Đám Cưới Hào Môn
Chương 418: Cuộc đời của tiểu thược (2)
115@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phương Thậm theo Du Văn Bác tiến lên mấy bước, mặt tươi cười nói: “Chào ngài Hà.”
Du Văn Bác phụ họa: “Phương Thậm, hội trưởng hội sinh viên lúc chúng ta còn đi học. Hạ Diệu Diệu trước đây từng làm phó.” Anh ta không còn gọi Diệu Diệu nữa, sau khi cô kết hôn, những cách xưng hô nào cần tránh thì phải tránh.
Hà Mộc An bỏ điện thoại xuống, nhàn nhạt liếc mắt nhìn, gật đầu rồi tiếp tục nghe điện thoại.
Phương Thậm và Du Văn Bác không hề cảm thấy có gì không đúng, lịch sự tạm biệt đối phương, sau đó lùi lại mấy bước đi về phía tiếng khóc lóc đằng kia.
Tiểu Thược buồn bực nhìn người đàn ông3vẫn còn đang nghe điện thoại. Cô ta lại nhìn hai vị tổng giám đốc không được tiếp đón nhưng vẫn cảm thấy bình thường. Đột nhiên cô ta có một loại xúc động muốn dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn anh, vì anh đã dễ dàng chà đạp đám người mà cô ta không đắc tội được.
Sự ngưỡng mộ lại mang theo chút động lòng lúc đó, không liên quan đến tình yêu mà chỉ là sự rung động khi ngọn núi vẫn luôn đè ép trên đầu mình có thể dễ dàng đẩy ra.
Tiểu Thược không nhịn được nhìn ra sau, thấy hơi hâm mộ người nhặt bóng đi theo sau lưng người đàn ông kia, chắc làm người nhặt bóng của2anh cũng sẽ không cần nhìn sắc mặt người khác.
Cô ta nghĩ đến đám người bọn họ muốn qua khu A phải dùng hết mọi cách, lại thấy đối phương nhìn bọn họ bằng ánh mắt thản nhiên bao dung thì cảm thấy thật nhục nhã.
Người nhặt bóng đứng sau lưng Hà Mộc An nhạy cảm phát hiện ra ánh mắt nhìn chằm chằm mình nên quay đầu nhưng không phát hiện ra gì khác thường. Mỗi lần tụ họp, người nhìn ngài Hà rất nhiều, đây cũng chẳng phải chuyện gì lạ. Cho dù có nhìn muốn lồi cả mắt cũng chẳng có tác dụng gì.
Ở một chỗ không xa, cô gái khóc lóc đang được một người lớn tuổi dịu dàng an1ủi, tổng giám đốc khu A cười bảo đảm không trách móc nữa.
Các cô gái được những người có địa vị nói giúp thì càng cảm thấy nước mắt của mình có giá trị hơn, cứ vậy mà tiếp tục hờn dỗi.
Tiểu Thược biết đợi sau khi đám người này tản đi thì những người vô cớ đi vào khu A sẽ bị cho thôi việc. Bây giờ giám đốc chỉ là nể mặt khách hàng thôi, mà đám khách hàng chỉ là gặp phải nên không muốn nhìn những cô gái này khóc lóc trước mặt họ. Hoặc là thuận tiện trêu đùa một chút, còn về việc sống chết sau này, bọn họ tuyệt đối không nghĩ đến cũng không muốn quản.
Tiểu1Thượng lại liếc trộm người đàn ông ở nơi không xa kia, dường như anh không hề vội vàng, vẫn ngồi ở chỗ cũ từ tốn gọi điện thoại.
Tiểu Thược hơi nghi hoặc, vì sao anh không qua đây? Anh không sợ không hòa đồng sao?
“Được rồi, đừng đứng ở đây nữa lại khiến ngài Hà không vui. Giải tán đi, không cần tìm bóng nữa, mấy người cũng không thiếu mấy quả bóng đó.”
Người biết điều lập tức rời đi: “Không biết chúng tôi... có tiện chào tạm biệt ngài Hà không...”
Ôn lão gia lập tức nghiêm mặt nhìn.
Người nói chuyện lập tức nản lòng giống như bị người ta vạch trần tâm tư vậy. Đã bốn năm mươi tuổi rồi nên lập1tức ỉu xìu không nói gì nữa.
“Đi đi, ngài Hà đang bận, không cần chào tạm biệt ngài Hà, ý tốt của mọi người tôi sẽ chuyển đến cho ngài ấy.”
Lần này không chỉ Tiểu Thược mà đến cả cái người khóc đang cho rằng sức hút của mình cực lớn cũng bất giác nhìn về phía người kia.
Tổng giám đốc khu A thấy vậy không đợi Ôn lão gia tức giận đã vội vàng đưa đám người không biết lịch sự kia đi ra.
Ôn lão gia hừ lạnh cũng không biết là nhắm vào ai. Ai muốn tạo mối quan hệ với ngài Hà người đó biết, cái đám oanh oanh yến yến này còn định khóc trước mặt ngài Hà chắc.
...
Lúc thay đồng phục làm việc, Tiểu Thược không hề kinh ngạc khi nghe nói ba người nhặt bóng xông vào khu A bị đuổi việc.
Tiểu Thược cũng không thấy đồng tình, con người không thể quá đề cao sức hấp dẫn của bản thân, bây giờ nhìn lại không còn một khách hàng nào mà cho rằng có thể giúp mình cầu xin nữa rồi.
Công việc tốt, lương vừa cao vừa nhẹ nhàng cứ như vậy mất đi, chỉ có thể nói bị chính sự tham lam của mình làm hại.
Tiểu Thược thay xong quần áo lại nhớ đến ngài Hà mình gặp được hôm nay. Thì ra người đó là ngài Hà, sự tồn tại khiến người ta ngưỡng mộ. Thậm chí Phương tổng mà cô ta tiếp đón còn không nhận được một ánh mắt từ anh.
Tiểu Thược cũng rung động, huống hồ dù không thể có kết quả gì, thì một chút quyền lực có được từ chỗ anh cũng đủ cô ta dùng không hết.
Nhưng cô ta lại hơi nản lòng, hôm nay ở khu A ngài Hà đến nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái. Không dùng được sắc đẹp, vậy phải làm thế nào đây?
Tiểu Thược chu môi, người trời sinh đã có dung mạo xinh đẹp như cô ta làm động tác này cực kì đáng yêu.
Có cách rồi!
Cô gái đột nhiên cười, tất cả sự xinh đẹp đều nở rộ, thu hút biết bao nhiêu ánh mắt.
...
Hạ Diệu Diệu vừa bàn xong một hạng mục hợp tác nên tâm trạng rất tốt, chủ động mời đám em trai em gái trong phòng làm việc đi ăn. Đương nhiên, cô không đi, chỉ phụ trách rút hầu bao.
“Hạ tổng vạn tuế! Hạ tổng thiên thu vạn tuế! Hạ tổng nhất thống giang hồ.”
“Khiêm tốn, phải khiêm tốn, sống lâu trăm tuổi là được rồi.”
Phạm Tiếu không quen nhìn cái cô như vậy, quý phu nhân có ai làm vậy không? Quý phu nhân có hai loại, một loại là thanh cao, nho nhã, nhìn thấu hôn nhân; loại còn lại chính là oán trời oán đất, đánh bài, tự phóng túng bản thân.
Nhưng Hạ Diệu Diệu trước mắt chẳng phải loại nào cả, Phạm Tiếu không cho rằng cô được dạy dỗ tốt. Ngược lại là do cô gia nhập vào hàng ngũ quý phu nhân chưa lâu, cảm giác mới mẻ của ngài Hà đối với cô vẫn chưa hết.
Nhưng phụ nữ đều là loài động vật có dự định lâu dài, Hạ Diệu Diệu không nên nhân lúc còn mới mẻ thì làm chút gì đó sao? Ví dụ như bất động sản, ví dụ như tài khoản tiền mặt gì đó. Phải phòng ngừa chu đáo hiểu không? Cả ngày vất vả quay cuồng trong công việc sao có thể bằng tiền lọt ra từ tay ngài Hà? Ngu ngốc!
“Hạ Diệu vào phòng chị một chút.”
“Đến đây.”
Phạm Tiếu nhìn bụng cô, rồi không thèm quan tâm. Cũng chẳng phải mình có bầu, có gì mà phải ngày ngày khen ngợi: “Bốn tháng rồi?”
“Ừm.” Hạ Diệu Diệu cũng không quá để tâm, ngồi thẳng xuống.
“Có sinh hoạt vợ chồng không?”
Hạ Diệu Diệu cười haha: “Chị quản rộng quá đi, không có thời gian quan tâm. Sao thế, muốn em tìm người giúp chị à?”
Phạm Tiếu không nhìn nổi dáng vẻ giống như mình chỉ lấy một người dân bình thường này của cô: “Em đúng là rộng lượng. Hà Mộc An không sinh hoạt vợ chồng với em mà em cũng nghĩ thoáng được. Có phải em cảm thấy mình có bầu rồi thì anh ấy không tìm em là rất bình thường?”
Hạ Diệu Diệu lập tức hiểu ý của sư phụ, nhưng khi bọn họ chưa chia tay, một tuần cũng chỉ một hai lần, nếu cô không có hứng thú thì hai tuần một lần. Không hề có việc không làm là không yêu, khi mới ở cùng nhau anh cũng không nhiệt tình cho lắm vì vậy không làm là chuyện rất bình thường. Ai mà ngày nào cũng lăn lộn trên giường được, có vấn đề à?
Phạm Tiếu vui rồi: “Đó là Hà Mộc An đó, là ngài Hà mà ngày nào cũng có thứ mới lạ đảo qua trước mắt, có phải em quên Đàm Ngữ rồi không? Đàm Ngữ mới chỉ là một góc trên đó, hơn nữa có biết bao nhiêu người như Đàm Ngữ muốn mở lối đưa đến trước mặt ngài Hà. Em có biết là bởi vì em có bầu nên đám phụ nữ muốn giúp ngài Hà giải tỏa hoặc nhờ việc tặng người cho anh rất nhiều không?”
Hạ Diệu Diệu tức giận: “Chị không thể để em vui chút được sao? Em có bầu mà chị lại nói những chuyện em không khống chế được, muốn làm em lo lắng đến chết sao?” Đúng thật là, cô có thể buộc Hà Mộc An bên mình sao: “Em cảm thấy anh ấy không phải người như vậy.” Người ta là người thoát tục, nếu dễ câu như vậy thì làm gì đến lượt cô.
“Em tin tưởng anh ấy quá đấy. Vợ chồng bọn em có phải cái kiểu ngốc nghếch em rất tin tưởng anh, em nhất định sẽ tin tưởng anh?”
“Em...”
“À, cái này không gọi là ngốc mà gọi là tin tưởng.”
Hạ Diệu Diệu mẫn cảm bỏ cái cuộc sống hôn nhân mà mình tự cho là vui vẻ xuống, trịnh trọng hỏi: “Sư phụ... chị... có phải... nghe nói cái gì không...”
Phạm Tiếu nghẹn lời, Diệu Diệu đang có bầu đó. Nếu như vì cô ấy mà náo loạn lên làm ảnh hưởng đến đứa bé liệu ngài Hà có quay lại giết chết cô không: “Ha ha... Em nghĩ nhiều rồi...”
“Sư phụ, em không hề nghĩ nhiều.” Hạ Diệu Diệu nghiêm túc nhìn cô, không cho phép cô chùn bước.
Đám Cưới Hào Môn
Phương Thậm theo Du Văn Bác tiến lên mấy bước, mặt tươi cười nói: “Chào ngài Hà.”
Du Văn Bác phụ họa: “Phương Thậm, hội trưởng hội sinh viên lúc chúng ta còn đi học. Hạ Diệu Diệu trước đây từng làm phó.” Anh ta không còn gọi Diệu Diệu nữa, sau khi cô kết hôn, những cách xưng hô nào cần tránh thì phải tránh.
Hà Mộc An bỏ điện thoại xuống, nhàn nhạt liếc mắt nhìn, gật đầu rồi tiếp tục nghe điện thoại.
Phương Thậm và Du Văn Bác không hề cảm thấy có gì không đúng, lịch sự tạm biệt đối phương, sau đó lùi lại mấy bước đi về phía tiếng khóc lóc đằng kia.
Tiểu Thược buồn bực nhìn người đàn ông3vẫn còn đang nghe điện thoại. Cô ta lại nhìn hai vị tổng giám đốc không được tiếp đón nhưng vẫn cảm thấy bình thường. Đột nhiên cô ta có một loại xúc động muốn dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn anh, vì anh đã dễ dàng chà đạp đám người mà cô ta không đắc tội được.
Sự ngưỡng mộ lại mang theo chút động lòng lúc đó, không liên quan đến tình yêu mà chỉ là sự rung động khi ngọn núi vẫn luôn đè ép trên đầu mình có thể dễ dàng đẩy ra.
Tiểu Thược không nhịn được nhìn ra sau, thấy hơi hâm mộ người nhặt bóng đi theo sau lưng người đàn ông kia, chắc làm người nhặt bóng của2anh cũng sẽ không cần nhìn sắc mặt người khác.
Cô ta nghĩ đến đám người bọn họ muốn qua khu A phải dùng hết mọi cách, lại thấy đối phương nhìn bọn họ bằng ánh mắt thản nhiên bao dung thì cảm thấy thật nhục nhã.
Người nhặt bóng đứng sau lưng Hà Mộc An nhạy cảm phát hiện ra ánh mắt nhìn chằm chằm mình nên quay đầu nhưng không phát hiện ra gì khác thường. Mỗi lần tụ họp, người nhìn ngài Hà rất nhiều, đây cũng chẳng phải chuyện gì lạ. Cho dù có nhìn muốn lồi cả mắt cũng chẳng có tác dụng gì.
Ở một chỗ không xa, cô gái khóc lóc đang được một người lớn tuổi dịu dàng an1ủi, tổng giám đốc khu A cười bảo đảm không trách móc nữa.
Các cô gái được những người có địa vị nói giúp thì càng cảm thấy nước mắt của mình có giá trị hơn, cứ vậy mà tiếp tục hờn dỗi.
Tiểu Thược biết đợi sau khi đám người này tản đi thì những người vô cớ đi vào khu A sẽ bị cho thôi việc. Bây giờ giám đốc chỉ là nể mặt khách hàng thôi, mà đám khách hàng chỉ là gặp phải nên không muốn nhìn những cô gái này khóc lóc trước mặt họ. Hoặc là thuận tiện trêu đùa một chút, còn về việc sống chết sau này, bọn họ tuyệt đối không nghĩ đến cũng không muốn quản.
Tiểu1Thượng lại liếc trộm người đàn ông ở nơi không xa kia, dường như anh không hề vội vàng, vẫn ngồi ở chỗ cũ từ tốn gọi điện thoại.
Tiểu Thược hơi nghi hoặc, vì sao anh không qua đây? Anh không sợ không hòa đồng sao?
“Được rồi, đừng đứng ở đây nữa lại khiến ngài Hà không vui. Giải tán đi, không cần tìm bóng nữa, mấy người cũng không thiếu mấy quả bóng đó.”
Người biết điều lập tức rời đi: “Không biết chúng tôi... có tiện chào tạm biệt ngài Hà không...”
Ôn lão gia lập tức nghiêm mặt nhìn.
Người nói chuyện lập tức nản lòng giống như bị người ta vạch trần tâm tư vậy. Đã bốn năm mươi tuổi rồi nên lập1tức ỉu xìu không nói gì nữa.
“Đi đi, ngài Hà đang bận, không cần chào tạm biệt ngài Hà, ý tốt của mọi người tôi sẽ chuyển đến cho ngài ấy.”
Lần này không chỉ Tiểu Thược mà đến cả cái người khóc đang cho rằng sức hút của mình cực lớn cũng bất giác nhìn về phía người kia.
Tổng giám đốc khu A thấy vậy không đợi Ôn lão gia tức giận đã vội vàng đưa đám người không biết lịch sự kia đi ra.
Ôn lão gia hừ lạnh cũng không biết là nhắm vào ai. Ai muốn tạo mối quan hệ với ngài Hà người đó biết, cái đám oanh oanh yến yến này còn định khóc trước mặt ngài Hà chắc.
...
Lúc thay đồng phục làm việc, Tiểu Thược không hề kinh ngạc khi nghe nói ba người nhặt bóng xông vào khu A bị đuổi việc.
Tiểu Thược cũng không thấy đồng tình, con người không thể quá đề cao sức hấp dẫn của bản thân, bây giờ nhìn lại không còn một khách hàng nào mà cho rằng có thể giúp mình cầu xin nữa rồi.
Công việc tốt, lương vừa cao vừa nhẹ nhàng cứ như vậy mất đi, chỉ có thể nói bị chính sự tham lam của mình làm hại.
Tiểu Thược thay xong quần áo lại nhớ đến ngài Hà mình gặp được hôm nay. Thì ra người đó là ngài Hà, sự tồn tại khiến người ta ngưỡng mộ. Thậm chí Phương tổng mà cô ta tiếp đón còn không nhận được một ánh mắt từ anh.
Tiểu Thược cũng rung động, huống hồ dù không thể có kết quả gì, thì một chút quyền lực có được từ chỗ anh cũng đủ cô ta dùng không hết.
Nhưng cô ta lại hơi nản lòng, hôm nay ở khu A ngài Hà đến nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái. Không dùng được sắc đẹp, vậy phải làm thế nào đây?
Tiểu Thược chu môi, người trời sinh đã có dung mạo xinh đẹp như cô ta làm động tác này cực kì đáng yêu.
Có cách rồi!
Cô gái đột nhiên cười, tất cả sự xinh đẹp đều nở rộ, thu hút biết bao nhiêu ánh mắt.
...
Hạ Diệu Diệu vừa bàn xong một hạng mục hợp tác nên tâm trạng rất tốt, chủ động mời đám em trai em gái trong phòng làm việc đi ăn. Đương nhiên, cô không đi, chỉ phụ trách rút hầu bao.
“Hạ tổng vạn tuế! Hạ tổng thiên thu vạn tuế! Hạ tổng nhất thống giang hồ.”
“Khiêm tốn, phải khiêm tốn, sống lâu trăm tuổi là được rồi.”
Phạm Tiếu không quen nhìn cái cô như vậy, quý phu nhân có ai làm vậy không? Quý phu nhân có hai loại, một loại là thanh cao, nho nhã, nhìn thấu hôn nhân; loại còn lại chính là oán trời oán đất, đánh bài, tự phóng túng bản thân.
Nhưng Hạ Diệu Diệu trước mắt chẳng phải loại nào cả, Phạm Tiếu không cho rằng cô được dạy dỗ tốt. Ngược lại là do cô gia nhập vào hàng ngũ quý phu nhân chưa lâu, cảm giác mới mẻ của ngài Hà đối với cô vẫn chưa hết.
Nhưng phụ nữ đều là loài động vật có dự định lâu dài, Hạ Diệu Diệu không nên nhân lúc còn mới mẻ thì làm chút gì đó sao? Ví dụ như bất động sản, ví dụ như tài khoản tiền mặt gì đó. Phải phòng ngừa chu đáo hiểu không? Cả ngày vất vả quay cuồng trong công việc sao có thể bằng tiền lọt ra từ tay ngài Hà? Ngu ngốc!
“Hạ Diệu vào phòng chị một chút.”
“Đến đây.”
Phạm Tiếu nhìn bụng cô, rồi không thèm quan tâm. Cũng chẳng phải mình có bầu, có gì mà phải ngày ngày khen ngợi: “Bốn tháng rồi?”
“Ừm.” Hạ Diệu Diệu cũng không quá để tâm, ngồi thẳng xuống.
“Có sinh hoạt vợ chồng không?”
Hạ Diệu Diệu cười haha: “Chị quản rộng quá đi, không có thời gian quan tâm. Sao thế, muốn em tìm người giúp chị à?”
Phạm Tiếu không nhìn nổi dáng vẻ giống như mình chỉ lấy một người dân bình thường này của cô: “Em đúng là rộng lượng. Hà Mộc An không sinh hoạt vợ chồng với em mà em cũng nghĩ thoáng được. Có phải em cảm thấy mình có bầu rồi thì anh ấy không tìm em là rất bình thường?”
Hạ Diệu Diệu lập tức hiểu ý của sư phụ, nhưng khi bọn họ chưa chia tay, một tuần cũng chỉ một hai lần, nếu cô không có hứng thú thì hai tuần một lần. Không hề có việc không làm là không yêu, khi mới ở cùng nhau anh cũng không nhiệt tình cho lắm vì vậy không làm là chuyện rất bình thường. Ai mà ngày nào cũng lăn lộn trên giường được, có vấn đề à?
Phạm Tiếu vui rồi: “Đó là Hà Mộc An đó, là ngài Hà mà ngày nào cũng có thứ mới lạ đảo qua trước mắt, có phải em quên Đàm Ngữ rồi không? Đàm Ngữ mới chỉ là một góc trên đó, hơn nữa có biết bao nhiêu người như Đàm Ngữ muốn mở lối đưa đến trước mặt ngài Hà. Em có biết là bởi vì em có bầu nên đám phụ nữ muốn giúp ngài Hà giải tỏa hoặc nhờ việc tặng người cho anh rất nhiều không?”
Hạ Diệu Diệu tức giận: “Chị không thể để em vui chút được sao? Em có bầu mà chị lại nói những chuyện em không khống chế được, muốn làm em lo lắng đến chết sao?” Đúng thật là, cô có thể buộc Hà Mộc An bên mình sao: “Em cảm thấy anh ấy không phải người như vậy.” Người ta là người thoát tục, nếu dễ câu như vậy thì làm gì đến lượt cô.
“Em tin tưởng anh ấy quá đấy. Vợ chồng bọn em có phải cái kiểu ngốc nghếch em rất tin tưởng anh, em nhất định sẽ tin tưởng anh?”
“Em...”
“À, cái này không gọi là ngốc mà gọi là tin tưởng.”
Hạ Diệu Diệu mẫn cảm bỏ cái cuộc sống hôn nhân mà mình tự cho là vui vẻ xuống, trịnh trọng hỏi: “Sư phụ... chị... có phải... nghe nói cái gì không...”
Phạm Tiếu nghẹn lời, Diệu Diệu đang có bầu đó. Nếu như vì cô ấy mà náo loạn lên làm ảnh hưởng đến đứa bé liệu ngài Hà có quay lại giết chết cô không: “Ha ha... Em nghĩ nhiều rồi...”
“Sư phụ, em không hề nghĩ nhiều.” Hạ Diệu Diệu nghiêm túc nhìn cô, không cho phép cô chùn bước.
Đám Cưới Hào Môn
Đánh giá:
Truyện Đám Cưới Hào Môn
Story
Chương 418: Cuộc đời của tiểu thược (2)
10.0/10 từ 16 lượt.