Đám Cưới Hào Môn
Chương 332: Động phòng (4)
111@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng mà nhìn thấy lão phu nhân đi được hai bước đã thở khó nhọc, Hạ Diệu Diệu bị chấn động rất lớn
May mà cuộc gặp này chỉ kéo dài trong hai tiếng, căn phòng đã sạch bóng người
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, khi mọi người nghe đến có thể rời khỏi đây, kể cả những người đi lại không tiện cũng nhanh nhẹn hơn, biến mất trong chớp mắt.
Hạ Diệu Diệu tiên Vương Niệm Tư - người cuối cùng rời khỏi, một mình đứng trong căn phòng trống vắng, rất kinh ngạc khi phát hiện, căn phòng không để lại một chút dấu vết cho thấy đã từng có rất nhiều người đây
Có lẽ đây chính là ý nghĩ thật sự của hai chữ “ngài Hà”, gả cho anh, cô thiệt rồi.
“Mẹ ơi đường sống bên3dưới được mở rồi, thích lắm mẹ ạ, các ông cứ muốn chọi cá, vừa mới bị chú Trần đuổi đi rồi, chúng ta mau đi xem đi, đẹp lắm luôn, ở dưới đó có rất nhiều đồ ngon, ông Tra nói có thể ăn tùy thích! Ha ha!”
Hạ Diệu Diệu bị kéo về hiện thực, tiếng huyên náo ở phía dưới, màu đỏ bay bổng trong không gian, hương thơm ngào ngạt, những chú chim ưng chao liệng trên không cộng với tiếng chó sủa, có người cất tiếng hỏi: “Dì Thẩm đầu
rồi?”
“Ở ngoài cửa, để cháu gọi mẹ.” Hạ Thượng Thượng hưng phấn, tay ôm một cục bông trắng, có điều cục bông trắng đó hình như rất sợ những chú chó cao lớn: “Lúc nãy Tiểu Bạch còn muốn trộm ăn đấy, ha ha.” Thẩm Tuyết đứng ở phía ngoài1nghe thấy thế, lúc nãy Quả Bóng Trắng của đại tiểu thư chạy nhầm vào địa bàn của chú chó lớn bị dọa mềm cả chân, ngài Hà liền đóng chuồng chó lại, làm lão tiên sinh tức đến nỗi muốn đấu cá mập, nhưng đáng tiếc chỉ có cá mập nuôi công nghiệp, không thấy được vẻ hoang dã tự nhiên nên mới chán thôi không chơi nữa.
Ông của cô ấy nói, mấy lão già đó rất thích săn bắn, Hà Quang lại là nơi săn lợn lý tưởng, thường ngày ngài Hà quản lý chặt các loài động vật hoang dã, hôm nay hiếm lắm mới mở cửa, mấy lão già chắc chắn phải chơi cho thỏa thích mới thôi.
Vì vậy cả một vùng của núi Hà Quang vang tiếng chim kêu chó sủa, hổ gầm sói tru lẫn lộn với6nhau, may là một ở phía Đông một ở phía Tây, nếu không chỉ cần nghe tiếng kêu thôi là cô đã muốn về nhà ngay lập tức.
“Thẩm Tuyết, mau vào đây.”
Thẩm Tuyết cười vẫy tay, không bước vào mà vẫy gọi Thượng Thượng, để cô bé ra ngoài, chơi cùng cô..
Mặt trời đã ngả về phía Tây, phồn hoa dẫn tắt
cửa cuốn của khu hoang dã được kéo xuống, ở phía Đông những bàn tiệc được bày xung quanh dòng nước đã được dọn đi hết, còn những bàn tiệc với những phong cách khác nhau tại khu rừng ở phía sau cũng được thu dọn sạch sẽ, những dải lụa đỏ cùng đèn lồng đỏ treo trên cây bỗng chốc được thắp sáng, lung linh rực rỡ tỏa ánh sáng khắp con đường nhỏ yên tĩnh.
Người đã tản đi hết, những4người giúp việc đang chăm sóc cô chủ nhỏ đang say sưa ngủ sau khi chơi đến mệt nhoài.
Trong biệt thự ở phía Tây, bà nội Hà đang trách móc ông nội Hà, rất không hài lòng về việc ông làm thằng cháu nội không vui
Ông nội Hà mất kiên nhẫn lấy chăn trùm đầu: “Bà càm ràm cái gì, nó chỉ nói vài câu thôi, bà không thấy nó hôm nay vui thế nào, chỉ cần không quá đáng thì sẽ không nổi giận đâu, tôi còn không tranh thủ chơi không lẽ chờ đến khi nó tái hôn lần nữa! Mau ngủ đi!” Ông nội Hà trùm kín đầu lại, không thèm nghe lời phàn nàn của bà vợ già
Bà nội Hà tức lắm, cũng kéo chăn lên trùm đầu ngủ: Đã già thế này rồi, ông không sợ mấy con3súc sinh ở khu hoang dã cắn xé à!
Phía Đông núi Hà Quang.
Hạ Diệu Diệu tắm xong, đổi sang trang phục bình thường, vừa lau tóc vừa bước xuống cầu thang xoắn ốc
Cô lấy một phần ăn tối, rồi lại lặng lẽ quay về phòng ngủ, không hề bước sang chỗ khác một bước, không phải là cô nhát gan, có to gan hơn nữa thì cũng chỉ là một cô dâu mới đến, cũng không nên chạy loạn khắp các phòng bên nhà chồng
Cô nên giữ mình, e thẹn một chút thì tốt hơn, không nên cảm thấy đã được gả vào đây thì sẽ trở thành nữ chủ nhân của nơi này
Còn việc làm quen với hoàn cảnh ở đây, chờ sau một tuần rồi từ từ lặng lẽ làm quen cũng được.
Khi Hạ Diệu Diệu đóng cửa phòng ngủ lần nữa, Hà Mộc An không biết đang làm gì trong phòng sách cũng nhận được tin tức.
Hà Mộc An ngồi sau bàn làm việc, trước những giá đầy sách, dưới ánh sáng của chiếc đèn sàn, anh cứ ngồi một mình yên tĩnh như vậy, trong lãnh địa của riêng mình.
Lúc này anh không nên ngồi ở đây, ít nhất là theo sắp xếp của anh, lần lượt theo các bước, hiện tại anh nên ở trong phòng ngủ, không phải làm gì cả nhưng ít nhất cũng nên nói chuyện gì đó, than phiền ngày hôm nay quá mệt hay là kể những câu chuyện mới mẻ vừa xảy ra, hoặc là cùng sắp xếp lại đồ đạc của nhau, nghe người kia nói về những chuyện như có như không, cho dù là bàn bạc về dáng ngủ của Thượng Thượng thì cũng bình thường hơn tình hình bây giờ.
Xấu hổ? Không! Loại cảm xúc này không hợp với anh!
Chùn bước? Đùa sao! Anh chẳng phải thanh niên bất kham, cô cũng không phải thiếu nữ ngây ngô, không có gì phải chuẩn bị tâm lý cả?
Nhưng mà anh cứ lần lữa ở đây, không nên như vậy, thậm chí mới nãy anh còn đi ngang qua phòng ngủ chính xem con gái mấy lần
Anh đã ăn xong, tắm rửa, thay đồ xong xuôi, nhưng không biết vì sao mình lại ngồi đây?
Hà Mộc An muốn hút điếu thuốc, anh châm lửa dùng đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, không hút mà cứ để mặc cho nó cháy xém dần, không phải Hạ Diệu Diệu không cho anh hút, mà là từ khi bước sang tuổi ba mươi, anh rất hiếm khi hút thuốc.
Hà Mộc An đột nhiên cười châm biếm, anh và Diệu Diệu không dám nói là không còn vương lại chút gì hay lòng vẫn còn y nguyên như trước đây, nhưng chỉ ít thì vẫn quen thuộc thân thể của nhau
Anh không thể làm ra cái chuyện xông vào khi người khác đang trần truồng tắm rửa, nhưng Hạ Diệu Diệu thì có thể
Những tình huống xấu hổ như vậy còn không hề ít, cô đi ngang qua người anh mà cứ tự nhiên như không khí, người nhìn xong rồi nổi tà tâm đều là cô, còn anh chỉ là không kìm được sự động chạm của cô mà thôi.
Chuyện đến ngày hôm nay, anh còn gì phải sợ nữa chứ, buồn cười
Việc đó không thần thánh đến mức phải bái lạy xong với được tiến hành.
Anh không háo hức chút nào, thật đấy, nếu mà anh mong chờ chuyện đó, thì vị trí Hà phu nhân cũng sẽ không đến lượt Diệu Diệu làm
Diệu Diệu chắc chắn cũng không mong đợi, anh hiểu cô, cô cứng nhắc mà chân thành còn có chút gàn dở, cô chắc chắn sẽ không để ý đến chuyện anh không động chạm người cô
Vậy nên, chuyện này bất luận là suy nghĩ từ góc độ nào, chuyện anh có nên ngồi đây lúc này hay không đối với Hạ Diệu Diệu cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì! Sau khi cẩn thận phân tích kỹ càng xong, Hà Mộc An dập tắt điếu thuốc trong tay, dứt khoát đứng dậy, chuyện không có nghĩa gì với Hạ Diệu Diệu thì đối với anh cũng vậy!
Hà Mộc An dựa theo kết quả và thái độ nên có sau khi phân tích, vô tư thản nhiên hướng về phòng ngủ mà bước đến.
Lúc này Hạ Diệu Diệu đã ăn xong, tiện tay đặt chiếc đĩa lên bàn trà, ngồi trên chiếc thảm mềm đặt tại ban công tập yoga trước khi ngủ.
Hà Mộc An bình tĩnh quét mắt một vòng trong phòng ngủ, trên giường đã có thêm đồ của cô, một góc chăn trải không cẩn thận bị lật ra, chiếc thảm mềm dưới chân giường có một đôi dép được đặt lung lung, chiếc trước chiếc sau, đầu giường là một chiếc khăn lông nhàu nhĩ mà cô dùng xong tiện tay vứt để đó
Trừ những đồ vật nhỏ này, thì căn phòng vẫn là phòng ngủ mà anh quen thuộc, màu sắc đơn giản sạch sẽ, sofa bằng da ngăn ra không gian tiếp khách, nghe nhìn, trên mặt tường lớn là màn hình máy chiếu, cách đó không xa là phòng tắm với cánh cửa đang mở một nửa
Trong lòng anh, một thứ cảm giác khó miêu tả đang dâng lên.
“Anh quay lại rồi à, sữa để trên bàn ấy!” Cách tấm rèm lưu ly ngăn giữa không gian nghe nhìn và ban công, Hạ Diệu Diệu nói với anh.
Hà Mộc An nghe vậy, nhìn về phía ấy, dưới ánh sáng rõ như ban ngày, xuyên qua những khe hở của tấm rèm, cô như ẩn như hiện, anh phát hiện ra sự khác biệt ở đâu rồi, giờ đây căn phòng lạnh lẽo đã có thêm sức sống
Ừm? Tiếng phát ra ở đâu nhỉ!
Hà Mộc An nhấc chân, bước lên những nơi có thể có dấu chân cô từng bước, lướt qua bàn trà với ly sữa đầy ắp trên đó
Anh nhìn cô, tiến đến gần đứng dựa vào lan can kính vây ngoài ban công, hít thở không khí ban đêm
Ngoài đó là cảnh đêm lung linh ánh đèn, cách đó không xa, có thể nhìn thấy được biển hoa bát ngát với nhiều loài hoa khác nhau, ẩn giữa những khóm hoa là những ánh đèn sáng trong đêm tối, soi rõ vẻ đẹp của từng đóa hoa khoe sắc vào ban đêm, mờ ảo như mộng
Nhìn từ vị trí này, cảnh cũng khá đẹp, nhưng đối với anh cũng chỉ là khá đẹp mà thôi.
Còn Hạ Diệu Diệu lại thấy đẹp vô cùng, trên ban công thoang thoảng hương hoa, ngắm nhìn trời sao, cảm nhận độ ẩm trong không khí, thả lỏng kéo giãn cơ thể tạo nên những đường cong đẹp đẽ chính là một sự hưởng thụ tuyệt vời.
Hà Mộc An liếc nhìn, ánh mắt chậm rãi rời khỏi eo cô, bình tĩnh mở lời: “Em uống xong rồi?”
Đám Cưới Hào Môn
Nhưng mà nhìn thấy lão phu nhân đi được hai bước đã thở khó nhọc, Hạ Diệu Diệu bị chấn động rất lớn
May mà cuộc gặp này chỉ kéo dài trong hai tiếng, căn phòng đã sạch bóng người
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, khi mọi người nghe đến có thể rời khỏi đây, kể cả những người đi lại không tiện cũng nhanh nhẹn hơn, biến mất trong chớp mắt.
Hạ Diệu Diệu tiên Vương Niệm Tư - người cuối cùng rời khỏi, một mình đứng trong căn phòng trống vắng, rất kinh ngạc khi phát hiện, căn phòng không để lại một chút dấu vết cho thấy đã từng có rất nhiều người đây
Có lẽ đây chính là ý nghĩ thật sự của hai chữ “ngài Hà”, gả cho anh, cô thiệt rồi.
“Mẹ ơi đường sống bên3dưới được mở rồi, thích lắm mẹ ạ, các ông cứ muốn chọi cá, vừa mới bị chú Trần đuổi đi rồi, chúng ta mau đi xem đi, đẹp lắm luôn, ở dưới đó có rất nhiều đồ ngon, ông Tra nói có thể ăn tùy thích! Ha ha!”
Hạ Diệu Diệu bị kéo về hiện thực, tiếng huyên náo ở phía dưới, màu đỏ bay bổng trong không gian, hương thơm ngào ngạt, những chú chim ưng chao liệng trên không cộng với tiếng chó sủa, có người cất tiếng hỏi: “Dì Thẩm đầu
rồi?”
“Ở ngoài cửa, để cháu gọi mẹ.” Hạ Thượng Thượng hưng phấn, tay ôm một cục bông trắng, có điều cục bông trắng đó hình như rất sợ những chú chó cao lớn: “Lúc nãy Tiểu Bạch còn muốn trộm ăn đấy, ha ha.” Thẩm Tuyết đứng ở phía ngoài1nghe thấy thế, lúc nãy Quả Bóng Trắng của đại tiểu thư chạy nhầm vào địa bàn của chú chó lớn bị dọa mềm cả chân, ngài Hà liền đóng chuồng chó lại, làm lão tiên sinh tức đến nỗi muốn đấu cá mập, nhưng đáng tiếc chỉ có cá mập nuôi công nghiệp, không thấy được vẻ hoang dã tự nhiên nên mới chán thôi không chơi nữa.
Ông của cô ấy nói, mấy lão già đó rất thích săn bắn, Hà Quang lại là nơi săn lợn lý tưởng, thường ngày ngài Hà quản lý chặt các loài động vật hoang dã, hôm nay hiếm lắm mới mở cửa, mấy lão già chắc chắn phải chơi cho thỏa thích mới thôi.
Vì vậy cả một vùng của núi Hà Quang vang tiếng chim kêu chó sủa, hổ gầm sói tru lẫn lộn với6nhau, may là một ở phía Đông một ở phía Tây, nếu không chỉ cần nghe tiếng kêu thôi là cô đã muốn về nhà ngay lập tức.
“Thẩm Tuyết, mau vào đây.”
Thẩm Tuyết cười vẫy tay, không bước vào mà vẫy gọi Thượng Thượng, để cô bé ra ngoài, chơi cùng cô..
Mặt trời đã ngả về phía Tây, phồn hoa dẫn tắt
cửa cuốn của khu hoang dã được kéo xuống, ở phía Đông những bàn tiệc được bày xung quanh dòng nước đã được dọn đi hết, còn những bàn tiệc với những phong cách khác nhau tại khu rừng ở phía sau cũng được thu dọn sạch sẽ, những dải lụa đỏ cùng đèn lồng đỏ treo trên cây bỗng chốc được thắp sáng, lung linh rực rỡ tỏa ánh sáng khắp con đường nhỏ yên tĩnh.
Người đã tản đi hết, những4người giúp việc đang chăm sóc cô chủ nhỏ đang say sưa ngủ sau khi chơi đến mệt nhoài.
Trong biệt thự ở phía Tây, bà nội Hà đang trách móc ông nội Hà, rất không hài lòng về việc ông làm thằng cháu nội không vui
Ông nội Hà mất kiên nhẫn lấy chăn trùm đầu: “Bà càm ràm cái gì, nó chỉ nói vài câu thôi, bà không thấy nó hôm nay vui thế nào, chỉ cần không quá đáng thì sẽ không nổi giận đâu, tôi còn không tranh thủ chơi không lẽ chờ đến khi nó tái hôn lần nữa! Mau ngủ đi!” Ông nội Hà trùm kín đầu lại, không thèm nghe lời phàn nàn của bà vợ già
Bà nội Hà tức lắm, cũng kéo chăn lên trùm đầu ngủ: Đã già thế này rồi, ông không sợ mấy con3súc sinh ở khu hoang dã cắn xé à!
Phía Đông núi Hà Quang.
Hạ Diệu Diệu tắm xong, đổi sang trang phục bình thường, vừa lau tóc vừa bước xuống cầu thang xoắn ốc
Cô lấy một phần ăn tối, rồi lại lặng lẽ quay về phòng ngủ, không hề bước sang chỗ khác một bước, không phải là cô nhát gan, có to gan hơn nữa thì cũng chỉ là một cô dâu mới đến, cũng không nên chạy loạn khắp các phòng bên nhà chồng
Cô nên giữ mình, e thẹn một chút thì tốt hơn, không nên cảm thấy đã được gả vào đây thì sẽ trở thành nữ chủ nhân của nơi này
Còn việc làm quen với hoàn cảnh ở đây, chờ sau một tuần rồi từ từ lặng lẽ làm quen cũng được.
Khi Hạ Diệu Diệu đóng cửa phòng ngủ lần nữa, Hà Mộc An không biết đang làm gì trong phòng sách cũng nhận được tin tức.
Hà Mộc An ngồi sau bàn làm việc, trước những giá đầy sách, dưới ánh sáng của chiếc đèn sàn, anh cứ ngồi một mình yên tĩnh như vậy, trong lãnh địa của riêng mình.
Lúc này anh không nên ngồi ở đây, ít nhất là theo sắp xếp của anh, lần lượt theo các bước, hiện tại anh nên ở trong phòng ngủ, không phải làm gì cả nhưng ít nhất cũng nên nói chuyện gì đó, than phiền ngày hôm nay quá mệt hay là kể những câu chuyện mới mẻ vừa xảy ra, hoặc là cùng sắp xếp lại đồ đạc của nhau, nghe người kia nói về những chuyện như có như không, cho dù là bàn bạc về dáng ngủ của Thượng Thượng thì cũng bình thường hơn tình hình bây giờ.
Xấu hổ? Không! Loại cảm xúc này không hợp với anh!
Chùn bước? Đùa sao! Anh chẳng phải thanh niên bất kham, cô cũng không phải thiếu nữ ngây ngô, không có gì phải chuẩn bị tâm lý cả?
Nhưng mà anh cứ lần lữa ở đây, không nên như vậy, thậm chí mới nãy anh còn đi ngang qua phòng ngủ chính xem con gái mấy lần
Anh đã ăn xong, tắm rửa, thay đồ xong xuôi, nhưng không biết vì sao mình lại ngồi đây?
Hà Mộc An muốn hút điếu thuốc, anh châm lửa dùng đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, không hút mà cứ để mặc cho nó cháy xém dần, không phải Hạ Diệu Diệu không cho anh hút, mà là từ khi bước sang tuổi ba mươi, anh rất hiếm khi hút thuốc.
Hà Mộc An đột nhiên cười châm biếm, anh và Diệu Diệu không dám nói là không còn vương lại chút gì hay lòng vẫn còn y nguyên như trước đây, nhưng chỉ ít thì vẫn quen thuộc thân thể của nhau
Anh không thể làm ra cái chuyện xông vào khi người khác đang trần truồng tắm rửa, nhưng Hạ Diệu Diệu thì có thể
Những tình huống xấu hổ như vậy còn không hề ít, cô đi ngang qua người anh mà cứ tự nhiên như không khí, người nhìn xong rồi nổi tà tâm đều là cô, còn anh chỉ là không kìm được sự động chạm của cô mà thôi.
Chuyện đến ngày hôm nay, anh còn gì phải sợ nữa chứ, buồn cười
Việc đó không thần thánh đến mức phải bái lạy xong với được tiến hành.
Anh không háo hức chút nào, thật đấy, nếu mà anh mong chờ chuyện đó, thì vị trí Hà phu nhân cũng sẽ không đến lượt Diệu Diệu làm
Diệu Diệu chắc chắn cũng không mong đợi, anh hiểu cô, cô cứng nhắc mà chân thành còn có chút gàn dở, cô chắc chắn sẽ không để ý đến chuyện anh không động chạm người cô
Vậy nên, chuyện này bất luận là suy nghĩ từ góc độ nào, chuyện anh có nên ngồi đây lúc này hay không đối với Hạ Diệu Diệu cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì! Sau khi cẩn thận phân tích kỹ càng xong, Hà Mộc An dập tắt điếu thuốc trong tay, dứt khoát đứng dậy, chuyện không có nghĩa gì với Hạ Diệu Diệu thì đối với anh cũng vậy!
Hà Mộc An dựa theo kết quả và thái độ nên có sau khi phân tích, vô tư thản nhiên hướng về phòng ngủ mà bước đến.
Lúc này Hạ Diệu Diệu đã ăn xong, tiện tay đặt chiếc đĩa lên bàn trà, ngồi trên chiếc thảm mềm đặt tại ban công tập yoga trước khi ngủ.
Hà Mộc An bình tĩnh quét mắt một vòng trong phòng ngủ, trên giường đã có thêm đồ của cô, một góc chăn trải không cẩn thận bị lật ra, chiếc thảm mềm dưới chân giường có một đôi dép được đặt lung lung, chiếc trước chiếc sau, đầu giường là một chiếc khăn lông nhàu nhĩ mà cô dùng xong tiện tay vứt để đó
Trừ những đồ vật nhỏ này, thì căn phòng vẫn là phòng ngủ mà anh quen thuộc, màu sắc đơn giản sạch sẽ, sofa bằng da ngăn ra không gian tiếp khách, nghe nhìn, trên mặt tường lớn là màn hình máy chiếu, cách đó không xa là phòng tắm với cánh cửa đang mở một nửa
Trong lòng anh, một thứ cảm giác khó miêu tả đang dâng lên.
“Anh quay lại rồi à, sữa để trên bàn ấy!” Cách tấm rèm lưu ly ngăn giữa không gian nghe nhìn và ban công, Hạ Diệu Diệu nói với anh.
Hà Mộc An nghe vậy, nhìn về phía ấy, dưới ánh sáng rõ như ban ngày, xuyên qua những khe hở của tấm rèm, cô như ẩn như hiện, anh phát hiện ra sự khác biệt ở đâu rồi, giờ đây căn phòng lạnh lẽo đã có thêm sức sống
Ừm? Tiếng phát ra ở đâu nhỉ!
Hà Mộc An nhấc chân, bước lên những nơi có thể có dấu chân cô từng bước, lướt qua bàn trà với ly sữa đầy ắp trên đó
Anh nhìn cô, tiến đến gần đứng dựa vào lan can kính vây ngoài ban công, hít thở không khí ban đêm
Ngoài đó là cảnh đêm lung linh ánh đèn, cách đó không xa, có thể nhìn thấy được biển hoa bát ngát với nhiều loài hoa khác nhau, ẩn giữa những khóm hoa là những ánh đèn sáng trong đêm tối, soi rõ vẻ đẹp của từng đóa hoa khoe sắc vào ban đêm, mờ ảo như mộng
Nhìn từ vị trí này, cảnh cũng khá đẹp, nhưng đối với anh cũng chỉ là khá đẹp mà thôi.
Còn Hạ Diệu Diệu lại thấy đẹp vô cùng, trên ban công thoang thoảng hương hoa, ngắm nhìn trời sao, cảm nhận độ ẩm trong không khí, thả lỏng kéo giãn cơ thể tạo nên những đường cong đẹp đẽ chính là một sự hưởng thụ tuyệt vời.
Hà Mộc An liếc nhìn, ánh mắt chậm rãi rời khỏi eo cô, bình tĩnh mở lời: “Em uống xong rồi?”
Đám Cưới Hào Môn
Đánh giá:
Truyện Đám Cưới Hào Môn
Story
Chương 332: Động phòng (4)
10.0/10 từ 16 lượt.