Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1894: Lệnh treo thưởng (1)

151@-
Hứa phủ, nội sảnh.

Thẩm thẩm dậy thật sớm, ở dưới sự hầu hạ của Lục Nga, trang điểm phấn son, sau khi ăn mặc chỉnh tề, tới nội sảnh dùng bữa.

Đi qua ở trong hành lang, xa xa truyền đến tiếng đốn củi ầm ầm, đó là người hầu sáng sớm đang tu sửa phòng ốc. Hứa phủ sau khi xây dựng thêm, mua mấy căn nhà chung quanh, diện tích Hứa phủ hôm nay, đã so được với phủ đệ vương công quý tộc.

Hai bên hành lang, là vườn hoa xây dựng tinh xảo.

Vào nội sảnh, thẩm thẩm nhìn lướt qua, chỉ nhìn thấy Lệ Na và Linh m ngồi ở bên bàn tròn, hết sức chuyên chú đối phó bánh bao chay, bánh quẩy, bánh bao thịt chồng chất như núi, cùng với một thùng lớn sữa đậu nành.

Lượng cơm ăn lại tăng lên rồi, hai người phải ăn lượng của hai mươi người... Cho dù Hứa phủ đã đại phú đại quý, nhưng cần kiệm công việc quản gia quen, thẩm thẩm thấy một màn như vậy, trong lòng vẫn đau không thể chịu được.

Hứa nhị thúc phải trực, đã sớm rời nhà.

Thẩm thẩm sau khi ngồi xuống, uống mấy ngụm sữa đậu nành, hỏi:

“Sao Linh Nguyệt cùng tỷ tỷ còn chưa đến? Lục Nga, ngươi đi xem xem.”

Về phần đôi vợ chồng tân hôn kia, nàng chưa từng nghĩ tới để công chúa đến kính trà, bởi vì không có quy củ như vậy.

Tuy nói bởi vì cháu trai, công chúa ở Hứa gia cũng không nhiều đặc quyền như vậy, nhưng công chúa dù sao cũng là công chúa, thẩm thẩm ở phương diện quản lý gia đình, xưa nay tin thờ vô vi mà trị*.

(*): không làm gì mà vẫn cai trị được

Nghĩ đến đây, không khỏi nhớ tới hôm qua con khỉ kia đọc ra tiếng lòng Vương Tư Mộ.

Đứa con dâu tương lai này, vậy mà oán thầm nàng như thế.

Thẩm thẩm đêm qua tức nửa đêm chưa ngủ.


Lục Nga xoay người rời khỏi, một lát sau đi bước nhỏ quay về, nói:

“Đại tiểu thư nói thân thể không khoẻ, không ra dùng bữa, dặn dò nô tỳ mang đồ ăn sáng đưa vào trong phòng. Dì Mộ cũng là nói như vậy.”

“Hừ, không ra thì đừng ăn.” Thẩm thẩm ‘bốp’ buông đũa xuống, hít một hơi, lại cầm lấy đũa, nói:

“Lục Nga, đưa qua cho bọn họ.”

Trong lòng Linh Nguyệt thâm trầm như vậy, đầy mình oán thầm; Vương Tư Mộ mang lão nương nghĩ xấu như vậy; Tỷ tỷ kết nghĩa này của ta thế mà thật sự mến Ninh Yến, tuy nữ tử mến nó rất nhiều, ta kẻ làm thẩm thẩm này đã quen, nhưng tỷ tỷ cũng bao nhiêu tuổi rồi?

Tỷ ấy muốn thật sự qua lại với Ninh Yến, chẳng phải còn cần gọi ta một tiếng thẩm thẩm? Hoang đường! May mà tỷ ấy nhan sắc thường thường, Ninh Yến quả quyết không coi trọng.

Thẩm thẩm trì độn nữa, chung quy không phải kẻ ngốc, nàng đau đầu day day mi tâm.

Đây đều là những chuyện gì vậy!

...

Nha môn Đả Canh Nhân.

Hạo Khí Lâu mái hiên cong cong, mỗi một tầng đều có đài quan sát, hai con chim bám vào trên lan can, líu ríu hót, trong đôi mắt đen nhánh chiếu rọi ra bóng người áo xanh trầm ổn ngồi ngay ngắn.

Đang nhàn nhã uống trà.

Cộp cộp cộp... Trong tiếng bước chân lên lầu, Nam Cung Thiến Nhu tiến vào phòng trà.

Hai con chim trên lan can kinh vỗ cánh bay lên, biến mất ở bầu trời xanh thẳm.

“Khi nào ngươi có thể khống chế sát khí của mình, tam phẩm liền có hi vọng.”


Ngụy Uyên mở ra một chén trà, rót trà lài cực phẩm Hứa Ninh Yến hiếu kính, ra hiệu Nam Cung Thiến Nhu vào ngồi.

Nam Cung Thiến Nhu sớm là tứ phẩm đỉnh phong, nhưng bước vào Siêu Phàm có thể nói xa xa không hẹn.

“Nghĩa phụ, mới vừa nghe nói một sự kiện.”

Nam Cung Thiến Nhu nhấp một ngụm trà, khuôn mặt hiếm thấy có vài phần trêu tức:

“Có liên quan với hôm qua nháo động phòng, nghĩa phụ thật sự là liệu sự như thần.”

Liệu sự như thần? Ngụy Uyên nhìn hắn, không biểu lộ gì, nụ cười ôn hòa trước sau như một.

Nam Cung Thiến Nhu thấp giọng nói:

“Sau khi chúng ta đi, đám người kia chen chúc phòng cưới, chuẩn bị đại náo một hồi.”

Ngụy Uyên gật đầu nói:

“Trong dự kiến, Dương Thiên Huyễn và Lý Linh Tố tựa như cực kỳ “ghen ghét” Ninh Yến, nhưng Hứa Ninh Yến cũng không phải đèn cạn dầu. Nhưng...”

Nhưng thủ đoạn nhỏ của hắn, cũng chỉ bắt nạt người ngoài một phen.

Hứa Ninh Yến là hắn một tay dẫn dắt, trong lòng tiểu tử đó có chủ ý gì, hắn thấy rõ mồn một, quả quyết sẽ không trúng kế.

Ngụy Uyên không mang câu này nói ra miệng, hắn xưa nay là trí giả nội liễm.

Nam Cung Thiến Nhu nhướng mày nói:

“Chính là đạo lý này.


“Đêm qua khi nháo động phòng, Hứa Ninh Yến tìm đến một con yêu tinh khỉ, nghe nói mang Phật môn Tha Tâm Thông tu đến cảnh giới cực kỳ cao thâm, có thể nhìn thấu lòng người, cho dù cường giả Siêu Phàm, cũng không cách nào may mắn thoát khỏi...”

Nam Cung Thiến Nhu mang chuyện xảy ra đêm qua nói chi tiết cho Ngụy Uyên nghe.

Ngụy Uyên mặt mỉm cười, không biểu lộ gì, trong lòng càng nghe càng trầm trọng.

Dứt lời, Nam Cung Thiến Nhu bội phục sát đất:

“Nghĩa phụ, ngài có phải sớm đã biết Hứa Ninh Yến để lại đường lui hay không, cho nên tối qua dùng tiệc xong liền dẫn chúng ta rời khỏi Hứa phủ nơi thị phi này.”

Có thể nhìn thấu lòng người, Siêu Phàm cường giả cũng không thể may mắn thoát khỏi... Trong lòng Ngụy Uyên rùng mình, mặt mang nụ cười mỉm.

Bộ dáng bình tĩnh như thế, khiến Nam Cung Thiến Nhu càng thêm khẳng định phán đoán của mình.

“Ngươi là làm sao mà biết được?” Ngụy Uyên hỏi.

“Hai tên tùy tùng của Hứa Thất An nói, hôm nay đã truyền khắp nha môn.” Nam Cung Thiến Nhu trả lời nói.

Ngụy Uyên “Ừm” một tiếng:

“Đi làm việc đi.”

Chờ Nam Cung Thiến Nhu lui ra, Ngụy Uyên nhẹ nhàng thở phào một hơi, lòng còn sợ hãi mang trà lài trong chén uống xong, lại nghe thấy được tiếng bước chân “cốp cốp” từ chỗ cầu thang truyền đến.

Lần này vào là một thái giám áo mãng bào.

“Nô tỳ ra mắt Ngụy Công.”

Thái giám áo mãng bào hành lễ, sau đó nói:


“Bệ hạ sáng nay bảo người ở Nam Uyển bắt hai con vượn trắng, lệnh nô tỳ đến thông báo Ngụy Công, bữa trưa vào cung hưởng dụng não khỉ.”

Nam Uyển là khu vực săn bắn của hoàng gia.

Có thể mang Hoài Khánh chọc tức đến mức này... Ngụy Uyên chậm rãi gật đầu:

“Tốt!”

...

Ti Thiên Giám.

Viên hộ pháp ghé vào bên cửa sổ, cảnh giác nhìn dân chúng lui tới dưới lầu.

“Người kia ở ngoài Quan Tinh lâu bồi hồi một hồi lâu.”

Viên hộ pháp quay đầu, nhìn về phía Tôn Huyền Cơ.

Tiếp theo, hắn như tự hỏi tự đáp nói ra tiếng lòng của Tôn Huyền Cơ:

“Đó là người bán hàng rong, đương nhiên yếu phải hồi.”

Viên hộ pháp gật gật đầu, tiếp tục cảnh giác quan sát nhất cử nhất động bên ngoài.

Một lát sau, hắn lại quay đầu nhìn về phía Tôn Huyền Cơ:

“Ta luôn cảm thấy ngoài Quan Tinh lâu, khắp nơi đều ẩn núp người muốn ám sát ta.”

Tôn Huyền Cơ lắc đầu.

“Có ta cùng Hứa Ninh Yến bảo vệ, không có ai có thể ám sát ngươi.” Viên hộ pháp nói ra tiếng lòng của Tôn Huyền Cơ, nhưng cái này cũng không thể mang đến cảm giác an toàn cho hắn.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân Story Chương 1894: Lệnh treo thưởng (1)
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...