Đám Cưới Hào Môn

Chương 346: Cảm giác hụt hẫng

107@-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cánh tay đang đẩy cửa tủ lạnh ra của Hà Mộc An bỗng khựng lại, anh nhìn cô với ánh mắt oan uổng: “Anh bảo em xuất thân thấp kém bao giờ!”

“Anh dám nói anh chưa từng nghĩ như thế không?” “Anh chỉ nghĩ rằng em không hiểu được, là do cuộc sống của em quá đơn giản.” “Thế cuộc sống của anh phức tạp chắc? Ý anh là môi trường sống của chúng ta quá khác biệt.”

“Đấy là em nói đấy nhé.” “Em nói được, nhưng anh được nghĩ thế sao?”

“...” Hà Mộc An bỗng nhiên không biết phải nói lại thể nào, anh đi ăn cơm còn không được sao, rồi anh quay người đi mở ngăn dưới tủ lạnh ra.

Hạ Diệu Diệu lập tức phẫn nộ chặn lại: “Này, vội vàng thèm3thuồng ai đó thể rồi à?” “...” Hà Mộc An im lặng rút tay về, đóng cửa tủ lạnh lại, nếu không phải hai người họ đã từng chung sống với nhau, với những lời nói chặn họng thế này, lại còn nói nhiều như vậy, chắc chắn anh sẽ cảm thấy ai đó đang có thù với mình, bảo anh tuỳ tiện lấy một cô ả ngoa ngoắt về”

Hạ Diệu Diệu nhìn anh đi ra rồi, mở cửa tủ lạnh ra, lấy đồ ăn trong đó vứt vào thùng rác

Cô chỉ nói thế thôi, chứ những thứ mà Lầu Hữu Dạ đã động vào, cô không mang về.

Rồi cô đứng ngoài cửa bếp nói vọng ra: “Ăn gì, em nấu cho anh.” Hà Mộc An nghe vậy, lập tức thấy mình như phát điên1lên được, thật nực cười vì anh đã nghĩ cô đang ghen, không muốn anh ăn đồ ăn thừa của người khác, thế nên anh bắt đầu hơi khó xử, chắc chắn anh nên đi kiểm tra sức khoẻ mới được: “Mì gà..

đi...”


“Đợi tí.”

Nồi nước còn nóng được mở ra, mùi canh gà bốc lên thơm phức, Hạ Diệu Diệu bật bếp lên, nấu cho anh một bát mì gà vừa ngon miệng vừa bổ mắt.

Hà Mộc An ăn rất chăm chú, hồi tưởng lại cảnh khi nãy, khi cô không có gì trên người, anh vẫn rất bình tĩnh quay đi, anh vô cùng hài lòng vì mình khi ấy

Chiếc khăn tắm trên người Hạ Diệu Diệu rất mỏng, là loại khăn chuyên được dùng cho mùa hè

Khi ấy cô đi vội ra, còn6chưa lau khô những giọt nước trên người, làn da mềm, vương nước lấp ló, không dám nói có khiêu gợi không, chỉ dám nói hơi bị mỏng.

Hạ Diệu Diệu cũng không hụt hẫng vì anh không có chút phản ứng nào với dáng vẻ của mình khi đó, bởi vì nhiều năm về trước, bọn họ đã từng như vậy, chẳng ai vì người kia không mặc quần áo mà phấn khích vồ vập, trừ khi đùa nghịch, rồi từ từ mới có cảm giác.

Đến nay, bọn họ vừa cưới nhau được gần một tháng, cảm giác phấn khích với cơ thể lạ lẫm sau bao năm không gặp, sau khi cái cảm giác ấy nhạt dần đi, sự giao tiếp như vậy mới là bình thường: “Mẹ có nói lúc nào mình đi4đón Thượng Thượng về không?” Hạ Diệu Diệu ngồi xuống, cầm chiếc đũa trong nồi lên, gắp một cọng mì bỏ vào miệng, rồi lại bỏ đũa vào trong nồi

Hà Mộc An nhìn chiếc đũa một lúc, rồi lại ăn tiếp không nói gì, ở nơi công cộng, hoặc khi có người nhà, cô sẽ không làm như vậy, cử chỉ đó của cô là vì bây giờ trong nhà chỉ có hai người bọn họ, cô không cần quá giữ ý nữa, haizz, không giữ ý thì không giữ ý chứ sao, không lại cảm thấy hai người bọn họ có khoảng cách, lại không vui: “Để vài hôm nữa đi, mấy hôm nay ông bà nội muốn chơi với con trẻ.” “Ồ.” Nói rồi, vì mì ngon quá, cô lại làm thêm miếng3nữa, bỏ đũa xuống, đặt nồi vào vị trí cũ, quay về phòng ngủ thay đồ

Hà Mộc An cảm thấy anh không muốn ăn nữa, làm gì có chuyện ăn tiếp được mì trong nồi, nhưng cuối cùng lại vét sách, vượt ngoài dự đoán của bản thân, có lẽ là vì anh đói rồi, hoặc là vì Hạ Diệu Diệu nấu không nhiều.

Hà Mộc An đứng dậy muốn đi tắm, nhưng rồi lại quay lại thu dọn bát đũa, rửa bát rất gọn gàng, lại còn chụp lại đống bát đũa mình vừa rửa, gửi cho con gái...


Hạ Diệu Diệu đắp chăn bật điều hoà nghịch điện thoại, Hà Mộc An vẩy tay, vẩy tay, một giọt nước bắn lên mặt Hạ Diệu Diệu, Hạ Diệu Diệu quay người đi, hướng về phía cửa sổ, tiếp tục nghịch điện thoại Hà Mộc An lườm cô, rồi cầm khăn lên đi vào phòng tắm, không bất ngờ thì thôi, dù sao anh cũng đã rửa bát rồi

Rửa có mỗi cái bát thôi mà, trước đây chẳng phải đã từng cho rằng anh rửa rồi đó sao, ai ăn xong sau cùng người đó rửa, chẳng phải là luật thép đó sao

Hạ Diệu Diệu lướt Wechat, mỏi mắt quá, liền tắt điện thoại đi, quay về phía điều hoà ngủ thiếp đi

Khi Hà Mộc An từ nhà tắm đi ra, thì Hạ Diệu Diệu đã ngủ mất rồi, anh bỗng thấy trong mình khó chịu.

Hà Mộc An cũng không hiểu khó chịu ở đâu, chỉ là có chỗ nào đó hơi bế tắc, chiếc áo ngủ để ngỏ vài chiếc khuy trở thành điều khiến anh trở nên nực cười nhất, anh cởi ngay ra vứt vào thùng rác, rồi cầm chiếc máy tính đang để một bên lên, đóng sập cửa lại đi về phía phòng làm việc

Hạ Diệu Diệu mơ màng mở hé mắt, rồi lại khép ngay mắt lại, lần này thì cô ngủ thật rồi.

Hà Mộc An vốn dĩ không thoải mái trong lòng nên muốn làm chút gì đó cho quên đi, kết quả một lúc sau đã hoàn toàn ngập chìm trong công việc, suy nghĩ càng ngày càng sáng suốt

Trong mắt anh, trong đầu anh, trong toàn bộ tế bào trên cơ thể anh lúc này, chỉ còn lại cảm giác hưng phấn mà công việc đem lại, hoàn toàn quên mất thời gian xung quanh.

Hạ Diệu Diệu ngủ đến hai giờ sáng, trở mình, phát hiện ra bên cạnh mình không có ai, cô mở mắt ra, gỉ mắt tèm nhèm.

Hạ Diệu Diệu lười nhác chớp mắt vài cái, tay quờ quạng sang bên cạnh, chắc chắn rằng anh không về ngủ.

Hạ Diệu Diệu từ từ ngồi dậy, đi vào phòng tắm, cô tỉnh táo ra một chút, rồi quay đầu đi sang phòng sách xem thế nào, đèn vẫn sáng

Hà Mộc An đang cúi đầu, chiếc bút máy lướt sột soạt trên trang giấy

Ngày nay, khi những tin tức điện tử đã quá phổ thông, vẫn còn phương thức làm việc như thế này, khiến người ta bất giác có một cảm giác hoài cổ tĩnh lặng, xa xăm.

Hà Mộc An có thể hoàn toàn minh chứng cho câu nói, người đàn ông đẹp nhất là khi anh ta làm việc, góc nghiêng điển trai của khuôn mặt sáng lên dưới ánh đèn tròn, lại càng toả sáng hơn giữa bốn bề bóng tối xung quanh

Khuôn mặt cương nghị, ánh mắt chăm chú gần như bất động, cứ như thể trên trang giấy kia là tấm bản đồ bày binh bố trận, không cho phép bất cứ sai sót nào vậy.

Hạ Diệu Diệu đứng ngoài cửa, nhìn anh một lúc, rồi nhẹ nhàng, chậm rãi đóng cửa lại, không làm phiền anh

Chẳng có thành công nào là ngẫu nhiên cả, không ai là người có thể bảo người khác vất vả quá, mà ích kỉ tự mình quyết định thời gian nghỉ ngơi của người ta.

Một lúc sau, Hạ Diệu Diệu bưng một cốc sữa nóng, đẩy nhẹ cửa vào, để lên bàn, rồi lại lặng lẽ đi ra..

Hạ Diệu Diệu ngủ say, đến khi bị ánh nắng mặt trời làm cho tỉnh giấc, cô từ từ ngồi dậy, nhìn bên cạnh không có dấu vết nhàu nhĩ nào, cô ngạc nhiên đến mức không biết nói gì, anh còn chưa nhỉ? Trong tất cả những con nghiện việc mà cô từng biết, không có ai như vậy

Trong nhận thức của cô, làm việc đến ba bốn giờ là được rồi, nên đi ngủ rồi, rồi đến sáng ngủ nướng muộn một chút, đó là giờ giấc sinh hoạt của đại bộ phận người bây giờ.

Hạ Diệu Diệu vội vàng ngồi dậy, đi dép vào bước về phía phòng sách, nhìn thấy cánh cửa phòng vẫn đóng lại như vậy

Cô bất giác nhón chân nhẹ nhàng, từ từ mở cửa ra: Đèn vẫn còn sáng, nhưng không nhằm nhò gì với ánh mặt trời ngoài kia


Mặt trời mùa hè, sáu giờ sáng đã chiếu sáng cả gian phòng.

Cô thấy Hà Mộc An đang đeo tai nghe, chăm chú nhìn màn hình máy tính, thỉnh thoảng nói gì đó, bằng một thứ ngôn ngữ mà cô không hiểu, ánh mắt sắc lạnh, hết sức điềm tĩnh.

Hạ Diệu Diệu bỗng cảm thấy nhận thức về việc thức đêm của mình đã quá nông cạn, cô lại lặng lẽ đóng cửa lại, không làm phiền anh, càng không nói những lời vô nghĩa, ví dụ như hỏi anh tại sao tôi qua không ngủ

Cô đi vào phòng bếp, cố gắng phát ra những tiếng động nhẹ nhất, lấy hết bản lĩnh của một người phụ nữ nội trợ, dùng những nguyên liệu đã được đầu bếp Sát đem đến, những thứ mà cô đã nghĩ sẽ chẳng bao giờ dùng đến, để làm một bữa sáng thịnh soạn bằng tất cả sự chăm chú của mình

Hai quả trứng ốp lết lòng đào, ba chiếc bánh trứng rất tốn công, và cốc sữa óc chó, đậu nành, táo Tàu đang bốc khói nóng hổi, cùng nồi súp nấm toả hương thơm lừng

Khi bày đồ ăn lên bàn, Hạ Diệu Diệu kinh ngạc với tiềm năng và sự nhẫn nại của mình, một người vợ hiền dâu thảo điển hình, càng kinh ngạc với trình độ nấu nướng của mình, sao cô có thể làm được một bữa sáng tốn nhiều thời gian và công sức như thế này, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, cô lại gọt thêm một đĩa hoa quả, làm món salad rau

Rồi lại cảm thấy vẫn thiếu một thứ gì đó, cô lại đi làm thêm đĩa bít tết, tự mình làm món cà phê tự xay rắc rối, máy làm cà phê đã được cô lôi từ dưới gầm giường lên, đây là một trong những thứ mà ban đầu cô nghĩ rằng mình sẽ không dùng đến, những khi nãy, cô đã tìm được một vị trí tốt hơn cho nó, và thầm nghĩ rằng từ nay về sau nó sẽ là một thứ không thể thiếu được trong nhà.

Hạ Diệu Diệu gõ cửa phòng làm việc.

Mười phút sau, Hà Mộc An mới đi ra, thảng thốt như vừa đến một thế giới khác, anh có chút ngỡ ngàng, giống như đế vương tỉnh dậy sau giấc ngủ, bỗng phát hiện ra mình ở trong một hộ nghèo, không thích nghi kịp, hoặc bỗng hụt hẫng khi thấy mình bỗng biến thành một kẻ tầm thường, anh thảng thốt mất vài phút rồi mới quay về được thực tại

Chỉ là có chút thảng thốt mà thôi, anh vẫn còn tỉnh táo, trên mặt không hề lộ chút dấu hiệu mệt mỏi nào vì không nghỉ ngơi.

“Anh đi làm vệ sinh.” Chỉ là anh vẫn chưa quen với việc, toàn bộ căn nhà bé nhỏ chỉ vừa gọn trong tầm mắt, đứng một chỗ có thể nhìn thấy cả cửa ra vào, cả phòng bếp, có thể nhìn thấy tất cả.
Đám Cưới Hào Môn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đám Cưới Hào Môn Truyện Đám Cưới Hào Môn Story Chương 346: Cảm giác hụt hẫng
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...