Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 917: Đòi thù lao (1)

105@-
Nếu hắn có thể lấy đến được những thư mật này, thế lực sẽ tăng vọt, vị trí thái tử càng thêm củng cố.

“Vi thần cũng cho rằng như vậy, đáng tiếc Hứa Thất An kia là người của Ngụy Uyên...” Từ thượng thư cười cười, chưa nói tiếp.

Suy nghĩ của thái tử lập tức linh hoạt, Vương đảng không lấy được, không có nghĩa là hắn không lấy được.

Bây giờ nghĩ đến, lá thư kia của Lâm An lúc trước là đã tạo ra tác dụng, bằng không, Hứa Thất An cần gì mượn tay đường đệ, mang thư mật chuyển giao cho Vương thủ phụ?

Hứa Thất An không trả lời thư, là đang tị hiềm, dù sao hắn thân phận mẫn cảm.

Ta phải đi Thiều m cung một chuyến, bảo Lâm An nghĩ cách liên hệ Hứa Thất An, xem giọng điệu, có lẽ có thể từ chỗ hắn lấy được càng nhiều thư mật... Thái tử chỉ cảm thấy rượu nhạt nhẽo, mông như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Nhẫn nại, nói chuyện thêm một lát với Từ thượng thư, mang hắn tiễn ra khỏi cung.

Hắn lập tức vòng đi Thiều m cung.

...

Thiều m cung.

Sau khi dùng xong bữa trưa, Lâm An ngủ trưa, nàng mặc áo đơn ngồi dậy, lười biếng duỗi lưng.


Nắng hè chói chang, quần áo mỏng manh, nàng tuy chưa nói tới lồ ng ngực vĩ ngạn, nhưng quy mô thật ra không nhỏ, chỉ là so sánh với Hoài Khánh, chính là câu chuyện đau lòng.

Khi duỗi lưng, lộ ra một đoạn nhỏ vòng eo trắng trẻo.

Thân hình như rắn nước đường cong tuyệt đẹp, hai đường cong bên hông gợi cảm đáng yêu.

Sau khi ở dưới sự hầu hạ của cung nữ mặc vào váy cung đình phức tạp hoa mỹ, nước trà súc miệng, rửa mặt, Lâm An phe phẩy một cái quạt mỹ nhân, ngồi ở trong đình tránh nắng ngẩn người.

Thiếp thân cung nữ từng bị Hứa Thất An vỗ mông đang cầm quyển truyện đọc, thừa dịp khoảng cách đổi hơi, nàng vụng trộm đánh giá công chúa điện hạ một lần.

So sánh với mấy ngày trước buồn bực không vui, điện hạ gần đây khôi phục rất nhiều, nhưng vẫn có chút uể oải.

“Ngươi nói, tiểu thư trong sách nếu không phải nữ tử nhà giàu, thư sinh nghèo kiết hủ lậu kia còn có thể thích nàng không?” Lâm An nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, xuất thần nhìn xa xa, bất ngờ hỏi.

Cung nữ nghĩ nghĩ, nói: “Có lẽ có, dù sao thư sinh đã dẫn nàng bỏ trốn.”

Lâm An lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Nhưng có người nói cho ta biết, thư sinh là cố ý mang thiên kim nhà giàu bỏ trốn, như vậy hắn liền không cần cho lễ ăn hỏi giá trên trời, đã có thể lấy được một người vợ như hoa như ngọc. Nam nhân thật sự có đảm đương, không nên như vậy.”

Cung nữ liền hỏi: “Vậy nên thế nào?”


Lâm An ngẩng đầu, có chút thê lương nói: “Bản cung cũng không biết, bản cung trước kia cho rằng, là như hắn...”

Lúc này, thị vệ từ bên ngoài đi tới, đứng ở cách đó không xa, ôm quyền nói: “Điện hạ, Hàn Lâm viện thứ cát sĩ Hứa Tân Niên cầu kiến.”

Lâm An sửng sốt một phen, cách vài giây mới nhớ tới Hứa Tân Niên là đường đệ người nọ. Nàng nhíu mày, mình cùng vị thứ cát sĩ kia vốn chẳng có quan hệ, hắn có thể có chuyện gì cầu kiến?

Trầm ngâm vài giây, nói: “Ngươi đi đón hắn vào cung.”

Một khắc đồng hồ sau, Hứa Thất An mặc áo gấm màu xanh da trời, xỏ giày phúc vân, mũ vàng cột tóc, dịch dung thành bộ dáng tiểu lão đệ, theo thị vệ Thiều m cung vào phòng tiếp khách.

Phiếu Phiếu ngồi ngay ngắn sau bàn, thẳng cái lưng nhỏ, nghiêm trang, dặn dò cung nữ dâng trà, giọng điệu bình thản nói: “Hứa đại nhân gặp bản cung có chuyện gì?”

Trong lúc giật mình, Hứa Thất An giống như về tới cảnh tượng mới quen Lâm An, lúc ấy nàng cũng là như thế, giống một con chim hoàng yến cao quý, xinh đẹp mà cao ngạo.

Đây là thái độ nhất quán của nàng khi gặp mặt người ngoài. Mà sau đó, nàng liền bắt đầu líu ríu hẳn lên, triển lộ ra một mặt đơn thuần hoạt bát, rõ ràng cùi bắp, lại như gà mái nhỏ thích đấu đá.

Tựa như công chúa cởi giáp trụ nặng nề, cho ngươi gặp được tiểu cô nương bên trong.

Lâm An vẫn là Lâm An, vẫn không thay đổi, chẳng qua ta là được thiên vị... Hứa Thất An bắt chước giọng Hứa Nhị lang, hành một lễ, nói:

“Hạ quan là nhận huynh trưởng nhờ vả, tới thăm điện hạ.”


Lâm An bảo trì tư thái cao ngạo lạnh lùng rụt rè, mắt hoa đào đa tình hơi ảm đạm, thanh âm không tự giác trở nên nhu nhược: “Hắn, chính hắn sẽ không tới sao.”

Hứa Thất An lắc đầu: “Điện hạ lời này, đại ca hắn làm sao dám tới gặp ngươi, hắn vừa bước vào trong cung, hoặc là hoàng thành, bệ hạ quay đầu có thể chém hắn.”

Cho dù không đến gặp ta, vì sao ngay cả hồi âm cũng không muốn... Lâm An nhẹ nhàng gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Đại ca ngươi, gần đây khỏe không?”

Lúc nói câu này, nàng ánh mắt chuyên chú, vẻ mặt nghiêm túc, không phải là ân cần thăm hỏi tính chất khách sáo, mà là thật sự để ý đây tình trạng gần của Hứa Thất An.

Lâm An là cô nương cảm xúc hóa, ngươi chọc nàng, nàng sẽ cười khanh khách. Ngươi trêu nàng, nàng sẽ giương nanh múa vuốt cào ngươi. Không giống Hoài Khánh, chỉ số thông minh quá cao, đạm mạc lạnh lùng.

Ngươi chọc nàng, chỉ có thể tự mình xấu hổ.

Cho nên, Hứa Thất An nhịn không được liền muốn bắt nạt nàng, đùa nói: “Đại ca à, gần đây khỏe lắm, mỗi ngày trừ tu luyện, chính là đi chơi khắp nơi, đoạn thời gian trước vừa đi Kiếm Châu một chuyến.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt...”

Lâm An rụt rè gật gật đầu, mím môi, giống một tiểu cô nương không cam lòng, thử nói: “Hắn, hắn mấy ngày nay có đề cập triều đình tranh đấu gần đây hay không? Ừm, có vì thế phiền não hay không?”

Nàng còn muốn hỏi, có từng đi cầu Ngụy Uyên hay không?


Nhưng cân nhắc đến Hứa Nhị lang ngày thường ở Hàn Lâm viện trực, chưa chắc biết những việc này.

Nhưng, nếu Hứa Thất An thật sự mang thỉnh cầu của nàng nhớ ở trong lòng, khẳng định sẽ hỏi thăm nhiều mặt, tự hỏi kế sách, mà Hứa Nhị lang làm quan trong triều, khẳng định là một trong những đối tượng dò hỏi.

Thấy nàng một bộ dáng chờ mong, Hứa Thất An lắc đầu: “Đại ca đã không phải Ngân la, hắn nói lười quản việc triều đình. Điện hạ vì sao đột nhiên hỏi?”

“Bản, bản cung chỉ là tùy tiện hỏi chút.”

Lâm An miễn cưỡng cười, nàng cảm nhận được nam nhân lấy lệ, cảm nhận được hắn xa cách cùng lạnh nhạt, trong lòng lập tức trở nên rất khó chịu, rất uể oải.

Nàng nhớ Hứa Thất An từng nói, muốn cả đời làm trâu làm ngựa cho nàng, tuy những lời đó có thành phần vui đùa, nhưng hắn triển lộ ra, coi trọng đối với nàng, ở trong mắt Lâm An lúc đó là không suy giảm.

Một nam nhân ngươi ưu ái, đặt ngươi ở vị trí quan trọng trong lòng, đây là chuyện vui vẻ mà lại hạnh phúc.

Nhưng đột nhiên, ngươi phát hiện lời nam nhân kia kia lúc trước nói, chuyện lúc trước làm, có thể là lấy lệ, là gạt người. Hắn bây giờ căn bản không coi ngươi là gì cả.

Cái mũi cay cay, nước mắt thiếu chút nữa lăn xuống, Lâm An trong lòng đau đớn, cố gắng chống đỡ nói: “Bản cung mệt rồi, Hứa đại nhân nếu là không có việc khác...”

Còn chưa dứt lời, cung nữ bước nhỏ đến, giọng thanh thúy: “Thái tử điện hạ tới.”

Lâm An có chút bối rối cúi đầu, thu thập cảm xúc một chút, khi lại ngẩng đầu, cười tủm tỉm không thấy bi thương, vội nói: “Mau mời thái tử ca ca tiến vào.”
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân Story Chương 917: Đòi thù lao (1)
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...