Đám Cưới Hào Môn
Chương 411: Ngày thường
139@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Diệu Diệu nhìn Đồng Đồng vừa bước ra từ phòng thay đồ, mắt sáng bừng lên, hài lòng gật đầu, đẹp hơn so với bộ hôm nay cô ấy mặc nhiều: “Mới có hai giờ, em cũng chưa biết, đến lúc ấy nói sau.”
“...”
“Đẹp lắm, mua đi.” Cô vẫn đang cầm điện thoại.
“Ba tháng lương của tớ, ba tháng đấy…”
“Vậy cậu tiếp tục đắn đo đi.” Hạ Diệu Diệu bỏ điện thoại vào túi, tiếp tục chọn đồ ở khu giảm giá.
“Ài, cậu sao lại như thế, mau nói xem ba tháng lương có đáng hay không nào.”
Hạ Diệu Diệu chọn lấy một chiếc váy, trời bắt đầu chuyển lạnh rồi, đồ mùa hè đều đang giảm nửa giá, khá là hợp lý, hàng đẹp giá tốt: “Cũng được.”
“Cũng được là mua3hay không mua đây!”
“Mua đi, đẹp lắm mà.”
“Cậu như thế có vui không, cũng chẳng phải thiếu tiền, cậu nhắm vào đồ hết mùa làm gì, có cái nào là cậu không mua nổi đâu.”
Hạ Diệu Diệu để váy lên chân ngắm ngía, nếu dài đến bắp chân thì sẽ mua: “Chẳng liên quan gì đến mùa ở đây hết, bỏ tiền ra để mua một miếng vải che thân, đương nhiên là càng rẻ càng tốt.”
Khổng Đồng Đồng cười châm chọc: “Sao cậu không sang khu chợ bên cạnh mua đồ theo cân luôn đi.”
Hạ Diệu Diệu nghẹn lời, cứ thế Đồng Đồng dễ dàng bẻ cong ý của cô, gì mà cái không phải là tốt nhất thì chính là cái không tốt nhất, không biết có thứ gọi là tầm1trung à: “Ít nhiều gì cũng phải có tí thiết kế thì mới nhìn được chứ.”
Khổng Đồng Đồng trợn mắt, “Có phải là Hà Mộc An cũng bị cậu chọn trúng bằng cách như thế đúng không.”
“Anh ấy thì không giống, chất lượng tốt như thế, là tớ mua được món hời rồi.” Hạ Diệu Diệu đưa đồ cho nhân viên bán hàng đứng bên cạnh: “Gói lại giúp tôi.”
“Chị không mặc thử sao?”
“Không cần, nhìn qua thấy cũng khá hợp.”
“Mắt của cô ấy tinh lắm, cái gì cũng nhìn ra được, mau gói cho cô ấy đi, không cần phải quan tâm hợp hay không đâu!”
Nhân viên bán hàng đành cười bất lực: “Hai chị thật vui tính quá, để em gói lại.”
Hà Mộc An tắt máy, anh không có thời gian9để nghe hai người phụ nữ nói chuyện phiếm, có điều tâm trạng giờ đã tốt hơn nhiều.
Một lúc sau Hạ Diệu Diệu mới lôi điện thoại ra nhìn, thấy cuộc gọi được ngắt rồi thì cũng không có phản ứng gì, lại bỏ lại vào túi, cách nói chuyện của anh càng ngày càng không kiêng nể gì rồi, cô thầm lẩm bẩm trong bụng.
Đối với Hà Mộc An không dùng chút mưu thì không được, nếu không khi quay về rồi, không biết anh sẽ giở chứng vào lúc nào, lại bày ra bộ mặt lạnh lùng nói cô vài câu, có thấy anh tốt đến mấy thì cũng không thể có tâm trạng vui vẻ được.
Giờ cô không còn như hồi còn trẻ chỉ thích những anh chàng cool ngầu3nữa, những người như vậy để chinh phục sẽ rất mệt, nhạt nhẽo chẳng thú vị.
Cô từng này tuổi rồi, rảnh rỗi nên muốn giải trí với ông xã, không hề e dè mà xỉa răng nghịch ngón chân trước mặt nhau, ai có thể làm thiên sứ trong lòng đối phương suốt được chứ, ăn uống cũng phải đoan trang, ngủ cũng phải đoan trang, mỗi phút mỗi giây xuất hiện trước mặt đối phương với dáng vẻ hoàn hảo nhất, sống như vậy sẽ mệt mỏi lắm.
Hà Mộc An lúc nào cùng bày ra vẻ mặt lạnh lùng, chắc anh coi đó như một thú vui luôn rồi, ở nhà hay không ở nhà vẫn là cái dáng vẻ ấy, ngay cả khi ngủ chắc cũng muốn duy trì vẻ mặt3nghiêm túc như thế, khi ăn cơm cũng không giây phút nào quên mình là chủ gia đình, luôn luôn ngồi ở vị trí trung tâm giành cho chủ nhân.
Chẳng lẽ anh chưa cào ngón chân bao giờ! Thôi được rồi, anh không cần phải làm vậy vì anh đã có người chuyên nghiệp lo việc đó, nhưng chí ít cũng phải gãi khi ngứa chứ, vậy mà cũng giữ kẽ.
Cô hiểu và cũng cảm thấy anh như vậy không có gì là không tốt cả, con người mà, có thể tự gò ép bản thân vào khuôn phép như thế mới có thể vượt lên trên người khác. Nhưng mà sống với một người như vậy thì… ôi thôi cô thấy mình nên bị chôn xuống đất rồi cắm một cái bia trước mộ, trên bia viết “Mộ của... nguyên nhân chết: vì không được giáo dục.”
“Cậu than thở cái gì.”
Hạ Diệu Diệu lôi điện thoại ra, nhìn thêm hai giây để chắc chắn là đã ngắt rồi: “Cuộc sống quá rảnh rỗi, bới lông tìm vết, tìm xương trong trứng...”
“Cậu đúng là quá rảnh...”
“Ài, được voi đòi tiên không biết hài lòng với hiện tại, đây chính là bản tính của con người, đạt được rồi còn muốn nhiều hơn nữa. Qua bên kia tìm mua chiếc kẹp tóc nào.”
“Lời cũng bị cậu nói hết rồi, có còn cho người ta sống hay không đây.”
...
Lúc gần đi Hạ Diệu Diệu nhận được một cuộc gọi, cô nhìn trời bên ngoài đã tối liền gửi cho Hà Mộc An một tin nhắn: “Mẹ em vừa gọi đến bảo Tiểu Ngư với Đại Vũ đều đang ở nhà, muốn em sang đó chơi, tối nay em không về nhà nữa.”
Hà Mộc An chờ cả một ngày lại nhận về kết quả như vậy, tâm trạng không tốt “ừ” một câu rồi ngắt luôn.
Cô chột dạ nhìn điện thoại, biết thế hôm nay đã không ra ngoài, ở nhà để anh ngắm cho no, giờ thì hay rồi, ngày mai quay lại chắc anh đã tích được cả một đống thứ để nói cô.
...
Hạ Diệu Diệu vẫn lười biếng như thế, thả lỏng người hưởng thụ cảm giác là đứa con gái có địa vị cao nhất trong nhà.
“Rồi ạ, mẹ có phải giặt đâu, Đại Vũ đưa chị thêm một miếng nữa.”
“Con còn ăn nữa, mẹ mới đổi nệm xong.”
Ông Hạ đang cúi người ăn dưa bênh: “Bà quản nó làm gì, con đang ăn dưa bà cứ đứng bên cạnh lầm rầm như thế, có cho người ta yên không.”
“Tôi không quản nó chắc nó muốn bay lên trời luôn, Hạ Diệu Diệu! Con dám đi giày giẫm lên hoa sen đôi mẹ thêu thử xem!”
Hạ Diệu Diệu vội ngồi ngay ngắn lại: “Hoa sen đôi ở đâu? Mau cho con xem với... nhanh…”
Tìm mau lên Đại Vũ!
Bà Hạ tức đến nỗi chỉ muốn đạp cho cô một phát, nó ở ngay gần sofa có gì mà phải tìm: “Con này mày muốn ăn đòn đúng không...”
“Nếu bà không nói tôi cũng không biết bà thêu cái gì...” Già thế này rồi còn học thêu hoa, không biết xấu hổ.
“Mấy người...”
Tiếng nói như chuông ngân từ cầu thang truyền tới, cuối cùng trong ngôi biệt thự cao cấp bị mấy người trong nhà này kéo thấp đẳng cấp cũng xuất hiện một vị tiểu thư hoạt bát xinh xắn: “Chị ơi, em mặc chiếc váy này có đẹp không?” Hạ Tiểu Ngư chạy từ thang xoắn theo phong cách cổ điển xuống, trông thật trong sáng đáng yêu.
Hạ Diệu Diệu lại ngồi lại sofa, nói qua loa đối phó: “Đẹp.” Đồ giảm giá có gì mà đẹp hay không đẹp.
“Cảm ơn quà của chị.” Hạ Tiểu Ngư cười híp cả mắt chạy tới, đồ chị tặng, cô đều thích không nỡ rời, dù hiện tại cô cũng có rồi nhưng đã quen với việc được chị gái tặng đồ, quen rồi thì rất khó sửa được.
Cả nhà tùy tiện ăn một bữa cơm, mặc dù bà Hạ rất muốn duy trì phong thái cao quý cho gia đình mình nhưng lại không ngăn được sự thô lỗ của ông chồng, ăn bát cháo mà tiếng xụp xoạp vang khắp cả nhà.
Cả thằng oắt Hạ Vũ nữa, đúng là không có chí gì hết, muốn ăn cái gì không mà không được chứ, cứ muốn ăn thịt kho tàu, người có tiền người ta toàn ăn chay thôi, chỉ có cái loại không có tầm nhìn mới lúc nào cũng đòi ăn thịt. “Bỏ cái chân xuống mau!”
Hạ Vũ lập tức bỏ cái chân đang gác xuống.
Hạ Diệu Diệu không muốn ăn nữa, ăn một bữa cơm mà hai người này làm nước bọt văng tung tóe hết cả bàn.
Bà Hạ tức đến nỗi gắp hẳn hai gắp nhét vào mồm: “Ăn ăn ăn, ăn không vào não mà thành thịt hết rồi... Tiểu Ngư! Miếng sườn cuối cùng để dành cho ba con thì con đói chết à.”
“Kìa mẹ, chỉ là một miếng sườn thôi mà!”
“Thưa ông thưa bà, xe của ngài Hà đã vào đến cổng rồi.”
Cả nhà họ Hạ dừng lại, lục tục đứng dậy mỗi người một việc, người thì lau mồm, người thì bỏ ống quần đang xắn xuống, người thì chỉnh lại khăn trải bàn đang nhăn nhúm.
“Con rể của tôi đến rồi?”
“Vâng thưa bà, ngài ấy đến rồi.” Lời vừa dứt thì cũng là lúc Hà Mộc An dắt Thượng Thượng đi vào.
Thượng Thượng nhanh như viên đạn bắn ngay vào lòng bà ngoại: “Bà ngoại ơi cháu nhớ bà lắm! Cháu yêu bà nhất!”
Bà Hạ vui lắm, cháu ngoại của bà càng ngày càng đáng yêu: “Để bà xem nào, cháu đen đi gầy xuống rồi, bà ngoại xót lắm, để bà ôm cháu nào.”
“Số Năm xin chào cô chủ!”
Hạ Thượng Thượng rất có phong thái phất tay: “Miễn đi. Cháu chào cậu, chào dì nhỏ.” Nói xong cô bé thở dài: “Nhà mình đầy đủ mọi cách xưng hô luôn.”
Đám Cưới Hào Môn
Hạ Diệu Diệu nhìn Đồng Đồng vừa bước ra từ phòng thay đồ, mắt sáng bừng lên, hài lòng gật đầu, đẹp hơn so với bộ hôm nay cô ấy mặc nhiều: “Mới có hai giờ, em cũng chưa biết, đến lúc ấy nói sau.”
“...”
“Đẹp lắm, mua đi.” Cô vẫn đang cầm điện thoại.
“Ba tháng lương của tớ, ba tháng đấy…”
“Vậy cậu tiếp tục đắn đo đi.” Hạ Diệu Diệu bỏ điện thoại vào túi, tiếp tục chọn đồ ở khu giảm giá.
“Ài, cậu sao lại như thế, mau nói xem ba tháng lương có đáng hay không nào.”
Hạ Diệu Diệu chọn lấy một chiếc váy, trời bắt đầu chuyển lạnh rồi, đồ mùa hè đều đang giảm nửa giá, khá là hợp lý, hàng đẹp giá tốt: “Cũng được.”
“Cũng được là mua3hay không mua đây!”
“Mua đi, đẹp lắm mà.”
“Cậu như thế có vui không, cũng chẳng phải thiếu tiền, cậu nhắm vào đồ hết mùa làm gì, có cái nào là cậu không mua nổi đâu.”
Hạ Diệu Diệu để váy lên chân ngắm ngía, nếu dài đến bắp chân thì sẽ mua: “Chẳng liên quan gì đến mùa ở đây hết, bỏ tiền ra để mua một miếng vải che thân, đương nhiên là càng rẻ càng tốt.”
Khổng Đồng Đồng cười châm chọc: “Sao cậu không sang khu chợ bên cạnh mua đồ theo cân luôn đi.”
Hạ Diệu Diệu nghẹn lời, cứ thế Đồng Đồng dễ dàng bẻ cong ý của cô, gì mà cái không phải là tốt nhất thì chính là cái không tốt nhất, không biết có thứ gọi là tầm1trung à: “Ít nhiều gì cũng phải có tí thiết kế thì mới nhìn được chứ.”
Khổng Đồng Đồng trợn mắt, “Có phải là Hà Mộc An cũng bị cậu chọn trúng bằng cách như thế đúng không.”
“Anh ấy thì không giống, chất lượng tốt như thế, là tớ mua được món hời rồi.” Hạ Diệu Diệu đưa đồ cho nhân viên bán hàng đứng bên cạnh: “Gói lại giúp tôi.”
“Chị không mặc thử sao?”
“Không cần, nhìn qua thấy cũng khá hợp.”
“Mắt của cô ấy tinh lắm, cái gì cũng nhìn ra được, mau gói cho cô ấy đi, không cần phải quan tâm hợp hay không đâu!”
Nhân viên bán hàng đành cười bất lực: “Hai chị thật vui tính quá, để em gói lại.”
Hà Mộc An tắt máy, anh không có thời gian9để nghe hai người phụ nữ nói chuyện phiếm, có điều tâm trạng giờ đã tốt hơn nhiều.
Một lúc sau Hạ Diệu Diệu mới lôi điện thoại ra nhìn, thấy cuộc gọi được ngắt rồi thì cũng không có phản ứng gì, lại bỏ lại vào túi, cách nói chuyện của anh càng ngày càng không kiêng nể gì rồi, cô thầm lẩm bẩm trong bụng.
Đối với Hà Mộc An không dùng chút mưu thì không được, nếu không khi quay về rồi, không biết anh sẽ giở chứng vào lúc nào, lại bày ra bộ mặt lạnh lùng nói cô vài câu, có thấy anh tốt đến mấy thì cũng không thể có tâm trạng vui vẻ được.
Giờ cô không còn như hồi còn trẻ chỉ thích những anh chàng cool ngầu3nữa, những người như vậy để chinh phục sẽ rất mệt, nhạt nhẽo chẳng thú vị.
Cô từng này tuổi rồi, rảnh rỗi nên muốn giải trí với ông xã, không hề e dè mà xỉa răng nghịch ngón chân trước mặt nhau, ai có thể làm thiên sứ trong lòng đối phương suốt được chứ, ăn uống cũng phải đoan trang, ngủ cũng phải đoan trang, mỗi phút mỗi giây xuất hiện trước mặt đối phương với dáng vẻ hoàn hảo nhất, sống như vậy sẽ mệt mỏi lắm.
Hà Mộc An lúc nào cùng bày ra vẻ mặt lạnh lùng, chắc anh coi đó như một thú vui luôn rồi, ở nhà hay không ở nhà vẫn là cái dáng vẻ ấy, ngay cả khi ngủ chắc cũng muốn duy trì vẻ mặt3nghiêm túc như thế, khi ăn cơm cũng không giây phút nào quên mình là chủ gia đình, luôn luôn ngồi ở vị trí trung tâm giành cho chủ nhân.
Chẳng lẽ anh chưa cào ngón chân bao giờ! Thôi được rồi, anh không cần phải làm vậy vì anh đã có người chuyên nghiệp lo việc đó, nhưng chí ít cũng phải gãi khi ngứa chứ, vậy mà cũng giữ kẽ.
Cô hiểu và cũng cảm thấy anh như vậy không có gì là không tốt cả, con người mà, có thể tự gò ép bản thân vào khuôn phép như thế mới có thể vượt lên trên người khác. Nhưng mà sống với một người như vậy thì… ôi thôi cô thấy mình nên bị chôn xuống đất rồi cắm một cái bia trước mộ, trên bia viết “Mộ của... nguyên nhân chết: vì không được giáo dục.”
“Cậu than thở cái gì.”
Hạ Diệu Diệu lôi điện thoại ra, nhìn thêm hai giây để chắc chắn là đã ngắt rồi: “Cuộc sống quá rảnh rỗi, bới lông tìm vết, tìm xương trong trứng...”
“Cậu đúng là quá rảnh...”
“Ài, được voi đòi tiên không biết hài lòng với hiện tại, đây chính là bản tính của con người, đạt được rồi còn muốn nhiều hơn nữa. Qua bên kia tìm mua chiếc kẹp tóc nào.”
“Lời cũng bị cậu nói hết rồi, có còn cho người ta sống hay không đây.”
...
Lúc gần đi Hạ Diệu Diệu nhận được một cuộc gọi, cô nhìn trời bên ngoài đã tối liền gửi cho Hà Mộc An một tin nhắn: “Mẹ em vừa gọi đến bảo Tiểu Ngư với Đại Vũ đều đang ở nhà, muốn em sang đó chơi, tối nay em không về nhà nữa.”
Hà Mộc An chờ cả một ngày lại nhận về kết quả như vậy, tâm trạng không tốt “ừ” một câu rồi ngắt luôn.
Cô chột dạ nhìn điện thoại, biết thế hôm nay đã không ra ngoài, ở nhà để anh ngắm cho no, giờ thì hay rồi, ngày mai quay lại chắc anh đã tích được cả một đống thứ để nói cô.
...
Hạ Diệu Diệu vẫn lười biếng như thế, thả lỏng người hưởng thụ cảm giác là đứa con gái có địa vị cao nhất trong nhà.
“Rồi ạ, mẹ có phải giặt đâu, Đại Vũ đưa chị thêm một miếng nữa.”
“Con còn ăn nữa, mẹ mới đổi nệm xong.”
Ông Hạ đang cúi người ăn dưa bênh: “Bà quản nó làm gì, con đang ăn dưa bà cứ đứng bên cạnh lầm rầm như thế, có cho người ta yên không.”
“Tôi không quản nó chắc nó muốn bay lên trời luôn, Hạ Diệu Diệu! Con dám đi giày giẫm lên hoa sen đôi mẹ thêu thử xem!”
Hạ Diệu Diệu vội ngồi ngay ngắn lại: “Hoa sen đôi ở đâu? Mau cho con xem với... nhanh…”
Tìm mau lên Đại Vũ!
Bà Hạ tức đến nỗi chỉ muốn đạp cho cô một phát, nó ở ngay gần sofa có gì mà phải tìm: “Con này mày muốn ăn đòn đúng không...”
“Nếu bà không nói tôi cũng không biết bà thêu cái gì...” Già thế này rồi còn học thêu hoa, không biết xấu hổ.
“Mấy người...”
Tiếng nói như chuông ngân từ cầu thang truyền tới, cuối cùng trong ngôi biệt thự cao cấp bị mấy người trong nhà này kéo thấp đẳng cấp cũng xuất hiện một vị tiểu thư hoạt bát xinh xắn: “Chị ơi, em mặc chiếc váy này có đẹp không?” Hạ Tiểu Ngư chạy từ thang xoắn theo phong cách cổ điển xuống, trông thật trong sáng đáng yêu.
Hạ Diệu Diệu lại ngồi lại sofa, nói qua loa đối phó: “Đẹp.” Đồ giảm giá có gì mà đẹp hay không đẹp.
“Cảm ơn quà của chị.” Hạ Tiểu Ngư cười híp cả mắt chạy tới, đồ chị tặng, cô đều thích không nỡ rời, dù hiện tại cô cũng có rồi nhưng đã quen với việc được chị gái tặng đồ, quen rồi thì rất khó sửa được.
Cả nhà tùy tiện ăn một bữa cơm, mặc dù bà Hạ rất muốn duy trì phong thái cao quý cho gia đình mình nhưng lại không ngăn được sự thô lỗ của ông chồng, ăn bát cháo mà tiếng xụp xoạp vang khắp cả nhà.
Cả thằng oắt Hạ Vũ nữa, đúng là không có chí gì hết, muốn ăn cái gì không mà không được chứ, cứ muốn ăn thịt kho tàu, người có tiền người ta toàn ăn chay thôi, chỉ có cái loại không có tầm nhìn mới lúc nào cũng đòi ăn thịt. “Bỏ cái chân xuống mau!”
Hạ Vũ lập tức bỏ cái chân đang gác xuống.
Hạ Diệu Diệu không muốn ăn nữa, ăn một bữa cơm mà hai người này làm nước bọt văng tung tóe hết cả bàn.
Bà Hạ tức đến nỗi gắp hẳn hai gắp nhét vào mồm: “Ăn ăn ăn, ăn không vào não mà thành thịt hết rồi... Tiểu Ngư! Miếng sườn cuối cùng để dành cho ba con thì con đói chết à.”
“Kìa mẹ, chỉ là một miếng sườn thôi mà!”
“Thưa ông thưa bà, xe của ngài Hà đã vào đến cổng rồi.”
Cả nhà họ Hạ dừng lại, lục tục đứng dậy mỗi người một việc, người thì lau mồm, người thì bỏ ống quần đang xắn xuống, người thì chỉnh lại khăn trải bàn đang nhăn nhúm.
“Con rể của tôi đến rồi?”
“Vâng thưa bà, ngài ấy đến rồi.” Lời vừa dứt thì cũng là lúc Hà Mộc An dắt Thượng Thượng đi vào.
Thượng Thượng nhanh như viên đạn bắn ngay vào lòng bà ngoại: “Bà ngoại ơi cháu nhớ bà lắm! Cháu yêu bà nhất!”
Bà Hạ vui lắm, cháu ngoại của bà càng ngày càng đáng yêu: “Để bà xem nào, cháu đen đi gầy xuống rồi, bà ngoại xót lắm, để bà ôm cháu nào.”
“Số Năm xin chào cô chủ!”
Hạ Thượng Thượng rất có phong thái phất tay: “Miễn đi. Cháu chào cậu, chào dì nhỏ.” Nói xong cô bé thở dài: “Nhà mình đầy đủ mọi cách xưng hô luôn.”
Đám Cưới Hào Môn
Đánh giá:
Truyện Đám Cưới Hào Môn
Story
Chương 411: Ngày thường
10.0/10 từ 16 lượt.