Đại Tiểu Thư Cùng Ta Yêu Đương Bí Mật
Chương 20
“Ta cần một người ở bên cạnh, giúp ta chia sẻ một chút áp lực.” Tiêu Thuần nhìn Mộ Dĩ An, bình thản nói. “Áp lực bị thúc ép kết hôn.”
Nàng nhìn thẳng vào mắt đối phương, giải thích thêm: “Ta rất yên tâm về nhân cách của ngươi. Hơn nữa… sống cùng ngươi cũng khá dễ chịu.”
Mộ Dĩ An hơi sững người, nhưng không quá ngạc nhiên. Nàng chỉ thấy tò mò: với điều kiện như Tiêu Thuần, sao lại cần một người giả làm người yêu để đối phó?
“Ngươi không nghĩ đến chuyện kết hôn sao?”
“Không có ý định đó.” Tiêu Thuần trả lời dứt khoát, chắc chắn.
Mộ Dĩ An khẽ nhíu mày, thầm so sánh điều kiện của mình với yêu cầu của nhà họ Tiêu. Với một gia đình danh giá như vậy, e là nàng không vượt qua nổi cửa ải của các bậc trưởng bối.
Nàng khó xử nhìn Tiêu Thuần:
“Không phải ta không muốn giúp ngươi, nhưng ngươi cũng biết tình hình nhà ta. Ta không phải là người xuất sắc gì, nếu ngươi cần một người có thể khiến gia đình hài lòng, thì nên chọn người khác.”
Tiêu Thuần không hề lo lắng, thậm chí còn động viên:
“Ngươi không cần tự đánh giá thấp mình. Ngươi có những điểm mạnh riêng.”
Mộ Dĩ An lộ vẻ không tin, hơi cau mày:
“Ví dụ?”
“Ví dụ như ông ngoại ngươi từng có giao tình với gia gia của ta. Gia gia ta rất quý ông ấy — đó là một lợi thế bẩm sinh.”
Ánh mắt Tiêu Thuần lướt qua gương mặt Mộ Dĩ An, nửa đùa nửa thật:
“Thêm nữa, ngươi cũng khá xinh. Là kiểu người mà gia đình ta thích.”
“Còn chuyện nhà ngươi, kinh doanh thì lúc nào cũng có rủi ro. Mà công ty cũng đâu phải do ngươi điều hành, nói cho đúng thì chẳng liên quan gì nhiều đến ngươi.”
Mộ Dĩ An cười gượng:
“Không ngờ trong mắt ngươi, ta lại có nhiều ưu điểm như vậy.”
Tiêu Thuần nhếch môi:
“Ta sẽ không để ngươi giúp mà không có gì đền đáp. Hiệp ước sẽ kéo dài khoảng một năm rưỡi, thù lao chắc chắn sẽ khiến ngươi hài lòng.
Về dự án nhà nghỉ dưỡng mà ngươi từng nói, ta không thể ưu đãi đặc biệt hay bán phá giá. Nhưng sau khi ngươi nhận được tiền thù lao, vấn đề giá cả sẽ dễ giải quyết hơn.”
Quả nhiên, khi nhắc đến nhà nghỉ dưỡng, sắc mặt Mộ Dĩ An thay đổi rõ rệt.
Tiêu Thuần lần này tự tin hơn trước. Nếu Mộ Dĩ An thật sự muốn có nhà nghỉ dưỡng, khả năng nàng đồng ý là rất cao.
Tuy nhiên, Mộ Dĩ An suy nghĩ hơi lâu. Dù Tiêu Thuần kiên nhẫn chờ, nhưng thời gian kéo dài vẫn khiến người ta lo lắng.
“Ta cần một người hợp tác. Ngươi cần tiền để mua nhà nghỉ dưỡng. Chúng ta đều có nhu cầu — đây là hợp tác đôi bên cùng có lợi.”
Không rõ là do lời nói của Tiêu Thuần tác động hay Mộ Dĩ An đã tự quyết định, nàng l**m môi, nói:
“Ta đúng là rất cần tiền. Nhưng ta không chỉ vì tiền.”
Tiêu Thuần tưởng nàng sẽ đưa thêm điều kiện. Về vật chất, nàng có thể linh hoạt, chỉ lo Mộ Dĩ An muốn nhiều hơn thế. Dù vậy, nàng vẫn giữ nụ cười nhẹ, chờ xem Mộ Dĩ An sẽ nói gì tiếp.
“Coi như ta đền đáp ngươi.”
Tiêu Thuần hơi bất ngờ:
“Đền đáp?”
“Ngươi đã giúp ta ở quán bar. Dù ngươi nói chỉ là tiện tay, nhưng ta không thể coi đó là chuyện đương nhiên.”
Chuyện đó đúng là nhỏ, Tiêu Thuần không ngờ Mộ Dĩ An vẫn nhớ.
Bao năm nay, Tiêu Thuần đi quán bar không ít, giúp người qua đường cũng nhiều, nhưng chưa ai từng nói muốn đền đáp như Mộ Dĩ An.
“Nhưng ta vẫn muốn xem kỹ điều khoản trước khi quyết định, được chứ?”
Tiêu Thuần không thấy yêu cầu đó phiền phức, ngược lại càng thêm yên tâm. Dù là để tự bảo vệ hay để xác nhận tính khả thi, việc Mộ Dĩ An muốn xem trước điều khoản cho thấy nàng là người tôn trọng quy tắc.
Chỉ người biết tuân thủ quy tắc mới quan tâm đến bản chất của nó.
“Hiệp ước ở nhà của ta.”
Tiêu Thuần ra hiệu cho phục vụ viên tính tiền.
Mộ Dĩ An ngạc nhiên:
“Phải gặp gia trưởng mới được xem hiệp ước sao?”
Tiêu Thuần hiểu ra nàng đang hiểu lầm, liền cười:
“Là nhà riêng của ta.”
Hai người rời khỏi nhà hàng, đúng lúc bị một tay săn ảnh chụp được. Vì khoảng cách khá xa, lại đang mải trò chuyện, họ không nhận ra mình bị theo dõi.
Cả hai không nán lại bên ngoài, nhanh chóng lên xe, rồi chạy thẳng về nhà Tiêu Thuần. Tay săn ảnh không chỉ chụp được cảnh họ cùng rời khỏi nhà hàng, mà còn ghi lại khoảnh khắc họ vội vã lên xe — đủ để dựng thành một câu chuyện tình yêu của tiểu thư hào môn.
Tiêu Thuần rất hiếm khi đưa ai về căn hộ riêng. Nơi này khác biệt với biệt thự của Tiêu gia, giống như lãnh địa riêng của nàng. Chỉ ở đây, nàng mới có thể thả lỏng và là chính mình.
Hôm nay đưa Mộ Dĩ An về, là vì nơi này đủ riêng tư và an toàn. Nội dung hiệp ước và quá trình trao đổi sẽ không bị ai biết.
Từ tủ bảo mật trong thư phòng, Tiêu Thuần lấy ra tài liệu, đưa cho Mộ Dĩ An đang ngồi uống nước ở phòng khách:
“Nếu có điểm nào không hài lòng, cứ nói.”
Mộ Dĩ An nghiêm túc xem qua một lượt:
“Đây là bản soạn sẵn?”
“Dĩ nhiên. Hiệp ước yêu đương không được pháp luật công nhận hay bảo vệ. Đã ký thì phải rõ ràng.”
Điều khoản không nhiều. Sau khi xem xong, Mộ Dĩ An không thấy cần sửa gì.
“Ngươi viết hiệp ước này như hợp đồng lao động. Không sợ ta nhận tiền rồi đổi ý sao?”
Tiêu Thuần tự tin:
“Ngươi sẽ không.”
Mộ Dĩ An khẽ nhếch môi, bị ba chữ đơn giản ấy làm cảm động. Được người khác tin tưởng là một cảm giác rất tốt. Nàng gật đầu.
“Nhưng ta muốn bổ sung vài điều bằng miệng.”
Mộ Dĩ An thắc mắc:
“Sao không viết luôn vào hiệp ước?”
“Ba điều này chỉ thích hợp để nói miệng.”
“Ngươi nói đi.”
“Thứ nhất, ta hy vọng ngươi giữ bí mật tuyệt đối, không nói với ai rằng chúng ta chỉ giả vờ. Thứ hai, trong thời gian hợp tác, ta mong cả hai đều tôn trọng mối quan hệ này. Dù là giả, nhưng trong mắt người ngoài, chúng ta là một cặp. Không được phản bội hay có hành động gây hiểu lầm. Ta không chấp nhận chuyện ai làm gì nấy. Cuối cùng, khi hiệp ước kết thúc sau một năm rưỡi, ta mong chúng ta có thể kết thúc hợp tác một cách rõ ràng, không dây dưa.”
Mộ Dĩ An suy nghĩ kỹ ba điều đó, cảm thấy rất hợp lý. Dù sao trong vòng một năm rưỡi, nàng cũng không có ý định yêu ai. Coi như làm việc cho Tiêu Thuần để kiếm tiền cũng tốt.
“Ta đồng ý.”
Tiêu Thuần đưa nàng một tờ chi phiếu:
“Đây là khoản thù lao đầu tiên.”
Mộ Dĩ An nhìn tấm chi phiếu: sáu trăm triệu.
Theo như hiệp ước đã ký, Tiêu Thuần sẽ chuyển cho nàng khoản tiền này mỗi tháng. Đến tháng thứ mười tám, số tiền sẽ được nhân đôi theo tổng mức đã thỏa thuận — tổng cộng là 21 tỷ 600 triệu.
Mọi chi phí phát sinh trong quá trình thực hiện hiệp ước, Tiêu Thuần sẽ chịu toàn bộ.
Mộ Dĩ An nhìn tờ chi phiếu, hơi ngạc nhiên:
“Ta còn chưa bắt đầu làm gì, ngươi đã đưa tiền rồi?”
Tiêu Thuần đáp:
“Trả trước thôi. Sớm muộn gì cũng là của ngươi.”
Dựa theo cách Tiêu Thuần hiểu Mộ Dĩ An, chỉ cần nàng nhận lấy số tiền này, thì sẽ không đổi ý. Sáu trăm triệu với Tiêu Thuần chỉ là chuyện nhỏ, nhưng dùng để “khóa” Mộ Dĩ An sớm một chút thì càng chắc chắn.
Mộ Dĩ An nhìn chằm chằm tờ chi phiếu một lúc lâu, trong đầu nghĩ cách thực hiện tốt hiệp ước. Đã đồng ý, thì phải làm cho nghiêm túc.
Tiêu Thuần vừa định mở miệng bảo tài xế đưa Mộ Dĩ An về, thì nàng ngẩng đầu nói:
“Chúng ta nên hiểu nhau một chút.”
“Hiểu cái gì?”
Mộ Dĩ An không do dự, nghiêm túc giải thích:
“Đã muốn đóng vai người yêu, lại còn phải diễn trước mặt người nhà ngươi, thì ít nhất cũng phải biết vài thông tin cơ bản về nhau.”
Nàng nhìn Tiêu Thuần, giọng nhỏ lại:
“Ta còn không biết ngươi thích ăn gì, mặc gì, hay có thói quen gì. Đến lúc đến nhà ngươi mà không biết gì thì chẳng phải lộ tẩy sao?”
Tiêu Thuần gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn ghế sofa. Lời của Mộ Dĩ An rất có lý. Trước khi đưa nàng về nhà, đúng là cần luyện một chút ăn ý.
“Đêm nay ngươi ở lại đây đi.”
Mộ Dĩ An vô thức lùi lại một chút:
“Không phải nói… chỉ là giả thôi sao?”
Tiêu Thuần vốn chỉ định sau khi tắm rửa xong sẽ cùng ngồi lại trò chuyện, chia sẻ những điều cơ bản về nhau. Dù sao căn hộ này có nhiều phòng khách, không lo thiếu chỗ.
Thấy phản ứng của Mộ Dĩ An, Tiêu Thuần mới hiểu nàng đang nghĩ gì.
Trong lòng, Tiêu Thuần thầm lật một cái xem thường:
“Ngươi nhớ rõ là giả, thì càng tốt.”
Mộ Dĩ An cũng kịp nhận ra mình đã nghĩ quá nhiều. Ai bảo Tiêu Thuần nói câu “ngủ lại” quá đột ngột.
Nàng chưa hiểu rõ Tiêu Thuần, không biết vị đại tiểu thư này có hay giăng bẫy hay không. Nhưng đã nhận lời giúp, lại nhận tiền, thì phải làm việc cho đàng hoàng.
Chỉ cần giữ vững ranh giới cuối cùng, những chuyện khác đều dễ xử lý.
Sau khi ổn định tâm lý, Tiêu Thuần đưa Mộ Dĩ An đến thư phòng. Nàng lấy từ ngăn kéo ra hai cuốn sổ, một đặt trước mặt mình, một đưa cho Mộ Dĩ An.
“Viết xuống những điều quen thuộc về bản thân, sở thích… và cả chuyện tình cảm trước đây.”
Mộ Dĩ An im lặng một lúc rồi nói:
“Lại không phải thi cử, còn phải chuẩn bị đáp án tiêu chuẩn nữa à?”
Tiêu Thuần ngạc nhiên:
“Vậy ngươi định làm gì?”
Mộ Dĩ An gãi đầu:
“Thì… ngồi tâm sự thôi.”
Đại Tiểu Thư Cùng Ta Yêu Đương Bí Mật