Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 566: Thiên cơ (4)

119@-
Người xuất gia tứ đại giai không, không nên chấp nhất thắng bại... Sao không ăn cháo thịt, sao không ăn cháo thịt... Vẻ mặt Tịnh Tư hòa thượng dần dần phức tạp, lộ ra nét mặt rối rắm cùng giãy dụa, hắn chậm rãi vươn tay, cầm hắc kim trường đao.

Khóe miệng Hứa Thất An khẽ cong.

“Thì ra là thế.” Sở Nguyên Chẩn khen ngợi: “Tịnh Tư từ nhỏ ở Phật môn tu hành, có lẽ Phật pháp tinh thâm, lại thiếu vài phần từng trải trong cuộc sống lắng đọng lại, đây là sơ hở của hắn. Hứa Ninh Yến quả nhiên cơ trí.”

Tịnh Tư tựa như con em thế gia thiên phú dị bẩm, từ nhỏ ở trong tộc tu hành, thực lực là có, tâm cảnh lại không viên mãn, thiếu lịch luyện cùng lắng đọng lại.

“A Di Đà Phật.” Hằng Viễn niệm tụng Phật hiệu, trong lòng buồn bã.

Hắn nghĩ tới sư đệ Hằng Tuệ mình một tay nuôi lớn, cũng là một vị đệ tử Phật gia cực có thiên phú, nhưng thiếu từng trải thế tục, động lòng phàm, đến nỗi gây thành họa lớn.

Làm tốt lắm! Mắt các quan văn sáng lên, âm thầm ủng hộ.

Công thành là hạ, công tâm là thượng, một bước này thầm hợp với binh pháp, kỳ diệu đến đỉnh điểm.

So sánh với đánh đánh giết giết, thao tác này Hứa Thất An phá Kim Cương Trận, càng làm các quan văn có cảm giác tán đồng.

Không khỏi lại hiện lên ý niệm kia: kẻ này không đọc sách đáng tiếc!

Theo bản năng, hiện lên một ý niệm tiếp theo: Hứa Bình Chí không ra làm sao.

Vương thủ phụ âm thầm gật đầu, thao tác của Hứa Thất An khiến hắn có loại cảm giác chợt thông suốt, đây là kế sách ứng đối hắn trước đây không nghĩ tới.


Lúc vụ án bạc thuế, lão cũng không biết Hứa Thất An người này, thật sự chú ý hắn, là ở sau vụ án Tang Bạc. Đột nhiên ý thức được, kẻ này tương lai tiền đồ không thể hạn lượng.

Đáng tiếc là người của Ngụy Uyên, về sau chỉ có thể là kẻ địch, không thể làm minh hữu.

Lúc này, theo niệm tụng Phật hiệu, một thanh âm quanh quẩn ở bầu trời: “Tịnh Tư, ngươi tướng rồi.”

Câu này cùng lúc vang ở bên tai mọi người, cũng truyền vào bức hoạ cuộn tròn, vang ở bên tai Tịnh Tư hòa thượng.

Hòa thượng trẻ tuổi tuấn tú như một mới tỉnh, như điện giật rụt tay về, vội vàng chắp hai tay lại, không ngừng niệm tụng Phật hiệu.

Dần dần, ánh mắt khôi phục tỉnh táo.

“Vô liêm sỉ!”

Vương thủ phụ đập chén dựng lên, giận không thể át, “Độ Ách La Hán, Phật môn không dám thua cuộc sao?”

Phía sau Ngụy Uyên, chín vị Kim la đồng thời đứng dậy, đè chuôi đao.

Tịnh Trần hòa thượng thản nhiên nói: “Giám chính có thể âm thầm giúp đỡ, vì sao Phật môn không được?”

Hắn đây là cắn chặt Hứa Thất An vừa rồi một đao kia, là Giám chính âm thầm giúp đỡ, hoặc là, trước đó ở trong cơ thể hắn chôn xuống thủ đoạn tương ứng.



Các quan to quý tộc mặt lộ vẻ giận dữ, đại thể coi như khắc chế, dân chúng vây xem cùng nhân sĩ giang hồ kiệt ngạo thì không để ý nhiều như vậy, tiếng mắng tức giận trầm trầm bổng bổng, thậm chí xuất hiện hành vi va chạm cấm quân.

“Con lừa trọc vô sỉ, cái này bày rõ chính là chơi xấu, chúng ta mặc kệ, Kim Cương Trận đã phá.”

“Đường đường Phật môn không biết xấu hổ như thế, hôm nay đấu pháp Phật môn nếu thắng, chúng ta cũng không nhận.”

“...”

Độ Ách đại sư mắt điếc tai ngơ đối với tiếng mắng chửi rung trời, nhìn Tịnh Trần, thản nhiên nói: “Ngươi lại há không phải tướng.”

“Đệ tử biết tội.” Tịnh Trần cúi đầu.

...

Hòa thượng bên ngoài có thể nghe được ta cùng Tịnh Tư đối thoại... Còn có thể như vậy? Đấu pháp đã có văn đấu cũng có võ đấu, đều trông vào bản lãnh, bên ngoài cưỡng ép can thiệp, thế này quá đáng lắm rồi... Hứa Thất An ngầm bực.

Hắn lúc này không nói gì nữa, khoanh chân thổ nạp.

Một khắc đồng hồ sau, Hứa Thất An mở mắt, nhặt trở về hắc kim trường đao, thu về vỏ đao.

Đè chuôi đao, Hứa Thất An cất cao giọng nói: “Ta chỉ ra một đao, một đao này qua, sống chết tự gánh vác.”



Chỉ ra một đao?!

Mặc kệ người thường hay trong nghề, mặc kệ là bình dân hay quý tộc, sau khi nghe được câu này, đều cảm thấy không thể tưởng tượng.

Là lời nói lúc tức giận sao?

Hứa Thất An lắng đọng lại toàn bộ cảm xúc, thu liễm toàn bộ khí cơ, khí tức trong cơ thể hướng bên trong sụp xuống, đan điền tựa như một cái hố đen, đây là quá trình súc lực ắt không thể thiếu của Thiên Địa Nhất Đao Trảm.

Các ngươi đã chơi xấu, vậy đừng trách ta bật hack... Hắn nhắm mắt lại, tinh thần lực đồng bộ sụp xuống nén lại, dẫn dắt đến một luồng lực lượng khí huyết khổng lồ trong cơ thể.

Đó là tinh huyết của Thần Thù hòa thượng.

Trên đường từ Vân Châu về kinh, Hứa Thất An hấp thu giọt tinh huyết này, bằng vào tinh huyết võ giả bất tử bất diệt chết mà sống lại, nhưng bộ phận lực lượng còn lắng đọng lại ở trong cơ thể hắn.

Hứa Thất An ở lúc nhìn thấy Độ Ách La Hán để Tịnh Tư vào trận, lập tức ý thức được mình vô luận như thế nào cũng không tránh được vị “Kim Cương” này, mà Kim Cương Bất Bại có Phật môn bí cảnh tăng thêm, bằng lực lượng của Hứa Thất An vô luận như thế nào cũng không có khả năng chém vỡ.

Lúc ấy hắn liền nấp ở trong Ti Thiên Giám, câu thông Thần Thù hòa thượng, Ti Thiên Giám là địa bàn của thuật sĩ, không cần lo lắng sẽ bị Độ Ách La Hán phát hiện.

Thần Thù hòa thượng đưa ra đề nghị là: điều động tinh huyết trong cơ thể, mang lực lượng còn sót lại không thể tiêu hóa đó phát ti3t ra.

Lực lượng này cũng sẽ không bại lộ Thần Thù hòa thượng tồn tại, vì có thể để Hứa Thất An hấp thu tinh hoa bất diệt trong máu, Thần Thù hòa thượng đã sớm mài đi “thuộc tính” của nó.



Lực lượng lắng đọng ở trong cơ thể sống lại, nó tan vào tứ chi bách hải Hứa Thất An, chuyển thành khí cơ thuần túy.

Phật cảnh không có gió, nhưng mái tóc Hứa Thất An không gió mà tự động, hắn vẫn từ từ nhắm mắt, tựa như bá chủ ngủ say, đang từng chút một thức tỉnh.

Thiên địa này cũng phải vì hắn sống lại mà run rẩy, run rẩy.

“Chuyện gì vậy, là ta hoa mắt sao, sao cảm giác thế giới đang run rẩy?”

“Là Phật sơn, Phật sơn đang run rẩy, là Phật sơn đang run rẩy...”

Ngoài sân, bỗng nhiên có người kinh ngạc hô to: “Là Hứa Thất An, hắn sắp rút đao rồi.”

Không có ai là người mù, đều nhìn ra là Hứa Thất An khiến Phật sơn chấn động.

“A Di Đà Phật!”

Tịnh Tư tay bắt pháp quyết, nguy nga bất động, nhưng trong Phật cảnh mây mù đã chuyển động, chiếu xuống những tia sáng vàng nhỏ vụn, tan vào kim thân.

Vì thế, kim thân càng thêm lấp lánh nồng đậm, nở rộ ra vạn đạo hào quang, như ánh sáng mặt trời dần dần dâng lên.

Bất phân thắng bại!

Hoài Khánh đứng bật dậy, bước ra khỏi lều che nắng ngửa đầu nhìn, trong mắt của nàng, nghênh đón ánh vàng lấp lánh, nàng nhìn chằm chằm, ngừng thở.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân Story Chương 566: Thiên cơ (4)
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...