Đám Cưới Hào Môn

Chương 150: Báo cáo

63@-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Diệu Diệu cảm thấy cực kỳ may mắn vì sau ba tuần bị điều đi, tạp chí đã đăng bài: “Sắc đẹp phương Đông trong lâu đài cổ”, lấy chủ đề là sự biến đổi, bộ trang phục này vốn chỉ thiết kế phù hợp với chiều cao của người phương Tây, không phù hợp với phong cách đại đa số người châu Á những phiên bản cập cao, thiết kế túi kết hợp với vẻ đẹp của cái mũ mang hơi hướng cổ điển khiến người ta thích thú vô cùng.

Hạ Diệu Diệu lấy nó làm đề tài cho kỳ này của tạp chí, đặc biệt đến thăm rất nhiều công ty thời trang, phỏng vấn nhiều nhà thiết kế, đổi ống tay áo thành kiểu ống bánh răng côn thẳng, gợi2ý những bạn thích mặc bộ này nên mua về may vá sửa cho nó lệch vai sang trái, như vậy càng thể hiện được nét đẹp tinh tế của người phụ nữ phương Đông.

Cô chỉ là đề xuất, không mở bán quần áo. Kết quả là thật sự có một hãng may nhỏ làm vài bộ chào hàng trên mạng. Chuyện này cũng chẳng là gì. Bởi vì vải vóc, đường may mỗi bộ không giống nhau, hơn nữa những chuyện sao chép thế này ai dám nói ai đúng.

Hãng may lớn có sự kiêu ngạo của họ. Họ được xây dựng nên từ cả một hệ thống quản lí, cơ bản chẳng cần đụng chạm với mấy xưởng nhỏ.

Cho nên, sau một tuần in tạp chí, không xảy chuyện gì bất thường.8Một đề tài khác được đăng nhiều kỳ sau đó cũng diễn ra bình thường. Sau một tháng từ khi “Sắc đẹp phương Đông trong lâu đài cổ” đăng tải, Hạ Diệu Diệu nhận được thư khiếu nại. Người ta nói có chủ trương sao chép, lấy sản phẩm sao chép làm quảng cáo, không có tư cách làm biến tập thời trang! Ngay cả toàn bộ chất lượng bài của Tạp chí Mị Lực cũng kém, không biết gì về thời trang.


Khi Hạ Diệu Diệu bị Phó Giám đốc gọi vào phòng, cô cảm thấy bức thư này chẳng ra làm sao: “Bộ thiết kế này là do tôi đề xuất, hắn muốn tổ không phải nên tố tên ăn cắp hay những tên gian thương đạo nhái sao? Cái gì mà nói9tôi tuyên truyền sao chép, sao tôi lại lấy sản phẩm sao chép làm quảng cáo chứ? Tôi chỉ là đề xuất ý kiến cá nhân thôi. Hơn nữa, hắn cũng không xem kỹ ai là người đề xuất trước!”

“Tôi biết, trong chuyện này có không sai, nhưng bây giờ là thời điểm đặc biệt. Rõ ràng có người ngứa mắt với thành tích của cô nên muốn chèn ép cô. Nếu bọn họ nắm điểm này không buông thì dù ta có lí cũng không nói rõ ràng được. Hơn nữa bộ quần áo do có chủ trương cải cách lại đang bán bởi một hãng khác, bọn họ cơ bản không cần truy cứu ai là người để xuất trước, họ chỉ cảm thấy cô giúp hãng khác làm quảng cáo, đối2với tạp chí của chúng ta không có lợi ích gì.”

“Thế này đi, để tránh sóng gió, bây giờ cô nghỉ ngơi một thời gian đi. Đợi chuyện này qua cô hãy tiếp tục làm việc.”

Hạ Diệu Diệu cảm thấy buồn cười: “Ai đang khiếu nại? Người bên Hồng Đại à? Có phải nếu tôi không tránh né, bọn họ sẽ quyết định làm lớn chuyện này trên các kênh cho đến khi chúng ta đóng cửa trang báo của tôi? Tôi nghĩ đây không phải lần đầu họ vì phản ứng tốt của độc giả với tạp chí của chúng ta mà kiếm chuyện đầu!” Phó Giám đốc thở dài, nhìn có vẻ rất hòa nhã, dễ gần: “Cô cũng đừng tức giận. Từ khi cô đến đây, biểu hiện hiện của cô2chúng tôi đều đã nhìn thấy. Nhưng chuyện này cô vẫn nên lùi một bước, cũng không phải thật sự đóng trang báo của cô, chỉ là bảo cô ngừng hai kỳ, đợi sóng gió qua đi, chúng ta sẽ đổi tên, làm lại.”

“Trang báo này tôi đã làm hơn hai năm rồi, không dễ gì có được thành tựu như hôm nay. Tại sao phải đổi? Nếu lần sau lại có người khiếu nại thế này chúng ta lại phải đổi sao? Tôi thừa nhận Hồng Đại bọn họ mấy năm nay làm rất tốt! Nhưng cũng không tốt đến nỗi khiến chúng ta phải cẩn thận dè dặt đến vậy chứ.”

“Cô là Phó Giám đốc hay tôi là Phó Giám đốc? Mị Lực là tâm huyết của cả một tập thể tạo ra từ chất lượng các bài viết, bây giờ bị người ta nói chất lượng kém, cô biết chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng thể nào không?”



“Hạ Diệu Diệu, cô có ý gì?” Hạ Diệu Diệu thấy anh ta không phản ứng dữ dội, cô cũng không phải là Hạ Diệu Diệu mới bước ra đời, cô bây giờ phải đấu trí, nói lí lẽ vì quyền lợi cho tác phẩm mình, quyết không thỏa hiệp: “Tôi không có ý gì cả, chỉ là cầu thị muốn hỏi một câu mà thôi.” “Hạ Diệu Diệu, cô phải biết, chúng tôi không thể chỉ vì một mình cô mà phải gánh cái nguy hiểm trước mắt này!” “Nhưng có khả năng anh sẽ khiến tạp chí này về sau không còn sức cạnh tranh nữa!” “Tóm lại, đây là ý của cấp trên! Ý của cấp trên, cô hiểu không?” Hạ Diệu Diệu cười châm biếm: “Anh chắc đây không phải ý của anh chứ?” “Hạ Diệu...” Hạ Diệu Diệu xoay người đi, điều nên nói đã nói hết, cô sẽ không thỏa hiệp trong chuyện này đâu!

Cao Trạm Vân đón Hạ Diệu Diệu sang nhà ăn cơm. Thức ăn đã dọn lên mà bạn gái vẫn ngồi rầu rĩ trước máy tính, anh sang ngồi kế bên ôm vai Diệu Diệu: “Sao thế? Vẫn còn tức giận sao? Không phải đã chuẩn bị sẵn thư khiếu nại định ném lên trên để trút giận sao?”

Hạ Diệu Diệu ngồi xếp bằng trên sofa, mặt mày khó chịu: “Anh tưởng em không muốn chắc. Em đây không phải không cân nhắc đến chuyện được mất. Nhất định phải nói chuyện với người ở cấp trên nhưng lỡ như nói sai người thì em coi như phải dọn đồ xéo đi rồi.”

Cao Trạm Vân gật đầu tán đồng: “Anh nhớ anh có quen một chị lớp trên đang làm việc ở Mẫn Hàng. Có muốn anh hỏi giúp em không?”

Hạ Diệu Diệu híp mắt nhìn anh: “Chị lớp trên?”

“Chị học khóa Sáu, anh quen lúc còn học ở trường. Sau này chị ấy có đưa con trai đến bệnh viện tìm anh khám vài lần. Em đừng có thái độ này nữa được không?” Cao Trạm Vần xoa mặt cô. Hạ Diệu Diệu giận dỗi: “Khóa Sáu thì sao nào? Khóa Sáu thì không thể yêu được sao?” “Chồng cô ấy không đồng ý.”


Hạ Diệu Diệu cười: “Anh cũng không thể đồng ý.” Cao Trạm Vân ôm lấy cô, xem máy tính: “Nói chuyện với ai đó?”

“Chị Phạm, em hỏi chị ấy có quen ai ở tổng bộ không? Xem ra chị ấy không có đề nghị gì cả. Tuy em không cảm giác trong chuyện này đối phương có thể nắm được điểm yếu gì, hơn nữa nó cũng không có tính truyền bá, sẽ không gây nên ảnh hưởng, nhưng đó chỉ là theo cách suy nghĩ cá nhân em, em muốn nghe ý kiến của chị Phạm.” Cao Trạm Vân gật đầu, đứng dậy: “Em hỏi trước đi. Anh đi chuẩn bị cơm.” Hạ Diệu Diệu ngoác miệng cười thật lớn tâng bốc: “Cảm ơn anh Cao.” “Bớt kiểu đó với anh.”

“Thế nào? Tôi nói là được thôi. Mẫn Hàng bây giờ như chim sợ cành cong, một năm trước khi chúng ta ra tay đã khiến họ tổn thương nguyên khí nặng nề rồi. Bây giờ ai còn dám đối đầu với chúng ta, mà không thừa dịp này loại bỏ

mấy đối thủ cạnh tranh thì chúng ta tổn thất lớn quá.” Trong căn phòng của một khách sạn hạng sang, một người phụ nữ gợi cảm vừa lả lơi tựa vào ngực người đàn ông vừa dùng ngón tay sơn đỏ mơn trớn lẩy ngực hẳn. “Vậy thì chẳng có chút tính khiêu chiến nào. Anh đã chuẩn bị bước hành động kế tiếp mà chưa dùng đến thì nội bộ bọn họ đã không xong rồi. Haizz, Mẫn Hàng mấy năm nay càng lúc càng tệ.” Người đàn ông nhả ra một vòng khói, tay trái gác lên vai người phụ nữ: “Em là nhân viên cũ ở Mẫn Hàng mà cũng chẳng có chút tình cảm.” Khóe miệng người phụ nữ giật giật tỏ vẻ khinh thường: “Em có tình cảm với Mẫn Hàng? Lúc đầu bọn họ đã đối xử với em thế nào?” “Được rồi, em đừng quá đáng quá, vượt quá giới hạn cũng rất khó coi trong giới.” “Với em mà anh còn không yên tâm sao?” Người nữ tựa đầu vào ngực người nam: “Vả lại, em đã làm gì đâu. Em bất quá chỉ chất vấn một chút là bọn họ tự rối loạn lên rồi. Em còn chưa nói gì mà.” Người đàn ông đẩy đầu người nữ ra, vén chặn bước xuống giường, không mặc gì đi vào trong nhà vệ sinh: “Phải, em chưa nói gì cả, nếu em có thể dùng năng lực tư duy linh động của mình vận dụng vào các tác phẩm của em, chắc chắn em sẽ trở thành biên tập nổi tiếng bậc nhất trong ngành.”

Cho rằng không đúng, người nữ lập tức bĩu môi: “Anh có ý gì đây? Người ta cố gắng hầu hạ anh còn chưa đủ sao?” Người nữ nhìn người đàn ông vào nhà vệ sinh, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống. Hừ! Chỉ là một chủ biên vừa được cất nhắc, lại còn dắt theo một đứa con lai lịch bất minh, vậy mình dám tơ tưởng với Cao Trạm Vân, quả không biết điều!

Cầm điếu thuốc trên giường, người nữ lạnh lùng châm thuốc: Chờ xem!

“Nhìn ra không? Con gái lớn của Hạ gia không về nhà mấy năm nay chính là vì lén lút sinh con bên ngoài!” Ba cô sáu bà tụ tập bàn chuyện phiếm. “Tôi cũng gặp vài lần rồi. Ông Hạ cũng đã bắt đầu thừa nhận. Bây giờ thì sao? Không phải cháu gái thì ông ta có nuôi lâu vậy không?” “Cũng không biết bố đứa nhỏ là ai? Mấy tháng nay ông Hạ không ra ngoài, tôi không gặp được ông ấy.“.

Nghe vậy, lão Đào liền gật đầu. Lúc đầu những người này cũng nói con gái bà ta chẳng ra làm sao. Cũng may con gái bà chỉ hư chứ không có sinh con bên ngoài. Bây giờ cũng gả nó đi rồi. Giờ bà lại thở phào nhẹ nhõm mà đi bàn chuyện người khác: “Tôi gặp đứa bé gái đó mấy lần, chắc chắn là con gái lớn nhà họ Hạ không chịu nuôi nên vứt lại cho hai người già.”

“Ai mà chịu nuôi, Thanh niên bây giờ luôn nói đến sự nghiệp. Tôi không biết sự nghiệp của chúng tốt cỡ nào, chỉ toàn gây ra một đồng chuyện!”

“Cũng không phải, con gái lớn của Hạ gia trước đây là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nghe lời, ai gặp cũng khen, ai ngờ lại làm ra chuyện thế này, tôi cứ cảm thấy...” Người đó hạ giọng: “Con gái lớn nhà họ Hạ không giống đứa làm ra chuyện này...” Tất cả người nghe đều gật đầu công nhận: “Không ngờ là con gái lớn nhà họ Hạ...”

“Bà nói xem tại sao người đàn ông đó lại bỏ cô ta?“.

“Độc tài quá. Học giỏi nhưng tính tình bá đạo. Bà thấy bộ dạng bình thường hàng ngày của cô ta xem, nói chuyện như muốn ép chết người ta, đàn ông nào mà chịu nổi cô ta.”

“Không phải vậy chứ...” “Đừng nói nữa. Đừng nói nữa, ông Hạ dẫn cháu gái về rồi.”
Đám Cưới Hào Môn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đám Cưới Hào Môn Truyện Đám Cưới Hào Môn Story Chương 150: Báo cáo
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...