình yên mà vườn hoa mang lại
Hạ Diệu Diệu bật cười: “Anh nói xem nếu như em phụ nát khóm lan của bà ấy, không biết lát nữa bà ấy sẽ mắng em thế nào.” “Em nghĩ nhiều rồi, mẹ sẽ bắt em phải mua cho mẹ một vườn lan mới.”
Hạ Diệu Diệu cười: “Đừng có mơ, nhưng nói thật, em không ngờ là mẹ lại có năng khiếu trồng hoa như vậy, mẹ chăm những khóm hoa này rất tốt, mẫu đơn đến giờ vẫn còn nở rộ, còn chậu hoa lan này nữa, nhìn thì mong manh mà có cành lá um tùm, không hề kém cạnh so với những chậu hoa có người chăm sóc tỉ mỉ, em thấy mẹ em có thể ứng tuyển vị trí thợ làm vườn rồi.”
“Vậy sao?” Hà Mộc An đứng trước cửa sổ, nhìn thế giới trắng như tuyết, nở nụ cười nhẹ
Trong thời gian nghỉ giữa cuộc họp nào đó, có thể nghe thấy tiếng cô nói chuyện, anh sẽ không còn cảm thấy quá bí bách nữa
Hạ Diệu Diệu tự cười một mình: “Đương nhiên là không phải, anh đã từng nghe có người làm vườn nào muốn trồng lan thành cây lớn bao giờ chưa!” Chắc mẹ cô sẽ cười cô thối mũi
Ý cười bên môi Hà Mộc An càng đậm thêm, dịu dàng ấm áp
Giọng Hà Mộc An vẫn trầm ổn như vậy: “Mẹ có cách nghĩ riêng.” “Xí, cách nghĩ gì chứ, mẹ vợ anh không có đây, anh khen bà ấy cũng chẳng nghe được.” Hạ Diệu Diệu khóa vòi lại, tiếp tục kéo dây về phía trước một cách nặng nhọc, rõ ràng nhà đã lắp đặt hệ thống tưới tự động mà mẹ cứ thích làm khó cô, nếu không phải là lâu rồi chưa làm thấy cũng hay hay thì còn lâu cô mới ra đây làm ấy.
Hạ Diệu Diệu bận làm nên cũng quên luôn nói chuyện
Hà Mộc An chờ rồi lại chờ, nghe những âm thanh hỗn loạn truyền đến, vẻ mặt không thay đổi, đến khi cảm thấy có lẽ Hạ Diệu Diệu sắp quên mất anh rồi thì mới nhắc nhở: “Nửa tháng này anh không ở nhà, em nhớ phải đốc thúc Thượng Thượng, chăm sóc con bé nhiều hơn nhé.”
Hạ Diệu Diệu thật sự sắp quên mất anh rồi, vừa rồi ống nước bị rối, đến khi xử lý xong, cô vẫn không nhớ ra: “Biết rồi, em sẽ trông chừng con bé, anh đối với con bé tốt như thế, mà nó đâu thèm nhìn anh một cái, anh để ý đến cái đồ không có lương tâm như nó làm gì.” “Con còn nhỏ, lớn rồi sẽ ổn thôi.” Sự việc lần đó đã dọa con bé sợ rồi, vì vậy khi con bé trở nên xa cách với anh, anh cũng không hề thấy bất ngờ
“Anh mới đi còn chưa đến hai mươi tư tiếng đồng hồ mà đã gọi hai cuộc điện thoại để hỏi han, quan tâm con gái rồi đấy.” Hạ Diệu Diệu oán trách, vốn dĩ cô phải được đặt ở vị trí đầu tiên, giờ xem gia, anh chỉ tiện thể gọi điện hỏi tình
hình con gái nên mới quan tâm cô thôi: “Anh yên tâm, em sẽ trông chừng con bé giống như anh trông chừng con bé vậy.” “Cũng không cần phải chăm chăm quản con bé, con rất tự giác, em chỉ cần cổ vũ và khen con khi con hoàn thành phần việc được giao là được.” Dường như nghĩ đến điều gì đó, anh trịnh trọng nói: “Em đừng nhiệt tình quá, chỉ cần
một ánh mắt hay một cử chỉ động viên khuyến khích là được, sẽ có hiệu quả tốt hơn.” “Anh về luôn cho nhanh, anh am hiểu, lại còn một ánh mắt, anh cho em một ánh mắt để em học hỏi đã xem nào.”
Hà Mộc An nghĩ một lát, rồi vô cùng nghiêm túc nói: “Em không cần làm gì cả, để anh gọi video call cố định theo giờ cho con.” “Anh muốn phủ định IQ của ai hả, anh có tin em dùng vòi nước xối anh không.” “Hiện giờ chỉ sợ em không có cơ hội đó.” Hà Mộc An đè thấp giọng xuống
Giọng anh bình bình, người khác không thể nghe ra đây là một cuộc gọi mà anh tranh thủ lúc nghỉ ngơi giữa cuộc họp để gọi cho người ở một đất nước khác nhằm bớt nỗi nhớ nhung.
Giọng Hạ Diệu Diệu lanh lảnh: “Không đôi co với anh nữa, lát em còn phải xác nhận lại thực đơn của ngày mai, anh ở đó một mình nhớ chú ý nhé, đặc biệt là phải cẩn thận với các em gái.”
Buổi lại mặt ba ngày sau của Hạ Tiểu Ngư vô cùng hoành tráng, so với lễ kết hôn chỉ có hơn chứ không có kém.
Hà Mộc An ra nước ngoài không đến tham gia
Cả nhà họ Hạ tìm lên tìm xuống cũng không tìm thấy một người nào có địa vị tương đương với Hình gia cả
Cuối cùng bà Hạ đành mặt dày, coi như bản thân chưa từng nói xấu người ta, mà báo Hạ Vũ đi mời Thúc Tùng Cảnh vừa mới rời đi hôm qua quay lại để tăng thể diện.
“Để con xem hôm nay cậu ấy có bận hay không.” Hạ Vũ không quan tâm lắm đến sự bình đẳng” bề ngoài, giờ hai nhà đã là một nhà rồi, đâu cần thiết phải so kè vớ nhau, hơn nữa lại mặt là một bữa tiệc gia đình, làm như vậy chẳng hay ho chút nào
Vậy nên mặc dù đã đồng ý với mẹ nhưng Hạ Vũ không hề có ý định gọi điện thoại, đổi trẻ sống yên ổn qua ngày mới là chuyện quan trọng nhất
Chờ lúc nữa mẹ có hỏi thì cậu cứ nói là Thúc Tùng Cảnh không có thời gian là được, Thúc Tùng Cảnh đâu phải là đô vật chuyên dụng của nhà họ, muốn mượn dùng lúc nào cũng được
Hôm nay Hạ Diệu Diệu mặc một chiếc sườn xám màu lam cổ đứng, mái tóc được vấn lên gọn gàng, trừ một chiếc vòng ngọc bích ra thì cô không mang trang sức nào khác, rất đơn giản mà vô cùng đoan trang
Sau khi giao con trai nhỏ cho chú Hà thì cô xuống lầu cùng bà Hạ đối chiếu xác nhận lại mọi chuyện lần cuối
Bà Hạ nhìn thời gian, chín rưỡi sáng, ông Hạ đang vuốt lại những nếp nhăn trên ống quần, áng chừng cũng sắp đến giờ nhà thông gia đưa con gái qua đây rồi
Bà Hạ nhìn cậu con trai vừa bước ra từ bếp: “Hạ Vũ, Tùng Cảnh đâu? Cậu ta nói bao giờ đến?” “Thúc Tùng Cảnh nói không có thời gian.” Hạ Vũ nói năng trôi chảy, không coi trọng việc này lắm
Bà Hạ gấp gáp: “Ôi, thế thì làm sao bây giờ, sao lại không có thời gian chứ, bây giờ biết làm sao...” Hạ Vũ thấy mẹ gấp chẳng đúng nơi đúng chỗ thì nói: “Mẹ à, chuyện này có gì đâu, không phải còn con với chị đây sao, với lại hôm nay là bữa cơm gia đình, mẹ gọi cậu ấy đến có hợp lý không chứ.” “Mày thì hiểu cái gì” Bà Hạ bực bội: “Mày nỡ để bố phải tiếp khách sao?” Con rể cả thì không tránh khỏi rồi, nhưng những người họ hàng “tép riu” này, đương nhiên là không thể để chồng bà phải ra mặt chịu ấm ức được
Bà Hạ và ông Hạ đều là những người dân lao động bình thường, những người hay gặp đều là hàng xóm ngay cạnh.
Nói họ không có hiểu biết cũng được, dù sao thì họ cũng không muốn chạm cốc cùng những người đó, bà không muốn chồng mình phải chịu thiệt, trong mắt bà Hạ thì ông Hạ quan trọng hơn rất nhiều so với mấy đứa con kia: “Sao tên họ Thúc kia đến lúc quan trọng lại đứt xích thế.” Đến khi không hài lòng thì trong miệng bà, người ta lại trở thành tên họ Thúc rồi!
Hạ Vũ nghẹn lời, lại nhìn đến người cha đôn hậu đang đứng bên cạnh khuyến mẹ nói ít đi, nhìn đến bàn tay thô ráp đầy vết chai, kẽ tay có những vết đen không rửa sạch được do thời gian dài tiếp xúc với các loại dầu máy, đến cả dấu vân tay cũng là những vân màu đen thô ráp
Mái tóc đã được nhuộm về màu đen trông có sức sống hơn hẳn, những sắc mặt lại không được khí khái như bộ đồ đang mặc trên người
Nhưng như vậy thì đã sao, đây là ba của cậu, ông luôn luôn gắng hết sức để gánh vác gia đình này
Nếu như mẹ chê ba không thể ló mặt ra gặp người thì cậu hoàn toàn không đồng tình, có đánh chết thì cậu cũng phải để cho ba minh đường đường chính chính ngồi vào vị trí chủ gia đình
Nhưng nếu như là vì để ông được thoải mái, từng này tuổi rồi không cần phải ngồi vắt óc suy nghĩ để đối phó với nhà thông gia, học cách nói chuyện khách sáo thì Hạ Vũ cậu chắc chắn sẽ đồng ý
Cậu hiểu được sự thấp thỏm không thoải mái của ba mình, cũng giống như khi nhà họ ăn cơm cùng Hà Mộc An vậy, không phải họ cảm thấy nhà họ thấp hơn Hà Mộc An một bậc, dù sao họ cũng đâu có muốn đạt được thứ gì từ anh, chỉ là không quen không thoải mái vậy thôi
Ông Hạ vẫn điềm đạm nói: “..
Bà thật là, đến khi cần đến người ta thì cứ một câu Tùng Cảnh, hai câu Tùng Cảnh, còn không nhờ được thì gọi là tên họ Thúc, ai mà chẳng có việc
Công ty của Thúc Tùng Cảnh lớn như thế, bận rộn như thế, người ta đâu phải là người bà muốn gọi tới lúc nào cũng được, bà đừng coi bạn của con cũng là con của bà, người ta cũng có ba mẹ yêu thương hẳn hoi...” Hạ Vũ nhanh chóng chạy đến ban công gọi điện cho Thúc Tùng Cảnh, đã giờ này rồi, cậu không chắc có thể gọi anh ta đến không, gần đây công ty anh ta thật sự rất bận, nhưng cậu vẫn muốn thử xem sao.
Thúc Tùng Cảnh nhận điện thoại, anh ta đang di chuyển đến nơi khác để họp, xe vừa mới vào đường cao tốc, lái xe không dám liếc ngang liếc dọc, âm thanh phát ra từ điện thoại nghe lạo xạo
Hạ Vũ nói xong, thấy phía bên kia mãi không trả lời, đang nghi ngờ điện thoại chưa kết nối được: “A lô, alô
Tùng Cảnh?..
A lô...” Tùng Cảnh rất muốn hét lên, alô cái đồ thần kinh nhà cậu! Anh ta là máy truyền tin à, thích gọi lúc nào cũng được chắc? Thúc Tùng Cảnh bực bội, cố gắng kìm ý muốn đá vào xe, mày nhăn lại như núi Himalaya, nhưng vẫn phải chấp nhận số phận
Anh ta nhìn thời gian, sắp mười giờ rồi
Rất tốt, cực kỳ tốt
Với giá trị thân phận hiện tại của anh ta, không hẹn trước ba bốn ngày thì đừng mong gặp được, anh ta rất muốn nhét cho Hạ Vũ vài cục phân
Ngay bây giờ, ngay lập tức, anh ta sẽ đi! “Alô, alô, tín hiệu không tốt à? Alô..
ngắt rồi? Hay là vào thang máy rồi...” Hạ Vũ hoàn toàn không biết đến ý nghĩ “độc địa” của bạn mình.
Đám Cưới Hào Môn
Đánh giá:
Truyện Đám Cưới Hào Môn
Story
Chương 554: Lòng dạ ác độc
10.0/10 từ 16 lượt.