Đám Cưới Hào Môn

Chương 240: Em là cái thá gì chứ?

167@-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Con..

con đi xem mẹ...” Nói xong cô liền vội vàng đi

Ông Hạ chau mày nhìn con gái chạy đi xa, giúp cháu gái lấy chiếc xe ra, trầm mặt đi về phía phòng bếp, khom lưng, lạnh mặt, giọng điệu không tốt: “Chị con lại gặp cái người đàn ông kia à?”

“Ai cơ?” Hạ Vũ thái rau, ngáp một cái, có chút chưa tỉnh ngủ.

“Còn ai vào đây nữa, chính là cái người kia.” Sắc mặt ông Hạ không vui: “Sao ba nghe thấy Tiểu Ngư hỏi Thượng Thượng, nhà ba ruột nó tốt hay nhà nó tốt.” Ban đầu ống tưởng ông nghe nhầm rồi, nghĩ nghĩ thấy không đúng lại nghe lại, thì nghe thấy Tiểu Ngư hỏi Thượng Thượng ba ruột nó có gặp riêng Diệu Diệu không.

“Ba nói cho bọn con biết làm người phải có lương tâm, đừng thấy người ta cho một quả ngọt liền3cho rằng người ta không quên tình cũ

Tình cảm không thể lấp đầy bụng, chỉ dựa vào việc năm đó anh ta vứt bỏ chị gái con và Thượng Thượng thì đó không phải người tốt

Cao Trạm Vân nào có sai gì, không đối xử tốt với nó sao? Làm người phải có lương tâm, đừng vong ân phụ nghĩa không biết đủ..

Con đi đâu vậy? Ba còn chưa nói hết con đi đâu vậy?” Hạ Vũ đẩy mạnh cửa, kéo Hạ Tiểu Ngư từ trên giường xuống: “Ai nói cho mày biết chuyện ba ruột của Thượng Thượng?” Hạ Tiểu Ngư lảo đảo, bị dọa thiếu chút nữa thì đúng không vững: “Anh làm gì, có bệnh à?” “Tao làm gì trong lòng mày hiểu rõ

Ai nói cho mày biết? Vì sao hỏi Thượng Thượng như vậy, mày điên à?” “Tôi điên sao, có anh mới điện ý

Tôi hỏi thì0làm sao, sao tôi lại không được quyền hỏi?” Hạ Tiểu Ngư chỉnh lại quần áo xộc xệch, sự kinh hoảng trên mặt biến mất

Cô chỉ hỏi thôi, có gì không được chứ.

“Mày hỏi, nhưng đến tao cũng không biết Thượng Thượng đã gặp ba ruột, sao mày lại biết? Mày nói đi vì sao mày biết?” Ông Hạ hoang mang đứng ở cửa, nghiêng người không tiến lên giúp ai.

Bà Hạ định thần lại thấy vậy mắng Hạ Vũ: “Mày đang làm gì? Nó là em gái mày, sao mày lại kéo nó như vậy, nhỡ ngã thì sao? Em gái mày vừa chịu oan ức như vậy, sao mày không để nó bình tĩnh chút chứ

Ngày nào cũng giống như có thù hằn gì với em mày vậy

Có phải chuyện gì lớn đầu, sao nó lại không được quyền biết?”


Hạ Vũ nghe vậy, trực tiếp lôi Tiểu Ngư ra5khỏi phòng, đẩy lên ghế sofa: “Nói, ai nói cho mày biết? Sao mày lại biết ba ruột của Thượng Thượng là ai? Thậm chí còn biết hai người có liên hệ.”

“Hạ Vũ, mày làm gì, máy quay lại đây cho tao!!!”

Chị gái cậu tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho Tiểu Ngư, trừ khi chị cậu bị điện mới tiết lộ chuyện này, chắc chắn là người khác nói

Nếu như người khác nói, cũng chỉ có thể là trong vòng hai hôm nay, nếu không cậu không thể nào không biết

Nhưng Tiểu Ngư chưa hề ra khỏi nhà

Chị gái cậu không thể nào bỏ qua cậu mà nói chuyện này cho Hạ Tiểu Ngư.

Vậy thì kì lạ rồi, ai cũng không nói, sao Hạ Tiểu Ngư lại biết.

“Nói!”

Hạ Tiểu Ngư cau có, tức quá hóa giận: “Sao tôi lại không thể biết? Hạ Đại Vũ anh đừng có mà4ghen tị, không thể là Thượng Thượng nói cho tôi biết sao?”

Hạ Vũ cảm thấy buồn cười, cũng không khách sáo cười to

Hạ Thượng Thượng ôm xe đứng ở góc tường, nếu nói sợ khi người lớn cãi nhau thì cũng không đến mức đó, cô bé đã quen việc nghe bà ngoại khóc nháo, năng lực tiếp nhận rất tốt

Cô bé chỉ là hiếu kì, mẹ và ba chưa bao giờ cãi nhau kịch liệt như vậy, vì vậy cảm thấy lạ lẫm.

Hạ Vũ thấy vậy, lập tức có chút ngượng, thu lại nụ cười lạnh, có lẽ cháu gái cũng không có ấn tượng tốt về cậu: “Ba, ba đưa Thượng Thượng về phòng chơi đi.”

“Hạ Vũ, mắt mày mù à, không có việc gì tự nhiên làm loạn lên

Sao mày không ra ngoài mà thị uy, chỉ biết về nhà bắt nạt em gái

Ngoài việc đánh em gái9mày còn làm được gì nữa? Đồ bỏ đi! Ông trời của tôi ơi, tôi phải sống sao đây?” Hạ Vũ coi như không nghe thấy, chỉ nhanh chóng giữ Thượng Thượng lại: “Thượng Thượng con đừng đi vội, cậu hỏi con một việc, con từng nói chuyện ba ruột với dì lần nào chưa?”


Thượng Thượng không hề do dự lắc lắc đầu, cô bé vừa mới bị mất mặt ở chỗ ba ruột, có lạ mới nói ý

“Vậy có thể nói cho cậu biết, con gặp ba ruột của con lúc nào không?” Ừm..

Thượng Thượng nghĩ một chút, mắt sáng lên: “Hôm qua.” Hạ Vũ cười, để cho cô bé chạy đi, đứa bé này không biết có tật xấu gì nữa, cứ thấy bà ngoại bắt đầu khóc là muốn đi xem náo nhiệt, cứ cho rằng mình nhỏ nên mẹ sẽ không đánh

Mà hôm qua chính là mấy ngày gần đây, Thượng Thượng không phân biệt được thời gian, chỉ biết những việc vừa xảy ra không lâu vẫn còn trong kí ức thì là hôm qua, còn việc chưa xảy ra thì là ngày mai.

Hạ Vũ cười lạnh nhìn Hạ Tiểu Ngư: “Còn gì để nói không?”

Hạ Tiểu Ngư lập tức đứng dậy từ trên sofa: “Tôi nói, có gì không thể nói chứ

Tôi biết rồi thì anh làm gì được nào

Tôi không hỏi nó thì không thể hỏi người khác à

Anh chứng thực với nó làm gì, nó vẫn còn bé có thể nói rõ gì chứ, anh còn nhất định muốn nó làm chứng.”

“Nó không biết mày còn hỏi nhiều như vậy, lại còn hỏi nhà ba ruột nó tốt hay là nhà anh Cao tốt

Vậy mà mày cũng dám hỏi, mày không sợ mất mặt à? Mày có mục đích gì? Mày muốn làm gì?” Hạ Tiểu Ngư hét to: “Tôi muốn làm gì? Là anh muốn làm gì thì có? Anh Cao? Gọi thân mật như vậy, người không biết còn tưởng anh ruột của anh

Trước đây anh gọi ngài Hà cũng một câu anh, hai câu anh

Sao nào, lần này quên anh ấy rồi, nhận một người khác làm anh.”

“Ngài Hà? Mày quả nhiên biết rồi

Hạ Tiểu Ngư, ai nói cho mày biết?”

Hạ Tiểu Ngư bị dọa một trận, biết bản thân nhất thời nóng nảy nói lỡ lời, muốn rút lại cũng không được rồi: “Tôi biết đấy thì sao? Nói vậy là anh cũng biết hả, anh biết sao không nói cho tôi? Có phải anh muốn độc chiếm một mình không? Hạ Vũ không ngờ anh lại là người như vậy?”

Hạ Vũ nghe vậy tức đến mức nhìn xung quanh, không tìm được thứ gì vừa tay, liền cởi dép lên ra ném về phía Hạ Tiểu Ngư: “Lời này mà mày cũng nói ra được, Hạ Tiểu Ngư tạo đúng là coi thường mày rồi

Anh ta là ai, muốn trốn còn không kịp, mày còn định chiếm lợi gì? Mày qua đây nói cho tao biết mày định chiếm lợi gì ở chỗ anh ta, tao đảm bảo sẽ không đánh chết mày.”

Hạ Tiểu Ngư hét to, trốn tránh: “Anh dám đánh tôi? Hạ Vũ, anh là để không biết xấu hổ

Anh chiếm lợi lại còn không dám thừa nhận, ngược lại còn quay lại dạy dỗ tôi

Anh không biết xấu hổ còn dám nói tôi

Tôi ít nhất không dựa vào quan hệ của anh ấy để công việc thuận lợi

Anh thì sao? Anh tự hỏi bản thân anh xem bây giờ vì sao anh lại luôn thuận lợi như vậy, còn không phải vì sau lưng có anh ấy à

Bây giờ anh còn dám nói tôi, anh mới là người không có tư cách nói tôi nhất.”

“Chúng mày muốn tao tức chết à, tức chết à! Sao tôi không chết đi cho xong, để tôi chết đi cho xong!”

Hạ Vũ tức đến mức rút nốt chiếc dép còn lại ném qua: “Mày câm miệng cho tao, tạo cảnh cáo mày Hạ Tiểu Ngư, không biết thì đừng nói lung tung

Việc chiếm lợi này, mày đừng có mà nghĩ tới

Mày còn chê họa mày gây ra chưa đủ lớn à, còn muốn làm loạn trước mặt người ta đúng không?”

“Tôi gây họa? Đó cũng là do anh ích kỉ không nói cho tôi biết mới khiến tôi làm như vậy.”

Ông Hạ đứng bên cạnh nghe, ít nhiều cũng nghe ra vài điều

Người đàn ông đó bọn nó đều từng gặp, còn để người ta giúp đỡ

Đứa con thứ hai vậy mà cũng tham dự vào

Không phải ông chê bai gì con cái trong nhà, đặc biệt là đứa út, với hiểu biết của ông về nó, có lợi ích mà không chiếm mới lạ đó

Xem ra là cảm thấy người ta có chút bản lĩnh nên muốn dựa vào, đánh nó cũng không oan


Ông Hạ dứt khoát không nghe nữa, đánh đi, dù sao thì từ bé đến lớn đều vậy, đã quen rồi, ông đi xem cái người trong phòng khóc đủ chưa.

“Anh đúng là thấy chết không cứu

Nếu như anh sớm nói cho tôi biết ba của Thượng Thượng là ai tôi sẽ rơi vào hoàn cảnh đó sao? Anh có từng nghĩ tôi là em gái anh không? Có phải anh muốn tôi chết đi phải không?”

“Nếu mày không phải em gái tao, thì giờ tạo lập tức đánh chết mày.” Hạ Vũ tức giận chỉ ra ngoài: “Mày đi chết đi, đi luôn

Bây giờ tao muốn mày đi chết

Đầu óc mày có vấn đề hay không? Mày tưởng là với cái tính cách vô sỉ của mày có thể tránh được cái kiếp nạn đó à?”

“Hạ Vũ đồ khốn nạn, người bị hại là tôi, là tôi đó.”

“Tao bây giờ cảm thấy không phải.” “Hạ Vũ, anh đi chết đi!” Hạ Tiểu Ngư cầm gối ôm trên sofa ném về phía cậu

Hạ Vũ cũng không thèm tránh: “Cho dù mày biết anh ta là ai thì đã sao? Có liên quan gì đến mày? Anh ta là ba của Thượng Thượng, không phải ba của mày, mày định bám đuôi cháu gái xin chút phúc lợi? Mày còn có lòng tự trọng không?”

“Anh ta dù có thấy có lỗi cũng là có lỗi với chị Hai, có liên quan gì đến mày, mày định thay chị Hai nhận lấy sự áy náy với Thượng Thượng, làm bản thân nở mày nở mặt hả? Hạ Tiểu Ngư mày tự hỏi lòng xem mày dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ?” “Tôi dựa vào cái gì à?” Hạ Tiểu Ngư cũng bắt đầu nổi nóng, nếu đã nói toạc ra rồi thì còn gì phải giấu giếm: “Tính tình của chị Hai thể nào anh không biết sao? Chị ấy nhất định sẽ đưa Thượng Thượng qua mà không cần nhận lại gì hết

Nói dễ nghe thì là cao thượng, nói khó nghe thì chính là ngu ngốc.” “Dựa vào cái gì mà chị Hai tự mình nuôi dưỡng Thượng Thượng nhiều năm như vậy, cuối cùng anh ta đương nhiên được hưởng quyền lợi làm cha, phải để anh ta bỏ ra chút gì đó

Giúp đỡ chúng ta thì đã sao, đối với anh ta mà nói cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay

Chúng ta sống tốt không phải là chị Hai sống tốt sao

Tôi có ý định như vậy thì có gì không đúng, tôi cũng là vì tốt cho cả hai.”

Hạ Vũ cười lạnh, cảm thấy bản thân nhiều năm như vậy chưa từng ghét bỏ nó, thật sự càng ngày càng khiến người ta ghét bỏ rồi: “Mày đúng là biết tính toán, lại còn bất bình thay chị Hai

Loại bất bình này sao không diễn vài lần cho tao xem, lần nào tao cũng xung phong đi đầu

Sao lúc chị Hai không còn đường nào để đi không thấy mày bất bình, bây giờ lại nhảy ra giả vờ giả vịt, mày là cái thá gì chứ?”
Đám Cưới Hào Môn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đám Cưới Hào Môn Truyện Đám Cưới Hào Môn Story Chương 240: Em là cái thá gì chứ?
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...