Đám Cưới Hào Môn
Chương 192: Chuyện ở hoa hàng (13)
117@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hà Mộc An hít một hơi thật sau, lấy lại tinh thần, lại là tác phong của người đàn ông trụ cột của tập đoàn Hoà Mộc, anh rút điện thoại ra, bấm số, giọng lạnh lùng: “Gửi cho tôi số điện thoại của Hạ Diệu Diệu.” Anh nhắc đến cô một cách quyết đoán, vẻ dương dương tự đắc.
Vương Phong Long sững người, vội vàng nói: “Anh đợi một chút, hai phút nữa tôi sẽ gửi cho anh.” Rồi anh ta gọi điện ngay cho Trương Tấn Xảo.
Trương Tấn Xảo không nghe máy, dù là di động hay điện thoại bàn ở công ty, sau khi thấy hiển thị số điện thoại, cô đều không nghe.
Vương Phong Long cau mày gọi cho Tiền Quân.
Tiền Quân không nói gì, ngay lập tức hỏi giúp, số điện thoại2đó là do anh ta xin từ chỗ Linh tiểu thư
Về việc tại sao anh không tìm Hà tiên sinh để nói về Linh tiểu thư, rất rõ ràng rằng, bọn họ không có tư cách tán phát trước mặt Hà tiên sinh, nói nhiều thêm cũng chỉ khiến sự giao tiếp sau đó càng trở nên khó xử, việc anh có thể làm chỉ là đợi, đợi Hà An tìm đến Linh tiểu thư.
Tiền Quân phấn khích hét lên, không phụ công anh ta gần đây bay qua bay lại giữa hai nơi, số tiền đầu tư của anh ta sắp có hồi báo rồi! Hà Mộc An sẽ không cho người điều tra cô, ngầm ngầm theo dõi cuộc sống riêng tư, chỉ khiến cô càng thêm phản cảm, không có lý do gì để9anh gây nên một kết quả thảm hại, khi quân bài trong tay đang đẹp thế này
Hà Mộc An có chút nôn nóng hồi hộp, và cả sự phấn khích không che giấu nổi vì tương tác nhỏ sắp tới với Diệu Diệu, nhưng tất cả sự phấn khích đó đều ẩn giấu trong chiếc xế hộp đang chạy bon bon trên đường, được bao bọc hoàn hảo trong không gian của riêng mình, không để ai có cơ hội nhìn trộm.
Mã “mặt sẹo” quả thật không thể tin được vào vận may của mình, hắn ta làm chuyện này, vốn dĩ không có chút hi vọng gì, bỗng nhiên lại nhận được món quà to lớn từ Lục lão gia, quả thật là một món quà lớn
Một số tiền mặt tuyệt đối sẽ không lưu thông6trên thị trường, thậm chí còn những công cụ bạo lực loại mới nhất, khốn khiếp, cả đời hắn ta không ngờ rằng mấy thứ đổ đó còn có thể hào nhoáng lộng hành như vậy, đến lúc xông trận, không biết chừng, một người có thể hạ gục cả bang khác
Điện thoại gọi đến lại càng nhanh hơn: “Anh Mã vất vả rồi, anh Mã có yêu cầu gì có thể nói với Lục lão gia.” Họ Mã vốn hống hách bá đạo, trước Lục lão gia, cũng mỉm cười khúm núm: “Có thể làm được việc giúp Lục gia là vinh hạnh của tiểu đệ, có việc gì, chỉ cần Lục gia phó thác, em nhất định sẽ cung kính phục mệnh làm đến cùng.”
Khốn khiếp, đúng là phát tài rồi, từ nay về sau0còn ai dám nói nhà họ Mã đây chỉ là tên nhãi nhép, có những thứ này, có số tiền này rồi, dãy hàng ở con phố bên cạnh, thì chắc chắn hắn ta sẽ giết chết được Di Nguyệt! Nhưng hình như hắn ta không có lý do gì để giết chết Di Nguyệt, năm đó, Di Nguyệt cũng đã nói đỡ cho hắn ta! Giết chết người khác cũng vậy thôi! Chuyện Mã “mặt sẹo” bảo vệ được một cô gái, dược Lục lão gia trọng vọng lan truyền khắp nơi, chẳng khác gì cá chép hoá rồng, chim công hoá phượng hoàng, tên ăn mày lên làm thái giám, khắp cả giới đều đang truyền tụng, những người ghen tị ngưỡng mộ thèm thuồng có thể xếp thành một hàng dài
Họ đều muốn thông7qua chuyện cô Ba nhà họ Hạ này, để gần gũi hơn với anh lớn.
Bên này bàn tán sôi nổi, trong nội bộ Hoa Hàng, cũng nóng không kém
Hạ Vũ đã lấy lại điện thoại, nhưng người thích sinh chuyện dường như không để ý chút gì đến điều đó, chỉ muốn dẫm người ta đến cùng
Lâm Vân Huyền một lòng một dạ chắc chắn Hạ Vũ có vấn đề, sao anh ta không có vấn đề cho được, những lời đồn đại nhảm nhí khi Hạ Vũ học năm nhất, những chuyện đó có liên quan gì đến Lâm Văn Huyên
Đáng ghét! Sao vẫn chưa thấy tin tức gì về chuyện của Hạ Tiểu Ngư Không muốn nhận tiền nữa có phải không! “Cô ta cậy mình giàu sang ức hiếp người khác, chuyện kẻ thứ ba bị bắt quả tang là có thật, bám lấy bạn trai người khác coi là của mình, đúng là đồ mặt dày”
“Cô ta dựa vào đâu mà được chị Phó dẫn dắt, chị Phó không muốn dẫn dắt người mới, ai mà không biết, chỉ mỗi cô ta đặc biệt, mỗi cô ta hơn người, mặt dày bảo cấp trên gây áp lực cho chị Phó, chị Phó không thể không nhận đội được gọi là tinh anh đợt này, kết quả thể nào, lần đầu bay đã gây phiền phức cho chị Phó.” “Thảo nào làm kẻ thứ ba mà vẫn có thể vênh váo như vậy, hoá ra là lộng hành quen rồi.”
Lâm Vân Huyên có nhẫn nại đến đâu thì cũng không chịu được những lời đồn đại ngày càng khó nghe của những người bên cạnh, cứ như ai cũng đã thò sẵn đầu ra đợi cười vào mặt cổ ta
Cô ta đẩy mạnh của nhà vệ sinh: “Anh ấy đã chia tay với Hạ Tiểu Ngư rồi, là do Hạ Tiểu Ngư không chịu thừa nhận!” Hạ Vũ! Hạ Tiểu Ngư! Các người cứ đợi đấy!
Trước đó một ngày, cũng chính là thứ Bảy, đúng là Hạ Tiểu Ngư đã nhận được cuộc gọi chia tay của Giang Hồng Triết, Hạ Tiểu Ngữ cũng khóc hết nước mắt trong điện thoại, đau lòng đến mức thức suốt đêm viết một đoạn blog thất tình dài thê thảm, khiến người ta biết được rằng nỗi đau của mình lớn thể nào, cổ cao thượng vĩ đại, cuối cùng quyết định ra khỏi cuộc chơi.
Khi Hạ Vũ nghe vậy, chỉ muốn đạp chết cô em gái, anh ta vốn đã sẵn sàng đến tìm gặp Lâm Vân Huyền xin lỗi vì chuyện của em gái mình, kết quả cô lại một lần nữa đổ thêm dầu vào lửa!
Vẫn chưa chơi đã hay sao! Không đắc tội người ta đến cùng thì không chịu đúng không! Đổ ngu ngốc!
Nỗi lo của Hạ Vũ không phải không có lí, những kẻ ngồi lê đôi mép có blog của Cá Phi Thiên, sẽ chẳng “nhìn rõ chuyện” như Hạ Vũ
Bọn họ sẽ rất thương cảm cho cô bé lọ lem nhà họ Hạ, bị người ta đùa cợt tình cảm xong một phát đá đi, còn về kẻ thứ ba, lợi dụng địa vị thân phận của mình mà cướp đoạt tình yêu của người khác, chắc chắn sẽ không tiếc những lời phỉ báng khó nghe
Những người trẻ tuổi thì đồng tình thương cảm
Những nhân viên lớn tuổi hơn thì cảm thấy, những người trẻ tuổi bây giờ, đúng là nhìn người biết mặt không biết lòng, thiên kim tiểu thư, đi cửa sau mà còn càng ngày càng vênh váo! Lâm Vân Huyên tức đến phát khóc, Hạ Tiểu Ngư là cái thá gì, cô sao có thể coi là bạn gái của Giang Hồng Triết, mà lúc này lại có thể khiến cho cô ta khó xử thế này! Ngay cả đến việc bọn họ chia tay chính thức, người ta cũng có thể liên tưởng đến sự bất nhân bất nghĩa của cô ta, cô ta đã làm gì chứ, trừ mỗi chuyện đó ra! Cô ta còn không thèm để ý đến Hạ Tiểu Ngư là thứ nhãi nhép gì! Kết quả cô gây chuyện hết lần này đến lần khác! Nên đừng trách cô ta không nương tay!
Lâm Vân Huyên nén giận gọi điện cho người cô ta tìm, chỉ làm nhục cô là còn nhẹ, có lẽ nên làm nhục cô thật nhiều lần rồi bán cổ đi! Nhưng không ngờ đầu dây bên kia lại không có ai nghe máy, cô ta tức đến mức ném điện thoại đi, cái đồ “cầm tiền bỏ chạy” chết tiệt! Đúng là chuyện gì cũng không được như ý, chuyện gì cũng khiến cô ta phiền lòng! Kì thực tập của bọn họ đã sắp kết thúc, cứ để những lời đồn đại này lan truyền, thì sau này cô ta làm sao có thể ngẩng cao đầu ở Hoa Hàng, chú Hoàng sẽ nhìn cô ta, nhìn nhà họ Lâm như thế nào
Lâm Vân Huyên lau nước mắt, thần sắc kiên định, Hoa Hàng là ước mơ của cô ta, cô ta không thể bỏ cuộc, vậy thì chỉ có thể khiến những người vướng mắt cô ta cút hết đi, xem ai còn dám nhiều lời! Bảo cô ta lộng hành vênh váo! Vậy thì cô ta lộng hành thật! Lâm Vân Huyên gọi điện ngay cho ba mình
Ông Lâm nghe xong, còn tức giận hơn cả con gái! Đứa con gái mà ông ta đã yêu chiều nâng niu từ nhỏ, có bao giờ phải tủi thân như thế này! Đến nay nó bị người ta ức hiếp! Hơn nữa quan hệ giữa Giang Hồng Triết và con gái ông ta vốn dĩ vẫn rất tốt, bỗng từ đầu xuất hiện kẻ thứ ba! Chỉ cần nói đến đống ảnh đó thôi, ai dám nói không phải sự sắp đặt của cô gái kia, đúng là tâm địa nham hiểm, ức hiếp con gái ông ta đến cùng!
Ông Lâm vốn dĩ không cần thông qua Giám đốc Hoàng, đối phó với những nhân vật thấp cổ bé họng này, cần gì phải kinh động đến người nắm quyền Hoa Hàng, như vậy quá xem nhẹ họ rồi.
Ông Lâm nổi giận đùng đùng, gọi điện ngay cho Giám đốc Quan của bộ phận Nhân sự: “Cho anh ta cút ngay, làm loạn trật tự nhân viên, nhân phẩm không trong sạch, đánh giá của mọi người rất xấu, nhân viên như vậy, các anh nhận vào làm gì! Nhất định phải đi!” Không thì công ty nhỏ vừa thành lập của con trai nhà họ Quan không cần phải hợp tác với Lâm thị nữa!
“Dựa vào đâu!” Cấp trên trực tiếp của Tiểu Vũ, Giám đốc Phùng không thực hiện
Dựa vào chức vị của mình, ông phản bác đối phương: “Cậu ấy làm việc chăm chỉ, không nhiều lời, làm tròn bổn phận, nói đuổi là đuổi sao! Luật lao động là thứ để trưng bày sao?” Ông ta cũng đã nghe đến những lời đồn đại ấy rồi, nhưng thể thì đã sao, đừng nói Hạ Vũ không phải loại người đó, chỉ cần nhìn biểu hiện của Hạ Vũ trong chuyện này, cũng biết rằng đó là một chàng trai chín chắn, tâm thể kiên định, người như vậy làm việc ở bộ phận Quản lý an toàn, rất vừa ý ông ta
“Thế thì cứ để những lời khó nghe ấy đồn đại tiếp! Anh xem những người bên dưới, vì cậu ta, mà trở nên như thế nào rồi, cả ngày chỉ biết truyền nhau những lời đồn đại nhảm nhí, ảnh hưởng nghiêm trọng đến trình tự công tác.” “Không liên quan gì đến Tiểu Ngư! Là do bọn họ không giữ được mồm của mình, muốn đuổi thì đuổi bọn họ ấy!” “Lão Phùng! Anh đừng cậy mình lớn tuổi ép người! Anh dám nói Hạ Vũ không có vấn đề!“.
“Cậu ấy có vấn đề không tôi không biết, nhưng công việc của cậu ấy không có vấn đề gì cả! Tôi cho rằng khai trừ một nhân viên như vậy là tổn thất của Hoa Hàng, là cấp trên trực tiếp, tôi có quyền quyết định tuyệt đối với việc đi hay
của cậu ấy, tôi không đồng ý!” Ông ta biết về gia đình của Tiểu Vũ, nếu như không có công việc này, tiền đồ của cậu bé này coi như đi tong! “Nhất định phải khai trừ! Nhân phẩm của cậu ta có vết nhơ! Một đồng tiền bồi thường cũng không được nhận!”
“Anh...”
“Đừng nói nữa!” Lão Hùng phụ trách phân chi nhánh đứng ra tổng kết, tối hôm qua, ông ta đã ăn cơm với ông Lâm, hai người nói chuyện rất vui vẻ: “Chuyện của Hạ Vũ, và chuyện của thực tập sinh tối đểu nghe rồi, tìm ra vài người hay bới chuyện trả hết về trường, Hoa Hàng là nơi làm việc, không phải là nơi để bọn họ tung tin đồn nhảm! Còn về Hạ Vũ, chuyện này là do cậu ta gây nên, khi còn ở trường, đúng là cậu ta có gây nên nhiều tranh cãi, điều cậu ta xuống tầng cơ sở, nếu không phục, thì rời đi ngay!”
“Lão Hùng...”
“Không cần nói gì nữa!”
Hôm đó, Hạ Vũ bị điều khỏi Tổng bộ quản lý an toàn tiền đồ rộng mở, xuống làm ở dây kiểm hàng, công việc bận rộn, trực 24 trên 24 giờ, không hề có chút hi vọng thăng chức nào
Lão Phùng bất lực với kết quả này, ông ta đã cố hết sức rồi, chỉ trách chàng trai này không gặp thời, đắc tội với người ta, lúc sắp rời đi, ông không quên dặn dò cậu: “Làm việc chăm chỉ, đừng vì khó khăn nhất thời mà buông xuôi.” Dù sao cậu vẫn còn một công việc kiếm kế sinh nhai
Hạ Vũ cười khổ sở, quả nhiên đã đến, có điều may là tấn công vào cậu, cô em chết tiệt có thể nghỉ ngơi vài ngày rồi: “Tôi biết rồi, cảm ơn Giám đốc Phùng, tôi sẽ nỗ lực.” Nỗ lực?! Sau này cậu sẽ biết, không phải cứ nỗ lực là có thành quả, những người bên dưới, nếu biết cậu là người bị “dính dạn”, thì công việc vất vả ép cậu tự mình xin nghỉ việc chỉ còn là vấn đề thời gian
Lão Phùng thở dài, đúng là tụi trẻ không có bệ đỡ, gặp chuyện rồi chỉ có thể hi sinh làm bia đỡ đạn.
Hạ Vũ bị điều rời khỏi đại sảnh Hoa Hàng.
Sáu người thực tập sinh khóc lóc kết thúc sớm kì thực tập
Các bộ phận của Hoa Hàng đều có lệnh cấm tung tin đồn thất thiệt, nếu như có người còn cố ý đổ oan, sinh thị phi, thì cho dù là ai, cũng nhất định bị khai trừ! Nội bộ Hoa Hàng cũng vì thế mà tĩnh lặng được vài hôm, Giang Hồng Triết, Lâm Văn Huyên vẫn đứng đầu danh sách thực tập sinh
Công việc của Hạ Vũ rất cực khổ, lãnh đạo bộ phận chuyển hàng gom tất cả mọi công việc khổ sai nhất như đóng gói, lau nhà, bốc vác cho cậu, những người khác cầm tiền không cần làm việc, thoải mái nghỉ ngơi! Không phải cậu có thể nhẫn nhịn sao! Các loại hành lí, túi xách, các vật dụng vận chuyển nặng, đều phải tự mình bốc vác lên máy bay, xuất nhập hàng đều tự mình làm hết, để sớm thích nghi với môi trường làm việc, những người sáng suốt đều nhìn ra cậu bị lãnh đạo cố ý làm khó.
Lâm Vân Huyền cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nếu như chuyện của Hạ Tiểu Ngư có tin tức tốt nữa thì lại càng tốt hơn, nhưng điện thoại không gọi được, vĩnh viễn tắt máy! Những người đó liến thoắng nói giữ chữ tín, sao bây giờ lại không liên lạc được, trừ khi cầm tiền đặt cọc của cô chạy rồi! Không phải Lâm Vân Huyền không vứt được số tiền đó đi, nhưng bị người ta lừa, lại còn vì con tiện nhân Hạ Tiểu Ngư đó, cục tức này cô ta không dễ gì cho qua được, hơn nữa, Hạ Tiểu Ngư vẫn cứ ngày ngày kể khổ trên blog, tên Hạ Vũ ngứa mắt vẫn chưa rời đi! Mong rằng bền đó sớm có tin tức!
Giang Hồng Triết rất bất mãn với việc không khai trừ Hạ Vũ.
Anh ta chỉ muốn thật nhanh, nghĩ ra cách để cậu cút xéo!
Khi mời trưởng bộ phận bên đó ăn cơm, Giang Hồng Triết cũng không nói gì nhiều, chỉ nhắc nhở rằng đối phương đã ở chức vụ đó mười mấy năm không lên, là do công ty không trọng vọng anh ta, nếu như có gì cần giúp đỡ, cứ thoải mái nói ra.
Ai không muốn thăng chức, ông ta sớm đã chán ngán cái vị trí này rồi, những người vào cùng ai chẳng thăng chức nhanh hơn ông ta, lẽ nào ông ta không muốn sao
“Người anh em yên tâm, chúng ta là chỗ thân quen, tôi biết nên làm gì.”
“Chỉ có mỗi hai va li hành lí cũng không nhấc lên được! Mau lên! Chỉ còn nửa tiếng nữa là máy bay cất cánh rồi! Làm chậm giờ bay, cậu có gánh nổi trách nhiệm không?” “Khốn khiếp! Cậu mặc ít đồ hơn thì sợ lạnh cóng à! Mặt dày thế này mà chuyển đồ được mới lạ!”
Ai cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì không để bị cấp trên oán trách, nên họ đều ngấm ngầm cô lập Hạ Vũ.
Đám Cưới Hào Môn
Hà Mộc An hít một hơi thật sau, lấy lại tinh thần, lại là tác phong của người đàn ông trụ cột của tập đoàn Hoà Mộc, anh rút điện thoại ra, bấm số, giọng lạnh lùng: “Gửi cho tôi số điện thoại của Hạ Diệu Diệu.” Anh nhắc đến cô một cách quyết đoán, vẻ dương dương tự đắc.
Vương Phong Long sững người, vội vàng nói: “Anh đợi một chút, hai phút nữa tôi sẽ gửi cho anh.” Rồi anh ta gọi điện ngay cho Trương Tấn Xảo.
Trương Tấn Xảo không nghe máy, dù là di động hay điện thoại bàn ở công ty, sau khi thấy hiển thị số điện thoại, cô đều không nghe.
Vương Phong Long cau mày gọi cho Tiền Quân.
Tiền Quân không nói gì, ngay lập tức hỏi giúp, số điện thoại2đó là do anh ta xin từ chỗ Linh tiểu thư
Về việc tại sao anh không tìm Hà tiên sinh để nói về Linh tiểu thư, rất rõ ràng rằng, bọn họ không có tư cách tán phát trước mặt Hà tiên sinh, nói nhiều thêm cũng chỉ khiến sự giao tiếp sau đó càng trở nên khó xử, việc anh có thể làm chỉ là đợi, đợi Hà An tìm đến Linh tiểu thư.
Tiền Quân phấn khích hét lên, không phụ công anh ta gần đây bay qua bay lại giữa hai nơi, số tiền đầu tư của anh ta sắp có hồi báo rồi! Hà Mộc An sẽ không cho người điều tra cô, ngầm ngầm theo dõi cuộc sống riêng tư, chỉ khiến cô càng thêm phản cảm, không có lý do gì để9anh gây nên một kết quả thảm hại, khi quân bài trong tay đang đẹp thế này
Hà Mộc An có chút nôn nóng hồi hộp, và cả sự phấn khích không che giấu nổi vì tương tác nhỏ sắp tới với Diệu Diệu, nhưng tất cả sự phấn khích đó đều ẩn giấu trong chiếc xế hộp đang chạy bon bon trên đường, được bao bọc hoàn hảo trong không gian của riêng mình, không để ai có cơ hội nhìn trộm.
Mã “mặt sẹo” quả thật không thể tin được vào vận may của mình, hắn ta làm chuyện này, vốn dĩ không có chút hi vọng gì, bỗng nhiên lại nhận được món quà to lớn từ Lục lão gia, quả thật là một món quà lớn
Một số tiền mặt tuyệt đối sẽ không lưu thông6trên thị trường, thậm chí còn những công cụ bạo lực loại mới nhất, khốn khiếp, cả đời hắn ta không ngờ rằng mấy thứ đổ đó còn có thể hào nhoáng lộng hành như vậy, đến lúc xông trận, không biết chừng, một người có thể hạ gục cả bang khác
Điện thoại gọi đến lại càng nhanh hơn: “Anh Mã vất vả rồi, anh Mã có yêu cầu gì có thể nói với Lục lão gia.” Họ Mã vốn hống hách bá đạo, trước Lục lão gia, cũng mỉm cười khúm núm: “Có thể làm được việc giúp Lục gia là vinh hạnh của tiểu đệ, có việc gì, chỉ cần Lục gia phó thác, em nhất định sẽ cung kính phục mệnh làm đến cùng.”
Khốn khiếp, đúng là phát tài rồi, từ nay về sau0còn ai dám nói nhà họ Mã đây chỉ là tên nhãi nhép, có những thứ này, có số tiền này rồi, dãy hàng ở con phố bên cạnh, thì chắc chắn hắn ta sẽ giết chết được Di Nguyệt! Nhưng hình như hắn ta không có lý do gì để giết chết Di Nguyệt, năm đó, Di Nguyệt cũng đã nói đỡ cho hắn ta! Giết chết người khác cũng vậy thôi! Chuyện Mã “mặt sẹo” bảo vệ được một cô gái, dược Lục lão gia trọng vọng lan truyền khắp nơi, chẳng khác gì cá chép hoá rồng, chim công hoá phượng hoàng, tên ăn mày lên làm thái giám, khắp cả giới đều đang truyền tụng, những người ghen tị ngưỡng mộ thèm thuồng có thể xếp thành một hàng dài
Họ đều muốn thông7qua chuyện cô Ba nhà họ Hạ này, để gần gũi hơn với anh lớn.
Bên này bàn tán sôi nổi, trong nội bộ Hoa Hàng, cũng nóng không kém
Hạ Vũ đã lấy lại điện thoại, nhưng người thích sinh chuyện dường như không để ý chút gì đến điều đó, chỉ muốn dẫm người ta đến cùng
Lâm Vân Huyền một lòng một dạ chắc chắn Hạ Vũ có vấn đề, sao anh ta không có vấn đề cho được, những lời đồn đại nhảm nhí khi Hạ Vũ học năm nhất, những chuyện đó có liên quan gì đến Lâm Văn Huyên
Đáng ghét! Sao vẫn chưa thấy tin tức gì về chuyện của Hạ Tiểu Ngư Không muốn nhận tiền nữa có phải không! “Cô ta cậy mình giàu sang ức hiếp người khác, chuyện kẻ thứ ba bị bắt quả tang là có thật, bám lấy bạn trai người khác coi là của mình, đúng là đồ mặt dày”
“Cô ta dựa vào đâu mà được chị Phó dẫn dắt, chị Phó không muốn dẫn dắt người mới, ai mà không biết, chỉ mỗi cô ta đặc biệt, mỗi cô ta hơn người, mặt dày bảo cấp trên gây áp lực cho chị Phó, chị Phó không thể không nhận đội được gọi là tinh anh đợt này, kết quả thể nào, lần đầu bay đã gây phiền phức cho chị Phó.” “Thảo nào làm kẻ thứ ba mà vẫn có thể vênh váo như vậy, hoá ra là lộng hành quen rồi.”
Lâm Vân Huyên có nhẫn nại đến đâu thì cũng không chịu được những lời đồn đại ngày càng khó nghe của những người bên cạnh, cứ như ai cũng đã thò sẵn đầu ra đợi cười vào mặt cổ ta
Cô ta đẩy mạnh của nhà vệ sinh: “Anh ấy đã chia tay với Hạ Tiểu Ngư rồi, là do Hạ Tiểu Ngư không chịu thừa nhận!” Hạ Vũ! Hạ Tiểu Ngư! Các người cứ đợi đấy!
Trước đó một ngày, cũng chính là thứ Bảy, đúng là Hạ Tiểu Ngư đã nhận được cuộc gọi chia tay của Giang Hồng Triết, Hạ Tiểu Ngữ cũng khóc hết nước mắt trong điện thoại, đau lòng đến mức thức suốt đêm viết một đoạn blog thất tình dài thê thảm, khiến người ta biết được rằng nỗi đau của mình lớn thể nào, cổ cao thượng vĩ đại, cuối cùng quyết định ra khỏi cuộc chơi.
Khi Hạ Vũ nghe vậy, chỉ muốn đạp chết cô em gái, anh ta vốn đã sẵn sàng đến tìm gặp Lâm Vân Huyền xin lỗi vì chuyện của em gái mình, kết quả cô lại một lần nữa đổ thêm dầu vào lửa!
Vẫn chưa chơi đã hay sao! Không đắc tội người ta đến cùng thì không chịu đúng không! Đổ ngu ngốc!
Nỗi lo của Hạ Vũ không phải không có lí, những kẻ ngồi lê đôi mép có blog của Cá Phi Thiên, sẽ chẳng “nhìn rõ chuyện” như Hạ Vũ
Bọn họ sẽ rất thương cảm cho cô bé lọ lem nhà họ Hạ, bị người ta đùa cợt tình cảm xong một phát đá đi, còn về kẻ thứ ba, lợi dụng địa vị thân phận của mình mà cướp đoạt tình yêu của người khác, chắc chắn sẽ không tiếc những lời phỉ báng khó nghe
Những người trẻ tuổi thì đồng tình thương cảm
Những nhân viên lớn tuổi hơn thì cảm thấy, những người trẻ tuổi bây giờ, đúng là nhìn người biết mặt không biết lòng, thiên kim tiểu thư, đi cửa sau mà còn càng ngày càng vênh váo! Lâm Vân Huyên tức đến phát khóc, Hạ Tiểu Ngư là cái thá gì, cô sao có thể coi là bạn gái của Giang Hồng Triết, mà lúc này lại có thể khiến cho cô ta khó xử thế này! Ngay cả đến việc bọn họ chia tay chính thức, người ta cũng có thể liên tưởng đến sự bất nhân bất nghĩa của cô ta, cô ta đã làm gì chứ, trừ mỗi chuyện đó ra! Cô ta còn không thèm để ý đến Hạ Tiểu Ngư là thứ nhãi nhép gì! Kết quả cô gây chuyện hết lần này đến lần khác! Nên đừng trách cô ta không nương tay!
Lâm Vân Huyên nén giận gọi điện cho người cô ta tìm, chỉ làm nhục cô là còn nhẹ, có lẽ nên làm nhục cô thật nhiều lần rồi bán cổ đi! Nhưng không ngờ đầu dây bên kia lại không có ai nghe máy, cô ta tức đến mức ném điện thoại đi, cái đồ “cầm tiền bỏ chạy” chết tiệt! Đúng là chuyện gì cũng không được như ý, chuyện gì cũng khiến cô ta phiền lòng! Kì thực tập của bọn họ đã sắp kết thúc, cứ để những lời đồn đại này lan truyền, thì sau này cô ta làm sao có thể ngẩng cao đầu ở Hoa Hàng, chú Hoàng sẽ nhìn cô ta, nhìn nhà họ Lâm như thế nào
Lâm Vân Huyên lau nước mắt, thần sắc kiên định, Hoa Hàng là ước mơ của cô ta, cô ta không thể bỏ cuộc, vậy thì chỉ có thể khiến những người vướng mắt cô ta cút hết đi, xem ai còn dám nhiều lời! Bảo cô ta lộng hành vênh váo! Vậy thì cô ta lộng hành thật! Lâm Vân Huyên gọi điện ngay cho ba mình
Ông Lâm nghe xong, còn tức giận hơn cả con gái! Đứa con gái mà ông ta đã yêu chiều nâng niu từ nhỏ, có bao giờ phải tủi thân như thế này! Đến nay nó bị người ta ức hiếp! Hơn nữa quan hệ giữa Giang Hồng Triết và con gái ông ta vốn dĩ vẫn rất tốt, bỗng từ đầu xuất hiện kẻ thứ ba! Chỉ cần nói đến đống ảnh đó thôi, ai dám nói không phải sự sắp đặt của cô gái kia, đúng là tâm địa nham hiểm, ức hiếp con gái ông ta đến cùng!
Ông Lâm vốn dĩ không cần thông qua Giám đốc Hoàng, đối phó với những nhân vật thấp cổ bé họng này, cần gì phải kinh động đến người nắm quyền Hoa Hàng, như vậy quá xem nhẹ họ rồi.
Ông Lâm nổi giận đùng đùng, gọi điện ngay cho Giám đốc Quan của bộ phận Nhân sự: “Cho anh ta cút ngay, làm loạn trật tự nhân viên, nhân phẩm không trong sạch, đánh giá của mọi người rất xấu, nhân viên như vậy, các anh nhận vào làm gì! Nhất định phải đi!” Không thì công ty nhỏ vừa thành lập của con trai nhà họ Quan không cần phải hợp tác với Lâm thị nữa!
“Dựa vào đâu!” Cấp trên trực tiếp của Tiểu Vũ, Giám đốc Phùng không thực hiện
Dựa vào chức vị của mình, ông phản bác đối phương: “Cậu ấy làm việc chăm chỉ, không nhiều lời, làm tròn bổn phận, nói đuổi là đuổi sao! Luật lao động là thứ để trưng bày sao?” Ông ta cũng đã nghe đến những lời đồn đại ấy rồi, nhưng thể thì đã sao, đừng nói Hạ Vũ không phải loại người đó, chỉ cần nhìn biểu hiện của Hạ Vũ trong chuyện này, cũng biết rằng đó là một chàng trai chín chắn, tâm thể kiên định, người như vậy làm việc ở bộ phận Quản lý an toàn, rất vừa ý ông ta
“Thế thì cứ để những lời khó nghe ấy đồn đại tiếp! Anh xem những người bên dưới, vì cậu ta, mà trở nên như thế nào rồi, cả ngày chỉ biết truyền nhau những lời đồn đại nhảm nhí, ảnh hưởng nghiêm trọng đến trình tự công tác.” “Không liên quan gì đến Tiểu Ngư! Là do bọn họ không giữ được mồm của mình, muốn đuổi thì đuổi bọn họ ấy!” “Lão Phùng! Anh đừng cậy mình lớn tuổi ép người! Anh dám nói Hạ Vũ không có vấn đề!“.
“Cậu ấy có vấn đề không tôi không biết, nhưng công việc của cậu ấy không có vấn đề gì cả! Tôi cho rằng khai trừ một nhân viên như vậy là tổn thất của Hoa Hàng, là cấp trên trực tiếp, tôi có quyền quyết định tuyệt đối với việc đi hay
của cậu ấy, tôi không đồng ý!” Ông ta biết về gia đình của Tiểu Vũ, nếu như không có công việc này, tiền đồ của cậu bé này coi như đi tong! “Nhất định phải khai trừ! Nhân phẩm của cậu ta có vết nhơ! Một đồng tiền bồi thường cũng không được nhận!”
“Anh...”
“Đừng nói nữa!” Lão Hùng phụ trách phân chi nhánh đứng ra tổng kết, tối hôm qua, ông ta đã ăn cơm với ông Lâm, hai người nói chuyện rất vui vẻ: “Chuyện của Hạ Vũ, và chuyện của thực tập sinh tối đểu nghe rồi, tìm ra vài người hay bới chuyện trả hết về trường, Hoa Hàng là nơi làm việc, không phải là nơi để bọn họ tung tin đồn nhảm! Còn về Hạ Vũ, chuyện này là do cậu ta gây nên, khi còn ở trường, đúng là cậu ta có gây nên nhiều tranh cãi, điều cậu ta xuống tầng cơ sở, nếu không phục, thì rời đi ngay!”
“Lão Hùng...”
“Không cần nói gì nữa!”
Hôm đó, Hạ Vũ bị điều khỏi Tổng bộ quản lý an toàn tiền đồ rộng mở, xuống làm ở dây kiểm hàng, công việc bận rộn, trực 24 trên 24 giờ, không hề có chút hi vọng thăng chức nào
Lão Phùng bất lực với kết quả này, ông ta đã cố hết sức rồi, chỉ trách chàng trai này không gặp thời, đắc tội với người ta, lúc sắp rời đi, ông không quên dặn dò cậu: “Làm việc chăm chỉ, đừng vì khó khăn nhất thời mà buông xuôi.” Dù sao cậu vẫn còn một công việc kiếm kế sinh nhai
Hạ Vũ cười khổ sở, quả nhiên đã đến, có điều may là tấn công vào cậu, cô em chết tiệt có thể nghỉ ngơi vài ngày rồi: “Tôi biết rồi, cảm ơn Giám đốc Phùng, tôi sẽ nỗ lực.” Nỗ lực?! Sau này cậu sẽ biết, không phải cứ nỗ lực là có thành quả, những người bên dưới, nếu biết cậu là người bị “dính dạn”, thì công việc vất vả ép cậu tự mình xin nghỉ việc chỉ còn là vấn đề thời gian
Lão Phùng thở dài, đúng là tụi trẻ không có bệ đỡ, gặp chuyện rồi chỉ có thể hi sinh làm bia đỡ đạn.
Hạ Vũ bị điều rời khỏi đại sảnh Hoa Hàng.
Sáu người thực tập sinh khóc lóc kết thúc sớm kì thực tập
Các bộ phận của Hoa Hàng đều có lệnh cấm tung tin đồn thất thiệt, nếu như có người còn cố ý đổ oan, sinh thị phi, thì cho dù là ai, cũng nhất định bị khai trừ! Nội bộ Hoa Hàng cũng vì thế mà tĩnh lặng được vài hôm, Giang Hồng Triết, Lâm Văn Huyên vẫn đứng đầu danh sách thực tập sinh
Công việc của Hạ Vũ rất cực khổ, lãnh đạo bộ phận chuyển hàng gom tất cả mọi công việc khổ sai nhất như đóng gói, lau nhà, bốc vác cho cậu, những người khác cầm tiền không cần làm việc, thoải mái nghỉ ngơi! Không phải cậu có thể nhẫn nhịn sao! Các loại hành lí, túi xách, các vật dụng vận chuyển nặng, đều phải tự mình bốc vác lên máy bay, xuất nhập hàng đều tự mình làm hết, để sớm thích nghi với môi trường làm việc, những người sáng suốt đều nhìn ra cậu bị lãnh đạo cố ý làm khó.
Lâm Vân Huyền cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nếu như chuyện của Hạ Tiểu Ngư có tin tức tốt nữa thì lại càng tốt hơn, nhưng điện thoại không gọi được, vĩnh viễn tắt máy! Những người đó liến thoắng nói giữ chữ tín, sao bây giờ lại không liên lạc được, trừ khi cầm tiền đặt cọc của cô chạy rồi! Không phải Lâm Vân Huyền không vứt được số tiền đó đi, nhưng bị người ta lừa, lại còn vì con tiện nhân Hạ Tiểu Ngư đó, cục tức này cô ta không dễ gì cho qua được, hơn nữa, Hạ Tiểu Ngư vẫn cứ ngày ngày kể khổ trên blog, tên Hạ Vũ ngứa mắt vẫn chưa rời đi! Mong rằng bền đó sớm có tin tức!
Giang Hồng Triết rất bất mãn với việc không khai trừ Hạ Vũ.
Anh ta chỉ muốn thật nhanh, nghĩ ra cách để cậu cút xéo!
Khi mời trưởng bộ phận bên đó ăn cơm, Giang Hồng Triết cũng không nói gì nhiều, chỉ nhắc nhở rằng đối phương đã ở chức vụ đó mười mấy năm không lên, là do công ty không trọng vọng anh ta, nếu như có gì cần giúp đỡ, cứ thoải mái nói ra.
Ai không muốn thăng chức, ông ta sớm đã chán ngán cái vị trí này rồi, những người vào cùng ai chẳng thăng chức nhanh hơn ông ta, lẽ nào ông ta không muốn sao
“Người anh em yên tâm, chúng ta là chỗ thân quen, tôi biết nên làm gì.”
“Chỉ có mỗi hai va li hành lí cũng không nhấc lên được! Mau lên! Chỉ còn nửa tiếng nữa là máy bay cất cánh rồi! Làm chậm giờ bay, cậu có gánh nổi trách nhiệm không?” “Khốn khiếp! Cậu mặc ít đồ hơn thì sợ lạnh cóng à! Mặt dày thế này mà chuyển đồ được mới lạ!”
Ai cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì không để bị cấp trên oán trách, nên họ đều ngấm ngầm cô lập Hạ Vũ.
Đám Cưới Hào Môn
Đánh giá:
Truyện Đám Cưới Hào Môn
Story
Chương 192: Chuyện ở hoa hàng (13)
10.0/10 từ 16 lượt.