Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 346: Cửa hàng thịt chó (1)

105@-
Chỉ đọc câu đầu tiên, cung nữ thông minh đã không xem nữa, cũng đoán ra là thư của ai, che miệng cười nói: "Điện hạ, cẩu nô tài gửi thư."

Phiếu Phiếu lập tức quay sang, nhìn lướt qua đống chữ dài hai trang, lại quay đầu đi chỗ khác: "Quá dài, không xem."

Cái này thực phù hợp với tính cách của Lâm An công chúa, hai cung nữ cười một tiếng, bỏ thư xuống một bên, dùng giọng êm ái nói: "Nô tỳ đi ra ngoài trước, điện hạ có việc thì cứ gọi."

Cung nữ vừa rời đi, Phiếu Phiếu liền nhìn về phía bàn, chờ tiếng bước chân đi xa, nàng đi đến bên bàn, cầm lá thư bắt đầu đọc.

Nghe xong lời nói của Hoài Khánh, nội tâm nàng có chút tức giận, cẩu nô tài mặt ngoài trung hậu, lại là đồ há.o sắc ngầm, cả ngày lưu luyến Giáo Phường Ti, không hiểu tại sao trong lòng lại dâng lên lửa giận.

Có điều chính nàng cũng không biết nguyên nhân, cho nên trở về mới hờn dỗi như vậy.

Theo lý thuyết, nàng đường đường là Lâm An công chúa, số thị vệ thuộc hạ quá nhiều, những người đó sống như thế nào, nàng tới bây giờ đều không quan tâm.

Nàng ngồi xuống, hơi cúi đầu, cách ngồi rất ra dáng quý tộc, đây là nhờ lễ nghi trong cung bồi dưỡng từ nhỏ mà thành, mọi hành động đều phải chú ý thân phận hoàng gia.

".... Đêm dài đằng đẵng, không thể ngủ ngon, nụ cười của điện hạ như ở trước mắt, vang ở bên tai, nửa tháng không gặp, thật là nhung nhớ."

"Phi!" Phiếu Phiếu nhổ một ngụm nước bọt, khóe miệng không tự giác nhếch lên.

Loại mở đầu như vậy đã biểu đạt đầy đủ sự tưởng niệm của đối phương, cũng làm nổi bật tầm quan trọng của bản thân. Dùng nó với Lâm An công chúa là thích hợp nhất.


Nàng là một cô nương thích lãng mạn, ở thời đại này không thể nảy sinh truyện ngôn tình đề tài tổng giám đốc bá đạo, bằng không Phiếu Phiếu nhất định sẽ là một fan cuồng nhiệt.

Nàng tiếp tục đọc xuống, trong thư viết rất nhiều chuyện kỳ quái quỷ dị, ví dụ như ở kênh đào phát sinh chuyện thủy quỷ hại người, cẩu nô tài của nàng phấn đấu quên mình nhảy vào giữa sông cứu người, đại chiến ba trăm hiệp, cứu sống một mạng cho thị vệ đáng thương kia, thị vệ mang ơn quỳ xuống dập đầu, nhưng cẩu nô tài nâng hắn dậy, dùng giọng điệu trầm thấp nói: Dưới đầu gối nam nhi có hoàng kim!

Nói thật hay... Phiếu Phiếu nhoẻn miệng cười, càng xem càng mê mẩn.

Nàng thích xem những chuyện cổ quái như vậy, vô cùng thú vị, vừa kinh sợ vừa kí.ch thích.

Ngoài cửa, hai cung nữ lặng lẽ mở ra một khe hở nhỏ, ghé vào nhìn trộm, phát hiện Lâm An công chúa ngồi ở bên cạnh bàn, như si như say, khi thì cười khẽ, khi thì nhíu mi, khi thì lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Lặng lẽ thối lui, hai người thấp giọng nói chuyện:

"Hình như tâm tình của công chúa tốt trở lại rồi."

"Ừm, nhìn là biết... Xem thư cũng rất nghiêm túc."

"Tỷ tỷ, trong thư viết cái gì?"

"Đừng hỏi, chuyện của chủ tử không nên hỏi lung tung, ngươi quên ma ma trong cung dạy chúng ta như thế nào rồi sao?"


"Hứa Thất An kia thực có bản lĩnh, công chúa mới quen hắn không bao lâu, mà đã để bụng hắn như vậy... Ừm, những lời này ta sẽ không nói lung tung."

....

Phiếu Phiếu còn có chút chưa hết thèm xem đến cuối cùng, phát hiện chuyện xưa đã chấm dứt, cẩu nô tài nói tới một loại hoa sen ở Thanh Châu, gọi là Hồng Liên, yêu diễm như lửa, vừa nhìn đã làm ty chức nhớ tới phong thái tuyệt đẹp của điện hạ lúc mặc quần đỏ.....

Nhìn tới đây, khuôn mặt Phiếu Phiếu nổi lên một rặng mây đỏ ngượng ngùng, quyến rũ say lòng người.

Tuy biết trong phòng không có ai, nàng vẫn chột dạ nhìn tới cửa, sau đó nắm thư ở lòng bàn tay.

"Hắn, hắn..."

Lâm An công chúa nghe thấy được tim mình kinh hoàng đập bình bịch bình bịch, khuôn mặt trứng ngỗng nóng như bị lửa đốt.

Hắn làm sao dám viết loại thư này cho mình? Khinh nhờn với công chúa, một khi tiết lộ ra ngoài, sẽ phải chém đầu. Nghĩ đến đây, Phiếu Phiếu đã muốn hủy diệt chứng cứ.

Nhưng nàng lại có chút luyến tiếc, bởi vì từ khi ra đời tới nay, đây là lần đầu công chúa điện hạ thu được loại thư này, chuyện xưa phấn khích kí.ch thích, Hứa Trữ Yến nói chuyện lại êm tai như vậy....

Ánh mắt đen bóng sáng ngời chuyển động, Lâm An thông minh đã có chủ ý, nàng đặt đóa hoa đã khô quắt gấp cùng thư tín, kẹp vào giữa một quyển sách thật dày, là vật do mẫu phi tặng nàng.

"Được rồi, như vậy sẽ không bị người khác phát hiện!" Phiếu Phiếu thở dài một hơi.


Không bao lâu sau, hai cung nữ bên ngoài nghe thấy công chúa điện hạ triệu hồi: "Tiến vào thay quần áo, bản cung muốn đổi sang váy đỏ!"

Các cung nữ lên tiếng đáp ứng, hầu hạ Lâm An công chúa thay quần áo, theo chỉ thị của nàng, thay một cái váy đẹp đỏ như lửa.

Lâm An hài lòng gật đầu, toàn thân quay mấy vòng, làn váy tựa như đóa hoa nở rộ.

"Nhìn xem, bản cung xinh đẹp tuyệt trần!" Nàng hếch cằm rất cao, tự tin nói.

"...." Các cung nữ liếc nhau, không hiểu ra sao cả.

"Điện hạ, ngài không tức giận nữa à?" Cung nữ từng bị Hứa Thất An vỗ mông thử hỏi.

"Tức giận cái gì?" Lâm An hỏi lại.

"Là vì cẩu nô tài kia." Cung nữ vừa nói xong, liền thấy Phiếu Phiếu nhướng lên mày liễu, dùng khí thế hùng hổ ngắt lời, không vui nói:

"Cái gì mà cẩu nô tài, cẩu nô tài là ngươi có thể gọi? Ngươi phải gọi là Hứa đại nhân."

Cẩu nô tài của ta không cho người khác gọi, nàng nói thầm trong lòng.


.....

Tiểu các Ảnh Mai.

Phù Hương mặc váy dài vải bông màu trắng, tóc rối tung, chưa trang điểm, mang theo giỏ trúc hái hoa mai trong sân.

Hoa mai xinh đẹp, đình viện im lặng, nàng mặc quần trắng hoa lệ, làn váy di chuyển, cổ tay trắng như tuyết cầm giỏ trúc, trong đó là từng đóa hoa mai bị hái xuống, nàng đưa cánh tay còn lại lên.

Hoa mai và giai nhân, cùng tôn lên vẻ đẹp của nhau.

Nha hoàn trong sân nhìn một màn này, cảnh đẹp ý vui. Hiện tại nương tử càng lúc càng đạm bạc, mỗi ngày luyện múa, đánh đàn, ngắm mai, làm những chuyện lịch sự tao nhã.

Chầu chay cũng ít lộ diện, hoặc chỉ là đi ra ngoài uống một ly, sau đó liền mời khách rời khỏi. Những vị khách kia không giận, ngược lại càng muốn theo đuổi.

Dần dần, hiện tại có thể gặp mặt hoa khôi Phù Hương một lần đã làm các nam nhân có thể thổi phồng vài ngày.

Sau " Ám hương phù động Nguyệt hoàng hôn ", còn có một bài thơ danh tiếng không nhỏ: mỹ nhân quyển châu liêm, thâm tọa tần nga mi.... (Mỹ nhân quyển châu liêm; Thâm toạ tần nga my; Đãn kiến lệ ngân thấp; Bất tri tâm hận thuỳ (Người xinh cuốn bức rèm châu; Ngồi im thăm thẳm nhăn chau đôi mày; Chỉ hay ngọt lệ vơi đầy; Đố ai biết được lòng này giận ai – Oán tình – Lý Bạch).

Sau khi Giáo Phường Ti tuyên truyền, bài thơ này còn có thêm một điển cố:

Hứa đại nhân tài hoa hơn người làm Phù Hương nương tử giận phát khóc, vì dỗ dành nương tử mà bước chân luống cuống đến mức đi vòng quanh. Cuối cùng gọi lên ba chén rượu mạnh, nhờ vào cảm giác say sưa mà linh cảm tuôn chảy, cho nên bài thơ này xuất thế.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân Story Chương 346: Cửa hàng thịt chó (1)
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...