Đám Cưới Hào Môn
Chương 136: Hồi ức
75@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tin, tin, tin...” Tiếng còi xe vang lên xung quanh làm cho Hà Mộc An đang nhắm mắt nghĩ ngợi phải giật mình tỉnh dậy, anh hơi chau mày, nhưng lại không nói gì mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khung cảnh chậm rãi lướt qua trước mắt làm cho gương mặt lạnh lùng của Hà Mộc An xuất hiện một chút biển động khó mà nhìn ra được, anh dường như vô thức mở miệng nói: “Quay ngược lại!”
“Hả?” Tài xế kinh ngạc, còn định nói gì đó nhưng nhìn qua gương chiếu hậu thấy cặp lông mày đang cau lại của boss, anh ta hít sâu một hơi, trong lòng quyết đoán mà lái xe quay trở lại!
Phịch!
Một âm thanh cực lớn vang lên, sau lưng truyền đến một tiếng hét: “Không có mắt à, đây là lúc quay đầu xe à, lái2xe đắt tiền thì ghê gớm lắm sao, anh đụng vào xe của tôi rồi, xuống xe, xuống xe đi!“.
Tài xế lập tức xuống xe: “Xin lỗi, xin lỗi, là tôi không cẩn thận, tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, anh xem nên đến thế nào...” Anh ta chỉ là một người làm công, giải quyết ổn thỏa mọi chuyện cho ông chủ cũng là một phần năng lực.
Hà Mộc An ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, cổng trường quen thuộc, gương mặt nhiệt tình vui tươi, tiếng chuông quen thuộc xuyên qua con đường náo nhiệt đã không còn nghe thấy nữa. Ánh mắt của Hà Mộc An đột nhiên cũng đờ, nhìn chằm chằm vào một chỗ, bóng dáng kia vẫn chưa đi xa kia, anh có nhắm mắt lại thì hình bóng đá vẫn không biến mất. Đột nhiên, anh8cảm thấy kích động muốn bước xuống kèo bóng dáng đó lại, hỏi cô có phải đã hối hận rồi không, có lẽ cô không cần phải nói lời nào, chỉ cần nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin, anh có thể không tính toán, không trách móc, thậm chí có thể xem như cô chưa từng nói ra những lời cô từng nói đó.
Bóng dáng kia từ từ quay lại, có một khoảnh khắc Hà Mộc An không hề muốn nhìn, bởi lẽ anh biết là không thể nào, cô không thể nào xuất hiện ở đây, cứ như vậy, bóng dáng đó vẫn đi tới, khóe môi của Hà Mộc An dường như nhếch lên tỏ ra vẻ giễu cợt.
Tài xế giải quyết xong mọi chuyện, trở vào trong xe: “Ngài Hà?”
“Đi!” Hà Mộc An lại nhắm mắt.
“Vâng.”
Về đến Trang trại Hà Quang,9Hà Mộc An ở một mình trong phòng sách, ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn xuống ngăn tủ dưới cùng bị khóa lại bên cạnh chân, xoay chuyển theo thời gian, ánh mắt của Hà Mộc An ngày càng lạnh lùng, cơ thể cũng ngày càng cứng đờ, dường như đang kháng cự mạnh mẽ với điều gì đó.
Sau cùng anh kiên quyết đứng dậy, quyết đoán mở ngăn tủ đó ra, lấy ra chiếc điện thoại đã rất lâu không dùng đến. Tìm đồ sạc điện, gắn vào ổ điện, tiếng nhạc mở máy ấu trĩ này lại là sở thích của một người nào đó, Hà Mộc An lập tức thấy phiền, anh liền vứt chiếc điện thoại vừa mở được một nửa sang một bên. Anh còn chưa rời đi, điện thoại lại vang lên âm thanh mà anh từng thích2nghe nhất, tiếng tin nhắn được gửi đến vang lên không ngừng, tuy vẫn chưa xem những âm thanh đã làm cho Hà Mộc An đang buồn bực trở nên vui vẻ hơn. Mở tin nhắn, từng âm báo nhắc nhở cuộc gọi nhỡ vang lên khiến khóe môi của Hà Mộc An từ từ cong lên, anh nhìn chằm chằm vào những tin báo kia, trong lúc vô thức, ánh mắt anh sáng lên.
Liệu anh có nên cho cô một cơ hội để sửa chữa sai lầm? Hà Mộc An cầm điện thoại, chiếc cúc áo màu vàng ở cổ tay ánh lên màu sắc chói mắt, anh thoải mái bấm gọi trở lại, biết sai là được rồi.
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi không có thật, xin...” Câu nói tiếp theo bị Hà Mộc An vô cùng quyết đoán khóa2lại trong ngăn kéo tủ, những âm thanh lập lại không ngừng truyền tới làm cho anh tự cười giễu cợt bản thân đã tự cho mình là đúng với hành động ấu trĩ hoàn toàn không có tác dụng gì. Hà Mộc An yên lặng hai giây, trầm ngâm mở ngăn kéo tủ ra, vừa định ném điện thoại ra thì bóng dáng một người đứng nở nụ cười nhìn anh hiện rõ ràng trên màn hình làm cho động tác của anh ngừng lại, xuyên qua màn hình điện thoại, dường như anh có thể nghe thấy người đó đang ríu rít nói chuyện với mình. “Chụp xong chưa?” “Phải toàn cảnh hồ đẹp nhất đấy.”
“Anh đã xong chưa đầy?”
“Vẫn chưa xong à? Tư thế đẹp quá nên không biết chụp góc nào sao!” “Anh cầm điện thoại chết rồi à!” Hà Mộc An từ từ bình tĩnh lại, tắt máy, để lại vào trong ngăn kéo tủ, khóa chặt lại. Số không tồn tại? Cũng đúng, đã lâu vậy rồi mà.
Nhưng mà, số điện thoại của anh ít nhất vẫn chưa xóa đi, cô dựa vào cái gì mà bỏ số điện thoại đi?
Khổng Đồng Đồng buồn chán ngồi chống cằm, ở đầu kia của máy tính nhìn sang Hạ Diệu Diệu: “Khi nào cậu mới được điều về, một mình tớ ở thành phố xa lạ này buồn chán lắm.” “Là cậu buồn chán hay tớ buồn chán, bây giờ tớ đang không ở thành phố xa lạ à? Còn xa lạ hơn cả cậu đây được chữa hả, cậu còn có Tân Xảo thỉnh thoảng có thể ra ngoài uống trà, còn tớ chẳng có ai thân thích.” “Bởi vậy, cậu phải mau chóng trở về, đến lúc đó tớ đi uống cà phê cùng cậu.”
“Bớt tỏ vẻ đáng yêu đi, tình cảm có giảm bớt không?” Khổng Đồng Đồng nghe xong thì trợn mắt: “Biết tớ đã gặp ai không?”
“Ai?”
Khổng Đồng Đồng nằm nhoài trước máy tính, tỏ ra hơi ngại ngùng: “Cậu có nhớ anh chàng thường hay bị tớ giẫm vào chân lúc chúng ta đến quán bar Trên Tầng Mây không?” Hạ Diệu Diệu kinh ngạc nhìn màn hình: “Không phải cậu gặp anh ta chứ?” Khổng Đồng Đồng che mặt, nghĩ tới là thấy mất mặt: “Anh ta chính là cấp trên của tớ bây giờ.” Hạ Diệu Diệu nghe xong thì mỉm cười gian xảo: “Theo đuổi cậu à?” Khổng Đồng Đồng cúi đầu vẫn tỏ ra ngại ngùng: “Không có, chỉ là đối xử với tớ rất tốt, tớ cảm nhận được anh ấy có ý muốn tiến tới một bước, nhưng mà...” “Vậy là tốt rồi, cấp trên đấy, lương sẽ cao hơn cậu.” “Không phải chuyện đó, anh ấy từng ly hôn.” Hạ Diệu Diệu trầm ngâm vài giây: “Anh ta bao nhiêu tuổi?”
“Ba mươi.”
“Có con chưa?” Khổng Đồng Đồng càng bối rối. Hạ Diệu Diệu thấy vậy liền đoán được: “Có rồi?” “Nhưng đã để cho vợ cũ của anh ấy nuôi.” Khổng Đồng Đồng vô thức giải thích. Hạ Diệu Diệu định nói đừng ngốc nữa, cho ai nuôi thì cô ấy cũng là mẹ kế, mẹ kế không đáng sợ, cái đáng sợ là chuyện đứa con chính là mối quan hệ vĩnh viễn không thể cắt đứt giữa anh ta và vợ cũ, sau này con cái có chuyện gì bọn họ đều phải ngồi xuống cùng bàn bạc, anh ta phải chăm sóc con mình, cậu thì ngồi ở giữa, trừ khi là cậu rộng rãi đến mức có thể thực sự nghĩ thông.
Nhưng nghĩ đến con gái mình, Hạ Diệu Diệu lập tức nuốt những lời vừa muốn nói kia lại, tuy nhiên đối mặt với bạn tốt của mình cô vẫn nên nói ra: “Cậu đã nghĩ kĩ chưa, có một đứa con, chứ không phải là một con thú cưng, nó sẽ trưởng thành, đó là nhân tố không thể khống chế.”
Khổng Đồng Đồng xoa xoa mặt: “Tớ biết chứ, sao tớ có thể không biết, vì tớ biết nên mới khó xử, cậu nói xem tớ phải làm sao đây, anh ấy thật sự rất tốt, đối xử tốt với tớ, nhưng chỉ cần nghĩ đến vợ cũ của anh ấy là tớ thấy không thoải mái, mẹ tớ có lẽ cũng sẽ không cho phép tớ lấy người đã từng có một đời vợ và có cả con.” “Đúng vậy, nên cắt đứt sớm! Với điều kiện của cậu muốn tìm người thế nào mà không được.” Khổng Đồng Đồng nằm bò trên bàn, chuyện tình cảm sao có thể quyết đoán được chứ: “Để tỏ suy nghĩ lại đã, khi nào cậu trở về?”
“Qua hai năm nữa.”
“Lần nào cũng nói hai năm, đã hai năm qua rồi, chưa thấy cậu thực hiện lời hứa gì cả.”
“Lần này thật sự là hai năm, cậu mau thu dọn chuyện tình cảm lộn xộn của cậu đi, ly hôn thì không nói, đằng này còn có cả con, cậu thật là.” “Hạ Diệu Diệu cậu dám dạy bảo tớ à!” “Tân Xảo và Vương Phong Long thì sao, đã kết hôn chưa?” “Kết hôn cái gì, Vương Phong Long người ta bây giờ rất giỏi đấy, cậu biết cậu ta đã vào công ty nào không?”
“Công ty nào?”
“Truyền thống Phi Diệu, không phải làm từ nhân vật nhỏ, hiện giờ đã là Tổng Giám đốc bộ phận Biên tập, Tổng Giám đốc đó, tiền lương hằng năm hơn sáu con số, nghe nói tầm năm triệu là không đáng nhắc đến, cậu ta sẽ thành tâm cưới Trương Tấn Xão hay sao?” Hạ Diệu Diệu vô cùng kinh ngạc: “Không ngờ cậu ta có thể vào được Phi Diệu, lúc đi học tớ chẳng cảm thấy cậu ta có gì lợi hại cả, cậu ta và Tân Xảo chia tay rồi à?” “Vẫn chưa, chỉ là bây giờ đã khác xưa, sao người ta có thể không là ra vẻ, hiện giờ đang là khoảng thời gian then chốt trong sự nghiệp của cậu ta, chuyện kết hôn nhất định sẽ lùi lại, không biết cậu ta đã gặp phải vận xui gì.” Là vận xui đấy: “Cậu ta đâu có giống người bạc tình bạc nghĩa.” “Đừng trông mặt mà bắt hình dong, lòng người rất khó đoán, ai biết được cậu ta là người thế nào. Nói chuyện này cậu nhất định không ngờ được, Tiền Quân và Thẩm Tuyết đã thành đôi rồi, là Thẩm Tuyết theo đuổi đấy.” Hạ Diệu Diệu cảm thấy bản thân có lẽ đã cách biệt với bạn bè khá lâu, năm đó người Thẩm Tuyết thích là Phương Thậm, còn chế Tiền Quân đủ kiểu, nay lại đi theo đuổi Tiền Quân.
“Hai năm nay nhà của Tiền Quân cũng phát triển khá tốt, hình như đã bám vào được ai đó, tớ cũng không hiểu rõ mấy chuyện kinh tế cho lắm, tóm lại thì chuyện khó khăn về tiền bạc của nhà họ Thẩm năm ngoái là do Tiền Quân giúp đỡ, Thẩm Tuyết xem như có một nửa là cảm kích, hai nhà đã bàn chuyện kết hôn rồi.”
Hạ Diệu Diệu đột nhiên cảm thấy Thẩm Tuyết cũng không tệ, trước kia cứ cảm thấy cô ấy không hiểu chuyện, tính tình bộp chộp, lại yêu ghét rõ ràng, chuyện gì cũng chả chịu suy nghĩ, nhưng trong chuyện Tiền Quần, cô ấy thật sự khiến cô nhìn bằng một cặp mắt khác, nghĩ lại, cuối học kỳ hai của năm ba cô ấy đã dịu dàng hơn khá nhiều, haiz, đúng là có số mà: “Tử Ngọc thì sao?” “Cậu ấy có thể thể nào, ở lại dạy học, không ấm không nóng, có lẽ sau này sẽ tìm một công việc cùng ngành, vẫn luôn hạnh phúc, đầu có giống tớ...”
“Cậu mau chia tay đi!” Cô có con mà còn nói như vậy.
“Đây là chuyện tình cảm động lòng người của tớ mà, còn cậu thì sao? Trống trải bao nhiêu năm, gần đây có tiến triển gì không?” “Anh ấy thì sao? Anh ấy có tiến triển gì không?” Khổng Đồng Đồng nhất thời không suy nghĩ ra, không biết cô đang hỏi ai, một hồi sau mới trả lời lại: “Không biết, không có tin tức của cậu ta, cậu vẫn còn nhớ cậu ta à.” Khổng Đồng Đồng nhìn vào người trong màn hình, đối với chuyện chia tay của bọn họ, cô không tiếc nuối cũng không cổ vũ quay trở lại: “Để tớ bảo Tân Xảo hỏi giúp cậu?” “Không cần, tớ chỉ hỏi thể thôi, xem xem anh ấy còn sống không, nhưng bây giờ nghĩ lại, người ta có nhà có tiền, không lý nào lại không tốt, tớ hà tất phải ngược đãi lỗ tai mình, thích thể nào thì thể đi.” Cảm giác thù hận anh đột nhiên biến mất, hiện giờ chỉ còn lại một chút mỉa mai bản thân, không ngờ cô lại có một chuyện tình chẳng ra sao cả.
Hạ Diệu Diệu không nói chuyện có con cho anh nghe, không phải là vì sợ anh cướp quyền nuôi con với cô, Hạ Diệu Diệu thậm chí còn không cảm thấy rằng Hà An sẽ làm ra chuyện đó, mà là cô không muốn làm phiền cuộc sống mới của cả hai.
Trừ phi một ngày nào đó, cô cảm thấy anh quá hạnh phúc, làm cho cô ngứa mắt, có lẽ cô sẽ đem chuyện có con nói ra, hù dọa vợ của anh, để gia đình của bọn họ không được yên bình.
Đám Cưới Hào Môn
“Tin, tin, tin...” Tiếng còi xe vang lên xung quanh làm cho Hà Mộc An đang nhắm mắt nghĩ ngợi phải giật mình tỉnh dậy, anh hơi chau mày, nhưng lại không nói gì mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khung cảnh chậm rãi lướt qua trước mắt làm cho gương mặt lạnh lùng của Hà Mộc An xuất hiện một chút biển động khó mà nhìn ra được, anh dường như vô thức mở miệng nói: “Quay ngược lại!”
“Hả?” Tài xế kinh ngạc, còn định nói gì đó nhưng nhìn qua gương chiếu hậu thấy cặp lông mày đang cau lại của boss, anh ta hít sâu một hơi, trong lòng quyết đoán mà lái xe quay trở lại!
Phịch!
Một âm thanh cực lớn vang lên, sau lưng truyền đến một tiếng hét: “Không có mắt à, đây là lúc quay đầu xe à, lái2xe đắt tiền thì ghê gớm lắm sao, anh đụng vào xe của tôi rồi, xuống xe, xuống xe đi!“.
Tài xế lập tức xuống xe: “Xin lỗi, xin lỗi, là tôi không cẩn thận, tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, anh xem nên đến thế nào...” Anh ta chỉ là một người làm công, giải quyết ổn thỏa mọi chuyện cho ông chủ cũng là một phần năng lực.
Hà Mộc An ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, cổng trường quen thuộc, gương mặt nhiệt tình vui tươi, tiếng chuông quen thuộc xuyên qua con đường náo nhiệt đã không còn nghe thấy nữa. Ánh mắt của Hà Mộc An đột nhiên cũng đờ, nhìn chằm chằm vào một chỗ, bóng dáng kia vẫn chưa đi xa kia, anh có nhắm mắt lại thì hình bóng đá vẫn không biến mất. Đột nhiên, anh8cảm thấy kích động muốn bước xuống kèo bóng dáng đó lại, hỏi cô có phải đã hối hận rồi không, có lẽ cô không cần phải nói lời nào, chỉ cần nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin, anh có thể không tính toán, không trách móc, thậm chí có thể xem như cô chưa từng nói ra những lời cô từng nói đó.
Bóng dáng kia từ từ quay lại, có một khoảnh khắc Hà Mộc An không hề muốn nhìn, bởi lẽ anh biết là không thể nào, cô không thể nào xuất hiện ở đây, cứ như vậy, bóng dáng đó vẫn đi tới, khóe môi của Hà Mộc An dường như nhếch lên tỏ ra vẻ giễu cợt.
Tài xế giải quyết xong mọi chuyện, trở vào trong xe: “Ngài Hà?”
“Đi!” Hà Mộc An lại nhắm mắt.
“Vâng.”
Về đến Trang trại Hà Quang,9Hà Mộc An ở một mình trong phòng sách, ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn xuống ngăn tủ dưới cùng bị khóa lại bên cạnh chân, xoay chuyển theo thời gian, ánh mắt của Hà Mộc An ngày càng lạnh lùng, cơ thể cũng ngày càng cứng đờ, dường như đang kháng cự mạnh mẽ với điều gì đó.
Sau cùng anh kiên quyết đứng dậy, quyết đoán mở ngăn tủ đó ra, lấy ra chiếc điện thoại đã rất lâu không dùng đến. Tìm đồ sạc điện, gắn vào ổ điện, tiếng nhạc mở máy ấu trĩ này lại là sở thích của một người nào đó, Hà Mộc An lập tức thấy phiền, anh liền vứt chiếc điện thoại vừa mở được một nửa sang một bên. Anh còn chưa rời đi, điện thoại lại vang lên âm thanh mà anh từng thích2nghe nhất, tiếng tin nhắn được gửi đến vang lên không ngừng, tuy vẫn chưa xem những âm thanh đã làm cho Hà Mộc An đang buồn bực trở nên vui vẻ hơn. Mở tin nhắn, từng âm báo nhắc nhở cuộc gọi nhỡ vang lên khiến khóe môi của Hà Mộc An từ từ cong lên, anh nhìn chằm chằm vào những tin báo kia, trong lúc vô thức, ánh mắt anh sáng lên.
Liệu anh có nên cho cô một cơ hội để sửa chữa sai lầm? Hà Mộc An cầm điện thoại, chiếc cúc áo màu vàng ở cổ tay ánh lên màu sắc chói mắt, anh thoải mái bấm gọi trở lại, biết sai là được rồi.
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi không có thật, xin...” Câu nói tiếp theo bị Hà Mộc An vô cùng quyết đoán khóa2lại trong ngăn kéo tủ, những âm thanh lập lại không ngừng truyền tới làm cho anh tự cười giễu cợt bản thân đã tự cho mình là đúng với hành động ấu trĩ hoàn toàn không có tác dụng gì. Hà Mộc An yên lặng hai giây, trầm ngâm mở ngăn kéo tủ ra, vừa định ném điện thoại ra thì bóng dáng một người đứng nở nụ cười nhìn anh hiện rõ ràng trên màn hình làm cho động tác của anh ngừng lại, xuyên qua màn hình điện thoại, dường như anh có thể nghe thấy người đó đang ríu rít nói chuyện với mình. “Chụp xong chưa?” “Phải toàn cảnh hồ đẹp nhất đấy.”
“Anh đã xong chưa đầy?”
“Vẫn chưa xong à? Tư thế đẹp quá nên không biết chụp góc nào sao!” “Anh cầm điện thoại chết rồi à!” Hà Mộc An từ từ bình tĩnh lại, tắt máy, để lại vào trong ngăn kéo tủ, khóa chặt lại. Số không tồn tại? Cũng đúng, đã lâu vậy rồi mà.
Nhưng mà, số điện thoại của anh ít nhất vẫn chưa xóa đi, cô dựa vào cái gì mà bỏ số điện thoại đi?
Khổng Đồng Đồng buồn chán ngồi chống cằm, ở đầu kia của máy tính nhìn sang Hạ Diệu Diệu: “Khi nào cậu mới được điều về, một mình tớ ở thành phố xa lạ này buồn chán lắm.” “Là cậu buồn chán hay tớ buồn chán, bây giờ tớ đang không ở thành phố xa lạ à? Còn xa lạ hơn cả cậu đây được chữa hả, cậu còn có Tân Xảo thỉnh thoảng có thể ra ngoài uống trà, còn tớ chẳng có ai thân thích.” “Bởi vậy, cậu phải mau chóng trở về, đến lúc đó tớ đi uống cà phê cùng cậu.”
“Bớt tỏ vẻ đáng yêu đi, tình cảm có giảm bớt không?” Khổng Đồng Đồng nghe xong thì trợn mắt: “Biết tớ đã gặp ai không?”
“Ai?”
Khổng Đồng Đồng nằm nhoài trước máy tính, tỏ ra hơi ngại ngùng: “Cậu có nhớ anh chàng thường hay bị tớ giẫm vào chân lúc chúng ta đến quán bar Trên Tầng Mây không?” Hạ Diệu Diệu kinh ngạc nhìn màn hình: “Không phải cậu gặp anh ta chứ?” Khổng Đồng Đồng che mặt, nghĩ tới là thấy mất mặt: “Anh ta chính là cấp trên của tớ bây giờ.” Hạ Diệu Diệu nghe xong thì mỉm cười gian xảo: “Theo đuổi cậu à?” Khổng Đồng Đồng cúi đầu vẫn tỏ ra ngại ngùng: “Không có, chỉ là đối xử với tớ rất tốt, tớ cảm nhận được anh ấy có ý muốn tiến tới một bước, nhưng mà...” “Vậy là tốt rồi, cấp trên đấy, lương sẽ cao hơn cậu.” “Không phải chuyện đó, anh ấy từng ly hôn.” Hạ Diệu Diệu trầm ngâm vài giây: “Anh ta bao nhiêu tuổi?”
“Ba mươi.”
“Có con chưa?” Khổng Đồng Đồng càng bối rối. Hạ Diệu Diệu thấy vậy liền đoán được: “Có rồi?” “Nhưng đã để cho vợ cũ của anh ấy nuôi.” Khổng Đồng Đồng vô thức giải thích. Hạ Diệu Diệu định nói đừng ngốc nữa, cho ai nuôi thì cô ấy cũng là mẹ kế, mẹ kế không đáng sợ, cái đáng sợ là chuyện đứa con chính là mối quan hệ vĩnh viễn không thể cắt đứt giữa anh ta và vợ cũ, sau này con cái có chuyện gì bọn họ đều phải ngồi xuống cùng bàn bạc, anh ta phải chăm sóc con mình, cậu thì ngồi ở giữa, trừ khi là cậu rộng rãi đến mức có thể thực sự nghĩ thông.
Nhưng nghĩ đến con gái mình, Hạ Diệu Diệu lập tức nuốt những lời vừa muốn nói kia lại, tuy nhiên đối mặt với bạn tốt của mình cô vẫn nên nói ra: “Cậu đã nghĩ kĩ chưa, có một đứa con, chứ không phải là một con thú cưng, nó sẽ trưởng thành, đó là nhân tố không thể khống chế.”
Khổng Đồng Đồng xoa xoa mặt: “Tớ biết chứ, sao tớ có thể không biết, vì tớ biết nên mới khó xử, cậu nói xem tớ phải làm sao đây, anh ấy thật sự rất tốt, đối xử tốt với tớ, nhưng chỉ cần nghĩ đến vợ cũ của anh ấy là tớ thấy không thoải mái, mẹ tớ có lẽ cũng sẽ không cho phép tớ lấy người đã từng có một đời vợ và có cả con.” “Đúng vậy, nên cắt đứt sớm! Với điều kiện của cậu muốn tìm người thế nào mà không được.” Khổng Đồng Đồng nằm bò trên bàn, chuyện tình cảm sao có thể quyết đoán được chứ: “Để tỏ suy nghĩ lại đã, khi nào cậu trở về?”
“Qua hai năm nữa.”
“Lần nào cũng nói hai năm, đã hai năm qua rồi, chưa thấy cậu thực hiện lời hứa gì cả.”
“Lần này thật sự là hai năm, cậu mau thu dọn chuyện tình cảm lộn xộn của cậu đi, ly hôn thì không nói, đằng này còn có cả con, cậu thật là.” “Hạ Diệu Diệu cậu dám dạy bảo tớ à!” “Tân Xảo và Vương Phong Long thì sao, đã kết hôn chưa?” “Kết hôn cái gì, Vương Phong Long người ta bây giờ rất giỏi đấy, cậu biết cậu ta đã vào công ty nào không?”
“Công ty nào?”
“Truyền thống Phi Diệu, không phải làm từ nhân vật nhỏ, hiện giờ đã là Tổng Giám đốc bộ phận Biên tập, Tổng Giám đốc đó, tiền lương hằng năm hơn sáu con số, nghe nói tầm năm triệu là không đáng nhắc đến, cậu ta sẽ thành tâm cưới Trương Tấn Xão hay sao?” Hạ Diệu Diệu vô cùng kinh ngạc: “Không ngờ cậu ta có thể vào được Phi Diệu, lúc đi học tớ chẳng cảm thấy cậu ta có gì lợi hại cả, cậu ta và Tân Xảo chia tay rồi à?” “Vẫn chưa, chỉ là bây giờ đã khác xưa, sao người ta có thể không là ra vẻ, hiện giờ đang là khoảng thời gian then chốt trong sự nghiệp của cậu ta, chuyện kết hôn nhất định sẽ lùi lại, không biết cậu ta đã gặp phải vận xui gì.” Là vận xui đấy: “Cậu ta đâu có giống người bạc tình bạc nghĩa.” “Đừng trông mặt mà bắt hình dong, lòng người rất khó đoán, ai biết được cậu ta là người thế nào. Nói chuyện này cậu nhất định không ngờ được, Tiền Quân và Thẩm Tuyết đã thành đôi rồi, là Thẩm Tuyết theo đuổi đấy.” Hạ Diệu Diệu cảm thấy bản thân có lẽ đã cách biệt với bạn bè khá lâu, năm đó người Thẩm Tuyết thích là Phương Thậm, còn chế Tiền Quân đủ kiểu, nay lại đi theo đuổi Tiền Quân.
“Hai năm nay nhà của Tiền Quân cũng phát triển khá tốt, hình như đã bám vào được ai đó, tớ cũng không hiểu rõ mấy chuyện kinh tế cho lắm, tóm lại thì chuyện khó khăn về tiền bạc của nhà họ Thẩm năm ngoái là do Tiền Quân giúp đỡ, Thẩm Tuyết xem như có một nửa là cảm kích, hai nhà đã bàn chuyện kết hôn rồi.”
Hạ Diệu Diệu đột nhiên cảm thấy Thẩm Tuyết cũng không tệ, trước kia cứ cảm thấy cô ấy không hiểu chuyện, tính tình bộp chộp, lại yêu ghét rõ ràng, chuyện gì cũng chả chịu suy nghĩ, nhưng trong chuyện Tiền Quần, cô ấy thật sự khiến cô nhìn bằng một cặp mắt khác, nghĩ lại, cuối học kỳ hai của năm ba cô ấy đã dịu dàng hơn khá nhiều, haiz, đúng là có số mà: “Tử Ngọc thì sao?” “Cậu ấy có thể thể nào, ở lại dạy học, không ấm không nóng, có lẽ sau này sẽ tìm một công việc cùng ngành, vẫn luôn hạnh phúc, đầu có giống tớ...”
“Cậu mau chia tay đi!” Cô có con mà còn nói như vậy.
“Đây là chuyện tình cảm động lòng người của tớ mà, còn cậu thì sao? Trống trải bao nhiêu năm, gần đây có tiến triển gì không?” “Anh ấy thì sao? Anh ấy có tiến triển gì không?” Khổng Đồng Đồng nhất thời không suy nghĩ ra, không biết cô đang hỏi ai, một hồi sau mới trả lời lại: “Không biết, không có tin tức của cậu ta, cậu vẫn còn nhớ cậu ta à.” Khổng Đồng Đồng nhìn vào người trong màn hình, đối với chuyện chia tay của bọn họ, cô không tiếc nuối cũng không cổ vũ quay trở lại: “Để tớ bảo Tân Xảo hỏi giúp cậu?” “Không cần, tớ chỉ hỏi thể thôi, xem xem anh ấy còn sống không, nhưng bây giờ nghĩ lại, người ta có nhà có tiền, không lý nào lại không tốt, tớ hà tất phải ngược đãi lỗ tai mình, thích thể nào thì thể đi.” Cảm giác thù hận anh đột nhiên biến mất, hiện giờ chỉ còn lại một chút mỉa mai bản thân, không ngờ cô lại có một chuyện tình chẳng ra sao cả.
Hạ Diệu Diệu không nói chuyện có con cho anh nghe, không phải là vì sợ anh cướp quyền nuôi con với cô, Hạ Diệu Diệu thậm chí còn không cảm thấy rằng Hà An sẽ làm ra chuyện đó, mà là cô không muốn làm phiền cuộc sống mới của cả hai.
Trừ phi một ngày nào đó, cô cảm thấy anh quá hạnh phúc, làm cho cô ngứa mắt, có lẽ cô sẽ đem chuyện có con nói ra, hù dọa vợ của anh, để gia đình của bọn họ không được yên bình.
Đám Cưới Hào Môn
Đánh giá:
Truyện Đám Cưới Hào Môn
Story
Chương 136: Hồi ức
10.0/10 từ 16 lượt.