Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1948: Ra biển (1)

153@-
Tiểu Đậu Đinh nhìn một túi quýt xanh trên bàn, một túi quýt xanh trong lòng, dựng thẳng hàng lông mày nhạt, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

Kỷ lục cao nhất của nó là ăn hết ba túi quýt xanh, là từng thấy sóng to gió lớn.

Trước mắt chỉ có hai túi, còn, còn được...

Huống hồ trong nhà có sư phụ cùng Bạch Cơ thay nó cùng nhau ăn.

Ánh mắt Cơ Bạch Tình nhìn phía ngoài sảnh, đột nhiên lộ ra nụ cười, “Nguyên Hòe đã trở lại.”

Ngoài sảnh, đường nhỏ lát phiến đá, Hứa Nguyên Hòe mặc sai phục Đả Canh Nhân, ngực treo chiêng đồng, lưng đeo bội đao thống nhất, tay trái xách một túi quýt xanh...

Hứa Nguyên Hòe bước vào sảnh, bỗng phát hiện mọi người đều nhìn chằm chằm túi quýt xanh kia trong tay mình, cũng lộ ra vẻ mặt cổ quái.

Ninh Yến mang cách dùng quýt xanh nói cho Nguyên Hòe? Hứa nhị thúc lộ ra nét giật mình, tự đáy lòng cảm thấy vui mừng.

Cảm thấy vãn bối Hứa gia đều được mình truyền thừa.

Đại ca ngu xuẩn này, pháp bất truyền sáu tai, dạy bừa người khắp nơi, bại lộ làm sao bây giờ, phi, võ phu thô bỉ... Hứa nhị lang tâm tư tinh tế hơn.

Loại “bí pháp” này hắn là không muốn dạy cho đường đệ hời.

Sao cảm giác ánh mắt mọi người là lạ... Hứa Nguyên Hòe không khỏi sửng sốt.

Tiếp theo, hắn phát hiện em gái út chi thứ hai, trong lòng cũng ôm một túi quýt xanh, ánh mắt đăm đăm, sững sờ nhìn chằm chằm quýt xanh của hắn, lộ ra bộ dáng lã chã chực khóc.

Nó muốn ăn... Hứa Nguyên Hòe giật mình, nặn ra một nụ cười tự cho là hữu hảo, sau đó mang quýt xanh nhét vào trong lòng Tiểu Đậu Đinh.

“Oa oa oa...”


Tiệc tối Hứa gia là bắt đầu ở trong tiếng Hứa Linh m khóc thét.

...

Đêm khuya, Hứa Thất An và Lâm An kết thúc song tu, hắn hiếm thấy có một chút mệt mỏi, khẩn cấp muốn đi vào giấc ngủ.

Đối với hắn cao thủ cảnh giới này mà nói, giấc ngủ sớm là việc có cũng được mà không có cũng không sao.

Nguy cơ báo động trước của võ giả? Không đúng, là quốc vận báo động trước!!

Hứa Thất An lập tức bắt lấy trọng điểm vấn đề, quốc vận báo động trước trước kia từng xảy ra, đó là khi Giám chính bị phong ấn, Đại Phụng ở nguy cơ diệt quốc, quốc vận từng hướng hắn báo động trước.

Không có do dự, Hứa Thất An lập tức tuần hoàn trong lòng, lâm vào ngủ say.

Trong bóng đêm vô biên vô hạn, hắn thấy phía Tây có một vầng mặt trời chiếu sáng lên thế gian, đang dần dần dâng lên, xua tan bóng đêm.

Mà ở hướng đông bắc, mây đen dày nặng che phủ bầu trời, tầng tầng lớp lớp cuồn cuộn, mây đen hội tụ thành một khuôn mặt người, lạnh lùng vô tình quan sát đại địa.

Phía nam xa xôi, thì có một đôi mắt màu đỏ, cách thiên sơn vạn thủy nhìn chăm chú vào phương Bắc.

Phía nam hơn nữa, nơi càng thêm xa xôi, có bóng ma vặn vẹo đang giương nanh múa vuốt, thấy không rõ hình tượng cụ thể.

Cảnh trong mơ bỗng nhiên tan vỡ, Hứa Thất An xoay người ngồi dậy, mồ hôi lạnh ướt sũng áo ngủ, hắn há mồm thở dốc như thiếu oxy.

“Làm sao vậy!”

Lâm An vừa vào giấc ngủ không lâu, bị động tĩnh của hắn đánh thức, bất mãn lật người, uốn éo thân hình như rắn nước, giọng điệu trong ngây thơ lộ ra lười biếng.

Nàng mềm nhũn dán tới, ôm lấy phần lưng to lớn của Hứa Thất An.



Hứa Thất An mang hai cánh tay trắng như ngó sen đặt ra.

“Đi đâu!”

Lâm An lập tức tỉnh táo, ngồi dậy, đôi mắt hoa đào hung tợn trừng lên nhìn hắn.

Thân thể của nàng trắng noãn nhẵn nhụi, tựa như mỹ ngọc không tỳ vết, chỗ bộ ngực lưu lại từng mảng lớn vết hôn.

Thân hình như rắn nước phong tình vạn chủng cũng bị trồng mấy viên ô mai.

“Vừa rồi gặp ác mộng, ta hoài nghi Nho Thánh phong ấn xuất hiện tình trạng, phải đi xem chút.”

Hứa Thất An nhéo nhéo cái má rất có cảm giác thịt của nàng.

Sau khi thành thân, Lâm An ngày thường sẽ không quản thúc hắn, nhưng ban đêm phải ngủ với nàng, nộp lương.

Không cho Hứa Thất An cơ hội đêm không về ngủ.

Vừa nghe là chính sự, nàng liền không hỏi nữa, chỉ là nhíu nhíu mày.

Sau khi trấn an Lâm An vài câu đơn giản, Hứa Thất An dậy xuống giường, nhanh chóng khoác thêm áo bào, ăn mặc chỉnh tề, sau đó sụp xuống thành một bóng ma, biến mất ở trong phòng.

...

Bóng đêm nặng nề, một vầng trăng tròn treo ở trên trời, chiếu xuống ánh trăng trắng noãn, sao thưa thớt.

Ngoài thành Tĩnh Sơn, mặt biển nhấc lên cuộn sóng màu bạc, gió biển đưa tới tiếng sóng ‘Ào ào’.

Trong cung điện cổ xưa mà to lớn, Tát Luân A Cổ mở mắt, trầm mặc một lát, bước ra một bước, trực tiếp tới tế đàn, tới bên bức tượng đội vương miện bụi gai.


Một đầu khác của tế đàn, cạnh bức tượng Nho Thánh, một người trẻ tuổi áo xanh đứng đó.

“Quả nhiên, Vu Thần tiến một bước giãy thoát phong ấn rồi.”

Người trẻ tuổi nhìn chằm chằm lên bức tượng Nho Thánh, vết nứt vỡ ra đến vị trí bụng.

“Nghĩ hẳn Cổ Thần cũng xấp xỉ nhỉ.” Hắn lại nói.

Tát Luân A Cổ cười nói:

“Ngươi đêm khuya tới đây, là vì khí vận báo động trước?”

Trong giọng nói không có vui sướng khi người gặp họa, chỉ có lạnh nhạt.

Theo Vu Thần tiến một bước sống lại, sự tự tin của Vu Thần giáo càng ngày càng hùng hậu.

Nhìn cái gì cũng là lạnh nhạt.

Hứa Thất An cũng không trả lão, ánh mắt từ bức tượng Nho Thánh dời ra, nhìn về phía Vu Thần.

Vu Thần im lặng đứng trong bóng đêm, chưa bởi vì nhất phẩm võ phu đến mà có bất cứ phản ứng gì.

“Thật sự là không coi ai ra gì cả.”

Hứa Thất An cảm khái một tiếng.

Tát Luân A Cổ chậm rãi nói:

“Ngươi không có thời gian nữa, chậm nhất cuối năm, Vu Thần sẽ gặp phá vỡ phong ấn, trở lại thế gian. Cổ Thần cũng thế, mà Phật Đà sẽ ở trước bọn họ.

“Hứa Thất An, Đại Phụng không có siêu phẩm tọa trấn, Trung Nguyên ngưng tụ khí vận tinh hoa nhất của Nhân tộc, cuối cùng sẽ bị các siêu phẩm chia cắt, ngươi không ngăn được. Cho dù ngươi trở thành nửa bước Võ Thần, liên thủ với Thần Thù, lại ngăn trở ba vị siêu phẩm như thế nào?

“Huống chi còn có ‘Hoang’ ngoài biển như hổ rình mồi, Thủ Môn Nhân còn ở trong tay nó.”

Hứa Thất An trầm mặc không nói.

Cách một lát, hắn tự giễu nói:

“Ta còn tưởng ngươi sẽ thử lôi kéo ta.”

Tát Luân A Cổ khẽ lắc đầu:

“Ta sẽ không lôi kéo người nhất định phải chết. Ngươi ngưng tụ một nửa quốc vận Đại Phụng, là ‘thức ăn’ các siêu phẩm tranh đoạt, có lẽ, ngươi sẽ diệt vong trước Đại Phụng một bước.”

Giọng điệu lão bình tĩnh, tựa như đang trình bày sự thật.

Một trận gió thổi tới, ngưng tụ thành bộ dáng Nạp Lan Thiên Lộc, vị vũ sư này thương hại nhìn Hứa Thất An:

“Ngươi đại khái sẽ là nhất phẩm võ phu tuổi thọ ngắn nhất trong lịch sử.”

‘Bóng người’ hai vị linh tuệ sư xuất hiện ở nơi xa, hoặc châm biếm hoặc trào phúng nhìn Hứa Thất An.

Hứa Thất An đảo qua Tát Luân A Cổ, Nạp Lan Thiên Lộc cùng với hai linh tuệ sư, tiếp theo nhìn về phía bức tượng Vu Thần.

“Phi!”

Hắn đại nghịch bất đạo nhổ một bãi nước miếng, sải bước rời khỏi.

“Có lá gan cứ tới, lão tử ở Trung Nguyên chờ các ngươi!”

Hứa Thất An bay lên trời, ở trong tiếng nổ chói tai, lao về phía bầu trời.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân Story Chương 1948: Ra biển (1)
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...