Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt
Chương 113
177@-Hôm nay An Tử Yến sẽ rất bận rộn, bởi vì official weibo mà họ đăng ký cuối cùng đã được chứng thực, mọi công việc đã sẵn sàng, chuẩn bị đưa ra thông báo chính thức.
An Tử Yến liên lạc với người đại diện, sắp xếp cho họ chuẩn bị weibo của mấy thành viên đồng thời chia sẻ.
Những nhiệm vụ này vẫn yêu cầu nội dung kỹ thuật, vì chỉ cần tung ra tin tức là phải khống tràng càng sớm càng tốt. Việc quan hệ công chúng của mấy công ty được chuẩn bị cùng lúc, một số lượng lớn tài khoản fan giả cũng được chuẩn bị, trong giai đoạn đầu phải tạo ra bầu không khí bình thản náo nhiệt.
Sau đó, họ phải dựa vào khả năng của chính mình để phát huy cho nhóm và thu hút những fan thực sự.
Những ngày này cực kì quan trọng.
An Tử Yến hôm nay bận rộn, cho nên đều là Vưu Lạp nhìn chằm chằm Tô Cẩm Lê đóng phim.
Phong cách Vưu Lạp cùng An Tử Yến không giống nhau, năng lực miêu tả không được, sẽ không giống An Tử Yến làm ra mấy ví dụ kì kì quái quái, sẽ thể hiện cho Tô Cẩm Lê xem.
Có mấy lần Vưu Lạp dứt khoát nhào qua, trực tiếp đáp diễn cùng Hồ Đằng, nháy mắt nhập diễn, lại nháy mắt rút ra giảng giải cho Tô Cẩm Lê, làm cho Hồ Đằng cũng bất đắc dĩ.
Sau khi quay xong cảnh buổi sáng, bọn họ tụ lại ăn cơm.
An Tử Yến còn đang lướt máy tính bảng, nhìn chằm chằm tình huống, Tô Cẩm Lê liền ăn cùng Vưu Lạp, còn đang nói chuyện đóng phim.
“Chị Vưu Lạp, trên người chị rất gầy, sao tay chị béo thế?” Tô Cẩm Lê vươn tay bóp chặt lòng bàn tay của Vưu Lạp.
Vưu Lạp vóc dáng cao, dáng người chuẩn nhưng không hiểu sao lòng bàn tay lại dày, bụng các ngón tay cũng hơi dày trông có vẻ nhiều thịt.
An Tử Yến ngước mắt lên, đột nhiên đưa tay kéo tay Tô Cẩm Lê ra: “Lôi lôi kéo kéo với con gái, giống bộ dáng gì?”
Tô Cẩm Lê rút tay lại, nhìn An Tử Yến bằng ánh mắt ủy khuất, cậu chẳng có chút ý nghĩ không an phận nào mà.
Nhưng nói con gái lại lấy lòng Vưu Lạp, không nhịn được cảm thán: “Tôi rất thích cậu gọi con gái đó, cậu rất thức thời!”
“Mẹ trong nhà tương đối để ý, dù sao làm đại mỹ nữ hơn phân nửa đời, thình lình bị kêu dì như là k1ch thích đến nghịch lân vậy, cực kì khoa trương.” An Tử Yến nhắc tới mẹ mình, liền không nhịn được xoa mày, mấy người nhà họ chẳng ai làm người bớt lo.
“Em hơi sợ cô ấy……” Tô Cẩm Lê yếu ớt nói.
“Đừng sợ, nhà của chúng ta đều có điểm thuận ta thì sống nghịch ta thì chết như thế, rất bênh vực người mình, em là nghệ sĩ của anh, mẹ sẽ che chở em.”
Tô Cẩm Lê còn lo lắng, hỏi: “Lỡ như sau này em khi dễ anh, chị Tina phạt em thì sao?”
“Em kêu mẹ anh là gì?”
“Chị Tina.”
An Tử Yến nhìn Tô Cẩm Lê lâm vào trầm mặc, thậm chí không biết mình hiện tại nên an ủi Tô Cẩm Lê, hay là nên để ý xưng hô.
Lúc An Tử Yến đang rối rắm, phó đạo diễn lại đây, kêu Vưu Lạp đi nói chuyện.
Vưu Lạp không rõ phó đạo diễn tìm cô có thể có chuyện gì, nhưng cũng đi theo.
Chờ hàn huyên một hồi, Vưu Lạp vui vẻ, phó đạo diễn muốn tìm cô đóng phim
Vừa rồi Vưu Lạp dạy Tô Cẩm Lê diễn kịch, sẽ tự mình ra trận, điều này lập tức lọt vào mắt xanh của phó đạo diễn.
Vưu Lạp nhập diễn rất nhanh, đặc biệt là kỹ thuật diễn thực sự không tồi, xem kịch bản không bao lâu, thế nhưng cũng hiểu được hận thấu, suy diễn ra cảm giác của Quất Li Nhi.
Phó đạo diễn lần này là đi theo Khương Đinh tới học tập, sau đó anh sẽ tự mình làm đạo diễn quay một bộ phim.
Phim lấy đề tài quân sự, chủ yếu kể về một chiến dịch chiến lược, bảo hộ biên cảnh an toàn, xâm lược tất cứu.
Nữ chính là phóng viên chiến địa, hơn nữa bằng tuổi Vưu Lạp. Ban đầu phó đạo diễn không muốn tìm Vưu Lạp xinh đẹp như vậy, nhưng sau khi thấy Vưu Lạp vẫn là quyết định dùng cô.
Địa diểm quay chụp của họ là biên cảnh, nơi đó là cao điểm, dãi nắng dầm mưa điều kiện ác liệt. Họ đã đưa kịch bản này cho rất nhiều nghệ sĩ nữ nhưng họ đều không nhận được phản hồi nào hoặc bị từ chối.
Quá khổ, tạo hình không đẹp, quan trọng nhất là thù lao không cao, chủ đề này chưa chắc sẽ thành công.
Vưu Lạp nghe xong rất động tâm, lập tức gật đầu đồng ý: “Tôi rất có hứng thú.”
“Cái này…… cô có thời gian thử kính không? Kỳ thật…… Nhà đầu tư cùng nhà làm phim bên kia, tôi còn chưa chào hỏi qua, nhưng tôi cảm thấy cô không thành vấn đề.”
Loại chuyện này Vưu Lạp đều hiểu, một đoàn phim kỳ thật cũng không chỉ có mỗi đạo diễn.
Ban đầu chính là nhà làm phim thuê những người này, các diễn viên gặp vấn đề về lịch trình, việc xin nghỉ không phải do đạo diễn mà là do sự phối hợp.
Một bộ phim là một đoàn đội chế tác, mỗi người một nhiệm vụ, phó đạo diễn có cũng không nhất thiết dùng tới.
“Được, không thành vấn đề, gần đây tôi không có nhiều việc nên có nhiều thời gian.” Vưu Lạp trả lời khá hào phóng, không hề quan tâm.
Ấn tượng của phó đạo diễn đối với Vưu Lạp càng tốt hơn, lại nói với Vưu Lạp vài câu trước khi để Vưu Lạp đi về.
Khi Vưu Lạp quay lại, Tô Cẩm Lê vẫn đang trò chuyện với An Tử Yến, cô lại đây vừa nghe liền cười nửa ngày.
“this food no good.” Tô Cẩm Lê chỉ vào đồ ăn nói, nghe được An Tử Yến dở khóc dở cười.
“Này tiếng Anh ai dạy cậu?” Vưu Lạp hỏi.
“Chị Tina.” Tô Cẩm Lê trả lời.
“Ồ……mẹ An Tử Yến?”
“Ừm.”
“Học không tồi, cậu hình dung tôi đi.” Vưu Lạp nỗ lực nhịn cười, cho một cái khích lệ cực kì “Khoan hồng độ lượng”.
“sister very good!” Tô Cẩm Lê trả lời.
“Ha ha ha ha!” Vưu Lạp tâm tình vui vẻ, cười ngồi đối diện Tô Cẩm Lê, cảm thán: “Tiểu Cẩm Lý, sao mỗi lần tôi đụng tới cậu đều có chuyện tốt phát sinh?”
“Làm sao vậy?”
“Vừa rồi phó đạo diễn mời tôi đi thử kính, nữ diễn viên chính! Lần đầu gặp cậu tôi nghèo, không có việc làm, kết quả đột nhiên đóng đại chế tác nữ số 2. Lúc này lại tới một cái nữ chính, đều xảy ra ngay sau khi gặp cậu.”
“Tôi nói chị người tốt sẽ có quả báo tốt.”
“Cậu tới cho tôi cái chúc phúc của cẩm lý đại tiên với? Mau mau mau, vua ta ban thần lực!”
Tô Cẩm Lê cũng không do dự, vươn tay liền cho Vưu Lạp một cái chúc phúc, xoa đầu Vưu Lạp.
An Tử Yến vẫn đứng ở bên cạnh quan sát, băn khoăn không biết có phải sau khi ái muội với Tô Cẩm Lê anh càng thêm nghiêm trọng không, thấy Tô Cẩm Lê xoa đầu người khác trong lòng còn hơi chua.
“Được rồi!” Vưu Lạp hưng phấn nâng tay, “Tới, thẳng nam đập tay một cái.”
Tô Cẩm Lê lại phối hợp đập tay Vưu Lạp.
Mọi người náo loạn một hồi, phó đạo diễn lại tới nữa, lấy tới kịch bản cho Vưu Lạp xem.
Vưu Lạp vội vàng đi tới nói chuyện với phó đạo diễn, chỉ để lại Tô Cẩm Lê cùng An Tử Yến.
“Em chúc phúc có hạn chế số lần không? Có thể cho vô hạn? Sẽ hao tổn pháp lực của em sao?” An Tử Yến đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.
“À, không sao, bảy ngày em có thể cho ba chúc phúc, đây là kỹ xảo huyền học của cẩm lý tinh, những yêu tinh khác không có, chủ yếu là trưởng giả gia tộc từng là Quan Thế Âm trong ao cẩm lý, học chút pháp môn độc hữu truyền thừa xuống.”
“Vẫn là…… Rất lợi hại……” Hóa ra Quan Thế Âm thật sự tồn tại?
“Đúng vậy, những thứ này dù có tin hay không thì…… nên tin, em không bị tiêu hao.”
An Tử Yến gật đầu, hỏi: “Có thể cho anh một cái không?”
“Không cần, dùng trên người anh quá phí chúc phúc.”
“Em không phải thích anh sao?”
“Em chỉ là thiết diện vô tư.”
“Này!” An Tử Yến lập tức vén tay áo, hùng hổ đi tới, dọa Tô Cẩm Lê vội trốn, kết quả An Tử Yến chỉ là nhéo nhéo mặt cậu, “Véo khuôn mặt nhỏ của em.”
Tô Cẩm Lê đột nhiên nhớ tới ngữ khí khi mình nói với An Tử Yến “Hút dương khí của em”, An Tử Yến bắt chước thật giống.
Tô Cẩm Lê “haha” cười không ngừng, sau khi nhìn chung quanh liền giơ tay chúc phúc cho An Tử Yến: “Em yêu anh nhất, tại sao lại không đưa cho anh?”
An Tử Yến cũng không muốn lắm, chỉ muốn Tô Cẩm Lê xoa đầu anh, vì thế thỏa mãn bỏ máy tính bảng xuống ăn cơm.
Tô Cẩm Lê ngồi bên cạnh anh đọc kịch bản, thỉnh thoảng hỏi An Tử Yến diễn thế nào, sau khi Vưu Lạp trở về, liền túm Tô Cẩm Lê đi tự mình làm mẫu suy diễn như thế nào.
Không lâu sau, có người do dự tới tìm An Tử Yến.
An Tử Yến không quen biết nhân viên công tác này, chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, hỏi: “Có việc sao?”
“Tôi…… tôi là kỹ sư ánh sáng.” Người đàn ông ngập ngừng nói.
“Ồ.”
Sau khi sự việc xảy ra không bao lâu, An Tử Yến liền điều tra người đăng đoạn video đó là ai, thật muốn điều tra, một tài khoản nhỏ mà thôi, từ dấu vết để lại tra tìm là được.
Đoạn video này khẳng định là nhân viên công tác đoàn phim làm.
Quả nhiên, cuối cùng tra được kỹ sư ánh sáng trong đoàn.
Bởi vì kỹ sư ánh sáng ngày nào cũng làm việc ngoài giờ với Tô Cẩm Lê đến đêm khuya, cho nên trong lòng oán hận, liền đăng một bài Weibo.
Vốn dĩ cho rằng cũng chỉ là bôi đem Tô Cẩm Lê, không nghĩ lại đưa tới phong ba lớn như vậy.
Sau khi An Tử Yến điều tra ra anh ta, liền sa thải không lưu tình chút nào, lúc này anh ta lại tới tìm An Tử Yến.
Cũng không biết xấu hổ.
“Tôi tới xin lỗi ngài, tôi thực sự biết mình sai, không ngờ lại gây ra ảnh hưởng lớn như vậy. Ngài đại nhân đại lượng, tha thứ cho tôi đi, tôi…… tôi không thể không có công việc này.”
“Nhưng tôi không muốn tha thứ.” An Tử Yến cự tuyệt gọn gàng dứt khoát.
“Tôi… tôi không cầu xin anh giữ tôi lại trong đoàn phim này, tôi chỉ mong anh đừng đường lui, sau này tôi còn nuôi sống gia đình tôi.”
“Anh cũng chỉ không ở giới giải trí nổi nữa mà thôi, sau này làm kỹ sư ánh sáng trong studio chụp ảnh cưới cũng không tệ.”
Kỹ sư ánh sáng nắm chặt tay như thể cảm thấy bị sỉ nhục trực tiếp.
An Tử Yến cũng có chút không cao hứng, không biết người chung quanh làm sao có thể cho an ta tới, thế là lại mở miệng: “Anh có muốn tôi tính phí quan hệ công chúng lên đầu anh không? Anh có biết tôi ghét nhất người ra tay với người của tôi không, tôi đã nhân từ với anh lắm rồi.”
Kỹ sư ánh sáng cũng biết đi quan hệ công chúng sẽ tốn một khoản phí dụng rất lớn nên lập tức im lặng, trong lòng cảm thấy hối hận nhưng cũng không nói được gì nữa, chỉ đành bỏ đi.
Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt
An Tử Yến liên lạc với người đại diện, sắp xếp cho họ chuẩn bị weibo của mấy thành viên đồng thời chia sẻ.
Những nhiệm vụ này vẫn yêu cầu nội dung kỹ thuật, vì chỉ cần tung ra tin tức là phải khống tràng càng sớm càng tốt. Việc quan hệ công chúng của mấy công ty được chuẩn bị cùng lúc, một số lượng lớn tài khoản fan giả cũng được chuẩn bị, trong giai đoạn đầu phải tạo ra bầu không khí bình thản náo nhiệt.
Sau đó, họ phải dựa vào khả năng của chính mình để phát huy cho nhóm và thu hút những fan thực sự.
Những ngày này cực kì quan trọng.
An Tử Yến hôm nay bận rộn, cho nên đều là Vưu Lạp nhìn chằm chằm Tô Cẩm Lê đóng phim.
Phong cách Vưu Lạp cùng An Tử Yến không giống nhau, năng lực miêu tả không được, sẽ không giống An Tử Yến làm ra mấy ví dụ kì kì quái quái, sẽ thể hiện cho Tô Cẩm Lê xem.
Có mấy lần Vưu Lạp dứt khoát nhào qua, trực tiếp đáp diễn cùng Hồ Đằng, nháy mắt nhập diễn, lại nháy mắt rút ra giảng giải cho Tô Cẩm Lê, làm cho Hồ Đằng cũng bất đắc dĩ.
Sau khi quay xong cảnh buổi sáng, bọn họ tụ lại ăn cơm.
An Tử Yến còn đang lướt máy tính bảng, nhìn chằm chằm tình huống, Tô Cẩm Lê liền ăn cùng Vưu Lạp, còn đang nói chuyện đóng phim.
“Chị Vưu Lạp, trên người chị rất gầy, sao tay chị béo thế?” Tô Cẩm Lê vươn tay bóp chặt lòng bàn tay của Vưu Lạp.
Vưu Lạp vóc dáng cao, dáng người chuẩn nhưng không hiểu sao lòng bàn tay lại dày, bụng các ngón tay cũng hơi dày trông có vẻ nhiều thịt.
An Tử Yến ngước mắt lên, đột nhiên đưa tay kéo tay Tô Cẩm Lê ra: “Lôi lôi kéo kéo với con gái, giống bộ dáng gì?”
Tô Cẩm Lê rút tay lại, nhìn An Tử Yến bằng ánh mắt ủy khuất, cậu chẳng có chút ý nghĩ không an phận nào mà.
Nhưng nói con gái lại lấy lòng Vưu Lạp, không nhịn được cảm thán: “Tôi rất thích cậu gọi con gái đó, cậu rất thức thời!”
“Mẹ trong nhà tương đối để ý, dù sao làm đại mỹ nữ hơn phân nửa đời, thình lình bị kêu dì như là k1ch thích đến nghịch lân vậy, cực kì khoa trương.” An Tử Yến nhắc tới mẹ mình, liền không nhịn được xoa mày, mấy người nhà họ chẳng ai làm người bớt lo.
“Em hơi sợ cô ấy……” Tô Cẩm Lê yếu ớt nói.
“Đừng sợ, nhà của chúng ta đều có điểm thuận ta thì sống nghịch ta thì chết như thế, rất bênh vực người mình, em là nghệ sĩ của anh, mẹ sẽ che chở em.”
Tô Cẩm Lê còn lo lắng, hỏi: “Lỡ như sau này em khi dễ anh, chị Tina phạt em thì sao?”
“Em kêu mẹ anh là gì?”
“Chị Tina.”
An Tử Yến nhìn Tô Cẩm Lê lâm vào trầm mặc, thậm chí không biết mình hiện tại nên an ủi Tô Cẩm Lê, hay là nên để ý xưng hô.
Lúc An Tử Yến đang rối rắm, phó đạo diễn lại đây, kêu Vưu Lạp đi nói chuyện.
Vưu Lạp không rõ phó đạo diễn tìm cô có thể có chuyện gì, nhưng cũng đi theo.
Chờ hàn huyên một hồi, Vưu Lạp vui vẻ, phó đạo diễn muốn tìm cô đóng phim
Vừa rồi Vưu Lạp dạy Tô Cẩm Lê diễn kịch, sẽ tự mình ra trận, điều này lập tức lọt vào mắt xanh của phó đạo diễn.
Vưu Lạp nhập diễn rất nhanh, đặc biệt là kỹ thuật diễn thực sự không tồi, xem kịch bản không bao lâu, thế nhưng cũng hiểu được hận thấu, suy diễn ra cảm giác của Quất Li Nhi.
Phó đạo diễn lần này là đi theo Khương Đinh tới học tập, sau đó anh sẽ tự mình làm đạo diễn quay một bộ phim.
Phim lấy đề tài quân sự, chủ yếu kể về một chiến dịch chiến lược, bảo hộ biên cảnh an toàn, xâm lược tất cứu.
Nữ chính là phóng viên chiến địa, hơn nữa bằng tuổi Vưu Lạp. Ban đầu phó đạo diễn không muốn tìm Vưu Lạp xinh đẹp như vậy, nhưng sau khi thấy Vưu Lạp vẫn là quyết định dùng cô.
Địa diểm quay chụp của họ là biên cảnh, nơi đó là cao điểm, dãi nắng dầm mưa điều kiện ác liệt. Họ đã đưa kịch bản này cho rất nhiều nghệ sĩ nữ nhưng họ đều không nhận được phản hồi nào hoặc bị từ chối.
Quá khổ, tạo hình không đẹp, quan trọng nhất là thù lao không cao, chủ đề này chưa chắc sẽ thành công.
Vưu Lạp nghe xong rất động tâm, lập tức gật đầu đồng ý: “Tôi rất có hứng thú.”
“Cái này…… cô có thời gian thử kính không? Kỳ thật…… Nhà đầu tư cùng nhà làm phim bên kia, tôi còn chưa chào hỏi qua, nhưng tôi cảm thấy cô không thành vấn đề.”
Loại chuyện này Vưu Lạp đều hiểu, một đoàn phim kỳ thật cũng không chỉ có mỗi đạo diễn.
Ban đầu chính là nhà làm phim thuê những người này, các diễn viên gặp vấn đề về lịch trình, việc xin nghỉ không phải do đạo diễn mà là do sự phối hợp.
Một bộ phim là một đoàn đội chế tác, mỗi người một nhiệm vụ, phó đạo diễn có cũng không nhất thiết dùng tới.
“Được, không thành vấn đề, gần đây tôi không có nhiều việc nên có nhiều thời gian.” Vưu Lạp trả lời khá hào phóng, không hề quan tâm.
Ấn tượng của phó đạo diễn đối với Vưu Lạp càng tốt hơn, lại nói với Vưu Lạp vài câu trước khi để Vưu Lạp đi về.
Khi Vưu Lạp quay lại, Tô Cẩm Lê vẫn đang trò chuyện với An Tử Yến, cô lại đây vừa nghe liền cười nửa ngày.
“this food no good.” Tô Cẩm Lê chỉ vào đồ ăn nói, nghe được An Tử Yến dở khóc dở cười.
“Này tiếng Anh ai dạy cậu?” Vưu Lạp hỏi.
“Chị Tina.” Tô Cẩm Lê trả lời.
“Ồ……mẹ An Tử Yến?”
“Ừm.”
“Học không tồi, cậu hình dung tôi đi.” Vưu Lạp nỗ lực nhịn cười, cho một cái khích lệ cực kì “Khoan hồng độ lượng”.
“sister very good!” Tô Cẩm Lê trả lời.
“Ha ha ha ha!” Vưu Lạp tâm tình vui vẻ, cười ngồi đối diện Tô Cẩm Lê, cảm thán: “Tiểu Cẩm Lý, sao mỗi lần tôi đụng tới cậu đều có chuyện tốt phát sinh?”
“Làm sao vậy?”
“Vừa rồi phó đạo diễn mời tôi đi thử kính, nữ diễn viên chính! Lần đầu gặp cậu tôi nghèo, không có việc làm, kết quả đột nhiên đóng đại chế tác nữ số 2. Lúc này lại tới một cái nữ chính, đều xảy ra ngay sau khi gặp cậu.”
“Tôi nói chị người tốt sẽ có quả báo tốt.”
“Cậu tới cho tôi cái chúc phúc của cẩm lý đại tiên với? Mau mau mau, vua ta ban thần lực!”
Tô Cẩm Lê cũng không do dự, vươn tay liền cho Vưu Lạp một cái chúc phúc, xoa đầu Vưu Lạp.
An Tử Yến vẫn đứng ở bên cạnh quan sát, băn khoăn không biết có phải sau khi ái muội với Tô Cẩm Lê anh càng thêm nghiêm trọng không, thấy Tô Cẩm Lê xoa đầu người khác trong lòng còn hơi chua.
“Được rồi!” Vưu Lạp hưng phấn nâng tay, “Tới, thẳng nam đập tay một cái.”
Tô Cẩm Lê lại phối hợp đập tay Vưu Lạp.
Mọi người náo loạn một hồi, phó đạo diễn lại tới nữa, lấy tới kịch bản cho Vưu Lạp xem.
Vưu Lạp vội vàng đi tới nói chuyện với phó đạo diễn, chỉ để lại Tô Cẩm Lê cùng An Tử Yến.
“Em chúc phúc có hạn chế số lần không? Có thể cho vô hạn? Sẽ hao tổn pháp lực của em sao?” An Tử Yến đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.
“À, không sao, bảy ngày em có thể cho ba chúc phúc, đây là kỹ xảo huyền học của cẩm lý tinh, những yêu tinh khác không có, chủ yếu là trưởng giả gia tộc từng là Quan Thế Âm trong ao cẩm lý, học chút pháp môn độc hữu truyền thừa xuống.”
“Vẫn là…… Rất lợi hại……” Hóa ra Quan Thế Âm thật sự tồn tại?
“Đúng vậy, những thứ này dù có tin hay không thì…… nên tin, em không bị tiêu hao.”
An Tử Yến gật đầu, hỏi: “Có thể cho anh một cái không?”
“Không cần, dùng trên người anh quá phí chúc phúc.”
“Em không phải thích anh sao?”
“Em chỉ là thiết diện vô tư.”
“Này!” An Tử Yến lập tức vén tay áo, hùng hổ đi tới, dọa Tô Cẩm Lê vội trốn, kết quả An Tử Yến chỉ là nhéo nhéo mặt cậu, “Véo khuôn mặt nhỏ của em.”
Tô Cẩm Lê đột nhiên nhớ tới ngữ khí khi mình nói với An Tử Yến “Hút dương khí của em”, An Tử Yến bắt chước thật giống.
Tô Cẩm Lê “haha” cười không ngừng, sau khi nhìn chung quanh liền giơ tay chúc phúc cho An Tử Yến: “Em yêu anh nhất, tại sao lại không đưa cho anh?”
An Tử Yến cũng không muốn lắm, chỉ muốn Tô Cẩm Lê xoa đầu anh, vì thế thỏa mãn bỏ máy tính bảng xuống ăn cơm.
Tô Cẩm Lê ngồi bên cạnh anh đọc kịch bản, thỉnh thoảng hỏi An Tử Yến diễn thế nào, sau khi Vưu Lạp trở về, liền túm Tô Cẩm Lê đi tự mình làm mẫu suy diễn như thế nào.
Không lâu sau, có người do dự tới tìm An Tử Yến.
An Tử Yến không quen biết nhân viên công tác này, chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, hỏi: “Có việc sao?”
“Tôi…… tôi là kỹ sư ánh sáng.” Người đàn ông ngập ngừng nói.
“Ồ.”
Sau khi sự việc xảy ra không bao lâu, An Tử Yến liền điều tra người đăng đoạn video đó là ai, thật muốn điều tra, một tài khoản nhỏ mà thôi, từ dấu vết để lại tra tìm là được.
Đoạn video này khẳng định là nhân viên công tác đoàn phim làm.
Quả nhiên, cuối cùng tra được kỹ sư ánh sáng trong đoàn.
Bởi vì kỹ sư ánh sáng ngày nào cũng làm việc ngoài giờ với Tô Cẩm Lê đến đêm khuya, cho nên trong lòng oán hận, liền đăng một bài Weibo.
Vốn dĩ cho rằng cũng chỉ là bôi đem Tô Cẩm Lê, không nghĩ lại đưa tới phong ba lớn như vậy.
Sau khi An Tử Yến điều tra ra anh ta, liền sa thải không lưu tình chút nào, lúc này anh ta lại tới tìm An Tử Yến.
Cũng không biết xấu hổ.
“Tôi tới xin lỗi ngài, tôi thực sự biết mình sai, không ngờ lại gây ra ảnh hưởng lớn như vậy. Ngài đại nhân đại lượng, tha thứ cho tôi đi, tôi…… tôi không thể không có công việc này.”
“Nhưng tôi không muốn tha thứ.” An Tử Yến cự tuyệt gọn gàng dứt khoát.
“Tôi… tôi không cầu xin anh giữ tôi lại trong đoàn phim này, tôi chỉ mong anh đừng đường lui, sau này tôi còn nuôi sống gia đình tôi.”
“Anh cũng chỉ không ở giới giải trí nổi nữa mà thôi, sau này làm kỹ sư ánh sáng trong studio chụp ảnh cưới cũng không tệ.”
Kỹ sư ánh sáng nắm chặt tay như thể cảm thấy bị sỉ nhục trực tiếp.
An Tử Yến cũng có chút không cao hứng, không biết người chung quanh làm sao có thể cho an ta tới, thế là lại mở miệng: “Anh có muốn tôi tính phí quan hệ công chúng lên đầu anh không? Anh có biết tôi ghét nhất người ra tay với người của tôi không, tôi đã nhân từ với anh lắm rồi.”
Kỹ sư ánh sáng cũng biết đi quan hệ công chúng sẽ tốn một khoản phí dụng rất lớn nên lập tức im lặng, trong lòng cảm thấy hối hận nhưng cũng không nói được gì nữa, chỉ đành bỏ đi.
Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt
Đánh giá:
Truyện Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt
Story
Chương 113
10.0/10 từ 13 lượt.