Đám Cưới Hào Môn
Chương 121: Nắng ấm cuối cùng
73@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chưa, anh thì sao?”
“Chưa, em đang làm gì? Lúc nào đến trường? Công ty em bao giờ đi làm?
Đợi một lúc sau, Hạ Diệu Diệu trả lời:“Nhà có khách, không nói chuyện với anh nữa.”
Hà An trực tiếp ném điện thoại ra ngoài!
Hạ Diệu Diệu một mình ngồi trên giường suy nghĩ vẩn vơ, cũng không biết mình nên làm thế nào? Cô không thuyết phục được mình mặc kệ anh. Anh có, anh không thiếu, anh không để ý điểm đó, cho dù anh không làm gì cả, có lẽ chỉ cần tiết kiệm một chút, ba mẹ anh có thể nuôi anh đến già. Có một số người chính là mệnh tốt như vậy, cô không phục không được. Nhưng còn trẻ như vậy sao có thể2không đi làm? Cũng phải có gì đó theo đuổi chứ, không thể cứ ngồi ở nhà ăn không ngồi rồi, rồi cũng đến lúc sẽ dùng hết.
Ba mẹ anh nuôi anh là người ta chịu làm vậy, nhưng không có nghĩa vụ chăm lo cho cô. Sau này cô ăn của anh, tiêu của anh, đều là ba mẹ anh cho sao? Hạ Diệu Diệu không phải là bắt anh phải giúp cái gì cả, bao nhiêu năm nay vẫn như vậy, thực sự không cần Hà An phải cho cô cái gì. Nhưng, nhưng anh như vậy làm cho Hạ Diệu Diệu không nhìn thấy hi vọng trong tương lai. Cô không ngại bạn trai không có tiền, nhưng rất để ý việc bạn trai không cố8gắng, đó không phải là một nửa trong lòng cô, cũng không phải là gia đình mà cô mong muốn. Nhưng chia tay...
Hạ Diệu Diệu không nỡ, gần ba năm, tình cảm của họ luôn rất tốt, bây giờ chỉ là có chút mâu thuẫn, chưa đến mức không giải quyết được, không phải sao?
Có lẽ, có lẽ... qua Tết, Hà An sẽ ý thức được nguy cơ; có lẽ... chỉ là năm ngoái anh ấy không chịu, năm nay lại khác thì sao? Có lẽ... công việc đó anh không thích, năm nay anh sẽ tự mình tìm một công việc thực tập mình thích? Hạ Diệu Diệu đổ người xuống giường, còn về làm việc nhà gì đó, đều không phải là vấn đề lớn. Làm nhiều6hay làm ít một chút, cô đều có thể chấp nhận. Anh không làm cũng được, nhưng tuyệt đối không thể không có việc làm!
“Chị, chị có tâm sự?” “Người có tâm sự là em mới đúng, nhân lúc anh trai được nghỉ, để anh em kèm em, xem thành tích của em như thế thì học đại học nào được? Em không sợ đội sổ à.” “Hừ! Không nói chuyện với chị nữa!”
Tết này Hạ Diệu Diệu chẳng hứng thú được với việc gì, ngay cả các cô các dì đến khoe mẽ cũng không có tâm trạng “thêm mắm thêm muối” cho đối phương, đối với thân thích bên ba mình cũng chỉ là nghiêng đầu nhìn một cái rồi giả vờ có việc về phòng3bận rộn,
Đối phương không cảm thấy Hạ Diệu Diệu không nhiệt tình, con gái lớn rồi, xấu hổ một chút cũng là bình thường, họ nhiệt tình một chút là được rồi.
“Anh hai, Diệu Diệu đã lớn rồi, cũng sắp tốt nghiệp rồi, có bạn trai chưa? Xưởng chúng ta có một chủ quản mới ly dị. Anh kéo em làm gì. Một năm lương người ta hai mươi vạn đấy, bao nhiêu người xếp hàng chờ kìa! Anh còn kéo em...”
Hạ Diệu Diệu coi như không nghe thấy, dù sao cũng không thể. Thấy em gái đang học bài, Hạ Vũ tâm trạng khá tốt, thành tích học tập học kỳ này rất tốt, lại tìm được chỗ làm gia sư, năm mới cũng có bạn học nhắn5tin chúc mừng, xem ra quan hệ với các bạn ở trường khá tốt, nên không cần lo lắng nữa.
Mặc dù Hạ Diệu Diệu cảm thấy mình đã nghĩ thông suốt rồi, nhưng năm nay cô không hề mong chờ ngày khai giảng, cũng không chờ mong đi vào căn phòng đó.
Vé xe là Du Văn Bác mua cho lên xe rồi cô mới biết, công ty họ cách công ty của cô không xa. Hạ Diệu Diệu muốn hỏi cậu ta và Ôn mỹ nhân thể nào, nhưng nghĩ đến nhớ chuyện nhà mình cũng không tiện hỏi thăm chuyện riêng tư của người ta. Dù sao chuyện của cậu ta và học muội Ôn vẫn chưa công khai ở trường, là cô tình cờ nghe thấy giờ hỏi cũng ngại. Cứ coi như không biết gì đi. Hạ Diệu Diệu ủ rũ nhìn ra ngoài cửa xe, trong đầu đều là Hà An. Cái tốt, bướng bỉnh, cái tức người và sự dịu dàng ân cần, cô vừa muốn gặp anh lại nhưng lại vừa không muốn gặp.
Du Văn Bác thầy cô ủ rũ, đổi tư thế khác, nhắm mắt không làm phiền cô.
Hạ Diệu Diệu không biết là tâm trạng phức tạp này của mình bắt đầu từ khi nào, cô lo lắng có một số chuyện sẽ không thay đổi, tất cả chỉ là cô tưởng tượng ra; lại nghĩ đến nhất định sẽ thay đổi, vì đó là Hà An.
Hạ Diệu Diệu nhìn ra ngoài cửa, tuyết rơi dày đặc, bạc trắng trời, Thời tiết này ngoài việc đi lại không tiện, thì nó không khiến người ta chán ghét. Tuyết năm nay rất ít, đây mới là trận tuyết lớn thứ hai của mùa đông, được sự chào đón nhiệt tình của người dân.
Lộ trình năm tiếng, Hạ Diệu Diệu phải mất thời gian gấp đôi mới đến được, khi đến đã là hai giờ sáng. Du Văn Bác sợ hai người cùng về trường, gặp phải ai đó sẽ bối rối, chủ động nói có chuyện đi trước.
Hạ Diệu Diệu một mình đi từ xe xuống, chậm rãi đi về phía bến xe buýt, cúi đầu, tay kéo hành lí nặng, từng bước một nhìn bóng chân không ngừng kéo dài, lại vì ánh đèn càng ngày càng gần mà từ từ biển ngắn lại, sau đó lại dần dần kéo dài ra.
Hạ Diệu Diệu đang nhìn chăm chú, đột nhiên có người chặn bước chân cô lại, cô không hiểu gì ngẩng đầu lên, thấy Hà An mặc áo khoác lông vũ màu ghi, quàng khăn đan ô màu lam mà cô đan, đầu phủ một lớp tuyết trắng, thân hình cao lớn tuấn tú vẫn đứng bất động trước mặt cô, yên lặng nhìn cô. Hạ Diệu Diệu thấy vậy không nhịn được sụt sịt mũi.
Hà An dang hai tay ra.
Hạ Diệu Diệu lập tức bị làm cho cảm động, vứt hành lí ra, gần như bay vào vòng tay của anh, ôm chặt anh: “Chúng ta vẫn luôn tốt mà, em thay đổi một chút, anh thay đổi một chút, chúng ta nhất định sẽ tốt! Sao có thể chia tay chứ!” Hà An ôm chặt lấy cô, nỗi nhớ như sóng trào, cả nửa tháng nay, anh không dám tiếp cận cô, chỉ đứng ở xa nhìn, không biết bao nhiêu lần định đồng ý yêu cầu của cô, sống theo cách cô muốn... Hạ Diệu Diệu rúc trong vòng tay ấm áp của Hà An, cảm thấy mình điên rồi mới cảm thấy hai người có khả năng chia tay, Hà An của cô, Hà An của cô đã mặc kệ tuyết lớn đến đón cô...
Tuần học đầu tiên, Hạ Diệu Diệu bám chặt lấy anh, không có tiết học đều ở cùng anh, ngồi ở trong phòng không đi đâu, anh xem máy tính thì cô ngồi sau lưng anh đọc sách; anh đọc sách thì cô nhìn anh.
Hà An của cô, đẹp trai, trầm mặc, yêu cô, sao họ có thể không đi tiếp với nhau chứ. Hãy nhìn xem, bây giờ họ ở bên nhau tốt biết mấy, một ngôi nhà nhỏ, hai con người, không cần giàu có cao sang, không bị bên ngoài làm phiền, cứ như vậy, cứ mãi mãi như vậy... Hạ Diệu Diệu đột nhiên bỏ sách xuống, lật người ốm Hà An từ phía sau lưng. Hồn từ trán xuống, vùi vào chiếc cổ dài đẹp của anh, chân thành, nghiêm túc, hết sức triền miên. Hà An thư giãn cơ thể, theo thói quen mặc cô trêu chọc, hưởng thụ sự rung động dịu dàng, tim đập gần như không khống chế được, mùa đông này ấm áp vô cùng...
Nửa tháng sau, trường học bắt đầu thu lại chiếc ô bảo vệ của mình.
Hạ Diệu Diệu bắt đầu chính thức đi thực tập, Hồng Đại cách Thu Môn không hề gần, đi một chuyến buýt rồi đổi sang ngồi tàu điện ngầm, rồi lại ngồi buýt, đến nơi phải mất đến một tiếng rưỡi. Trong một thành phố lớn như vậy, lộ trình này cũng không quá dài.
Hạ Diệu Diệu mỗi ngày năm rưỡi rời khỏi giường, đi chuyến buýt đầu tiên, sau đó ngồi tàu điện ngầm, rồi lại chuyển ngồi buýt, cô chỉ có thể mặc cho số phận, cầu mong nó đừng tắc đường. Cũng may Hạ Diệu Diệu đi sớm, cô chưa từng gặp phải chuyện xui xẻo như vậy, mỗi ngày cứ bảy giờ bốn mươi đúng giờ cô đã có mặt tại công ty.
Hạ Diệu Diệu không phải là người mới khi làm việc, ở trong công ty rất giỏi nhìn sắc mặt người khác, không xu nịnh quá, cũng không cần thích ứng, nịnh bợ ở mức độ vừa phải những người lão làng.
Công việc trong tay, cho dù cô có mang về nhà cũng luôn luôn hoàn thành trước kì hạn, sau khi nhìn qua tất cả quy hoạch và lĩnh vực tiến quân của Hồng Đại trong một năm qua, cô càng thêm tự tin tràn trề, lập chí làm thật tốt ở đây, tranh thủ có được thành tích.
Các bài viết mà cô soát lỗi đầu vào đấy, đương nhiên, lãnh đạo viết sai là do lãnh đạo nhỡ tay, cô có thể sửa tuyệt đối sẽ không để lãnh đạo phải xem lần thứ hai, chỉ là đem những chỗ sửa qua đưa lên, phê duyệt qua liền có thể trực tiếp sử dụng.
Nhưng có một số chuyện nghĩ thì rất tốt, nhưng quá trình lại chưa bao giờ đơn giản như vậy.
Giai đoạn hiện giờ Hồng Đại có thiểu người thế nào cũng tuyệt đối không thiếu loại gà mờ như cô, trước sau Tết lại mời thêm một nhóm người giỏi từ chỗ khác, đương nhiên cũng không đến mức bây giờ trọng dụng một thực tập sinh. Cô chỉ có thể nói là tương lai tốt đẹp, cơ hội nhiều, tương đối công bằng, có cơ hội lựa chọn nơi thích hợp với mình hơn.
Phạm vi công việc của Hạ Diệu Diệu bây giờ chính là soát lỗi các bài viết mà bên trên truyền xuống. Tuy vị trí này nhiều việc vụn vặt, nhưng lại rất có tiềm năng phát triển, cho dù chỉ làm vị trí này đến chết, cũng có thể thăng chức lên làm Phó Giám đốc, Giám đốc, Tổng Giám đốc, là một bộ phận có tầm ảnh hưởng trong công ty. Trừ phi bạn muốn bị kéo dài thời gian đăng bài, nếu không tuyệt đối không thể đắc tội với người soát lỗi!
Hạ Diệu Diệu tuổi trẻ, có thừa sức lực mà chơi đến cùng với cấp trên! Người được mời đến, so với người mới như cô đương nhiên phải mất nhiều công sức để tâm đến hơn chứ, hờ hờ! Đối với việc ra trường tìm được một công việc thực tập ba tháng, lương tháng ba nghìn tệ, chuyển lên chính thức năm nghìn tệ rồi tăng dần, đóng đủ bốn loại bảo hiểm và một khoản trợ cấp nhà ở, các loại phúc lợi tốt. Chỉ cần có không kiếm chuyện sẽ có thể làm tiếp, Hạ Diệu Diệu cực kỳ hài lòng, cảm thấy kế hoạch đời mình đã thành công được một nửa, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. Hàng ngày Hạ Diệu Diệu chỉ cần nghĩ đến tương lai của mình, dù đang nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh giấc, khi gọi điện về nhà đều thể hiện sự kiêu ngạo của tiểu nhân đắc chí. Bây giờ cô là một nhân viên công sở, mặc đồ công sở, sơ mi trắng. Bà Hạ hiểm khi mới thấy thoải mái với con gái lớn, cuối cùng cũng chu cấp xong được một đứa, sau này nhà họ sẽ càng ngày càng tốt: “Cất tiền lương cẩn thận, đừng tiểu hoang, suy nghĩ nhiều hơn cho em trai, em gái con.” “Con biết rồi.” Ông Hạ không vô tâm như bà Hạ, chỉ hỏi một câu Hà An thế nào.
Đám Cưới Hào Môn
“Chưa, anh thì sao?”
“Chưa, em đang làm gì? Lúc nào đến trường? Công ty em bao giờ đi làm?
Đợi một lúc sau, Hạ Diệu Diệu trả lời:“Nhà có khách, không nói chuyện với anh nữa.”
Hà An trực tiếp ném điện thoại ra ngoài!
Hạ Diệu Diệu một mình ngồi trên giường suy nghĩ vẩn vơ, cũng không biết mình nên làm thế nào? Cô không thuyết phục được mình mặc kệ anh. Anh có, anh không thiếu, anh không để ý điểm đó, cho dù anh không làm gì cả, có lẽ chỉ cần tiết kiệm một chút, ba mẹ anh có thể nuôi anh đến già. Có một số người chính là mệnh tốt như vậy, cô không phục không được. Nhưng còn trẻ như vậy sao có thể2không đi làm? Cũng phải có gì đó theo đuổi chứ, không thể cứ ngồi ở nhà ăn không ngồi rồi, rồi cũng đến lúc sẽ dùng hết.
Ba mẹ anh nuôi anh là người ta chịu làm vậy, nhưng không có nghĩa vụ chăm lo cho cô. Sau này cô ăn của anh, tiêu của anh, đều là ba mẹ anh cho sao? Hạ Diệu Diệu không phải là bắt anh phải giúp cái gì cả, bao nhiêu năm nay vẫn như vậy, thực sự không cần Hà An phải cho cô cái gì. Nhưng, nhưng anh như vậy làm cho Hạ Diệu Diệu không nhìn thấy hi vọng trong tương lai. Cô không ngại bạn trai không có tiền, nhưng rất để ý việc bạn trai không cố8gắng, đó không phải là một nửa trong lòng cô, cũng không phải là gia đình mà cô mong muốn. Nhưng chia tay...
Hạ Diệu Diệu không nỡ, gần ba năm, tình cảm của họ luôn rất tốt, bây giờ chỉ là có chút mâu thuẫn, chưa đến mức không giải quyết được, không phải sao?
Có lẽ, có lẽ... qua Tết, Hà An sẽ ý thức được nguy cơ; có lẽ... chỉ là năm ngoái anh ấy không chịu, năm nay lại khác thì sao? Có lẽ... công việc đó anh không thích, năm nay anh sẽ tự mình tìm một công việc thực tập mình thích? Hạ Diệu Diệu đổ người xuống giường, còn về làm việc nhà gì đó, đều không phải là vấn đề lớn. Làm nhiều6hay làm ít một chút, cô đều có thể chấp nhận. Anh không làm cũng được, nhưng tuyệt đối không thể không có việc làm!
“Chị, chị có tâm sự?” “Người có tâm sự là em mới đúng, nhân lúc anh trai được nghỉ, để anh em kèm em, xem thành tích của em như thế thì học đại học nào được? Em không sợ đội sổ à.” “Hừ! Không nói chuyện với chị nữa!”
Tết này Hạ Diệu Diệu chẳng hứng thú được với việc gì, ngay cả các cô các dì đến khoe mẽ cũng không có tâm trạng “thêm mắm thêm muối” cho đối phương, đối với thân thích bên ba mình cũng chỉ là nghiêng đầu nhìn một cái rồi giả vờ có việc về phòng3bận rộn,
Đối phương không cảm thấy Hạ Diệu Diệu không nhiệt tình, con gái lớn rồi, xấu hổ một chút cũng là bình thường, họ nhiệt tình một chút là được rồi.
“Anh hai, Diệu Diệu đã lớn rồi, cũng sắp tốt nghiệp rồi, có bạn trai chưa? Xưởng chúng ta có một chủ quản mới ly dị. Anh kéo em làm gì. Một năm lương người ta hai mươi vạn đấy, bao nhiêu người xếp hàng chờ kìa! Anh còn kéo em...”
Hạ Diệu Diệu coi như không nghe thấy, dù sao cũng không thể. Thấy em gái đang học bài, Hạ Vũ tâm trạng khá tốt, thành tích học tập học kỳ này rất tốt, lại tìm được chỗ làm gia sư, năm mới cũng có bạn học nhắn5tin chúc mừng, xem ra quan hệ với các bạn ở trường khá tốt, nên không cần lo lắng nữa.
Mặc dù Hạ Diệu Diệu cảm thấy mình đã nghĩ thông suốt rồi, nhưng năm nay cô không hề mong chờ ngày khai giảng, cũng không chờ mong đi vào căn phòng đó.
Vé xe là Du Văn Bác mua cho lên xe rồi cô mới biết, công ty họ cách công ty của cô không xa. Hạ Diệu Diệu muốn hỏi cậu ta và Ôn mỹ nhân thể nào, nhưng nghĩ đến nhớ chuyện nhà mình cũng không tiện hỏi thăm chuyện riêng tư của người ta. Dù sao chuyện của cậu ta và học muội Ôn vẫn chưa công khai ở trường, là cô tình cờ nghe thấy giờ hỏi cũng ngại. Cứ coi như không biết gì đi. Hạ Diệu Diệu ủ rũ nhìn ra ngoài cửa xe, trong đầu đều là Hà An. Cái tốt, bướng bỉnh, cái tức người và sự dịu dàng ân cần, cô vừa muốn gặp anh lại nhưng lại vừa không muốn gặp.
Du Văn Bác thầy cô ủ rũ, đổi tư thế khác, nhắm mắt không làm phiền cô.
Hạ Diệu Diệu không biết là tâm trạng phức tạp này của mình bắt đầu từ khi nào, cô lo lắng có một số chuyện sẽ không thay đổi, tất cả chỉ là cô tưởng tượng ra; lại nghĩ đến nhất định sẽ thay đổi, vì đó là Hà An.
Hạ Diệu Diệu nhìn ra ngoài cửa, tuyết rơi dày đặc, bạc trắng trời, Thời tiết này ngoài việc đi lại không tiện, thì nó không khiến người ta chán ghét. Tuyết năm nay rất ít, đây mới là trận tuyết lớn thứ hai của mùa đông, được sự chào đón nhiệt tình của người dân.
Lộ trình năm tiếng, Hạ Diệu Diệu phải mất thời gian gấp đôi mới đến được, khi đến đã là hai giờ sáng. Du Văn Bác sợ hai người cùng về trường, gặp phải ai đó sẽ bối rối, chủ động nói có chuyện đi trước.
Hạ Diệu Diệu một mình đi từ xe xuống, chậm rãi đi về phía bến xe buýt, cúi đầu, tay kéo hành lí nặng, từng bước một nhìn bóng chân không ngừng kéo dài, lại vì ánh đèn càng ngày càng gần mà từ từ biển ngắn lại, sau đó lại dần dần kéo dài ra.
Hạ Diệu Diệu đang nhìn chăm chú, đột nhiên có người chặn bước chân cô lại, cô không hiểu gì ngẩng đầu lên, thấy Hà An mặc áo khoác lông vũ màu ghi, quàng khăn đan ô màu lam mà cô đan, đầu phủ một lớp tuyết trắng, thân hình cao lớn tuấn tú vẫn đứng bất động trước mặt cô, yên lặng nhìn cô. Hạ Diệu Diệu thấy vậy không nhịn được sụt sịt mũi.
Hà An dang hai tay ra.
Hạ Diệu Diệu lập tức bị làm cho cảm động, vứt hành lí ra, gần như bay vào vòng tay của anh, ôm chặt anh: “Chúng ta vẫn luôn tốt mà, em thay đổi một chút, anh thay đổi một chút, chúng ta nhất định sẽ tốt! Sao có thể chia tay chứ!” Hà An ôm chặt lấy cô, nỗi nhớ như sóng trào, cả nửa tháng nay, anh không dám tiếp cận cô, chỉ đứng ở xa nhìn, không biết bao nhiêu lần định đồng ý yêu cầu của cô, sống theo cách cô muốn... Hạ Diệu Diệu rúc trong vòng tay ấm áp của Hà An, cảm thấy mình điên rồi mới cảm thấy hai người có khả năng chia tay, Hà An của cô, Hà An của cô đã mặc kệ tuyết lớn đến đón cô...
Tuần học đầu tiên, Hạ Diệu Diệu bám chặt lấy anh, không có tiết học đều ở cùng anh, ngồi ở trong phòng không đi đâu, anh xem máy tính thì cô ngồi sau lưng anh đọc sách; anh đọc sách thì cô nhìn anh.
Hà An của cô, đẹp trai, trầm mặc, yêu cô, sao họ có thể không đi tiếp với nhau chứ. Hãy nhìn xem, bây giờ họ ở bên nhau tốt biết mấy, một ngôi nhà nhỏ, hai con người, không cần giàu có cao sang, không bị bên ngoài làm phiền, cứ như vậy, cứ mãi mãi như vậy... Hạ Diệu Diệu đột nhiên bỏ sách xuống, lật người ốm Hà An từ phía sau lưng. Hồn từ trán xuống, vùi vào chiếc cổ dài đẹp của anh, chân thành, nghiêm túc, hết sức triền miên. Hà An thư giãn cơ thể, theo thói quen mặc cô trêu chọc, hưởng thụ sự rung động dịu dàng, tim đập gần như không khống chế được, mùa đông này ấm áp vô cùng...
Nửa tháng sau, trường học bắt đầu thu lại chiếc ô bảo vệ của mình.
Hạ Diệu Diệu bắt đầu chính thức đi thực tập, Hồng Đại cách Thu Môn không hề gần, đi một chuyến buýt rồi đổi sang ngồi tàu điện ngầm, rồi lại ngồi buýt, đến nơi phải mất đến một tiếng rưỡi. Trong một thành phố lớn như vậy, lộ trình này cũng không quá dài.
Hạ Diệu Diệu mỗi ngày năm rưỡi rời khỏi giường, đi chuyến buýt đầu tiên, sau đó ngồi tàu điện ngầm, rồi lại chuyển ngồi buýt, cô chỉ có thể mặc cho số phận, cầu mong nó đừng tắc đường. Cũng may Hạ Diệu Diệu đi sớm, cô chưa từng gặp phải chuyện xui xẻo như vậy, mỗi ngày cứ bảy giờ bốn mươi đúng giờ cô đã có mặt tại công ty.
Hạ Diệu Diệu không phải là người mới khi làm việc, ở trong công ty rất giỏi nhìn sắc mặt người khác, không xu nịnh quá, cũng không cần thích ứng, nịnh bợ ở mức độ vừa phải những người lão làng.
Công việc trong tay, cho dù cô có mang về nhà cũng luôn luôn hoàn thành trước kì hạn, sau khi nhìn qua tất cả quy hoạch và lĩnh vực tiến quân của Hồng Đại trong một năm qua, cô càng thêm tự tin tràn trề, lập chí làm thật tốt ở đây, tranh thủ có được thành tích.
Các bài viết mà cô soát lỗi đầu vào đấy, đương nhiên, lãnh đạo viết sai là do lãnh đạo nhỡ tay, cô có thể sửa tuyệt đối sẽ không để lãnh đạo phải xem lần thứ hai, chỉ là đem những chỗ sửa qua đưa lên, phê duyệt qua liền có thể trực tiếp sử dụng.
Nhưng có một số chuyện nghĩ thì rất tốt, nhưng quá trình lại chưa bao giờ đơn giản như vậy.
Giai đoạn hiện giờ Hồng Đại có thiểu người thế nào cũng tuyệt đối không thiếu loại gà mờ như cô, trước sau Tết lại mời thêm một nhóm người giỏi từ chỗ khác, đương nhiên cũng không đến mức bây giờ trọng dụng một thực tập sinh. Cô chỉ có thể nói là tương lai tốt đẹp, cơ hội nhiều, tương đối công bằng, có cơ hội lựa chọn nơi thích hợp với mình hơn.
Phạm vi công việc của Hạ Diệu Diệu bây giờ chính là soát lỗi các bài viết mà bên trên truyền xuống. Tuy vị trí này nhiều việc vụn vặt, nhưng lại rất có tiềm năng phát triển, cho dù chỉ làm vị trí này đến chết, cũng có thể thăng chức lên làm Phó Giám đốc, Giám đốc, Tổng Giám đốc, là một bộ phận có tầm ảnh hưởng trong công ty. Trừ phi bạn muốn bị kéo dài thời gian đăng bài, nếu không tuyệt đối không thể đắc tội với người soát lỗi!
Hạ Diệu Diệu tuổi trẻ, có thừa sức lực mà chơi đến cùng với cấp trên! Người được mời đến, so với người mới như cô đương nhiên phải mất nhiều công sức để tâm đến hơn chứ, hờ hờ! Đối với việc ra trường tìm được một công việc thực tập ba tháng, lương tháng ba nghìn tệ, chuyển lên chính thức năm nghìn tệ rồi tăng dần, đóng đủ bốn loại bảo hiểm và một khoản trợ cấp nhà ở, các loại phúc lợi tốt. Chỉ cần có không kiếm chuyện sẽ có thể làm tiếp, Hạ Diệu Diệu cực kỳ hài lòng, cảm thấy kế hoạch đời mình đã thành công được một nửa, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. Hàng ngày Hạ Diệu Diệu chỉ cần nghĩ đến tương lai của mình, dù đang nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh giấc, khi gọi điện về nhà đều thể hiện sự kiêu ngạo của tiểu nhân đắc chí. Bây giờ cô là một nhân viên công sở, mặc đồ công sở, sơ mi trắng. Bà Hạ hiểm khi mới thấy thoải mái với con gái lớn, cuối cùng cũng chu cấp xong được một đứa, sau này nhà họ sẽ càng ngày càng tốt: “Cất tiền lương cẩn thận, đừng tiểu hoang, suy nghĩ nhiều hơn cho em trai, em gái con.” “Con biết rồi.” Ông Hạ không vô tâm như bà Hạ, chỉ hỏi một câu Hà An thế nào.
Đám Cưới Hào Môn
Đánh giá:
Truyện Đám Cưới Hào Môn
Story
Chương 121: Nắng ấm cuối cùng
10.0/10 từ 16 lượt.