Đám Cưới Hào Môn
Chương 398: Mất mặt
157@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Diệu Diệu tưởng tượng hơi quá nhưng chắc chắn hiện thực cũng không thể thoát khỏi mấy tình huống này: “Nguyễn tổng, anh đưa vị phu nhân này đi tham quan công ty chúng ta để tăng thêm sự tin tưởng của vị phu nhân này.” Nguyễn tổng lập tức đứng dậy: “Được.” Đợi hai người ra ngoài rồi Hạ Diệu Diệu mới quay sang nhìn Cổ Tích: “Tớ tự nuôi con mấy năm cũng rất vất vả, không đơn giản như cậu nghĩ
Sau này trở về gặp lại, anh ấy vẫn chưa kết hôn, tớ lại mang theo con nên quyết định ở bên nhau
Chẳng phải cũng chỉ vậy thôi sao, ít nhất con bé còn có ba.” Nếu cô nói bản thân quá hạnh phúc thì sẽ xát muối vào trái tim đối phương, nói tàm tạm là được rồi.
Cổ Tích hừ3lạnh, tâm trạng quả nhiên xấu hơn: “Anh ấy không có bạn gái?” Lừa ai đây, không phải cô cướp về sao?
“Quả thật không có, chắc cũng trong giai đoạn chưa có người yêu, nếu không thì nói là thời gian vừa hay
Lần họp mặt bạn bè mà Tiền Quân tổ chức cậu không đi, bọn tớ đã chạm mặt nhau vào hôm đó.”
Nhắc đến Tiền Quân, vẻ mặt của Cổ Tích đã tốt hơn.
Hạ Diệu Diệu có thể mặc cô ấy, không cần nói ra Hà Mộc An chỉ cần nói ra Phạm sư phụ là có thể khiến Cổ Tích thành thật hơn.
Nhưng khách hàng là Thượng đế, bọn họ làm ngành dịch vụ nên sao có thể dọa sợ Thượng đế của mình được chứ
Cho dù là khách hàng có tráo trở thể nào cũng phải khiến họ cảm thấy giá trị1của họ vượt qua giá trị của mình, họ có năng lực nên cũng có danh tiếng, đây mới là tôn chỉ của công ty.
Nếu như cô là khách hàng, cô cũng sẽ gây đủ loại phiền phức: “Nói ra thì Thẩm Tuyết cũng sắp sinh rồi.” Tình bạn giữa cô và Cổ Tích bình thường, thậm chí là không mấy giao tiếp
Nhưng quan hệ giữa Cổ Tích và đám Tiền Quân, Thấm Tuyết, Vương Niệm Tư chắc là rất tốt
Nhắc đến người quen thuộc sẽ dễ kéo gần khoảng cách.
“Phải không? Lâu lắm rồi chúng tớ không gặp, không ngờ Thẩm Tuyết cũng sắp làm mẹ rồi
Tiền Quân thì sao? Chắc gần đây càng ngày càng tốt hơn? Nghe nói đang hợp tác với Tập đoàn Hòa Mộc, sau lưng bám được vào người ta, sau này sẽ rất có tương lai.”
Hạ Diệu Diệu8cảm thấy lúc cần thiết không thể chỉ cúi đầu khom lưng, sự bình đẳng thích hợp sẽ khiến việc làm ăn phát đạt: “Cũng tạm, định cho Thượng Thượng ba mươi phần trăm cổ phần nhưng Hà An không cho lấy
Gần đây cùng Hà An khai thác nguồn năng lượng mới, chắc là sẽ rất tốt.”
Đột nhiên Cổ Tích nhìn Hạ Diệu Diệu.
Nêu rõ câu chuyện sang hướng khác thì phải cho đối phương thời gian bình tĩnh tiếp thu, không thể quá bức ép con người ta, hợp tác không phải gây thù: “Mặc dù công ty của bọn tớ mới thành lập không lâu nhưng chúng tớ đều là người lâu năm trong ngành này
Hiện nay bọn tớ đang hợp tác với rất nhiều công ty và nghệ sĩ nổi tiếng, về mặt chuyên môn cậu không cần lo lắng, cứ tin9tưởng bọn tớ, nhất định bọn tớ sẽ giúp câu lạc bộ của các cậu càng nổi tiếng hon.”
Cổ Tích nhìn cô đến quên luôn cả việc vuốt ve chú chó Husky trong tay
Những tin tức mà Hạ Diệu Diệu vừa tiết lộ khiến cô ấy không nhịn được mà ngồi nghiêm chỉnh, cẩn trọng nhìn đối phương
Hạ Diệu Diệu vẫn tươi cười hòa nhã với Thượng đế, cả công ty đều rất chờ mong lần hợp tác này, đương nhiên cô không thể đi theo hướng khiến nó đổ bể.
“Cậu...”
“Tập đoàn Hòa Mộc là của Hà An, nghĩ lại cũng thấy không thể tưởng tượng nổi
Lúc còn đi học ai lại nghĩ theo hướng đó chứ, đây chẳng phải là bắt nạt chúng ta quá ngây thơ à?” Hạ Diệu Diệu bình tĩnh làm người bên lề đứng đằng sau đưa tin tức: “Nếu7có pháp luật có quy định thì chắc chắn phải kiện anh ấy.”
Vẻ mặt Cố Tích cứng lại, khóe miệng giật giật không được tự nhiên cho lắm, dường như là còn chưa kéo lên được, ngượng ngùng muốn xin lỗi nhưng lại không vứt được mặt mũi
Cô muốn nói gì đó lại không mở miệng được, chỉ có thể trưng khuôn mặt ngại ngùng ngồi ở đó
Ánh mắt Hạ Diệu Diệu ôn hòa, cô không muốn ép người quá đáng, lúc không cần thiết sẽ không ác độc
Cô cũng không cảm thấy đây là một vấn đề gì to tát, cô luôn hi vọng sau này con gái mình lớn lên trong môi trường tốt, nếu sau này con bé có ép người quá đáng thì cũng có thể nhận được sự lượng thứ và bao dung từ đối phương
Hạ Diệu Diệu nhớ đến con gái nên nụ cười càng chân thành hơn.
“TÓ...”
“Không sao, không sao, công ty rất chân thành muốn hợp tác với quý câu lạc bộ, hi vọng cổ Cổ lựa chọn chúng tôi.” Cổ Tích tự trào phúng: “Xin lỗi, vừa rồi tớ hơi thất thổ, để cậu chê cười rồi.” Cổ Tích buông tay ra, chú chó Husky nhảy xuống, vẻ mặt Cổ Tích càng thảm hại hơn nhưng vẫn không thể che được sự bướng bỉnh bẩm sinh: “Chồng tớ và nữ sinh mà anh ấy giúp đỡ đang trong giai đoạn nồng nhiệt.” Cổ Tích vừa cười vừa thấy hoang đường: “Nữ sinh viên biết ơn báo đáp, người giúp đỡ mang danh chính nghĩa, hai người quen nhau lâu liền cảm thấy nhân phẩm của đối phương cũng được, có ý với đối phương nhưng cứ giả vờ từ chối, tớ nhìn là thấy buồn nôn
Cái cô gái kia không có việc gì cũng gọi anh ấy qua giúp đỡ, hôm nay mẹ đi viện, ngày mai ống nước hỏng, hôm sau em trai gây chuyện rồi cần giúp
Tóm lại là người ta có vô số lý do vạn bất đắc dĩ, tới cho anh ấy đi một lần hai lần, sau này thì anh ấy đã không nói cho tớ nữa
Tớ thấy chồng tớ đưa cô ta đi mua đồ dùng cá nhân, không chỉ một lần.”
Nụ cười của Cổ Tích càng nhục nhã hơn: “Nhìn dáng vẻ thì cô ta rất có liêm sỉ không muốn lấy, tớ đoán rằng chồng tớ mặt dày nhất định phải đưa, loại việc này...” Cố Tích không cười nổi nhưng chính là ý đó: "Vì vậy xin lỗi đã giận lây sang cậu.” Hạ Diệu Diệu khẽ nhếch khóe miệng, không biết đáp lời thế nào, cô không thân với Cố Tích nhưng biết Cổ Tích là người không thích nói chuyện cá nhân của mình
Cô ấy nói ra đại khái là vì không muốn sự thất thổ của mình vừa rồi khiến cô giận lây sang cô ấy: “Phải..
phải không..
cậu...”
“Tớ nghĩ thông rồi.” Cổ Tích lại nhìn Hạ Diệu Diệu, cười lạnh lùng: “Dần dần quen rồi, hi vọng đối phương hạ thủ lưu tình không chơi cái trò tình yêu đích thực..
Chỉ sợ chuyện này không phải chuyện đối phương có thể khống chế được...”
Cổ Tích nhớ đến tin đồn trong giới ngài Hà vì vợ mình mà giải quyết Lâu gia, nhớ đến trước đây mặc dù Hà An không thích nói chuyện nhưng đối với Hạ Diệu Diệu thì không còn gì để nói, như vậy, đây cũng là chuyện anh có thể làm ra được
Cố Tích nhìn Husky để lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười với Hạ Diệu Diệu: “Hi vọng không làm bẩn tai cậu.”
“..
Cậu cũng nên để ý hơn.”
“Cứ vậy đi, có con rồi thì sống tốt là được.”
Hạ Diệu Diệu cau mày, cô nghe ra được Cổ Tích không hề có ý định chủ động ly hôn, nên cảm thấy rất không thoải mái
Không phải cô không thoải mái vì bên nam phản bội mà là vì hai người không giải quyết việc này cho tốt
Hạ Diệu Diệu đoán chắc cả ngày hôm nay cô sẽ không có tâm trạng vui vẻ gì: “Chồng cậu là...” “Quên mất không nói, Công ty Thực phẩm Đa Khang là của nhà tớ.“.
“Đa Khang? Công ty rất thành công về đồ ăn nhanh đó hả?” Quả thật rất thành công, trong nhà cô có rất nhiều đồ ăn vặt của công ty này
Đầu bếp Tra cực kì sùng bái đồ gia vị của công ty này, nói làm rất chuẩn, rất có lương tâm
Cổ Tích không muốn nhắc nhiều đến chồng: “Bây giờ kí tên hả? Xin lỗi, do lỗi của tớ
Hôm qua đã nói rõ là sẽ hợp tác vậy mà lại gây thêm phiền phức cho cậu.”
“Nào có, cậu cũng thấy đây tớ có sao đâu, vừa hay bạn bè cũ hàn huyên một chút.” Cổ Tích miễn cưỡng nhếch khóe môi: “Cảm ơn, tớ làm mất nhiều thời gian của cậu..
có thể xin cậu..
đừng mang chuyện hôm nay...” “Không đâu..
Husky nhà cậu nghịch ngợm quá, rất năng động nha.” Giẫm nát hết một đống cây con rồi
Cổ Tích thấy vậy vội vàng gọi Husky lại, hai người bất giác nhìn nhau cười một cái: “Chê cười rồi.” “Rất khỏe mạnh, nhà tớ có một con Samoyed, lúc mài răng còn nghịch ngợm hơn nó, ngày nào cũng khiến nhà của loạn hết cả lên giống như vừa trải qua chiến tranh vậy.”
“Thật sao? Nhà cậu cũng nuôi chó?” Vẻ mặt Cố Tích khôi phục lại chút sức sống: “Samoyed cũng rất kiêu ngạo, là một trong những giống chó không dễ hầu hạ.” “Đúng vậy, khiến cho nhà cửa loạn hết cả lên, lại còn cắn tài liệu của Hà An, tha chạy khắp nơi, chớp mắt đã không thấy đâu
Ngày nào mà phải tìm nó là tớ chẳng làm được việc gì khác.” Thật ra là Hà An tự mình đuổi theo nhưng nếu cô nói ra sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của Hà Mộc An
Cổ Tích cũng cười: “Tớ cũng vậy, Husky còn bé, lúc sinh rất yếu
Là tớ chăm nó từng chút một đến lớn như vậy, có lúc tớ cảm thấy tớ nuôi con tớ cũng chỉ đến vậy là cùng, nhưng nó lại vẫn chỉ nhận mẹ nó.” “Quả Bóng Trắng nhà tớ cũng là được nuôi...” Hai người nói rất nhiều về chuyện nuôi chó, ít nhiều cũng làm tán đi bớt cảm giác ức chế do cô gái kia mang lại
Hợp đồng được kí kết theo kế hoạch cũ, bốn người vui vẻ chào từ biệt
Hạ Diệu Diệu nhìn Cổ Tích vui vẻ lên xe rời đi, vốn chỉ là quen biết qua loa nhưng lại bởi Quả Cầu Trắng mà kéo mối quan hệ lại gần hơn không ít
Cô không thể nói người thích chó thì nhân phẩm sẽ không tốt đến mức nào, bởi vì hai vấn đề đó không phải là một
Chỉ là cô cảm thấy từng là bạn bè thì trong hàng ngàn người ngoài kia quan hệ vẫn thân thiết hơn, khiến người ta có tình cảm, thiên vị hơn.
Vì vậy Hạ Diệu Diệu đứng ở chỗ cũ nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Hà An
“..
Mời chồng Cổ Tích và Cổ Tích ăn một bữa cơm..
Cổ Tích! Anh quên rồi sao?..
Sao anh lại không thân với người ta chứ, cái người học kì thứ hai ngồi trước mặt anh ý..
Đúng đúng, lúc đó em đã rất quan tâm đến anh rồi..
Ừm..
là Tổng giám đốc của Đa Khang..
Hai người có thân không?..
Không phải, ý em là anh áp chế được anh ta không? Nếu không áp chế được thì thôi, mất mặt lắm...”
Đám Cưới Hào Môn
Hạ Diệu Diệu tưởng tượng hơi quá nhưng chắc chắn hiện thực cũng không thể thoát khỏi mấy tình huống này: “Nguyễn tổng, anh đưa vị phu nhân này đi tham quan công ty chúng ta để tăng thêm sự tin tưởng của vị phu nhân này.” Nguyễn tổng lập tức đứng dậy: “Được.” Đợi hai người ra ngoài rồi Hạ Diệu Diệu mới quay sang nhìn Cổ Tích: “Tớ tự nuôi con mấy năm cũng rất vất vả, không đơn giản như cậu nghĩ
Sau này trở về gặp lại, anh ấy vẫn chưa kết hôn, tớ lại mang theo con nên quyết định ở bên nhau
Chẳng phải cũng chỉ vậy thôi sao, ít nhất con bé còn có ba.” Nếu cô nói bản thân quá hạnh phúc thì sẽ xát muối vào trái tim đối phương, nói tàm tạm là được rồi.
Cổ Tích hừ3lạnh, tâm trạng quả nhiên xấu hơn: “Anh ấy không có bạn gái?” Lừa ai đây, không phải cô cướp về sao?
“Quả thật không có, chắc cũng trong giai đoạn chưa có người yêu, nếu không thì nói là thời gian vừa hay
Lần họp mặt bạn bè mà Tiền Quân tổ chức cậu không đi, bọn tớ đã chạm mặt nhau vào hôm đó.”
Nhắc đến Tiền Quân, vẻ mặt của Cổ Tích đã tốt hơn.
Hạ Diệu Diệu có thể mặc cô ấy, không cần nói ra Hà Mộc An chỉ cần nói ra Phạm sư phụ là có thể khiến Cổ Tích thành thật hơn.
Nhưng khách hàng là Thượng đế, bọn họ làm ngành dịch vụ nên sao có thể dọa sợ Thượng đế của mình được chứ
Cho dù là khách hàng có tráo trở thể nào cũng phải khiến họ cảm thấy giá trị1của họ vượt qua giá trị của mình, họ có năng lực nên cũng có danh tiếng, đây mới là tôn chỉ của công ty.
Nếu như cô là khách hàng, cô cũng sẽ gây đủ loại phiền phức: “Nói ra thì Thẩm Tuyết cũng sắp sinh rồi.” Tình bạn giữa cô và Cổ Tích bình thường, thậm chí là không mấy giao tiếp
Nhưng quan hệ giữa Cổ Tích và đám Tiền Quân, Thấm Tuyết, Vương Niệm Tư chắc là rất tốt
Nhắc đến người quen thuộc sẽ dễ kéo gần khoảng cách.
“Phải không? Lâu lắm rồi chúng tớ không gặp, không ngờ Thẩm Tuyết cũng sắp làm mẹ rồi
Tiền Quân thì sao? Chắc gần đây càng ngày càng tốt hơn? Nghe nói đang hợp tác với Tập đoàn Hòa Mộc, sau lưng bám được vào người ta, sau này sẽ rất có tương lai.”
Hạ Diệu Diệu8cảm thấy lúc cần thiết không thể chỉ cúi đầu khom lưng, sự bình đẳng thích hợp sẽ khiến việc làm ăn phát đạt: “Cũng tạm, định cho Thượng Thượng ba mươi phần trăm cổ phần nhưng Hà An không cho lấy
Gần đây cùng Hà An khai thác nguồn năng lượng mới, chắc là sẽ rất tốt.”
Đột nhiên Cổ Tích nhìn Hạ Diệu Diệu.
Nêu rõ câu chuyện sang hướng khác thì phải cho đối phương thời gian bình tĩnh tiếp thu, không thể quá bức ép con người ta, hợp tác không phải gây thù: “Mặc dù công ty của bọn tớ mới thành lập không lâu nhưng chúng tớ đều là người lâu năm trong ngành này
Hiện nay bọn tớ đang hợp tác với rất nhiều công ty và nghệ sĩ nổi tiếng, về mặt chuyên môn cậu không cần lo lắng, cứ tin9tưởng bọn tớ, nhất định bọn tớ sẽ giúp câu lạc bộ của các cậu càng nổi tiếng hon.”
Cổ Tích nhìn cô đến quên luôn cả việc vuốt ve chú chó Husky trong tay
Những tin tức mà Hạ Diệu Diệu vừa tiết lộ khiến cô ấy không nhịn được mà ngồi nghiêm chỉnh, cẩn trọng nhìn đối phương
Hạ Diệu Diệu vẫn tươi cười hòa nhã với Thượng đế, cả công ty đều rất chờ mong lần hợp tác này, đương nhiên cô không thể đi theo hướng khiến nó đổ bể.
“Cậu...”
“Tập đoàn Hòa Mộc là của Hà An, nghĩ lại cũng thấy không thể tưởng tượng nổi
Lúc còn đi học ai lại nghĩ theo hướng đó chứ, đây chẳng phải là bắt nạt chúng ta quá ngây thơ à?” Hạ Diệu Diệu bình tĩnh làm người bên lề đứng đằng sau đưa tin tức: “Nếu7có pháp luật có quy định thì chắc chắn phải kiện anh ấy.”
Vẻ mặt Cố Tích cứng lại, khóe miệng giật giật không được tự nhiên cho lắm, dường như là còn chưa kéo lên được, ngượng ngùng muốn xin lỗi nhưng lại không vứt được mặt mũi
Cô muốn nói gì đó lại không mở miệng được, chỉ có thể trưng khuôn mặt ngại ngùng ngồi ở đó
Ánh mắt Hạ Diệu Diệu ôn hòa, cô không muốn ép người quá đáng, lúc không cần thiết sẽ không ác độc
Cô cũng không cảm thấy đây là một vấn đề gì to tát, cô luôn hi vọng sau này con gái mình lớn lên trong môi trường tốt, nếu sau này con bé có ép người quá đáng thì cũng có thể nhận được sự lượng thứ và bao dung từ đối phương
Hạ Diệu Diệu nhớ đến con gái nên nụ cười càng chân thành hơn.
“TÓ...”
“Không sao, không sao, công ty rất chân thành muốn hợp tác với quý câu lạc bộ, hi vọng cổ Cổ lựa chọn chúng tôi.” Cổ Tích tự trào phúng: “Xin lỗi, vừa rồi tớ hơi thất thổ, để cậu chê cười rồi.” Cổ Tích buông tay ra, chú chó Husky nhảy xuống, vẻ mặt Cổ Tích càng thảm hại hơn nhưng vẫn không thể che được sự bướng bỉnh bẩm sinh: “Chồng tớ và nữ sinh mà anh ấy giúp đỡ đang trong giai đoạn nồng nhiệt.” Cổ Tích vừa cười vừa thấy hoang đường: “Nữ sinh viên biết ơn báo đáp, người giúp đỡ mang danh chính nghĩa, hai người quen nhau lâu liền cảm thấy nhân phẩm của đối phương cũng được, có ý với đối phương nhưng cứ giả vờ từ chối, tớ nhìn là thấy buồn nôn
Cái cô gái kia không có việc gì cũng gọi anh ấy qua giúp đỡ, hôm nay mẹ đi viện, ngày mai ống nước hỏng, hôm sau em trai gây chuyện rồi cần giúp
Tóm lại là người ta có vô số lý do vạn bất đắc dĩ, tới cho anh ấy đi một lần hai lần, sau này thì anh ấy đã không nói cho tớ nữa
Tớ thấy chồng tớ đưa cô ta đi mua đồ dùng cá nhân, không chỉ một lần.”
Nụ cười của Cổ Tích càng nhục nhã hơn: “Nhìn dáng vẻ thì cô ta rất có liêm sỉ không muốn lấy, tớ đoán rằng chồng tớ mặt dày nhất định phải đưa, loại việc này...” Cố Tích không cười nổi nhưng chính là ý đó: "Vì vậy xin lỗi đã giận lây sang cậu.” Hạ Diệu Diệu khẽ nhếch khóe miệng, không biết đáp lời thế nào, cô không thân với Cố Tích nhưng biết Cổ Tích là người không thích nói chuyện cá nhân của mình
Cô ấy nói ra đại khái là vì không muốn sự thất thổ của mình vừa rồi khiến cô giận lây sang cô ấy: “Phải..
phải không..
cậu...”
“Tớ nghĩ thông rồi.” Cổ Tích lại nhìn Hạ Diệu Diệu, cười lạnh lùng: “Dần dần quen rồi, hi vọng đối phương hạ thủ lưu tình không chơi cái trò tình yêu đích thực..
Chỉ sợ chuyện này không phải chuyện đối phương có thể khống chế được...”
Cổ Tích nhớ đến tin đồn trong giới ngài Hà vì vợ mình mà giải quyết Lâu gia, nhớ đến trước đây mặc dù Hà An không thích nói chuyện nhưng đối với Hạ Diệu Diệu thì không còn gì để nói, như vậy, đây cũng là chuyện anh có thể làm ra được
Cố Tích nhìn Husky để lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười với Hạ Diệu Diệu: “Hi vọng không làm bẩn tai cậu.”
“..
Cậu cũng nên để ý hơn.”
“Cứ vậy đi, có con rồi thì sống tốt là được.”
Hạ Diệu Diệu cau mày, cô nghe ra được Cổ Tích không hề có ý định chủ động ly hôn, nên cảm thấy rất không thoải mái
Không phải cô không thoải mái vì bên nam phản bội mà là vì hai người không giải quyết việc này cho tốt
Hạ Diệu Diệu đoán chắc cả ngày hôm nay cô sẽ không có tâm trạng vui vẻ gì: “Chồng cậu là...” “Quên mất không nói, Công ty Thực phẩm Đa Khang là của nhà tớ.“.
“Đa Khang? Công ty rất thành công về đồ ăn nhanh đó hả?” Quả thật rất thành công, trong nhà cô có rất nhiều đồ ăn vặt của công ty này
Đầu bếp Tra cực kì sùng bái đồ gia vị của công ty này, nói làm rất chuẩn, rất có lương tâm
Cổ Tích không muốn nhắc nhiều đến chồng: “Bây giờ kí tên hả? Xin lỗi, do lỗi của tớ
Hôm qua đã nói rõ là sẽ hợp tác vậy mà lại gây thêm phiền phức cho cậu.”
“Nào có, cậu cũng thấy đây tớ có sao đâu, vừa hay bạn bè cũ hàn huyên một chút.” Cổ Tích miễn cưỡng nhếch khóe môi: “Cảm ơn, tớ làm mất nhiều thời gian của cậu..
có thể xin cậu..
đừng mang chuyện hôm nay...” “Không đâu..
Husky nhà cậu nghịch ngợm quá, rất năng động nha.” Giẫm nát hết một đống cây con rồi
Cổ Tích thấy vậy vội vàng gọi Husky lại, hai người bất giác nhìn nhau cười một cái: “Chê cười rồi.” “Rất khỏe mạnh, nhà tớ có một con Samoyed, lúc mài răng còn nghịch ngợm hơn nó, ngày nào cũng khiến nhà của loạn hết cả lên giống như vừa trải qua chiến tranh vậy.”
“Thật sao? Nhà cậu cũng nuôi chó?” Vẻ mặt Cố Tích khôi phục lại chút sức sống: “Samoyed cũng rất kiêu ngạo, là một trong những giống chó không dễ hầu hạ.” “Đúng vậy, khiến cho nhà cửa loạn hết cả lên, lại còn cắn tài liệu của Hà An, tha chạy khắp nơi, chớp mắt đã không thấy đâu
Ngày nào mà phải tìm nó là tớ chẳng làm được việc gì khác.” Thật ra là Hà An tự mình đuổi theo nhưng nếu cô nói ra sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của Hà Mộc An
Cổ Tích cũng cười: “Tớ cũng vậy, Husky còn bé, lúc sinh rất yếu
Là tớ chăm nó từng chút một đến lớn như vậy, có lúc tớ cảm thấy tớ nuôi con tớ cũng chỉ đến vậy là cùng, nhưng nó lại vẫn chỉ nhận mẹ nó.” “Quả Bóng Trắng nhà tớ cũng là được nuôi...” Hai người nói rất nhiều về chuyện nuôi chó, ít nhiều cũng làm tán đi bớt cảm giác ức chế do cô gái kia mang lại
Hợp đồng được kí kết theo kế hoạch cũ, bốn người vui vẻ chào từ biệt
Hạ Diệu Diệu nhìn Cổ Tích vui vẻ lên xe rời đi, vốn chỉ là quen biết qua loa nhưng lại bởi Quả Cầu Trắng mà kéo mối quan hệ lại gần hơn không ít
Cô không thể nói người thích chó thì nhân phẩm sẽ không tốt đến mức nào, bởi vì hai vấn đề đó không phải là một
Chỉ là cô cảm thấy từng là bạn bè thì trong hàng ngàn người ngoài kia quan hệ vẫn thân thiết hơn, khiến người ta có tình cảm, thiên vị hơn.
Vì vậy Hạ Diệu Diệu đứng ở chỗ cũ nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Hà An
“..
Mời chồng Cổ Tích và Cổ Tích ăn một bữa cơm..
Cổ Tích! Anh quên rồi sao?..
Sao anh lại không thân với người ta chứ, cái người học kì thứ hai ngồi trước mặt anh ý..
Đúng đúng, lúc đó em đã rất quan tâm đến anh rồi..
Ừm..
là Tổng giám đốc của Đa Khang..
Hai người có thân không?..
Không phải, ý em là anh áp chế được anh ta không? Nếu không áp chế được thì thôi, mất mặt lắm...”
Đám Cưới Hào Môn
Đánh giá:
Truyện Đám Cưới Hào Môn
Story
Chương 398: Mất mặt
10.0/10 từ 16 lượt.