Đám Cưới Hào Môn
Chương 230: 360 độ
133@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng chỉ cần ngài ấy cảm thấy thích, họ sẽ làm hết khả năng của mình, có điều tình cảm thì không thể có.
“Hà tổng quản gần đây có chút kỳ lạ, cứ thần thần bí bí.” Với cô con gái nhỏ của ngài Hà, dì Mục chẳng có cảm giác gì quá lớn, người nên hầu hạ thì hầu hạ, vẫn là câu nói đó không thể dành tình cảm quá nhiều.
Nếu ngài Hà kết hôn trước, theo trình tự rồi mới sinh con, như vậy họ sẽ có thể hầu hạ cô chủ nhỏ ngay khi còn ở trong bụng phu nhân, nhìn đứa nhỏ từ từ trưởng thành.
Nhất cử nhất động, khi cau mặt, lúc vui cười, tất cả đều là thành quả mà họ bỏ tâm tự bồi đắp
Cho3dù lớn lên tính tình thay đổi đi nữa thì cũng có chút tình cảm, họ sẽ cảm thấy phạm lỗi cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng nửa đường xuất gia, có bao nhiêu người xem duyên cớ, ai cũng sẽ như vậy, cho dù có là người hầu hạ thái tử chuyên nghiệp đi nữa cũng không tránh khỏi, không thể bởi vì họ là người hầu kẻ hạ mà phủ nhận họ không có tình cảm.
Huống chi cho đến bây giờ, cô chủ nhỏ còn chưa đến, ngay đến cái duyên còn không có nữa là, họ chỉ có thể tận tâm tận lực làm tròn trách nhiệm mà thôi
“Tôi lại cảm thấy ông ấy có chút do dự, mấy ngày trước tôi nói ông ấy đưa chìa khóa nhà xe, ông0ấy lại đưa cho tôi ngay.” Cái này không giống như lỗi mà Hà tổng quản sẽ phạm phải.
“Con dâu của phó Tổng Giám đốc Phó mang thai rồi, tôi muốn hỏi xem cô có thể giúp tôi đẩy lên trước không?” Trên đường về nhà, Hạ Diệu Diệu cứ luôn nghĩ đến thâm ý bên trong câu nói này, xe đã vào đường lớn, có chút vấn đề thì chơi cùng thú vị hơn, phó Tổng Giám đốc Phó là đàn ông, quản lý chung của cổng video của Mị Lực và Mẫn Hàng, chuyện con dâu ông ta mang thai có liên quan gì đến ông ta?
Nhưng ngữ khí của Tổng Giám đốc Mẫn làm cho cô có cảm giác bà ta đang muốn trao cơ hội cho mình, mà cách5dùng từ lại càng làm cho người ta khó từ chối, có thể giúp một tay”, Hạ Diệu Diệu càng nghĩ càng thấy đâu ai vô duyên vô cớ lại ngồi vào chức vị của người khác
Lương hàng năm của phó Tổng Giám đốc Phó phải đến chín trăm sáu mươi nghìn tệ, tiền trợ cấp mỗi tháng là tám ngàn, một khoản thu nhập đáng kể, nhưng dù có làm việc nhiều năm đi nữa thì không phải cái gì Hạ Diệu Diệu cũng biết làm, cô chưa từng tiếp xúc đến mảng cổng thông tin internet video, thậm chí cũng không hiểu các mỗi chuyên mục vận hành thế nào, video không phải mảng chạy độc lập của Mị Lực, cái này cần phải có người chuyên nghiệp mới biết làm.
Nếu4cô đồng ý, so Đàm Ngữ ngồi ở vị trí phó Tổng Giám đốc Mị Lực thì chức vụ này càng tốt hơn.
Hạ Diệu Diệu thở dài, khởi động xe ra khỏi tầng hầm xe chung cư, không nghĩ nữa, thoải mái hưởng thụ một đếm được sự trọng dụng bất thường của cấp trên này đi.
“Hai người làm gì thế?” Hạ Diệu Diệu vừa nhìn cặp bố con đang nằm trên sàn vừa cúi đầu thay giày.
Hạ Thượng Thượng đang ôm một con thỏ bông đứng cạnh ba mình, nghe tiếng mẹ, cô bé xoay đầu lại ngay: “Ba mua cho con một cái tai nghe bluetooth, đẹp lắm mẹ.” Nói xong cô bé lại xoay đầu nhìn ba đẩy háo hức.
Cao Trạm Vân nhoẻn miệng cười, tao nhã như ngọc.
Hạ Diệu9Diệu ở một tiếng, treo túi lên rồi lại lên lầu
Cô không lấy gì làm lạ với hành động của Cao Trạm Vân
Nếu không phải trưa nay Tổng Giám đốc Mẫn tim cô bàn việc thì khi cái tai nghe bluetooth xuất hiện ở nhà cô với âm thanh sống động 360 độ không góc chết này, cô nhất sẽ cảm thấy vô cùng kỳ quặc.
Cơm nước xong.
Sau khi kết nối với con gái, Hà Mộc An phát hiện trên tai con bé có thêm một cái tai nghe, nhìn một hồi anh cũng không biết nói gì, anh lấy một con Samoyed con màu trắng sữa từ trong cái lồng nhỏ bên cạnh ra, trong các loại chó thì nó cũng không phải loại thần kỳ gì nhưng nó lại có dáng vẻ xinh xắn, trong vòng một tháng, con chó nhỏ đáng yêu này có thể khiến cho phái nữ từ lớn đến bé đều yêu thích chúng, huống chi con Samoyed con này là loại cực phẩm, xinh nhất mà Hà Mộc An lựa chọn trong hàng vạn con.
Một Tiểu Thượng Thượng vẫn còn dè dặt thì phút chốc đã vứt bỏ hết phong thái của thục nữ, chạy ngay đến phông màn chiếu trên tường.
“Thích không?” Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai con gái, uổng phí giọng nói tốt của anh.
Hạ Thượng Thượng gật lia gật lịa như thể cái đầu nhỏ này có rơi ra cũng không tiếc: Cô bé rất thích, rất thích
“Ngày mai thứ Bảy, con đến thăm nó được không?”
Hạ Thượng Thượng lập tức bỏ ba ruột sang một bên, chạy theo chân của ba mình.
Chú cún nhỏ trong màn hình đột nhiên sủa một tiếng thật đáng yêu, Hạ Thượng Thượng lập tức bỏ ba mình và quay lại áp mình vào tường: “Ba ruột, lúc nãy là nó sủa đó sao?” Dễ thương quá, mình muốn ôm nó, muốn vuốt ve nó quá.
Hà Mộc An cảm thấy con gái càng đáng yêu, cái đầu nhỏ với những sợi tóc mềm mại, bộ quần áo xám trắng, một làn gió có thể thổi tóc bay lên, làm lộ làn da trắng trẻo, mũm mĩm khiến người ta vô cùng yêu thích: “Nó cũng thích con đấy
Ngày mai có đến không? Ba đến đón con.” Nói xong thì anh đẩy chiếc đầu nhỏ xinh của chú chó chạm vào trước ống kính.
..
Gâu...
Hạ Thượng Thượng lập tức chết lịm: “Muốn! Muốn! Ba ruột, nó có tên không?” Cô bé áp sát cả gương mặt vào cái màn chiếu màu trắng trên tấm ván gỗ treo tường, cứ như ôm chặt ba của mình và chú cún nhỏ trong không khí
“Thượng Thượng cảm thấy tên gì thì hay?” Hạ Thượng Thượng nghe vậy, gương mặt tạm thời rời khỏi phòng chiếu, ngẩng đầu lên, thật lòng suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy ba đang đứng trên lầu hai, trên tay còn bưng một cái bát như bát kem thì mắt chợt sáng lên
Hạ Thượng Thượng lập tức bỏ qua cái vụ “tên họ”, vui sướng chạy ù lên lầu hai: “Ba! Đợi con...”
Một phút sau
Cao Trạm Vân cầm trên tay cái tai nghe của con gái làm rơi, chân bước vào phòng khách, điềm đạm ngồi trước màn hình, không còn hình ảnh của con chó nhỏ đó nữa, Cao Trạm Vân ôn hòa nói: “Xin lỗi, thời gian không còn sớm nữa, con bé nên đi ngủ rồi.”
Hà Mộc An gật đầu, tắt kết nối trước.
Hà Mộc An ngồi trên ghế phòng sách, hai tay đan nhau, hai ngón cái cứ xoay xoay như có điều gì cần suy nghĩ.
Cao Trạm Vẫn dùng hộp kem ba phần tư dỗ con gái ngủ, anh tắt đèn, về lại phòng chính.
Hạ Diệu Diệu thường nói nhiều, cũng không phải có nhiều chuyện gì, hầu hết con gái đều thích lải nhải mấy chuyện vặt trong ngày làm việc, có thể chuyện ở công ty, chuyện của bạn bè, thậm chí là chị của mấy mẹ nhà bên, chuyện con gái, gia đình, người thân, có một số chuyện còn có ý nghĩa, số còn lại thì không, đây chính là thích nói hơn thích làm
Cũng giống như bao người đàn ông khác, phần lớn thời gian, Cao Trạm Vân đều ngồi lắng nghe vợ mình nói chuyện mà không thể phản kháng lại được
Cô ấy nói gì thì mình nghe đó
Chỉ duy nhất một điểm không giống người khác, đó là anh thường lạnh nhạt với bên ngoài, không thích cũng không cần phải làm cho mình phiền phức.
Thật ra ngay từ đầu anh cũng không thích được với cái tính lải nhải của Hạ Diệu Diệu, anh không giống Hà Mộc An ở một điểm nữa là, anh là bác sĩ khoa Nhi, thường hay đối mặt với những người không chịu nghe lời, không giống Hà Mộc An, một ngài Hà lý trí, trưởng thành, không chấp nhận có một biến cổ đến từ bên ngoài nào cả, giỏi dùng trí thông minh để xử lý mọi chuyện, bao gồm cả chuyện tình cảm, nhất là chuyện xúc động trong tình yêu, anh ta lại càng xem thường.
“Anh nói xem, em có nên đồng ý với Tổng Giám đốc Mẫn?” Hạ Diệu Diệu vén chăn lên, nửa người ngả lên giường, nằm nhìn Cao Trạm Vân đọc sách.
Cao Trạm Vân đẩy kính, tuy sắc sảo nhưng cũng đầy sự bao dung và ôn hòa: “Khi nào đến nhà anh định ngày cưới hỏi?” Hạ Diệu Diệu cười, bàn đến chuyện hôn sự cô có chút ngượng ngùng: “Hai bác nói thế nào?” “Đã xem được hai ngày, là năm nay, một là tháng Tám, một là tháng Mười
Anh cảm thấy ngày Một tháng Năm cũng được, em thấy sao?” Hạ Diệu Diệu hơi sửng sốt, cô xem lại lịch ngay: “Vẫn còn nửa tháng nữa, anh lo gì.” “Được rồi, Một tháng Sáu cũng được.”
“Hôm nay con nên đến nhà ông ngoại, ông ngoại chắc nhở con lắm.” Khuôn mặt nhỏ u buồn của Hạ Thượng Thượng đặt lên cửa sổ xe nhìn khung cảnh lướt qua như bay, cô bé thở dài: “Nếu không ông ngoại sẽ không thích con nữa...”
Hà Mộc An ôm cô bé, để cơ thể nhỏ bé của con gái tựa cả vào cánh tay của mình: “Đợi con chơi với chú cún xong ba sẽ đưa con đi thăm ông ngoại.”
Hạ Thượng Thượng nghe vậy lại càng u buồn nhìn về hướng vị trí tài xế không có người ngồi, sau đó cô bé lại dán mắt vào trên cửa sổ, cô bé cảm thấy xe mà không có tài xế thì thật khủng khiếp nhưng ba ruột nói ba không biết lái sao nên để xe tự lái sẽ an toàn hơn.
Hạ Thượng Thượng không hiểu, cô bé cảm thấy vật thể không có mắt nhìn mà chuyển động được thì quá kinh khủng đi
Cô bé cũng không hiểu cái gì là Land Cruiser: “Ba ruột, có phải nó bị lạc đường rồi không?” Tại sao mọi người xung quanh ai nấy cũng đều luống cuống cả, có phải ba ruột muốn đem mình đi bán không? Toàn bộ tế bào trên người Hạ Thượng Thượng đều bật cảnh báo nguy hiểm, cô bé cảm thấy mình quá xui xẻo, quá xui xẻo, bà ngoại cũng đã nói mấy lần rồi, ba ruột là kẻ khốn, là kẻ khốn, vậy mà mình còn chạy ra không thèm suy nghĩ, ba ruột nhất định sẽ đem mình đi bán!
Xe vòng vào đường lớn, từ từ đi lên núi Hà Quang, hết chặng này đến chàng khác, những chướng ngại vật máy móc cũng chìm dần xuống, xe càng lúc đi lên chỗ cao vút trên mây mù che khuất cả bầu trời.
Hạ Thượng Thượng lặng lẽ nhìn ba ruột rồi lại lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mở miệng thăm dò: “Con..
Con muốn về nhà...” Giọng Hạ Thượng Thượng rất nhỏ, cô bé cúi đầu, móc móc móng tay
“Lát nữa chúng ta sẽ đến nhà.” Hà Mộc An ấn một cái vào màn hình trước mặt.
Tốc độ xe dần dần chậm lại, bỗng chốc có một đàn sóc chạy từ trên núi xuống, chúng rất dễ thương, chúng có đuôi hình cây dù, tay ôm quả hạch ăn dở của mùa đông, loáng thoáng chạy nhanh như chớp.
Hạ Thượng Thượng lập tức tỉnh táo, bỏ lại ưu tu phiền não của tuổi thơ, ghé gương mặt tròn như cái bánh của mình ra thăm dò, nhìn chằm chằm con thú nhỏ có đuôi như thú bông.
“Ba ruột! Ba ruột, ba nhìn kìa, chúng đứng ở đó kìa, đứng ở đó...” Hạ Thượng Thượng kích động không thôi.
Hà Mộc An quay đầu lại, một con sóc mẹ màu xám dẫn theo ba con sóc con nhặt quả hạch để ăn trên đường, hai chân sau đứng lên, bắp chân thẳng đứng bóc lấy lớp cứng của quả hạch, một cảnh tượng vô cùng xinh đẹp, Hà Mộc An cười, xoa đầu cô bé.
Hạ Thượng Thượng bỏ hết hiềm khích lúc trước, mọi sự chú ý của cô bé giờ đây đã bị những thứ bên ngoài cửa sổ hấp dẫn, lúc nhìn thấy mấy con khỉ con gánh một đòn đẩy cao su đi trước đầu xe, Hạ Thượng Thượng hưng phấn đến tột đỉnh, hận không thể xuyên qua cái điều khiển giả lập kia để xông ra ngoài cửa sổ: “Ba ruột! Ba mau xem xem, chúng muốn đi đâu vậy?...”
“Đi lễ hội, cũng giống như Thượng Thượng đi khu vui chơi vậy
Chúng cũng muốn đi vui chơi nữa.” Hạ Thượng Thượng ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, qua khỏi khu gấu ngựa và đàn bồ câu bay, cuối cùng xe dừng ở bên ngoài trang trại Hà Quang
Cánh cửa cao lớn với sư tử đá uy nghiêm từ từ mở ra.
Hạ Thượng Thượng bỗng chốc nhảy xuống ghế sau ôm chặt tay của ba ruột.
Đám Cưới Hào Môn
Nhưng chỉ cần ngài ấy cảm thấy thích, họ sẽ làm hết khả năng của mình, có điều tình cảm thì không thể có.
“Hà tổng quản gần đây có chút kỳ lạ, cứ thần thần bí bí.” Với cô con gái nhỏ của ngài Hà, dì Mục chẳng có cảm giác gì quá lớn, người nên hầu hạ thì hầu hạ, vẫn là câu nói đó không thể dành tình cảm quá nhiều.
Nếu ngài Hà kết hôn trước, theo trình tự rồi mới sinh con, như vậy họ sẽ có thể hầu hạ cô chủ nhỏ ngay khi còn ở trong bụng phu nhân, nhìn đứa nhỏ từ từ trưởng thành.
Nhất cử nhất động, khi cau mặt, lúc vui cười, tất cả đều là thành quả mà họ bỏ tâm tự bồi đắp
Cho3dù lớn lên tính tình thay đổi đi nữa thì cũng có chút tình cảm, họ sẽ cảm thấy phạm lỗi cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng nửa đường xuất gia, có bao nhiêu người xem duyên cớ, ai cũng sẽ như vậy, cho dù có là người hầu hạ thái tử chuyên nghiệp đi nữa cũng không tránh khỏi, không thể bởi vì họ là người hầu kẻ hạ mà phủ nhận họ không có tình cảm.
Huống chi cho đến bây giờ, cô chủ nhỏ còn chưa đến, ngay đến cái duyên còn không có nữa là, họ chỉ có thể tận tâm tận lực làm tròn trách nhiệm mà thôi
“Tôi lại cảm thấy ông ấy có chút do dự, mấy ngày trước tôi nói ông ấy đưa chìa khóa nhà xe, ông0ấy lại đưa cho tôi ngay.” Cái này không giống như lỗi mà Hà tổng quản sẽ phạm phải.
“Con dâu của phó Tổng Giám đốc Phó mang thai rồi, tôi muốn hỏi xem cô có thể giúp tôi đẩy lên trước không?” Trên đường về nhà, Hạ Diệu Diệu cứ luôn nghĩ đến thâm ý bên trong câu nói này, xe đã vào đường lớn, có chút vấn đề thì chơi cùng thú vị hơn, phó Tổng Giám đốc Phó là đàn ông, quản lý chung của cổng video của Mị Lực và Mẫn Hàng, chuyện con dâu ông ta mang thai có liên quan gì đến ông ta?
Nhưng ngữ khí của Tổng Giám đốc Mẫn làm cho cô có cảm giác bà ta đang muốn trao cơ hội cho mình, mà cách5dùng từ lại càng làm cho người ta khó từ chối, có thể giúp một tay”, Hạ Diệu Diệu càng nghĩ càng thấy đâu ai vô duyên vô cớ lại ngồi vào chức vị của người khác
Lương hàng năm của phó Tổng Giám đốc Phó phải đến chín trăm sáu mươi nghìn tệ, tiền trợ cấp mỗi tháng là tám ngàn, một khoản thu nhập đáng kể, nhưng dù có làm việc nhiều năm đi nữa thì không phải cái gì Hạ Diệu Diệu cũng biết làm, cô chưa từng tiếp xúc đến mảng cổng thông tin internet video, thậm chí cũng không hiểu các mỗi chuyên mục vận hành thế nào, video không phải mảng chạy độc lập của Mị Lực, cái này cần phải có người chuyên nghiệp mới biết làm.
Nếu4cô đồng ý, so Đàm Ngữ ngồi ở vị trí phó Tổng Giám đốc Mị Lực thì chức vụ này càng tốt hơn.
Hạ Diệu Diệu thở dài, khởi động xe ra khỏi tầng hầm xe chung cư, không nghĩ nữa, thoải mái hưởng thụ một đếm được sự trọng dụng bất thường của cấp trên này đi.
“Hai người làm gì thế?” Hạ Diệu Diệu vừa nhìn cặp bố con đang nằm trên sàn vừa cúi đầu thay giày.
Hạ Thượng Thượng đang ôm một con thỏ bông đứng cạnh ba mình, nghe tiếng mẹ, cô bé xoay đầu lại ngay: “Ba mua cho con một cái tai nghe bluetooth, đẹp lắm mẹ.” Nói xong cô bé lại xoay đầu nhìn ba đẩy háo hức.
Cao Trạm Vân nhoẻn miệng cười, tao nhã như ngọc.
Hạ Diệu9Diệu ở một tiếng, treo túi lên rồi lại lên lầu
Cô không lấy gì làm lạ với hành động của Cao Trạm Vân
Nếu không phải trưa nay Tổng Giám đốc Mẫn tim cô bàn việc thì khi cái tai nghe bluetooth xuất hiện ở nhà cô với âm thanh sống động 360 độ không góc chết này, cô nhất sẽ cảm thấy vô cùng kỳ quặc.
Cơm nước xong.
Sau khi kết nối với con gái, Hà Mộc An phát hiện trên tai con bé có thêm một cái tai nghe, nhìn một hồi anh cũng không biết nói gì, anh lấy một con Samoyed con màu trắng sữa từ trong cái lồng nhỏ bên cạnh ra, trong các loại chó thì nó cũng không phải loại thần kỳ gì nhưng nó lại có dáng vẻ xinh xắn, trong vòng một tháng, con chó nhỏ đáng yêu này có thể khiến cho phái nữ từ lớn đến bé đều yêu thích chúng, huống chi con Samoyed con này là loại cực phẩm, xinh nhất mà Hà Mộc An lựa chọn trong hàng vạn con.
Một Tiểu Thượng Thượng vẫn còn dè dặt thì phút chốc đã vứt bỏ hết phong thái của thục nữ, chạy ngay đến phông màn chiếu trên tường.
“Thích không?” Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai con gái, uổng phí giọng nói tốt của anh.
Hạ Thượng Thượng gật lia gật lịa như thể cái đầu nhỏ này có rơi ra cũng không tiếc: Cô bé rất thích, rất thích
“Ngày mai thứ Bảy, con đến thăm nó được không?”
Hạ Thượng Thượng lập tức bỏ ba ruột sang một bên, chạy theo chân của ba mình.
Chú cún nhỏ trong màn hình đột nhiên sủa một tiếng thật đáng yêu, Hạ Thượng Thượng lập tức bỏ ba mình và quay lại áp mình vào tường: “Ba ruột, lúc nãy là nó sủa đó sao?” Dễ thương quá, mình muốn ôm nó, muốn vuốt ve nó quá.
Hà Mộc An cảm thấy con gái càng đáng yêu, cái đầu nhỏ với những sợi tóc mềm mại, bộ quần áo xám trắng, một làn gió có thể thổi tóc bay lên, làm lộ làn da trắng trẻo, mũm mĩm khiến người ta vô cùng yêu thích: “Nó cũng thích con đấy
Ngày mai có đến không? Ba đến đón con.” Nói xong thì anh đẩy chiếc đầu nhỏ xinh của chú chó chạm vào trước ống kính.
..
Gâu...
Hạ Thượng Thượng lập tức chết lịm: “Muốn! Muốn! Ba ruột, nó có tên không?” Cô bé áp sát cả gương mặt vào cái màn chiếu màu trắng trên tấm ván gỗ treo tường, cứ như ôm chặt ba của mình và chú cún nhỏ trong không khí
“Thượng Thượng cảm thấy tên gì thì hay?” Hạ Thượng Thượng nghe vậy, gương mặt tạm thời rời khỏi phòng chiếu, ngẩng đầu lên, thật lòng suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy ba đang đứng trên lầu hai, trên tay còn bưng một cái bát như bát kem thì mắt chợt sáng lên
Hạ Thượng Thượng lập tức bỏ qua cái vụ “tên họ”, vui sướng chạy ù lên lầu hai: “Ba! Đợi con...”
Một phút sau
Cao Trạm Vân cầm trên tay cái tai nghe của con gái làm rơi, chân bước vào phòng khách, điềm đạm ngồi trước màn hình, không còn hình ảnh của con chó nhỏ đó nữa, Cao Trạm Vân ôn hòa nói: “Xin lỗi, thời gian không còn sớm nữa, con bé nên đi ngủ rồi.”
Hà Mộc An gật đầu, tắt kết nối trước.
Hà Mộc An ngồi trên ghế phòng sách, hai tay đan nhau, hai ngón cái cứ xoay xoay như có điều gì cần suy nghĩ.
Cao Trạm Vẫn dùng hộp kem ba phần tư dỗ con gái ngủ, anh tắt đèn, về lại phòng chính.
Hạ Diệu Diệu thường nói nhiều, cũng không phải có nhiều chuyện gì, hầu hết con gái đều thích lải nhải mấy chuyện vặt trong ngày làm việc, có thể chuyện ở công ty, chuyện của bạn bè, thậm chí là chị của mấy mẹ nhà bên, chuyện con gái, gia đình, người thân, có một số chuyện còn có ý nghĩa, số còn lại thì không, đây chính là thích nói hơn thích làm
Cũng giống như bao người đàn ông khác, phần lớn thời gian, Cao Trạm Vân đều ngồi lắng nghe vợ mình nói chuyện mà không thể phản kháng lại được
Cô ấy nói gì thì mình nghe đó
Chỉ duy nhất một điểm không giống người khác, đó là anh thường lạnh nhạt với bên ngoài, không thích cũng không cần phải làm cho mình phiền phức.
Thật ra ngay từ đầu anh cũng không thích được với cái tính lải nhải của Hạ Diệu Diệu, anh không giống Hà Mộc An ở một điểm nữa là, anh là bác sĩ khoa Nhi, thường hay đối mặt với những người không chịu nghe lời, không giống Hà Mộc An, một ngài Hà lý trí, trưởng thành, không chấp nhận có một biến cổ đến từ bên ngoài nào cả, giỏi dùng trí thông minh để xử lý mọi chuyện, bao gồm cả chuyện tình cảm, nhất là chuyện xúc động trong tình yêu, anh ta lại càng xem thường.
“Anh nói xem, em có nên đồng ý với Tổng Giám đốc Mẫn?” Hạ Diệu Diệu vén chăn lên, nửa người ngả lên giường, nằm nhìn Cao Trạm Vân đọc sách.
Cao Trạm Vân đẩy kính, tuy sắc sảo nhưng cũng đầy sự bao dung và ôn hòa: “Khi nào đến nhà anh định ngày cưới hỏi?” Hạ Diệu Diệu cười, bàn đến chuyện hôn sự cô có chút ngượng ngùng: “Hai bác nói thế nào?” “Đã xem được hai ngày, là năm nay, một là tháng Tám, một là tháng Mười
Anh cảm thấy ngày Một tháng Năm cũng được, em thấy sao?” Hạ Diệu Diệu hơi sửng sốt, cô xem lại lịch ngay: “Vẫn còn nửa tháng nữa, anh lo gì.” “Được rồi, Một tháng Sáu cũng được.”
“Hôm nay con nên đến nhà ông ngoại, ông ngoại chắc nhở con lắm.” Khuôn mặt nhỏ u buồn của Hạ Thượng Thượng đặt lên cửa sổ xe nhìn khung cảnh lướt qua như bay, cô bé thở dài: “Nếu không ông ngoại sẽ không thích con nữa...”
Hà Mộc An ôm cô bé, để cơ thể nhỏ bé của con gái tựa cả vào cánh tay của mình: “Đợi con chơi với chú cún xong ba sẽ đưa con đi thăm ông ngoại.”
Hạ Thượng Thượng nghe vậy lại càng u buồn nhìn về hướng vị trí tài xế không có người ngồi, sau đó cô bé lại dán mắt vào trên cửa sổ, cô bé cảm thấy xe mà không có tài xế thì thật khủng khiếp nhưng ba ruột nói ba không biết lái sao nên để xe tự lái sẽ an toàn hơn.
Hạ Thượng Thượng không hiểu, cô bé cảm thấy vật thể không có mắt nhìn mà chuyển động được thì quá kinh khủng đi
Cô bé cũng không hiểu cái gì là Land Cruiser: “Ba ruột, có phải nó bị lạc đường rồi không?” Tại sao mọi người xung quanh ai nấy cũng đều luống cuống cả, có phải ba ruột muốn đem mình đi bán không? Toàn bộ tế bào trên người Hạ Thượng Thượng đều bật cảnh báo nguy hiểm, cô bé cảm thấy mình quá xui xẻo, quá xui xẻo, bà ngoại cũng đã nói mấy lần rồi, ba ruột là kẻ khốn, là kẻ khốn, vậy mà mình còn chạy ra không thèm suy nghĩ, ba ruột nhất định sẽ đem mình đi bán!
Xe vòng vào đường lớn, từ từ đi lên núi Hà Quang, hết chặng này đến chàng khác, những chướng ngại vật máy móc cũng chìm dần xuống, xe càng lúc đi lên chỗ cao vút trên mây mù che khuất cả bầu trời.
Hạ Thượng Thượng lặng lẽ nhìn ba ruột rồi lại lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mở miệng thăm dò: “Con..
Con muốn về nhà...” Giọng Hạ Thượng Thượng rất nhỏ, cô bé cúi đầu, móc móc móng tay
“Lát nữa chúng ta sẽ đến nhà.” Hà Mộc An ấn một cái vào màn hình trước mặt.
Tốc độ xe dần dần chậm lại, bỗng chốc có một đàn sóc chạy từ trên núi xuống, chúng rất dễ thương, chúng có đuôi hình cây dù, tay ôm quả hạch ăn dở của mùa đông, loáng thoáng chạy nhanh như chớp.
Hạ Thượng Thượng lập tức tỉnh táo, bỏ lại ưu tu phiền não của tuổi thơ, ghé gương mặt tròn như cái bánh của mình ra thăm dò, nhìn chằm chằm con thú nhỏ có đuôi như thú bông.
“Ba ruột! Ba ruột, ba nhìn kìa, chúng đứng ở đó kìa, đứng ở đó...” Hạ Thượng Thượng kích động không thôi.
Hà Mộc An quay đầu lại, một con sóc mẹ màu xám dẫn theo ba con sóc con nhặt quả hạch để ăn trên đường, hai chân sau đứng lên, bắp chân thẳng đứng bóc lấy lớp cứng của quả hạch, một cảnh tượng vô cùng xinh đẹp, Hà Mộc An cười, xoa đầu cô bé.
Hạ Thượng Thượng bỏ hết hiềm khích lúc trước, mọi sự chú ý của cô bé giờ đây đã bị những thứ bên ngoài cửa sổ hấp dẫn, lúc nhìn thấy mấy con khỉ con gánh một đòn đẩy cao su đi trước đầu xe, Hạ Thượng Thượng hưng phấn đến tột đỉnh, hận không thể xuyên qua cái điều khiển giả lập kia để xông ra ngoài cửa sổ: “Ba ruột! Ba mau xem xem, chúng muốn đi đâu vậy?...”
“Đi lễ hội, cũng giống như Thượng Thượng đi khu vui chơi vậy
Chúng cũng muốn đi vui chơi nữa.” Hạ Thượng Thượng ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, qua khỏi khu gấu ngựa và đàn bồ câu bay, cuối cùng xe dừng ở bên ngoài trang trại Hà Quang
Cánh cửa cao lớn với sư tử đá uy nghiêm từ từ mở ra.
Hạ Thượng Thượng bỗng chốc nhảy xuống ghế sau ôm chặt tay của ba ruột.
Đám Cưới Hào Môn
Đánh giá:
Truyện Đám Cưới Hào Môn
Story
Chương 230: 360 độ
10.0/10 từ 16 lượt.