Đám Cưới Hào Môn
Chương 535: Hù dọa
77@-Hạ Diệu Diệu nhướng người nhìn thùng rác rồi hơi hố3i hận, không phải là chỉ hút một điếu thuốc thôi s2ao, khó khăn lắm Mộc An mới muốn hút một điều, cô 5bị bệnh thần kinh à, chỉ có mũi cô nhạy cảm à, chỉ4 có mũi cô là mũi, khác người! Thật đau lòng vì Hà0 Mộc An! Hạ Diệu Diệu giúp Hà Một An lấy ra một điều
“Không cần!” Hà Mộc An đè tay cô lại
Hạ Diệu Diệu nghe vậy lại mất hứng! Tốt bụng lại bị hiểu lầm! Cô cáu kỉnh xoay người không thèm phản ứng với anh
Hà Mộc An không nhịn được cười, ôm hờ người đang tức giận vào lòng
Tính tình ngày càng nóng nảy! Hạ Diệu Diệu hơi giãy ra rồi thuận thể dựa sát vào: “Tốt bụng không được báo đáp, còn không phải đau lòng vì anh à!” Tay cô nghịch hai viên đá màu xanh da trời trên tay áo anh
“Anh cũng đau lòng vì em.” Lúc đầu anh cũng không có ý định hút, định cầm vậy thôi
Hạ Diệu Diệu vui vẻ, giọng nói dịu dàng mềm mại hơn nhưng vẫn oán trách: “Còn nói à, chưa tan làm mà cứ tới đây, sao không dùng bản lĩnh làm người vô hình của anh ấy, đừng nói chuyện với bọn em nữa.”
“Không dám.”
Hạ Diệu Diệu cười dịu dàng: “Có việc gì mà anh không dám, vui vẻ thì dỗ dành bọn em, mất hứng thì không thèm quan tâm bọn em, nói như anh đáng thương lắm vậy, mẹ con em đều quay quanh anh mà.” Hà Mộc An cười nhạt
Nói hay hơn hát, sao lúc phát cáu không thấy quan tâm người ta như vậy? Trước kia anh thường nghe người khác than phiền phụ nữ trong nhà nhiều chuyện, chỉ một chuyện nhỏ cũng có thể sinh ra bảy tám kiểu thời tiết, khi đó anh còn cảm thấy bọn họ nói quá
Bây giờ thì sao? Sự thật là bọn họ đã cho phụ nữ mặt mũi rồi
“Nghĩ gì mà bật cười thành tiếng vậy?” Chắc chắn không phải là chuyện tốt
Cô gỡ viên đá trên ống tay áo anh xuống, cài lên ngực áo len của mình
Rất xinh đẹp! Hà Một An gối một tay sau gáy: “Đang suy nghĩ kết hôn để làm gì, bỗng dưng tìm cho mình một tổ tông.” Hạ Diệu Diệu xoay người cù lét anh
Hà Mộc An cười ra tiếng: “Đừng nghịch...” “Không trừng trị anh thì anh quên mình có bao nhiêu cần bao nhiêu lượng.” Cô đắc ý, nói xong thì nới lỏng tay, sợ anh cười sặc: “Không phải vẫn sợ nhột như cũ à? Hứ! Đúng rồi, mẹ em nói đã quyết định về việc kết hôn của Tiểu Ngư.” Sau đó cô bắt chước giọng mẹ: “Con đừng quan tâm! Đó là em gái con mà con không quan tâm thì mẹ cũng không có ý kiến gì! Muốn kết hôn thì kết hôn, muốn lúc nào thì lúc đó! Dù sao Tiểu Ngư ngại gả ra ngoài, cho người ở rể thì các người hài lòng! Con nghe thử đi, mẹ là mẹ nó, hơn nữa Tiểu Ngư bao nhiêu tuổi rồi, cũng đâu phải là ép duyên, mẹ nói cái gì?” “Quyết định từ bao giờ?” Vẻ mặt Hà Mộc An trở lại như cũ
“Ngày Một tháng Sáu.” Nhắc tới cái này ngày là Hạ Diệu Diệu không biết làm sao: “Trẻ con vẫn là trẻ con, chọn ngày cũng tức cười, chờ sau này có con thì em xem nó để cho con chơi ngày Một tháng Sáu trước hay kỷ niệm ngày kết hôn trước.”
“..” Chuyện này..
Không đến lượt em lo lắng
Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn anh: “Lát nữa anh ở lại ăn cơm rồi đi, Tiểu Ngư và bạn trai cũng ăn ở nhà, ngoài ra huyết áp ba em hơi cao, em không yên tâm, đợi ông ấy về thì dặn ống ấy thêm mấy câu.”
Không đợi Hà An lên tiếng, Hạ Diệu Diệu đã trở mặt: “Thôi được rồi, anh ở đây thì ông ấy ăn không ngon miệng, không khéo huyết áp còn cao hơn, lúc nào ở nhà cũng có thể gặp Tiểu Ngư, lát nữa anh nói anh có việc đi trước, em ăn cơm rồi về.” Hà Mộc An không muốn đi nhưng biết Diệu Diệu nói có lý, trong tình huống như vậy thì cha mẹ vợ cũng không muốn gặp anh: “Vậy anh đến công ty, lúc về em đón anh.” “Cũng được.” Nói xong cô nàng mặt anh lên, hôn một cái: “Để anh chịu oan ức rồi.” Vừa nói vừa ôm chồng mình: “Chồng em tốt như vậy mà sao họ không nhận ra nhỉ..
Chắc chắn là ghen tị với anh...”
“...” Ha..
Ha...
“Chị, bé Hà Bất thật đáng yêu, tương lai em và Tiểu Ngư có một đứa bé đáng yêu như vậy thì tốt.” Hình Tiểu Hành nịnh nọt, còn giơ tay trêu chọc đứa trẻ con đang leo lên chân anh ta vì tò mò, lại vội vàng trèo xuống vì không quen
Hạ Diệu Diệu cười, ra hiệu mọi người tới dùng cơm: “Việc đó có gì khó đâu, chỉ sợ lúc đó hai đứa ngại đứa bé phiền phức lại ném cho người lớn nuôi.” Hạ Tiểu Ngư ngượng ngùng giúp mẹ đẩy xe lăn, cố định chỗ ngồi
Tiểu Ngũ nhanh chóng co lại và biến ra hình ảnh con số, tức giận trợn mắt nhìn Hạ Tiểu Ngư, xe lăn có chức năng điều chỉnh, nó có thể đưa chủ nhân tới chỗ ăn cơm một cách chính xác, không cần có nhiều chuyện
Bà Hạ dịu dàng vỗ vật giả tưởng nhỏ, trong lòng chắc yêu nó còn nhiều hơn con gái nhỏ nhiều, đây chính là đôi chân của bà
Hình Tiểu Hành không nhịn được sự tò mò đối với vật nhỏ này, nhưng anh ta chưa tới đây nhiều, hơn nữa vẫn chưa thật sự là con rể nên chỉ tò mò hỏi thăm vài câu chứ không chú ý quá nhiều: “Nghe chị nói kìa, chắc chắn tụi em sẽ tự chăm sóc.” Anh ta vẫn còn là trẻ con thì sao lại thích trẻ con, nói như vậy chỉ đơn giản là lấy lòng chị Cả theo bản năng
Hạ Tiểu Ngư hờn dỗi trừng anh ta một cái, có vẻ đang hơi chờ mong con của hai người
Hạ Diệu Diệu nhìn dáng vẻ hận chưa thể gả đi của Tiểu Ngư thì không hề kinh ngạc, con gái mà, đều cực kỳ chờ mong người đàn ông và con của mình
“Chăm sóc gì mà chăm sóc, anh muốn thì cứ chăm, em không chăm đâu.” Hạ Tiểu Ngư ngang ngược
Hạ Diệu Diệu nghe thấy thì bật cười, nhưng cũng phải cho cô em nhà mình mặt mũi: “Ăn cơm, nếm thử tay nghề của chị Tần.” Hình Tiểu Hành vội vàng uống hợp canh: “Ngon thật, tay nghề của thím Tần giỏi hơn nhiều so với tay nghề của thím trong nhà cháu, không hổ là thức ăn hợp miệng dì, đúng là đều ngon.” Câu cuối cùng là nói với bà Hạ
Bà Hạ cười toe toét, đã sớm quên nhiều thứ không hài lòng lúc trước
Ông Hạ không nói nhiều, bể cháu ngoại đang leo lên chân mình, lặng lẽ ăn, có con rể lớn là Hà An ở phía trước nên ông không có ý kiến gì về người có gia cảnh tốt sắp thành con rể là Hình Tiểu Hành, yêu cầu cũng không cao, dễ nhìn là được, hơn nữa không phải ông bắt bẻ mà cơ bản là Hình Tiểu Hành và Hà An không cùng một loại người, muốn ống kính trọng cũng không được
Hạ Diệu Diệu bế con qua, gắp thức ăn và để cậu bé ngồi bên cạnh cho ba ăn cơm: “Ba nhớ uống thuốc mà con đưa, đừng không thèm để ý, lớn tuổi rồi thì đừng tưởng mình còn như lúc trẻ, mấy thứ thuốc này ba đều cố uống nhé, như ăn kẹo thôi.”
Hình Tiểu Hành nghe vậy cũng vội vàng nói: “Cháu nghe Tiểu Ngư nói là chú bị huyết áp cao phải không, chú nên chú ý, người lớn tuổi nhất định phải quan tâm chăm sóc sức khỏe, cháu biết một bác sĩ có chuyên môn cao trong việc điều dưỡng sức khỏe, chú, ngày mai cháu và Tiểu Ngư đưa chú đến đó xem sao, để cho anh ta đưa ra phương án phù hợp hơn với chú, anh ta rất chuyên nghiệp và có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này.”
Hạ Tiểu Ngư nghe vậy cũng gật đầu theo: “Đúng rồi ba, ba phải quan tâm đến sức khỏe của mình đấy, ba xem buổi sáng ba làm bọn con sợ như thế nào, thật may là ba không sao, nếu có chuyện gì thì bọn con biết làm sao, ba nghe lời Tiểu Hành đi, ngày mai bọn con dẫn ba đi gặp vị bác sĩ kia xem sao.” Hạ Tiểu Ngư vô cùng hài lòng vì bạn trai nhớ đến ba mình và còn lo nghĩ cho ba.
Hạ Diệu Diệu đút cháo cho con, lúc rảnh rỗi không thể không liếc em gái mình một cái, đứa nhỏ này có cần hù dọa nhau như vậy không, bác sĩ vừa kê đơn, hơn nữa còn nói không có vấn đề lớn, đề nghị mỗi ngày uống một viên để để phòng là được rồi
Những thứ như thực phẩm chức năng, thuốc bảo vệ sức khỏe cũng không tốt lắm đâu.
Đám Cưới Hào Môn
“Không cần!” Hà Mộc An đè tay cô lại
Hạ Diệu Diệu nghe vậy lại mất hứng! Tốt bụng lại bị hiểu lầm! Cô cáu kỉnh xoay người không thèm phản ứng với anh
Hà Mộc An không nhịn được cười, ôm hờ người đang tức giận vào lòng
Tính tình ngày càng nóng nảy! Hạ Diệu Diệu hơi giãy ra rồi thuận thể dựa sát vào: “Tốt bụng không được báo đáp, còn không phải đau lòng vì anh à!” Tay cô nghịch hai viên đá màu xanh da trời trên tay áo anh
“Anh cũng đau lòng vì em.” Lúc đầu anh cũng không có ý định hút, định cầm vậy thôi
Hạ Diệu Diệu vui vẻ, giọng nói dịu dàng mềm mại hơn nhưng vẫn oán trách: “Còn nói à, chưa tan làm mà cứ tới đây, sao không dùng bản lĩnh làm người vô hình của anh ấy, đừng nói chuyện với bọn em nữa.”
“Không dám.”
Hạ Diệu Diệu cười dịu dàng: “Có việc gì mà anh không dám, vui vẻ thì dỗ dành bọn em, mất hứng thì không thèm quan tâm bọn em, nói như anh đáng thương lắm vậy, mẹ con em đều quay quanh anh mà.” Hà Mộc An cười nhạt
Nói hay hơn hát, sao lúc phát cáu không thấy quan tâm người ta như vậy? Trước kia anh thường nghe người khác than phiền phụ nữ trong nhà nhiều chuyện, chỉ một chuyện nhỏ cũng có thể sinh ra bảy tám kiểu thời tiết, khi đó anh còn cảm thấy bọn họ nói quá
Bây giờ thì sao? Sự thật là bọn họ đã cho phụ nữ mặt mũi rồi
“Nghĩ gì mà bật cười thành tiếng vậy?” Chắc chắn không phải là chuyện tốt
Cô gỡ viên đá trên ống tay áo anh xuống, cài lên ngực áo len của mình
Rất xinh đẹp! Hà Một An gối một tay sau gáy: “Đang suy nghĩ kết hôn để làm gì, bỗng dưng tìm cho mình một tổ tông.” Hạ Diệu Diệu xoay người cù lét anh
Hà Mộc An cười ra tiếng: “Đừng nghịch...” “Không trừng trị anh thì anh quên mình có bao nhiêu cần bao nhiêu lượng.” Cô đắc ý, nói xong thì nới lỏng tay, sợ anh cười sặc: “Không phải vẫn sợ nhột như cũ à? Hứ! Đúng rồi, mẹ em nói đã quyết định về việc kết hôn của Tiểu Ngư.” Sau đó cô bắt chước giọng mẹ: “Con đừng quan tâm! Đó là em gái con mà con không quan tâm thì mẹ cũng không có ý kiến gì! Muốn kết hôn thì kết hôn, muốn lúc nào thì lúc đó! Dù sao Tiểu Ngư ngại gả ra ngoài, cho người ở rể thì các người hài lòng! Con nghe thử đi, mẹ là mẹ nó, hơn nữa Tiểu Ngư bao nhiêu tuổi rồi, cũng đâu phải là ép duyên, mẹ nói cái gì?” “Quyết định từ bao giờ?” Vẻ mặt Hà Mộc An trở lại như cũ
“Ngày Một tháng Sáu.” Nhắc tới cái này ngày là Hạ Diệu Diệu không biết làm sao: “Trẻ con vẫn là trẻ con, chọn ngày cũng tức cười, chờ sau này có con thì em xem nó để cho con chơi ngày Một tháng Sáu trước hay kỷ niệm ngày kết hôn trước.”
“..” Chuyện này..
Không đến lượt em lo lắng
Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn anh: “Lát nữa anh ở lại ăn cơm rồi đi, Tiểu Ngư và bạn trai cũng ăn ở nhà, ngoài ra huyết áp ba em hơi cao, em không yên tâm, đợi ông ấy về thì dặn ống ấy thêm mấy câu.”
Không đợi Hà An lên tiếng, Hạ Diệu Diệu đã trở mặt: “Thôi được rồi, anh ở đây thì ông ấy ăn không ngon miệng, không khéo huyết áp còn cao hơn, lúc nào ở nhà cũng có thể gặp Tiểu Ngư, lát nữa anh nói anh có việc đi trước, em ăn cơm rồi về.” Hà Mộc An không muốn đi nhưng biết Diệu Diệu nói có lý, trong tình huống như vậy thì cha mẹ vợ cũng không muốn gặp anh: “Vậy anh đến công ty, lúc về em đón anh.” “Cũng được.” Nói xong cô nàng mặt anh lên, hôn một cái: “Để anh chịu oan ức rồi.” Vừa nói vừa ôm chồng mình: “Chồng em tốt như vậy mà sao họ không nhận ra nhỉ..
Chắc chắn là ghen tị với anh...”
“...” Ha..
Ha...
“Chị, bé Hà Bất thật đáng yêu, tương lai em và Tiểu Ngư có một đứa bé đáng yêu như vậy thì tốt.” Hình Tiểu Hành nịnh nọt, còn giơ tay trêu chọc đứa trẻ con đang leo lên chân anh ta vì tò mò, lại vội vàng trèo xuống vì không quen
Hạ Diệu Diệu cười, ra hiệu mọi người tới dùng cơm: “Việc đó có gì khó đâu, chỉ sợ lúc đó hai đứa ngại đứa bé phiền phức lại ném cho người lớn nuôi.” Hạ Tiểu Ngư ngượng ngùng giúp mẹ đẩy xe lăn, cố định chỗ ngồi
Tiểu Ngũ nhanh chóng co lại và biến ra hình ảnh con số, tức giận trợn mắt nhìn Hạ Tiểu Ngư, xe lăn có chức năng điều chỉnh, nó có thể đưa chủ nhân tới chỗ ăn cơm một cách chính xác, không cần có nhiều chuyện
Bà Hạ dịu dàng vỗ vật giả tưởng nhỏ, trong lòng chắc yêu nó còn nhiều hơn con gái nhỏ nhiều, đây chính là đôi chân của bà
Hình Tiểu Hành không nhịn được sự tò mò đối với vật nhỏ này, nhưng anh ta chưa tới đây nhiều, hơn nữa vẫn chưa thật sự là con rể nên chỉ tò mò hỏi thăm vài câu chứ không chú ý quá nhiều: “Nghe chị nói kìa, chắc chắn tụi em sẽ tự chăm sóc.” Anh ta vẫn còn là trẻ con thì sao lại thích trẻ con, nói như vậy chỉ đơn giản là lấy lòng chị Cả theo bản năng
Hạ Tiểu Ngư hờn dỗi trừng anh ta một cái, có vẻ đang hơi chờ mong con của hai người
Hạ Diệu Diệu nhìn dáng vẻ hận chưa thể gả đi của Tiểu Ngư thì không hề kinh ngạc, con gái mà, đều cực kỳ chờ mong người đàn ông và con của mình
“Chăm sóc gì mà chăm sóc, anh muốn thì cứ chăm, em không chăm đâu.” Hạ Tiểu Ngư ngang ngược
Hạ Diệu Diệu nghe thấy thì bật cười, nhưng cũng phải cho cô em nhà mình mặt mũi: “Ăn cơm, nếm thử tay nghề của chị Tần.” Hình Tiểu Hành vội vàng uống hợp canh: “Ngon thật, tay nghề của thím Tần giỏi hơn nhiều so với tay nghề của thím trong nhà cháu, không hổ là thức ăn hợp miệng dì, đúng là đều ngon.” Câu cuối cùng là nói với bà Hạ
Bà Hạ cười toe toét, đã sớm quên nhiều thứ không hài lòng lúc trước
Ông Hạ không nói nhiều, bể cháu ngoại đang leo lên chân mình, lặng lẽ ăn, có con rể lớn là Hà An ở phía trước nên ông không có ý kiến gì về người có gia cảnh tốt sắp thành con rể là Hình Tiểu Hành, yêu cầu cũng không cao, dễ nhìn là được, hơn nữa không phải ông bắt bẻ mà cơ bản là Hình Tiểu Hành và Hà An không cùng một loại người, muốn ống kính trọng cũng không được
Hạ Diệu Diệu bế con qua, gắp thức ăn và để cậu bé ngồi bên cạnh cho ba ăn cơm: “Ba nhớ uống thuốc mà con đưa, đừng không thèm để ý, lớn tuổi rồi thì đừng tưởng mình còn như lúc trẻ, mấy thứ thuốc này ba đều cố uống nhé, như ăn kẹo thôi.”
Hình Tiểu Hành nghe vậy cũng vội vàng nói: “Cháu nghe Tiểu Ngư nói là chú bị huyết áp cao phải không, chú nên chú ý, người lớn tuổi nhất định phải quan tâm chăm sóc sức khỏe, cháu biết một bác sĩ có chuyên môn cao trong việc điều dưỡng sức khỏe, chú, ngày mai cháu và Tiểu Ngư đưa chú đến đó xem sao, để cho anh ta đưa ra phương án phù hợp hơn với chú, anh ta rất chuyên nghiệp và có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này.”
Hạ Tiểu Ngư nghe vậy cũng gật đầu theo: “Đúng rồi ba, ba phải quan tâm đến sức khỏe của mình đấy, ba xem buổi sáng ba làm bọn con sợ như thế nào, thật may là ba không sao, nếu có chuyện gì thì bọn con biết làm sao, ba nghe lời Tiểu Hành đi, ngày mai bọn con dẫn ba đi gặp vị bác sĩ kia xem sao.” Hạ Tiểu Ngư vô cùng hài lòng vì bạn trai nhớ đến ba mình và còn lo nghĩ cho ba.
Hạ Diệu Diệu đút cháo cho con, lúc rảnh rỗi không thể không liếc em gái mình một cái, đứa nhỏ này có cần hù dọa nhau như vậy không, bác sĩ vừa kê đơn, hơn nữa còn nói không có vấn đề lớn, đề nghị mỗi ngày uống một viên để để phòng là được rồi
Những thứ như thực phẩm chức năng, thuốc bảo vệ sức khỏe cũng không tốt lắm đâu.
Đám Cưới Hào Môn
Đánh giá:
Truyện Đám Cưới Hào Môn
Story
Chương 535: Hù dọa
10.0/10 từ 16 lượt.