Đám Cưới Hào Môn
Chương 46: Phong cách
43@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cái vẻ đẹp mà con gái không tài nào thưởng thức nổi lại khiến máu nóng đàn ông trào lên, bất luận cao tuổi đến đau lòng si mê của bọn họ với sức mạnh, với sự tranh đấu cũng chưa từng thay đổi! Khi Hà lão gia chắc chắn tổn thất không quá lớn thì mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu hùng hổ tính sổ: “Nó về nhà làm gì? Cảnh vệ đi đâu hết rồi! Không biết nói sớm một câu! Mù rồi à! Còn nữa, còn nữa! Mở cái hệ thống cảnh báo khỉ gió gì, không biết lão gia ở đây sao! Vài con chim ưng mà thôi, có phải thú dữ từ đầu đến cho cam! Làm ầm lên! Nhát gan sợ sệt! Chưa trải đời2mà...”
Các ông lớn bề trên có mặt ở đó đều không lên tiếng, để mặc cho Hà Diệt biểu diễn, không có cách trút giận lên cháu mình chẳng lẽ không cho ông mắng hả giận! Ai bảo tình hình nhà họ Hà đúng là rất đặc biệt, nhưng có thể nuôi dưỡng đứa cháu nội như Hà Mộc An có ai dám không công nhận và ngưỡng mộ. Hà đại tổng quản nghe nhàm tai rồi, nhắc nhở Hà lão gia một cách rất “chân thành”, nếu ông mắng một cách kích động như vậy: “Ngài có cần đến chào Hà thiếu gia một tiếng không...” Nói cho cậu ấy biết vấn đề kính già yêu trẻ.
Hà Diệt sững lại một lát, hắng giọng: “Tôi không có thời gian, các tiểu8bảo bối còn chưa chơi cho đã, đang bực bội kia kìa, chúng ta đổi chỗ khác chơi. Mấy hôm nữa bảo nó đến xin lỗi tôi.” Ông có ngu mới đi nhìn sắc mặt cháu mình.
“Vâng, thưa ông.” Năm đó ông và Mộc lão gia đều thấy con trai, con gái của mình không ra gì, thành quả bọn họ phấn đấu cả đời mà rơi vào tay con cái không bị người ta lừa cho hết mới lạ! Sau khi mong ngóng mãi có được thằng cháu nội, ông muốn nghiêm khắc với nó, không thể chiều chuộng làm hư như đối với con cái, tương lại để cháu mình trực tiếp kế thừa gia sản, thế nên không tránh khỏi mạnh tay hơi quá với thế hệ thứ ba.
Ông6cảm thấy Huyền Diệp tám tuổi đã có thể đăng cơ, sáng sớm ba, bốn giờ đã xuống giường đọc sách, luyện công, lớn lên không lùn không xấu không suy dinh dưỡng, ngược lại mười mấy tuổi đấu Ngao Bái dẹp loạn Tam Phiên, không có lý nào cháu nội của ông không làm được.
Thế nên ông học theo cách đó để bồi dưỡng cháu mình, cực kỳ nghiêm khắc, không nghe lời là đánh, học không xong cả ngày không cho ăn là chuyện nhỏ, cẩm nó gặp ông bố bà mẹ không đáng tin cậy của mình. Nếu như biểu hiện không tốt còn không cho bố mẹ nó ăn cơm, nhốt trong nhà kính cho nó nhìn!
Dần dần, quan hệ giữa cậu và ba mẹ càng ngày càng3xa cách, con dâu ông cũng chẳng mấy khi cưng nựng con trai mình kiểu bảo bối này, bảo bối ơi nữa. Có lẽ sợ bọn họ cứ lấy cô ra đối phó với con trai mình, ai mà biết được!
Giờ đây, Hà Diệt cứ nhìn cháu trai là lại rùng mình, như có một làn gió lạnh thổi qua mình vậy. Thế nên trừ những dịp mừng thọ hay tiệc gia đình cần thiết không thể không gặp cháu ra, ông và nhà thông gia họ5Mộc đều hy vọng thằng cháu trưởng thành này cách họ càng xa càng tốt, tốt nhất là không đụng mặt nhau, miễn cho có cảm giác lên triều cổng tiến.
Kết cục này khiến bốn vị lão gia không tránh khỏi phiền lòng. Dù sao cũng là cháu nội cháu ngoại của mình, là máu mủ ruột già duy nhất của hai bên, ai chẳng muốn cưng chiều chăm chút, nhưng cứ nghĩ đến cặp ba mẹ không ra gì của nó là lại phải cứng tay rèn giũa.
Bây giờ nhìn lại cũng thấy đau lòng, nhưng thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, lẽ nào để bọn họ trước lúc nhắm mắt xuôi tay còn phải nhìn hai nhà họ Hà, Mộc khuynh gia bại sản sao.
Bây giờ hai ông lão có thể nhàn hạ thế này, có thể an tâm hưởng thụ quãng thời gian nghỉ hưu, có thể hãnh diện dõng dạc trước mặt bạn đồng lúa cũng vì cháu mình ra ngoài tầm kiểm soát, vứt bỏ Hà gia, Mộc gia yêu quý của họ xây dựng một đế quốc cho riêng mình.
Có được ắt có mất, không thể cưỡng cầu được, cháu mình không biết làm nũng, không biết gần gũi xoa chân bóp tay cũng chẳng sao cả. Dù sao con cái không có bản lĩnh, cha mẹ suốt ngày đi theo lấy lòng bọn ông, xem như thế vai trò của cháu nội. “Lão Hà, ông đừng tưởng chuyện này xong rồi nhé.” Tần Thiên của tôi. “Biết rồi, biết rồi, tôi đảm bảo sẽ đền cho ông một con vừa lòng.”
Lục lão gia đột nhiên kéo Hà lão gia ra khỏi đám bạn hữu, nói nhỏ: “Cái đó, không đền cũng được, ông nói cho tôi biết cô bé mà lần trước Mộc An bằng mọi giá phải kéo ra khỏi chỗ ấy là ai? Quý tử nhà ông yêu thật rồi? Có bạn gái thật rồi à?” Ông ta có nên đến lấy lòng người ta luôn không. Làm sao tôi biết được! E hèm! Không nói như vậy được, nói vậy bọn họ lại bảo mình không có chút địa vị nào trước mặt cháu trai: “Cái này, ông cũng biết đấy, ai chẳng từng một thời thanh xuân. Chỉ cần nó chưa đem về nhà ra mắt thì đều không tính, chỉ là trò chơi chốc lát của bọn trẻ” Ông còn đang nghi ngờ rằng đến khi kết hôn không biết có được cháu mình mới không. “Cũng phải.” Hà Mộc An mới có bao nhiêu tuổi đầu đã thành công như vậy, chắc bạn gái không đếm xuể, đến khi nào cậu không muốn chơi nữa mới thôi. Cho dù kết hôn rồi cũng phải xem Mộc An bằng lòng đánh đổi bao nhiêu: “Có tin gì thì nói cho tôi biết nhé.”
“Không thành vấn đề.” Hai người họ quan hệ tốt như vậy, hơn cả huynh đệ một nhà, chỉ có chuyện không được cháu trai tôn trọng là ông và Mộc lão gia không nói cho ai biết, đến cả mẹ đẻ cũng không nói.
Hầm xe mở ra, đèn bật sáng, các thể loại xe đạp nối đuôi nhau xếp thẳng tắp, kiểu dáng, thể loại, không thiếu thứ nào, giống như một triển lãm xe đạp thu nhỏ vậy.
Hà Mộc An nhìn qua, nét mặt không hề thay đổi. Hà tổng quản không hiểu nổi: “Thưa thiếu gia, chiếc xe lần trước thiếu gia không thích sao? Hầm xe số hai còn chiếc “báo chạy như bay”, cậu có muốn xem không? Ông Mễ, có phải ở kho sổ hai không?” Ông Mễ là đại quản gia phụ trách bảo trì và sắp xếp tất cả các thể loại xe ở khu villa trên núi Hà Quang này, bình thường ông đều có mặt ở sân ngoài: “Đúng vậy.” Hà Mộc An vẫn không động đậy, hai ngày nay trên đường về Hạ Diệu Diệu không nói nhiều như mọi khi, đứng ở quầy thanh toán vài tiếng rồi lại đi bộ về, không phải bướng bỉnh cậy mạnh thì là gì? Hà Mộc An để tay lên một chiếc xe đạp loại nặng.
Ông Mễ lập tức lên tiếng: “Thưa cậu, loại xe này đã ngừng bán từ năm ngoái, bây giờ là bản hiếm.” Nó toát ra sự kiêu ngạo nam tính và khí chất bá chủ thiên hạ, cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí còn vượt qua kiểu xe máy phân khối nặng cỡ nhỏ, là kiểu xe đạp duy nhất từ bỏ sự nhẹ nhàng, theo đuổi phong cách bá đạo.
Hà Mộc An nhấc tay ra, ánh mắt lạnh lùng lướt qua một lượt, cuối cùng tùy tiện đẩy một chiếc xe F1. Anh chẳng mê xe như ba minh, chiếc xe này xem vẻ bề ngoài khá bình thường, đường nét tinh xảo, dễ dàng gây sự chú ý của mọi người.
Ông Mễ tiếp tục cười tít mắt nói: “F1 được mệnh danh là kiểu xe nhẹ nhất thế giới, chất lượng vượt trội, công xưởng sản xuất ra nó là nơi chuyên sản xuất phần cứng cho các loại xe đua. Chiếc xe này về kiểu dáng hay chất liệu đều miễn bàn, hoàn toàn có thể va chạm với một chiếc xe điện hay ô tô nhà dùng tầm trung mà không biến dạng.” Hà Mộc An nhìn sơ đường nét chiếc xe: “Lấy chiếc này đi, bảo trì một chút rồi ngày mai đem đi.”
“Vâng, thưa cậu.”
Đám Cưới Hào Môn
Cái vẻ đẹp mà con gái không tài nào thưởng thức nổi lại khiến máu nóng đàn ông trào lên, bất luận cao tuổi đến đau lòng si mê của bọn họ với sức mạnh, với sự tranh đấu cũng chưa từng thay đổi! Khi Hà lão gia chắc chắn tổn thất không quá lớn thì mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu hùng hổ tính sổ: “Nó về nhà làm gì? Cảnh vệ đi đâu hết rồi! Không biết nói sớm một câu! Mù rồi à! Còn nữa, còn nữa! Mở cái hệ thống cảnh báo khỉ gió gì, không biết lão gia ở đây sao! Vài con chim ưng mà thôi, có phải thú dữ từ đầu đến cho cam! Làm ầm lên! Nhát gan sợ sệt! Chưa trải đời2mà...”
Các ông lớn bề trên có mặt ở đó đều không lên tiếng, để mặc cho Hà Diệt biểu diễn, không có cách trút giận lên cháu mình chẳng lẽ không cho ông mắng hả giận! Ai bảo tình hình nhà họ Hà đúng là rất đặc biệt, nhưng có thể nuôi dưỡng đứa cháu nội như Hà Mộc An có ai dám không công nhận và ngưỡng mộ. Hà đại tổng quản nghe nhàm tai rồi, nhắc nhở Hà lão gia một cách rất “chân thành”, nếu ông mắng một cách kích động như vậy: “Ngài có cần đến chào Hà thiếu gia một tiếng không...” Nói cho cậu ấy biết vấn đề kính già yêu trẻ.
Hà Diệt sững lại một lát, hắng giọng: “Tôi không có thời gian, các tiểu8bảo bối còn chưa chơi cho đã, đang bực bội kia kìa, chúng ta đổi chỗ khác chơi. Mấy hôm nữa bảo nó đến xin lỗi tôi.” Ông có ngu mới đi nhìn sắc mặt cháu mình.
“Vâng, thưa ông.” Năm đó ông và Mộc lão gia đều thấy con trai, con gái của mình không ra gì, thành quả bọn họ phấn đấu cả đời mà rơi vào tay con cái không bị người ta lừa cho hết mới lạ! Sau khi mong ngóng mãi có được thằng cháu nội, ông muốn nghiêm khắc với nó, không thể chiều chuộng làm hư như đối với con cái, tương lại để cháu mình trực tiếp kế thừa gia sản, thế nên không tránh khỏi mạnh tay hơi quá với thế hệ thứ ba.
Ông6cảm thấy Huyền Diệp tám tuổi đã có thể đăng cơ, sáng sớm ba, bốn giờ đã xuống giường đọc sách, luyện công, lớn lên không lùn không xấu không suy dinh dưỡng, ngược lại mười mấy tuổi đấu Ngao Bái dẹp loạn Tam Phiên, không có lý nào cháu nội của ông không làm được.
Thế nên ông học theo cách đó để bồi dưỡng cháu mình, cực kỳ nghiêm khắc, không nghe lời là đánh, học không xong cả ngày không cho ăn là chuyện nhỏ, cẩm nó gặp ông bố bà mẹ không đáng tin cậy của mình. Nếu như biểu hiện không tốt còn không cho bố mẹ nó ăn cơm, nhốt trong nhà kính cho nó nhìn!
Dần dần, quan hệ giữa cậu và ba mẹ càng ngày càng3xa cách, con dâu ông cũng chẳng mấy khi cưng nựng con trai mình kiểu bảo bối này, bảo bối ơi nữa. Có lẽ sợ bọn họ cứ lấy cô ra đối phó với con trai mình, ai mà biết được!
Giờ đây, Hà Diệt cứ nhìn cháu trai là lại rùng mình, như có một làn gió lạnh thổi qua mình vậy. Thế nên trừ những dịp mừng thọ hay tiệc gia đình cần thiết không thể không gặp cháu ra, ông và nhà thông gia họ5Mộc đều hy vọng thằng cháu trưởng thành này cách họ càng xa càng tốt, tốt nhất là không đụng mặt nhau, miễn cho có cảm giác lên triều cổng tiến.
Kết cục này khiến bốn vị lão gia không tránh khỏi phiền lòng. Dù sao cũng là cháu nội cháu ngoại của mình, là máu mủ ruột già duy nhất của hai bên, ai chẳng muốn cưng chiều chăm chút, nhưng cứ nghĩ đến cặp ba mẹ không ra gì của nó là lại phải cứng tay rèn giũa.
Bây giờ nhìn lại cũng thấy đau lòng, nhưng thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, lẽ nào để bọn họ trước lúc nhắm mắt xuôi tay còn phải nhìn hai nhà họ Hà, Mộc khuynh gia bại sản sao.
Bây giờ hai ông lão có thể nhàn hạ thế này, có thể an tâm hưởng thụ quãng thời gian nghỉ hưu, có thể hãnh diện dõng dạc trước mặt bạn đồng lúa cũng vì cháu mình ra ngoài tầm kiểm soát, vứt bỏ Hà gia, Mộc gia yêu quý của họ xây dựng một đế quốc cho riêng mình.
Có được ắt có mất, không thể cưỡng cầu được, cháu mình không biết làm nũng, không biết gần gũi xoa chân bóp tay cũng chẳng sao cả. Dù sao con cái không có bản lĩnh, cha mẹ suốt ngày đi theo lấy lòng bọn ông, xem như thế vai trò của cháu nội. “Lão Hà, ông đừng tưởng chuyện này xong rồi nhé.” Tần Thiên của tôi. “Biết rồi, biết rồi, tôi đảm bảo sẽ đền cho ông một con vừa lòng.”
Lục lão gia đột nhiên kéo Hà lão gia ra khỏi đám bạn hữu, nói nhỏ: “Cái đó, không đền cũng được, ông nói cho tôi biết cô bé mà lần trước Mộc An bằng mọi giá phải kéo ra khỏi chỗ ấy là ai? Quý tử nhà ông yêu thật rồi? Có bạn gái thật rồi à?” Ông ta có nên đến lấy lòng người ta luôn không. Làm sao tôi biết được! E hèm! Không nói như vậy được, nói vậy bọn họ lại bảo mình không có chút địa vị nào trước mặt cháu trai: “Cái này, ông cũng biết đấy, ai chẳng từng một thời thanh xuân. Chỉ cần nó chưa đem về nhà ra mắt thì đều không tính, chỉ là trò chơi chốc lát của bọn trẻ” Ông còn đang nghi ngờ rằng đến khi kết hôn không biết có được cháu mình mới không. “Cũng phải.” Hà Mộc An mới có bao nhiêu tuổi đầu đã thành công như vậy, chắc bạn gái không đếm xuể, đến khi nào cậu không muốn chơi nữa mới thôi. Cho dù kết hôn rồi cũng phải xem Mộc An bằng lòng đánh đổi bao nhiêu: “Có tin gì thì nói cho tôi biết nhé.”
“Không thành vấn đề.” Hai người họ quan hệ tốt như vậy, hơn cả huynh đệ một nhà, chỉ có chuyện không được cháu trai tôn trọng là ông và Mộc lão gia không nói cho ai biết, đến cả mẹ đẻ cũng không nói.
Hầm xe mở ra, đèn bật sáng, các thể loại xe đạp nối đuôi nhau xếp thẳng tắp, kiểu dáng, thể loại, không thiếu thứ nào, giống như một triển lãm xe đạp thu nhỏ vậy.
Hà Mộc An nhìn qua, nét mặt không hề thay đổi. Hà tổng quản không hiểu nổi: “Thưa thiếu gia, chiếc xe lần trước thiếu gia không thích sao? Hầm xe số hai còn chiếc “báo chạy như bay”, cậu có muốn xem không? Ông Mễ, có phải ở kho sổ hai không?” Ông Mễ là đại quản gia phụ trách bảo trì và sắp xếp tất cả các thể loại xe ở khu villa trên núi Hà Quang này, bình thường ông đều có mặt ở sân ngoài: “Đúng vậy.” Hà Mộc An vẫn không động đậy, hai ngày nay trên đường về Hạ Diệu Diệu không nói nhiều như mọi khi, đứng ở quầy thanh toán vài tiếng rồi lại đi bộ về, không phải bướng bỉnh cậy mạnh thì là gì? Hà Mộc An để tay lên một chiếc xe đạp loại nặng.
Ông Mễ lập tức lên tiếng: “Thưa cậu, loại xe này đã ngừng bán từ năm ngoái, bây giờ là bản hiếm.” Nó toát ra sự kiêu ngạo nam tính và khí chất bá chủ thiên hạ, cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí còn vượt qua kiểu xe máy phân khối nặng cỡ nhỏ, là kiểu xe đạp duy nhất từ bỏ sự nhẹ nhàng, theo đuổi phong cách bá đạo.
Hà Mộc An nhấc tay ra, ánh mắt lạnh lùng lướt qua một lượt, cuối cùng tùy tiện đẩy một chiếc xe F1. Anh chẳng mê xe như ba minh, chiếc xe này xem vẻ bề ngoài khá bình thường, đường nét tinh xảo, dễ dàng gây sự chú ý của mọi người.
Ông Mễ tiếp tục cười tít mắt nói: “F1 được mệnh danh là kiểu xe nhẹ nhất thế giới, chất lượng vượt trội, công xưởng sản xuất ra nó là nơi chuyên sản xuất phần cứng cho các loại xe đua. Chiếc xe này về kiểu dáng hay chất liệu đều miễn bàn, hoàn toàn có thể va chạm với một chiếc xe điện hay ô tô nhà dùng tầm trung mà không biến dạng.” Hà Mộc An nhìn sơ đường nét chiếc xe: “Lấy chiếc này đi, bảo trì một chút rồi ngày mai đem đi.”
“Vâng, thưa cậu.”
Đám Cưới Hào Môn
Đánh giá:
Truyện Đám Cưới Hào Môn
Story
Chương 46: Phong cách
10.0/10 từ 16 lượt.