Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 246: Nữ chiến thần (1)
115@-Đến lúc đó tiến vào bát pháp, liền có thể làm hắn cuốn gói cút đi, ít nhất cũng bị đá xuống từ cái ghế Thượng Thư.
Nhưng, Lễ bộ Thượng Thư cùng là Vương đảng cũng bị liên lụy, cùng lắm một đổii hai, không lỗ.
Ngụy Uyên có phải quá mức thân thiết với tiểu Đồng la này không? Các đại thần sâu sắc bắt giữ được điểm này.
Vì thế càng tán đồng hành động của Hình bộ Tôn Thượng Thư. Quan văn tuy rằng đấu tranh lợi hại, nhưng Ngụy Uyên là kẻ địch chung của đám quan văn, phàm là chuyện có thể làm Ngụy Uyên tức giận, bọn họ đều vui vẻ làm.
"Trẫm mệt rồi, lui ra đi." Nguyên Cảnh Đế phất tay.
Các đại thần cùng nhau chắp tay, tự rời khỏi ngự thư phòng, các đại thần chia nhau rời khỏi, bước ra ngọ môn, không khí lập tức biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Không khí giương cung bạt kiếm biến mất, như là diễn một vở tuồng, rốt cuộc như trút được gánh nặng.
Đối địch thì vẫn đối địch, chỉ là không biểu hiện khoa trương như ở ngự thư phòng thôi.
Vương Thủ phụ tóc hoa râm, mặt mày nghiêm nghi, mặc một bộ phi bào, mặt nở nụ cười nhẹ nghênh đón Ngụy Uyên, "Ngụy Công hình như có chút để ý tiểu Đồng la kia, liên tục lập công lớn, quả thật là nhân tài khó kiếm."
Ngụy Uyên ôn hòa cười nói: "Đáng tiếc không biết làm người, đắc tội người không nên đắc tội."
Vương thủ phụ lắp bắp kinh hãi, "Ngụy Công cớ gì nói lời như vậy, nhân tài lập công cho xã tắc, nên che chở tốt, đừng để hắn chết non trên đường trưởng thành. Nếu Ngụy Công không bảo vệ được, để hắn tới đại lao của bản quan đi."
Ngụy Uyên nhìn hắn một cái thật sâu, vẻ mặt vẫn hiền hòa như trước, vui giận không hiện ra ngoài: "Không nhọc công Thủ phụ đại nhân quan tâm."
....
Ngụy Uyên ngồi xe ngựa quay về nha môn, truyền lệnh cho lại viên: "Gọi Hứa Thất An tới gặp ta."
Lúc đó Hứa Thất An đang ở diễn võ trường, chiến đấu với Chu Quảng Hiếu cùng Tống Đình Phong, ma luyện đao pháp.
"Lão Tống, ngươi gần đây không đi Giáo Phường Ti chứ? Khí tức so với ngày trước đã mỏng hơn rất nhiều." Hứa Thất An vừa chống đỡ hai đồng nghiệp hợp sức đánh tới, vừa trêu ghẹo.
"Lương tháng của hắn cơ bản đều đưa tặng cho các nữ nhân trong Giáo Phường Ti, không biết tiết chế." Chu Quảng Hiếu trầm giọng nói: "Trữ Yến, hắn hôm nay chính là ngươi của tương lai, suy nghĩ cho kỹ."
Trong ba nam nhân trẻ tuổi, Chu Quảng Hiếu vùi đầu luyện tập là tiết chế nhất, cũng không phải cấm dục, mà là muốn để dành tiền cưới vợ.
Hứa Thất An cùng Tống Đình Phong thì không được như vậy, Hứa Thất An thích được chơi free, Tống Đình Phong là hành vi phó,ng đãng.
Sau luyện tinh cảnh, vũ phu không cần cấm dục, nhưng chung quy vẫn nên tiết chế, con đê ngàn dặm bị hủy bởi đàn kiến, võ sĩ đánh trăm trận cũng gục ngã trước sự mềm mại của nữ nhân.
Lúc này, một lại viên mặc đồ đen vội vàng chạy tới, dừng lại ở bên ngoài diễn võ trường, nâng giọng nói: "Hứa đại nhân, Ngụy Công cho gọi."
Hạo Khí Lâu, tầng bảy.
Trong phòng trà, trừ Ngụy Uyên không còn người khác, Hứa Thất An tiến vào, bước đi ổn trọng, ôm quyền nói:
"Ngụy Công."
Ngụy Uyên vừa rót xong một cốc trà, đặt xuống đối diện, đưa tay ý bảo: "Ngồi đi."
Hứa Thất An lộ vẻ câu nệ ngồi xuống, định uống cho có lệ một ngụm, bỗng đưa mắt nhìn Ngụy Uyên, hắn có dự cảm, Ngụy Uyên tìm hắn để nói về vụ án Bình Dương quận chúa.
"Vụ án Bình Dương quận chúa đã xong, án Tang Bạc còn phải tiếp tục, bệ hạ phủ quyết đề nghị của ta." Ngụy Uyên uống trà, giọng điệu không nhanh không chậm, như là tùy ý nói chuyện, kể những chuyện phát sinh trong ngự thư phòng cho Hứa Thất An.
Hứa Thất An lộ vẻ mặt âm trầm: "Hình bộ Tôn Thượng Thư cùng Hộ bộ Thị Lang Chu Hiển Bình là bạn cũ, ngay từ đầu đã ghét cay ghét đắng ta..."
Ngụy Uyên vung tay lên, không vui ngắt lời hắn: "Đây đều là việc nhỏ!"
Hắn có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Bệ hạ không thích ngươi, đây mới là chuyện lớn."
Hứa Thất An nhất thời im lặng.
Thực trùng hợp, ta cũng không thích hắn, lúc trước tế tổ nhìn thấy Nguyên Cảnh Đế mặc đạo bào, trong lòng còn có chán ghét.
Lúc ấy cảm thấy đối phương đại biểu cho hoàng quyền phong kiến, sau đó lại trải qua chuyện Linh long, từng tiếp xúc khoảng cách gần, hắn phát hiện sự chán ghét của mình với Nguyên Cảnh Đế rất thuần túy, không có lý do khác, chỉ là ghét từ trong lòng.
Có thể là ngày sinh tháng đẻ của mình và Hoàng đế khắc nhau.... Mình là thân hầu hắn là vị dương? Hứa Thất An nở nụ cười khổ:
"Ty chức không biết đã đắc tội bệ hạ ở chỗ nào."
"Có thể là do không hiểu nhau." Ngụy Uyên xoa xoa mi tâm, nói: "Ngươi an tâm chờ đợi, không cần phải đi tra xét nữa, đến hôm nay, dấu vết gì cũng đã bị xóa. Ngươi tra cũng không được gì. Đợi thời hạn trôi qua, nếu bệ hạ một lòng muốn chém ngươi, ta sẽ an bài tử tù thay thế.
"Yên tâm, sẽ không có người nào cố tình chú ý một Đồng la nho nhỏ."
Sau đó ta liền biến ngươi thành... thủ hạ trong bóng tối. Hứa Thất An nói: "Nếu có thể bắt được Chu Xích Hùng thì sao?"
Ngụy Uyên nở nụ cười: "Việc này có thể bình."
Hắn lắc đầu bật cười.
Rời khỏi Hạo Khí Lâu, Hứa Thất An quay về Xuân Phong Đường, báo việc này cho Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu, cùng với Lý Ngọc Xuân.
Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu lộ vẻ mặt cứng ngắc, kẻ dùng sức vỗ cái bàn, mắng câu t,hô tục, người thì nhíu mày không nói gì.
Lý Ngọc Xuân trầm ngâm nói: "Vụ án của Bình Dương quận chúa lãng phí rất nhiều thời gian, ngươi rất khó tiếp tục tra rõ án Tang Bạc, Vọng Khí Thuật Ti Thiên Giám không thể sử dụng với quan viên trên tứ phẩm. Trừ phi ngươi có thể mời được Giám Chính."
Tìm Giám Chính? Không nói Giám Chính có nguyện ý hỗ trợ không, cho dù nguyện ý, Nguyên Cảnh Đế chịu tin sao? Hứa Thất An nói thầm, ta có ngu mới đi tìm hắn.
.....
Quan tinh lâu.
"Thải Vi tỷ tỷ, ta có việc muốn gặp Giám Chính, ngươi có biện pháp nào mang ta lên Bát Quái đài không?" Trong tay Hứa Thất An mang theo bao lớn bao nhỏ đồ ăn, nụ cười tươi cực kì giống đám liếm cẩu đời trước.
Trử Thải Vi không chút khách khí ăn uống đồ vật Hứa Thất An mang tới, ngoài miệng lại nói: "Không được, sư phụ đang bế quan, đường tới Bát Quái đài đã bị cấm, ai cũng không thể đi lên."
Cực kỳ giống nữ thần thản nhiên hưởng thụ sự quan tâm của lốp xe dự phòng.
"Không có cách nào sao?"
"Không có biện pháp."
"Sư phụ ta khi nào sẽ xuất quan?"
Trử Thải Vi nhìn hắn một cái, nói thầm ai là sư phụ ngươi?
Nàng nói: "Lâu thì mấy tháng, ngắn thì nửa tháng, chắc đang xem xét phương vị sao trời ở Bát Quái đài để suy tính tương lai."
.... Hứa Thất An cảm thấy một ngụm máu tươi dâng lên cổ họng, đây là báo ứng, cả ngày chơi free, rốt cuộc có một ngày bị chơi lại.
Không được, không thể như vậy.... Hắn bỏ hai lượng bạc đặt ở bàn, nói: "Muội muội trong nhà đang bị đau bụng kinh, rất khó chịu, cần giải quyết thế nào?"
Trử Thải Vi vừa nghe, lắc lắc eo nhỏ, chạy đi chỗ khác, lát sau lấy một bình sứ trở về, "Lúc đau ăn một viên, lập tức thấy được hiệu quả."
Cô nương này tuy tham ăn, nhưng thật ra rất hào phóng, mặc kệ đan dược quý giá không, đều dễ dàng tặng ra ngoài.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Nhưng, Lễ bộ Thượng Thư cùng là Vương đảng cũng bị liên lụy, cùng lắm một đổii hai, không lỗ.
Ngụy Uyên có phải quá mức thân thiết với tiểu Đồng la này không? Các đại thần sâu sắc bắt giữ được điểm này.
Vì thế càng tán đồng hành động của Hình bộ Tôn Thượng Thư. Quan văn tuy rằng đấu tranh lợi hại, nhưng Ngụy Uyên là kẻ địch chung của đám quan văn, phàm là chuyện có thể làm Ngụy Uyên tức giận, bọn họ đều vui vẻ làm.
"Trẫm mệt rồi, lui ra đi." Nguyên Cảnh Đế phất tay.
Các đại thần cùng nhau chắp tay, tự rời khỏi ngự thư phòng, các đại thần chia nhau rời khỏi, bước ra ngọ môn, không khí lập tức biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Không khí giương cung bạt kiếm biến mất, như là diễn một vở tuồng, rốt cuộc như trút được gánh nặng.
Đối địch thì vẫn đối địch, chỉ là không biểu hiện khoa trương như ở ngự thư phòng thôi.
Vương Thủ phụ tóc hoa râm, mặt mày nghiêm nghi, mặc một bộ phi bào, mặt nở nụ cười nhẹ nghênh đón Ngụy Uyên, "Ngụy Công hình như có chút để ý tiểu Đồng la kia, liên tục lập công lớn, quả thật là nhân tài khó kiếm."
Ngụy Uyên ôn hòa cười nói: "Đáng tiếc không biết làm người, đắc tội người không nên đắc tội."
Vương thủ phụ lắp bắp kinh hãi, "Ngụy Công cớ gì nói lời như vậy, nhân tài lập công cho xã tắc, nên che chở tốt, đừng để hắn chết non trên đường trưởng thành. Nếu Ngụy Công không bảo vệ được, để hắn tới đại lao của bản quan đi."
Ngụy Uyên nhìn hắn một cái thật sâu, vẻ mặt vẫn hiền hòa như trước, vui giận không hiện ra ngoài: "Không nhọc công Thủ phụ đại nhân quan tâm."
....
Ngụy Uyên ngồi xe ngựa quay về nha môn, truyền lệnh cho lại viên: "Gọi Hứa Thất An tới gặp ta."
Lúc đó Hứa Thất An đang ở diễn võ trường, chiến đấu với Chu Quảng Hiếu cùng Tống Đình Phong, ma luyện đao pháp.
"Lão Tống, ngươi gần đây không đi Giáo Phường Ti chứ? Khí tức so với ngày trước đã mỏng hơn rất nhiều." Hứa Thất An vừa chống đỡ hai đồng nghiệp hợp sức đánh tới, vừa trêu ghẹo.
"Lương tháng của hắn cơ bản đều đưa tặng cho các nữ nhân trong Giáo Phường Ti, không biết tiết chế." Chu Quảng Hiếu trầm giọng nói: "Trữ Yến, hắn hôm nay chính là ngươi của tương lai, suy nghĩ cho kỹ."
Trong ba nam nhân trẻ tuổi, Chu Quảng Hiếu vùi đầu luyện tập là tiết chế nhất, cũng không phải cấm dục, mà là muốn để dành tiền cưới vợ.
Hứa Thất An cùng Tống Đình Phong thì không được như vậy, Hứa Thất An thích được chơi free, Tống Đình Phong là hành vi phó,ng đãng.
Sau luyện tinh cảnh, vũ phu không cần cấm dục, nhưng chung quy vẫn nên tiết chế, con đê ngàn dặm bị hủy bởi đàn kiến, võ sĩ đánh trăm trận cũng gục ngã trước sự mềm mại của nữ nhân.
Lúc này, một lại viên mặc đồ đen vội vàng chạy tới, dừng lại ở bên ngoài diễn võ trường, nâng giọng nói: "Hứa đại nhân, Ngụy Công cho gọi."
Hạo Khí Lâu, tầng bảy.
Trong phòng trà, trừ Ngụy Uyên không còn người khác, Hứa Thất An tiến vào, bước đi ổn trọng, ôm quyền nói:
"Ngụy Công."
Ngụy Uyên vừa rót xong một cốc trà, đặt xuống đối diện, đưa tay ý bảo: "Ngồi đi."
Hứa Thất An lộ vẻ câu nệ ngồi xuống, định uống cho có lệ một ngụm, bỗng đưa mắt nhìn Ngụy Uyên, hắn có dự cảm, Ngụy Uyên tìm hắn để nói về vụ án Bình Dương quận chúa.
"Vụ án Bình Dương quận chúa đã xong, án Tang Bạc còn phải tiếp tục, bệ hạ phủ quyết đề nghị của ta." Ngụy Uyên uống trà, giọng điệu không nhanh không chậm, như là tùy ý nói chuyện, kể những chuyện phát sinh trong ngự thư phòng cho Hứa Thất An.
Hứa Thất An lộ vẻ mặt âm trầm: "Hình bộ Tôn Thượng Thư cùng Hộ bộ Thị Lang Chu Hiển Bình là bạn cũ, ngay từ đầu đã ghét cay ghét đắng ta..."
Ngụy Uyên vung tay lên, không vui ngắt lời hắn: "Đây đều là việc nhỏ!"
Hắn có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Bệ hạ không thích ngươi, đây mới là chuyện lớn."
Hứa Thất An nhất thời im lặng.
Thực trùng hợp, ta cũng không thích hắn, lúc trước tế tổ nhìn thấy Nguyên Cảnh Đế mặc đạo bào, trong lòng còn có chán ghét.
Lúc ấy cảm thấy đối phương đại biểu cho hoàng quyền phong kiến, sau đó lại trải qua chuyện Linh long, từng tiếp xúc khoảng cách gần, hắn phát hiện sự chán ghét của mình với Nguyên Cảnh Đế rất thuần túy, không có lý do khác, chỉ là ghét từ trong lòng.
Có thể là ngày sinh tháng đẻ của mình và Hoàng đế khắc nhau.... Mình là thân hầu hắn là vị dương? Hứa Thất An nở nụ cười khổ:
"Ty chức không biết đã đắc tội bệ hạ ở chỗ nào."
"Có thể là do không hiểu nhau." Ngụy Uyên xoa xoa mi tâm, nói: "Ngươi an tâm chờ đợi, không cần phải đi tra xét nữa, đến hôm nay, dấu vết gì cũng đã bị xóa. Ngươi tra cũng không được gì. Đợi thời hạn trôi qua, nếu bệ hạ một lòng muốn chém ngươi, ta sẽ an bài tử tù thay thế.
"Yên tâm, sẽ không có người nào cố tình chú ý một Đồng la nho nhỏ."
Sau đó ta liền biến ngươi thành... thủ hạ trong bóng tối. Hứa Thất An nói: "Nếu có thể bắt được Chu Xích Hùng thì sao?"
Ngụy Uyên nở nụ cười: "Việc này có thể bình."
Hắn lắc đầu bật cười.
Rời khỏi Hạo Khí Lâu, Hứa Thất An quay về Xuân Phong Đường, báo việc này cho Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu, cùng với Lý Ngọc Xuân.
Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu lộ vẻ mặt cứng ngắc, kẻ dùng sức vỗ cái bàn, mắng câu t,hô tục, người thì nhíu mày không nói gì.
Lý Ngọc Xuân trầm ngâm nói: "Vụ án của Bình Dương quận chúa lãng phí rất nhiều thời gian, ngươi rất khó tiếp tục tra rõ án Tang Bạc, Vọng Khí Thuật Ti Thiên Giám không thể sử dụng với quan viên trên tứ phẩm. Trừ phi ngươi có thể mời được Giám Chính."
Tìm Giám Chính? Không nói Giám Chính có nguyện ý hỗ trợ không, cho dù nguyện ý, Nguyên Cảnh Đế chịu tin sao? Hứa Thất An nói thầm, ta có ngu mới đi tìm hắn.
.....
Quan tinh lâu.
"Thải Vi tỷ tỷ, ta có việc muốn gặp Giám Chính, ngươi có biện pháp nào mang ta lên Bát Quái đài không?" Trong tay Hứa Thất An mang theo bao lớn bao nhỏ đồ ăn, nụ cười tươi cực kì giống đám liếm cẩu đời trước.
Trử Thải Vi không chút khách khí ăn uống đồ vật Hứa Thất An mang tới, ngoài miệng lại nói: "Không được, sư phụ đang bế quan, đường tới Bát Quái đài đã bị cấm, ai cũng không thể đi lên."
Cực kỳ giống nữ thần thản nhiên hưởng thụ sự quan tâm của lốp xe dự phòng.
"Không có cách nào sao?"
"Không có biện pháp."
"Sư phụ ta khi nào sẽ xuất quan?"
Trử Thải Vi nhìn hắn một cái, nói thầm ai là sư phụ ngươi?
Nàng nói: "Lâu thì mấy tháng, ngắn thì nửa tháng, chắc đang xem xét phương vị sao trời ở Bát Quái đài để suy tính tương lai."
.... Hứa Thất An cảm thấy một ngụm máu tươi dâng lên cổ họng, đây là báo ứng, cả ngày chơi free, rốt cuộc có một ngày bị chơi lại.
Không được, không thể như vậy.... Hắn bỏ hai lượng bạc đặt ở bàn, nói: "Muội muội trong nhà đang bị đau bụng kinh, rất khó chịu, cần giải quyết thế nào?"
Trử Thải Vi vừa nghe, lắc lắc eo nhỏ, chạy đi chỗ khác, lát sau lấy một bình sứ trở về, "Lúc đau ăn một viên, lập tức thấy được hiệu quả."
Cô nương này tuy tham ăn, nhưng thật ra rất hào phóng, mặc kệ đan dược quý giá không, đều dễ dàng tặng ra ngoài.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân
Story
Chương 246: Nữ chiến thần (1)
10.0/10 từ 22 lượt.