Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 564: Thiên cơ (2)
111@-Một vị văn thần nhíu mày lên tiếng: “Đỉnh Bằng bá có điều không biết, Hứa Thất An tuy là thất phẩm, nhưng thực lực mạnh mẽ, từng có ghi lại hai lần chém võ giả lục phẩm Đồng Bì Thiết Cốt.”
Đỉnh Bằng bá lắc đầu: “Kim Cương Bất Bại của Phật môn, há là võ giả Đồng Bì Thiết Cốt có thể đánh đồng. Với lại, tiểu hòa thượng này ở nam thành tọa trấn năm ngày, Hứa Thất An nếu có thể thắng, đã sớm ra tay, vì sao luôn ẩn nhẫn?”
Văn thần lên tiếng gật đầu. Đỉnh Bằng bá là quý tộc, từng tham gia chiến dịch Sơn Hải hai mươi năm trước. Ánh mắt hắn sẽ không kém, đã nói như vậy, như vậy quá nửa chính là sự thật.
Phiếu Phiếu nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra lời phản bác, vì thế cả giận: “Đỉnh Bằng bá, ngươi sao có thể tăng chí khí người khác diệt uy phong của mình, Hứa Thất An thua đối với ngươi có chỗ tốt gì?”
Đỉnh Bằng bá bất đắc dĩ nói: “Thần không phải tăng chí khí người khác, Hứa Thất An đại biểu Ti Thiên Giám đấu pháp, cũng đại biểu triều đình, thần cũng hy vọng hắn có thể thắng, chỉ là... Phần thắng quá nhỏ.”
Phải biết, đại bộ phận văn thần cùng nữ quyến ở đây đều là người ngoài nghề, vừa rồi xem Hứa Thất An một đao chém vỡ trận, lòng tin lập tức tăng lên, trên khuôn mặt từng vị mỹ quyến như hoa nở rộ nụ cười.
Nhưng bây giờ, nghe xong Đỉnh Bằng bá vị người trong nghề này phân tích, các quan văn cùng nữ quyến cũng ý thức được tình huống không lạc quan.
Uy Hải bá hừ một tiếng, cất cao giọng nói: “Đỉnh Bằng bá, ngươi làm sao biết Hứa Thất An không thể bổ ra đao thứ hai nữa?”
Lúc này, Tịnh Trần hòa thượng luôn ngồi thiền không nói mở miệng, “Mới vừa rồi một đao đó, chắc là Giám chính cho hắn mượn lực lượng đi. Nếu không, lấy một vị thất phẩm võ giả, sao có thể chém ra đao khí đáng sợ cỡ này.
“Thất phẩm võ giả cường độ cơ thể có hạn, sao có thể thừa nhận lực lượng cỡ đó rót vào?”
Đỉnh Bằng bá lắc đầu, đây cũng là điều hắn muốn nói.
Các chỗ lều che nắng yên tĩnh lại, văn võ bá quan cúi đầu uống rượu, các nữ quyến thì cố ý quay đầu, không nhìn hòa thượng Phật môn.
Không phản đối, nhưng trong lòng lại không phục.
“Cha, cha thấy thế nào?”
Vương tiểu thư cười tủm tỉm nhìn thủ phụ đại nhân.
Vương thủ phụ thản nhiên nói: “Xem nhiều, nói ít, lúc này kết luận còn sớm.”
Cho dù trong lòng nhận định đấu pháp của Hứa Thất An khó thắng, trong lòng đã bắt đầu cân nhắc nhân tuyển kế tiếp, nhưng vừa rồi bị đánh mặt, Vương thủ phụ không có khả năng tùy tiện kết luận nữa.
Đường đường thủ phụ, sẽ không ngã hai lần ở cùng một chỗ.
“Con lại có một ý tưởng.”
Vương tiểu thư cười cười, nhìn về phía Tịnh Trần hòa thượng, cao giọng nói: “Vị đại sư này, Bát Khổ Trận chính là cao tăng Phật môn dùng để rèn luyện Phật tâm, không quan hệ với chiến lực, cho dù là cao phẩm võ giả, cũng khó nhẹ nhàng phá trận, đúng không?”
Tịnh Trần hòa thượng gật đầu, “So với để cao phẩm võ giả vào trận, không bằng tìm một đứa con nít.”
Vương tiểu thư thản nhiên nói: “Vừa rồi Độ Ách đại sư từng nói, Đại Phụng có ba cơ hội, đúng không?”
“Tất nhiên.”
Khuôn mặt thanh tú dịu dàng của Vương tiểu thư lộ ra một nụ cười rạng rỡ: “Nay Bát Khổ Trận đã phá, cho dù Hứa Thất An kiệt sức, không thể qua Kim Cương Trận, vậy triều đình phái ra một vị cao phẩm võ giả phá trận, tòa kim cương kia chỗ sườn núi, có thể ngăn trở không?”
Tịnh Trần hòa thượng sửng sốt, tiếp đó nhíu mày không nói.
Mắt mọi người lập tức sáng lên, có loại cảm giác rẽ mây nhìn trời, các loại ý niệm phập phồng.
Đối với Giám chính vì sao chọn một vị thất phẩm đồng la đấu pháp, không có ai biết nguyên nhân, âm thầm hoang mang. Bây giờ thấy Hứa Thất An phá Bát Khổ Trận, Vương gia tiểu thư lại chỉ ra lợi hại.
Suy nghĩ của mọi người lập tức mở ra.
“Thì ra Hứa Thất An này là kẻ mở đường à, vậy có phải có thể đi ra rồi hay không? Đổi một cao phẩm võ giả phá trận.”
“Ừm, luận cao phẩm võ giả, kinh thành còn nhiều, nghĩ hẳn là có thể phá vỡ Phật môn kim thân.”
“Nếu bàn về võ giả, Trấn Bắc vương của chúng ta là Đại Phụng đệ nhất nhân hoàn toàn xứng đáng.”
Đề tài dần dần chuyển tới trên người Trấn Bắc vương.
Vương tiểu thư đoạt hết nổi bật, nàng bộ dạng như tùy ý liếc chỗ Đả Canh Nhân một cái, thấy Hứa Tân Niên cũng đang nhìn nàng, trong lòng vui vẻ.
Ở trước khi ánh mắt hai người giao hội, Vương tiểu thư bất động thanh sắc dời tầm mắt đi.
“Vừa rồi nói chuyện là nữ quyến nhà Vương thủ phụ? Tựa như là con gái hắn...” Hứa Tân Niên chán ghét thu hồi ánh mắt, quan cảm của hắn đối với Vương gia rất kém cỏi.
Bởi vì Vương đảng cùng Ngụy đảng là đối thủ, Vương đảng năm lần bảy lượt hãm hại đại ca, này Hứa Tân Niên đều nhớ ở trong lòng.
Hắn đã sớm mang Vương đảng coi là kẻ địch giả tưởng trong tương lai của mình.
“Trấn Bắc vương được coi là võ giả có thiên phú nhất Đại Phụng hai trăm năm qua, đáng tiếc hắn không ở kinh thành, nếu không cũng không tới lượt đám lừa trọc này kiêu ngạo.”
Hứa Tân Niên nghe thấy người phụ nữ bên cạnh mở miệng đánh giá.
“Người phụ nữ này biết không ít, phần kiến thức này, không phải người phụ nữ nhà bình thường có thể so sánh, cũng không biết đại ca ở đâu quen biết một phu nhân như vậy.” Hứa Tân Niên thầm nghĩ.
“Đại ca ta cũng là kỳ tài luyện võ.” Hứa Linh Nguyệt nói.
Phụ nhân cười cười, chưa tranh cãi.
Nhưng Hứa Linh Nguyệt nghe ra ý tứ sau lưng nụ cười, đó là lười tranh cãi, tựa như người tay nắm chân lý, khinh thường tranh cãi với người già mồm át lẽ phải.
...
Phật sơn.
Hứa Thất An nghỉ ngơi một lát, tiếp tục leo lên từng bậc, ven đường không gặp cửa ải nữa, trực tiếp đi tới trước mặt Tịnh Tư hòa thượng.
Lúc này, cả người Tịnh Tư tựa như đúc bằng vàng, phát ra những tia sáng vàng mờ nhạt.
Hâm mộ, ta nếu là học được loại thần công này, cả người ánh vàng rực rỡ... Trong đầu Hứa Thất An tự nhiên mà vậy hiện lên một từ: kim thương bất đảo (1 câu dùng để thể hiện ‘bản lãnh đàn ông’!
“Tịnh Tư đại sư!”
Hứa Thất An dừng bước, ở bậc thang phía dưới ngồi xuống, nói: “Ta có thể nghỉ ngơi một lát không?”
Tịnh Tư tiểu hòa thượng khoanh chân ngồi, mỉm cười gật đầu: “Thí chủ cứ điều tức.”
Hứa Thất An nhíu mày: “Ngươi không sợ ta lặp lại một đao sao.”
Tịnh Tư hòa thượng mỉm cười nói: “Thí chủ lúc này kinh mạch nóng rát, còn có thể thừa nhận được lực lượng vừa rồi?”
“Cũng không phải vấn đề có thể thừa nhận hay không, chỉ là kỹ năng cần phục hồi (delay).” Hứa Thất An nhếch miệng.
Thân thể tựa như vật chứa, thừa nhận lực lượng bên ngoài quá tải, giờ phút này tiến vào thời gian hiền giả. Nhưng đây chỉ là một nguyên nhân trong đó, còn có một nguyên nhân là, hắn bây giờ không cách nào điều động lực lượng chúng sinh nữa.
Cái này giống hắn một ngày chỉ có thể nhặt được tiền một lần, chờ ngày mai mới có thể tiếp tục nhặt tiền. Cho nên mới nói kỹ năng cần phục hồi.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Đỉnh Bằng bá lắc đầu: “Kim Cương Bất Bại của Phật môn, há là võ giả Đồng Bì Thiết Cốt có thể đánh đồng. Với lại, tiểu hòa thượng này ở nam thành tọa trấn năm ngày, Hứa Thất An nếu có thể thắng, đã sớm ra tay, vì sao luôn ẩn nhẫn?”
Văn thần lên tiếng gật đầu. Đỉnh Bằng bá là quý tộc, từng tham gia chiến dịch Sơn Hải hai mươi năm trước. Ánh mắt hắn sẽ không kém, đã nói như vậy, như vậy quá nửa chính là sự thật.
Phiếu Phiếu nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra lời phản bác, vì thế cả giận: “Đỉnh Bằng bá, ngươi sao có thể tăng chí khí người khác diệt uy phong của mình, Hứa Thất An thua đối với ngươi có chỗ tốt gì?”
Đỉnh Bằng bá bất đắc dĩ nói: “Thần không phải tăng chí khí người khác, Hứa Thất An đại biểu Ti Thiên Giám đấu pháp, cũng đại biểu triều đình, thần cũng hy vọng hắn có thể thắng, chỉ là... Phần thắng quá nhỏ.”
Phải biết, đại bộ phận văn thần cùng nữ quyến ở đây đều là người ngoài nghề, vừa rồi xem Hứa Thất An một đao chém vỡ trận, lòng tin lập tức tăng lên, trên khuôn mặt từng vị mỹ quyến như hoa nở rộ nụ cười.
Nhưng bây giờ, nghe xong Đỉnh Bằng bá vị người trong nghề này phân tích, các quan văn cùng nữ quyến cũng ý thức được tình huống không lạc quan.
Uy Hải bá hừ một tiếng, cất cao giọng nói: “Đỉnh Bằng bá, ngươi làm sao biết Hứa Thất An không thể bổ ra đao thứ hai nữa?”
Lúc này, Tịnh Trần hòa thượng luôn ngồi thiền không nói mở miệng, “Mới vừa rồi một đao đó, chắc là Giám chính cho hắn mượn lực lượng đi. Nếu không, lấy một vị thất phẩm võ giả, sao có thể chém ra đao khí đáng sợ cỡ này.
“Thất phẩm võ giả cường độ cơ thể có hạn, sao có thể thừa nhận lực lượng cỡ đó rót vào?”
Đỉnh Bằng bá lắc đầu, đây cũng là điều hắn muốn nói.
Các chỗ lều che nắng yên tĩnh lại, văn võ bá quan cúi đầu uống rượu, các nữ quyến thì cố ý quay đầu, không nhìn hòa thượng Phật môn.
Không phản đối, nhưng trong lòng lại không phục.
“Cha, cha thấy thế nào?”
Vương tiểu thư cười tủm tỉm nhìn thủ phụ đại nhân.
Vương thủ phụ thản nhiên nói: “Xem nhiều, nói ít, lúc này kết luận còn sớm.”
Cho dù trong lòng nhận định đấu pháp của Hứa Thất An khó thắng, trong lòng đã bắt đầu cân nhắc nhân tuyển kế tiếp, nhưng vừa rồi bị đánh mặt, Vương thủ phụ không có khả năng tùy tiện kết luận nữa.
Đường đường thủ phụ, sẽ không ngã hai lần ở cùng một chỗ.
“Con lại có một ý tưởng.”
Vương tiểu thư cười cười, nhìn về phía Tịnh Trần hòa thượng, cao giọng nói: “Vị đại sư này, Bát Khổ Trận chính là cao tăng Phật môn dùng để rèn luyện Phật tâm, không quan hệ với chiến lực, cho dù là cao phẩm võ giả, cũng khó nhẹ nhàng phá trận, đúng không?”
Tịnh Trần hòa thượng gật đầu, “So với để cao phẩm võ giả vào trận, không bằng tìm một đứa con nít.”
Vương tiểu thư thản nhiên nói: “Vừa rồi Độ Ách đại sư từng nói, Đại Phụng có ba cơ hội, đúng không?”
“Tất nhiên.”
Khuôn mặt thanh tú dịu dàng của Vương tiểu thư lộ ra một nụ cười rạng rỡ: “Nay Bát Khổ Trận đã phá, cho dù Hứa Thất An kiệt sức, không thể qua Kim Cương Trận, vậy triều đình phái ra một vị cao phẩm võ giả phá trận, tòa kim cương kia chỗ sườn núi, có thể ngăn trở không?”
Tịnh Trần hòa thượng sửng sốt, tiếp đó nhíu mày không nói.
Mắt mọi người lập tức sáng lên, có loại cảm giác rẽ mây nhìn trời, các loại ý niệm phập phồng.
Đối với Giám chính vì sao chọn một vị thất phẩm đồng la đấu pháp, không có ai biết nguyên nhân, âm thầm hoang mang. Bây giờ thấy Hứa Thất An phá Bát Khổ Trận, Vương gia tiểu thư lại chỉ ra lợi hại.
Suy nghĩ của mọi người lập tức mở ra.
“Thì ra Hứa Thất An này là kẻ mở đường à, vậy có phải có thể đi ra rồi hay không? Đổi một cao phẩm võ giả phá trận.”
“Ừm, luận cao phẩm võ giả, kinh thành còn nhiều, nghĩ hẳn là có thể phá vỡ Phật môn kim thân.”
“Nếu bàn về võ giả, Trấn Bắc vương của chúng ta là Đại Phụng đệ nhất nhân hoàn toàn xứng đáng.”
Đề tài dần dần chuyển tới trên người Trấn Bắc vương.
Vương tiểu thư đoạt hết nổi bật, nàng bộ dạng như tùy ý liếc chỗ Đả Canh Nhân một cái, thấy Hứa Tân Niên cũng đang nhìn nàng, trong lòng vui vẻ.
Ở trước khi ánh mắt hai người giao hội, Vương tiểu thư bất động thanh sắc dời tầm mắt đi.
“Vừa rồi nói chuyện là nữ quyến nhà Vương thủ phụ? Tựa như là con gái hắn...” Hứa Tân Niên chán ghét thu hồi ánh mắt, quan cảm của hắn đối với Vương gia rất kém cỏi.
Bởi vì Vương đảng cùng Ngụy đảng là đối thủ, Vương đảng năm lần bảy lượt hãm hại đại ca, này Hứa Tân Niên đều nhớ ở trong lòng.
Hắn đã sớm mang Vương đảng coi là kẻ địch giả tưởng trong tương lai của mình.
“Trấn Bắc vương được coi là võ giả có thiên phú nhất Đại Phụng hai trăm năm qua, đáng tiếc hắn không ở kinh thành, nếu không cũng không tới lượt đám lừa trọc này kiêu ngạo.”
Hứa Tân Niên nghe thấy người phụ nữ bên cạnh mở miệng đánh giá.
“Người phụ nữ này biết không ít, phần kiến thức này, không phải người phụ nữ nhà bình thường có thể so sánh, cũng không biết đại ca ở đâu quen biết một phu nhân như vậy.” Hứa Tân Niên thầm nghĩ.
“Đại ca ta cũng là kỳ tài luyện võ.” Hứa Linh Nguyệt nói.
Phụ nhân cười cười, chưa tranh cãi.
Nhưng Hứa Linh Nguyệt nghe ra ý tứ sau lưng nụ cười, đó là lười tranh cãi, tựa như người tay nắm chân lý, khinh thường tranh cãi với người già mồm át lẽ phải.
...
Phật sơn.
Hứa Thất An nghỉ ngơi một lát, tiếp tục leo lên từng bậc, ven đường không gặp cửa ải nữa, trực tiếp đi tới trước mặt Tịnh Tư hòa thượng.
Lúc này, cả người Tịnh Tư tựa như đúc bằng vàng, phát ra những tia sáng vàng mờ nhạt.
Hâm mộ, ta nếu là học được loại thần công này, cả người ánh vàng rực rỡ... Trong đầu Hứa Thất An tự nhiên mà vậy hiện lên một từ: kim thương bất đảo (1 câu dùng để thể hiện ‘bản lãnh đàn ông’!
“Tịnh Tư đại sư!”
Hứa Thất An dừng bước, ở bậc thang phía dưới ngồi xuống, nói: “Ta có thể nghỉ ngơi một lát không?”
Tịnh Tư tiểu hòa thượng khoanh chân ngồi, mỉm cười gật đầu: “Thí chủ cứ điều tức.”
Hứa Thất An nhíu mày: “Ngươi không sợ ta lặp lại một đao sao.”
Tịnh Tư hòa thượng mỉm cười nói: “Thí chủ lúc này kinh mạch nóng rát, còn có thể thừa nhận được lực lượng vừa rồi?”
“Cũng không phải vấn đề có thể thừa nhận hay không, chỉ là kỹ năng cần phục hồi (delay).” Hứa Thất An nhếch miệng.
Thân thể tựa như vật chứa, thừa nhận lực lượng bên ngoài quá tải, giờ phút này tiến vào thời gian hiền giả. Nhưng đây chỉ là một nguyên nhân trong đó, còn có một nguyên nhân là, hắn bây giờ không cách nào điều động lực lượng chúng sinh nữa.
Cái này giống hắn một ngày chỉ có thể nhặt được tiền một lần, chờ ngày mai mới có thể tiếp tục nhặt tiền. Cho nên mới nói kỹ năng cần phục hồi.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân
Story
Chương 564: Thiên cơ (2)
10.0/10 từ 22 lượt.