Đám Cưới Hào Môn

Chương 389: Cuộc sống thường ngày

165@-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Phất Y vẫn mỉm cười cực kì phong độ, phu nhân của ngài Hà thì làm giá là đúng

Những điều này không là gì, nó cũng giống như trong tưởng tượng của cô, Hà phu nhân vốn có quyền cao cao tại thường khi gặp những người phụ nữ như cô

Còn việc vì sao cô lại đi qua chào hỏi, đây có lẽ là việc khó hiểu nhất từ trước đến nay cô từng làm, chỉ là cô không nhịn được mà thôi.

Nhìn xem, cô bé từng cười đùa ngồi bên cạnh ngài Hà bây giờ có phải đã trở thành một người phụ nữ cẩn trọng, ưu nhã lại không mất sự cao quý không? Bây giờ xem ra đối phương đã có thêm một thứ, chính là3sự cao ngạo

Đúng thôi, gả cho ngài Hà, cô ấy có quyền cao ngạo

“Hi vọng có cơ hội.” Khổng Đồng Đông và Trương Tấn Xảo không nhìn cô ấy phép lịch sự tối thiểu cũng không có

Nếu như không biết thì chào hỏi là lịch sự, còn biết rồi mà vẫn chào hỏi chính là tát vào mặt bạn mình.

Hạ Diệu Diệu vẫn cười

Phất Y thấy đối phương không có ý định nói gì thêm, thậm chí cũng không bởi vì bản thân thất thổ đi qua đây mà bỏ đá xuống giếng chê cười

Phất Y thu lại ý cười trên mặt, lịch sự chào tạm biệt rồi đi khỏi

Xe đi rất xa rồi, Liễu Phật Y mới hồi thần lại, vừa rồi bản thân cô đã bị chế1giễu trong im lặng

Cô cười khổ cảnh cáo bản thân lần sau không được lỗ mãng như vậy.

“Ai vậy?” Khổng Đồng Đồng mở to mắt nói dối

Vừa rồi lúc Phật Y đi qua, cô liền cảm thấy ngoài đời Phất Y xinh đẹp hơn trong ti vi nhiều

Sự dịu dàng trong nụ cười khiến người khác không nhịn được mà muốn vui theo cô ấy.


Trương Tấn Xảo cau mày, Phất Y xuất thân không tốt, là rất không tốt

Nếu như lúc ba người bọn cô đi học là người đáng thương, thì đối phương đến đi học cũng không được, chính là người cực kì đáng thương

Nhưng nhìn người ta bây giờ xem, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, hai bằng thạc sĩ lại còn từng được đào8tạo ở nước ngoài, bà chủ của quán bar Trên Tầng Mây

Cô không thể không thừa nhận đây là một người phụ nữ số khổ nhưng cố gắng, đáng để bọn họ kính trọng

Cứ coi như là cô ấy đi qua nhớ ra từng gặp Diệu Diệu nên đi qua chào hỏi đi.

Hạ Diệu Diệu cũng chẳng có gì không vui cả, nếu cô đã ra ngoài thì sẽ có khả năng bị người khác tò mò, mà tò mò thì sẽ qua xem, chào hỏi cũng là việc khó tránh

Nếu cô sợ người khác nhìn thì đừng ra ngoài

Thái độ của cô lạnh lùng là vấn đề của cô, nhưng hai bên đều như vậy, cô không trách đối phương đến xem mình mà đối phương cũng không9thể trách cô thái độ lạnh lùng.

Khổng Đồng Đồng giơ ngón cái với Diệu Diệu, không phải khen sự “cao ngạo” vừa rồi của Diệu Diệu mà là khen cô vậy mà có thể cướp được Hà Mộc An từ trong tay mỹ nhân như thế, thực lực đúng là khó có thể xem thường

Hạ Diệu Diệu búng ngón tay, uy hiếp nhìn: “Cho cậu nghĩ lung tung này.” Trương Tấn Xảo cười: “Đều đã là chuyện rất lâu trước đây rồi, nếu như Diệu Diệu quá so đo sẽ không hay cho lắm, cũng không thể để đối phương tưởng rằng mình rất quan trọng được.”

“Thì ra các cậu biết, vừa rồi tớ tưởng là...”

“Cậu tưởng cái gì, trước đây tương lai của cô ấy quả thật rất7mơ hồ

Nếu như đổi thành người khác có cơ hội như cô ấy thì chưa chắc đã tạo được thành tựu tương tự

Đây là bản lĩnh của người ta, người ta chịu được khổ

Cậu nhìn Diệu Diệu xem, lấy mấy lần vốn khởi nghiệp rồi mà cô ấy có cái thành tựu gì.”

Hạ Diệu Diệu tỏ ra bản thân rất oan uổng


Cô quả thật từng lấy được một khoản tiền khởi nghiệp rất lớn, nhưng không đặt quá nhiều tâm huyết

Trước đây cô chỉ đặt tâm tư trên những thành tựu nhỏ, vừa tốt đẹp một chút là đã hài lòng rồi

Có lẽ sau này, cô cũng không thể tìm lại được trạng thái phấn đấu vì sự ấm no

Hoặc là lý tưởng của cô chỉ là cuộc sống ấm no bình thản mà thôi.

Bởi vì mục tiêu cá nhân không cao xa, lại còn bỏ hết những chấp niệm hồi còn trẻ nên giờ cô không còn sốt ruột nữa

Cô bây giờ chỉ cần nuôi được mình và con là được, ăn cái gì mà không phải là ăn, cũng không cần thiết bữa nào cũng phải ăn ngon.

“Trong lòng không có chí lớn.” Khổng Đồng Đồng nói xong thì cảm thấy, nếu như là mình có lẽ cũng không làm được như Phật Y

Chắc có lẽ mình cũng chỉ cầm tiền đi buôn bán nhỏ, tự cung tự cấp, nửa đời sau không phải lo là được

Cô sẽ không cần phải làm đến mức thật xuất sắc, phải tiến sinh ra tiến.

“Không ảnh hưởng đến tâm trạng chứ, có bầu phải rộng lượng.” “Không đâu, các cậu nghĩ gì đó, lúc có cô ấy thì chưa có tớ, tớ không cần thiết phải ghen.” “Cô ấy không có ý định nối lại tình xưa chứ?” Trước nay Không Đồng Đồng đều có gì nói lấy

“Tân Xảo à, cậu trừng mắt nhìn tớ làm gì?”

Vẻ mặt Hạ Diệu Diệu không thay đổi, chỉ là đột nhiên cô rất hiểu kì chuyện Lâu gia qua rồi, sao Phật tổng vẫn còn nói chuyện với cô, không phải nên nhìn thấy thì đi đường vòng sao: “Cậu còn muốn ăn gì thì gọi thêm đi.”

“Sao con về muộn vậy? Tiểu Thượng Thượng đến đây bà thơm một cái nào, moah!!!” Mộc Tú Tranh bỏ đĩa và chiếc lót tay dày cộm xuống

Bà tiến lên phía trước ôm lấy cháu gái, vui vẻ thơm lên má cô bé.

“Mẹ, mẹ đến sao không gọi cho con, để bọn con về sớm.” Cô mới đưa con đi siêu thị về

Mộc Tú Tranh nhéo mặt cháu gái, hai người thơm nhau đến vui vẻ: “Về sớm hay muộn cũng chẳng sao, lúc nào về cũng được

Tiểu bảo bối gầy rồi, tiểu bảo bối của bà!” “Bà nội cũng gây rồi, bà nội thân yêu của Thượng Thượng không khóc, không khóc.” Hạ Diệu Diệu cười, đồ ăn đương nhiên không phải mẹ chồng làm


Đầu bếp Tra đang bận rộn ở trong phòng bếp, Hạ Diệu Diệu định làm tiếp công việc bày bàn ăn của mẹ chồng

Cô phát hiện món ăn duy nhất trên bàn vẫn chưa xào, ngạc nhiên nhìn mẹ chồng đang chơi với con gái, sau đó đi vào phòng bếp

Mộc Tú Tranh vội vàng bỏ cháu gái yêu quý xuống kéo Diệu Diệu lại: “Con đừng vào đó, dầu mỡ không tốt cho da cũng không tốt cho đứa bé trong bụng

Con chơi với Thượng Thượng đi để mẹ làm, phòng bếp có mẹ là được rồi.”

Đầu bếp Tra vội vàng thò đầu ra: “Lão phu nhân chơi cùng cô chủ đi, phòng bếp đủ người rồi.” Sắc mặt Mộc Tú Tranh khẽ thay đổi, lão phu nhân! Lão phu nhân! Nhưng sau đó bà lại cười, nghe nhiều rồi cứ coi như là gió thổi đi: “Diệu Diệu, mẹ mua cho con một thứ đồ dùng thần kì trong mùa hè..

màn chống muỗi kiểu cung đình thời Đường

Tiểu Đào, Tiểu Đào mau cầm ra đây cho phu nhân xem treo ở đâu thì phù hợp.” Sau đó bà nhiệt tình nói với Diệu Diệu: “Mặc dù không phải do cô Cao làm, nhưng cũng là đồ dệt thủ công không hề kém cạnh chút nào, đảm bảo vừa đẹp vừa thực dụng

Cái gì mà diệt muỗi không gây hại đều là nói bùa, chỉ có màn là tự nhiên nhất.”

Hạ Diệu Diệu cười nói: “Cảm ơn mẹ.”

“Cảm ơn gì chứ.” Ba mươi vạn, con trai trả tiền đó.

Hạ Thượng Thượng rất thích màn mà bà nội mua, đám trúc cùng với những con gấu trúc lớn bằng bàn tay cứ như mọc ra trong không khí, rõ ràng không nhìn thấy gì cả nhưng lại gần sờ lên lại thấy mát mát

Cô bé thích đám gấu trúc này cũng thích hoa ở xung quanh, càng thích không gian xinh đẹp sau khi treo nó lên.

Mộc Tú Tranh buồn bã bảo tiểu Đào treo đồ mua về ở phòng cháu gái, bà cũng buồn bởi vì mình quên mất mua cho cháu gái bảo bối một cái

Bà không xứng là bà nội, bà không xứng làm bà nội tốt trong lòng Thượng Thượng, bà có lỗi với bé...

Nghĩ vậy, bà quay người lại với Thượng Thượng lặng lẽ lau nước mắt

Hạ Diệu Diệu thấy vậy thì kinh ngạc đến mức mắt không dám nhìn lung tung


Bởi vì việc trưởng bối khóc hoặc là bản thân không nhịn được khóc trước mặt bạn tốt là việc mọi người đều hi vọng nhanh chóng qua đi

Vì vậy Hạ Diệu Diệu cảm thấy nên để cho mẹ chồng một khoảng không gian để yên tĩnh.

Mộc Tú Tranh càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng cảm thấy mình không phải bà nội tốt

Bà rõ ràng là đứng về phía con trai nuôi từ nhỏ tới lớn, không thương cháu gái đột nhiên xuất hiện, sao bà có thể làm tổn thương cháu gái như vậy chứ, sao bà có thể làm như vậy chứ...

Mộc Tú Tranh khóc rất khác người, thậm chí còn không thành tiếng, đôi mắt đáng thương đỏ hồng, tao nhã xinh đẹp

Bà không ngừng dùng khăn tay lau nước mắt.

Hạ Diệu Diệu cảm thấy cho dù là nữ diễn viên chính trong phim bi kịch cũng không khóc ra được sự duy mỹ cùng tâm thái độ của mẹ chồng cô

Hạ Diệu Diệu không nhịn được nữa, muốn tiến lên an ủi bà nhưng đột nhiên phát hiện bà không khóc nữa rồi

Bà đang nhìn cửa, cẩn trọng, kích động, đầy lòng yêu thương con cái nhưng lại cố kiềm chế

Hạ Diệu Diệu vừa quay đầu quả nhiên nhìn thấy Hà Mộc An vừa mới tan làm

Hà Mộc An nhận phòng con gái một cái, gật đầu không nói gì cả, đi phòng tắm thay đồ

Mộc Tú Tranh vỗ ngực vui vẻ nhào lên giường chơi đùa với cháu gái, tiếng cười vang vọng

Hạ Diệu Diệu nhìn cửa lại nhìn mẹ chồng, nở một nụ cười rồi mới đi đến phòng ngủ.

“Sao hôm nay anh về sớm thế?” Hạ Diệu Diệu cầm chiếc áo khoác vứt trên giường treo lên giá.

Phòng nhỏ cũng có chỗ tốt, nói ở trong phòng, người ở trong phòng tắm vẫn có thể nghe thấy: “Không có việc gì nên tan làm sớm.”

“Hôm nay em ra ngoài ăn cơm với Đồng Đồng và Tân Xảo

Tân Xảo nói cô ấy sắp kết hôn, anh thấy em nên tặng gì cho cô ấy?”
Đám Cưới Hào Môn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đám Cưới Hào Môn Truyện Đám Cưới Hào Môn Story Chương 389: Cuộc sống thường ngày
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...