Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 439: Ngụy Uyên chấn động (1)
121@-Thẩm thẩm kéo đề tài, ảo não nói: “Mẹ vừa rồi chỉ là quá mềm lòng, chưa ứng đối tốt, người đàn bà chanh chua kia đánh mẹ một cái tát, nên giơ tay ngăn trở trước, sau đó đáp lễ ả một cái, mà không phải trốn tới phía sau đại ca con, bây giờ mẹ là càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng giận.”
Rất nhiều người sau chuyện đều sẽ âm thầm tức giận, vừa rồi rõ ràng có thể như vậy như vậy... Vì sao lại chưa làm ra ứng đối tốt nhất, càng nghĩ càng không cam lòng.
Hứa Linh m nhìn đại oa mang thức ăn mình nôn ra lau sạch, tiếc hận nói: “Chúng nó tự mình chạy ra.”
“Không sao, muội có lãi rồi.” Hứa Thất An xoa đầu cô bé: “Quay đầu muội có thể ăn bữa trưa thêm một lần, bình thường muội chỉ có thể ăn một lần, bây giờ có thể ăn hai lần. Về sau muội ăn một miếng nôn một miếng, bụng muội vĩnh viễn sẽ không ăn no, liền vĩnh viễn có thể ăn.”
“Thật sao?”
Hứa Linh m vừa nghe liền rất vui vẻ, thầm nhủ đại oa thật thông minh.
“Thật sự.” Hứa Thất An gật gật đầu.
Nhưng muội sẽ bị mẹ muội đánh chết trước.
“Đại oa, muội có phải tiểu tâm can của huynh hay không?” Hứa Linh m hỏi.
Hứa Thất An kinh ngạc hỏi lại: “Lời này, so với đầu đại ca còn trọc hơn.”
Tiểu Đậu Đinh trả lời: “Tối hôm qua mẹ nghe thấy cha gọi mẹ tiểu tâm can, nhưng cho tới bây giờ chưa có ai gọi muội tiểu tâm can.”
“Bởi vì muội không phải tiểu tâm can.”
Tiểu Đậu Đinh thất vọng nói: “Vậy muội là cái gì nha.”
Hứa Thất An cúi đầu, đánh giá cô em út mập mạp: “Muội là chi phương (mỡ) can.”
...
Không bao lâu, đến nha môn Đả Canh Nhân.
Từ xưa dân đối với quan có một loại kính sợ trời sinh, nhìn nha môn khí phái, thủ vệ cầm đao, cùng với Đả Canh Nhân sắc mặt nghiêm túc, lui lui tới tới, thẩm thẩm và Hứa Linh Nguyệt có chút sợ hãi.
Thẩm thẩm lần đầu tiên đến nha môn, rất khẩn trương, cho nên mang Hứa Linh m ôm vào trong lòng, dùng sức xoa nắn, để giảm bớt cảm xúc.
Mặt Tiểu Đậu Đinh ở trong tay thẩm thẩm biến hóa ra các loại hình thái.
Hứa Linh Nguyệt yên lặng tới gần Hứa Thất An.
“Ninh Yến...”
Một vị Đồng la nửa lạ nửa quen tới chào hỏi, ánh mắt đảo quanh ở trên người thẩm thẩm cùng Hứa Linh Nguyệt, rõ ràng, là bị sắc đẹp của thẩm thẩm và muội muội hấp dẫn tới.
“Đây là muội muội ta.” Hứa Thất An gật đầu, giới thiệu cho hắn Hứa Linh Nguyệt.
Đồng la kia lập tức mỉm cười chào hỏi, lại nhìn về phía thẩm thẩm: “Đây là tỷ tỷ sao?”
Thẩm thẩm đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo mặt mày hớn hở, mắt cũng cong thành trăng non.
Hứa Thất An trợn trắng mắt: “Ngươi từng thấy tỷ tỷ 36 tuổi sao.”
“Hứa Ninh Yến!” Thẩm thẩm tức đến phát run.
Nàng thế mà bị báo ra tuổi? Thẩm thẩm hít sâu một hơi, thầm nhủ đừng tức giận đừng tức giận... Ở trước mặt người ngoài, nàng phải giữ hình tượng, không thể lao lên cào mặt đứa cháu.
Đồng la lại nhìn thẩm thẩm cùng Hứa Linh Nguyệt vài lần, lưu luyến rời đi.
Hứa Thất An dẫn ba vị nữ quyến hướng Xuân Phong đường bước vào, ven đường gặp được rất nhiều đồng nghiệp quen biết, nhiệt tình chào hỏi với Hứa Thất An, vài người cũng mang thẩm thẩm sai trở thành Hứa Thất An tỷ tỷ.
Biến tướng khen nàng trẻ tuổi xinh đẹp.
Tới phòng bên của Xuân Phong đường, dặn dò lại viên bưng trà rót nước, cảm xúc khẩn trương của thẩm thẩm quét sạch, cười nói:
“Nha môn Đả Canh Nhân ai cũng tuấn tú lịch sự, nói chuyện lại dễ nghe.”
Thẩm thẩm ngươi lời này nghe là lạ... Hứa Thất An nói: “Ta đi cửa nha môn đợi một chút.”
Hắn ở cửa nha môn đợi một khắc đồng hồ, chờ được ba gã bộ thủ của phủ nha, cùng với hai vợ chồng Triệu Thân.
“Đại nhân, phạm nhân đưa tới.” Bộ thủ trẻ tuổi ôm quyền, giọng cung kính nói.
“Ừm!”
Hứa Thất An gật gật đầu, đưa tay tiếp nhận dây thừng, nói: “Các ngươi chờ ở chỗ này, ta mang phạm nhân đưa vào đại lao, trở ra trả dây thừng.”
Vợ chồng Triệu Thân bị dọa mặt không còn chút máu, người kinh thành, ai chẳng biết uy danh Đả Canh Nhân, càng biết đại lao Đả Canh Nhân là một nơi có vào không có ra.
May mắn đi ra, cũng phải lột một tầng da, từ nay về sau ở trong đau đớn vượt qua quãng đời còn lại.
Đây đều là lỗi của Nam Cung Thiến Nhu, hắn một tay sáng lập ác danh địa lao Đả Canh Nhân.
Thê tử Triệu Thân đặt mông ngồi xuống đất, khóc lóc om sòm: “Ta không vào nha môn Đả Canh Nhân, đánh chết ta đi, đánh chết ta đi.”
Nữ nhân này nhìn qua là biết ở nhà khóc lóc om sòm quen rồi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tuy tới nha môn Đả Canh Nhân, nàng vẫn rất cứng đầu vô lại.
Ánh mắt Hứa Thất An thoáng hung dữ, đoạt lấy vỏ đao của thủ vệ cho một cái tát.
Phốc... Nữ nhân phun ra ba cái răng hàm, trong miệng đầy vết máu, nàng ôm mặt, tựa như bị đánh cho ngây dại.
“Muốn chết còn không dễ, đợi lát nữa tạo điều kiện cho ngươi.” Hứa Thất An cười lạnh nói: “Lúc bắt nạt người ta sao chưa nghĩ tới có lúc này?”
Dứt lời, chợt túm dây thừng, cứng rắn kéo hai vợ chồng vào nha môn.
Ba vị bộ thủ ở lại tại chỗ, một người trong đó bỗng nhiên nói: “Vị đại nhân đó, có phải có chút quen mắt hay không?”
“... Hứa đại nhân? Khi Lữ bộ đầu chưa thăng lên làm tổng bộ đầu, ta theo bên người nàng làm việc, từng gặp Hứa đại nhân một lần. Biến hóa cũng quá lớn đi, hoàn toàn không nhận ra.”
“Ta cũng từng gặp, khó trách nhìn quen mắt như vậy, hắn không phải đã chết sao, thời gian đó Lữ bộ đầu cảm xúc rất tệ, động cái là nổi giận.”
.....
Dọc theo đường đi đưa tới không phải Đồng la nhìn chăm chú, cười trêu chọc: “Hứa đại nhân áp giải là loại tội phạm nào, khóc sướt mướt.”
Hứa Thất An đáp lại: “Hai kẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, hôm nay để bọn họ nếm thử đòn hiểm của xã hội.”
Tới địa lao riêng của Đả Canh Nhân, “Rầm rầm rầm...” Cửa ngục mở ra, không khí âm u ẩm ướt ập vào mặt.
Triệu Thân sắc mặt trắng bệch, trong mắt lộ ra tuyệt vọng cùng khủng bố, đây là thời khắc hối hận nhất trong cuộc đời hắn.
Như thế nào cũng không ngờ, vốn chỉ là một chuyện nhỏ, thế mà lại khiến mình gặp đại họa này.
Nữ nhân rốt cuộc sụp đổ, khóc nói: “Vòng tay đó bị ta cầm đồ rồi, ta đền ngươi tiền, đền ngươi tiền, đừng mang ta nhốt vào địa lao...”
Triệu Thân mở to mắt, nhìn thê tử, hắn rốt cuộc rõ nguyên do đại nhân thần bí này phẫn nộ, thì ra con trai nhà mình thật sự liên tiếp bắt nạt muội muội người ta.
Thì ra cướp đi vòng tay là thật, thì ra thê tử cái gì cũng biết.
Xong rồi, để Đả Canh Nhân bắt thóp rồi, cho dù quan viên có phẩm cấp cũng phải run bần bật, huống chi là hắn. Thúc phụ sẽ vì hắn, đắc tội Đả Canh Nhân sao?
Không khỏi hối hận, vì sao không mang sự tình làm rõ trước, vì sao không xử lý chuyện này thật tốt, vì sao trong đầu chỉ nghĩ lấy quyền thế thúc phụ, bắt nạt một ít tiểu dân phố phường cùng quan lại nhỏ to bằng hạt vừng lại đã tính là gì.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Rất nhiều người sau chuyện đều sẽ âm thầm tức giận, vừa rồi rõ ràng có thể như vậy như vậy... Vì sao lại chưa làm ra ứng đối tốt nhất, càng nghĩ càng không cam lòng.
Hứa Linh m nhìn đại oa mang thức ăn mình nôn ra lau sạch, tiếc hận nói: “Chúng nó tự mình chạy ra.”
“Không sao, muội có lãi rồi.” Hứa Thất An xoa đầu cô bé: “Quay đầu muội có thể ăn bữa trưa thêm một lần, bình thường muội chỉ có thể ăn một lần, bây giờ có thể ăn hai lần. Về sau muội ăn một miếng nôn một miếng, bụng muội vĩnh viễn sẽ không ăn no, liền vĩnh viễn có thể ăn.”
“Thật sao?”
Hứa Linh m vừa nghe liền rất vui vẻ, thầm nhủ đại oa thật thông minh.
“Thật sự.” Hứa Thất An gật gật đầu.
Nhưng muội sẽ bị mẹ muội đánh chết trước.
“Đại oa, muội có phải tiểu tâm can của huynh hay không?” Hứa Linh m hỏi.
Hứa Thất An kinh ngạc hỏi lại: “Lời này, so với đầu đại ca còn trọc hơn.”
Tiểu Đậu Đinh trả lời: “Tối hôm qua mẹ nghe thấy cha gọi mẹ tiểu tâm can, nhưng cho tới bây giờ chưa có ai gọi muội tiểu tâm can.”
“Bởi vì muội không phải tiểu tâm can.”
Tiểu Đậu Đinh thất vọng nói: “Vậy muội là cái gì nha.”
Hứa Thất An cúi đầu, đánh giá cô em út mập mạp: “Muội là chi phương (mỡ) can.”
...
Không bao lâu, đến nha môn Đả Canh Nhân.
Từ xưa dân đối với quan có một loại kính sợ trời sinh, nhìn nha môn khí phái, thủ vệ cầm đao, cùng với Đả Canh Nhân sắc mặt nghiêm túc, lui lui tới tới, thẩm thẩm và Hứa Linh Nguyệt có chút sợ hãi.
Thẩm thẩm lần đầu tiên đến nha môn, rất khẩn trương, cho nên mang Hứa Linh m ôm vào trong lòng, dùng sức xoa nắn, để giảm bớt cảm xúc.
Mặt Tiểu Đậu Đinh ở trong tay thẩm thẩm biến hóa ra các loại hình thái.
Hứa Linh Nguyệt yên lặng tới gần Hứa Thất An.
“Ninh Yến...”
Một vị Đồng la nửa lạ nửa quen tới chào hỏi, ánh mắt đảo quanh ở trên người thẩm thẩm cùng Hứa Linh Nguyệt, rõ ràng, là bị sắc đẹp của thẩm thẩm và muội muội hấp dẫn tới.
“Đây là muội muội ta.” Hứa Thất An gật đầu, giới thiệu cho hắn Hứa Linh Nguyệt.
Đồng la kia lập tức mỉm cười chào hỏi, lại nhìn về phía thẩm thẩm: “Đây là tỷ tỷ sao?”
Thẩm thẩm đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo mặt mày hớn hở, mắt cũng cong thành trăng non.
Hứa Thất An trợn trắng mắt: “Ngươi từng thấy tỷ tỷ 36 tuổi sao.”
“Hứa Ninh Yến!” Thẩm thẩm tức đến phát run.
Nàng thế mà bị báo ra tuổi? Thẩm thẩm hít sâu một hơi, thầm nhủ đừng tức giận đừng tức giận... Ở trước mặt người ngoài, nàng phải giữ hình tượng, không thể lao lên cào mặt đứa cháu.
Đồng la lại nhìn thẩm thẩm cùng Hứa Linh Nguyệt vài lần, lưu luyến rời đi.
Hứa Thất An dẫn ba vị nữ quyến hướng Xuân Phong đường bước vào, ven đường gặp được rất nhiều đồng nghiệp quen biết, nhiệt tình chào hỏi với Hứa Thất An, vài người cũng mang thẩm thẩm sai trở thành Hứa Thất An tỷ tỷ.
Biến tướng khen nàng trẻ tuổi xinh đẹp.
Tới phòng bên của Xuân Phong đường, dặn dò lại viên bưng trà rót nước, cảm xúc khẩn trương của thẩm thẩm quét sạch, cười nói:
“Nha môn Đả Canh Nhân ai cũng tuấn tú lịch sự, nói chuyện lại dễ nghe.”
Thẩm thẩm ngươi lời này nghe là lạ... Hứa Thất An nói: “Ta đi cửa nha môn đợi một chút.”
Hắn ở cửa nha môn đợi một khắc đồng hồ, chờ được ba gã bộ thủ của phủ nha, cùng với hai vợ chồng Triệu Thân.
“Đại nhân, phạm nhân đưa tới.” Bộ thủ trẻ tuổi ôm quyền, giọng cung kính nói.
“Ừm!”
Hứa Thất An gật gật đầu, đưa tay tiếp nhận dây thừng, nói: “Các ngươi chờ ở chỗ này, ta mang phạm nhân đưa vào đại lao, trở ra trả dây thừng.”
Vợ chồng Triệu Thân bị dọa mặt không còn chút máu, người kinh thành, ai chẳng biết uy danh Đả Canh Nhân, càng biết đại lao Đả Canh Nhân là một nơi có vào không có ra.
May mắn đi ra, cũng phải lột một tầng da, từ nay về sau ở trong đau đớn vượt qua quãng đời còn lại.
Đây đều là lỗi của Nam Cung Thiến Nhu, hắn một tay sáng lập ác danh địa lao Đả Canh Nhân.
Thê tử Triệu Thân đặt mông ngồi xuống đất, khóc lóc om sòm: “Ta không vào nha môn Đả Canh Nhân, đánh chết ta đi, đánh chết ta đi.”
Nữ nhân này nhìn qua là biết ở nhà khóc lóc om sòm quen rồi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tuy tới nha môn Đả Canh Nhân, nàng vẫn rất cứng đầu vô lại.
Ánh mắt Hứa Thất An thoáng hung dữ, đoạt lấy vỏ đao của thủ vệ cho một cái tát.
Phốc... Nữ nhân phun ra ba cái răng hàm, trong miệng đầy vết máu, nàng ôm mặt, tựa như bị đánh cho ngây dại.
“Muốn chết còn không dễ, đợi lát nữa tạo điều kiện cho ngươi.” Hứa Thất An cười lạnh nói: “Lúc bắt nạt người ta sao chưa nghĩ tới có lúc này?”
Dứt lời, chợt túm dây thừng, cứng rắn kéo hai vợ chồng vào nha môn.
Ba vị bộ thủ ở lại tại chỗ, một người trong đó bỗng nhiên nói: “Vị đại nhân đó, có phải có chút quen mắt hay không?”
“... Hứa đại nhân? Khi Lữ bộ đầu chưa thăng lên làm tổng bộ đầu, ta theo bên người nàng làm việc, từng gặp Hứa đại nhân một lần. Biến hóa cũng quá lớn đi, hoàn toàn không nhận ra.”
“Ta cũng từng gặp, khó trách nhìn quen mắt như vậy, hắn không phải đã chết sao, thời gian đó Lữ bộ đầu cảm xúc rất tệ, động cái là nổi giận.”
.....
Dọc theo đường đi đưa tới không phải Đồng la nhìn chăm chú, cười trêu chọc: “Hứa đại nhân áp giải là loại tội phạm nào, khóc sướt mướt.”
Hứa Thất An đáp lại: “Hai kẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, hôm nay để bọn họ nếm thử đòn hiểm của xã hội.”
Tới địa lao riêng của Đả Canh Nhân, “Rầm rầm rầm...” Cửa ngục mở ra, không khí âm u ẩm ướt ập vào mặt.
Triệu Thân sắc mặt trắng bệch, trong mắt lộ ra tuyệt vọng cùng khủng bố, đây là thời khắc hối hận nhất trong cuộc đời hắn.
Như thế nào cũng không ngờ, vốn chỉ là một chuyện nhỏ, thế mà lại khiến mình gặp đại họa này.
Nữ nhân rốt cuộc sụp đổ, khóc nói: “Vòng tay đó bị ta cầm đồ rồi, ta đền ngươi tiền, đền ngươi tiền, đừng mang ta nhốt vào địa lao...”
Triệu Thân mở to mắt, nhìn thê tử, hắn rốt cuộc rõ nguyên do đại nhân thần bí này phẫn nộ, thì ra con trai nhà mình thật sự liên tiếp bắt nạt muội muội người ta.
Thì ra cướp đi vòng tay là thật, thì ra thê tử cái gì cũng biết.
Xong rồi, để Đả Canh Nhân bắt thóp rồi, cho dù quan viên có phẩm cấp cũng phải run bần bật, huống chi là hắn. Thúc phụ sẽ vì hắn, đắc tội Đả Canh Nhân sao?
Không khỏi hối hận, vì sao không mang sự tình làm rõ trước, vì sao không xử lý chuyện này thật tốt, vì sao trong đầu chỉ nghĩ lấy quyền thế thúc phụ, bắt nạt một ít tiểu dân phố phường cùng quan lại nhỏ to bằng hạt vừng lại đã tính là gì.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân
Story
Chương 439: Ngụy Uyên chấn động (1)
10.0/10 từ 22 lượt.