Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 512: Lại nhặt được hầu bao (2)
105@-Hứa Thất An cùng Lâm An khí thế hùng hổ đến, trưởng công chúa điện lạnh lùng chẳng hề để ý, tự để ý mục đích bản thân cúi đầu đọc sách, chỉ là giọng điệu thản nhiên dặn dò thị vệ hai bên:
“Hạng người không liên quan nếu quấy nhiễu nhã hứng đọc sách của bản cung, giết không cần hỏi.”
Mấy tên thị vệ một tay đè đao, cũng khí thế hùng hổ đón đầu. Bọn họ không dám động võ với Lâm An công chúa, mang địch ý chuyển dời đến trên người Hứa Thất An.
Lâm An công chúa đương nhiên không phải hạng người không liên quan, nhưng tiểu Ngân la này chính là đối tượng có thể giết không cần hỏi.
Hứa Thất An lập tức dừng bước.
Lâm An vừa thấy Hứa Thất An bị ép lui, liền sợ ngay, không có cẩu nô tài chống lưng, nàng khẳng định không dám một mình một ngựa đấu Hoài Khánh.
Vì thế dùng dây mây chỉ vào Hoài Khánh, gắt gỏng: “Hoài Khánh thối, ngươi đi ra cho ta.”
“Hoài Khánh ngươi lăn ra đây cho ta.”
“Hoài Khánh không biết xấu hổ, có bản lãnh lại đây đấu với bản cung.”
Hoài Khánh công chúa không thèm quan tâm, đọc sách say sưa.
Một khắc đồng hồ sau, Phiếu Phiếu mang theo Hứa Thất An, xám xịt rời đi.
Hứa Thất An quay đầu nhìn Phiếu Phiếu cau mày, nghẹn khuất đến mức nghiến răng ken két, thở dài nói: “Quên đi điện hạ, chênh lệch quá lớn.”
Chỉ số thông minh chênh lệch quá lớn.
Hoài Khánh một mệnh lệnh đơn giản đã phá cục.
Như vậy cũng tốt, đỡ cho ta đến lúc đó không dễ làm người... Hoài Khánh điện hạ thực là tiểu áo bông tri kỷ của ta, dễ dàng phá giải vấn đề khó cho ta... Nhưng ngươi động thủ đánh Lâm An thì quá phận rồi... Hứa Thất An vui vẻ nghĩ.
Phiếu Phiếu không cam lòng, ô ô ô dậm chân, làn váy màu lửa đỏ đong đưa.
Đưa Lâm An điện hạ trở lại Thiều m uyển, chơi cờ năm quân với nàng, kể chuyện cho nàng, tới gần giữa trưa, Hứa Thất An mới cáo từ rời khỏi.
Hắn là ngoại thần, mà Lâm An là công chúa chưa lấy chồng, không thể dính ở đây quá lâu, càng không thể cùng nhau dùng bữa.
“Hôm khác bản cung lại mời ngươi vào cung chơi.” Phiếu Phiếu nói.
Đạo lý tương tự, nàng không thể thường xuyên triệu hồi một ngoại thần vào cung, cái này dễ tạo thành lời đồn đãi nhảm nhí.
Ra cửa cung, từ trong tay Vũ Lâm vệ dắt về con ngựa cái nhỏ của mình, Hứa Thất An cưỡi nó “cọc cọc cọc” hướng ngoài hoàng thành bước đi.
“Mâu thuẫn giữa hoàng hậu cùng Trần phi, khẳng định là không thể hóa giải, Trần phi nữ nhân này, bản thân đấu không lại hoàng hậu, khẳng định sẽ giựt giây Lâm An, mang nàng coi là cây mâu đối phó hoàng hậu.”
“Dựa theo ý kiến của Hoài Khánh, Lâm An thời thiếu nữ so với bây giờ còn ngốc hơn, Trần phi chỉ đâu, nàng liền đánh đó. Hoài Khánh không đánh trả, cũng chỉ có bị bắt nạt, một khi đánh trả, Lâm An phải ăn đòn, mà tất cả cái này chính là điều Trần phi muốn nhìn thấy.
“Bởi vì Lâm An được sủng ái, nàng bị bắt nạt, Nguyên Cảnh đế sẽ không ngồi xem mặc kệ... Lâm An nếu lại bị bắt nạt, tình huống như hôm nay, khẳng định sẽ còn xảy ra.
“Ta đường đường Hải Vương, không nên bị cá dắt mũi đi, ta phải nghĩ cách, nghĩ cách...”
Mãi tới lúc quay về nha môn Đả Canh Nhân, Hứa Thất An cũng chưa thể nghĩ ra biện pháp, hắn giận chó đánh mèo vỗ mông con ngựa cái nhỏ, tại nó hết, xóc rồi xóc, xóc tới mức hắn tâm phiền ý loạn, không thể tĩnh tâm.
Ăn xong bữa trưa, hắn dẫn theo hai Đồng la đến ngoại thành tuần phố, bởi vì khoảng cách quá mức xa xôi, vẫn là cưỡi ngựa, không thể đi bộ.
Hứa Thất An quen thuộc nhất là nam thành, nhà cũ Hứa gia ngay tại phía nam, hơn nữa nơi này còn có một cái Dưỡng Sinh đường, là địa bàn của số Sáu Hằng Viễn.
“Ài, cũng không biết khi nào có thể khôi phục kỹ năng bị động số đỏ của ta, ta còn phải định kỳ đưa bạc làm từ thiện cho Hằng Viễn đại sư...”
Nghĩ đến đây, Hứa Thất An liền vạn phần phiền muộn.
...
Lôi đài cẩm thạch nam thành xây ở trên quảng trường ven sông, ngắn ngủn hai ba ngày, bề mặt lôi đài đã trăm ngàn dấu vết: có dấu chân lúc so đấu đạp ra, có vết nứt đao bổ rìu chặt.
Trên lôi đài có hai gã giang hồ khách đang chém giết, một vị cơ bắp cuồn cuộn, trong tay dùng một cây côn sắt đen; Một vị là thiếu hiệp dùng kiếm, ngũ quan không tệ.
Hai bên ngươi tới ta đi, đánh quên cả trời đất.
Bên lôi đài tụ tập không ít dân chúng hóng hớt, cùng với giang hồ khách trong nghề.
Nói đến vũ khí, nhân sĩ giang hồ bình thường vào thành tiền sẽ bị tước đoạt binh khí, sau đó nha môn kê một tấm phiếu làm chứng cho ngươi, ngày nào đó muốn ra khỏi thành, thì cầm phiếu làm chứng thu hồi vũ khí.
Từ sau khi lôi đài xuất hiện, nha môn thả lỏng quản lý, các giang hồ khách muốn luận võ, có thể đi nha môn xin thu hồi binh khí, nhưng phải ở cách ngày đưa trả nha môn, nếu không thì truy nã toàn thành.
Mà một ít thiếu hiệp nữ hiệp xuất thân danh môn đại phái, thì có thể bằng thư xác nhận môn phái tương ứng của mình không nộp binh khí, nhưng nếu giết người phạm tội, môn phái đó phải gánh vác trách nhiệm.
Ánh mắt Hứa Thất An đảo qua toàn trường, chưa phát hiện nữ hiệp chất lượng tương đối tốt.
“Hứa đại nhân, bên ngoài xem diễn đều là người thường, có thân phận có địa vị, đều ở quán trà tửu lâu xung quanh.” Đồng la giải thích.
Ngươi quá hiểu mà, tiểu lão đệ... Hứa Thất An lập tức liếc mắt quán trà quán rượu xung quanh, chỗ quan sát của lầu hai quả thật có rất nhiều quần chúng.
“Đi, chúng ta cũng tìm tửu lâu... Nhà kia đi.” Hứa Thất An thấy một nữ hiệp đặc biệt xinh đẹp.
Hắn vừa cất bước, đột nhiên trên chân đạp phải vật cứng rắn, cúi đầu nhìn, thế mà lại là cái hầu bao.
Cái hầu bao này là màu xanh lục nhạt, thêu hoa văn màu đồng, thêu một đóa hoa lan, có mùi thơm thoang thoảng, tựa như là vật bên người nữ tử.
“?”
Hứa Thất An ngẩn người, thầm nhủ buff nhặt tiền của ta không phải bị Giám chính lão già thối kia 404 rồi sao.
“Dày, phân lượng còn rất đủ.”
Hứa Thất An cười tủm tỉm thu vào trong lòng, sau đó phát hiện một đứa bé bên cạnh đang nhìn mình, tựa như ảo não vì sao chưa nhìn thấy hầu bao, thế mà lại bị người khác nhanh chân đến trước.
“Nhìn cái gì, đứa nhỏ nhà ai?” Hứa Thất An nâng tay, tạo thế muốn đánh, đứa bé nhất thời bị dọa xoay người chạy trốn.
Hứa Thất An cười ha ha, thầm nhủ nhát gan quá, ta còn muốn mua xiên mứt quả cho ngươi.
Vào tửu lâu, ở lầu hai tìm một cái bàn, dặn dò tiểu nhị đưa rượu và đồ ăn lên, Hứa Thất An không chút hứng thú đối với đánh nhau trên lôi đài, nheo mắt đánh giá vị nữ hiệp bàn bên.
Nàng mặc váy lụa mỏng màu hồng, lộ ra cái cổ trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo, quần áo không dày, nổi bật lên quy mô bộ ngực cao ngất.
Phong cách quần áo rất lớn mật, trang điểm phong cách cũng tinh xảo, môi đỏ mọng như lửa cháy, mắt hạnh thật to nhìn quanh tỏa sáng, ngũ quan tự nhiên cực đẹp, nhưng chút quyến rũ lẳng lơ kia, mới là thứ hấp dẫn nam nhân nhất.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
“Hạng người không liên quan nếu quấy nhiễu nhã hứng đọc sách của bản cung, giết không cần hỏi.”
Mấy tên thị vệ một tay đè đao, cũng khí thế hùng hổ đón đầu. Bọn họ không dám động võ với Lâm An công chúa, mang địch ý chuyển dời đến trên người Hứa Thất An.
Lâm An công chúa đương nhiên không phải hạng người không liên quan, nhưng tiểu Ngân la này chính là đối tượng có thể giết không cần hỏi.
Hứa Thất An lập tức dừng bước.
Lâm An vừa thấy Hứa Thất An bị ép lui, liền sợ ngay, không có cẩu nô tài chống lưng, nàng khẳng định không dám một mình một ngựa đấu Hoài Khánh.
Vì thế dùng dây mây chỉ vào Hoài Khánh, gắt gỏng: “Hoài Khánh thối, ngươi đi ra cho ta.”
“Hoài Khánh ngươi lăn ra đây cho ta.”
“Hoài Khánh không biết xấu hổ, có bản lãnh lại đây đấu với bản cung.”
Hoài Khánh công chúa không thèm quan tâm, đọc sách say sưa.
Một khắc đồng hồ sau, Phiếu Phiếu mang theo Hứa Thất An, xám xịt rời đi.
Hứa Thất An quay đầu nhìn Phiếu Phiếu cau mày, nghẹn khuất đến mức nghiến răng ken két, thở dài nói: “Quên đi điện hạ, chênh lệch quá lớn.”
Chỉ số thông minh chênh lệch quá lớn.
Hoài Khánh một mệnh lệnh đơn giản đã phá cục.
Như vậy cũng tốt, đỡ cho ta đến lúc đó không dễ làm người... Hoài Khánh điện hạ thực là tiểu áo bông tri kỷ của ta, dễ dàng phá giải vấn đề khó cho ta... Nhưng ngươi động thủ đánh Lâm An thì quá phận rồi... Hứa Thất An vui vẻ nghĩ.
Phiếu Phiếu không cam lòng, ô ô ô dậm chân, làn váy màu lửa đỏ đong đưa.
Đưa Lâm An điện hạ trở lại Thiều m uyển, chơi cờ năm quân với nàng, kể chuyện cho nàng, tới gần giữa trưa, Hứa Thất An mới cáo từ rời khỏi.
Hắn là ngoại thần, mà Lâm An là công chúa chưa lấy chồng, không thể dính ở đây quá lâu, càng không thể cùng nhau dùng bữa.
“Hôm khác bản cung lại mời ngươi vào cung chơi.” Phiếu Phiếu nói.
Đạo lý tương tự, nàng không thể thường xuyên triệu hồi một ngoại thần vào cung, cái này dễ tạo thành lời đồn đãi nhảm nhí.
Ra cửa cung, từ trong tay Vũ Lâm vệ dắt về con ngựa cái nhỏ của mình, Hứa Thất An cưỡi nó “cọc cọc cọc” hướng ngoài hoàng thành bước đi.
“Mâu thuẫn giữa hoàng hậu cùng Trần phi, khẳng định là không thể hóa giải, Trần phi nữ nhân này, bản thân đấu không lại hoàng hậu, khẳng định sẽ giựt giây Lâm An, mang nàng coi là cây mâu đối phó hoàng hậu.”
“Dựa theo ý kiến của Hoài Khánh, Lâm An thời thiếu nữ so với bây giờ còn ngốc hơn, Trần phi chỉ đâu, nàng liền đánh đó. Hoài Khánh không đánh trả, cũng chỉ có bị bắt nạt, một khi đánh trả, Lâm An phải ăn đòn, mà tất cả cái này chính là điều Trần phi muốn nhìn thấy.
“Bởi vì Lâm An được sủng ái, nàng bị bắt nạt, Nguyên Cảnh đế sẽ không ngồi xem mặc kệ... Lâm An nếu lại bị bắt nạt, tình huống như hôm nay, khẳng định sẽ còn xảy ra.
“Ta đường đường Hải Vương, không nên bị cá dắt mũi đi, ta phải nghĩ cách, nghĩ cách...”
Mãi tới lúc quay về nha môn Đả Canh Nhân, Hứa Thất An cũng chưa thể nghĩ ra biện pháp, hắn giận chó đánh mèo vỗ mông con ngựa cái nhỏ, tại nó hết, xóc rồi xóc, xóc tới mức hắn tâm phiền ý loạn, không thể tĩnh tâm.
Ăn xong bữa trưa, hắn dẫn theo hai Đồng la đến ngoại thành tuần phố, bởi vì khoảng cách quá mức xa xôi, vẫn là cưỡi ngựa, không thể đi bộ.
Hứa Thất An quen thuộc nhất là nam thành, nhà cũ Hứa gia ngay tại phía nam, hơn nữa nơi này còn có một cái Dưỡng Sinh đường, là địa bàn của số Sáu Hằng Viễn.
“Ài, cũng không biết khi nào có thể khôi phục kỹ năng bị động số đỏ của ta, ta còn phải định kỳ đưa bạc làm từ thiện cho Hằng Viễn đại sư...”
Nghĩ đến đây, Hứa Thất An liền vạn phần phiền muộn.
...
Lôi đài cẩm thạch nam thành xây ở trên quảng trường ven sông, ngắn ngủn hai ba ngày, bề mặt lôi đài đã trăm ngàn dấu vết: có dấu chân lúc so đấu đạp ra, có vết nứt đao bổ rìu chặt.
Trên lôi đài có hai gã giang hồ khách đang chém giết, một vị cơ bắp cuồn cuộn, trong tay dùng một cây côn sắt đen; Một vị là thiếu hiệp dùng kiếm, ngũ quan không tệ.
Hai bên ngươi tới ta đi, đánh quên cả trời đất.
Bên lôi đài tụ tập không ít dân chúng hóng hớt, cùng với giang hồ khách trong nghề.
Nói đến vũ khí, nhân sĩ giang hồ bình thường vào thành tiền sẽ bị tước đoạt binh khí, sau đó nha môn kê một tấm phiếu làm chứng cho ngươi, ngày nào đó muốn ra khỏi thành, thì cầm phiếu làm chứng thu hồi vũ khí.
Từ sau khi lôi đài xuất hiện, nha môn thả lỏng quản lý, các giang hồ khách muốn luận võ, có thể đi nha môn xin thu hồi binh khí, nhưng phải ở cách ngày đưa trả nha môn, nếu không thì truy nã toàn thành.
Mà một ít thiếu hiệp nữ hiệp xuất thân danh môn đại phái, thì có thể bằng thư xác nhận môn phái tương ứng của mình không nộp binh khí, nhưng nếu giết người phạm tội, môn phái đó phải gánh vác trách nhiệm.
Ánh mắt Hứa Thất An đảo qua toàn trường, chưa phát hiện nữ hiệp chất lượng tương đối tốt.
“Hứa đại nhân, bên ngoài xem diễn đều là người thường, có thân phận có địa vị, đều ở quán trà tửu lâu xung quanh.” Đồng la giải thích.
Ngươi quá hiểu mà, tiểu lão đệ... Hứa Thất An lập tức liếc mắt quán trà quán rượu xung quanh, chỗ quan sát của lầu hai quả thật có rất nhiều quần chúng.
“Đi, chúng ta cũng tìm tửu lâu... Nhà kia đi.” Hứa Thất An thấy một nữ hiệp đặc biệt xinh đẹp.
Hắn vừa cất bước, đột nhiên trên chân đạp phải vật cứng rắn, cúi đầu nhìn, thế mà lại là cái hầu bao.
Cái hầu bao này là màu xanh lục nhạt, thêu hoa văn màu đồng, thêu một đóa hoa lan, có mùi thơm thoang thoảng, tựa như là vật bên người nữ tử.
“?”
Hứa Thất An ngẩn người, thầm nhủ buff nhặt tiền của ta không phải bị Giám chính lão già thối kia 404 rồi sao.
“Dày, phân lượng còn rất đủ.”
Hứa Thất An cười tủm tỉm thu vào trong lòng, sau đó phát hiện một đứa bé bên cạnh đang nhìn mình, tựa như ảo não vì sao chưa nhìn thấy hầu bao, thế mà lại bị người khác nhanh chân đến trước.
“Nhìn cái gì, đứa nhỏ nhà ai?” Hứa Thất An nâng tay, tạo thế muốn đánh, đứa bé nhất thời bị dọa xoay người chạy trốn.
Hứa Thất An cười ha ha, thầm nhủ nhát gan quá, ta còn muốn mua xiên mứt quả cho ngươi.
Vào tửu lâu, ở lầu hai tìm một cái bàn, dặn dò tiểu nhị đưa rượu và đồ ăn lên, Hứa Thất An không chút hứng thú đối với đánh nhau trên lôi đài, nheo mắt đánh giá vị nữ hiệp bàn bên.
Nàng mặc váy lụa mỏng màu hồng, lộ ra cái cổ trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo, quần áo không dày, nổi bật lên quy mô bộ ngực cao ngất.
Phong cách quần áo rất lớn mật, trang điểm phong cách cũng tinh xảo, môi đỏ mọng như lửa cháy, mắt hạnh thật to nhìn quanh tỏa sáng, ngũ quan tự nhiên cực đẹp, nhưng chút quyến rũ lẳng lơ kia, mới là thứ hấp dẫn nam nhân nhất.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân
Story
Chương 512: Lại nhặt được hầu bao (2)
10.0/10 từ 22 lượt.