Đám Cưới Hào Môn
Chương 264: Của cháu! Trên đó có nước sơn móng tay cháu bôi lên
111@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quan trọng là nhân lúc đám người này còn chưa kịp tỉnh táo nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không chút nữa giải quyết xong việc vòng tay, những người ở đây chắc chắn sẽ nhớ ra cô.
Trương Tấn Xảo thấy vậy lập tức kéo tay cô lại, cứng rắn giữ cô ở lại, cô ấy cười hì hì nhìn cô: “Cậu chạy gì chứ, cậu cho rằng cậu đi rồi thì người khác sẽ quên việc cậu vừa nói cái gì mà bạn trai cũ sao? Chẳng nhẽ cậu không biết là càng không biết thì càng khiến người ta hiếu kì sao? Hơn nữa cậu đã là bạn gái cũ rồi, đứng ở đây để đám người này nhìn một cái, bọn họ sẽ càng3tin vào chữ cũ" kia hơn, nếu không trong đầu bọn họ sẽ nghĩ ra đủ các loại giả thiết, nhất định phải lỗi cậu ra nhìn một cái mới được.”
Hạ Diệu Diệu bất lực cười, đều là người làm tin tức, nghĩ lại cũng đúng, đi gì mà đi, xem Niệm Tư phát huy kìa
Mấy chữ Tập đoàn Hòa Mộc cùng với chiếc chìa khóa chỉ khi có ánh sáng chiếu vào mới hiện hình cũng giống như cây đại thụ đã thành tinh thu hút hết sự chú ý của tất cả mọi người.
“Vì sao lại có chìa khóa? Biểu thị cho điều gì?” Chìa khóa là một thứ rất nhạy cảm.
“Niệm Tư, cậu nói trên đó có biểu tượng của Tập đoàn Hòa Mộc,0là biểu tượng của tổng bộ Tập đoàn Hoa Mộc sao?” Bởi vì dưới trướng của Tập đoàn Hòa Mộc có Đá quý Thiên Thành, trên đồ trang sức có biểu tượng của Đá quý Thiên Thành không hề lạ chút nào, nhưng nếu như là Hòa Mộc, thì khác biệt rất lớn
“Lilsa nhìn thấy chưa? Ở đâu?”
“Tiểu thư Tịnh Kì nghe thông tin về chiếc chìa khóa đó ở đâu? Mang đến đây là có ý gì? Là vì muốn gặp ngài Hà sao?” Vương Tịnh Kì lập tức bị nhấn chìm trong hàng loạt câu hỏi, tình huống còn xấu hơn cả kết quả xấu nhất cô ta dự đoán, cô ta nhất thời không biết phải ứng phó thế nào
Chiếc chìa khóa kia muốn5lấy xuống cũng không lấy xuống được, dường như nó đang muốn chứng minh ý nghĩ xấu xa của cô ta, khiến cho tình hình càng khó khống chế.
Cô ta bây giờ có nói gì cũng không lấy lại được sự trong sạch, người ta đã khẳng định là cô ta biết bí mật trong đó nên mới đeo đến đây, cô ta có dụng ý khác
Ánh mắt của Vương Tịnh Kì xuyên qua đám người ồn ào nhìn về phía Hạ Diệu Diệu đang đứng ở đằng xa, trong mắt cô ta đầy sự tức giận, đây là mục đích của cô sao? Nhìn thấy cô ta xấu hổ như vậy cô rất vui? Cô vì sao lại làm như vậy, sợ cô ta quay về4là vì cướp Trạm Vân nên đào cái hố như vậy để Quân Dao mắc câu, chỉ vì khiến cô ta mất mặt ở chỗ này.
Người có ý tính kể người vô tâm, sao cô ta lại thiếu cảnh giác như vậy chứ, lại đeo cái vòng tay này đến đây
Lúc này Vương Tịnh Kì cực kì tức giận vì sự lơ là của mình cũng bận tâm địa ngoan độc của Hạ Diệu Diệu
Sao Cao Trạm Vân lại thích loại phụ nữ như vậy chứ, nhưng cũng phải thôi, loại người đầy tâm kế như vậy chỉ sợ sớm đã lừa sạch tất cả của Cao Trạm Vân rồi.
Cao Quân Dao ngây ngốc, đám người đột nhiên ồn ào huyên náo khiến cô ta cực kì9sợ hãi, bất giác liền trốn sau lưng Vương Tịnh Kì, không biết phải làm gì.
“Chỗ này náo nhiệt quá.” Một giọng nói trẻ con thánh thót vang lên, đôi mắt xinh đẹp hiểu kì chớp chớp, một tay nắm tay ba, một tay giống như người lớn cầm một cốc nước cam ép
Màu sắc của nước cam ép đậm hơn của tất cả mọi người, cốc nước ép duy nhất do phu nhân Triệu tổng tự tay làm đang nằm trong tay cô bé.
Mỗi lần nhìn thấy màu sắc như vậy, Hạ Thượng Thượng đều không nỡ uống, chỉ sợ uống hết rồi sẽ không còn nữa, vì vậy chỉ nhấp môi từng chút một, còn quý trọng hơn cả người lớn quý trọng nguồn nước trong thời tận thế, dáng vẻ của cô bé giống như con mèo tám trăm năm rồi chưa được ăn vậy.
Hà Mộc An không muốn nhìn con gái, đây chính là đứa con gái anh không thể nhét vào bụng sinh lại, nhưng nếu như là hạng mục anh coi trọng dù có kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì lúc này anh cũng phải đi ngược lại với nguyên tắc của mình bỏ qua hạng mục này
Hai người đi vào từ cửa, Hạ Thượng Thượng vốn yêu cái đẹp muốn trang trí thêm một bông hoa vào cốc nữa ép của cô bé, ai biết được chọn tới chọn lui lại đi đến chỗ này còn được xem náo nhiệt
Hà Mộc An không chút biểu cảm đi theo sau lưng con gái, nhìn kĩ thực ra cực kì uy nghiêm nhưng vài phút trước lại mang theo ý muốn bán con gái vào đoàn xiếc, kết quả phút sau, sau khi nhìn vào ánh mắt con gái, lại quên mất sự giằng co tự tôn của lúc trước.
Hà Mộc An bình thường rất ít khi ra ngoài cũng không hay lộ diện, ngoài một số người đặc biệt ra thì thực ra không ai quen anh, anh đi trên đường cũng sẽ không có ai đột nhiên nhảy ra chào hỏi, người quen anh sẽ không tùy tiện gọi anh trong những hoàn cảnh không nên.
Vì vậy Hà Mộc An mang theo khuôn mặt lạnh lùng đi theo sau con gái cái gì cũng hiếu kì vọng tới vòng lui cuối cùng tới đây, hết lần này đến lần khác làm mới cái nhìn của anh, thì ra thời gian đáng quý của anh cũng có thể trôi qua không đáng một đồng tiền như vậy.
Hai mắt Hạ Thượng Thượng sáng quắc, tư tưởng thích xem náo nhiệt đã ngấm đầu cô bé: “Ba cầm hộ con.” Nói xong cô bé định chui vào trong, nghĩ lại lại thấy không yên tâm, vội vàng quay lại: “Ba ơi, ba đừng có uống đó.” Nói xong lại vội vàng chen vào con đường chưa kịp khép lại kia.
Hà Mộc An siết cốc nước ép trong tay, thân hình cao lớn nghiêm túc, lại cầm chiếc ly trẻ em có trang trí ô, màu sắc tươi đẹp, khiển Hà Mộc An chỉ có thể lựa chọn đi vào cõi thần tiên, quên đi cốc nước ép này
“Có thể thử cốc nước yêu thích của anh không?” Một cô gái xinh đẹp dáng cao tóc xõa xuống vén sang một bên vai, lại cực kì tự tin cầm ly cocktail nhìn về hướng người đàn ông bất phàm đứng trong đám đông
Mặc dù cô ta không biết người trước mắt là vị giám đốc nào nhưng cũng không thể thoát khỏi hai chữ giám đốc, mặc dù bây giờ anh đang bày ra dáng vẻ ngây ngốc cầm một ly nước ép, vô cùng mất giá
Nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chuẩn, trực giác cho cô ta biết, người đàn ông này rất khác biệt, người đàn ông khác biệt có sở thích không giống đám đông là chuyện rất bình thường
Hoặc có thể nói chỉ có người đàn ông khác biệt mới dám thể hiện sự khác người ở hoàn cảnh này bởi vì họ không có gì phải cố kị, xem ra tối nay cô ta sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Hà Mộc An cười trào phúng, cô ta thử? Người có mặt mũi lớn như vậy anh rất ít gặp.
Lúc nhìn thấy anh cười, cô ta vô thức lùi về sau một bước, khi tỉnh táo lại lại cảm thấy mình buồn cười, cô ta lùi cái gì chứ.
Hà Mộc An đã lạnh lùng ngẩng đầu lên, từ trên cao nhìn xuống cô ta, giống như nhìn một bà già không biết trời cao đất dày, lòng dạ độc ác, mở miệng là muốn cướp đồ của anh
Mặt cô ta sớm đã cứng nhắc, Bùi Tiểu Ái lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô ta bị ánh mắt độc địa như vậy đánh giá, phút trước vẫn còn tự tin có thể “câu” được phút sau đã thiếu chút nữa bị dọa khóc.
Cô ta bị sao vậy? Cô ta chỉ là đến làm quen cũng không phải muốn đòi mạng, người này sao lại nhìn cô ta như vậy, cô ta không xinh đẹp sao? Người như cô ta không có việc gì liền đi trêu chọc mấy người đàn ông nhìn thuận mắt nào đã từng bị như vậy
Người đàn ông này nhất định là một tên thái giám, nếu không thì sao lại hung dữ với cô ta như vậy.
Hà Mộc An lại nhìn qua
Bùi Tiểu Ái không dám mắng nhiếc trong lòng nữa, cô ta bị dọa đến mức quay người chạy luôn, rơi nước mắt tủi thân
Đáng ghét quá, người đàn ông này đáng ghét quá, cô ta phải nói với chị họ cho cái tên có mắt không tròng kia biết thế nào là lễ độ.
Hà Mộc An thở phào một hơi, nhìn ly nước ép đáng quý trong tay
Trong đầu nghĩ đến đủ các loại dáng vẻ sau khi con gái nghe chuyện muốn cảm ơn anh
“Tôi không biết, tôi...” “Sao cô lại không biết chứ, biểu tượng của Tập đoàn Hòa Mộc, đồ vật có ý nghĩa như vậy sao lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ cô mà cô không biết chứ.”
Đột nhiên trong đám người không biết là ai ra tay trước muốn Vương Tịnh Kì lập tức tháo xuống
Người xung quanh thấy vậy, người muốn lập công, người muốn đục nước béo cò, người muốn gây chuyện, người muốn nhìn Vương Tịnh Kì mất mặt cùng nhau hét lên kéo tay cô ta ngã ra đất, cánh tay trắng như ngọc lập tức đầy vết giẫm sâu của gót giày cao gót.
Loại người không có bối cảnh như này chỉnh thì chỉnh thôi
Nhưng những vết giẫm này cũng rất thần kì khi tránh khỏi chiếc vòng tay ở trên cánh tay cô ta.
“Dừng tay, đừng làm loạn nữa, đừng làm loạn nữa, còn ra cái thể thống gì nữa
Hôm nay là lễ chúc mừng Đá quý Thiên Thành thành lập tròn ba mươi năm
Các người làm loại như vậy làm mất mặt ai? Cô gái này cũng mau chóng tháo xuống đi, của ai thì trả người đó đừng cố giữ.” Người tuổi tác lớn hơn một chút rốt cuộc cũng không thể nhìn cảnh đám người trẻ tuổi làm loạn như vậy được nữa
“Đúng vậy, giải tán đi, đừng gây chuyện.” Hạ Thượng Thượng đã chen được lên phía trước.
Vương Tịnh Kì và Cao Quân Dao đỡ nhau đứng lên, dáng vẻ nhếch nhác, cánh tay cô ta cực kì đau, quần áo cũng rách, lúc này chiếc vòng tay xinh đẹp trên cánh tay xanh tính đầy vết giẫm của cô ta trở nên cực kì kì dị.
Hạ Thượng Thượng đã đứng thẳng được lên, vừa nhìn liền kinh ngạc chỉ đổ trên tay cô ta: “Đồ của cháu, bên trên còn có vết sơn móng tay cháu sơn lên đó
Vòng tay của búp bê vải của cháu sao lại ở đây, rõ ràng cháu để trên bàn trà rồi mà.”
Vốn dĩ Hạ Diệu Diệu có chút buồn ngủ thậm chí cảm thấy có chút vô vị thì đột nhiên chấn động.
Đám người lập tức nhìn về phía cô: Lại có một người đến nhận, rốt cuộc cô Vương Tịnh Kì này đã làm gì
Nhưng mà lần này không thể nói linh tinh được, cái vòng tay này không phải một đứa trẻ có thể tùy ý nhảy ra nói lung tung.
Đám Cưới Hào Môn
Quan trọng là nhân lúc đám người này còn chưa kịp tỉnh táo nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không chút nữa giải quyết xong việc vòng tay, những người ở đây chắc chắn sẽ nhớ ra cô.
Trương Tấn Xảo thấy vậy lập tức kéo tay cô lại, cứng rắn giữ cô ở lại, cô ấy cười hì hì nhìn cô: “Cậu chạy gì chứ, cậu cho rằng cậu đi rồi thì người khác sẽ quên việc cậu vừa nói cái gì mà bạn trai cũ sao? Chẳng nhẽ cậu không biết là càng không biết thì càng khiến người ta hiếu kì sao? Hơn nữa cậu đã là bạn gái cũ rồi, đứng ở đây để đám người này nhìn một cái, bọn họ sẽ càng3tin vào chữ cũ" kia hơn, nếu không trong đầu bọn họ sẽ nghĩ ra đủ các loại giả thiết, nhất định phải lỗi cậu ra nhìn một cái mới được.”
Hạ Diệu Diệu bất lực cười, đều là người làm tin tức, nghĩ lại cũng đúng, đi gì mà đi, xem Niệm Tư phát huy kìa
Mấy chữ Tập đoàn Hòa Mộc cùng với chiếc chìa khóa chỉ khi có ánh sáng chiếu vào mới hiện hình cũng giống như cây đại thụ đã thành tinh thu hút hết sự chú ý của tất cả mọi người.
“Vì sao lại có chìa khóa? Biểu thị cho điều gì?” Chìa khóa là một thứ rất nhạy cảm.
“Niệm Tư, cậu nói trên đó có biểu tượng của Tập đoàn Hòa Mộc,0là biểu tượng của tổng bộ Tập đoàn Hoa Mộc sao?” Bởi vì dưới trướng của Tập đoàn Hòa Mộc có Đá quý Thiên Thành, trên đồ trang sức có biểu tượng của Đá quý Thiên Thành không hề lạ chút nào, nhưng nếu như là Hòa Mộc, thì khác biệt rất lớn
“Lilsa nhìn thấy chưa? Ở đâu?”
“Tiểu thư Tịnh Kì nghe thông tin về chiếc chìa khóa đó ở đâu? Mang đến đây là có ý gì? Là vì muốn gặp ngài Hà sao?” Vương Tịnh Kì lập tức bị nhấn chìm trong hàng loạt câu hỏi, tình huống còn xấu hơn cả kết quả xấu nhất cô ta dự đoán, cô ta nhất thời không biết phải ứng phó thế nào
Chiếc chìa khóa kia muốn5lấy xuống cũng không lấy xuống được, dường như nó đang muốn chứng minh ý nghĩ xấu xa của cô ta, khiến cho tình hình càng khó khống chế.
Cô ta bây giờ có nói gì cũng không lấy lại được sự trong sạch, người ta đã khẳng định là cô ta biết bí mật trong đó nên mới đeo đến đây, cô ta có dụng ý khác
Ánh mắt của Vương Tịnh Kì xuyên qua đám người ồn ào nhìn về phía Hạ Diệu Diệu đang đứng ở đằng xa, trong mắt cô ta đầy sự tức giận, đây là mục đích của cô sao? Nhìn thấy cô ta xấu hổ như vậy cô rất vui? Cô vì sao lại làm như vậy, sợ cô ta quay về4là vì cướp Trạm Vân nên đào cái hố như vậy để Quân Dao mắc câu, chỉ vì khiến cô ta mất mặt ở chỗ này.
Người có ý tính kể người vô tâm, sao cô ta lại thiếu cảnh giác như vậy chứ, lại đeo cái vòng tay này đến đây
Lúc này Vương Tịnh Kì cực kì tức giận vì sự lơ là của mình cũng bận tâm địa ngoan độc của Hạ Diệu Diệu
Sao Cao Trạm Vân lại thích loại phụ nữ như vậy chứ, nhưng cũng phải thôi, loại người đầy tâm kế như vậy chỉ sợ sớm đã lừa sạch tất cả của Cao Trạm Vân rồi.
Cao Quân Dao ngây ngốc, đám người đột nhiên ồn ào huyên náo khiến cô ta cực kì9sợ hãi, bất giác liền trốn sau lưng Vương Tịnh Kì, không biết phải làm gì.
“Chỗ này náo nhiệt quá.” Một giọng nói trẻ con thánh thót vang lên, đôi mắt xinh đẹp hiểu kì chớp chớp, một tay nắm tay ba, một tay giống như người lớn cầm một cốc nước cam ép
Màu sắc của nước cam ép đậm hơn của tất cả mọi người, cốc nước ép duy nhất do phu nhân Triệu tổng tự tay làm đang nằm trong tay cô bé.
Mỗi lần nhìn thấy màu sắc như vậy, Hạ Thượng Thượng đều không nỡ uống, chỉ sợ uống hết rồi sẽ không còn nữa, vì vậy chỉ nhấp môi từng chút một, còn quý trọng hơn cả người lớn quý trọng nguồn nước trong thời tận thế, dáng vẻ của cô bé giống như con mèo tám trăm năm rồi chưa được ăn vậy.
Hà Mộc An không muốn nhìn con gái, đây chính là đứa con gái anh không thể nhét vào bụng sinh lại, nhưng nếu như là hạng mục anh coi trọng dù có kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì lúc này anh cũng phải đi ngược lại với nguyên tắc của mình bỏ qua hạng mục này
Hai người đi vào từ cửa, Hạ Thượng Thượng vốn yêu cái đẹp muốn trang trí thêm một bông hoa vào cốc nữa ép của cô bé, ai biết được chọn tới chọn lui lại đi đến chỗ này còn được xem náo nhiệt
Hà Mộc An không chút biểu cảm đi theo sau lưng con gái, nhìn kĩ thực ra cực kì uy nghiêm nhưng vài phút trước lại mang theo ý muốn bán con gái vào đoàn xiếc, kết quả phút sau, sau khi nhìn vào ánh mắt con gái, lại quên mất sự giằng co tự tôn của lúc trước.
Hà Mộc An bình thường rất ít khi ra ngoài cũng không hay lộ diện, ngoài một số người đặc biệt ra thì thực ra không ai quen anh, anh đi trên đường cũng sẽ không có ai đột nhiên nhảy ra chào hỏi, người quen anh sẽ không tùy tiện gọi anh trong những hoàn cảnh không nên.
Vì vậy Hà Mộc An mang theo khuôn mặt lạnh lùng đi theo sau con gái cái gì cũng hiếu kì vọng tới vòng lui cuối cùng tới đây, hết lần này đến lần khác làm mới cái nhìn của anh, thì ra thời gian đáng quý của anh cũng có thể trôi qua không đáng một đồng tiền như vậy.
Hai mắt Hạ Thượng Thượng sáng quắc, tư tưởng thích xem náo nhiệt đã ngấm đầu cô bé: “Ba cầm hộ con.” Nói xong cô bé định chui vào trong, nghĩ lại lại thấy không yên tâm, vội vàng quay lại: “Ba ơi, ba đừng có uống đó.” Nói xong lại vội vàng chen vào con đường chưa kịp khép lại kia.
Hà Mộc An siết cốc nước ép trong tay, thân hình cao lớn nghiêm túc, lại cầm chiếc ly trẻ em có trang trí ô, màu sắc tươi đẹp, khiển Hà Mộc An chỉ có thể lựa chọn đi vào cõi thần tiên, quên đi cốc nước ép này
“Có thể thử cốc nước yêu thích của anh không?” Một cô gái xinh đẹp dáng cao tóc xõa xuống vén sang một bên vai, lại cực kì tự tin cầm ly cocktail nhìn về hướng người đàn ông bất phàm đứng trong đám đông
Mặc dù cô ta không biết người trước mắt là vị giám đốc nào nhưng cũng không thể thoát khỏi hai chữ giám đốc, mặc dù bây giờ anh đang bày ra dáng vẻ ngây ngốc cầm một ly nước ép, vô cùng mất giá
Nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chuẩn, trực giác cho cô ta biết, người đàn ông này rất khác biệt, người đàn ông khác biệt có sở thích không giống đám đông là chuyện rất bình thường
Hoặc có thể nói chỉ có người đàn ông khác biệt mới dám thể hiện sự khác người ở hoàn cảnh này bởi vì họ không có gì phải cố kị, xem ra tối nay cô ta sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Hà Mộc An cười trào phúng, cô ta thử? Người có mặt mũi lớn như vậy anh rất ít gặp.
Lúc nhìn thấy anh cười, cô ta vô thức lùi về sau một bước, khi tỉnh táo lại lại cảm thấy mình buồn cười, cô ta lùi cái gì chứ.
Hà Mộc An đã lạnh lùng ngẩng đầu lên, từ trên cao nhìn xuống cô ta, giống như nhìn một bà già không biết trời cao đất dày, lòng dạ độc ác, mở miệng là muốn cướp đồ của anh
Mặt cô ta sớm đã cứng nhắc, Bùi Tiểu Ái lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô ta bị ánh mắt độc địa như vậy đánh giá, phút trước vẫn còn tự tin có thể “câu” được phút sau đã thiếu chút nữa bị dọa khóc.
Cô ta bị sao vậy? Cô ta chỉ là đến làm quen cũng không phải muốn đòi mạng, người này sao lại nhìn cô ta như vậy, cô ta không xinh đẹp sao? Người như cô ta không có việc gì liền đi trêu chọc mấy người đàn ông nhìn thuận mắt nào đã từng bị như vậy
Người đàn ông này nhất định là một tên thái giám, nếu không thì sao lại hung dữ với cô ta như vậy.
Hà Mộc An lại nhìn qua
Bùi Tiểu Ái không dám mắng nhiếc trong lòng nữa, cô ta bị dọa đến mức quay người chạy luôn, rơi nước mắt tủi thân
Đáng ghét quá, người đàn ông này đáng ghét quá, cô ta phải nói với chị họ cho cái tên có mắt không tròng kia biết thế nào là lễ độ.
Hà Mộc An thở phào một hơi, nhìn ly nước ép đáng quý trong tay
Trong đầu nghĩ đến đủ các loại dáng vẻ sau khi con gái nghe chuyện muốn cảm ơn anh
“Tôi không biết, tôi...” “Sao cô lại không biết chứ, biểu tượng của Tập đoàn Hòa Mộc, đồ vật có ý nghĩa như vậy sao lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ cô mà cô không biết chứ.”
Đột nhiên trong đám người không biết là ai ra tay trước muốn Vương Tịnh Kì lập tức tháo xuống
Người xung quanh thấy vậy, người muốn lập công, người muốn đục nước béo cò, người muốn gây chuyện, người muốn nhìn Vương Tịnh Kì mất mặt cùng nhau hét lên kéo tay cô ta ngã ra đất, cánh tay trắng như ngọc lập tức đầy vết giẫm sâu của gót giày cao gót.
Loại người không có bối cảnh như này chỉnh thì chỉnh thôi
Nhưng những vết giẫm này cũng rất thần kì khi tránh khỏi chiếc vòng tay ở trên cánh tay cô ta.
“Dừng tay, đừng làm loạn nữa, đừng làm loạn nữa, còn ra cái thể thống gì nữa
Hôm nay là lễ chúc mừng Đá quý Thiên Thành thành lập tròn ba mươi năm
Các người làm loại như vậy làm mất mặt ai? Cô gái này cũng mau chóng tháo xuống đi, của ai thì trả người đó đừng cố giữ.” Người tuổi tác lớn hơn một chút rốt cuộc cũng không thể nhìn cảnh đám người trẻ tuổi làm loạn như vậy được nữa
“Đúng vậy, giải tán đi, đừng gây chuyện.” Hạ Thượng Thượng đã chen được lên phía trước.
Vương Tịnh Kì và Cao Quân Dao đỡ nhau đứng lên, dáng vẻ nhếch nhác, cánh tay cô ta cực kì đau, quần áo cũng rách, lúc này chiếc vòng tay xinh đẹp trên cánh tay xanh tính đầy vết giẫm của cô ta trở nên cực kì kì dị.
Hạ Thượng Thượng đã đứng thẳng được lên, vừa nhìn liền kinh ngạc chỉ đổ trên tay cô ta: “Đồ của cháu, bên trên còn có vết sơn móng tay cháu sơn lên đó
Vòng tay của búp bê vải của cháu sao lại ở đây, rõ ràng cháu để trên bàn trà rồi mà.”
Vốn dĩ Hạ Diệu Diệu có chút buồn ngủ thậm chí cảm thấy có chút vô vị thì đột nhiên chấn động.
Đám người lập tức nhìn về phía cô: Lại có một người đến nhận, rốt cuộc cô Vương Tịnh Kì này đã làm gì
Nhưng mà lần này không thể nói linh tinh được, cái vòng tay này không phải một đứa trẻ có thể tùy ý nhảy ra nói lung tung.
Đám Cưới Hào Môn
Đánh giá:
Truyện Đám Cưới Hào Môn
Story
Chương 264: Của cháu! Trên đó có nước sơn móng tay cháu bôi lên
10.0/10 từ 16 lượt.