Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 849: Chờ một kẻ (2)
105@-“Thì ra tiền thân của Võ Lâm minh là nghĩa quân...”
Dưới ánh nến, bên cạnh bàn, Hứa Thất An khép lại hồ sơ từ kho công văn Đả Canh Nhân mang ra, hắn cảm thấy nơi này có một lỗ hổng không thể bỏ qua.
“Dựa theo hồ sơ ghi lại, vị khai sáng Võ Lâm minh kia, cao thủ tam phẩm, lúc trước là thua Đại Phụng cao tổ. Nhưng, cao tổ đã sớm hồn quy thiên địa, hắn dựa vào cái gì còn sống?”
Không có đạo lý cao thủ thực lực mạnh hơn ngược lại đã chết, mà thực lực thấp lại còn sống. Mọi người đều là võ phu, đều là thô bỉ giống nhau, dựa vào cái gì ngươi có thể sống mấy trăm năm?
Theo lối suy nghĩ này, hắn đột nhiên phát hiện trước kia xem nhẹ một chi tiết, Võ Tông hoàng đế năm đó lấy thanh quân trắc làm lý do soán vị, là một gã kiêu hùng võ đạo đỉnh phong.
Nhưng, trăm năm sau hết tuổi thọ...
“Nhìn từ tình huống Đại Phụng cao tổ cùng Võ Tông hai vị hoàng đế, võ phu tựa như không thể trường thọ? Nhưng nếu là như thế, vị thất phu kia của Kiếm Châu là như thế nào sống qua mấy trăm năm?
“Võ Lâm minh đang phô trương thanh thế, lừa người trong thiên hạ? Không có khả năng, nếu là nói dối, nhiều lắm lừa người thường, không lừa được triều đình. Nhưng triều đình ngầm đồng ý Võ Lâm minh tồn tại, nói rõ có điều kiêng kị, vị lãnh tụ nghĩa quân ngày xưa đó, thật sự có thể còn sống...
“Vậy, vấn đề liền ra ở trên người Đại Phụng hoàng thất? Là nguyên nhân gì khiến cao phẩm võ giả của hoàng thất Đại Phụng không thể trường sinh.”
Hứa Thất An không nghĩ ra, quay đầu hỏi Chung Ly một bên khác, ngồi xếp bằng ở giường mềm: “Chung sư tỷ, ta đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.”
Chung Ly tóc tai bù xù xoay đầu lại, mắt giấu ở trong mái tóc rối, nhìn chăm chú vào hắn.
“Khai quốc hoàng đế của Đại Phụng là chết như thế nào?”
“Chậm rãi chết già.”
“...” Hứa Thất An nghẹn một phen, vội bổ sung: “Nhưng mà, tuổi thọ của võ phu đỉnh phong chẳng lẽ giống với người thường?”
“Ta, ta không phải võ phu, không biết nha...” Chung Ly nhỏ giọng nói, nàng cảm thấy áy náy vì mình không thể thay Hứa Thất An giải thích nghi hoặc.
Như vậy, thôi, dù sao cũng không phải việc gấp cần nhận được đáp án... Hứa Thất An thổi tắt nến, cởi giày, leo lên giường, cười trêu chọc nói:
“Lại đây cùng nhau ngủ?”
Chung sư tỷ vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ, cho nên không quan tâm hắn.
...
Kiếm Châu.
Cửu Châu địa lý chí ghi lại, Kiếm Châu có núi, trong núi có thú, mặt người thân thú, sáu đuôi, có thể nuốt mặt trăng, tên viết “Khuyển Nhung”.
Khuyển Nhung sơn là tổng bộ của Võ Lâm minh.
Tiêu Hồn Thủ Dung Dung, theo sư phụ, còn có lâu chủ, ngồi xe ngựa tới Khuyển Nhung sơn, ngọn thánh sơn trong cảm nhận của nhân sĩ võ lâm Kiếm Châu.
Lâu chủ Vạn Hoa lâu mang đến mười mấy cao thủ, đáp lại kêu gọi mà đến.
Vạn Hoa lâu lấy nữ tử là chính, ai cũng xinh đẹp, quyến rũ. Tư chất tốt, lưu lại làm đệ tử đích truyền, tư chất lệch lạc, thì gả ra ngoài.
Trăm năm qua, đại bộ phận bang phái có hạng của Kiếm Châu, ít nhiều đều có quan hệ thông gia với Vạn Hoa lâu.
“Lần này sư phụ mang ngươi ra ngoài kiến thức thế gian, ngươi nhớ rõ chớ cậy mạnh, làm khán giả là được.” Mỹ phụ nhân dặn dò đồ nhi.
Cho dù ở trong một đám mỹ nhân, Dung Dung cũng nổi bật lên, trước gật gật đầu, sau đó có chút không phục nói: “Sư phụ, con đã lục phẩm.”
Lục phẩm Đồng Bì Thiết Cốt, ở trên giang hồ coi như là trụ cột vững vàng, đi đến chỗ nào cũng có thể được người ta tôn kính. Cũng chỉ Kiếm Châu thánh địa võ đạo như vậy, mới tỏ ra bình thường, không xuất sắc.
Mỹ phụ nhân lắc đầu: “Lục phẩm không đủ để vào mắt, trong sự kiện kế tiếp, chỉ sợ chỉ có ngũ phẩm trở lên mới có thể tham dự, dưới ngũ phẩm, sợ đều là lính dò đường chịu chết.”
Trong lòng Tiêu Hồn Thủ Dung Dung rùng mình, thấp giọng nói: “Sư phụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Khi nói chuyện, xe ngựa dừng lại ở chân núi Khuyển Nhung, các nữ tử Vạn Hoa lâu nhảy xuống xe ngựa, đưa mắt nhìn ra xa.
Khuyển Nhung sơn lượn lờ ở giữa mây mù, đỉnh núi dốc đứng, quái thạch lởm chởm, núi rừng rậm rạp, cổ thụ trăm năm so le, từng tòa lầu các, nhà vườn thấp thoáng ở trong.
Xuyên qua đền thờ chân núi xây từ cẩm thạch, Dung Dung xách làn váy, leo lên từng bậc, nghe thấy sư phụ thấp giọng nói: “Ngươi có biết Địa tông không.”
Dung Dung gật đầu.
Đạo môn tam tông, ở trên giang hồ là “tiên gia đại phái”, thế lực đỉnh cao nhất Cửu Châu, đạo thủ tam tông là tồn tại ngay cả triều đình cũng phải kiêng kị ba phần.
“Nghe lâu chủ nói, Địa tông có một đạo sĩ, ở Kiếm Châu bồi dưỡng một cây dị bảo tên là Cửu Sắc Liên Hoa, không lâu trước đây, dị bảo thành thục, hào quang ngút trời. Tào minh chủ tới nơi đòi củ sen, bị từ chối, đánh một trận với đạo sĩ Địa tông.
“Sau đó, Võ Lâm minh liền triệu tập các phái lớn, muốn bao vây tiễu trừ đám đạo sĩ đó.”
Dung Dung chấn động: “Tào minh chủ đây là làm chi, cho dù Võ Lâm minh thiên thu cường thịnh, cũng tuyệt đối không đắc tội nổi đạo môn Địa tông.”
Mỹ phụ nhân thấp thỏm lo âu gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Tào minh chủ hùng tài vĩ lược, ánh mắt độc đáo, hắn dám làm như thế, nhất định là có nguyên do, chỉ là chúng ta không biết mà thôi.”
Lúc này, Dung Dung nghe được tiếng lâu chủ dẫn đường đằng trước mềm mại đáng yêu bình thản truyền đến: “Đừng lên tiếng.”
Hai thầy trò liền không nói gì nữa, Dung Dung ngẩng đầu, nhìn bóng lưng lâu chủ.
Quần áo nữ tử Vạn Hoa lâu tương đối cởi mở, lại là mùa hè nắng chói chang, mặc rất mát mẻ, từ góc độ này của Dung Dung, có thể rõ ràng thấy lâu chủ mông mượt mà đầy đặn, hướng lên trên là vòng eo nhỏ một tay ôm trọn thắt dải lụa; đường cong lưng mượt mà yểu điệu.
Lâu chủ quanh năm lụa mỏng che mặt, dựa vào một đôi mắt quyến rũ, dáng người núi non trùng điệp, liền được bên ngoài coi là “hoa khôi” của Vạn Hoa lâu, sức quyến rũ có thể thấy được.
Rất nhanh, bọn họ đến đỉnh núi, do quản sự trong minh dẫn đường, vào đại viện, lâu chủ Vạn Hoa lâu xuyên qua sân, tới đại sảnh nghị sự, người còn lại thì ở lại ngoài sân.
Dung Dung khiêm tốn thu mình nhìn quanh, thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc đứng chờ ở sân rộng.
Mỗi người đeo một thanh kiếm là đệ tử Mặc Các, Liễu công tử và sư phụ hắn ở ngày trong đó.
Mặc áo xanh là người Thần Quyền bang, người bang phái này ra quyền rất có kết cấu, gần đây thu rất nhiều nữ đệ tử cá tính phô trương.
Mặc trang phục đỏ vàng giao nhau là Thiên Cơ môn, am hiểu sử dụng các loại ám khí, thuốc độc, thủ đoạn quỷ quyệt khó chơi.
Cả người bao phủ áo bào đen là Phi Đao môn, phi đao đã là ám khí, lại không phải ám khí, nghe nói môn chủ Phi Đao môn, có thể khống chế một trăm lẻ tám thanh phi đao.
Lúc chém giết, đường đường chính chính, rất là không tồi.
Dung Dung yên lặng thu hồi ánh mắt, chỉ là tổ chức giang hồ trình diện, đã có nhiều tới mười tám cái, có thể tương ứng Võ Lâm minh kêu gọi, đến hội quân, đều là cao thủ, tuyệt đối không có lâu la.
Minh chủ đối với Cửu Sắc Liên Hoa gì đó là chí ở nhất định phải có được... Dung Dung thầm nghĩ.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Dưới ánh nến, bên cạnh bàn, Hứa Thất An khép lại hồ sơ từ kho công văn Đả Canh Nhân mang ra, hắn cảm thấy nơi này có một lỗ hổng không thể bỏ qua.
“Dựa theo hồ sơ ghi lại, vị khai sáng Võ Lâm minh kia, cao thủ tam phẩm, lúc trước là thua Đại Phụng cao tổ. Nhưng, cao tổ đã sớm hồn quy thiên địa, hắn dựa vào cái gì còn sống?”
Không có đạo lý cao thủ thực lực mạnh hơn ngược lại đã chết, mà thực lực thấp lại còn sống. Mọi người đều là võ phu, đều là thô bỉ giống nhau, dựa vào cái gì ngươi có thể sống mấy trăm năm?
Theo lối suy nghĩ này, hắn đột nhiên phát hiện trước kia xem nhẹ một chi tiết, Võ Tông hoàng đế năm đó lấy thanh quân trắc làm lý do soán vị, là một gã kiêu hùng võ đạo đỉnh phong.
Nhưng, trăm năm sau hết tuổi thọ...
“Nhìn từ tình huống Đại Phụng cao tổ cùng Võ Tông hai vị hoàng đế, võ phu tựa như không thể trường thọ? Nhưng nếu là như thế, vị thất phu kia của Kiếm Châu là như thế nào sống qua mấy trăm năm?
“Võ Lâm minh đang phô trương thanh thế, lừa người trong thiên hạ? Không có khả năng, nếu là nói dối, nhiều lắm lừa người thường, không lừa được triều đình. Nhưng triều đình ngầm đồng ý Võ Lâm minh tồn tại, nói rõ có điều kiêng kị, vị lãnh tụ nghĩa quân ngày xưa đó, thật sự có thể còn sống...
“Vậy, vấn đề liền ra ở trên người Đại Phụng hoàng thất? Là nguyên nhân gì khiến cao phẩm võ giả của hoàng thất Đại Phụng không thể trường sinh.”
Hứa Thất An không nghĩ ra, quay đầu hỏi Chung Ly một bên khác, ngồi xếp bằng ở giường mềm: “Chung sư tỷ, ta đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.”
Chung Ly tóc tai bù xù xoay đầu lại, mắt giấu ở trong mái tóc rối, nhìn chăm chú vào hắn.
“Khai quốc hoàng đế của Đại Phụng là chết như thế nào?”
“Chậm rãi chết già.”
“...” Hứa Thất An nghẹn một phen, vội bổ sung: “Nhưng mà, tuổi thọ của võ phu đỉnh phong chẳng lẽ giống với người thường?”
“Ta, ta không phải võ phu, không biết nha...” Chung Ly nhỏ giọng nói, nàng cảm thấy áy náy vì mình không thể thay Hứa Thất An giải thích nghi hoặc.
Như vậy, thôi, dù sao cũng không phải việc gấp cần nhận được đáp án... Hứa Thất An thổi tắt nến, cởi giày, leo lên giường, cười trêu chọc nói:
“Lại đây cùng nhau ngủ?”
Chung sư tỷ vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ, cho nên không quan tâm hắn.
...
Kiếm Châu.
Cửu Châu địa lý chí ghi lại, Kiếm Châu có núi, trong núi có thú, mặt người thân thú, sáu đuôi, có thể nuốt mặt trăng, tên viết “Khuyển Nhung”.
Khuyển Nhung sơn là tổng bộ của Võ Lâm minh.
Tiêu Hồn Thủ Dung Dung, theo sư phụ, còn có lâu chủ, ngồi xe ngựa tới Khuyển Nhung sơn, ngọn thánh sơn trong cảm nhận của nhân sĩ võ lâm Kiếm Châu.
Lâu chủ Vạn Hoa lâu mang đến mười mấy cao thủ, đáp lại kêu gọi mà đến.
Vạn Hoa lâu lấy nữ tử là chính, ai cũng xinh đẹp, quyến rũ. Tư chất tốt, lưu lại làm đệ tử đích truyền, tư chất lệch lạc, thì gả ra ngoài.
Trăm năm qua, đại bộ phận bang phái có hạng của Kiếm Châu, ít nhiều đều có quan hệ thông gia với Vạn Hoa lâu.
“Lần này sư phụ mang ngươi ra ngoài kiến thức thế gian, ngươi nhớ rõ chớ cậy mạnh, làm khán giả là được.” Mỹ phụ nhân dặn dò đồ nhi.
Cho dù ở trong một đám mỹ nhân, Dung Dung cũng nổi bật lên, trước gật gật đầu, sau đó có chút không phục nói: “Sư phụ, con đã lục phẩm.”
Lục phẩm Đồng Bì Thiết Cốt, ở trên giang hồ coi như là trụ cột vững vàng, đi đến chỗ nào cũng có thể được người ta tôn kính. Cũng chỉ Kiếm Châu thánh địa võ đạo như vậy, mới tỏ ra bình thường, không xuất sắc.
Mỹ phụ nhân lắc đầu: “Lục phẩm không đủ để vào mắt, trong sự kiện kế tiếp, chỉ sợ chỉ có ngũ phẩm trở lên mới có thể tham dự, dưới ngũ phẩm, sợ đều là lính dò đường chịu chết.”
Trong lòng Tiêu Hồn Thủ Dung Dung rùng mình, thấp giọng nói: “Sư phụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Khi nói chuyện, xe ngựa dừng lại ở chân núi Khuyển Nhung, các nữ tử Vạn Hoa lâu nhảy xuống xe ngựa, đưa mắt nhìn ra xa.
Khuyển Nhung sơn lượn lờ ở giữa mây mù, đỉnh núi dốc đứng, quái thạch lởm chởm, núi rừng rậm rạp, cổ thụ trăm năm so le, từng tòa lầu các, nhà vườn thấp thoáng ở trong.
Xuyên qua đền thờ chân núi xây từ cẩm thạch, Dung Dung xách làn váy, leo lên từng bậc, nghe thấy sư phụ thấp giọng nói: “Ngươi có biết Địa tông không.”
Dung Dung gật đầu.
Đạo môn tam tông, ở trên giang hồ là “tiên gia đại phái”, thế lực đỉnh cao nhất Cửu Châu, đạo thủ tam tông là tồn tại ngay cả triều đình cũng phải kiêng kị ba phần.
“Nghe lâu chủ nói, Địa tông có một đạo sĩ, ở Kiếm Châu bồi dưỡng một cây dị bảo tên là Cửu Sắc Liên Hoa, không lâu trước đây, dị bảo thành thục, hào quang ngút trời. Tào minh chủ tới nơi đòi củ sen, bị từ chối, đánh một trận với đạo sĩ Địa tông.
“Sau đó, Võ Lâm minh liền triệu tập các phái lớn, muốn bao vây tiễu trừ đám đạo sĩ đó.”
Dung Dung chấn động: “Tào minh chủ đây là làm chi, cho dù Võ Lâm minh thiên thu cường thịnh, cũng tuyệt đối không đắc tội nổi đạo môn Địa tông.”
Mỹ phụ nhân thấp thỏm lo âu gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Tào minh chủ hùng tài vĩ lược, ánh mắt độc đáo, hắn dám làm như thế, nhất định là có nguyên do, chỉ là chúng ta không biết mà thôi.”
Lúc này, Dung Dung nghe được tiếng lâu chủ dẫn đường đằng trước mềm mại đáng yêu bình thản truyền đến: “Đừng lên tiếng.”
Hai thầy trò liền không nói gì nữa, Dung Dung ngẩng đầu, nhìn bóng lưng lâu chủ.
Quần áo nữ tử Vạn Hoa lâu tương đối cởi mở, lại là mùa hè nắng chói chang, mặc rất mát mẻ, từ góc độ này của Dung Dung, có thể rõ ràng thấy lâu chủ mông mượt mà đầy đặn, hướng lên trên là vòng eo nhỏ một tay ôm trọn thắt dải lụa; đường cong lưng mượt mà yểu điệu.
Lâu chủ quanh năm lụa mỏng che mặt, dựa vào một đôi mắt quyến rũ, dáng người núi non trùng điệp, liền được bên ngoài coi là “hoa khôi” của Vạn Hoa lâu, sức quyến rũ có thể thấy được.
Rất nhanh, bọn họ đến đỉnh núi, do quản sự trong minh dẫn đường, vào đại viện, lâu chủ Vạn Hoa lâu xuyên qua sân, tới đại sảnh nghị sự, người còn lại thì ở lại ngoài sân.
Dung Dung khiêm tốn thu mình nhìn quanh, thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc đứng chờ ở sân rộng.
Mỗi người đeo một thanh kiếm là đệ tử Mặc Các, Liễu công tử và sư phụ hắn ở ngày trong đó.
Mặc áo xanh là người Thần Quyền bang, người bang phái này ra quyền rất có kết cấu, gần đây thu rất nhiều nữ đệ tử cá tính phô trương.
Mặc trang phục đỏ vàng giao nhau là Thiên Cơ môn, am hiểu sử dụng các loại ám khí, thuốc độc, thủ đoạn quỷ quyệt khó chơi.
Cả người bao phủ áo bào đen là Phi Đao môn, phi đao đã là ám khí, lại không phải ám khí, nghe nói môn chủ Phi Đao môn, có thể khống chế một trăm lẻ tám thanh phi đao.
Lúc chém giết, đường đường chính chính, rất là không tồi.
Dung Dung yên lặng thu hồi ánh mắt, chỉ là tổ chức giang hồ trình diện, đã có nhiều tới mười tám cái, có thể tương ứng Võ Lâm minh kêu gọi, đến hội quân, đều là cao thủ, tuyệt đối không có lâu la.
Minh chủ đối với Cửu Sắc Liên Hoa gì đó là chí ở nhất định phải có được... Dung Dung thầm nghĩ.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân
Story
Chương 849: Chờ một kẻ (2)
10.0/10 từ 22 lượt.