Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 497: Sở Nguyên Chẩn: Cần ta tránh lui không (1)

117@-
Kỳ thi mùa xuân tiến hành đâu vào đấy, ban đầu, Hứa Nhị thúc và Hứa Thất An rất quan tâm trạng thái của Hứa Nhị lang, hỏi han ân cần.

Năm đó thi vào đại học cha mẹ đối với mình như thế nào, Hứa Thất An bây giờ đối với Hứa Nhị lang như thế đó.

Nhưng trị an hỗn loạn theo đó mà đến, khiến Hứa Bình Chí thân là bách hộ Ngự Đao vệ, cùng với Đả Canh Nhân Hứa Thất An bận đến sứt đầu mẻ trán.

Người giang hồ rất thích tranh đấu, quả thật có hảo hán hành hiệp trượng nghĩa, nhưng càng nhiều là mặt hàng hạ cửu lưu, người đứng đắn ai lăn lộn giang hồ chứ.

Trong tay không có tiền, chọn mấy phú hộ tiếng tăm không tốt xuống tay, lại cứu vớt một phen dân chúng sắp không sống nổi nữa, đã tính là hành hiệp rồi.

Như Lý Diệu Chân loại nữ hiệp thật sự cứu giúp thiên hạ, giúp đỡ chính nghĩa kia, thật sự số ít.

Trong bốn năm ngày ngắn ngủn, riêng bản thân Hứa Thất An đã bắt mấy nhân sĩ từ nơi khác tới say rượu đánh nhau, theo Nhị thúc nói, ngoại thành mỗi đêm đều có thể bắt được đầu trộm đuôi cướp, nội thành trái lại thái bình.

Bởi vì nội thành là có lệnh cấm đêm, kinh thành ngũ vệ tuần đêm, gặp người ra ngoài ban đêm, sẽ dùng minh cung (loại cung tên bắn tạo ra âm thanh tiếng rít rõ ràng) cảnh báo, lúc này, nếu lựa chọn đào tẩu, sẽ bị bắn chết ngay tại chỗ.

Mà nếu là nhân vật đáng ngờ đi lại trên nóc nhà, thì không cần minh cung, có quyền trảm trước tấu sau.

Gặp kẻ gây chuyện, bình thường là giải vào trong tù, chờ đợi đồng bạn nộp tiền bảo lãnh, những việc nhỏ tội không đến mức chết này là phiền toái nhất.

Hôm nay, Hứa Thất An dẫn theo hai Đồng la tuần phố, đi ngang qua một lầu xanh, chợt nghe tiếng mái ngói “Phành phành” vỡ vụn.

Ngẩng đầu nhìn, hai gã giang hồ khách đang ở mái nhà đánh nhau to.


Một đám người bên dưới vây xem, chỉ trỏ, hoặc là ồn ào hoặc là khen hay.

“Mẹ nó, bọn chó này, thu binh khí rồi còn quấy phá như vậy.” Hứa Thất An hùng hùng hổ hổ, chỉ huy Đồng la bên cạnh: “Đi, đưa xuống cho lão tử, mang hết về nha môn.”

Nơi này có người thường vây xem, không thích hợp gõ chiêng, sóng âm của pháp khí sẽ mang đến thương tổn đối với dân chúng quanh mình.

Hai Đồng la tung người nhảy lên, quát: “Trong nội thành cấm gây chuyện đánh nhau, theo bản quan đi nha môn một chuyến.”

Bọn họ đây là đang cảnh cáo đối phương đừng phản kháng, là cùng một ý tứ với minh cung cảnh báo.

Ai ngờ hai giang hồ khách đánh ra chân hỏa, vũ phu đầu óc nóng lên, thì mặc kệ ngươi là ai, người của quan phủ vẫn đánh.

Một vị Đồng la trong đó suýt soát tránh đi một chiêu đá hạ bộ âm hiểm, giận tím mặt, ‘keng’ một tiếng rút ra bội đao, vận chuyển khí cơ chém xuống một đao.

Tuy Đồng la là Đả Canh Nhân cấp bậc thấp nhất, nhưng tu vi Luyện Khí cảnh ở trong chốn giang hồ xem như một hảo thủ, giang hồ khách bình thường không phải đối thủ.

Đinh!

Một đạo khí cơ từ phía dưới bắn ra, trúng lưỡi đao của Đồng la, khiến lưỡi đao chém lệch.

Giang hồ khách tìm được đường sống trong chỗ chết theo bản năng vận toàn lực, đạp một cước ở ngực Đồng la, Đồng la trúng một cước từ mái nhà ngã xuống, một cú lộn ngược ra sau thật đẹp, vững vàng hạ xuống đất.


Hứa Thất An nheo mắt, ngón cái búng ra hắc kim trường đao.

Tựa như đã nhận ra sát khí của hắn, dưới lầu có người hô: “Dừng tay!”

Đó là hai đám nhân sĩ vùng đất khác quần áo tươi sáng, có công tử ca trẻ tuổi, cũng có nữ hiệp dung mạo xinh đẹp, dáng người chập trùng. Đồng thời, còn có người trung niên hoặc lão giả đứng ở phía sau bọn họ.

Nghe được các chủ tử hô dừng lại, hai giang hồ khách kia mới dừng tay.

Hứa Thất An một tay ấn đao, cất bước chân lục thân bất nhận đi qua.

“Vị đại nhân này, tại hạ Kinh Châu Lục gia Lục Thuần.” Một người trẻ tuổi khuôn mặt tuấn lãng, mặc hoa phục màu trắng chắp tay nói.

Nhìn thấy Hứa Thất An đi qua, mấy nữ tử xinh đẹp mắt sáng lên.

Hứa Thất An gật gật đầu, nhìn về phía một nhóm người khác, hỏi: “Các ngươi thì sao?”

Cầm đầu bên kia là một vị công tử ca khí chất âm nhu, hừ một tiếng. Lão giả bên cạnh hắn vội vàng nói: “Bẩm đại nhân, Kinh Châu Triệu gia.”

Lục gia cùng Triệu gia là đại tộc nổi tiếng Kinh Châu, trong tộc đã có trụ cột đi con đường làm quan, cũng có cao thủ lăn lộn giang hồ, hắc bạch lưỡng đạo ăn hết.

Dùng giải thích thông tục, chính là thân hào địa phương. Đương nhiên, như Lục gia cùng Triệu gia loại đại tộc quy mô này, đã thoát ly phạm trù “thân hào nông thôn”. Xưng một câu cuộc sống xa hoa cũng không quá phận.

Hai nhà ở Kinh Châu thế như nước với lửa, trên quan trường đâm nhau, trong chốn giang hồ đao kiếm chém giết, ân oán tồn tại đã lâu.

Lần này đến kinh thành xem chiến, vừa vặn ở trên đường ngẫu nhiên gặp nhau.

Hai bên châm chọc khiêu khích vài câu, nổi giận, nhưng coi như khắc chế, chỉ phái hai cao thủ nuôi dưỡng lên nóc nhà chém giết.

Tuy nói ở ngoài đường gây chuyện phạm pháp, nhưng đã chưa thương tổn đến dân chúng vô tội, lại chưa tạo thành phá hoại quá lớn, lấy thế lực hai nhà, hoàn toàn có năng lực dẹp yên.

“Vừa rồi là ai búng khí cơ?” Hứa Thất An đảo qua mọi người.

Công tử ca khí chất âm nhu kia nâng cằm lên: “Là ta.”

Hứa Thất An chậm rãi gật đầu, nhìn về phía hai nhóm người, “Được rồi, tất cả các ngươi theo bản quan đi nha môn Đả Canh Nhân một chuyến.”

Vị công tử ca tuấn lãng bất phàm kia của Lục gia nhíu mày.

“Cái gì?”

Công tử ca khí chất âm nhu cười lạnh nói: “Chúng ta lại không động thủ ngoài đường, ngươi dẫn hai người bọn họ về nha môn là được.”

“Bảo ngươi đi thì đi, dài dòng nữa, tin hay không lão tử chém ngươi.” Hứa Thất An mắng.

Tập kích Đả Canh Nhân, riêng là tội danh này đã đủ bọn họ mệt. Đám người ngoại tỉnh này cũng quá kiêu ngạo rồi.

“Dựa vào cái gì? Dưới chân thiên tử, Đả Canh Nhân cũng phải giữ pháp luật.” Công tử ca khí chất âm nhu không sợ chút nào.


Keng!

Hắc kim trường đao ra khỏi vỏ, sợi dây nhỏ màu vàng đậm chợt lóe rồi biến mất.

Công tử ca khí chất âm nhu còn chưa phản ứng lại, mắt thấy sắp bị mất mạng, một nữ tử khuôn mặt thanh tú, khí chất dịu dàng bên cạnh hắn dẫn đầu làm ra phản ứng, tháo xuống cây trâm bạc trên đầu, điểm về phía kiếm khí.

Phành!

Trâm bạc nổ tung, kiếm khí cắt bị thương bàn tay ngọc thon thon.

Hứa Thất An tung người lên, một cước đá bay cô gái, sau khi rơi xuống đất đá xoay một phát, lại mang công tử ca khí chất âm nhu đá ngã xuống đất.

Một cước này đã dùng ám kình, xương cốt chưa gãy, nhưng đá bị thương lục phủ ngũ tạng đối phương.

Hứa Thất An mặc kệ công tử ca khí chất âm nhu, trường đao đưa về phía trước, cười lạnh nói: “Đồng Bì Thiết Cốt cảnh, vẫn khiến cho ngươi không ra khỏi kinh thành được.”

Lão giả sắc mặt xanh mét, cúi đầu nhìn ngực.

Hứa Thất An quay đầu, nhìn đám người Lục gia: “Các ngươi có đi hay không.”

Ánh mắt đám người Lục gia rơi ở ngực lão giả, nơi đó toát ra một mảng màu đỏ nhạt.

Đồng Bì Thiết Cốt... Phá vỡ phòng ngự rồi.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân Story Chương 497: Sở Nguyên Chẩn: Cần ta tránh lui không (1)
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...