Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 477: Dò hỏi (2)

117@-
Tẩm cung hoàng đế.

Nguyên Cảnh đế ngồi xếp bằng ở trên giường, nhắm mắt thổ nạp, góc giường đốt một nén đàn hương, làn khói tinh tế thẳng tắp.

Lão thái giám đứng hầu ở một bên, ngoan ngoãn, không phát ra một chút động tĩnh nào.

Lúc này, tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, một tiểu hoạn quan đứng ở ngoài tẩm cung.

Nhìn thoáng qua Nguyên Cảnh đế rơi vào cảnh đẹp, lão thái giám bước nhỏ di chuyển tới cửa, hạ giọng: “Chuyện gì?”

“Cha nuôi, đạo thủ phái đạo sĩ Linh Bảo quan đến mời bệ hạ.” Hoạn quan nhỏ giọng nói.

Lão thái giám rõ ràng sửng sốt, bấm ngón tay tính thời gian, thầm nhủ ngày không sai, mấy ngày này của mỗi tháng, đều là thời điểm quốc sư thân thể không tiện, bế quan tu dưỡng.

Ngay cả bệ hạ cũng không thể đánh nhiễu, chỉ có thể thổ nạp ở trong tẩm cung của mình.

“Biết rồi, lui ra đi.”

Đuổi đi tiểu hoạn quan, lão thái giám chậm rãi trở về bên giường, thấp giọng nói: “Bệ hạ...”

Nguyên Cảnh đế mở mắt.

Lão thái giám nói: “Quốc sư phái người đến mời, mời bệ hạ đi qua ngộ đạo.”


Nguyên Cảnh đế hơi ngạc nhiên, ngay sau đó, đôi mắt như giếng cổ không gợn sóng đó nở rộ hào quang, sáng ngời trước nay chưa từng có.

“Bãi giá, đi nhanh!”

Quốc sư mỗi tháng đều sẽ gặp nghiệp hỏa thiêu thân, thất tình lục dục cuồn cuộn không thôi, cho nên mấy ngày nay quốc sư sẽ lựa chọn bế quan, bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào Linh Bảo quan.

Nhưng Nguyên Cảnh đế biết, nếu có một ngày, quốc sư đồng ý song tu với mình, vậy tuyệt đối là mấy ngày nay.

Nguyên Cảnh đế chờ đợi ngày này rất lâu rồi, hắn bây giờ tuy tóc đen mọc trở lại, thể phách cường kiện, tựa như tráng niên, nhưng vẫn như cũ không thể trường sinh.

Nếu muốn tiến thêm một bước, cũng chỉ có song tu với quốc sư, cướp lấy linh uẩn của nàng, như thế mới có thể vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, trở thành hoàng đế vĩnh viễn của Đại Phụng.

Rời khỏi tẩm cung, đi lên xe kéo rồng, Nguyên Cảnh đế một đường thúc giục, không bao lâu đã đến Linh Bảo quan.

Mà khi hắn nhìn thấy nữ tử quốc sư, thất vọng phát hiện, nàng thật sự chỉ là mời mình tới ngồi thiền thổ nạp, như bài tập ngày xưa.

Nữ tử quốc sư giữa lông mày có một chấm chu sa, mặt mày như vẽ ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, thanh âm mềm mại đáng yêu: “Bệ hạ mời ngồi.”

Mái tóc đen nhánh đẹp đẽ của nàng dùng mũ hoa sen búi lại, thể hiện ra khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp tuyệt luân, sạch sẽ, không có một chút tóc tơ rủ xuống.

Nguyên Cảnh đế không cam lòng, trầm giọng nói: “Quốc sư đã không nguyện song tu cùng trẫm, cần gì ở lúc này mời trẫm đến.”


Lạc Ngọc Hành từ từ nhắm mắt, thản nhiên nói: “Tháng này không chịu nghiệp hỏa thiêu thân, bần đạo đáp ứng truyền thụ bệ hạ thuật trường sinh, tự nhiên ghi nhớ lời hứa, không dám có một ngày buông lỏng.”

Nguyên Cảnh đế im lặng một lát, ngồi xuống ở bồ đoàn thuộc về hắn, chưa lập tức nhắm mắt thổ nạp, nói:

“Quốc sư, dược liệu Hồi Xuân Đan đã chuẩn bị xong, ngày mai trẫm liền phái người đưa tới Linh Bảo quan.”

Lạc Ngọc Hành mở mắt ra, đánh giá Nguyên Cảnh đế, bỗng nhiên thở dài: “Bệ hạ mọc lại tóc đen, thổ nạp tu đạo nhiều năm, đã sớm bách bệnh bất xâm. Không cần luyện thần đan bốn mùa nữa.”

Nguyên Cảnh đế không để ý tới, nhắm mắt lại thổ nạp.

Nguyên Cảnh đế một năm bốn mùa, cần luyện bốn lò đan lớn, phân biệt ở trong bốn tiết Xuân Phong, Hạ Chí, Thu Phân, Đông Chí thành đan.

Mỗi một lò đan lớn đều giá trị cực cao, bằng với ba năm thu nhập từ thuế của một quận huyện, còn phải là địa khu giàu có.

Trừ bốn lò đan lớn, còn có ba mươi sáu lò đan nhỏ. Lượng bạc tiêu hao khổng lồ, nghe rợn cả người.

Chỗ ngân lượng này không từ kho vàng Hộ bộ tham ô, đều là kho vàng nhỏ của bản thân Nguyên Cảnh đế chi ra, về phần ngân lượng trong kho vàng nhỏ của Nguyên Cảnh đế ở đâu ra, văn võ cả triều mỗi người đều biết, lại hiểu trong lòng mà không nói ra.

Ngộ đạo với quốc sư chấm dứt, đã là hoàng hôn mặt trời lặn.

Nguyên Cảnh đế tâm tình không tốt, sau khi trở về tẩm cung liền im lặng ít lời, nhớ tới vụ án Phúc phi còn chưa chấm dứt, giọng điệu mất kiên nhẫn nói:

“Đại bạn, đi bảo nội các soạn chỉ, vụ án Phúc phi liên tục kéo dài, mà nay đã qua mười ngày. Giao trách nhiệm tam ti trong hai ngày đưa ra kết quả.”

Đưa ra là kết quả “hoàng hậu có tội hay không”.

“Vâng, bệ hạ.”

Lão thái giám hơi do dự, thấp giọng nói: “Hôm nay Hứa Thất An kia lại tới hoàng cung.”

Nguyên Cảnh đế nhướng mày, “Hắn còn tới làm gì, ngươi ngày mai phái người đi nha môn Đả Canh Nhân thu hồi kim bài.”

Hoàng hậu đã nhận tội, vụ án Phúc phi xấp xỉ có thể kết án, Đồng la nho nhỏ kia không cần thiết đến hoàng cung nữa.

Lão thái giám gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Vậy hôm nay còn cần tìm nô tài hỏi không.”

Nguyên Cảnh đế nghĩ nghĩ, chậm rãi gật đầu: “Tuyên!”

Lão thái giám rời khỏi tẩm cung, không đến một khắc đồng hồ, dẫn theo tiểu hoạn quan giám sát Hứa Thất An tiến vào.

Tiểu công công cúi đầu, khom lưng, nhu thuận đứng.

Nguyên Cảnh đế ngồi ở sau bàn, ở cao nhìn xuống tiểu hoạn quan, “Hôm nay Hứa Thất An đến hoàng cung đã tra xét cái gì?”

“Hôm nay, Hứa đại nhân dẫn nô tài thăm dò danh sách ra vào Ngự Dược phòng...”

Tiểu công công từ từ kể ra, dựa theo danh sách từng bước kể, Nguyên Cảnh đế im lặng không lên tiếng, ánh mắt nặng nề, cũng không biết là nghiêm túc nghe, hay là nghĩ tới nơi khác.


“Cuối danh sách một vị là đại cung nữ cung Cảnh Tú, bên người quý phi nương nương, Hứa đại nhân dẫn theo nô tài đến thăm dò, bị đóng sập cửa vào mặt.”

Nghe đến đó, đôi mắt đọng lại của Nguyên Cảnh đế giật giật, tựa như bị kéo một chút sức chú ý.

“Hứa đại nhân bất đắc dĩ, liền đi cung Thiều m, tìm Lâm An điện hạ hỗ trợ...”

Trong đầu Tiểu công công trồi lên lời Hứa Thất An dặn dò, rất tự nhiên nói: “Sau khi hỏi Lang Nhi cung Cảnh Tú, sắc mặt Hứa đại nhân trở nên cực kỳ khó coi, tựa như không muốn lưu lại nữa, ngay cả trà cũng chưa uống, liền dẫn theo nô tài vội vàng rời khỏi...”

“Nhưng còn chưa rời khỏi cung Cảnh Tú, Lang Nhi kia đi rồi còn quay lại, nói quý phi nương nương mời Hứa đại nhân vào viện một chuyện, cảm tạ hắn phá vụ án Phúc phi, Hứa đại nhân vốn không muốn đi gặp, nhưng Lang Nhi cưỡng ép giữ hắn lại.” Tiểu hoạn quan tạm dừng một chút, tiếp tục nói:

“Sau đó, quý phi nương nương đuổi mọi người lui xuống, nô tài cũng không thể vào nhà, chỉ có thể đợi ở trong sân...”

“Chậm!”

Đôi mắt Nguyên Cảnh đế hoàn toàn hồi phục linh động, hắn ngắt lời tiểu hoạn quan, nhìn chằm chằm hắn, trầm ngâm vài giây, chậm rãi nói: “Đuổi mọi người lui xuống?”

“Bẩm bệ hạ, đúng vậy.”

“Bọn họ ở trong viện nói gì?”

Tiểu hoạn quan nói: “Cách quá xa, nô tài nghe không rõ, chỉ có thể xa xa thấy Hứa đại nhân cùng quý phi ở trong phòng nói chuyện.”

Nguyên Cảnh đế tay phải đè môi, làm bộ dạng trầm ngâm, đột nhiên nói: “Ngươi vừa rồi nói, Hứa Thất An sau khi hỏi Lang Nhi, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi?”
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân Story Chương 477: Dò hỏi (2)
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...