Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 531: Thơ (2)
133@-“Đều rất trung thành nha, về phần thú vị cùng tài hoa, nô tỳ cũng không biết. Nhưng, nếu không phải thị vệ nói, trong lòng nô tỳ liền có nhân tuyển rồi.”
“Là ai!” Phiếu Phiếu lập tức hỏi.
“Là Hứa đại nhân, Hứa đại nhân bộ dáng tuấn tú, có tài hoa lại thú vị, thường xuyên khiến điện hạ ngài vui vẻ. Hắn tuy không phải thị vệ, lại là tâm phúc ngài mời chào, hơn nữa không phải người đọc sách, là Đả Canh Nhân, miễn cưỡng cũng tính là thị vệ đi.”
Lâm An cắn môi, nhẹ nhàng đùa nghịch cánh hoa, cánh hoa tản ra, nàng nhìn thấy trong sóng nước nhộn nhạo mơ hồ chiếu ra mặt mình, dung mạo xinh đẹp, khuôn mặt ửng đỏ, tựa như có chút thẹn thùng.
...
Hoàng thành, vương phủ!
Thư phòng của thủ phụ Vương Trinh Văn, ánh chiều tà màu đỏ vàng từ ngoài cửa sổ ô vuông chiếu xạ vào, Vương thủ phụ tuổi ngoài năm mươi phê xong sổ con, mang bọn nó quét hết đến góc.
Sau đó trải ra một tờ giấy Tuyên Thành, đặt lên cái chặn giấy, nâng bút viết... Lúc này, Vương đại tiểu thư bưng một bát canh sâm Cẩu Kỷ tiến vào.
Vương thủ phụ không để ý tới, thừa dịp một luồng khí phách dưỡng ở trong ngực, hạ bút viết.
Kim tôn thanh tửu đấu thập thiên, ngọc bàn trân tu trực vạn tiễn.
...
Hành lộ nan, hành lộ nan, đa kỳ lộ, kim an tại.
Trường phong phá lãng hội hữu thì, trực quải vân phàm tể thương hải.
Vương tiểu thư đặt canh sâm xuống, ghé lại nhìn, thật lâu không thể dời tầm mắt đi, lẩm bẩm: “Cha, người viết ra một tác phẩm lớn truyền lại đời sau.
“Bài thơ này của người chào đời, nhất định cả triều chấn động.”
Làm một nữ văn thanh, năng lực thưởng thức vẫn là có. Vương đại tiểu thư bị khí khái trong bài thơ này thuyết phục.
Vương thủ phụ lắc đầu, bưng lên trà sâm uống một ngụm, thoải mái thở ra: “Cái này không phải cha viết, là vị tân nhậm hội nguyên kia viết. Con hôm nay không phải từng đi trường thi sao, chưa nhìn thấy?
“Nghe nói là mỹ nam tử tuấn tú lịch sự, hiếm thấy.”
“Con gái chưa nhìn thấy, con gái chỉ là vô giúp vui mà thôi.” Vương đại tiểu thư thề thốt phủ nhận, ánh mắt liên tiếp nhìn về phía mặt bàn.
“Năm đó mang thi từ một lần nữa đưa lên khoa cử, vi sư là tốn một phen tâm huyết, lực cản trùng trùng nha.”
Đầu ngón tay Vương thủ phụ gõ ở tờ giấy, vang lên đốc đốc, nụ cười vui sướng: “Mà nay xuất hiện một tác phẩm xuất sắc như vậy, vi phụ nở mày nở mặt, cũng coi như đối mặt được với người đọc sách trong thiên hạ, đối mặt được với tiền bối, không để thi từ côi bảo hoàn toàn xuống dốc.”
Sau khi hạnh bảng ra, bài Hành lộ nan này của Hứa Tân Niên lan truyền ra giữa các vị quan chấm bài thi, người nghe được gõ nhịp khen hay, nhiệt huyết sôi trào.
Qua thêm vài ngày ấp ủ, bài thơ này sẽ truyền khắp kinh thành, truyền xướng rộng rãi.
“Nghe nói vị hội nguyên kia là học sinh thư viện Vân Lộc.” Vương đại tiểu thư “lơ đãng” nói.
Vương thủ phụ trầm ngâm một lát, cảm khái nói: “Đáng tiếc.”
Quan văn triều đình bài xích người đọc sách thư viện Vân Lộc, hắn làm thủ phụ, tấm gương của quan văn, ở phương diện này là không thể lui bước.
“Cha!”
Vương tiểu thư vừa hỗ trợ thu thập sổ con, vừa nói: “Con gái muốn ở phủ làm văn hội, mời sĩ tử nổi tiếng trong kinh thành tham gia, có thể lấy danh nghĩa người triệu tập.”
Người khởi xướng văn hội nhất định là hạng người đức cao vọng trọng, Vương đại tiểu thư chưa có tư cách này. Nhưng, nàng từng ở phủ tổ chức văn hội rất nhiều lần, đều là lấy danh nghĩa Vương thủ phụ triệu tập.
Kỳ thi mùa xuân vừa qua, tổ chức một lần văn hội, hợp tình hợp lý.
Vương thủ phụ gật đầu nói: “Được.”
...
Thanh Vân sơn, thư viện Vân Lộc.
Trong ánh chiều tà, trên đường cái, một con ngựa chạy vội đến, bốc lên bụi bậm.
Ngựa dừng lại ở chân núi, học sinh mặc nho sam nhảy xuống lưng ngựa, cầm một phần danh sách, nhanh chóng lao về phía đỉnh núi.
“Tin mừng tin mừng...”
Hắn vừa hô to, vừa chạy như điên, rất nhanh tiến vào thư viện.
Ven đường không ngừng có học sinh nghe tiếng đi ra xem xét, mở mồm hỏi, học sinh báo tin mặc kệ, đến thẳng phòng sách của đại nho Trương Thận.
Trương Thận nghe động tĩnh sớm chờ đợi ở ngoài phòng sách, sắc mặt trấn định nhìn học sinh báo tin.
“Người đọc sách phải có tĩnh khí, đại hỉ đại bi đều không thể dao động tâm chí.”
Sau khi nhắc nhở một câu, Trương Thận lộ ra nụ cười: “Xem vẻ mặt ngươi, nghĩ hẳn đám học sinh tham gia kỳ thi mùa xuân này đều đỗ cống sĩ rồi.”
“Tiên sinh, đâu chỉ là đỗ cống sĩ.” Học sinh báo tin hưng phấn hô to: “Hứa Từ Cựu đã đỗ hội nguyên.”
Trương Thận cho rằng mình nghe lầm, trầm giọng nói: “Hội nguyên?!”
Học sinh báo tin dùng sức gật đầu, “Đây là danh sách học sinh thư viện đề tên hạnh bảng, Hứa Từ Cựu quả thật là hội nguyên, vô cùng chính xác.”
Trương Thận kích động đoạt lấy danh sách, bên trên viết tên học sinh thư viện tham gia kỳ thi mùa xuân lần này, cùng với xếp hạng.
Đứng cao nhất là Hứa Từ Cựu, hạng nhất, hội nguyên.
Trương Thận nhìn danh sách, hồi lâu, đột nhiên rống một tiếng “Ngao”, quát: “Viện trưởng, Trần Thái, Lý Mộ Bạch... Đệ tử ta đỗ hội nguyên rồi, đệ tử ta đỗ hội nguyên rồi.”
Học sinh báo tin trợn mắt há hốc mồm.
Rất nhanh, viện trưởng Triệu Thủ, cùng với hai vị đại nho bị kinh động, lấy chém gió đại pháp (ngôn xuất pháp tùy), bỏ qua khoảng cách, xuất hiện ở ngoài phòng sách của Trương Thận.
Viện trưởng Triệu Thủ tóc hoa râm, ăn mặc lôi thôi dẫn đầu hỏi: “Thật sao? Vị học sinh nào đỗ hội nguyên?”
“Hứa Từ Cựu!”
Trương Thận tự hào nói.
Triệu Thủ cau mày, nghĩ nghĩ, giật mình nói: “Là học sinh cãi nhau chưa từng thua đó?”
“... Cái này nói lên hắn tài ăn nói vô song.” Trương Thận nói.
“Chúc mừng chúc mừng!”
Lý Mộ Bạch cùng Trần Thái đã cao hứng, lại ghen.
Học sinh thư viện Vân Lộc đỗ hội nguyên, tự nhiên là cao hứng, mỗi một vị tiên sinh trong thư viện đều sẽ cao hứng, thậm chí hoa chân múa tay, say mèm một trận.
Nhưng không trở ngại bọn họ ghen, bởi vì Hứa Từ Cựu là đệ tử của Trương Thận.
Viện trưởng Triệu Thủ nhíu mày nói: “Theo lý thuyết, không nên là hội nguyên, Từ Cựu làm văn chương gì?”
Tình huống thi hội trước đây, lần này khẳng định tồn tại chơi xấu, Hứa Từ Cựu là học sinh thư viện Vân Lộc, chơi xấu không có phần của hắn.
Nhưng nếu là nói dựa hết vào thực lực, tựa như có chút gượng ép.
Trương Thận thu liễm sắc mặt vui mừng, “ừm” một tiếng: “Từ Cựu thi vấn đáp kinh nghĩa đều là lựa chọn hàng đầu, nhưng muốn nói kinh tài tuyệt diễm, còn kém chút.”
Nhưng nếu không phải kinh tài tuyệt diễm, lại như thế nào khiến trong ba vị quan chủ quản, ít nhất hai vị ra sức đề cử hắn?
Vừa mới nghe được học sinh báo tin, chính hắn cũng hoài nghi nghe lầm.
Lý Mộ Bạch thấy học sinh báo tin còn ở đây, vẫy tay, gọi hắn lại, hỏi: “Kinh thành bên kia còn có tin tức gì?”
Vốn chỉ là thuận miệng hỏi, không ngờ học sinh báo tin lập tức gật đầu, “Có, đệ tử sau khi chép hạnh bảng, cũng cảm thấy Hứa Từ Cựu được hội nguyên có chút bất thường, liền mời một vị quan chấm bài thi ăn một bữa.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
“Là ai!” Phiếu Phiếu lập tức hỏi.
“Là Hứa đại nhân, Hứa đại nhân bộ dáng tuấn tú, có tài hoa lại thú vị, thường xuyên khiến điện hạ ngài vui vẻ. Hắn tuy không phải thị vệ, lại là tâm phúc ngài mời chào, hơn nữa không phải người đọc sách, là Đả Canh Nhân, miễn cưỡng cũng tính là thị vệ đi.”
Lâm An cắn môi, nhẹ nhàng đùa nghịch cánh hoa, cánh hoa tản ra, nàng nhìn thấy trong sóng nước nhộn nhạo mơ hồ chiếu ra mặt mình, dung mạo xinh đẹp, khuôn mặt ửng đỏ, tựa như có chút thẹn thùng.
...
Hoàng thành, vương phủ!
Thư phòng của thủ phụ Vương Trinh Văn, ánh chiều tà màu đỏ vàng từ ngoài cửa sổ ô vuông chiếu xạ vào, Vương thủ phụ tuổi ngoài năm mươi phê xong sổ con, mang bọn nó quét hết đến góc.
Sau đó trải ra một tờ giấy Tuyên Thành, đặt lên cái chặn giấy, nâng bút viết... Lúc này, Vương đại tiểu thư bưng một bát canh sâm Cẩu Kỷ tiến vào.
Vương thủ phụ không để ý tới, thừa dịp một luồng khí phách dưỡng ở trong ngực, hạ bút viết.
Kim tôn thanh tửu đấu thập thiên, ngọc bàn trân tu trực vạn tiễn.
...
Hành lộ nan, hành lộ nan, đa kỳ lộ, kim an tại.
Trường phong phá lãng hội hữu thì, trực quải vân phàm tể thương hải.
Vương tiểu thư đặt canh sâm xuống, ghé lại nhìn, thật lâu không thể dời tầm mắt đi, lẩm bẩm: “Cha, người viết ra một tác phẩm lớn truyền lại đời sau.
“Bài thơ này của người chào đời, nhất định cả triều chấn động.”
Làm một nữ văn thanh, năng lực thưởng thức vẫn là có. Vương đại tiểu thư bị khí khái trong bài thơ này thuyết phục.
Vương thủ phụ lắc đầu, bưng lên trà sâm uống một ngụm, thoải mái thở ra: “Cái này không phải cha viết, là vị tân nhậm hội nguyên kia viết. Con hôm nay không phải từng đi trường thi sao, chưa nhìn thấy?
“Nghe nói là mỹ nam tử tuấn tú lịch sự, hiếm thấy.”
“Con gái chưa nhìn thấy, con gái chỉ là vô giúp vui mà thôi.” Vương đại tiểu thư thề thốt phủ nhận, ánh mắt liên tiếp nhìn về phía mặt bàn.
“Năm đó mang thi từ một lần nữa đưa lên khoa cử, vi sư là tốn một phen tâm huyết, lực cản trùng trùng nha.”
Đầu ngón tay Vương thủ phụ gõ ở tờ giấy, vang lên đốc đốc, nụ cười vui sướng: “Mà nay xuất hiện một tác phẩm xuất sắc như vậy, vi phụ nở mày nở mặt, cũng coi như đối mặt được với người đọc sách trong thiên hạ, đối mặt được với tiền bối, không để thi từ côi bảo hoàn toàn xuống dốc.”
Sau khi hạnh bảng ra, bài Hành lộ nan này của Hứa Tân Niên lan truyền ra giữa các vị quan chấm bài thi, người nghe được gõ nhịp khen hay, nhiệt huyết sôi trào.
Qua thêm vài ngày ấp ủ, bài thơ này sẽ truyền khắp kinh thành, truyền xướng rộng rãi.
“Nghe nói vị hội nguyên kia là học sinh thư viện Vân Lộc.” Vương đại tiểu thư “lơ đãng” nói.
Vương thủ phụ trầm ngâm một lát, cảm khái nói: “Đáng tiếc.”
Quan văn triều đình bài xích người đọc sách thư viện Vân Lộc, hắn làm thủ phụ, tấm gương của quan văn, ở phương diện này là không thể lui bước.
“Cha!”
Vương tiểu thư vừa hỗ trợ thu thập sổ con, vừa nói: “Con gái muốn ở phủ làm văn hội, mời sĩ tử nổi tiếng trong kinh thành tham gia, có thể lấy danh nghĩa người triệu tập.”
Người khởi xướng văn hội nhất định là hạng người đức cao vọng trọng, Vương đại tiểu thư chưa có tư cách này. Nhưng, nàng từng ở phủ tổ chức văn hội rất nhiều lần, đều là lấy danh nghĩa Vương thủ phụ triệu tập.
Kỳ thi mùa xuân vừa qua, tổ chức một lần văn hội, hợp tình hợp lý.
Vương thủ phụ gật đầu nói: “Được.”
...
Thanh Vân sơn, thư viện Vân Lộc.
Trong ánh chiều tà, trên đường cái, một con ngựa chạy vội đến, bốc lên bụi bậm.
Ngựa dừng lại ở chân núi, học sinh mặc nho sam nhảy xuống lưng ngựa, cầm một phần danh sách, nhanh chóng lao về phía đỉnh núi.
“Tin mừng tin mừng...”
Hắn vừa hô to, vừa chạy như điên, rất nhanh tiến vào thư viện.
Ven đường không ngừng có học sinh nghe tiếng đi ra xem xét, mở mồm hỏi, học sinh báo tin mặc kệ, đến thẳng phòng sách của đại nho Trương Thận.
Trương Thận nghe động tĩnh sớm chờ đợi ở ngoài phòng sách, sắc mặt trấn định nhìn học sinh báo tin.
“Người đọc sách phải có tĩnh khí, đại hỉ đại bi đều không thể dao động tâm chí.”
Sau khi nhắc nhở một câu, Trương Thận lộ ra nụ cười: “Xem vẻ mặt ngươi, nghĩ hẳn đám học sinh tham gia kỳ thi mùa xuân này đều đỗ cống sĩ rồi.”
“Tiên sinh, đâu chỉ là đỗ cống sĩ.” Học sinh báo tin hưng phấn hô to: “Hứa Từ Cựu đã đỗ hội nguyên.”
Trương Thận cho rằng mình nghe lầm, trầm giọng nói: “Hội nguyên?!”
Học sinh báo tin dùng sức gật đầu, “Đây là danh sách học sinh thư viện đề tên hạnh bảng, Hứa Từ Cựu quả thật là hội nguyên, vô cùng chính xác.”
Trương Thận kích động đoạt lấy danh sách, bên trên viết tên học sinh thư viện tham gia kỳ thi mùa xuân lần này, cùng với xếp hạng.
Đứng cao nhất là Hứa Từ Cựu, hạng nhất, hội nguyên.
Trương Thận nhìn danh sách, hồi lâu, đột nhiên rống một tiếng “Ngao”, quát: “Viện trưởng, Trần Thái, Lý Mộ Bạch... Đệ tử ta đỗ hội nguyên rồi, đệ tử ta đỗ hội nguyên rồi.”
Học sinh báo tin trợn mắt há hốc mồm.
Rất nhanh, viện trưởng Triệu Thủ, cùng với hai vị đại nho bị kinh động, lấy chém gió đại pháp (ngôn xuất pháp tùy), bỏ qua khoảng cách, xuất hiện ở ngoài phòng sách của Trương Thận.
Viện trưởng Triệu Thủ tóc hoa râm, ăn mặc lôi thôi dẫn đầu hỏi: “Thật sao? Vị học sinh nào đỗ hội nguyên?”
“Hứa Từ Cựu!”
Trương Thận tự hào nói.
Triệu Thủ cau mày, nghĩ nghĩ, giật mình nói: “Là học sinh cãi nhau chưa từng thua đó?”
“... Cái này nói lên hắn tài ăn nói vô song.” Trương Thận nói.
“Chúc mừng chúc mừng!”
Lý Mộ Bạch cùng Trần Thái đã cao hứng, lại ghen.
Học sinh thư viện Vân Lộc đỗ hội nguyên, tự nhiên là cao hứng, mỗi một vị tiên sinh trong thư viện đều sẽ cao hứng, thậm chí hoa chân múa tay, say mèm một trận.
Nhưng không trở ngại bọn họ ghen, bởi vì Hứa Từ Cựu là đệ tử của Trương Thận.
Viện trưởng Triệu Thủ nhíu mày nói: “Theo lý thuyết, không nên là hội nguyên, Từ Cựu làm văn chương gì?”
Tình huống thi hội trước đây, lần này khẳng định tồn tại chơi xấu, Hứa Từ Cựu là học sinh thư viện Vân Lộc, chơi xấu không có phần của hắn.
Nhưng nếu là nói dựa hết vào thực lực, tựa như có chút gượng ép.
Trương Thận thu liễm sắc mặt vui mừng, “ừm” một tiếng: “Từ Cựu thi vấn đáp kinh nghĩa đều là lựa chọn hàng đầu, nhưng muốn nói kinh tài tuyệt diễm, còn kém chút.”
Nhưng nếu không phải kinh tài tuyệt diễm, lại như thế nào khiến trong ba vị quan chủ quản, ít nhất hai vị ra sức đề cử hắn?
Vừa mới nghe được học sinh báo tin, chính hắn cũng hoài nghi nghe lầm.
Lý Mộ Bạch thấy học sinh báo tin còn ở đây, vẫy tay, gọi hắn lại, hỏi: “Kinh thành bên kia còn có tin tức gì?”
Vốn chỉ là thuận miệng hỏi, không ngờ học sinh báo tin lập tức gật đầu, “Có, đệ tử sau khi chép hạnh bảng, cũng cảm thấy Hứa Từ Cựu được hội nguyên có chút bất thường, liền mời một vị quan chấm bài thi ăn một bữa.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân
Story
Chương 531: Thơ (2)
10.0/10 từ 22 lượt.