Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1980: Hắc động (2)

131@-
Phốc phốc!

Hắn mang Trấn Quốc kiếm cùng Thái Bình Đao cắm xuống mặt đất, hai chân khảm thật sâu xuống đất, thân thể ngửa ra sau, dựa vào đó để đối kháng lực hút điên cuồng.

Nhưng cho dù như vậy, tinh khí, hơi nước của hắn vẫn điên cuồng trôi đi như cũ.

Cả người lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khô quắt đi.

Hắn không phải không phản kháng, cùng lúc bị lực hút khủng bố cắn nuốt tinh khí, hắn còn phóng ra khí độc, khí thể kích tình, cùng với Ngọc Toái.

Hai thứ trước không có hiệu quả còn có thể lý giải, nhưng ngay cả Ngọc Toái trả thương tổn, tựa như cũng bị cắn nuốt, chưa nhấc lên bất cứ gợn sóng nào.

Thật mạnh... Hứa Thất An đại khái đánh giá được thực lực của Hoang, đáng sợ như Thần Thù, nhưng lại là sự đáng sợ khác nhau.

Hoang không có năng lực loè loẹt khác, phương thức công kích cực kỳ đơn nhất, đó chính là cắn nuốt.

Nhưng chính là năng lực đơn giản như vậy, ngược lại càng khó giải.

Thất Tuyệt Cổ không giúp được ta, năng lực phản lại của Ngọc Toái không có hiệu quả, vậy chỉ có thể thi triển Thiên Địa Nhất Đao Trảm, vừa vặn ta chỗ vòng xoáy, căn bản không thể sụp xuống khí cơ, hoàn thành tích lũy lực lượng của Ngọc Toái, may mắn trước khi ra biển Nam Chi cho ta không ít sinh mệnh tinh hoa, bằng không ta lúc này đã là xác khô rồi...

Trong đầu Hứa Thất An hiện lên đủ loại suy nghĩ, suy tư về phương pháp tự cứu, lại phát hiện mình không có bất cứ biện pháp nào.

Lúc này, “hố đen” Hoang hóa thân thành, lực hút bỗng nhiên yếu bớt vài phần.

Trung tâm hố đen, một bóng người hư ảo hơi hiện lên, như là bị mạnh mẽ túm ra, quá trình này thậm chí không đủ một giây, chỉ là trong nháy mắt.


Bên kia, Cửu Vĩ Thiên Hồ tay cầm Hồn Thiên Thần Kính, mặt gương xa xa chiếu về phía “hố đen”.

Pháp bảo này trải qua thời gian dài soi tích lũy lực lượng, thành công ảnh hưởng đến Hoang, tuy chỉ là trong nháy mắt ngắn ngủi.

Cùng lúc đó, trong hố đen truyền đến tiếng của giám chính:

“Xương cốt!”

Xương cốt? Xương cốt gì?

Hắn đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo nghĩ tới đoạn xương cột sống kia từ nham thạch nóng chảy vớt ra.

Không có do dự, Hứa Thất An lựa chọn tin tưởng giám chính, bắt lấy cơ hội trong tích tắc Hồn Thiên Thần Kính chế tạo, hắn rảnh ra một tay vươn vào trong lòng, cầm cán mảnh vỡ Địa Thư, hướng tới “hố đen” dùng sức vung tay.

Mảnh vỡ Địa Thư tâm ý tương liên với hắn, sẽ không chấn động rớt xuống ra thứ khác.

Một mảnh xương màu đỏ xám từ mặt gương bay ra, ở dưới lực hút cường đại lôi kéo, nhanh chóng lao vào hố đen.

Ầm! Ánh lửa tươi đẹp nổ tung, sau đó ngay cả đốm lửa cũng bị hố đen cắn nuốt.

Một màn thần kỳ đã xảy ra, lực hút của hố đen chậm rãi yếu bớt, yếu tới không thể cắn nuốt tia sáng nữa, hình thể của Hoang một lần nữa hiện ra ở trước mắt Hứa Thất An cùng cửu vĩ hồ.

“Đi!”

Hắn thi triển bước nhảy bóng ma, mang theo cửu vĩ hồ lui tới phương hướng lúc tới bỏ chạy.


Trốn vào khu vực không gian vỡ nát đó.

Nếu Hoang đuổi theo, bọn họ có thể lợi dụng đặc tính không gian không ngừng biến hóa, dây dưa với nó.

“Giám chính!”

Hoang nhìn phía trước không có một bóng người, nghiến răng nghiến lợi mở miệng.

Nó đã bỏ lỡ một cơ hội diệt trừ Hứa Thất An.

Tiếng giám chính cười khẽ truyền đến:

“Ta không giúp hắn, chẳng lẽ giúp ngươi? Nhìn ta không vừa mắt, ngươi có thể nuốt ta, nhưng ngươi lại không làm được.”

Hoang trầm mặc một lát, áp chế cảm xúc, chậm rãi nói:

“Thôi, lấy được thứ đó mới là quan trọng nhất, ngươi có phải Thủ Môn Nhân hay không, rất nhanh có thể nghiệm chứng.”

Nó xoay người, ở trong tiếng bước chân nặng nề đi vào sâu trong sương mù dày đặc, hướng tới trung tâm đảo thần ma mà đi.

...

“Xem ra chỉ bằng một mình ta, vẫn đánh không lại Hoang.”

Trên đồng bằng hoang vu, Hứa Thất An hình dung tiều tụy ngồi ở trên mặt đất, thở dài nói.


Cửu Vĩ Thiên Hồ im lặng, cảnh giác hết nhìn đông tới nhìn tây, một khắc đồng hồ sau, bọn họ rốt cuộc xác định Hoang không đuổi theo tới.

“Vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Khối xương đó có thể khắc chế Hoang?”

Yêu cơ tóc bạc thở phào, bắt đầu tự hỏi chuyện khiến nàng hoang mang khó hiểu này.

Hứa Thất An nghĩ nghĩ, lắc đầu nói:

“Hỏa linh không có khả năng khắc chế Hoang, nếu thật như vậy, Nó quá dễ đối phó rồi. Trong khối xương ẩn chứa lực lượng không tính là mạnh, khi bùng nổ uy lực tương tự không có khả năng đánh vỡ thiên phú thần thông của Hoang.”

Cửu vĩ hồ mím môi, trầm ngâm nói:

“Vậy huyền cơ chỉ có thể là linh uẩn xương cốt ẩn chứa...”

Con ngươi nàng chợt sáng, mơ hồ cảm thấy mình nắm bắt được cái gì, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể tổng kết ra.

Hứa Thất An cũng nghĩ chốc lát, chưa thể nghĩ ra nguyên cớ, thay đổi đề tài nói:

“Nó vì sao không đuổi theo?

“Lấy thù hận ta cùng Nó, không có đạo lý nhẹ nhàng như vậy buông tha ta.”

Tuy không gian khu vực này là hỗn loạn, nhưng nhiều lắm là tăng thêm độ khó đuổi giết, không đến mức khiến Hoang kiêng kị từ bỏ đuổi giết thù địch.

“Có lẽ, Nó có chuyện càng quan trọng hơn muốn làm, ví dụ như khôi phục thực lực. So sánh với cái này, ta trái lại rất tò mò giám chính là như thế nào biết ngươi có khối xương đó?”


Yêu cơ tóc bạc bắt được trọng điểm.

Nhìn từ tình huống vừa rồi, giám chính hiển nhiên biết trong tay Hứa Thất An nắm một khối xương cốt, nhưng chuyện này xảy ra ở vài canh giờ trước, mà lúc đó giám chính bị phong ấn trong cái sừng dài của Hoang.

Lão đã bị phong ấn, năng lực thiên mệnh sư quá nửa không thể phát động, nếu Hoang ngay cả cái này cũng không làm được, Nó liền không có khả năng vây khốn giám chính.

Vậy giám chính là như thế nào biết được?

Hứa Thất An nghĩ đến một khả năng:

“Lão đang giám thị chúng ta?”

Khi nói chuyện, một con bướm do sương mù ngưng tụ thành, nhẹ nhàng vỗ cánh, hướng hai người bay tới.

Con bướm do sương mù ngưng tụ thành nhẹ nhàng lượn vòng, sau khi ở đỉnh đầu Hứa Thất An cùng cửu vĩ hồ linh hoạt xoay quanh vài vòng, ở trước mặt hai người hóa thành hình tượng một lão giả râu dài tóc dài, hai tay áo bay bay.

Giám chính!

Hứa Thất An đã cảm thấy bất ngờ, lại không cảm thấy bất ngờ, vội vàng đứng dậy chắp tay, cười nói:

“Nửa năm không gặp, giám chính đã lâu không gặp?

“Ta đang phát sầu như thế nào cứu ngài ra, hoặc vòng qua Hoang trao đổi với ngài.”

Hắn thái độ phi thường khiêm tốn, tuy giám chính hôm nay chẳng qua là “vẻn vẹn thiên mệnh sư”, nhưng kính già yêu trẻ là thiên tính của Hứa Ngân la, tựa như chơi miễn phí.

Giám chính lật thuyền trong mương là đầu mùa đông, nay là cuối xuân năm sau, tiếp cận đầu hè, xấp xỉ nửa năm rồi.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân Story Chương 1980: Hắc động (2)
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...