Đám Cưới Hào Môn
Chương 437: Tâm ý không tương thông vẫn có thể ở bên nhau (1)
71@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Rất tốt, à...”Hạ Diệu Diệu lo lắng xoa đầu con gái: “Nghĩ đến cậu của con là mẹ không muốn ăn cơm luôn rồi.”
Hà Mộc An nhìn cô chẳng có việc gì lại tự ôm việc vào người, chẳng thèm để ý nữa. Chắc chắn cô sẽ cho rằng anh không quan tâm đến cảm xúc của cô, nhưng nếu như để ý đến thì anh cảm thấy việc này chẳng có gì đáng để nói: “Nó không còn nhỏ nữa nên biết bản thân cần gì, không chừng qua một thời gian nữa sẽ mang em dâu về cho em.”
Hạ Diệu Diệu hừ lạnh, thấy chuyện này chẳng lạc quan được như vậy: “Anh không biết con gái nhà người ta xinh đẹp thế nào3đâu.”
Hà Mộc An cúi đầu ăn cơm.
Hạ Diệu Diệu thấy dáng vẻ của anh thì chẳng có tâm trạng nói tiếp, chỉ liếc anh một cái liền rồi tâm tư lên người con gái đã rất lâu không gặp.
Hà Mộc An ngớ người ra rồi tiếp tục ăn cơm, có rất nhiều lúc anh không thể hiểu được việc Diệu Diệu lo lắng. Người lo lắng Hạ Vũ bị lợi dùng là cô, người lo lắng Hạ Vũ không chấp nhận bị lợi dụng cũng là cô. Tại sao cô không chọn một cái để giải quyết một cách hoàn hảo? Đương nhiên Diệu Diệu không cho rằng như vậy.
Nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ, Diệu Diệu không cưỡng ép đổ cái sai lên người anh2thì anh cứ cho qua đi.
...
“Ba, con muốn ngủ với mẹ.” Hạ Thượng Thượng mặc áo ngủ in hình Quả Bóng Trắng ôm gối đứng ở cửa phòng ngủ, đôi mắt to tròn ậng nước nhìn ba mẹ.
Hà Mộc An thấy vậy, ánh mắt rơi xuống người cô, anh dựa vào đầu giường, dáng vẻ như hoàng đế lâm triều, vỗ vào vị trí ở giữa: “Con vào đi.”
Hạ Thượng Thượng cẩn thận đi vào, nhìn ba ruột rồi từ từ bò lên giường, cô bé nằm ở giữa bất động đợi mẹ từ phòng tắm đi ra.
Hà Mộc An tiếp tục đọc sách.
Hạ Diệu Diệu vẫn đang lải nhải chuyện mùi của sữa tắm, sau khi đi ra nhìn thấy Thượng Thượng thì vui mừng,1tình thương của mẹ bạo phát muốn bao nhiêu có bấy nhiêu: “Con gái yêu quý, để mẹ ôm cái nào.”
Hạ Thượng Thượng giống như cá chết đã lâu đột nhiên sống lại, cười tươi nhào vào lòng của mẹ, nũng nịu nói yêu cầu của mình: “Mẹ ơi, tối nay con muốn ngủ với mẹ...”
“Được, được, ngủ với mẹ, mẹ cũng muốn ngủ với con gái bảo bối, da của con gái bảo bối của mẹ chẳng còn mịn màng nữa, mẹ đau lòng quá, để mẹ thơm con.”
Hà Mộc An nhìn hai người bằng ánh mắt cổ quái rồi lại bình tĩnh quay lại đọc sách, dứt khoát lật sang trang khác. Trong mắt anh thì hai người này đang diễn, phóng đại cảm1xúc của mình hết cỡ rồi, nũng nịu nói chuyện, có bao nhiêu buồn nôn thì có bấy nhiêu buồn nôn, cũng chỉ có hai người bọn họ mới diễn cảnh mẹ hiền từ con hiếu thảo nhập tâm được như vậy.
Dù thế nào Hạ Thượng Thượng cũng là một đứa trẻ, bởi vì có sự quan tâm của mẹ nên cảm thấy bản thân được cả thế giới vây quanh, nằm trong lòng của mẹ vui vẻ cười hi hi ha ha, thi thoảng nói vài câu về những điều mình gặp bên ngoài.
Mỗi lần Hạ Diệu Diệu đều rất phối hợp kinh ngạc hô lên, cô ôm con gái bảo bối ngã vào trong chăn tiếp tục cuộc nói chuyện đầy khoa trương.
Hà Mộc1An tập trung đọc sách, không nghe lọt cuộc đối thoại vô nghĩa bên cạnh.
Hạ Diệu Diệu giống như đột nhiên nhớ đến anh nên quay đầu nói: “Thượng Thượng vừa mới trở về chắc chắn sẽ ngủ rất muộn, nếu như anh cảm thấy ồn thì đi phòng sách đi.” Là do cô cảm thấy buồn bực nên gọi anh từ phòng sách về, bây giờ con gái ở đây cô lo làm phiền đến việc chính sự của anh... đọc sách cũng là chính sự.
Hà Mộc An lại nhìn cô, ánh mắt chẳng vui chẳng buồn, sau đó lại đọc sách.
Hạ Diệu Diệu thấy anh như vậy cũng chẳng có hơi sức mà quan tâm nữa, người bình thường thì chẳng làm, cả ngày nghiêm mặt, có lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú, thích nghe hay không thì tùy.
Hạ Thượng Thượng căng thẳng đợi mẹ quay lại, ba lại nhìn về phía sách, cô bé vùi vào lòng mẹ để lấy sự tự tin. Cô bé cũng không biết vì sao mà từ lúc trở về mình cứ thấy sợ ba, rõ ràng vẫn là ba của ngày trước nhưng lúc ba nhìn, cô bé lại đột nhiên cảm thấy lo lắng. Mẹ thì không vậy, mẹ vẫn dịu dàng như trước, mặc dù có lúc cô bé cũng cảm thấy bất lực khi mẹ ôm hôn, nhưng có ba lạnh mặt đứng đó thì cô bé lại cảm thấy mẹ như vậy rất tốt.
Thượng Thượng bám lấy mẹ đòi nghe kể chuyện, sau đó mới ngủ.
Hạ Diệu Diệu nói mấy tiếng đồng hồ cũng mệt rồi, kể chuyện một lúc cũng ngủ mất.
Hà Mộc An điều chỉnh lại bóng đèn sau đó đắp chăn cho Diệu Diệu, anh cầm sách, khoác áo ngủ, đóng cửa sổ giữa ban công và phòng ngủ, rồi mở đèn tiếp tục đọc sách.
“Xử lý xong rồi.” Lúc thư kí Trần mở của xe thì nhỏ giọng nói một câu.
Hà Mộc An giống như không nghe thấy, vẻ mặt anh bình thản nhìn vợ và con gái đang tiễn mình cách đó không xa. Anh cảm thấy nhà quá lớn, khoảng cách vốn rất gần này lại hơi xa, khẽ gật đầu với vợ và con gái rồi ngồi vào trong xe.
Hai người nhìn xe dần dần biến mất trong tầm mắt.
Hà Mộc An tiu nghỉu, mình không ở nhà chỉ sợ Diệu Diệu sẽ buồn. Haizzz, Hà Mộc An xoa mi tâm, cực kì bất lực, nói là phải đi làm mà cứ được một ngày lại nghỉ một ngày.
Hạ Diệu Diệu và Thượng Thượng hoan hô chạy vào trong nhà, rốt cuộc người vướng víu cũng đi rồi, muốn ăn gì thì ăn đó, oh yeah!
...
Đã rất lâu rồi Phó Khánh Nhi không gặp Hạ Vũ, từ lúc biết là mình không thể bảo vệ đứa em này nữa thì cô vô tình khiến quan hệ của hai người trở nên xa cách, thuận tiện cũng bắt đầu một mối tình mới. Cô định năm nay sẽ kết hôn, cuối năm có bầu, vì vậy rất lâu rồi không quan tâm cậu, không ngờ hôm nay lại gặp.
Đám Cưới Hào Môn
“Rất tốt, à...”Hạ Diệu Diệu lo lắng xoa đầu con gái: “Nghĩ đến cậu của con là mẹ không muốn ăn cơm luôn rồi.”
Hà Mộc An nhìn cô chẳng có việc gì lại tự ôm việc vào người, chẳng thèm để ý nữa. Chắc chắn cô sẽ cho rằng anh không quan tâm đến cảm xúc của cô, nhưng nếu như để ý đến thì anh cảm thấy việc này chẳng có gì đáng để nói: “Nó không còn nhỏ nữa nên biết bản thân cần gì, không chừng qua một thời gian nữa sẽ mang em dâu về cho em.”
Hạ Diệu Diệu hừ lạnh, thấy chuyện này chẳng lạc quan được như vậy: “Anh không biết con gái nhà người ta xinh đẹp thế nào3đâu.”
Hà Mộc An cúi đầu ăn cơm.
Hạ Diệu Diệu thấy dáng vẻ của anh thì chẳng có tâm trạng nói tiếp, chỉ liếc anh một cái liền rồi tâm tư lên người con gái đã rất lâu không gặp.
Hà Mộc An ngớ người ra rồi tiếp tục ăn cơm, có rất nhiều lúc anh không thể hiểu được việc Diệu Diệu lo lắng. Người lo lắng Hạ Vũ bị lợi dùng là cô, người lo lắng Hạ Vũ không chấp nhận bị lợi dụng cũng là cô. Tại sao cô không chọn một cái để giải quyết một cách hoàn hảo? Đương nhiên Diệu Diệu không cho rằng như vậy.
Nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ, Diệu Diệu không cưỡng ép đổ cái sai lên người anh2thì anh cứ cho qua đi.
...
“Ba, con muốn ngủ với mẹ.” Hạ Thượng Thượng mặc áo ngủ in hình Quả Bóng Trắng ôm gối đứng ở cửa phòng ngủ, đôi mắt to tròn ậng nước nhìn ba mẹ.
Hà Mộc An thấy vậy, ánh mắt rơi xuống người cô, anh dựa vào đầu giường, dáng vẻ như hoàng đế lâm triều, vỗ vào vị trí ở giữa: “Con vào đi.”
Hạ Thượng Thượng cẩn thận đi vào, nhìn ba ruột rồi từ từ bò lên giường, cô bé nằm ở giữa bất động đợi mẹ từ phòng tắm đi ra.
Hà Mộc An tiếp tục đọc sách.
Hạ Diệu Diệu vẫn đang lải nhải chuyện mùi của sữa tắm, sau khi đi ra nhìn thấy Thượng Thượng thì vui mừng,1tình thương của mẹ bạo phát muốn bao nhiêu có bấy nhiêu: “Con gái yêu quý, để mẹ ôm cái nào.”
Hạ Thượng Thượng giống như cá chết đã lâu đột nhiên sống lại, cười tươi nhào vào lòng của mẹ, nũng nịu nói yêu cầu của mình: “Mẹ ơi, tối nay con muốn ngủ với mẹ...”
“Được, được, ngủ với mẹ, mẹ cũng muốn ngủ với con gái bảo bối, da của con gái bảo bối của mẹ chẳng còn mịn màng nữa, mẹ đau lòng quá, để mẹ thơm con.”
Hà Mộc An nhìn hai người bằng ánh mắt cổ quái rồi lại bình tĩnh quay lại đọc sách, dứt khoát lật sang trang khác. Trong mắt anh thì hai người này đang diễn, phóng đại cảm1xúc của mình hết cỡ rồi, nũng nịu nói chuyện, có bao nhiêu buồn nôn thì có bấy nhiêu buồn nôn, cũng chỉ có hai người bọn họ mới diễn cảnh mẹ hiền từ con hiếu thảo nhập tâm được như vậy.
Dù thế nào Hạ Thượng Thượng cũng là một đứa trẻ, bởi vì có sự quan tâm của mẹ nên cảm thấy bản thân được cả thế giới vây quanh, nằm trong lòng của mẹ vui vẻ cười hi hi ha ha, thi thoảng nói vài câu về những điều mình gặp bên ngoài.
Mỗi lần Hạ Diệu Diệu đều rất phối hợp kinh ngạc hô lên, cô ôm con gái bảo bối ngã vào trong chăn tiếp tục cuộc nói chuyện đầy khoa trương.
Hà Mộc1An tập trung đọc sách, không nghe lọt cuộc đối thoại vô nghĩa bên cạnh.
Hạ Diệu Diệu giống như đột nhiên nhớ đến anh nên quay đầu nói: “Thượng Thượng vừa mới trở về chắc chắn sẽ ngủ rất muộn, nếu như anh cảm thấy ồn thì đi phòng sách đi.” Là do cô cảm thấy buồn bực nên gọi anh từ phòng sách về, bây giờ con gái ở đây cô lo làm phiền đến việc chính sự của anh... đọc sách cũng là chính sự.
Hà Mộc An lại nhìn cô, ánh mắt chẳng vui chẳng buồn, sau đó lại đọc sách.
Hạ Diệu Diệu thấy anh như vậy cũng chẳng có hơi sức mà quan tâm nữa, người bình thường thì chẳng làm, cả ngày nghiêm mặt, có lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú, thích nghe hay không thì tùy.
Hạ Thượng Thượng căng thẳng đợi mẹ quay lại, ba lại nhìn về phía sách, cô bé vùi vào lòng mẹ để lấy sự tự tin. Cô bé cũng không biết vì sao mà từ lúc trở về mình cứ thấy sợ ba, rõ ràng vẫn là ba của ngày trước nhưng lúc ba nhìn, cô bé lại đột nhiên cảm thấy lo lắng. Mẹ thì không vậy, mẹ vẫn dịu dàng như trước, mặc dù có lúc cô bé cũng cảm thấy bất lực khi mẹ ôm hôn, nhưng có ba lạnh mặt đứng đó thì cô bé lại cảm thấy mẹ như vậy rất tốt.
Thượng Thượng bám lấy mẹ đòi nghe kể chuyện, sau đó mới ngủ.
Hạ Diệu Diệu nói mấy tiếng đồng hồ cũng mệt rồi, kể chuyện một lúc cũng ngủ mất.
Hà Mộc An điều chỉnh lại bóng đèn sau đó đắp chăn cho Diệu Diệu, anh cầm sách, khoác áo ngủ, đóng cửa sổ giữa ban công và phòng ngủ, rồi mở đèn tiếp tục đọc sách.
“Xử lý xong rồi.” Lúc thư kí Trần mở của xe thì nhỏ giọng nói một câu.
Hà Mộc An giống như không nghe thấy, vẻ mặt anh bình thản nhìn vợ và con gái đang tiễn mình cách đó không xa. Anh cảm thấy nhà quá lớn, khoảng cách vốn rất gần này lại hơi xa, khẽ gật đầu với vợ và con gái rồi ngồi vào trong xe.
Hai người nhìn xe dần dần biến mất trong tầm mắt.
Hà Mộc An tiu nghỉu, mình không ở nhà chỉ sợ Diệu Diệu sẽ buồn. Haizzz, Hà Mộc An xoa mi tâm, cực kì bất lực, nói là phải đi làm mà cứ được một ngày lại nghỉ một ngày.
Hạ Diệu Diệu và Thượng Thượng hoan hô chạy vào trong nhà, rốt cuộc người vướng víu cũng đi rồi, muốn ăn gì thì ăn đó, oh yeah!
...
Đã rất lâu rồi Phó Khánh Nhi không gặp Hạ Vũ, từ lúc biết là mình không thể bảo vệ đứa em này nữa thì cô vô tình khiến quan hệ của hai người trở nên xa cách, thuận tiện cũng bắt đầu một mối tình mới. Cô định năm nay sẽ kết hôn, cuối năm có bầu, vì vậy rất lâu rồi không quan tâm cậu, không ngờ hôm nay lại gặp.
Đám Cưới Hào Môn
Đánh giá:
Truyện Đám Cưới Hào Môn
Story
Chương 437: Tâm ý không tương thông vẫn có thể ở bên nhau (1)
10.0/10 từ 16 lượt.