Đám Cưới Hào Môn
Chương 210: Ba ruột của thượng thượng
145@-Nói thật đấy.” Cao Trạm Vân khá tự đắc mà nhìn Hạ Diệu Diệu: “Em bỏ gần tìm xa, em không cảm thấy người thân là ba như anh, nói với con bé chuyện ba ruột của nó sẽ sức thuyết phục hơn sao?”
“Anh nói với nó?” Cọp dạy cún con săn mồi thế nào?
“Em có tin, vấn đề của ba con bé anh chỉ nói một câu là có tác dụng hơn em nói một trăm câu hay không, em có tin không?”
Hạ Diệu Diệu cảm thấy khinh thường mà nhìn anh: “Vậy em thay Hà An cảm ơn anh?”
“Không phục có đúng không.” “Phục, xin hỏi anh Cao khi nào anh có thể dành chút thời gian quý báu của mình để nói tốt cho bà con bé vài câu?” “Vậy phải xem tâm trạng của anh đây.” Hạ Diệu Diệu không kiềm được mà kéo lấy lỗ2tai anh: “Em nhường anh một chút thì liền lên giọng đúng không.” Cao Trạm Vân nghiêm nghị nắm lấy tay cô: “Trẻ con đừng ra tay đánh người!” “Anh còn...”
Điện thoại của Cao Trạm Vân đột nhiên reo lên, Hạ Diệu Diệu vội vàng buông tay ra, căng thẳng nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh
Cao Trạm Vân kinh ngạc bắt máy, đến lúc nói xong, Hạ Diệu Diệu mới dám mở miệng: “Sao thế? Có tin tức gì?” Cao Trạm Vân nhìn Hạ Diệu Diệu đang căng thẳng.
Hạ Diệu Diệu lo lắng nhìn anh: “Anh nói đi chứ!” Cao Trạm Vận đột nhiên mỉm cười nhưng lại nhanh chóng thu lại
Trong mắt Hạ Diệu Diệu đột nhiên phát ra một lượng ánh sáng lấp lánh: “Tốt quá rồi! Người xấu đó bị bắt rồi đúng không! Tiểu Ngư an toàn rồi!”
Hạ Tiểu Ngư nghe thấy liền chạy7qua, Hạ Diệu Diệu lập tức nhảy lên ôm lấy cổ anh hôn anh một cái, rồi xoay người chạy qua chỗ Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư em có nghe thấy không, người xấu bị bắt rồi, chúng ta an toàn rồi, an toàn rồi!” Hạ Tiểu Ngư ra sức gật đầu, hai chị em vui mừng ôm lấy nhau, Tiểu Ngư đã khóc thút thít không nói nên lời, mấy ngày nay sống trong lo sợ, cuối cùng hôm nay mọi chuyện cũng đã qua, tốt quá rồi, cô không cần lo lắng sợ hãi nữa: “Em không sao rồi..
không sao rồi...” Cuối cùng cô cũng có thể ra ngoài, không còn bị bán nữa, không cần lo lắng sau khi ra ngoài sẽ không trở về được! Hạ Tiểu Ngư nhớ lại sự lo lắng hai ngày nay, cô khóc càng dữ dội hơn, cô rất sợ hãi.
Hạ Diệu9Diệu lau nước mắt cho em gái, khóe môi nở một nụ cười: “Ừ, chúng ta về nhà, chị sẽ nấu món ngon cho em, nhìn Tiểu Ngư nhà ta ốm thế này, đau lòng chết chị rồi.”
“Vâng, vâng, về nhà.“.
Cao Trạm Vân nhìn sắc trời bên ngoài, nhắc nhở: “Đã muộn thế này rồi, để mai hẵng về.” Hạ Diệu Diệu đẩy em gái lên lầu: “Ở nhà người khác không tiện, mau đi thu dọn đồ đạc rồi trở về.”
Cao Trạm Vân nhìn theo hướng hai bóng người biến mất, đây là căn nhà mà ông nội anh luôn muốn sang tên cho anh, do ba mẹ nên anh không cần đến, ở đây một đêm thật sự chẳng khác gì ở nhà mình, nhưng Diệu Diệu nói cũng không sai, anh vẫn chưa nhận ý tốt của ông nội, căn nhà này vẫn chưa là của anh:5“Thượng Thượng, đi thôi.”
Ánh trăng chiếu xuyên qua màn sương trên núi, soi bóng xuống mặt hồ trong veo, một đêm xuân thời tiết se lạnh, ánh trăng lạnh lẽo bất luận phát ra bao nhiêu ánh sáng cũng bị hồ nước u ám phản chiếu ra sự lạnh lẽo tĩnh mịch
Ánh đèn sau núi phát ra ánh sáng lạnh lẽo trong đêm xuân, âm thầm soi sáng nửa khu rừng rậm rạp, như một con thú to lớn đang há miệng chờ con mồi
Trên con đường nhỏ cách bờ hồ không xa, quản gia Hà cầm áo khoác đau lòng nhìn ngài Hà đang ngồi dưới gốc cây câu cá, từ lúc trở về cho đến giờ ngài cứ ngồi ở đó, từ trưa ngồi đến chiều, thức ăn mang đến không động vào cũng chẳng bảo mang đi
Quản gia Hà nhìn sắc trời u ám, khom lưng đặt3chiếc áo khoác mà từ đầu đến cuối ngài Hà chẳng thèm nhìn đến xuống bên cạnh: “Tôi đi xem phu nhân và lão gia về chưa.” Cứ tiếp tục thế này chắc chắn sẽ bị bệnh, ông tùy tiện tìm một người đến khuyên ngài cũng được
Thư ký Thi ở bên cạnh thở dài: “Vừa gọi điện thoại rồi, không có ai ở nhà, dù có ở nhà thì đã sao, chưa chắc bọn họ đã khuyên được ngài ấy.”
“Vẫn còn có một tia hi vọng, cô gái mà Tiểu Mã nói đã tìm người xác nhận chưa?”
“Xác nhận rồi.” Bạn gái trong thời gian nghỉ ngơi của ngài Hà.
Quản gia Hà nhìn sang dáng vẻ không ổn của anh: “Có thật không đẩy, ngài Hà thật sự thích cô gái đó sao.” “Có lẽ là vậy.” “Nếu ngài ấy thích thì cứ đi nói chuyện với cô ấy, bảo cô ấy ở bên cạnh ngài ấy một thời gian đi...”
“Nếu quản gia Hà ra tay thì tôi không có ý kiến, cần giúp đỡ gì thì cứ nói với tôi.” Chiều nay anh ta có hỏi thăm, biết được cô ấy đã có bạn trai, anh ta cũng gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy đã rất lễ phép mà từ chối đề nghị của anh ta.
Quản gia Hà không vui nhìn thư ký Thi, anh ta định không dính líu đến đây mà! Một cô gái có thể tác động đến tâm trạng của ngài ấy, anh ta định để ông ta đối phó, xảy ra chuyện thì để ông ta gánh vác, có công thì cùng chia, đúng là càng ngày càng biết tính toán.
Quản gia Hà lập tức nổi giận, ông ta không xác định được ngài ấy sẽ chìm đắm trong cảm xúc này bao lâu, hơn nữa một người phụ nữ có thể làm lay động cảm xúc của ngài, thật sự không dễ giải quyết, chuyện này giải quyết xong không thấy thương, nhưng làm không tốt sẽ bị phạt nặng.
Lỡ bên nữ vô ý, còn bọn họ cứ thúc đẩy, cô gái có thể tác động đến ngài chỉ cần thổi nhẹ một cái bên gối thì bọn họ liền bị sa thải ngay, cách duy nhất là khiến ngài Hà mau chóng từ bỏ, khiến cô gái không biết điều kia vĩnh viễn không có khả năng xuất hiện.
Quản gia Hà cầm máy bộ đàm lên: “Vĩ độ 37, kinh độ 42,mở gió ấm.” Haiz, ông nhìn ngài Hà lớn thế này rồi, cũng chưa từng thấy ngài ấy như vậy, hi vọng cô gái ấy có thể tự mình thu xếp ổn thỏa.
“Vâng.”
Lúc trời vừa hừng sáng, Hà Mộc An nghiêm nghị cầm thùng nước chưa thu hoạch được gì chậm rãi trở về, nhìn như chẳng có gì khác thường.
Cô vừa xoay người đi thì đã thích người khác, dù anh không muốn thừa nhận, nhưng sau khi phân tích cả đêm thì cũng không thể không tự nói với bản thân, trong lòng cô bây giờ hoàn toàn không có anh.
Anh không cổ suy nghĩ việc cô có mục đích gì khi bắt đầu một chuyện tình cảm mới, có phải cũng giống như anh lúc trước, chỉ muốn có thêm người để sai bảo, anh cơ bản không phải là người không thể thay thế, chỉ là năm đó đúng lúc anh không quá thận trọng mà chấp nhận sự theo đuổi của cô, vốn không phải là anh có sức hấp dẫn, không phải là cô yêu anh, mà là đúng lúc xuất hiện, bản thân anh chẳng là gì cả!
Hà Mộc An xách thùng nước bước từng bước trên thảm cỏ vừa bừng tỉnh lúc sáng sớm, phát ra âm thanh xào xạc
Nhắc nhở mình như vậy, không cho phép mình lại ra tay, một người phụ nữ không yêu anh, dù anh có thích thì cũng không được hạ thấp bản thân! Cô tình nguyện ở bên cạnh một người đàn ông trông chẳng ra sao, đó là chuyện của cô! Lẽ nào anh cho rằng mất đi cô thì mất đi cả thế giới, cứ mặt dày từ bỏ tự tôn mà theo đuổi trở lại, không có cô thì không hạnh phúc, vậy thì quá xem thường những gì anh đang có hiện tại, anh không hề cảm thấy không có người phụ nữ đó, bản thân sẽ không hạnh phúc bằng một người đàn ông khác!
Xem người phụ nữ được mình thích là cỏ dại rồi vứt đi thì đã sao! Anh vẫn là anh, không thiếu một miếng thịt nào, càng đừng mong anh sẽ vì cô mà ngốc nghếch từ bỏ mọi thứ, nghĩ rằng anh ngoài tiền thì không có gì khác, ngoài quyền thế thì chẳng còn gì nữa, ngược lại, sự tồn tại của hai thứ đó khiến anh cảm thấy bản thân mình quan trọng.
Lạch cạch
Hà Mộc An bị một cây mây dài quấn lấy chân, cơ thể cao lớn ngã nhoài dưới đất, dù như vậy cũng không lay động được biểu cảm lạnh lùng trên mặt anh.
“Ngài sao thế?” Sao trên người dính bùn thế này? Hà Mộc An bình tĩnh bước lên lầu, giọng nói không nhanh không châm: “San bằng hết tất cả những loại thực vật dây leo sau núi!” Không cần phải giữ nguyên sinh thái ban đầu
Hà Mộc An trở về phòng sách, mở tivi, tất cả video camera giám sát lúc năm giờ ba mươi sáng mất đi năm phút.
Hạ Diệu Diệu từ phòng làm việc của Phó tổng đi ra, âm thầm ho một tiếng, chớp mắt liền trở lại dáng vẻ mỉm cười đứng đắn.
“Chị Hạ, chào buổi sáng.” “Chào.”
“Chủ biên Hạ, chào buổi sáng.”
“Chào.”
Y Đóa ở bên cạnh đi qua, mỉa mai nhìn cô một cái: “Đi nịnh bợ à?” “Nịnh bợ mỗi ngày, vui thẻ thăng thiên.”
“Hạ Diệu Diệu, bảo cô làm việc dưới trướng của một con bé chuyện gì cũng không biết, cô vui lắm đúng không?”
“Đúng vậy, cấp trên ngu ngốc sẽ càng thể hiện rõ sự thông minh của quan viên nhiếp chính mà.”
“Hạ Diệu Diệu! Không ngờ cô lại thừa nhận chuyện này như vậy.”
“Không thừa nhận thì phải làm sao, chắc tôi cũng phải tìm cấp trên của cấp trên của cấp trên để xem xem có vị Tổng Giám đốc nào để mắt đến mình không.” Hạ Diệu Diệu nói xong thì xoay người bỏ đi, khi đi được một lát thì đột nhiên suy nghĩ, nếu cảnh cô và Hà Mộc An ăn cùng nhau bị mọi người thấy được, liệu có thật sự có thể làm Tổng Giám đốc hay không?
Tổng Giám đốc à? Tiền lương hằng năm đến vài triệu, có xe có nhà, đó là thứ cổ đang rất cần, huống hồ gì năng lực làm việc của cô không tệ, nếu Đàm Ngữ có thể dựa vào một ánh nhìn mà thăng chức, tại sao cô không thể vì bản thân mà tìm cách mưu cầu một ít lợi ích
Hơn nữa, hơn nữa cổ có năng lực nói chuyện, đáng tin cậy hơn Đàm Ngữ bây giờ.
“Chủ biên Hạ, chị vào đây một chút.”
Hạ Diệu Diệu quay đầu nhìn lại: Tại sao cô phải ra tay với một người chẳng biết gì cả, còn phải nhìn sắc mặt quan lớn đàn áp người của cô ta, có khi cô ta thật sự ngồi vững vị trí đó mà còn nhớ đến ân tình của cô, muốn đưa cô lên chức.
Nhưng được nhìn trúng thì chuyện đó đơn giản hơn nhiều, chào hỏi sao? Hỏi thăm một câu? Đó thật sự là điều có lợi
Đàm Ngữ ngồi ở vị trí chủ tọa nhìn xuống Hạ Diệu Diệu: “Tôi không nghĩ đề án của chị có thể thông qua, mấy ngày trước chị nghỉ phép, có lẽ không biết được ý của cấp trên, Mị Lực phải tiến hành điều chỉnh toàn diện, quan hệ giữa chúng ta và Hồng Đại sau này cũng sẽ thay đổi, không thể vì một người là chị mà gây ra rắc rối không vui với Hồng Đại, chị có hiểu không?” Vì vậy..
cô ta ám chỉ phương thức phối quần áo của tiểu tam không biết xấu hổ" Hàn Tùng Song không thể đăng bài? “Chủ biển Hạ, tôi biết chị vì chuyện của con gái mà có chút hiểu lầm với biên tập Hàn của Hồng Đại, điểm này tôi rất hiểu, vì chuyện này tôi cũng đã đấu tranh với cấp trên giúp chị, nhưng ý của Tổng Giám đốc tôi nghĩ là chị cũng hiểu, ông ấy bảo tôi nói chuyện lại với chị, dù sao bây giờ có thể bàn bạc rất nhiều chuyện, biên tập Hàn cũng đồng ý xin lỗi chị, chị có thể...”
“Đàm tổng, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa nhận được lời xin lỗi của cô ta.”
“Chị đã thay đổi thủ đoạn pháp luật, không cần đến mức trên nội dung tạp chí cũng không tha cho người ta.”
“Tôi làm gì cô ta, tôi chỉ viết về cách phối trang sức của các nhóm người có thu nhập khác nhau, cách ăn mặc của cô ta có liên quan đến sự phân chia thu nhập, tôi có làm gì đâu.”
“Chủ biển Hạ, có đôi lúc lùi một bước là có lợi cho chị, cấp trên sẽ ghi nhớ lần hi sinh này của chị, con đường thăng tiến sau này sẽ xem trọng chị.” Vậy nên, cô đem suy nghĩ của cô đẩy lên đầu tôi, tại sao tôi phải lùi bước: “Tôi không cảm thấy bản thảo của tôi có vấn đề.”
“Chủ biên Hạ, đừng cố chấp như vậy, nghe nói Hàn Tùng Song gửi lên cấp trên một bài phỏng vấn nhưng không được thông qua, hoàn cảnh của cô ta bây giờ cũng rất khó khăn, thư luật sư của chị bên Hồng Đại cũng rất xem trọng, nhất định sẽ cho chị một câu trả lời, chị hà tất khiến cô ta thân bại danh liệt.”
“Lúc cô ta đăng bài về con gái tôi tại sao không nghĩ đến chuyện con gái tôi có bị thân bại danh liệt hay không, sau này con gái tôi có bạn trai rồi kết hôn, lúc đó sẽ bị người ta đào ra quá khứ không hay ho này thì đẹp mặt lắm sao!” Đã thời buổi nào rồi còn đào bới quá khứ của con gái chị, chuyện nhỏ như vậy không ai nhắc thì cũng chẳng ai nhớ, Đàm Ngữ thấy không thuyết phục được cô, lập tức chuyển đề tài: “Con gái chị rất đáng yêu.”
“Cảm ơn.”
“Cô ta cũng hi vọng chị có thể nhân nhượng cho qua.”
“Cô hỏi cô ta rồi sao?”
Đàm Ngữ đột nhiên cứng họng, cô ta đã nhìn ra thái độ không dễ dàng bỏ qua cho người của Hồng Đại của Hạ Diệu Diệu, Đàm Ngữ thở dài, lập tức đưa ra quyết định, đây là cơ hội rất tốt để lôi kéo nhân tâm, nếu cô ta có thể ra sức đấu tranh với cấp trên giúp Hạ Diệu Diệu đăng nội dung tuần này, cấp trên có lẽ sẽ suy nghĩ ý kiến của cô ta
Nếu mục đích của Hạ Diệu Diệu đạt được, sau này cũng sẽ giúp cô ta, đây là chuyện có lợi cho hai bên.
Đàm Ngữ nghĩ đến đây thì hít thật sâu một hơi: “Ừ, chuyện này tôi sẽ vì chị mà...”
“Không dám phiền Phó tổng, tôi sẽ đích thân nói chuyện với Tổng Giám đốc.”
“Vậy tôi đợi tin tốt của chủ biên Hạ, cũng mong chủ biên Hạ đừng quên, nếu có gì cần giúp đỡ thì tôi cũng rất sẵn sàng.” Hạ Diệu Diệu ngạc nhiên mỉm cười: “Cảm ơn.” Cô xoay người, đi đến cửa thì đột nhiên dừng lại mỉm cười nhìn Đàm Ngữ: “Đàm tổng, quần áo hôm nay phối rất đẹp.” Nói xong thì cô đóng cửa đi ra ngoài.
Ý của cô là gì, Đàm Ngữ vô thức nhìn xuống quần áo của mình, đây là đổ cô ta vừa mua hai hôm trước, trước kia không ít lần cô ta bị người ta xem thường, mấy hôm trước vì đám người đó nên cô ta có một ít tiền, nhưng cô ta cũng không dám dùng lung tung, nay đã ngồi lên vị trí này, cô ta mới nỡ mang đi mua một bộ đồ đàng hoàng, trước khi đến còn soi gương mấy lần để đảm bảo không có gì bất ổn, cùng một cấp bậc với tất cả mọi chủ biên ở đây, có gì đáng để cô ta nhắc đến.
Tại sao cô ta phải nhắc, Đàm Ngữ vốn dĩ rất tự tin vào quần áo trên người mình, nhưng vì câu nói lúc nãy của Hạ Diệu Diệu, cô ta vẫn không kiếm được mà cảm thấy cô đang nói ngược lại, ý là đang mỉa mai cô ta, cô ta liền đứng dậy đi soi gương, sau khi xác nhận không có vấn đề mới trở về bàn làm việc, hừ một tiếng, bắt đầu xử lý công việc hôm nay.
Sau này cô ta sẽ không vì chuyện quần áo mà để mọi người dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô ta!
Hạ Diệu Diệu và Y Đóa không chịu đứng về phía cô ta thì đã sao, đa phần mọi người đều thỏa hiệp với cô ta, hiện giờ cô ta đã tìm hiểu được phương thức hoạt động của tạp chí Mị Lực, tiếp theo sẽ nắm rõ, đợi khi cô ta nắm được thành viên nòng cốt của bộ phận phụ trách nội dung văn bản của tạp chí, thay đổi Hạ Diệu Diệu và Y Đóa - hai người không chịu giúp cô ta, là chuyện dễ như trở bàn tay.
Đám Cưới Hào Môn
“Anh nói với nó?” Cọp dạy cún con săn mồi thế nào?
“Em có tin, vấn đề của ba con bé anh chỉ nói một câu là có tác dụng hơn em nói một trăm câu hay không, em có tin không?”
Hạ Diệu Diệu cảm thấy khinh thường mà nhìn anh: “Vậy em thay Hà An cảm ơn anh?”
“Không phục có đúng không.” “Phục, xin hỏi anh Cao khi nào anh có thể dành chút thời gian quý báu của mình để nói tốt cho bà con bé vài câu?” “Vậy phải xem tâm trạng của anh đây.” Hạ Diệu Diệu không kiềm được mà kéo lấy lỗ2tai anh: “Em nhường anh một chút thì liền lên giọng đúng không.” Cao Trạm Vân nghiêm nghị nắm lấy tay cô: “Trẻ con đừng ra tay đánh người!” “Anh còn...”
Điện thoại của Cao Trạm Vân đột nhiên reo lên, Hạ Diệu Diệu vội vàng buông tay ra, căng thẳng nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh
Cao Trạm Vân kinh ngạc bắt máy, đến lúc nói xong, Hạ Diệu Diệu mới dám mở miệng: “Sao thế? Có tin tức gì?” Cao Trạm Vân nhìn Hạ Diệu Diệu đang căng thẳng.
Hạ Diệu Diệu lo lắng nhìn anh: “Anh nói đi chứ!” Cao Trạm Vận đột nhiên mỉm cười nhưng lại nhanh chóng thu lại
Trong mắt Hạ Diệu Diệu đột nhiên phát ra một lượng ánh sáng lấp lánh: “Tốt quá rồi! Người xấu đó bị bắt rồi đúng không! Tiểu Ngư an toàn rồi!”
Hạ Tiểu Ngư nghe thấy liền chạy7qua, Hạ Diệu Diệu lập tức nhảy lên ôm lấy cổ anh hôn anh một cái, rồi xoay người chạy qua chỗ Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư em có nghe thấy không, người xấu bị bắt rồi, chúng ta an toàn rồi, an toàn rồi!” Hạ Tiểu Ngư ra sức gật đầu, hai chị em vui mừng ôm lấy nhau, Tiểu Ngư đã khóc thút thít không nói nên lời, mấy ngày nay sống trong lo sợ, cuối cùng hôm nay mọi chuyện cũng đã qua, tốt quá rồi, cô không cần lo lắng sợ hãi nữa: “Em không sao rồi..
không sao rồi...” Cuối cùng cô cũng có thể ra ngoài, không còn bị bán nữa, không cần lo lắng sau khi ra ngoài sẽ không trở về được! Hạ Tiểu Ngư nhớ lại sự lo lắng hai ngày nay, cô khóc càng dữ dội hơn, cô rất sợ hãi.
Hạ Diệu9Diệu lau nước mắt cho em gái, khóe môi nở một nụ cười: “Ừ, chúng ta về nhà, chị sẽ nấu món ngon cho em, nhìn Tiểu Ngư nhà ta ốm thế này, đau lòng chết chị rồi.”
“Vâng, vâng, về nhà.“.
Cao Trạm Vân nhìn sắc trời bên ngoài, nhắc nhở: “Đã muộn thế này rồi, để mai hẵng về.” Hạ Diệu Diệu đẩy em gái lên lầu: “Ở nhà người khác không tiện, mau đi thu dọn đồ đạc rồi trở về.”
Cao Trạm Vân nhìn theo hướng hai bóng người biến mất, đây là căn nhà mà ông nội anh luôn muốn sang tên cho anh, do ba mẹ nên anh không cần đến, ở đây một đêm thật sự chẳng khác gì ở nhà mình, nhưng Diệu Diệu nói cũng không sai, anh vẫn chưa nhận ý tốt của ông nội, căn nhà này vẫn chưa là của anh:5“Thượng Thượng, đi thôi.”
Ánh trăng chiếu xuyên qua màn sương trên núi, soi bóng xuống mặt hồ trong veo, một đêm xuân thời tiết se lạnh, ánh trăng lạnh lẽo bất luận phát ra bao nhiêu ánh sáng cũng bị hồ nước u ám phản chiếu ra sự lạnh lẽo tĩnh mịch
Ánh đèn sau núi phát ra ánh sáng lạnh lẽo trong đêm xuân, âm thầm soi sáng nửa khu rừng rậm rạp, như một con thú to lớn đang há miệng chờ con mồi
Trên con đường nhỏ cách bờ hồ không xa, quản gia Hà cầm áo khoác đau lòng nhìn ngài Hà đang ngồi dưới gốc cây câu cá, từ lúc trở về cho đến giờ ngài cứ ngồi ở đó, từ trưa ngồi đến chiều, thức ăn mang đến không động vào cũng chẳng bảo mang đi
Quản gia Hà nhìn sắc trời u ám, khom lưng đặt3chiếc áo khoác mà từ đầu đến cuối ngài Hà chẳng thèm nhìn đến xuống bên cạnh: “Tôi đi xem phu nhân và lão gia về chưa.” Cứ tiếp tục thế này chắc chắn sẽ bị bệnh, ông tùy tiện tìm một người đến khuyên ngài cũng được
Thư ký Thi ở bên cạnh thở dài: “Vừa gọi điện thoại rồi, không có ai ở nhà, dù có ở nhà thì đã sao, chưa chắc bọn họ đã khuyên được ngài ấy.”
“Vẫn còn có một tia hi vọng, cô gái mà Tiểu Mã nói đã tìm người xác nhận chưa?”
“Xác nhận rồi.” Bạn gái trong thời gian nghỉ ngơi của ngài Hà.
Quản gia Hà nhìn sang dáng vẻ không ổn của anh: “Có thật không đẩy, ngài Hà thật sự thích cô gái đó sao.” “Có lẽ là vậy.” “Nếu ngài ấy thích thì cứ đi nói chuyện với cô ấy, bảo cô ấy ở bên cạnh ngài ấy một thời gian đi...”
“Nếu quản gia Hà ra tay thì tôi không có ý kiến, cần giúp đỡ gì thì cứ nói với tôi.” Chiều nay anh ta có hỏi thăm, biết được cô ấy đã có bạn trai, anh ta cũng gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy đã rất lễ phép mà từ chối đề nghị của anh ta.
Quản gia Hà không vui nhìn thư ký Thi, anh ta định không dính líu đến đây mà! Một cô gái có thể tác động đến tâm trạng của ngài ấy, anh ta định để ông ta đối phó, xảy ra chuyện thì để ông ta gánh vác, có công thì cùng chia, đúng là càng ngày càng biết tính toán.
Quản gia Hà lập tức nổi giận, ông ta không xác định được ngài ấy sẽ chìm đắm trong cảm xúc này bao lâu, hơn nữa một người phụ nữ có thể làm lay động cảm xúc của ngài, thật sự không dễ giải quyết, chuyện này giải quyết xong không thấy thương, nhưng làm không tốt sẽ bị phạt nặng.
Lỡ bên nữ vô ý, còn bọn họ cứ thúc đẩy, cô gái có thể tác động đến ngài chỉ cần thổi nhẹ một cái bên gối thì bọn họ liền bị sa thải ngay, cách duy nhất là khiến ngài Hà mau chóng từ bỏ, khiến cô gái không biết điều kia vĩnh viễn không có khả năng xuất hiện.
Quản gia Hà cầm máy bộ đàm lên: “Vĩ độ 37, kinh độ 42,mở gió ấm.” Haiz, ông nhìn ngài Hà lớn thế này rồi, cũng chưa từng thấy ngài ấy như vậy, hi vọng cô gái ấy có thể tự mình thu xếp ổn thỏa.
“Vâng.”
Lúc trời vừa hừng sáng, Hà Mộc An nghiêm nghị cầm thùng nước chưa thu hoạch được gì chậm rãi trở về, nhìn như chẳng có gì khác thường.
Cô vừa xoay người đi thì đã thích người khác, dù anh không muốn thừa nhận, nhưng sau khi phân tích cả đêm thì cũng không thể không tự nói với bản thân, trong lòng cô bây giờ hoàn toàn không có anh.
Anh không cổ suy nghĩ việc cô có mục đích gì khi bắt đầu một chuyện tình cảm mới, có phải cũng giống như anh lúc trước, chỉ muốn có thêm người để sai bảo, anh cơ bản không phải là người không thể thay thế, chỉ là năm đó đúng lúc anh không quá thận trọng mà chấp nhận sự theo đuổi của cô, vốn không phải là anh có sức hấp dẫn, không phải là cô yêu anh, mà là đúng lúc xuất hiện, bản thân anh chẳng là gì cả!
Hà Mộc An xách thùng nước bước từng bước trên thảm cỏ vừa bừng tỉnh lúc sáng sớm, phát ra âm thanh xào xạc
Nhắc nhở mình như vậy, không cho phép mình lại ra tay, một người phụ nữ không yêu anh, dù anh có thích thì cũng không được hạ thấp bản thân! Cô tình nguyện ở bên cạnh một người đàn ông trông chẳng ra sao, đó là chuyện của cô! Lẽ nào anh cho rằng mất đi cô thì mất đi cả thế giới, cứ mặt dày từ bỏ tự tôn mà theo đuổi trở lại, không có cô thì không hạnh phúc, vậy thì quá xem thường những gì anh đang có hiện tại, anh không hề cảm thấy không có người phụ nữ đó, bản thân sẽ không hạnh phúc bằng một người đàn ông khác!
Xem người phụ nữ được mình thích là cỏ dại rồi vứt đi thì đã sao! Anh vẫn là anh, không thiếu một miếng thịt nào, càng đừng mong anh sẽ vì cô mà ngốc nghếch từ bỏ mọi thứ, nghĩ rằng anh ngoài tiền thì không có gì khác, ngoài quyền thế thì chẳng còn gì nữa, ngược lại, sự tồn tại của hai thứ đó khiến anh cảm thấy bản thân mình quan trọng.
Lạch cạch
Hà Mộc An bị một cây mây dài quấn lấy chân, cơ thể cao lớn ngã nhoài dưới đất, dù như vậy cũng không lay động được biểu cảm lạnh lùng trên mặt anh.
“Ngài sao thế?” Sao trên người dính bùn thế này? Hà Mộc An bình tĩnh bước lên lầu, giọng nói không nhanh không châm: “San bằng hết tất cả những loại thực vật dây leo sau núi!” Không cần phải giữ nguyên sinh thái ban đầu
Hà Mộc An trở về phòng sách, mở tivi, tất cả video camera giám sát lúc năm giờ ba mươi sáng mất đi năm phút.
Hạ Diệu Diệu từ phòng làm việc của Phó tổng đi ra, âm thầm ho một tiếng, chớp mắt liền trở lại dáng vẻ mỉm cười đứng đắn.
“Chị Hạ, chào buổi sáng.” “Chào.”
“Chủ biên Hạ, chào buổi sáng.”
“Chào.”
Y Đóa ở bên cạnh đi qua, mỉa mai nhìn cô một cái: “Đi nịnh bợ à?” “Nịnh bợ mỗi ngày, vui thẻ thăng thiên.”
“Hạ Diệu Diệu, bảo cô làm việc dưới trướng của một con bé chuyện gì cũng không biết, cô vui lắm đúng không?”
“Đúng vậy, cấp trên ngu ngốc sẽ càng thể hiện rõ sự thông minh của quan viên nhiếp chính mà.”
“Hạ Diệu Diệu! Không ngờ cô lại thừa nhận chuyện này như vậy.”
“Không thừa nhận thì phải làm sao, chắc tôi cũng phải tìm cấp trên của cấp trên của cấp trên để xem xem có vị Tổng Giám đốc nào để mắt đến mình không.” Hạ Diệu Diệu nói xong thì xoay người bỏ đi, khi đi được một lát thì đột nhiên suy nghĩ, nếu cảnh cô và Hà Mộc An ăn cùng nhau bị mọi người thấy được, liệu có thật sự có thể làm Tổng Giám đốc hay không?
Tổng Giám đốc à? Tiền lương hằng năm đến vài triệu, có xe có nhà, đó là thứ cổ đang rất cần, huống hồ gì năng lực làm việc của cô không tệ, nếu Đàm Ngữ có thể dựa vào một ánh nhìn mà thăng chức, tại sao cô không thể vì bản thân mà tìm cách mưu cầu một ít lợi ích
Hơn nữa, hơn nữa cổ có năng lực nói chuyện, đáng tin cậy hơn Đàm Ngữ bây giờ.
“Chủ biên Hạ, chị vào đây một chút.”
Hạ Diệu Diệu quay đầu nhìn lại: Tại sao cô phải ra tay với một người chẳng biết gì cả, còn phải nhìn sắc mặt quan lớn đàn áp người của cô ta, có khi cô ta thật sự ngồi vững vị trí đó mà còn nhớ đến ân tình của cô, muốn đưa cô lên chức.
Nhưng được nhìn trúng thì chuyện đó đơn giản hơn nhiều, chào hỏi sao? Hỏi thăm một câu? Đó thật sự là điều có lợi
Đàm Ngữ ngồi ở vị trí chủ tọa nhìn xuống Hạ Diệu Diệu: “Tôi không nghĩ đề án của chị có thể thông qua, mấy ngày trước chị nghỉ phép, có lẽ không biết được ý của cấp trên, Mị Lực phải tiến hành điều chỉnh toàn diện, quan hệ giữa chúng ta và Hồng Đại sau này cũng sẽ thay đổi, không thể vì một người là chị mà gây ra rắc rối không vui với Hồng Đại, chị có hiểu không?” Vì vậy..
cô ta ám chỉ phương thức phối quần áo của tiểu tam không biết xấu hổ" Hàn Tùng Song không thể đăng bài? “Chủ biển Hạ, tôi biết chị vì chuyện của con gái mà có chút hiểu lầm với biên tập Hàn của Hồng Đại, điểm này tôi rất hiểu, vì chuyện này tôi cũng đã đấu tranh với cấp trên giúp chị, nhưng ý của Tổng Giám đốc tôi nghĩ là chị cũng hiểu, ông ấy bảo tôi nói chuyện lại với chị, dù sao bây giờ có thể bàn bạc rất nhiều chuyện, biên tập Hàn cũng đồng ý xin lỗi chị, chị có thể...”
“Đàm tổng, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa nhận được lời xin lỗi của cô ta.”
“Chị đã thay đổi thủ đoạn pháp luật, không cần đến mức trên nội dung tạp chí cũng không tha cho người ta.”
“Tôi làm gì cô ta, tôi chỉ viết về cách phối trang sức của các nhóm người có thu nhập khác nhau, cách ăn mặc của cô ta có liên quan đến sự phân chia thu nhập, tôi có làm gì đâu.”
“Chủ biển Hạ, có đôi lúc lùi một bước là có lợi cho chị, cấp trên sẽ ghi nhớ lần hi sinh này của chị, con đường thăng tiến sau này sẽ xem trọng chị.” Vậy nên, cô đem suy nghĩ của cô đẩy lên đầu tôi, tại sao tôi phải lùi bước: “Tôi không cảm thấy bản thảo của tôi có vấn đề.”
“Chủ biên Hạ, đừng cố chấp như vậy, nghe nói Hàn Tùng Song gửi lên cấp trên một bài phỏng vấn nhưng không được thông qua, hoàn cảnh của cô ta bây giờ cũng rất khó khăn, thư luật sư của chị bên Hồng Đại cũng rất xem trọng, nhất định sẽ cho chị một câu trả lời, chị hà tất khiến cô ta thân bại danh liệt.”
“Lúc cô ta đăng bài về con gái tôi tại sao không nghĩ đến chuyện con gái tôi có bị thân bại danh liệt hay không, sau này con gái tôi có bạn trai rồi kết hôn, lúc đó sẽ bị người ta đào ra quá khứ không hay ho này thì đẹp mặt lắm sao!” Đã thời buổi nào rồi còn đào bới quá khứ của con gái chị, chuyện nhỏ như vậy không ai nhắc thì cũng chẳng ai nhớ, Đàm Ngữ thấy không thuyết phục được cô, lập tức chuyển đề tài: “Con gái chị rất đáng yêu.”
“Cảm ơn.”
“Cô ta cũng hi vọng chị có thể nhân nhượng cho qua.”
“Cô hỏi cô ta rồi sao?”
Đàm Ngữ đột nhiên cứng họng, cô ta đã nhìn ra thái độ không dễ dàng bỏ qua cho người của Hồng Đại của Hạ Diệu Diệu, Đàm Ngữ thở dài, lập tức đưa ra quyết định, đây là cơ hội rất tốt để lôi kéo nhân tâm, nếu cô ta có thể ra sức đấu tranh với cấp trên giúp Hạ Diệu Diệu đăng nội dung tuần này, cấp trên có lẽ sẽ suy nghĩ ý kiến của cô ta
Nếu mục đích của Hạ Diệu Diệu đạt được, sau này cũng sẽ giúp cô ta, đây là chuyện có lợi cho hai bên.
Đàm Ngữ nghĩ đến đây thì hít thật sâu một hơi: “Ừ, chuyện này tôi sẽ vì chị mà...”
“Không dám phiền Phó tổng, tôi sẽ đích thân nói chuyện với Tổng Giám đốc.”
“Vậy tôi đợi tin tốt của chủ biên Hạ, cũng mong chủ biên Hạ đừng quên, nếu có gì cần giúp đỡ thì tôi cũng rất sẵn sàng.” Hạ Diệu Diệu ngạc nhiên mỉm cười: “Cảm ơn.” Cô xoay người, đi đến cửa thì đột nhiên dừng lại mỉm cười nhìn Đàm Ngữ: “Đàm tổng, quần áo hôm nay phối rất đẹp.” Nói xong thì cô đóng cửa đi ra ngoài.
Ý của cô là gì, Đàm Ngữ vô thức nhìn xuống quần áo của mình, đây là đổ cô ta vừa mua hai hôm trước, trước kia không ít lần cô ta bị người ta xem thường, mấy hôm trước vì đám người đó nên cô ta có một ít tiền, nhưng cô ta cũng không dám dùng lung tung, nay đã ngồi lên vị trí này, cô ta mới nỡ mang đi mua một bộ đồ đàng hoàng, trước khi đến còn soi gương mấy lần để đảm bảo không có gì bất ổn, cùng một cấp bậc với tất cả mọi chủ biên ở đây, có gì đáng để cô ta nhắc đến.
Tại sao cô ta phải nhắc, Đàm Ngữ vốn dĩ rất tự tin vào quần áo trên người mình, nhưng vì câu nói lúc nãy của Hạ Diệu Diệu, cô ta vẫn không kiếm được mà cảm thấy cô đang nói ngược lại, ý là đang mỉa mai cô ta, cô ta liền đứng dậy đi soi gương, sau khi xác nhận không có vấn đề mới trở về bàn làm việc, hừ một tiếng, bắt đầu xử lý công việc hôm nay.
Sau này cô ta sẽ không vì chuyện quần áo mà để mọi người dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô ta!
Hạ Diệu Diệu và Y Đóa không chịu đứng về phía cô ta thì đã sao, đa phần mọi người đều thỏa hiệp với cô ta, hiện giờ cô ta đã tìm hiểu được phương thức hoạt động của tạp chí Mị Lực, tiếp theo sẽ nắm rõ, đợi khi cô ta nắm được thành viên nòng cốt của bộ phận phụ trách nội dung văn bản của tạp chí, thay đổi Hạ Diệu Diệu và Y Đóa - hai người không chịu giúp cô ta, là chuyện dễ như trở bàn tay.
Đám Cưới Hào Môn
Đánh giá:
Truyện Đám Cưới Hào Môn
Story
Chương 210: Ba ruột của thượng thượng
10.0/10 từ 16 lượt.