Đám Cưới Hào Môn
Chương 304: Bệnh không thuốc mà khỏi
91@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh nói gì đi chứ? Không hài lòng cái gì? Hạ Diệu Diệu nhìn thấy chủ nhiệm Ba lại đi vào, khuôn mặt lập tức khôi phục nụ cười ban nãy, cười tươi rói đi theo chủ nhiệm Ba đi tham quan phòng phát thanh.
Sắc mặt Hà Mộc An đột nhiên càng khó coi hơn! Lúc anh vẫn chưa lên tiếng thì ai lại không có mắt nhìn như vậy
Chủ nhiệm Ba từ trước đến giờ đều là người không có mắt quan sát, người đến lại không nói rõ thân phận của mình, trông lại vô cùng bình thường, từ đầu đến cuối đều không nói tiếng nào, nếu không phải nhìn ra được có lẽ làm sếp của một công ty nào đó, bà chắc chắn phải nghi ngờ là người đàn ông đó mang con riêng3đến xem trường học, nhưng mà nhìn bà Hạ đang đi kế bên đây không giống như loại là kẻ thứ ba kia, nhưng cũng chẳng sao, trong trường không phải không có những đứa trẻ có xuất thân như vậy.
Hạ Diệu Diệu đi từ trong trường học ra, cười tươi rói ôm lấy con gái: “Em cảm thấy rất tốt, anh thấy sao?” Đều là người trong nhà nên nói chuyện không cần vòng vo.
Hà Mộc An nhìn cô, không phải không cần nghe ý kiến của anh sao: “...”
Hạ Diệu Diệu nghi hoặc nhìn anh
Hà Mộc An lạnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ
Khả Tín lúc nãy phải ôm Thượng Thượng hết hai tiếng đồng hồ, cánh tay vô cùng nhức mỏi đang ngồi ở ghế cuối xe nhắn tin cho bạn trai: “Nhà trẻ này thật1là sang trọng, haha, tại sao em lại không có xuất thân như vậy chứ!” Khả Tín chờ lâu quá cũng không thấy tin nhắn hồi âm, liền bậm môi vứt điện thoại qua một bên, thật nhỏ nhen, chẳng phải bữa sáng chỉ ăn mất của anh ta miếng dưa lưới thôi sao, có vậy cũng tính không thèm để ý đến mình?
Hạ Diệu Diệu thấy Hà Mộc An vẫn không chịu nói, cũng không muốn làm phiền anh, cúi đầu hỏi con gái: “Con thích nhà trẻ nào hơn?”
Thượng Thượng đã quen với việc phải đổi nhà trẻ rồi, nên rất thoải mái nói: “Mẹ với ba quyết định là được, chỉ là nếu con đi học ở đây, vậy thì ba khi tan làm xong phải đến đón con, có phải không được tiện đường cho3lắm?”
Hạ Diệu Diệu xoa mái tóc của con, vẻ mặt tỏ ra mông lung, không còn hứng thú nói chuyện nữa, hai nhà trẻ này đều tốt, cứ để Hà Mộc An quyết định chọn nhà trẻ nào, dù gì thì cô cũng không đóng nổi tiền học phí, cho dù có đưa ta ý kiến thì cũng chỉ để tham khảo mà thôi, người quyết định cuối cùng vẫn là Hà Mộc An.
Hạ Diệu Diệu ôm lấy con gái, lúc này bỗng nhớ đến Cao Trạm Vân, ngày kia anh ấy phải đi rồi? Không biết sau này có cơ hội gặp lại hay không, Hạ Diệu Diệu vừa nghĩ đến đây càng cảm thấy chán chường, đầu óc trống rỗng tiếp tục Xoa xoa đầu con gái.
Hà Mộc An ngồi ở kế bên, sắc mặt xanh mét,3nhưng đột nhiên anh cảm thấy bản thân mình rất không có lập trường, nghĩ đến đây thì sắc mặt anh lại càng xanh hơn, không hiểu sao lại cảm thấy bản thân mình rất buồn cười, nghĩ vậy lại cảm thấy lạnh lẽo hơn! Anh bây giờ là gì của cô, có thể quản được suy nghĩ của cô sao! Hạ Thượng Thượng không phát giác được cảm xúc lúc này của ba mẹ bé, trong nhiệt độ điều hoà mát mẻ ngủ thiếp đi.
Hạ Diệu Diệu ôm lấy cô bé vào lòng, bầu không khí trong xe càng thêm ấm ngâm
Chiếc màng phân cách được kéo xuống làm cho không gian phía sau xe trở thành một không gian riêng biệt, trên chiếc bàn trà mini được đặt sẵn trà đã pha, phía bên hông xe được9bố trí một chiếc giường nhỏ đủ cho một người nằm nghỉ ngơi, phía trong xe được thiết kế có nhiều vách ngăn, có thể đựng được rất nhiều vật dụng cá nhân.
Hạ Diệu Diệu không có ý định đặt Thượng Thượng lên chiếc giường mini đó, lúc này cô càng ôm chặt cô bé, ngây ngốc nhìn ra bên ngoài
Từ trước đến nay Hà Mộc An chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình lại rách việc đến như vậy, không phải là yên tĩnh trầm mặc thông thường, mà là một loại ranh giới rạch ròi hình thành giữa hai người, anh có điểm nào làm cho người ta chán ghét đến vậy, đến nỗi cô ấy không muốn nói chuyện với anh.
Hạ Diệu Diệu nhớ đến Cao Trạm Vân, nhớ đến lần đầu tiên gặp nhau, lúc trong bệnh viện, lúc mà bản thân cô xấu hổ nhất, hai người họ dần dần thân quen, còn có những ngày tháng nương tựa vào nhau, làm sao có thể nói chia tay là chia tay, lúc này càng nghĩ càng không biết lý do là vì sao? Thật kỳ lạ, chỉ cần xoay người đi mọi thứ liền thay đổi đến không nhận ra..
Hà Mộc An không biết rốt cuộc cô đang nghĩ đến cái gì! Nhưng chắc chắn không phải là anh! Nếu không phải là anh vậy thì không cần phải nghĩ đến nữa! Hà Mộc An mở tủ, lấy ra một chiếc chăn mỏng đưa cho cô.
Hạ Diệu Diệu thấy vậy lập tức khôi phục tinh thần mà mỉm cười: “Cảm ơn.” Chiếc chăn mỏng đó liền được đắp trên người con gái.
Hà Mộc An căng thẳng đặt tay trên gối nhưng vẫn cố làm ra vẻ không có việc gì, năm đầu ngón tay do sự tiếp xúc khi nãy giờ lại trở nên dịu dàng hơn, giống như có một loại dịu dàng đang từ đầu ngón tay lan ra khắp toàn thân.
Hà Mộc An yên tĩnh cảm nhận loại cảm xúc có chút run rẩy trong lòng này, khắp người có một chút tê dại
Anh yên lặng hồi tưởng lại những đoạn ký ức vụn vặt trong khoảng thời gian gần đây
Anh bình tĩnh phân tích thứ cảm xúc này có thể duy trì được bao lâu, về mặt y học thì là ba tháng, thuyết phân tích tế bào nói loại hooc môn này có thể duy trì trong hai tháng, về mặt văn học thì là tình cảm ổn định, sau khi các nhân vật trong truyện chết hết và đoạn kết không vượt quá tám trăm từ sẽ kết thúc, do những lời văn này được viết bởi những nhà văn có giọng văn sắc bén nên mọi người cũng đừng thông qua những con chữ hư vô đó mà cho rằng tình cảm chốn hồng trần có thể tốt đẹp mãi mãi.
Nói tóm lại, đây chính là một loại kiến thức thông thường, phải có thời gian tìm hiểu về cảm nhận về mặt tâm lý, cũng có thể, sẽ đến lúc loại cảm giác làm cho người ta muốn bỏ cũng bỏ không được này chính là một loại bệnh tự lành
Hà Mộc An dễ chịu hơn một chút, chỉnh đốn lại tinh thần, yên tĩnh tiếp tục gõ ngón tay theo nhịp, cứ để mặc cho cảm giác này tiếp tục sinh sôi trong cơ thể, để nó làm nguồn sống cho những tế bào tham lam đang khao khát loại cảm xúc này
Anh thích cảm xúc này, vì vậy tại sao anh phải từ bỏ, mặc dù người bên cạnh lúc nào cũng sẽ có những thứ làm cho anh không hài lòng, nhưng chỉ cần có năng lực là được, cũng phải có một phương diện năng lực nào đó mới có tư cách đứng bên cạnh anh.
Hà Mộc An chậm rãi nghĩ, càng nghĩ tâm trạng đột nhiên càng tốt lên, người con gái bên cạnh anh đây đúng là đang trong tình trạng độc thân, điều này càng làm cho anh quên đi lúc nãy cô trầm mặc làm anh không vui thế nào, thậm chí có thể vì vậy mà bỏ xuống sự lạnh nhạt, dùng giọng điệu dịu dàng nói chuyện với cô: “Nghe nói Cao Trạm Vân muốn đi viện trợ y tế.”
“Ừm.” Hạ Diệu Diệu cúi đầu kéo chăn cho con gái, thái độ bình thản
Hà Mộc An vui vẻ, nhưng sắc mặt lại không có gì thay đổi: “Làm sao đột nhiên lại muốn đi viện trợ y tế.” Anh nói xong câu đó liền nhíu mày, dáng vẻ rất đắn đo: “Còn em, cũng vì vậy mà điều chuyển công tác, vẫn là muốn ở bên anh ta?”
Hạ Diệu Diệu cảm thấy tức cười: “Em sẽ làm sao chứ, làm cho tình hình càng lộn xộn thêm sao.”
Hà Mộc An bỗng nhiên bừng tỉnh gật đầu, sắc mặt vẫn nghiêm túc như cũ: “Cũng đúng, cùng lắm cũng thể thể đi theo làm nhà báo, bây giờ nghĩ lại cảm thấy tính chất công việc của hai người rất hợp nhau.” Đã chia tay rồi, Hà Mộc An không để ý đến việc bản thân đã âm thầm chia cắt tình cảm của hai người họ, giống như cách nói của lão thanh tra, bánh nướng với hành lá là hợp nhất
Hừm, có mắt nhìn không vậy, cho dù thế nào cũng cảm thấy cách nấu ăn như vậy là không thể nào nuốt nổi
Mắt Hạ Diệu Diệu đột nhiên sáng bừng, sao cô lại không nghĩ đến chứ! Cô có thể xin đi làm kí giả chiến trường mà!
Hà Mộc An nắm chặt nắm tay, có một loại xúc động rất muốn một phát đánh chết bản thân! Càng bực mình hơn chính là thái độ vui vẻ của cô! Giữa hai người họ không nên nói đến chủ đề này! Ngu ngốc!
Hạ Diệu Diệu rất nhanh cũng ổn định lại tâm trạng, cô cùng với Cao Trạm Vân không phải vì vậy mà chia tay, thể là cười nhạt với Hà Mộc An: “Cũng được.” Xem như là trả lời cho câu nói lúc nãy của anh
Hà Mộc An tự giận bản thân nên trong lòng rất không vui, cái gì mà cũng được, rõ ràng là đã chia tay, chia tay rồi mà! Anh đúng là bị điện, bỗng dưng lại đi nói đến chủ đề này làm gì?
Hà Mộc An càng giận Hạ Diệu Diệu không để mắt đến anh, mặc dù anh không tự cho mình có khả năng làm cho người khác vừa nhìn liền tin tưởng có thể phó thác hạnh phúc cả đời, nhưng khiến cho Hạ Diệu Diệu để mắt đến cũng không phải là không thể, nhưng Hạ Diệu Diệu lại để ý đến người khác?
Nhưng chuyện làm cho Hà Mộc An càng bất mãn hơn là sau khi anh không nói tiếp, không khí liền trở nên trầm mặc, chắc chắn cô đang nghĩ đến cái người mà anh rất không muốn nhìn thấy kia, nên anh đành tiếp tục nói: “Nghe nói em đổi công việc?”
Hạ Diệu Diệu miễn cưỡng trả lời anh, xe đang chạy, máy điều hoà trong xe vẫn đang mở, cô lại có chút buồn ngủ: “Ừ, bộ phận Truyền thông nửa cuối năm có dự án mới sẽ rất bận, đúng lúc em lại đang muốn học thêm cái khác nên chủ động xin nghỉ, chiến lược định vị mang tên “tao nhã” lần này của công ty làm rất rốt, em cảm thấy rất hay, mời về toàn là những nữ cường nhân trên khắp thế giới, Mẫn tổng của công ty chúng em cũng có trong số đó, lúc đầu Mẫn tống không đồng ý...”
Hạ Diệu Diệu vừa nói đến công việc, giọng nói liền nghe ra được sự vui vẻ: “Tính cách của Mẫn tổng rất khiêm tốn, cái này là những người trong ngành nhìn nhận
Nói ra thì chắc anh cũng không tin đâu.” Hạ Diệu Diệu đang có hứng nói về chủ đề này
Hà Mộc An thoải mái ngồi trên sofa, từ tốn lắng nghe, âm thanh cô nói chầm chậm truyền qua từng dây thần kinh đi đến đại não, trong một khoảnh khắc làm dịu các tế bào thần kinh đang căng thẳng
“Không ngờ Mẫn tổng của chúng em đối diện với ống kính cũng sẽ căng thẳng, mặc dù bà ấy làm trong mảng truyền thông nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ đứng trước ống kính, về công tác đối ngoại thì lúc nào cũng là thân thiện dễ gần, nói theo cách nói thông dụng bây giờ thì chính là một đoá sen trắng lớn độc lập hành tẩu, dùng vẻ ngoài thân thiện, bước đi vững vàng, đạp lên bùn đất, còn tự mình cảm thấy người xung quanh không nhìn ra được sự cường thể của bà ấy...” Hạ Diệu Diệu cười: “Thật ra Mẫn tổng mang đến cho người khác cảm giác thuần khiết vô tội, thật ra một người phụ nữ đến tuổi đó nhưng vẫn có thể biểu hiện ra ngoài loại khí chất trong sáng thuần khiết như vậy, từ trước đến giờ em chỉ gặp qua có một, nếu như nói thuần khiết có thể là một loại nguy trang, thì bà ấy chính là cao thủ trong lĩnh vực này...”
Đám Cưới Hào Môn
Anh nói gì đi chứ? Không hài lòng cái gì? Hạ Diệu Diệu nhìn thấy chủ nhiệm Ba lại đi vào, khuôn mặt lập tức khôi phục nụ cười ban nãy, cười tươi rói đi theo chủ nhiệm Ba đi tham quan phòng phát thanh.
Sắc mặt Hà Mộc An đột nhiên càng khó coi hơn! Lúc anh vẫn chưa lên tiếng thì ai lại không có mắt nhìn như vậy
Chủ nhiệm Ba từ trước đến giờ đều là người không có mắt quan sát, người đến lại không nói rõ thân phận của mình, trông lại vô cùng bình thường, từ đầu đến cuối đều không nói tiếng nào, nếu không phải nhìn ra được có lẽ làm sếp của một công ty nào đó, bà chắc chắn phải nghi ngờ là người đàn ông đó mang con riêng3đến xem trường học, nhưng mà nhìn bà Hạ đang đi kế bên đây không giống như loại là kẻ thứ ba kia, nhưng cũng chẳng sao, trong trường không phải không có những đứa trẻ có xuất thân như vậy.
Hạ Diệu Diệu đi từ trong trường học ra, cười tươi rói ôm lấy con gái: “Em cảm thấy rất tốt, anh thấy sao?” Đều là người trong nhà nên nói chuyện không cần vòng vo.
Hà Mộc An nhìn cô, không phải không cần nghe ý kiến của anh sao: “...”
Hạ Diệu Diệu nghi hoặc nhìn anh
Hà Mộc An lạnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ
Khả Tín lúc nãy phải ôm Thượng Thượng hết hai tiếng đồng hồ, cánh tay vô cùng nhức mỏi đang ngồi ở ghế cuối xe nhắn tin cho bạn trai: “Nhà trẻ này thật1là sang trọng, haha, tại sao em lại không có xuất thân như vậy chứ!” Khả Tín chờ lâu quá cũng không thấy tin nhắn hồi âm, liền bậm môi vứt điện thoại qua một bên, thật nhỏ nhen, chẳng phải bữa sáng chỉ ăn mất của anh ta miếng dưa lưới thôi sao, có vậy cũng tính không thèm để ý đến mình?
Hạ Diệu Diệu thấy Hà Mộc An vẫn không chịu nói, cũng không muốn làm phiền anh, cúi đầu hỏi con gái: “Con thích nhà trẻ nào hơn?”
Thượng Thượng đã quen với việc phải đổi nhà trẻ rồi, nên rất thoải mái nói: “Mẹ với ba quyết định là được, chỉ là nếu con đi học ở đây, vậy thì ba khi tan làm xong phải đến đón con, có phải không được tiện đường cho3lắm?”
Hạ Diệu Diệu xoa mái tóc của con, vẻ mặt tỏ ra mông lung, không còn hứng thú nói chuyện nữa, hai nhà trẻ này đều tốt, cứ để Hà Mộc An quyết định chọn nhà trẻ nào, dù gì thì cô cũng không đóng nổi tiền học phí, cho dù có đưa ta ý kiến thì cũng chỉ để tham khảo mà thôi, người quyết định cuối cùng vẫn là Hà Mộc An.
Hạ Diệu Diệu ôm lấy con gái, lúc này bỗng nhớ đến Cao Trạm Vân, ngày kia anh ấy phải đi rồi? Không biết sau này có cơ hội gặp lại hay không, Hạ Diệu Diệu vừa nghĩ đến đây càng cảm thấy chán chường, đầu óc trống rỗng tiếp tục Xoa xoa đầu con gái.
Hà Mộc An ngồi ở kế bên, sắc mặt xanh mét,3nhưng đột nhiên anh cảm thấy bản thân mình rất không có lập trường, nghĩ đến đây thì sắc mặt anh lại càng xanh hơn, không hiểu sao lại cảm thấy bản thân mình rất buồn cười, nghĩ vậy lại cảm thấy lạnh lẽo hơn! Anh bây giờ là gì của cô, có thể quản được suy nghĩ của cô sao! Hạ Thượng Thượng không phát giác được cảm xúc lúc này của ba mẹ bé, trong nhiệt độ điều hoà mát mẻ ngủ thiếp đi.
Hạ Diệu Diệu ôm lấy cô bé vào lòng, bầu không khí trong xe càng thêm ấm ngâm
Chiếc màng phân cách được kéo xuống làm cho không gian phía sau xe trở thành một không gian riêng biệt, trên chiếc bàn trà mini được đặt sẵn trà đã pha, phía bên hông xe được9bố trí một chiếc giường nhỏ đủ cho một người nằm nghỉ ngơi, phía trong xe được thiết kế có nhiều vách ngăn, có thể đựng được rất nhiều vật dụng cá nhân.
Hạ Diệu Diệu không có ý định đặt Thượng Thượng lên chiếc giường mini đó, lúc này cô càng ôm chặt cô bé, ngây ngốc nhìn ra bên ngoài
Từ trước đến nay Hà Mộc An chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình lại rách việc đến như vậy, không phải là yên tĩnh trầm mặc thông thường, mà là một loại ranh giới rạch ròi hình thành giữa hai người, anh có điểm nào làm cho người ta chán ghét đến vậy, đến nỗi cô ấy không muốn nói chuyện với anh.
Hạ Diệu Diệu nhớ đến Cao Trạm Vân, nhớ đến lần đầu tiên gặp nhau, lúc trong bệnh viện, lúc mà bản thân cô xấu hổ nhất, hai người họ dần dần thân quen, còn có những ngày tháng nương tựa vào nhau, làm sao có thể nói chia tay là chia tay, lúc này càng nghĩ càng không biết lý do là vì sao? Thật kỳ lạ, chỉ cần xoay người đi mọi thứ liền thay đổi đến không nhận ra..
Hà Mộc An không biết rốt cuộc cô đang nghĩ đến cái gì! Nhưng chắc chắn không phải là anh! Nếu không phải là anh vậy thì không cần phải nghĩ đến nữa! Hà Mộc An mở tủ, lấy ra một chiếc chăn mỏng đưa cho cô.
Hạ Diệu Diệu thấy vậy lập tức khôi phục tinh thần mà mỉm cười: “Cảm ơn.” Chiếc chăn mỏng đó liền được đắp trên người con gái.
Hà Mộc An căng thẳng đặt tay trên gối nhưng vẫn cố làm ra vẻ không có việc gì, năm đầu ngón tay do sự tiếp xúc khi nãy giờ lại trở nên dịu dàng hơn, giống như có một loại dịu dàng đang từ đầu ngón tay lan ra khắp toàn thân.
Hà Mộc An yên tĩnh cảm nhận loại cảm xúc có chút run rẩy trong lòng này, khắp người có một chút tê dại
Anh yên lặng hồi tưởng lại những đoạn ký ức vụn vặt trong khoảng thời gian gần đây
Anh bình tĩnh phân tích thứ cảm xúc này có thể duy trì được bao lâu, về mặt y học thì là ba tháng, thuyết phân tích tế bào nói loại hooc môn này có thể duy trì trong hai tháng, về mặt văn học thì là tình cảm ổn định, sau khi các nhân vật trong truyện chết hết và đoạn kết không vượt quá tám trăm từ sẽ kết thúc, do những lời văn này được viết bởi những nhà văn có giọng văn sắc bén nên mọi người cũng đừng thông qua những con chữ hư vô đó mà cho rằng tình cảm chốn hồng trần có thể tốt đẹp mãi mãi.
Nói tóm lại, đây chính là một loại kiến thức thông thường, phải có thời gian tìm hiểu về cảm nhận về mặt tâm lý, cũng có thể, sẽ đến lúc loại cảm giác làm cho người ta muốn bỏ cũng bỏ không được này chính là một loại bệnh tự lành
Hà Mộc An dễ chịu hơn một chút, chỉnh đốn lại tinh thần, yên tĩnh tiếp tục gõ ngón tay theo nhịp, cứ để mặc cho cảm giác này tiếp tục sinh sôi trong cơ thể, để nó làm nguồn sống cho những tế bào tham lam đang khao khát loại cảm xúc này
Anh thích cảm xúc này, vì vậy tại sao anh phải từ bỏ, mặc dù người bên cạnh lúc nào cũng sẽ có những thứ làm cho anh không hài lòng, nhưng chỉ cần có năng lực là được, cũng phải có một phương diện năng lực nào đó mới có tư cách đứng bên cạnh anh.
Hà Mộc An chậm rãi nghĩ, càng nghĩ tâm trạng đột nhiên càng tốt lên, người con gái bên cạnh anh đây đúng là đang trong tình trạng độc thân, điều này càng làm cho anh quên đi lúc nãy cô trầm mặc làm anh không vui thế nào, thậm chí có thể vì vậy mà bỏ xuống sự lạnh nhạt, dùng giọng điệu dịu dàng nói chuyện với cô: “Nghe nói Cao Trạm Vân muốn đi viện trợ y tế.”
“Ừm.” Hạ Diệu Diệu cúi đầu kéo chăn cho con gái, thái độ bình thản
Hà Mộc An vui vẻ, nhưng sắc mặt lại không có gì thay đổi: “Làm sao đột nhiên lại muốn đi viện trợ y tế.” Anh nói xong câu đó liền nhíu mày, dáng vẻ rất đắn đo: “Còn em, cũng vì vậy mà điều chuyển công tác, vẫn là muốn ở bên anh ta?”
Hạ Diệu Diệu cảm thấy tức cười: “Em sẽ làm sao chứ, làm cho tình hình càng lộn xộn thêm sao.”
Hà Mộc An bỗng nhiên bừng tỉnh gật đầu, sắc mặt vẫn nghiêm túc như cũ: “Cũng đúng, cùng lắm cũng thể thể đi theo làm nhà báo, bây giờ nghĩ lại cảm thấy tính chất công việc của hai người rất hợp nhau.” Đã chia tay rồi, Hà Mộc An không để ý đến việc bản thân đã âm thầm chia cắt tình cảm của hai người họ, giống như cách nói của lão thanh tra, bánh nướng với hành lá là hợp nhất
Hừm, có mắt nhìn không vậy, cho dù thế nào cũng cảm thấy cách nấu ăn như vậy là không thể nào nuốt nổi
Mắt Hạ Diệu Diệu đột nhiên sáng bừng, sao cô lại không nghĩ đến chứ! Cô có thể xin đi làm kí giả chiến trường mà!
Hà Mộc An nắm chặt nắm tay, có một loại xúc động rất muốn một phát đánh chết bản thân! Càng bực mình hơn chính là thái độ vui vẻ của cô! Giữa hai người họ không nên nói đến chủ đề này! Ngu ngốc!
Hạ Diệu Diệu rất nhanh cũng ổn định lại tâm trạng, cô cùng với Cao Trạm Vân không phải vì vậy mà chia tay, thể là cười nhạt với Hà Mộc An: “Cũng được.” Xem như là trả lời cho câu nói lúc nãy của anh
Hà Mộc An tự giận bản thân nên trong lòng rất không vui, cái gì mà cũng được, rõ ràng là đã chia tay, chia tay rồi mà! Anh đúng là bị điện, bỗng dưng lại đi nói đến chủ đề này làm gì?
Hà Mộc An càng giận Hạ Diệu Diệu không để mắt đến anh, mặc dù anh không tự cho mình có khả năng làm cho người khác vừa nhìn liền tin tưởng có thể phó thác hạnh phúc cả đời, nhưng khiến cho Hạ Diệu Diệu để mắt đến cũng không phải là không thể, nhưng Hạ Diệu Diệu lại để ý đến người khác?
Nhưng chuyện làm cho Hà Mộc An càng bất mãn hơn là sau khi anh không nói tiếp, không khí liền trở nên trầm mặc, chắc chắn cô đang nghĩ đến cái người mà anh rất không muốn nhìn thấy kia, nên anh đành tiếp tục nói: “Nghe nói em đổi công việc?”
Hạ Diệu Diệu miễn cưỡng trả lời anh, xe đang chạy, máy điều hoà trong xe vẫn đang mở, cô lại có chút buồn ngủ: “Ừ, bộ phận Truyền thông nửa cuối năm có dự án mới sẽ rất bận, đúng lúc em lại đang muốn học thêm cái khác nên chủ động xin nghỉ, chiến lược định vị mang tên “tao nhã” lần này của công ty làm rất rốt, em cảm thấy rất hay, mời về toàn là những nữ cường nhân trên khắp thế giới, Mẫn tổng của công ty chúng em cũng có trong số đó, lúc đầu Mẫn tống không đồng ý...”
Hạ Diệu Diệu vừa nói đến công việc, giọng nói liền nghe ra được sự vui vẻ: “Tính cách của Mẫn tổng rất khiêm tốn, cái này là những người trong ngành nhìn nhận
Nói ra thì chắc anh cũng không tin đâu.” Hạ Diệu Diệu đang có hứng nói về chủ đề này
Hà Mộc An thoải mái ngồi trên sofa, từ tốn lắng nghe, âm thanh cô nói chầm chậm truyền qua từng dây thần kinh đi đến đại não, trong một khoảnh khắc làm dịu các tế bào thần kinh đang căng thẳng
“Không ngờ Mẫn tổng của chúng em đối diện với ống kính cũng sẽ căng thẳng, mặc dù bà ấy làm trong mảng truyền thông nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ đứng trước ống kính, về công tác đối ngoại thì lúc nào cũng là thân thiện dễ gần, nói theo cách nói thông dụng bây giờ thì chính là một đoá sen trắng lớn độc lập hành tẩu, dùng vẻ ngoài thân thiện, bước đi vững vàng, đạp lên bùn đất, còn tự mình cảm thấy người xung quanh không nhìn ra được sự cường thể của bà ấy...” Hạ Diệu Diệu cười: “Thật ra Mẫn tổng mang đến cho người khác cảm giác thuần khiết vô tội, thật ra một người phụ nữ đến tuổi đó nhưng vẫn có thể biểu hiện ra ngoài loại khí chất trong sáng thuần khiết như vậy, từ trước đến giờ em chỉ gặp qua có một, nếu như nói thuần khiết có thể là một loại nguy trang, thì bà ấy chính là cao thủ trong lĩnh vực này...”
Đám Cưới Hào Môn
Đánh giá:
Truyện Đám Cưới Hào Môn
Story
Chương 304: Bệnh không thuốc mà khỏi
10.0/10 từ 16 lượt.