Đám Cưới Hào Môn
Chương 289: Là như thế
89@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hà Mộc An bước vào phòng, tuỳ tiện vứt áo khoác xuống sàn nhà, giẫm lên trên, quăng mình trên chiếc ghế ngoài ban công, hết sức mệt mỏi, những gì có thể làm anh đều đã làm rồi, nhưng lại không có chút hiệu quả nào cả
Hà Mộc An bỗng trở nên hoảng hốt, nếu những thứ này đều vô ích thì sẽ ra sao..
Hà Mộc An ngẩng đầu lên, cảm thấy như không khí đông đặc lại không hút nổi vào phổi.
Quá chậm...
Tuần này Hạ Vũ không định nghỉ, nhưng bị ông Hạ gọi ra, nhà đang loạn hết cả lên, cậu biết rằng chuyện đã không giấu được nữa, nhưng không ngờ mẹ mình lại cực đoan như vậy, từ lúc về đến giờ, mẹ cứ liên tục la mắng, phải gọi3bằng được chị cả về! Cậu đã bảo là tin đồn rồi, nhưng không biết tại sao mẹ lại khẳng định chắc nịch rằng cậu đang nói dối bà.
“Anh về nhà cũng vô ích! Diệu Diệu đâu! Bảo nó về đây! Lừa được người ta không chịu nhận đúng không! Các người không gọi nó về, tôi có lết cũng phải lết đến nơi tóm nó về, tôi xem các người có sợ mất mặt không!” Ông Hạ cuống quýt: “Bà đừng làm càn nữa, đã bảo bà bao nhiêu lần rồi, Thượng Thượng bị ốm nằm viện, Diệu Diệu không có thời gian!” “Là do nó không có mặt mũi nào nhìn tôi nên mới không chịu về! Lừa tôi trông con cho nó, để ba ruột nó nhởn nhơ ngoài kia...” Hạ Vũ1bỗng lên tiếng: “Mẹ...”
“Đừng gọi tôi! Toàn những đứa ngốc để người ta lừa, đáng đời bị người ta lừa, đáng đời không biết nhìn người, đúng là khiến người ta coi khinh, Hà Mộc An không dễ gì để mắt đến nó, nó lại không tranh thủ.” Sắc mặt Hạ Vũ thay đổi, đầu tiên, cậu nghĩ đến Hạ Tiểu Ngư, đá ngay cửa phòng muốn đánh chết cô em gái này! Lần này nhất định phải đánh chết nó!
Hạ Tiểu Ngư sợ đến nỗi nhảy phắt dậy, ôm lấy chăn trốn vào góc tường, sợ sệt nhìn Hạ Vũ, tóc rối tung, sắc mặt xanh xao, rõ ràng đã bị sốc nặng
Ông Hạ vội vàng chạy đuổi theo: “Anh là gì đấy! Con bé đã nửa tháng nay không ra khỏi phòng rồi!”3Ông mau chóng lôi con trai ra đóng cửa phòng lại, sợ rằng khiến Tiểu Ngư sợ hãi
Hạ Vũ để ba mình lôi ra
Cậu bỗng không biết nên nói gì, cậu biết, từ chuyện lần trước, tinh thần của em gái mình vẫn không được tốt, gần đây uống thuốc vào mới hồi phục dần, không kêu gào bên ngoài có người xấu nữa
Nhưng giấc ngủ của cô vẫn không được tốt, thường xuyên phải ngủ bù vào ban ngày, lúc này chắc vẫn đang ngủ thì bị cậu đột nhiên đánh thức dậy, sợ đến co rúm người lại
Hạ Vũ bỗng thấy áy náy, cậu là trụ cột của gia đình, mà lại làm thế với em gái, lẽ nào cậu có thể tuỳ tiện trách mắng em, đuổi em ra khỏi nhà họ3Hạ, để gia đình này tan nát, cậu có còn đáng mặt trụ cột của gia đình không?
Ông Hạ biết được gánh nặng trên vai con trai: “Không phải em con đâu, nó chưa từng ra khỏi phòng, hơn nữa, nhìn dáng vẻ của nó bây giờ, có mười lá gan cũng chẳng dám chuốc phiền cho chị gái.” Hạ Vũ bỗng nhiên cảnh giác, tại sao lại nói thế? Không phải Tiểu Vũ bị sốc nên mới thế sao?
Ông Hạ biết mình nói lỡ mồm, vội vàng lấp liếm: “Không phải chị con đã bảo là, nó còn ương bướng không nghe lời thì sẽ không thèm quan tâm đến nó nữa sao, sao nó có thể chuốc phiền cho chị nữa.” Là tên thư kí đỏ cho người đến, không chỉ một lần9đến làm phiền con gái út, khiến nó sợ đến mức này
Đến nay chỉ cần nhắc đến chị gái, là con bé đều sợ chết khiếp
Đến nay nó đã chịu chữa trị, nghe nói người bên ấy đã hài lòng rồi.
Cậu chặn lại, những người đó là ai, bọn họ có thể không quan tâm, nhưng về sau có chuyện đừng cầu cạnh đến chủ nhân nhà họ, sống chết tự chịu
Ông Hạ mặc dù rất thương con, nhưng càng hiểu tính cách của con, chắc chắn rằng họ chỉ dạy cho con gái một bài học, không làm tổn thương con bé, nên mới nhẫn nhịn chịu đựng
Hạ Vũ nghĩ ngợi: “Có thể là ai chứ?”
Ông Hạ cũng không biết, ông bỗng vỗ tay: “Ba nghĩ ra rồi, hôm trước bạ đi mua rau về, thấy bà Đào nói có một người đến khu tập thể nhà mình, không biết là đến nhà ai, ăn vận rất sang trọng, lái một chiếc ô tô lớn, lúc đó ba cũng không để bụng, con bảo có phải người đó nói chuyện với mẹ con rồi không, cảnh cáo chị gái con không được đến gần ai đó nhà họ.”
Hạ Vũ lắc đầu, trực giác mách bảo cậu rằng không thể nào, bảo mẹ như vậy chỉ có thể chữa lợn lành thành lợn què, tại sao Hà Mộc An lại làm thế? Đưa mẹ anh vào chuyện này chỉ khiến anh ta không thoát thân nổi.
Hai người họ đang nói chuyện, thì trong nhà bỗng có tiếng cộc đầu vào tường, bà Hạ phát điên lên: “Bảo thằng nhãi ấy đến gặp tôi! Anh ta tưởng rằng ngủ với con gái tôi rồi xong chuyện à! Còn muốn đem Thượng Thượng đi! Coi nhà chúng ta chết hết rồi sao? Anh ta nhất định phải đền bù cho con gái tôi! Nhất định phải lấy con gái tôi về!”
Hạ Vũ bỗng mở cửa ra: “Mẹ, chị con và anh Cao vẫn đang rất ổn, mẹ nói vớ vẩn gì thế!” “Tốt cái gì mà tốt, chỉ là bác sĩ quèn đừng mơ tưởng đến con gái tôi! Nhà bọn họ coi thường chị gái anh! Chị gái anh lấy vào nhà đó, để nhìn mặt người ta à! Hai đứa ngốc, cho rằng con trai không cần xuất sắc, bình thường thôi là được rồi, đúng là ngu ngốc, người không xuất sắc đều là người tốt, có thể chung sống được sao, cũng không biết cha mẹ người ta có vừa lòng chị gái anh không!” Ông Hạ cũng lo lắng: “Bà đang nói cái gì đấy“.
Máu nóng chạy giần giật hai bên Thái dương Hạ Vũ: “Mẹ ơi, Thượng Thượng ổm rồi, mẹ đừng làm căn có được không?”
“Tôi làm càn? Tôi làm càn? Chị gái anh lấy tên họ Cao ấy có gì tốt chứ!” Bà còn chẳng xưng bác sĩ Cao nữa, chỉ gọi mỗi tên họ Cao, nhà họ Cao bọn họ không nhân không nghĩa, sao bà phải khách khí với họ: “Gọi Hạ Diệu Diệu ra đây cho tôi! Các người có gọi không! Không gọi thì tôi chết ra đây cho mà xem...”
Bà Hạ nói xong liền đập đầu liên tục vào tường, đập thật mạnh, cố gắng đập thật mạnh, trước đây bà làm vậy để doạ các con, lần này không giống như vậy, bà Hạ quyết tâm phải đạt được mục đích! Những lời của Cao Nhã Mỹ khiến bà tức chết đi được, tỏ vẻ ta đây cao quý, cái gì mà bàn bạc thương lượng, giả vờ nghĩ cho Diệu Diệu, bà ta là cái thá gì chứ, xem thường con gái bà, con gái bà điên rồi mới muốn gả cho nhà họ Cao, làm đồ ngốc để đám đàn bà nhà họ giày vò.
Nếu Cao Nhã Mỹ biết rằng những lời của bà khiến cho bà Hạ oán hận, thì nhất định sẽ tức phụt máu mồm, người không có học đúng là không có học, bà ta nói hàm súc như vậy, nể mặt như vậy, sợ người khác làm không tốt nên tự mình đi nói, hết sức nhã nhặn, tinh tế, hết sức nể mặt cô chủ nhỏ, ai ngờ lại bị giải thích ra còn khó nghe hơn mắng thẳng.
Hà Mộc An mặc chiếc áo phông thoải mái, trên đó còn in dấu tay của con gái, xanh đỏ khắp nơi, nếu không vì người mặc khí chất phi phàm, thì có lẽ không toát lên được vẻ thời thượng của chiếc áo này, thậm chí người mặc chiếc áo thời thượng này còn đang ngồi bên bàn trà ăn chuối, quả chuối mà con gái anh ăn thừa nhét vào miệng anh.
Hạ Diệu Diệu ngỡ ngàng, không thể không nhìn bộ dạng lúc này của anh, cho đến khi điện thoại reo lên
Hà Mộc An ôm lấy con gái đang chăm chú xem ti vi vào lòng, tiện thể liếc nhìn Diệu Diệu.
“..
Thể em xem chừng mẹ, chị về ngay...” Nhưng Hạ Diệu Diệu vẫn không tắt máy, chỉ nhìn sang phía Hà Mộc An, rồi đi đến gần cửa sổ, hạ giọng nói: “Không được, ngài Hà bận lắm, chị gọi anh ta về làm sao được..
Em cứ dỗ mẹ đi, chị về ngay đây..
Đợi chị về rồi nói sau, tắt máy đã nhé”
“Có cần giúp đỡ không?” Giọng Hà Mộc An như bị nghẹn chuối, không lạnh lùng như mọi khi
Hạ Diệu Diệu vội vàng mặc áo khoác: “Không cần, đúng rồi, tí nữa Cao Trạm Vân tan làm, nếu như anh bạn có thể nói với anh ấy, hôm nay anh ấy không cần tăng ca, có thể giúp chăm sóc Thượng Thượng, nhà em có chút việc, thể nên...”
Hà Mộc An ra hiệu cho cô có thể đi được rồi
Một lúc sau, Hà Mộc An bỗng nhiên hỏi Thượng Thượng “Con cảm thấy hôm nay ba thế nào?”
Thượng Thượng mải xem ti vi, tuỳ tiện trả lời: “Như thế đó.”
Đám Cưới Hào Môn
Hà Mộc An bước vào phòng, tuỳ tiện vứt áo khoác xuống sàn nhà, giẫm lên trên, quăng mình trên chiếc ghế ngoài ban công, hết sức mệt mỏi, những gì có thể làm anh đều đã làm rồi, nhưng lại không có chút hiệu quả nào cả
Hà Mộc An bỗng trở nên hoảng hốt, nếu những thứ này đều vô ích thì sẽ ra sao..
Hà Mộc An ngẩng đầu lên, cảm thấy như không khí đông đặc lại không hút nổi vào phổi.
Quá chậm...
Tuần này Hạ Vũ không định nghỉ, nhưng bị ông Hạ gọi ra, nhà đang loạn hết cả lên, cậu biết rằng chuyện đã không giấu được nữa, nhưng không ngờ mẹ mình lại cực đoan như vậy, từ lúc về đến giờ, mẹ cứ liên tục la mắng, phải gọi3bằng được chị cả về! Cậu đã bảo là tin đồn rồi, nhưng không biết tại sao mẹ lại khẳng định chắc nịch rằng cậu đang nói dối bà.
“Anh về nhà cũng vô ích! Diệu Diệu đâu! Bảo nó về đây! Lừa được người ta không chịu nhận đúng không! Các người không gọi nó về, tôi có lết cũng phải lết đến nơi tóm nó về, tôi xem các người có sợ mất mặt không!” Ông Hạ cuống quýt: “Bà đừng làm càn nữa, đã bảo bà bao nhiêu lần rồi, Thượng Thượng bị ốm nằm viện, Diệu Diệu không có thời gian!” “Là do nó không có mặt mũi nào nhìn tôi nên mới không chịu về! Lừa tôi trông con cho nó, để ba ruột nó nhởn nhơ ngoài kia...” Hạ Vũ1bỗng lên tiếng: “Mẹ...”
“Đừng gọi tôi! Toàn những đứa ngốc để người ta lừa, đáng đời bị người ta lừa, đáng đời không biết nhìn người, đúng là khiến người ta coi khinh, Hà Mộc An không dễ gì để mắt đến nó, nó lại không tranh thủ.” Sắc mặt Hạ Vũ thay đổi, đầu tiên, cậu nghĩ đến Hạ Tiểu Ngư, đá ngay cửa phòng muốn đánh chết cô em gái này! Lần này nhất định phải đánh chết nó!
Hạ Tiểu Ngư sợ đến nỗi nhảy phắt dậy, ôm lấy chăn trốn vào góc tường, sợ sệt nhìn Hạ Vũ, tóc rối tung, sắc mặt xanh xao, rõ ràng đã bị sốc nặng
Ông Hạ vội vàng chạy đuổi theo: “Anh là gì đấy! Con bé đã nửa tháng nay không ra khỏi phòng rồi!”3Ông mau chóng lôi con trai ra đóng cửa phòng lại, sợ rằng khiến Tiểu Ngư sợ hãi
Hạ Vũ để ba mình lôi ra
Cậu bỗng không biết nên nói gì, cậu biết, từ chuyện lần trước, tinh thần của em gái mình vẫn không được tốt, gần đây uống thuốc vào mới hồi phục dần, không kêu gào bên ngoài có người xấu nữa
Nhưng giấc ngủ của cô vẫn không được tốt, thường xuyên phải ngủ bù vào ban ngày, lúc này chắc vẫn đang ngủ thì bị cậu đột nhiên đánh thức dậy, sợ đến co rúm người lại
Hạ Vũ bỗng thấy áy náy, cậu là trụ cột của gia đình, mà lại làm thế với em gái, lẽ nào cậu có thể tuỳ tiện trách mắng em, đuổi em ra khỏi nhà họ3Hạ, để gia đình này tan nát, cậu có còn đáng mặt trụ cột của gia đình không?
Ông Hạ biết được gánh nặng trên vai con trai: “Không phải em con đâu, nó chưa từng ra khỏi phòng, hơn nữa, nhìn dáng vẻ của nó bây giờ, có mười lá gan cũng chẳng dám chuốc phiền cho chị gái.” Hạ Vũ bỗng nhiên cảnh giác, tại sao lại nói thế? Không phải Tiểu Vũ bị sốc nên mới thế sao?
Ông Hạ biết mình nói lỡ mồm, vội vàng lấp liếm: “Không phải chị con đã bảo là, nó còn ương bướng không nghe lời thì sẽ không thèm quan tâm đến nó nữa sao, sao nó có thể chuốc phiền cho chị nữa.” Là tên thư kí đỏ cho người đến, không chỉ một lần9đến làm phiền con gái út, khiến nó sợ đến mức này
Đến nay chỉ cần nhắc đến chị gái, là con bé đều sợ chết khiếp
Đến nay nó đã chịu chữa trị, nghe nói người bên ấy đã hài lòng rồi.
Cậu chặn lại, những người đó là ai, bọn họ có thể không quan tâm, nhưng về sau có chuyện đừng cầu cạnh đến chủ nhân nhà họ, sống chết tự chịu
Ông Hạ mặc dù rất thương con, nhưng càng hiểu tính cách của con, chắc chắn rằng họ chỉ dạy cho con gái một bài học, không làm tổn thương con bé, nên mới nhẫn nhịn chịu đựng
Hạ Vũ nghĩ ngợi: “Có thể là ai chứ?”
Ông Hạ cũng không biết, ông bỗng vỗ tay: “Ba nghĩ ra rồi, hôm trước bạ đi mua rau về, thấy bà Đào nói có một người đến khu tập thể nhà mình, không biết là đến nhà ai, ăn vận rất sang trọng, lái một chiếc ô tô lớn, lúc đó ba cũng không để bụng, con bảo có phải người đó nói chuyện với mẹ con rồi không, cảnh cáo chị gái con không được đến gần ai đó nhà họ.”
Hạ Vũ lắc đầu, trực giác mách bảo cậu rằng không thể nào, bảo mẹ như vậy chỉ có thể chữa lợn lành thành lợn què, tại sao Hà Mộc An lại làm thế? Đưa mẹ anh vào chuyện này chỉ khiến anh ta không thoát thân nổi.
Hai người họ đang nói chuyện, thì trong nhà bỗng có tiếng cộc đầu vào tường, bà Hạ phát điên lên: “Bảo thằng nhãi ấy đến gặp tôi! Anh ta tưởng rằng ngủ với con gái tôi rồi xong chuyện à! Còn muốn đem Thượng Thượng đi! Coi nhà chúng ta chết hết rồi sao? Anh ta nhất định phải đền bù cho con gái tôi! Nhất định phải lấy con gái tôi về!”
Hạ Vũ bỗng mở cửa ra: “Mẹ, chị con và anh Cao vẫn đang rất ổn, mẹ nói vớ vẩn gì thế!” “Tốt cái gì mà tốt, chỉ là bác sĩ quèn đừng mơ tưởng đến con gái tôi! Nhà bọn họ coi thường chị gái anh! Chị gái anh lấy vào nhà đó, để nhìn mặt người ta à! Hai đứa ngốc, cho rằng con trai không cần xuất sắc, bình thường thôi là được rồi, đúng là ngu ngốc, người không xuất sắc đều là người tốt, có thể chung sống được sao, cũng không biết cha mẹ người ta có vừa lòng chị gái anh không!” Ông Hạ cũng lo lắng: “Bà đang nói cái gì đấy“.
Máu nóng chạy giần giật hai bên Thái dương Hạ Vũ: “Mẹ ơi, Thượng Thượng ổm rồi, mẹ đừng làm căn có được không?”
“Tôi làm càn? Tôi làm càn? Chị gái anh lấy tên họ Cao ấy có gì tốt chứ!” Bà còn chẳng xưng bác sĩ Cao nữa, chỉ gọi mỗi tên họ Cao, nhà họ Cao bọn họ không nhân không nghĩa, sao bà phải khách khí với họ: “Gọi Hạ Diệu Diệu ra đây cho tôi! Các người có gọi không! Không gọi thì tôi chết ra đây cho mà xem...”
Bà Hạ nói xong liền đập đầu liên tục vào tường, đập thật mạnh, cố gắng đập thật mạnh, trước đây bà làm vậy để doạ các con, lần này không giống như vậy, bà Hạ quyết tâm phải đạt được mục đích! Những lời của Cao Nhã Mỹ khiến bà tức chết đi được, tỏ vẻ ta đây cao quý, cái gì mà bàn bạc thương lượng, giả vờ nghĩ cho Diệu Diệu, bà ta là cái thá gì chứ, xem thường con gái bà, con gái bà điên rồi mới muốn gả cho nhà họ Cao, làm đồ ngốc để đám đàn bà nhà họ giày vò.
Nếu Cao Nhã Mỹ biết rằng những lời của bà khiến cho bà Hạ oán hận, thì nhất định sẽ tức phụt máu mồm, người không có học đúng là không có học, bà ta nói hàm súc như vậy, nể mặt như vậy, sợ người khác làm không tốt nên tự mình đi nói, hết sức nhã nhặn, tinh tế, hết sức nể mặt cô chủ nhỏ, ai ngờ lại bị giải thích ra còn khó nghe hơn mắng thẳng.
Hà Mộc An mặc chiếc áo phông thoải mái, trên đó còn in dấu tay của con gái, xanh đỏ khắp nơi, nếu không vì người mặc khí chất phi phàm, thì có lẽ không toát lên được vẻ thời thượng của chiếc áo này, thậm chí người mặc chiếc áo thời thượng này còn đang ngồi bên bàn trà ăn chuối, quả chuối mà con gái anh ăn thừa nhét vào miệng anh.
Hạ Diệu Diệu ngỡ ngàng, không thể không nhìn bộ dạng lúc này của anh, cho đến khi điện thoại reo lên
Hà Mộc An ôm lấy con gái đang chăm chú xem ti vi vào lòng, tiện thể liếc nhìn Diệu Diệu.
“..
Thể em xem chừng mẹ, chị về ngay...” Nhưng Hạ Diệu Diệu vẫn không tắt máy, chỉ nhìn sang phía Hà Mộc An, rồi đi đến gần cửa sổ, hạ giọng nói: “Không được, ngài Hà bận lắm, chị gọi anh ta về làm sao được..
Em cứ dỗ mẹ đi, chị về ngay đây..
Đợi chị về rồi nói sau, tắt máy đã nhé”
“Có cần giúp đỡ không?” Giọng Hà Mộc An như bị nghẹn chuối, không lạnh lùng như mọi khi
Hạ Diệu Diệu vội vàng mặc áo khoác: “Không cần, đúng rồi, tí nữa Cao Trạm Vân tan làm, nếu như anh bạn có thể nói với anh ấy, hôm nay anh ấy không cần tăng ca, có thể giúp chăm sóc Thượng Thượng, nhà em có chút việc, thể nên...”
Hà Mộc An ra hiệu cho cô có thể đi được rồi
Một lúc sau, Hà Mộc An bỗng nhiên hỏi Thượng Thượng “Con cảm thấy hôm nay ba thế nào?”
Thượng Thượng mải xem ti vi, tuỳ tiện trả lời: “Như thế đó.”
Đám Cưới Hào Môn
Đánh giá:
Truyện Đám Cưới Hào Môn
Story
Chương 289: Là như thế
10.0/10 từ 16 lượt.