Đám Cưới Hào Môn
Chương 113: Vừa ấm áp vừa băn khoăn
73@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Diệu Diệu đẩy bàn tay để lung tung của cô ta ra, mấy triệu rất nhiều có biết không, huống hồ bạn trai cô có sáu mươi nghìn, là tiền riêng, chính là cái loại tiền mà cô có thể chi một chút mà không bị ba mẹ đối phương biết, đó đương nhiên là một khoản lớn rồi.
Đối với Hạ Diệu Diệu mà nói, đó là một khoản lớn, có thể đủ tiền ăn bốn năm đại học và cưới một người vợ.
“Chẳng hiểu gì cả.”
Cô chỉ có chút mơ ước vậy thôi, sáu mươi nghìn đó, tiêu thế nào đây?
Thường Tương thấy cô lại ngây người, trợn mắt lắc đầu, hết thuốc chữa rồi.
Có thể ăn bao nhiêu bát mì? Có thể ăn mấy năm bánh rán và sữa đậu nành a?
Một tuần trôi qua, Hạ2Diệu Diệu vẫn còn nghĩ đến vấn đề ngủ cũng khiến người ta vui đến tỉnh này. Mặc dù gần đây cô nghĩ ít hơn, nhưng chỉ cần nghĩ đến là sẽ vui: “Hà An, anh đi đâu vậy?” Không phải đã hẹn cùng nhau đi thư viện sao? Buổi sáng bọn họ chỉ có một tiết, bây giờ có thể thu dọn đồ đạc về rồi.
“Anh hẹn Tiền Quân cùng đi có việc rồi.” Anh không muốn đến thư viện, không muốn vì nể mặt Hạ Diệu Diệu mà tiếp tục nhịn, như vậy rất phản cảm, không cần tiếp tục nhịn nữa.
“A.” Đi đi, đi đi, học ít một hôm cũng sẽ không đen đủi đến mức trượt, mà dù sao cũng trượt rồi.
Hạ Diệu Diệu đi về phía thư viện, trời càng ngày càng âm u.8Cô đột nhiên nhớ ra đống quần áo buổi sáng giặt treo bên ngoài, cửa sổ cũng không đóng: “Chết rồi, hi vọng vẫn còn kịp.”
Ngoài trời, mưa tuyết đang rơi, Hạ Diệu Diệu chạy về nhà, lạnh đến mức giậm chân, cô xoa tay đôi giày: “May mà còn kịp.” Hạ Diệu Diệu hà hơi chạy về phía ban công, đột nhiên phát hiện trong phòng khách có người.
Hạ Diệu Diệu dừng lại, nghi hoặc nhìn, mẹ của chị Phùng ở sát vách? Không giống lắm, đồ mà người này mặc giống như một kiểu đồng phục, trong tay cầm khăn, bên cạnh là thùng rác, tóc buộc sau đầu, dáng vẻ chăm chỉ. Hạ Diệu Diệu cẩn thận lùi lại một bước, đứng ở chỗ vươn tay là có thể cầm lấy cái ghế, cẩn thận mở6miệng hỏi: “Cô là...” Người giúp việc thấy vậy đứng dậy nhìn cô một cái, không nói chuyện, để giẻ lau về chỗ cũ, cởi tạp dề xuống nhanh chóng rời khỏi. Sau đó bà lập tức gọi điện cho công ty, bà đã bị nữ chủ nhân của nhà này bắt gặp rồi.
Giám đốc bộ phận mới đến của công ty cảm thấy kì lạ, người này bị sao vậy, người giúp việc đột nhiên bị nữ chủ nhân bắt gặp không phải rất bình thường sao, còn báo cáo cái gì. Những gì bà cần nói bà đều đã nói, bà cũng không hiểu tại sao lại phải làm việc này, dù sao bà cũng báo rồi.
Hạ Diệu Diệu đứng ở chỗ cũ, lạnh lùng nhìn phòng bếp sạch sẽ như thường. Việc này diễn ra bao lâu rồi? Người vẫn luôn dọn dẹp nhà cửa, thỉnh thoảng lại nấu cơm là ai? Hay là từ trước đến nay để là do cô hiểu sai rồi. Vì sao anh phải nói dối? Hạ Diệu Diệu cười lạnh, Hà An không hề nói dối, ngay từ ban đầu anh không hề nói gì cả.
Hạ Diệu Diệu không phải không thể chấp nhận thêm một người giúp việc, nhưng không phải dựa vào cách này... giấu giếm cổ hơn một năm trời. Sao anh có thể ngày nào cũng nghe được những lời khen của cô chứ, có phải anh cảm thấy rất buồn cười hay không? Cô vẫn cho rằng anh đang dần tiến bộ, thì ra từ trước đến nay anh chưa hề thay đổi. Cô còn tự đắc cho rằng anh đang thay đổi từng chút một vì cô. Có phải anh cảm thấy cô rất buồn cười, rất dễ lừa gạt hay không? Hạ Diệu Diệu đứng dựa vào cửa, lau nước mắt không biết rơi từ lúc nào. Cô quả thực là hơi keo kiệt một chút, thích tính toán chi li, không muốn dùng tiền vào chỗ không nên.
Nhưng nó không có nghĩa là cô không phân biệt phải trái. Nếu Hà An nói chuyện đàng hoàng với cô, hoặc là nói với cô một tiếng, có lẽ hai người sẽ cãi nhau, cô sẽ không vui, nhưng đó là thái độ nên có không phải sao? Sao anh có thể mời người giúp việc sau lưng cô chứ, mà cũng đã được hơn nửa năm rồi.
Có phải anh cảm thấy cô rất ngang ngược, không thể nói lí được. Hay là cảm thấy dù sao cô cũng không ở nhà, anh làm gì cũng không cần thiết phải nói với cô, cô chỉ cần ngốc nghếch tự mình hiểu là được.
Sao anh không dứt khoát coi cô như đã chết đi cho xong. Hạ Diệu Diệu hít hít mũi, đóng cửa phòng bếp lại, cảm thấy tức cười mà quay về trường. Hơn một năm nay, còn có bao nhiêu việc xảy ra trong nhà này mà cô không biết, những lời Hà An nói có mấy phần là thật.
Hạ Diệu Diệu cúi đầu nhanh chóng bước đi, tâm trạng tồi tệ bao trùm lấy cô.
Người ta có tiền, không thiếu tiền mời một người giúp việc. Người ta là con một, căn bản không cần tự mình động tay. Dựa vào đâu mà người ta phải hầu hạ cô chứ, người ta giấu giếm việc thuê người giúp việc đã rất là để ý đến tâm trạng của cô rối. Không nói cho cô là vì muốn tốt cho cô, cô so đo gì chứ?
Chẳng nhẽ một người tiền sinh hoạt phí một tháng hai mươi nghìn như Hà An phải giống như cô cả ngày ăn cơm rau, dè sẻn từng đồng mới là thích cô, vì cô làm việc này việc kia mới là tôn trọng cô, yêu cô, đó mới là đương nhiên?
Hà An không hề thiếu thốn như cô, anh có quyền được hưởng những thứ tốt hơn. Anh có thể ngày nào cũng ở trong nhà hưởng thụ cuộc sống vô ưu vô lo. Anh thậm chí có thể thi không qua môn, không ai quan tâm. Công việc có tốt không ba mẹ anh cũng chẳng để ý. Cô dựa vào cái gì mà yêu cầu con trai nhà người ta cùng chịu khổ với cô. “Kít!... Muốn chết à? Không thấy đèn đỏ à?... Người đi bộ thì hay lắm à!...” Hạ Diệu Diệu vội vàng lui lại: “Xin lỗi, xin lỗi...”
Người lái xe Audi mắng mấy câu rồi mới khởi động xe đi mất.
Hạ Diệu Diệu lùi lại sau vạch, cười bản thân vậy mà lại phạm ngay lỗi nghiêm trọng này. Cô ngẩng đầu nhìn những bông tuyết rơi dày đặc, Hạ Diệu Diệu lấy túi, tìm ô mở ra, bị cảm thì phải làm sao đây? Lại phải tốn tiền. Cô lau giọt nước mắt không biết rơi ra lúc nào vì tủi thân, cảnh cáo bản thân phải bình tĩnh lại.
Cô bắt buộc phải bình tĩnh lại.
Vậy mà cô lại vượt đèn đỏ. Vậy mà Hạ Diệu Diệu cô lại dám vượt đèn đỏ! Xảy ra tai nạn còn phải đền tiền. Cô muốn ba mẹ cô lo lắng đến chết sao? Cô tưởng cô đền nổi xe người ta à? Hạ Diệu Diệu cầm ô, đứng ở một bên sau vạch vôi, cô muốn ưỡn thẳng ngực, nhưng lại từ từ cúi đầu. Gió lạnh thổi qua làm loạn tóc mái, cô vươn tay lau đi những giọt nước mưa.
Một lúc sau cô lặng người nhìn găng tay trên tay, vô số hình ảnh nhiều màu sắc phối hợp với nhau rất hài hòa, những sợi len dày đan vào nhau khi đưa lên mặt cảm thấy rất ấm áp. Từ lúc cô ra khỏi nhà, mặc dù thời tiết cực kì lạnh, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay.
Găng tay là Hà An mua.
Ô là Hà An mua.
Túi cũng là Hà An mua.
Đều là Hà An mua cho cô, sợ cô bị lạnh, sợ cô bị cước tay, sợ cô ôm đồ đi đường không tiện. Hạ Diệu Diệu đột nhiên muốn khóc. Nước mắt hòa lẫn nước tuyết tan chưa kịp khô rơi xuống, có thứ gì đó cứ đè nặng trong ngực, vừa đau lòng vừa cảm động. Hà An rất tốt, Hà An từ trước đến nay vẫn luôn rất tốt không phải sao? Vì sao cô phải trách anh, cô có quyền gì mà trách anh, chỉ vì lòng tự trọng của cô? Chỉ vì lòng ham hư vinh của cô? Trong việc này anh sai rất ít, anh chỉ là khiến cho mình sống vui vẻ hơn trong khả năng của mình mà thôi. Anh chắc chắn không muốn khiến cho cô tức giận. Anh chỉ là không muốn tranh cãi về vấn đề này với cô, không muốn cãi nhau với cô, không muốn cô cự tuyệt anh. Anh cũng là vì hai người có thể sống hòa bình mà thôi. Cũng giống như phòng ở mà Hà An tìm lần trước, không phải cô cũng ương ngạnh, yêu cầu đổi, sau đó Hà An cũng chẳng nói gì đó thôi. Về vấn đề tiêu tiền, bản thân cô đã bao giờ cho Hà An làm chủ chưa? Đều là cô nói gì là Hà An nhất định phải nghe theo, nếu không nghe theo cô sẽ giận dỗi. Cô luôn cưỡng ép anh đi vào khuôn khổ chi tiêu mà cô có thể chấp nhận được, cô chưa từng hỏi anh là có tiện không?
Anh không thích sữa đậu nành và quẩy, cũng không thích cái phòng kia, không thích hàng xóm xung quanh, thậm chí anh cũng không thích cái khu đó. Vì vậy anh chỉ là mời một người giúp việc không ảnh hưởng gì đến cô, anh đã làm gì sai chứ?
“Cô gái ơi, em đã đợi ba lần đèn đỏ rồi, có cần giúp gì không?” Cảnh sát giao thông đội mưa tuyết đến hỏi cô.
Hạ Diệu Diệu nhanh chóng ngẩng đầu: “Dạ không ạ, em đi ngay đây ạ... “Hạ Diệu Diệu cúi đầu nhanh chóng rời đi... Cô không nên tức giận, nghĩ lại có phải là do cô tạo ra áp lực nhiều quá khiến anh chọn lựa giấu giếm cô, cô không thể cứ thể nhận định là lừa gạt.
Khổng Đồng Đồng cảm thấy sau khi Hạ Diệu Diệu quay lại tâm trạng có chút kì lạ, nói chuyện với cô phải nói mấy lần cô mới nghe thấy. Không Đồng Đồng lấy sách giáo khoa tiết buổi chiều ra, nhìn cô bằng ánh mắt cổ quái, sau đó còn nhìn xuống dưới bụng một cái: “Cậu có bầu rồi à?”
Đám Cưới Hào Môn
Hạ Diệu Diệu đẩy bàn tay để lung tung của cô ta ra, mấy triệu rất nhiều có biết không, huống hồ bạn trai cô có sáu mươi nghìn, là tiền riêng, chính là cái loại tiền mà cô có thể chi một chút mà không bị ba mẹ đối phương biết, đó đương nhiên là một khoản lớn rồi.
Đối với Hạ Diệu Diệu mà nói, đó là một khoản lớn, có thể đủ tiền ăn bốn năm đại học và cưới một người vợ.
“Chẳng hiểu gì cả.”
Cô chỉ có chút mơ ước vậy thôi, sáu mươi nghìn đó, tiêu thế nào đây?
Thường Tương thấy cô lại ngây người, trợn mắt lắc đầu, hết thuốc chữa rồi.
Có thể ăn bao nhiêu bát mì? Có thể ăn mấy năm bánh rán và sữa đậu nành a?
Một tuần trôi qua, Hạ2Diệu Diệu vẫn còn nghĩ đến vấn đề ngủ cũng khiến người ta vui đến tỉnh này. Mặc dù gần đây cô nghĩ ít hơn, nhưng chỉ cần nghĩ đến là sẽ vui: “Hà An, anh đi đâu vậy?” Không phải đã hẹn cùng nhau đi thư viện sao? Buổi sáng bọn họ chỉ có một tiết, bây giờ có thể thu dọn đồ đạc về rồi.
“Anh hẹn Tiền Quân cùng đi có việc rồi.” Anh không muốn đến thư viện, không muốn vì nể mặt Hạ Diệu Diệu mà tiếp tục nhịn, như vậy rất phản cảm, không cần tiếp tục nhịn nữa.
“A.” Đi đi, đi đi, học ít một hôm cũng sẽ không đen đủi đến mức trượt, mà dù sao cũng trượt rồi.
Hạ Diệu Diệu đi về phía thư viện, trời càng ngày càng âm u.8Cô đột nhiên nhớ ra đống quần áo buổi sáng giặt treo bên ngoài, cửa sổ cũng không đóng: “Chết rồi, hi vọng vẫn còn kịp.”
Ngoài trời, mưa tuyết đang rơi, Hạ Diệu Diệu chạy về nhà, lạnh đến mức giậm chân, cô xoa tay đôi giày: “May mà còn kịp.” Hạ Diệu Diệu hà hơi chạy về phía ban công, đột nhiên phát hiện trong phòng khách có người.
Hạ Diệu Diệu dừng lại, nghi hoặc nhìn, mẹ của chị Phùng ở sát vách? Không giống lắm, đồ mà người này mặc giống như một kiểu đồng phục, trong tay cầm khăn, bên cạnh là thùng rác, tóc buộc sau đầu, dáng vẻ chăm chỉ. Hạ Diệu Diệu cẩn thận lùi lại một bước, đứng ở chỗ vươn tay là có thể cầm lấy cái ghế, cẩn thận mở6miệng hỏi: “Cô là...” Người giúp việc thấy vậy đứng dậy nhìn cô một cái, không nói chuyện, để giẻ lau về chỗ cũ, cởi tạp dề xuống nhanh chóng rời khỏi. Sau đó bà lập tức gọi điện cho công ty, bà đã bị nữ chủ nhân của nhà này bắt gặp rồi.
Giám đốc bộ phận mới đến của công ty cảm thấy kì lạ, người này bị sao vậy, người giúp việc đột nhiên bị nữ chủ nhân bắt gặp không phải rất bình thường sao, còn báo cáo cái gì. Những gì bà cần nói bà đều đã nói, bà cũng không hiểu tại sao lại phải làm việc này, dù sao bà cũng báo rồi.
Hạ Diệu Diệu đứng ở chỗ cũ, lạnh lùng nhìn phòng bếp sạch sẽ như thường. Việc này diễn ra bao lâu rồi? Người vẫn luôn dọn dẹp nhà cửa, thỉnh thoảng lại nấu cơm là ai? Hay là từ trước đến nay để là do cô hiểu sai rồi. Vì sao anh phải nói dối? Hạ Diệu Diệu cười lạnh, Hà An không hề nói dối, ngay từ ban đầu anh không hề nói gì cả.
Hạ Diệu Diệu không phải không thể chấp nhận thêm một người giúp việc, nhưng không phải dựa vào cách này... giấu giếm cổ hơn một năm trời. Sao anh có thể ngày nào cũng nghe được những lời khen của cô chứ, có phải anh cảm thấy rất buồn cười hay không? Cô vẫn cho rằng anh đang dần tiến bộ, thì ra từ trước đến nay anh chưa hề thay đổi. Cô còn tự đắc cho rằng anh đang thay đổi từng chút một vì cô. Có phải anh cảm thấy cô rất buồn cười, rất dễ lừa gạt hay không? Hạ Diệu Diệu đứng dựa vào cửa, lau nước mắt không biết rơi từ lúc nào. Cô quả thực là hơi keo kiệt một chút, thích tính toán chi li, không muốn dùng tiền vào chỗ không nên.
Nhưng nó không có nghĩa là cô không phân biệt phải trái. Nếu Hà An nói chuyện đàng hoàng với cô, hoặc là nói với cô một tiếng, có lẽ hai người sẽ cãi nhau, cô sẽ không vui, nhưng đó là thái độ nên có không phải sao? Sao anh có thể mời người giúp việc sau lưng cô chứ, mà cũng đã được hơn nửa năm rồi.
Có phải anh cảm thấy cô rất ngang ngược, không thể nói lí được. Hay là cảm thấy dù sao cô cũng không ở nhà, anh làm gì cũng không cần thiết phải nói với cô, cô chỉ cần ngốc nghếch tự mình hiểu là được.
Sao anh không dứt khoát coi cô như đã chết đi cho xong. Hạ Diệu Diệu hít hít mũi, đóng cửa phòng bếp lại, cảm thấy tức cười mà quay về trường. Hơn một năm nay, còn có bao nhiêu việc xảy ra trong nhà này mà cô không biết, những lời Hà An nói có mấy phần là thật.
Hạ Diệu Diệu cúi đầu nhanh chóng bước đi, tâm trạng tồi tệ bao trùm lấy cô.
Người ta có tiền, không thiếu tiền mời một người giúp việc. Người ta là con một, căn bản không cần tự mình động tay. Dựa vào đâu mà người ta phải hầu hạ cô chứ, người ta giấu giếm việc thuê người giúp việc đã rất là để ý đến tâm trạng của cô rối. Không nói cho cô là vì muốn tốt cho cô, cô so đo gì chứ?
Chẳng nhẽ một người tiền sinh hoạt phí một tháng hai mươi nghìn như Hà An phải giống như cô cả ngày ăn cơm rau, dè sẻn từng đồng mới là thích cô, vì cô làm việc này việc kia mới là tôn trọng cô, yêu cô, đó mới là đương nhiên?
Hà An không hề thiếu thốn như cô, anh có quyền được hưởng những thứ tốt hơn. Anh có thể ngày nào cũng ở trong nhà hưởng thụ cuộc sống vô ưu vô lo. Anh thậm chí có thể thi không qua môn, không ai quan tâm. Công việc có tốt không ba mẹ anh cũng chẳng để ý. Cô dựa vào cái gì mà yêu cầu con trai nhà người ta cùng chịu khổ với cô. “Kít!... Muốn chết à? Không thấy đèn đỏ à?... Người đi bộ thì hay lắm à!...” Hạ Diệu Diệu vội vàng lui lại: “Xin lỗi, xin lỗi...”
Người lái xe Audi mắng mấy câu rồi mới khởi động xe đi mất.
Hạ Diệu Diệu lùi lại sau vạch, cười bản thân vậy mà lại phạm ngay lỗi nghiêm trọng này. Cô ngẩng đầu nhìn những bông tuyết rơi dày đặc, Hạ Diệu Diệu lấy túi, tìm ô mở ra, bị cảm thì phải làm sao đây? Lại phải tốn tiền. Cô lau giọt nước mắt không biết rơi ra lúc nào vì tủi thân, cảnh cáo bản thân phải bình tĩnh lại.
Cô bắt buộc phải bình tĩnh lại.
Vậy mà cô lại vượt đèn đỏ. Vậy mà Hạ Diệu Diệu cô lại dám vượt đèn đỏ! Xảy ra tai nạn còn phải đền tiền. Cô muốn ba mẹ cô lo lắng đến chết sao? Cô tưởng cô đền nổi xe người ta à? Hạ Diệu Diệu cầm ô, đứng ở một bên sau vạch vôi, cô muốn ưỡn thẳng ngực, nhưng lại từ từ cúi đầu. Gió lạnh thổi qua làm loạn tóc mái, cô vươn tay lau đi những giọt nước mưa.
Một lúc sau cô lặng người nhìn găng tay trên tay, vô số hình ảnh nhiều màu sắc phối hợp với nhau rất hài hòa, những sợi len dày đan vào nhau khi đưa lên mặt cảm thấy rất ấm áp. Từ lúc cô ra khỏi nhà, mặc dù thời tiết cực kì lạnh, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay.
Găng tay là Hà An mua.
Ô là Hà An mua.
Túi cũng là Hà An mua.
Đều là Hà An mua cho cô, sợ cô bị lạnh, sợ cô bị cước tay, sợ cô ôm đồ đi đường không tiện. Hạ Diệu Diệu đột nhiên muốn khóc. Nước mắt hòa lẫn nước tuyết tan chưa kịp khô rơi xuống, có thứ gì đó cứ đè nặng trong ngực, vừa đau lòng vừa cảm động. Hà An rất tốt, Hà An từ trước đến nay vẫn luôn rất tốt không phải sao? Vì sao cô phải trách anh, cô có quyền gì mà trách anh, chỉ vì lòng tự trọng của cô? Chỉ vì lòng ham hư vinh của cô? Trong việc này anh sai rất ít, anh chỉ là khiến cho mình sống vui vẻ hơn trong khả năng của mình mà thôi. Anh chắc chắn không muốn khiến cho cô tức giận. Anh chỉ là không muốn tranh cãi về vấn đề này với cô, không muốn cãi nhau với cô, không muốn cô cự tuyệt anh. Anh cũng là vì hai người có thể sống hòa bình mà thôi. Cũng giống như phòng ở mà Hà An tìm lần trước, không phải cô cũng ương ngạnh, yêu cầu đổi, sau đó Hà An cũng chẳng nói gì đó thôi. Về vấn đề tiêu tiền, bản thân cô đã bao giờ cho Hà An làm chủ chưa? Đều là cô nói gì là Hà An nhất định phải nghe theo, nếu không nghe theo cô sẽ giận dỗi. Cô luôn cưỡng ép anh đi vào khuôn khổ chi tiêu mà cô có thể chấp nhận được, cô chưa từng hỏi anh là có tiện không?
Anh không thích sữa đậu nành và quẩy, cũng không thích cái phòng kia, không thích hàng xóm xung quanh, thậm chí anh cũng không thích cái khu đó. Vì vậy anh chỉ là mời một người giúp việc không ảnh hưởng gì đến cô, anh đã làm gì sai chứ?
“Cô gái ơi, em đã đợi ba lần đèn đỏ rồi, có cần giúp gì không?” Cảnh sát giao thông đội mưa tuyết đến hỏi cô.
Hạ Diệu Diệu nhanh chóng ngẩng đầu: “Dạ không ạ, em đi ngay đây ạ... “Hạ Diệu Diệu cúi đầu nhanh chóng rời đi... Cô không nên tức giận, nghĩ lại có phải là do cô tạo ra áp lực nhiều quá khiến anh chọn lựa giấu giếm cô, cô không thể cứ thể nhận định là lừa gạt.
Khổng Đồng Đồng cảm thấy sau khi Hạ Diệu Diệu quay lại tâm trạng có chút kì lạ, nói chuyện với cô phải nói mấy lần cô mới nghe thấy. Không Đồng Đồng lấy sách giáo khoa tiết buổi chiều ra, nhìn cô bằng ánh mắt cổ quái, sau đó còn nhìn xuống dưới bụng một cái: “Cậu có bầu rồi à?”
Đám Cưới Hào Môn
Đánh giá:
Truyện Đám Cưới Hào Môn
Story
Chương 113: Vừa ấm áp vừa băn khoăn
10.0/10 từ 16 lượt.