Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 271: Không cho mượn, lăn. . (1)
97@-"Bột ngọt mì chính xuất hiện, là một đột phá to lớn trong ngành ẩm thực của nhân loại...." Hứa Thất An mang đổ nấm hương xuống chậu ngâm.
Sau đó đi tới nhà trên, trộm một con gà mái già, giếmt chết, hầm ở trong nồi đất nhỏ.
Tiếp theo, rửa sơ qua nấm hương đã ngâm, vợt lên để ráo, cho vào trong một cái nồi đất khác ninh nhừ.
Hứa Thất An không tính điều chế mì chính, bởi vì khuyết thiếu tri thức cần thiết, hắn chỉ biết thành phần chủ yếu của mì chính là natri glutamat. Có thể chiết xuất ra từ ngũ cốc lên men cùng rong biển.
.... Nhưng mà, ngũ cốc lên men chẳng phải là rượu sao? Hứa Thất An vừa nhớ lại, vừa than thở trong lòng.
Chuyện chiết xuất mì chính ra từ rong biển trực tiếp bị cắt bỏ, không có lý do khác, đơn giản vì chi phí rất cao.
Kinh thành Đại Phụng nằm ở Trung Nguyên, cách xa vùng biển, tuy có vận chuyển đường thuỷ và đường biển, nhưng hàng hải sản ở kinh thành vẫn là đồ xa xỉ chỉ quan to cao quý mới có thể hưởng dụng.
"Muốn chiết xuất ra mì chính từ rong biển, cần số lượng cực kì khổng lồ, mua tới táng gia bại sản cũng không lấy được bao nhiêu."
Hứa Thất An định chỉ dùng kê tinh (có thể hiểu là tinh chất của gà) để thay thế mì chính, ích cho mới trước đây lòng hiếu kỳ, một ngày nào đó, trong nhà đột nhiên không thích dùng bộ ngọt nữa mà đổi sang thứ khác.
Hắn rất ngạc nhiên, vì sao bao màu vàng này thay thế được mì chính? Vì thế nhìn kỹ nguyên liệu.
Thành phần chủ yếu của kê tinh là acid guanylic, đây là chất có thể so sánh với bột ngọt. Mà acid guanylic lại có rất nhiều trong nấm hương.
Thời gian cứ vậy trôi qua, sau khi thêm nước mấy lần, nấm hương cùng thịt gà dần chín, một mùi hương kỳ lạ tràn ngập căn phòng bếp.
Hứa Thất An lấy nấm hương ra, trong nồi lưu lại chất lỏng đang sôi, để nấm hương đã nấu nát ở trên vải, dùng sức xoắn vắt, vắt ra chất lỏng đậm đặc. Sau vài lần, nấm hương trong vải đã khô kiệt, một bộ dáng thân thể bị vét sạch.
Chuyện tiếp theo là, mang nước hầm gà cùng nước nấm hương hỗn hợp cùng một chỗ, dùng chày cối giã nát thịt gà cùng xương gà, cho vào trong chất lỏng, quấy thật đều.
Chờ đợi chất lỏng khô cạn thành dạng rắn, thì mài nó thành bột phấn, kê tinh phiên bản đơn giản hóa đã thành hình.
Làm xong tất cả những chuyện này, Hứa Thất An nhìn sắc trời, giờ đã là hoàng hôn.
Lúc này, đầu bếp nữ hẳn là đang bận rộn vì bữa tối, vừa vặn có thể thử dùng phát minh của khoa học từ thế kỷ hai mươi mốt.
Nghe phản hồi của Nhị thúc và thẩm thẩm xem thế nào.
Mình có dự cảm, Hứa Linh m hôm nay phải ăn mười bát.... Khóe miệng Hứa Thất An nhếch lên, có chút sung sướng đi lên nhà trên.
Tại phòng bếp, mấy đầu bếp nữ đang vừa rửa đồ ăn, vừa nhóm lửa nấu nước. Vừa làm vừa trò chuyện.
"Chúng ta về sau sắp vào ở nội thành rồi." Đầu bếp nữ Thiết Thái cười nói.
Dân chúng kinh thành đều hướng tới nội thành, đúng như Hứa Linh m hướng tới đồ ăn ngon. Ở ngoại thành không nhất định là tầng dưới chót xã hội, nhưng ở nội thành, tuyệt đối đều là gia cảnh giàu có.
Mặc kệ là dân sinh hay trị an, nội thành đều hơn xa ngoại thành, ở bên trong thành hầu như không có xóm nghèo. Tiểu cô nương ra khỏi cửa đi dạo phố, cũng không phải lo lắng hãi hùng.
Nhìn thấy ngõ nhỏ yên lặng, cũng có thể lớn mật đi vào. Đương nhiên, loại chuyện này cũng không đáng nhắc tới.
"Đại lang thực là có tiền đồ, ta nghe phu nhân nói, tòa nhà kia có giá trị tận 5.000 lượng." Đầu bếp nữ đang rửa đồ ăn đáp lời.
"5.000 lượng? Vậy cũng chỉ ngang tầm với tòa nhà chúng ta đang ở mà thôi.” Đầu bếp nữ nhóm lửa nói.
"Ngươi thì biết cái gì? " Đầu bếp nữ đang rửa đồ ăn mở miệng: "Ta nghe phu nhân nói, tòa nhà đó ít nhất cũng phải 7.000 lượng, so với chỗ này càng thêm khí phái."
Về phần vì sao chỉ tốn 5.000 lượng, cái này đương nhiên là đại lang có bản lĩnh, hắn là Đả Canh Nhân, muốn dùng giá thấp mua tòa nhà hẳn là chuyện dễ dàng.
"Phu nhân nói với chúng ta, qua vài ngày nữa sẽ mang chúng ta đi nội thành ở, ta nói cho ngươi biết, nội thành rất phồn hoa."
Ngoại thành có rất nhiều dân chúng tầng dưới chót sinh hoạt, cực ít khi có cơ hội đi nội thành, nếu không cưỡi ngựa hoặc là cưỡi xe ngựa, chỉ dựa vào hai chân, từ ngoại thành đến nội thành cần một hai canh giờ. Sau giờ ngọ xuất phát, lúc đến nội thành mặt trời đã sắp lặn.
Đối với hạ nhân trong phủ mà nói, bọn họ rất chờ mong được đến ở nội thành, mấy ngày nay làm việc cũng rất ra sức do sợ bị sa thải. Trừ Phi Lục Nga thuở nhỏ bán mình ở Hứa phủ, nha hoàn Hứa đại lang có thể tùy tiện ngủ, hạ nhân khác ký hợp đồng cầm cố.
"Ta phát hiện một chuyện..." Đầu bếp nữ Thiết Thái bỗng nhiên xen mồm, chờ hai đầu bếp nữ khác nhìn qua, nàng thấp giọng nói:
"Phu nhân ngày càng thích khoe khoang về đại lang, luôn đặt hắn bên miệng, nhưng đợi đại lang trở về, liền tuyệt đối không lộ vẻ hiền dịu với hắn."
"Khụ khụ..."
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến âm thanh ho khan, ngắt lời những đầu bếp nữ.
"Đại lang sao lại đến đây?" Các đầu bếp nữ kinh ngạc hỏi.
Nơi đầy mỡ lại bẩn như phòng bếp không phải chỗ chủ nhân nên đến.
Các ngươi thật đúng là nhiều chuyện.... Thẩm thẩm khoe khoang về ta mới là lạ.... Hứa Thất An đang cầm bát trong tay, gật gật đầu, nói:
"Ta vừa chế tạo một loại gia vị độc nhất vô nhị, nên muốn tới đây giúp các ngươi nấu ăn."
Hứa Thất An nhìn quanh một vòng, phòng bếp không thể nói là bẩn loạn, nhưng không sạch sẽ, dù sao quanh năm suốt tháng bị khói dầu hun tới, vách tường cũng nhiễm một tầng vết bẩn không thể chà lau.
Nhưng chỉ cần dùng chất tẩy lau đi, liền không có vấn đề.
"Đây là cái gì?" Các đầu bếp nữ đưa mắt nhìn tới cái bát trong tay hắn, đều lộ vẻ tò mò.
"Là thứ tốt, không cần nhìn nhiều, đây là gia vị chỉ ta mới có." Hứa Thất An nghiêng người, không cho các đầu bếp nữ nhìn bảo bối của hứn.
Đầu bếp nữ không để ý, tiếp tục làm việc, đại lang muốn đứng xem thì cứ đứng xem, hắn là chủ nhân, mình là là hạ nhân, không có đạo lý hạ nhân quản chủ nhân. Hơn nữa, phu nhân mỗi lần đấu võ mồm với hắn, đều bị làm cho tức giận tới mức mắt trợn trắng.
Trong nhà ngoại trừ lão gia, đại khái chỉ có cái miệng của nhị lang là đủ sức đấu võ với đại lang.
Hứa Thất An đứng ở bên cạnh nhìn tới, món ăn đầu tiên là thịt xào măng, thừa dịp đầu bếp nữ xào thịt, hắn cho một muỗng nhỏ "kê tinh" vào.
Sau đó lấy đũa gắp một miếng, nhấm nháp xong, khẽ gật đầu.
Vị tươi tăng lên không ít, nhưng còn không thể so sánh với kê tinh chân chính.
Axit guanylic và natri glutamat là hỗ trợ lẫn nhau.... Muốn đạt tới hương vị đời trước vẫn cần phải nghiên cứu dài dài.... Hứa Thất An coi như hài lòng.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Sau đó đi tới nhà trên, trộm một con gà mái già, giếmt chết, hầm ở trong nồi đất nhỏ.
Tiếp theo, rửa sơ qua nấm hương đã ngâm, vợt lên để ráo, cho vào trong một cái nồi đất khác ninh nhừ.
Hứa Thất An không tính điều chế mì chính, bởi vì khuyết thiếu tri thức cần thiết, hắn chỉ biết thành phần chủ yếu của mì chính là natri glutamat. Có thể chiết xuất ra từ ngũ cốc lên men cùng rong biển.
.... Nhưng mà, ngũ cốc lên men chẳng phải là rượu sao? Hứa Thất An vừa nhớ lại, vừa than thở trong lòng.
Chuyện chiết xuất mì chính ra từ rong biển trực tiếp bị cắt bỏ, không có lý do khác, đơn giản vì chi phí rất cao.
Kinh thành Đại Phụng nằm ở Trung Nguyên, cách xa vùng biển, tuy có vận chuyển đường thuỷ và đường biển, nhưng hàng hải sản ở kinh thành vẫn là đồ xa xỉ chỉ quan to cao quý mới có thể hưởng dụng.
"Muốn chiết xuất ra mì chính từ rong biển, cần số lượng cực kì khổng lồ, mua tới táng gia bại sản cũng không lấy được bao nhiêu."
Hứa Thất An định chỉ dùng kê tinh (có thể hiểu là tinh chất của gà) để thay thế mì chính, ích cho mới trước đây lòng hiếu kỳ, một ngày nào đó, trong nhà đột nhiên không thích dùng bộ ngọt nữa mà đổi sang thứ khác.
Hắn rất ngạc nhiên, vì sao bao màu vàng này thay thế được mì chính? Vì thế nhìn kỹ nguyên liệu.
Thành phần chủ yếu của kê tinh là acid guanylic, đây là chất có thể so sánh với bột ngọt. Mà acid guanylic lại có rất nhiều trong nấm hương.
Thời gian cứ vậy trôi qua, sau khi thêm nước mấy lần, nấm hương cùng thịt gà dần chín, một mùi hương kỳ lạ tràn ngập căn phòng bếp.
Hứa Thất An lấy nấm hương ra, trong nồi lưu lại chất lỏng đang sôi, để nấm hương đã nấu nát ở trên vải, dùng sức xoắn vắt, vắt ra chất lỏng đậm đặc. Sau vài lần, nấm hương trong vải đã khô kiệt, một bộ dáng thân thể bị vét sạch.
Chuyện tiếp theo là, mang nước hầm gà cùng nước nấm hương hỗn hợp cùng một chỗ, dùng chày cối giã nát thịt gà cùng xương gà, cho vào trong chất lỏng, quấy thật đều.
Chờ đợi chất lỏng khô cạn thành dạng rắn, thì mài nó thành bột phấn, kê tinh phiên bản đơn giản hóa đã thành hình.
Làm xong tất cả những chuyện này, Hứa Thất An nhìn sắc trời, giờ đã là hoàng hôn.
Lúc này, đầu bếp nữ hẳn là đang bận rộn vì bữa tối, vừa vặn có thể thử dùng phát minh của khoa học từ thế kỷ hai mươi mốt.
Nghe phản hồi của Nhị thúc và thẩm thẩm xem thế nào.
Mình có dự cảm, Hứa Linh m hôm nay phải ăn mười bát.... Khóe miệng Hứa Thất An nhếch lên, có chút sung sướng đi lên nhà trên.
Tại phòng bếp, mấy đầu bếp nữ đang vừa rửa đồ ăn, vừa nhóm lửa nấu nước. Vừa làm vừa trò chuyện.
"Chúng ta về sau sắp vào ở nội thành rồi." Đầu bếp nữ Thiết Thái cười nói.
Dân chúng kinh thành đều hướng tới nội thành, đúng như Hứa Linh m hướng tới đồ ăn ngon. Ở ngoại thành không nhất định là tầng dưới chót xã hội, nhưng ở nội thành, tuyệt đối đều là gia cảnh giàu có.
Mặc kệ là dân sinh hay trị an, nội thành đều hơn xa ngoại thành, ở bên trong thành hầu như không có xóm nghèo. Tiểu cô nương ra khỏi cửa đi dạo phố, cũng không phải lo lắng hãi hùng.
Nhìn thấy ngõ nhỏ yên lặng, cũng có thể lớn mật đi vào. Đương nhiên, loại chuyện này cũng không đáng nhắc tới.
"Đại lang thực là có tiền đồ, ta nghe phu nhân nói, tòa nhà kia có giá trị tận 5.000 lượng." Đầu bếp nữ đang rửa đồ ăn đáp lời.
"5.000 lượng? Vậy cũng chỉ ngang tầm với tòa nhà chúng ta đang ở mà thôi.” Đầu bếp nữ nhóm lửa nói.
"Ngươi thì biết cái gì? " Đầu bếp nữ đang rửa đồ ăn mở miệng: "Ta nghe phu nhân nói, tòa nhà đó ít nhất cũng phải 7.000 lượng, so với chỗ này càng thêm khí phái."
Về phần vì sao chỉ tốn 5.000 lượng, cái này đương nhiên là đại lang có bản lĩnh, hắn là Đả Canh Nhân, muốn dùng giá thấp mua tòa nhà hẳn là chuyện dễ dàng.
"Phu nhân nói với chúng ta, qua vài ngày nữa sẽ mang chúng ta đi nội thành ở, ta nói cho ngươi biết, nội thành rất phồn hoa."
Ngoại thành có rất nhiều dân chúng tầng dưới chót sinh hoạt, cực ít khi có cơ hội đi nội thành, nếu không cưỡi ngựa hoặc là cưỡi xe ngựa, chỉ dựa vào hai chân, từ ngoại thành đến nội thành cần một hai canh giờ. Sau giờ ngọ xuất phát, lúc đến nội thành mặt trời đã sắp lặn.
Đối với hạ nhân trong phủ mà nói, bọn họ rất chờ mong được đến ở nội thành, mấy ngày nay làm việc cũng rất ra sức do sợ bị sa thải. Trừ Phi Lục Nga thuở nhỏ bán mình ở Hứa phủ, nha hoàn Hứa đại lang có thể tùy tiện ngủ, hạ nhân khác ký hợp đồng cầm cố.
"Ta phát hiện một chuyện..." Đầu bếp nữ Thiết Thái bỗng nhiên xen mồm, chờ hai đầu bếp nữ khác nhìn qua, nàng thấp giọng nói:
"Phu nhân ngày càng thích khoe khoang về đại lang, luôn đặt hắn bên miệng, nhưng đợi đại lang trở về, liền tuyệt đối không lộ vẻ hiền dịu với hắn."
"Khụ khụ..."
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến âm thanh ho khan, ngắt lời những đầu bếp nữ.
"Đại lang sao lại đến đây?" Các đầu bếp nữ kinh ngạc hỏi.
Nơi đầy mỡ lại bẩn như phòng bếp không phải chỗ chủ nhân nên đến.
Các ngươi thật đúng là nhiều chuyện.... Thẩm thẩm khoe khoang về ta mới là lạ.... Hứa Thất An đang cầm bát trong tay, gật gật đầu, nói:
"Ta vừa chế tạo một loại gia vị độc nhất vô nhị, nên muốn tới đây giúp các ngươi nấu ăn."
Hứa Thất An nhìn quanh một vòng, phòng bếp không thể nói là bẩn loạn, nhưng không sạch sẽ, dù sao quanh năm suốt tháng bị khói dầu hun tới, vách tường cũng nhiễm một tầng vết bẩn không thể chà lau.
Nhưng chỉ cần dùng chất tẩy lau đi, liền không có vấn đề.
"Đây là cái gì?" Các đầu bếp nữ đưa mắt nhìn tới cái bát trong tay hắn, đều lộ vẻ tò mò.
"Là thứ tốt, không cần nhìn nhiều, đây là gia vị chỉ ta mới có." Hứa Thất An nghiêng người, không cho các đầu bếp nữ nhìn bảo bối của hứn.
Đầu bếp nữ không để ý, tiếp tục làm việc, đại lang muốn đứng xem thì cứ đứng xem, hắn là chủ nhân, mình là là hạ nhân, không có đạo lý hạ nhân quản chủ nhân. Hơn nữa, phu nhân mỗi lần đấu võ mồm với hắn, đều bị làm cho tức giận tới mức mắt trợn trắng.
Trong nhà ngoại trừ lão gia, đại khái chỉ có cái miệng của nhị lang là đủ sức đấu võ với đại lang.
Hứa Thất An đứng ở bên cạnh nhìn tới, món ăn đầu tiên là thịt xào măng, thừa dịp đầu bếp nữ xào thịt, hắn cho một muỗng nhỏ "kê tinh" vào.
Sau đó lấy đũa gắp một miếng, nhấm nháp xong, khẽ gật đầu.
Vị tươi tăng lên không ít, nhưng còn không thể so sánh với kê tinh chân chính.
Axit guanylic và natri glutamat là hỗ trợ lẫn nhau.... Muốn đạt tới hương vị đời trước vẫn cần phải nghiên cứu dài dài.... Hứa Thất An coi như hài lòng.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân
Story
Chương 271: Không cho mượn, lăn. . (1)
10.0/10 từ 22 lượt.