Đám Cưới Hào Môn
Chương 180: Chuyện hoa hàng (2)
161@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm đó cô nhìn thấy cô ta tra thông tin của vị ngải Hà này, nói cô ta không “động lòng” cũng không phải, nhưng cô ta cũng không muốn trèo cao, cô ta càng sợ không rút được ra hơn
Cô ta hiểu mình cần cái gì và không cần cái gì.
Mà cái người mà họ bảo cô ta tiếp cận, cô ta không muốn gặp lại nữa, còn về việc là do không vừa lòng vì đối phương là một lão già, hay là sợ bản thân lún vào quá sâu thì chỉ có cô ta biết
Hạ Diệu Diệu cảm thấy Đàm Ngữ không hổ là một cô gái hiểu rõ bản thân cần gì, chỉ là người có dụng tâm khác quá nhiều
Dưới sự mê hoặc2và thổi phồng, cô ta có thể giữ được mình không thì phải trông vào bản thân cô ta.
Hạ Diệu Diệu đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Tên đầy đủ của ngài Hà là gì?” Không biết là do hôm đó bọn Vương Phong Long nói ba chữ “ngài Hà” quá thuận mềm hay là cách gọi này quá hiểm
Hôm nay cô nghe thấy cứ cảm thấy là lạ sao đó.
Tiểu Mao nghe vậy lặng người, sau đó mê man lắc lắc đầu: “Em không biết.” Sau đó cô lại chấn động hơn tất cả mọi người hét to: “Em vậy mà không biết tên đầy đủ của ngài Hà.”
Sau đó tất cả mọi người phát hiện, bọn họ đều không biết, trước nay vẫn luôn gọi là9“ngài Hà”, “ngài Hà”, còn về việc ngài Hà tên đầy đủ là gì thì không ai quan tâm.
Hạ Diệu Diệu dọn dẹp để chuẩn bị đi làm, cô cảm thấy bản thân hỏi quá vô vị, cho dù vị ngài Hà này tên là gì, thành danh đã lâu là hiện thực
Cô nhớ lúc cô vừa thi đỗ đại học, người ta đã thành danh cả trong ngoài nước rồi, hỏi ra tên là gì có ý nghĩa gì chứ.
Cô đoán mò linh tinh mới có bệnh đó.
Thượng Thượng cảm thấy bản thân hôm nay quá bận rộn, cứ có mấy chú nào đó đến thăm cô bé
Người trước vừa đi, người sau lại mang theo một ông lão đến thăm cô bé
Cô bé không gặp để6người già đứng đợi cũng không hay, mà gặp thì lại cảm thấy bản thân rất dễ dãi vậy, haizz, buồn bực quá.
Cô chú nào cũng mang đồ ăn ngon đồ chơi đẹp cho cô bé, nhưng mang nhiều quá cô bé cũng ôm không hết, hơn nữa mẹ cũng nói không được nhận đồ của người lạ, càng không được nói chuyện với người lạ
Vì vậy các chú à, cháu không thể đi chơi với các chủ được, cũng không thể nói cho các chú bố cháu là ai
Thật có lỗi khi các chú không quản ngại đường xa tới thăm cháu
Quà cháu cũng không thể nhận
Nếu các chủ đồng ý có thể để lại trường là tốt nhất, về cháu hỏi mẹ cháu có được nhận0không, nếu được là có thể qua lấy.
Nhưng mà cô giáo rất khách sáo với bọn họ, cô giáo vậy mà cho cô bé ra ngoài gặp, chắc là người tốt
Hihi, lúc nào cô bé tan học sẽ gọi điện cho mẹ, như vậy có thể ôm xe hơi, socola về nhà.
Đàm Ngữ vội vàng rút tay về, nước chảy đã tràn qua thành cốc, chảy ra tay cô ta
Đàm Ngữ vội vàng thổi thổi ngón tay, rốt cuộc cũng định thần lại
Cô ta cẩn thận nhìn xung quanh, không ai phát hiện ra sự khác lạ của cô ta, vội vàng cầm cốc lên đi mất
Cô ta quay về chỗ ngồi, đôi tay thô ráp có rất nhiều vết chai cầm cốc, lại bắt đầu ngây ngốc
Anh7không phải thích cô ta, mà thông qua cô ta để nhớ đến một người khác..
mà thôi..
Chỉ là người như vậy, cho dù người giúp việc trong nhà điều kiện cũng tốt hơn cô ta gấp trăm lần, có thể nhìn ra được cái gì từ trên người cô ta chứ? Ánh mắt của Đàm Ngữ bất giác liếc xuống tay mình, lại vô thức rút ngón tay bị cước chữa khỏi lại
Một đôi tay như vậy mà để anh nhìn thấy khiến cô ta rất ngượng ngùng
Lúc đó cô ta rút rất nhanh, nhưng cô ta có thể cảm giác được ánh mắt của anh còn nhanh hơn
Chẳng lẽ bạn gái trước đây của anh cũng như vậy?
Đàm Ngữ nghĩ đến đây lại cảm thấy bản thân đúng là buồn cười.
Nhưng ngoài cách giải thích đó ra, thì còn có thể giải thích kiểu gì nữa
Cô ta ngẩng đầu lên, giữa màn hình đen sì của máy tính hiện lên một khuôn mặt thanh tú nhưng cũng không quá xinh đẹp
Mái tóc chưa từng hợp nhuộm đơn giản buộc thành đuôi ngựa, một người căn bản chưa từng mua mỹ phẩm như cô ta, căn bản không thể nào so sánh với những người ăn mặc đẹp đồng trang lứa
Khuôn mặt cô ta cũng chẳng xinh đẹp, rốt cuộc chỗ nào của cô ta khiến anh phải liếc nhìn?
Ánh mắt của Đàm Ngữ lại dời xuống bàn tay, sau khi đỗ đại học cô ta vẫn luôn ở ngoài, không có cơ hội về nhà giúp đỡ bố mẹ làm việc
Mùa đông ở phía Bắc có máy sưởi, máy sưởi ở trường học cũng đầy đủ, cô ta đã mấy năm không bị cước tay rồi, chỉ là đến mùa đông vẫn còn những vết sẹo xanh tím khó coi mà thôi.
Đàm Ngữ đột nhiên đút tay vào trong áo, lúc sau lại từ từ đưa ra, cô ta cười bản thân vọng tưởng lung tung
Cô ta hít sâu một hơi, phấn chấn lại tinh thần, vỗ vỗ khuôn mặt của mình, tiếp tục làm việc
Chỉ là cô ta còn chưa kịp động vào bàn phím để màn hình máy tính sáng lên, Chủ biển của cô ta đã vội vàng chạy qua bảo người khác tiếp nhận công việc của cô ta, bảo cô ta nghỉ ngơi cho tốt
Nếu như ở đây quá ồn ào, cô ta có thể xuống trung tâm phía dưới giải sầu
Đàm Ngữ không nhịn được mà buồn cười, đãi ngộ đặc biệt cùng với việc mọi người lấy lòng thế này, cho dù là người biết năng lực của bản thân thể nào như cổ ta, cũng không nhịn được mà xuất hiện mấy phần cao ngạo từ trong đống đặc quyền đó
Thời gian quay lại mấy năm trước đó.
Trong căn phòng đơn sơ nhỏ hẹp, Hạ Diệu Diệu mặc bộ ngủ mèo bằng nhung san hô, mái tóc tết cao, có thể nhìn ra trên khuôn mặt xinh đẹp không có dấu vết thời gian đều là sự ngọt ngào, cô đứng trước chiếc gương duy nhất trong phòng cẩn thận xoa kem trong chiếc hộp nhỏ nghe nói là chống cước tay rất tốt mà Hà An mua cho,
Còn về việc vì sao bôi tay mà phải soi gương, có lẽ chỉ có trong lòng Hạ Diệu Diệu lần đầu tiên sử dụng mỹ phẩm đắt tiền mới biết được
Cô vừa bôi vừa không ngừng than phiền: “Không biết có tác dụng không, nhiều tiền như vậy, nếu không có tác dụng thì lãng phí quá.” Hà An không thèm quan tâm cô, anh dựa vào đầu giường lạnh mặt xử lý một văn kiện quan trọng.
“Lần sau anh đừng mua nữa có biết không, em dùng kem dưỡng là được rồi.” Nhưng trên mặt cô lại cực kì đắc ý đến móng tay cũng bôi kem, sau đó cô giơ hai tay lên, kêu lên một tiếng: “Anh xem này, trắng hơn chưa?” Hà An không ngẩng đầu lên, ngón tay nhanh chóng gõ trên bàn phím, mặc dù không mắng người đối diện, nhưng lại dùng những từ ngữ rất cao thâm để khiến đối phương không ngóc đầu lên được
“Hà An! Hà An! Em đang nói chuyện với anh đó, Hà An!”
Hà An miễn cưỡng ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, vẫn còn áp lực vô hình của sự tức giận chưa tiêu tan hết
“Trắng hơn không? Có phải trắng hơn không?” Hạ Diệu Diệu hưng phấn giơ tay của mình, còn định làm khổng tước xòe đuôi gì đó
Hà An lại cúi đầu, tiếp tục lạnh nhạt đánh bàn phím
Hạ Diệu Diệu thấy vậy trừng anh một cái, lúc đứng dậy động tác nhanh khiến cho chiếc ghế phát ra âm thanh chói tai, âm một tiếng đóng cửa nhà vệ sinh
Hà An chẳng hiểu gì ngẩng đầu, tâm tư lại quay về trên màn hình máy tính.
“An An, sau này em nhất định sẽ nuôi anh thành vừa trắng vừa tròn vừa anh tuấn.” Hạ Diệu Diệu mặc một bộ nhung dày, đầu đội một chiếc mũ da dê màu xanh, cổ khoác chiếc khăn cùng loại, trên tay đeo một đôi găng bảy màu càng dày hơn, dưới chân là một đôi ủng đi trên tuyết, một bộ nhung dài màu xanh đậm
Cô đi đối diện Hà An, đi lùi về phía trường học: “Sau này anh nhất định sẽ cảm thấy bạn gái của mình càng ngày càng xinh đẹp.” Những vết sẹo trên tay sẽ dần biến mất, tuyệt đối sẽ đẹp hơn bàn tay của anh, hư! “Em đang nói chuyện với anh đó, buổi sáng anh ăn nhiều quá khó tiêu à?” Hạ Diệu Diệu ôm mặt, chớp mắt giả vờ đáng yêu với anh, nhưng lời nói ra lại chẳng đáng yêu chút nào.
Hà An không thèm nhìn cô, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, bước chân như cũ, cô có xinh đẹp hơn nữa thì có thể xinh đến mức nào, chỉ dựa vào chút đó mà muốn thành tiền? Cô đi lùi, anh đi theo, không hề chờ mong vào lời nói của cô.
Hạ Diệu Diệu chu môi: “Anh phản ứng một chút được không? Em nói cả buổi sáng rồi.” Cả buổi sáng đều nói về một vấn đề, rốt cuộc cô thiếu tự tin về ngoại hình của mình đến mức nào?
Hạ Diệu Diệu đá chân một cái, một ít tuyết bắn lên ống quần của anh: “Anh nói chuyện đi, rất buồn chán, mua hoa da! A! An Ản...” Hạ Diệu Diệu đột nhiên xoay người, hưng phấn kéo Hà An chạy về phía trước: “Nhanh, tiệm bán bánh chiên sắp đóng cửa rồi, em mua cho anh một cái.”
Hạ Diệu Diệu mở bừng mắt, phải mất một lúc lâu cô mới quen với bóng tối, cô cầm điện thoại lên nhìn một cái, ba giờ sáng
Chết mất thôi, sao lại tỉnh vào lúc này? Ông trời muốn diệt cô à.
Cao Trạm Vân mở đèn ngủ đầu giường: “Em sao vậy? Đau đầu à?”
“Ổn đến anh à?” Hạ Diệu Diệu nhìn anh một cái, thấy ánh mắt quan tâm của anh, cười ha ha một tiếng, có chút chột dạ
Cái việc mơ thấy bạn trai cũ giống như gặp ác mộng này tuyệt đối không thể nói ra: “Mơ thấy ngày tận thế, sau đó anh đẩy em vào trong đống xác chết, sau đó em bị dọa tỉnh.”
Cao Trạm Vận cười haha không ngừng được: “Em chắc chắn mình bị dọa tỉnh, chứ không phải vì mất lương thực mà đau lòng đến tỉnh...” “Cao Trạm Vân, anh tưởng thịt anh có thể ăn à..
ưm ưm...”
..
Còn về ác mộng kia, có thể là do nghe từ “ngài Hà” nhiều quá sinh ra di chứng...
Bộ phận thực tập của Hoa Hàng rốt cuộc không phụ sự kì vọng của mọi người đón chào ngày tốt”, ngày mà Lâm Văn Huyên trở về
Lãnh đạo mang theo toàn bộ nhân viên từ sớm đợi ở đằng sau, tổ chức nghi lễ chúc mừng long trọng cho toàn bộ thành viên lần đầu tiên đảm nhận nhiệm vụ bay lần này
Mỗi một nhân viên lần đầu tiên bay đều được hưởng thụ đãi ngộ như vậy, nhưng đến phiên của Lâm Văn Huyên, không biết vì sao lại dễ dàng khiến cho người ta đỏ mắt ghen tị, cảm thấy như vậy hơi quá, cảm thấy đám người này đều đang nịnh hót nhà họ Lâm
Mấy thực tập sinh của bộ phận Tiếp viên hàng không bị bỏ lại lại càng ghen tị, nhưng lại hi vọng có thể trở thành tiêu điểm vào lúc đó thay cho cô ta
Đáng tiếc, chuyện đó không thể nào xảy ra
Nhưng nghĩ đến người đắc ý như cô ta sắp gặp xui xẻo rồi, những sinh viên ưu tú của trường đại học danh tiếng đều cảm thấy muốn cười trên nỗi đau của người khác
Sau khi lãnh đạo và các thành viên tổ chức nghi thức chúc mừng đơn giản xong, cố ý trước mặt Lâm Văn Huyên vừa xuống máy bay sắc mặt không tốt lắm “nhỏ tiếng” nói về bạn gái tin đồn vừa xinh đẹp vừa cao quý của Giang Hồng Triết.
“Nếu tôi là Giang Hồng Triết tôi cũng thích cô ấy, đừng nói là lúc đi đường, đến cả lúc ngủ cũng ôm người ta, người ta yếu đuối mềm mại như vậy đương nhiên phải thương nhiều hơn
Hai người trong ảnh gần một chút thì đã sao, cho dù hôn nhau cũng không lạ, cô chụp ảnh làm gì, cho tôi xem nào, cùng là con gái nhưng cũng không thể không thừa nhận bạn gái của Giang Hồng Triết quả thực xinh đẹp.”
“Đâu chỉ xinh đẹp, lại còn rất có khí chất, nghe nói là học làm tiếp viên hàng không, không biết vì sao lại không đến Hoa Hàng chúng ta, như vậy có thể trở thành một đôi kim đồng ngọc nữ với Giang Hồng Triết.”
Đám Cưới Hào Môn
Hôm đó cô nhìn thấy cô ta tra thông tin của vị ngải Hà này, nói cô ta không “động lòng” cũng không phải, nhưng cô ta cũng không muốn trèo cao, cô ta càng sợ không rút được ra hơn
Cô ta hiểu mình cần cái gì và không cần cái gì.
Mà cái người mà họ bảo cô ta tiếp cận, cô ta không muốn gặp lại nữa, còn về việc là do không vừa lòng vì đối phương là một lão già, hay là sợ bản thân lún vào quá sâu thì chỉ có cô ta biết
Hạ Diệu Diệu cảm thấy Đàm Ngữ không hổ là một cô gái hiểu rõ bản thân cần gì, chỉ là người có dụng tâm khác quá nhiều
Dưới sự mê hoặc2và thổi phồng, cô ta có thể giữ được mình không thì phải trông vào bản thân cô ta.
Hạ Diệu Diệu đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Tên đầy đủ của ngài Hà là gì?” Không biết là do hôm đó bọn Vương Phong Long nói ba chữ “ngài Hà” quá thuận mềm hay là cách gọi này quá hiểm
Hôm nay cô nghe thấy cứ cảm thấy là lạ sao đó.
Tiểu Mao nghe vậy lặng người, sau đó mê man lắc lắc đầu: “Em không biết.” Sau đó cô lại chấn động hơn tất cả mọi người hét to: “Em vậy mà không biết tên đầy đủ của ngài Hà.”
Sau đó tất cả mọi người phát hiện, bọn họ đều không biết, trước nay vẫn luôn gọi là9“ngài Hà”, “ngài Hà”, còn về việc ngài Hà tên đầy đủ là gì thì không ai quan tâm.
Hạ Diệu Diệu dọn dẹp để chuẩn bị đi làm, cô cảm thấy bản thân hỏi quá vô vị, cho dù vị ngài Hà này tên là gì, thành danh đã lâu là hiện thực
Cô nhớ lúc cô vừa thi đỗ đại học, người ta đã thành danh cả trong ngoài nước rồi, hỏi ra tên là gì có ý nghĩa gì chứ.
Cô đoán mò linh tinh mới có bệnh đó.
Thượng Thượng cảm thấy bản thân hôm nay quá bận rộn, cứ có mấy chú nào đó đến thăm cô bé
Người trước vừa đi, người sau lại mang theo một ông lão đến thăm cô bé
Cô bé không gặp để6người già đứng đợi cũng không hay, mà gặp thì lại cảm thấy bản thân rất dễ dãi vậy, haizz, buồn bực quá.
Cô chú nào cũng mang đồ ăn ngon đồ chơi đẹp cho cô bé, nhưng mang nhiều quá cô bé cũng ôm không hết, hơn nữa mẹ cũng nói không được nhận đồ của người lạ, càng không được nói chuyện với người lạ
Vì vậy các chú à, cháu không thể đi chơi với các chủ được, cũng không thể nói cho các chú bố cháu là ai
Thật có lỗi khi các chú không quản ngại đường xa tới thăm cháu
Quà cháu cũng không thể nhận
Nếu các chủ đồng ý có thể để lại trường là tốt nhất, về cháu hỏi mẹ cháu có được nhận0không, nếu được là có thể qua lấy.
Nhưng mà cô giáo rất khách sáo với bọn họ, cô giáo vậy mà cho cô bé ra ngoài gặp, chắc là người tốt
Hihi, lúc nào cô bé tan học sẽ gọi điện cho mẹ, như vậy có thể ôm xe hơi, socola về nhà.
Đàm Ngữ vội vàng rút tay về, nước chảy đã tràn qua thành cốc, chảy ra tay cô ta
Đàm Ngữ vội vàng thổi thổi ngón tay, rốt cuộc cũng định thần lại
Cô ta cẩn thận nhìn xung quanh, không ai phát hiện ra sự khác lạ của cô ta, vội vàng cầm cốc lên đi mất
Cô ta quay về chỗ ngồi, đôi tay thô ráp có rất nhiều vết chai cầm cốc, lại bắt đầu ngây ngốc
Anh7không phải thích cô ta, mà thông qua cô ta để nhớ đến một người khác..
mà thôi..
Chỉ là người như vậy, cho dù người giúp việc trong nhà điều kiện cũng tốt hơn cô ta gấp trăm lần, có thể nhìn ra được cái gì từ trên người cô ta chứ? Ánh mắt của Đàm Ngữ bất giác liếc xuống tay mình, lại vô thức rút ngón tay bị cước chữa khỏi lại
Một đôi tay như vậy mà để anh nhìn thấy khiến cô ta rất ngượng ngùng
Lúc đó cô ta rút rất nhanh, nhưng cô ta có thể cảm giác được ánh mắt của anh còn nhanh hơn
Chẳng lẽ bạn gái trước đây của anh cũng như vậy?
Đàm Ngữ nghĩ đến đây lại cảm thấy bản thân đúng là buồn cười.
Nhưng ngoài cách giải thích đó ra, thì còn có thể giải thích kiểu gì nữa
Cô ta ngẩng đầu lên, giữa màn hình đen sì của máy tính hiện lên một khuôn mặt thanh tú nhưng cũng không quá xinh đẹp
Mái tóc chưa từng hợp nhuộm đơn giản buộc thành đuôi ngựa, một người căn bản chưa từng mua mỹ phẩm như cô ta, căn bản không thể nào so sánh với những người ăn mặc đẹp đồng trang lứa
Khuôn mặt cô ta cũng chẳng xinh đẹp, rốt cuộc chỗ nào của cô ta khiến anh phải liếc nhìn?
Ánh mắt của Đàm Ngữ lại dời xuống bàn tay, sau khi đỗ đại học cô ta vẫn luôn ở ngoài, không có cơ hội về nhà giúp đỡ bố mẹ làm việc
Mùa đông ở phía Bắc có máy sưởi, máy sưởi ở trường học cũng đầy đủ, cô ta đã mấy năm không bị cước tay rồi, chỉ là đến mùa đông vẫn còn những vết sẹo xanh tím khó coi mà thôi.
Đàm Ngữ đột nhiên đút tay vào trong áo, lúc sau lại từ từ đưa ra, cô ta cười bản thân vọng tưởng lung tung
Cô ta hít sâu một hơi, phấn chấn lại tinh thần, vỗ vỗ khuôn mặt của mình, tiếp tục làm việc
Chỉ là cô ta còn chưa kịp động vào bàn phím để màn hình máy tính sáng lên, Chủ biển của cô ta đã vội vàng chạy qua bảo người khác tiếp nhận công việc của cô ta, bảo cô ta nghỉ ngơi cho tốt
Nếu như ở đây quá ồn ào, cô ta có thể xuống trung tâm phía dưới giải sầu
Đàm Ngữ không nhịn được mà buồn cười, đãi ngộ đặc biệt cùng với việc mọi người lấy lòng thế này, cho dù là người biết năng lực của bản thân thể nào như cổ ta, cũng không nhịn được mà xuất hiện mấy phần cao ngạo từ trong đống đặc quyền đó
Thời gian quay lại mấy năm trước đó.
Trong căn phòng đơn sơ nhỏ hẹp, Hạ Diệu Diệu mặc bộ ngủ mèo bằng nhung san hô, mái tóc tết cao, có thể nhìn ra trên khuôn mặt xinh đẹp không có dấu vết thời gian đều là sự ngọt ngào, cô đứng trước chiếc gương duy nhất trong phòng cẩn thận xoa kem trong chiếc hộp nhỏ nghe nói là chống cước tay rất tốt mà Hà An mua cho,
Còn về việc vì sao bôi tay mà phải soi gương, có lẽ chỉ có trong lòng Hạ Diệu Diệu lần đầu tiên sử dụng mỹ phẩm đắt tiền mới biết được
Cô vừa bôi vừa không ngừng than phiền: “Không biết có tác dụng không, nhiều tiền như vậy, nếu không có tác dụng thì lãng phí quá.” Hà An không thèm quan tâm cô, anh dựa vào đầu giường lạnh mặt xử lý một văn kiện quan trọng.
“Lần sau anh đừng mua nữa có biết không, em dùng kem dưỡng là được rồi.” Nhưng trên mặt cô lại cực kì đắc ý đến móng tay cũng bôi kem, sau đó cô giơ hai tay lên, kêu lên một tiếng: “Anh xem này, trắng hơn chưa?” Hà An không ngẩng đầu lên, ngón tay nhanh chóng gõ trên bàn phím, mặc dù không mắng người đối diện, nhưng lại dùng những từ ngữ rất cao thâm để khiến đối phương không ngóc đầu lên được
“Hà An! Hà An! Em đang nói chuyện với anh đó, Hà An!”
Hà An miễn cưỡng ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, vẫn còn áp lực vô hình của sự tức giận chưa tiêu tan hết
“Trắng hơn không? Có phải trắng hơn không?” Hạ Diệu Diệu hưng phấn giơ tay của mình, còn định làm khổng tước xòe đuôi gì đó
Hà An lại cúi đầu, tiếp tục lạnh nhạt đánh bàn phím
Hạ Diệu Diệu thấy vậy trừng anh một cái, lúc đứng dậy động tác nhanh khiến cho chiếc ghế phát ra âm thanh chói tai, âm một tiếng đóng cửa nhà vệ sinh
Hà An chẳng hiểu gì ngẩng đầu, tâm tư lại quay về trên màn hình máy tính.
“An An, sau này em nhất định sẽ nuôi anh thành vừa trắng vừa tròn vừa anh tuấn.” Hạ Diệu Diệu mặc một bộ nhung dày, đầu đội một chiếc mũ da dê màu xanh, cổ khoác chiếc khăn cùng loại, trên tay đeo một đôi găng bảy màu càng dày hơn, dưới chân là một đôi ủng đi trên tuyết, một bộ nhung dài màu xanh đậm
Cô đi đối diện Hà An, đi lùi về phía trường học: “Sau này anh nhất định sẽ cảm thấy bạn gái của mình càng ngày càng xinh đẹp.” Những vết sẹo trên tay sẽ dần biến mất, tuyệt đối sẽ đẹp hơn bàn tay của anh, hư! “Em đang nói chuyện với anh đó, buổi sáng anh ăn nhiều quá khó tiêu à?” Hạ Diệu Diệu ôm mặt, chớp mắt giả vờ đáng yêu với anh, nhưng lời nói ra lại chẳng đáng yêu chút nào.
Hà An không thèm nhìn cô, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, bước chân như cũ, cô có xinh đẹp hơn nữa thì có thể xinh đến mức nào, chỉ dựa vào chút đó mà muốn thành tiền? Cô đi lùi, anh đi theo, không hề chờ mong vào lời nói của cô.
Hạ Diệu Diệu chu môi: “Anh phản ứng một chút được không? Em nói cả buổi sáng rồi.” Cả buổi sáng đều nói về một vấn đề, rốt cuộc cô thiếu tự tin về ngoại hình của mình đến mức nào?
Hạ Diệu Diệu đá chân một cái, một ít tuyết bắn lên ống quần của anh: “Anh nói chuyện đi, rất buồn chán, mua hoa da! A! An Ản...” Hạ Diệu Diệu đột nhiên xoay người, hưng phấn kéo Hà An chạy về phía trước: “Nhanh, tiệm bán bánh chiên sắp đóng cửa rồi, em mua cho anh một cái.”
Hạ Diệu Diệu mở bừng mắt, phải mất một lúc lâu cô mới quen với bóng tối, cô cầm điện thoại lên nhìn một cái, ba giờ sáng
Chết mất thôi, sao lại tỉnh vào lúc này? Ông trời muốn diệt cô à.
Cao Trạm Vân mở đèn ngủ đầu giường: “Em sao vậy? Đau đầu à?”
“Ổn đến anh à?” Hạ Diệu Diệu nhìn anh một cái, thấy ánh mắt quan tâm của anh, cười ha ha một tiếng, có chút chột dạ
Cái việc mơ thấy bạn trai cũ giống như gặp ác mộng này tuyệt đối không thể nói ra: “Mơ thấy ngày tận thế, sau đó anh đẩy em vào trong đống xác chết, sau đó em bị dọa tỉnh.”
Cao Trạm Vận cười haha không ngừng được: “Em chắc chắn mình bị dọa tỉnh, chứ không phải vì mất lương thực mà đau lòng đến tỉnh...” “Cao Trạm Vân, anh tưởng thịt anh có thể ăn à..
ưm ưm...”
..
Còn về ác mộng kia, có thể là do nghe từ “ngài Hà” nhiều quá sinh ra di chứng...
Bộ phận thực tập của Hoa Hàng rốt cuộc không phụ sự kì vọng của mọi người đón chào ngày tốt”, ngày mà Lâm Văn Huyên trở về
Lãnh đạo mang theo toàn bộ nhân viên từ sớm đợi ở đằng sau, tổ chức nghi lễ chúc mừng long trọng cho toàn bộ thành viên lần đầu tiên đảm nhận nhiệm vụ bay lần này
Mỗi một nhân viên lần đầu tiên bay đều được hưởng thụ đãi ngộ như vậy, nhưng đến phiên của Lâm Văn Huyên, không biết vì sao lại dễ dàng khiến cho người ta đỏ mắt ghen tị, cảm thấy như vậy hơi quá, cảm thấy đám người này đều đang nịnh hót nhà họ Lâm
Mấy thực tập sinh của bộ phận Tiếp viên hàng không bị bỏ lại lại càng ghen tị, nhưng lại hi vọng có thể trở thành tiêu điểm vào lúc đó thay cho cô ta
Đáng tiếc, chuyện đó không thể nào xảy ra
Nhưng nghĩ đến người đắc ý như cô ta sắp gặp xui xẻo rồi, những sinh viên ưu tú của trường đại học danh tiếng đều cảm thấy muốn cười trên nỗi đau của người khác
Sau khi lãnh đạo và các thành viên tổ chức nghi thức chúc mừng đơn giản xong, cố ý trước mặt Lâm Văn Huyên vừa xuống máy bay sắc mặt không tốt lắm “nhỏ tiếng” nói về bạn gái tin đồn vừa xinh đẹp vừa cao quý của Giang Hồng Triết.
“Nếu tôi là Giang Hồng Triết tôi cũng thích cô ấy, đừng nói là lúc đi đường, đến cả lúc ngủ cũng ôm người ta, người ta yếu đuối mềm mại như vậy đương nhiên phải thương nhiều hơn
Hai người trong ảnh gần một chút thì đã sao, cho dù hôn nhau cũng không lạ, cô chụp ảnh làm gì, cho tôi xem nào, cùng là con gái nhưng cũng không thể không thừa nhận bạn gái của Giang Hồng Triết quả thực xinh đẹp.”
“Đâu chỉ xinh đẹp, lại còn rất có khí chất, nghe nói là học làm tiếp viên hàng không, không biết vì sao lại không đến Hoa Hàng chúng ta, như vậy có thể trở thành một đôi kim đồng ngọc nữ với Giang Hồng Triết.”
Đám Cưới Hào Môn
Đánh giá:
Truyện Đám Cưới Hào Môn
Story
Chương 180: Chuyện hoa hàng (2)
10.0/10 từ 16 lượt.