Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 1885: Đại mạo hiểm lời thật lòng (1)
111@-Khi Hứa Thất An và nhị thúc quay về, người hầu trong nhà đã bắt đầu thu thập hiện trường tiệc cưới hỗn độn.
Nữ tỳ phụ trách thu thập bát đĩa, gia đinh thì xách thùng gỗ, mang rác đồ ăn đổ vào thùng gỗ, cơm rượu thừa lại xử lý riêng, dựa theo thẩm thẩm dặn dò, đồ ăn khách nhân ăn thừa, để sau phải đưa đến ngoài thành cứu tế nạn dân.
Hứa Thất An cảm thấy ý tưởng của thẩm thẩm rất tốt, hắn cũng không muốn bị người ta ganh ghét nói một câu “rượu thịt cửa son thối ngoài đường người chết đông”.
“Ninh Yến à, hôm nay, ta và thẩm thẩm cháu nghỉ ngơi trước.”
Tới gần nội viện, Hứa nhị thúc đột nhiên nói.
Tiếp theo, hắn xoay người liền muốn đi, nhưng chưa đi được, cúi đầu nhìn cháu trai túm chặt tay áo mình, giả ngu nói:
“Ninh Yến cháu kéo ta làm chi.”
Hứa Thất An yên lặng nhìn hắn:
“Nhị thúc à, hôm nay thúc và thẩm thẩm đều đừng nghĩ đi. Đám người kia còn ở trong phủ, bày rõ muốn ồn ào giở trò, ngài cùng thẩm thẩm ở đây, bọn họ sẽ thu liễm chút.
“Không có trưởng bối áp trận, bọn họ có thể mang phòng tân hôn của cháu lật nóc nhà lên.”
Mặc dù có Viên hộ pháp làm áp đáy hòm, nhưng Hứa Thất An cảm thấy không đủ bảo hiểm.
“Áp trận cái gì, áp trận cái gì!” Hứa nhị thúc vừa kéo tay áo, vừa nói nước miếng bay đầy mặt cháu trai, dùng đầu ngón tay gõ cái trán hắn, khiển trách:
“Ngươi đây là tự làm bậy không thể sống, ai bảo ngươi trêu chọc nữ nhân khắp nơi? Còn áp trận, ngươi cái thằng nhóc này không nhìn xem ngồi bên trong đều là nhân vật nào. Bệ hạ, quốc sư, Thiên tông thánh nữ, còn có Vạn Yêu quốc chủ gì đó.
“Nhị thúc chỉ là một thất phẩm Luyện Thần cảnh nho nhỏ, ta đi trấn ai? Các nàng bất cứ một ai vươn đầu ngón tay, là có thể bóp chết ta.”
Nói xong, hắn dựng thẳng lên ngón út, khoa tay múa chân một chút.
“Ngươi tốt xấu là ta nuôi lớn, ưu điểm của nhị thúc là một chút cũng chưa kế thừa, tính tình phong lưu háo sắc này, giống ai?” Hứa nhị thúc phẩy tay áo bỏ đi: “Buông ra buông ra, lôi kéo nữa, gia pháp xử trí.”
Hứa Thất An quả nhiên buông tay, nhìn bóng lưng nhị thúc, lớn tiếng cảm khái:
“Cháu quả thật chưa kế thừa ưu điểm của nhị thúc, trái lại kế thừa cách dùng đối với quýt xanh của nhị thúc, cháu bây giờ đi tìm thẩm thẩm.”
Hứa nhị thúc xoay người lại, nụ cười đầy mặt:
“Ninh Yến à, hôm nay là ngày cháu kết hôn, nháo động phòng sao có thể thiếu nhị thúc chứ, đi, chú cháu chúng ta cùng nhau tiến thối.”
Hứa Ninh Yến cũng nụ cười đầy mặt:
“Nhị thúc thật tốt!”
...
Nội sảnh, thẩm thẩm bảo nha hoàn đám Lục Nga dâng trà lài mình phơi nắng cho khách quý, tiêu thức ăn giải ngấy.
Chung Ly đã đổi một bộ áo bào sạch sẽ, tóc rối tung, nhu thuận ngồi ở bên cạnh Kim Liên đạo trưởng.
Lúc trước, sau một phen gà bay chó sủa, Kim Liên đạo trưởng “bừng tỉnh đại ngộ”, nói:
“Chung cô nương, nhanh đến bên người bần đạo, lực lượng công đức của bần đạo có thể tạm thời áp chế vận rủi của ngươi.”.
Quả nhiên, sau đó chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lý Linh Tố đầu quấn băng gạc, nhấp một ngụm trà lài, mắt hơi sáng lên:
“Trà ngon, vị ngọt trở lại giữa môi răng, mùi thơm ngào ngạt, có thể khu trừ khí không sạch sẽ trong bụng, đây không phải là trà lài bình thường.”
“Lý đạo trưởng nếu thích, ta tặng ngươi mấy lạng.” Thẩm thẩm nghe vậy mừng rỡ, thầm nhủ tiểu tử tuấn tú này thật biết nói chuyện.
Thẩm thẩm thích nhất người khác khen nàng nuôi hoa tốt, khen trà lài dễ uống cũng tương tự.
Người khác cũng lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.
Đại bộ phận mọi người trong lòng biết rõ, trà lài này khẳng định ra từ tay Mộ Nam Chi, trừ nàng, không ai có thể trồng ra trà ngon cực phẩm bậc này.
Lý Linh Tố nương cơ hội cúi đầu uống trà, truyền âm Dương Thiên Huyễn đứng ở góc tường (đỉnh đầu không có treo giỏ lan):
“Dương huynh, sắp nháo động phòng rồi, cơ hội rửa sạch sỉ nhục của chúng ta ở ngay trước mắt đó.”
Trên tiệc cưới không tiện quậy phá quá phận, dù sao ở đây đều là người có thể diện, cho nên Lý Linh Tố và Dương Thiên Huyễn tương đối thu liễm.
Nhưng nháo động phòng lại khác, có thể tận tình quấy.
Dương Thiên Huyễn kích động truyền âm trả lời:
“Ta chờ một ngày này rất lâu rồi, Hứa Ninh Yến là kẻ địch cả đời ta, hắn luôn có thể làm được chuyện ta không làm được.
“Thứ ta tha thiết ước mơ, thứ ta cố hết tất cả đi tranh thủ, với hắn mà nói lại dễ như trở bàn tay. Trước kia giám chính lão... Lão sư nhiều lần hiểu lầm, âm thầm nâng đỡ hắn. Bây giờ giám chính lão sư không còn nữa, hắn lại thành nhất phẩm võ phu...”
“Ta hiểu ta hiểu!” Lý Linh Tố truyền âm an ủi:
“Tuy chúng ta lĩnh vực không giống nhau, nhưng trái tim ghen ghét Hứa Ninh Yến là giống nhau.”
Dừng một chút, hắn hừ hừ nói:
“Tối nay, bản thánh tử phải cho Hứa Ninh Yến mất hết mặt mũi, để hắn hối hận trêu chọc ta.”
n oán Lý Linh Tố và Hứa Thất An, so với Dương Thiên Huyễn phức tạp hơn nhiều, Dương Thiên Huyễn là ghen tị khiến hắn chất bích chia lìa*, mà thánh tử, số lần cẩu tặc Hứa Ninh Yến trêu đùa hắn, nhiều không đếm nổi.
(*): Một từ phổ biến trên Internet, ban đầu là một thuật ngữ y sinh, có nghĩa là các tế bào thực vật tách nguyên sinh chất ra khỏi thành tế bào do mất nước khỏi không bào; nghĩ khác thể hiện khuôn mặt méo mó và xấu xí.
Khiến hắn đã trải qua một rồi lại một lần mất hết mặt mũi (chết về mặt xã hội), suýt nữa đã thái thượng vong tình ở trong quá trình.
Đám người Mộ Nam Chi, Hoài Khánh cúi đầu uống trà, lặng lẽ không lên tiếng, ở trong lặng lẽ tích tụ đại chiêu cùng cảm xúc.
Bởi vì chuyện Dương Cung, các nàng ít nhiều có chút xấu hổ, tuy người ngoài ăn ý chưa nói chi tiết này, nhưng các con cá trong lòng có quỷ, tạm thời rất khiêm tốn thu mình.
Sở Nguyên Chẩn, Kim Liên đạo trưởng cùng A Tô La, ba người ngồi ở một chỗ, hai người trước đắm chìm ở trong đám oanh oanh yến yến lúc trước đấu miệng lưỡi lợi hại, chỉ cảm thấy lời các nàng nói trong bông có kim, kỳ quái, khi thì liên hợp lại, đầu mâu chỉ thẳng Hứa Ninh Yến; Khi thì nội chiến, công kích lẫn nhau.
Cái này không phải thú vị hơn nhiều triều đình chính đấu?
Đương nhiên, nếu chỉ là các nữ tử lục đục với nhau, giương thương múa kiếm, vậy tính thú vị còn không đủ.
Trò hay này thú vị nhất ở chỗ, nhân vật chính là nhất phẩm võ phu Hứa Ninh Yến.
Về phần A Tô La, nguyên nhân hắn lưu lại nháo động phòng là, mọi người đều là thành viên Thiên Địa hội, lo lắng Hứa Ninh Yến không dẹp yên được cục diện, cho nên lưu lại trấn áp cục diện, tuyệt đối không phải bởi vì muốn xem nữ nhân lục đục với nhau cùng Hứa Ninh Yến xuất hiện xấu hổ.
Đương nhiên, trấn trụ cục diện có tác dụng hay không, thì không phải chuyện của hắn.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Nữ tỳ phụ trách thu thập bát đĩa, gia đinh thì xách thùng gỗ, mang rác đồ ăn đổ vào thùng gỗ, cơm rượu thừa lại xử lý riêng, dựa theo thẩm thẩm dặn dò, đồ ăn khách nhân ăn thừa, để sau phải đưa đến ngoài thành cứu tế nạn dân.
Hứa Thất An cảm thấy ý tưởng của thẩm thẩm rất tốt, hắn cũng không muốn bị người ta ganh ghét nói một câu “rượu thịt cửa son thối ngoài đường người chết đông”.
“Ninh Yến à, hôm nay, ta và thẩm thẩm cháu nghỉ ngơi trước.”
Tới gần nội viện, Hứa nhị thúc đột nhiên nói.
Tiếp theo, hắn xoay người liền muốn đi, nhưng chưa đi được, cúi đầu nhìn cháu trai túm chặt tay áo mình, giả ngu nói:
“Ninh Yến cháu kéo ta làm chi.”
Hứa Thất An yên lặng nhìn hắn:
“Nhị thúc à, hôm nay thúc và thẩm thẩm đều đừng nghĩ đi. Đám người kia còn ở trong phủ, bày rõ muốn ồn ào giở trò, ngài cùng thẩm thẩm ở đây, bọn họ sẽ thu liễm chút.
“Không có trưởng bối áp trận, bọn họ có thể mang phòng tân hôn của cháu lật nóc nhà lên.”
Mặc dù có Viên hộ pháp làm áp đáy hòm, nhưng Hứa Thất An cảm thấy không đủ bảo hiểm.
“Áp trận cái gì, áp trận cái gì!” Hứa nhị thúc vừa kéo tay áo, vừa nói nước miếng bay đầy mặt cháu trai, dùng đầu ngón tay gõ cái trán hắn, khiển trách:
“Ngươi đây là tự làm bậy không thể sống, ai bảo ngươi trêu chọc nữ nhân khắp nơi? Còn áp trận, ngươi cái thằng nhóc này không nhìn xem ngồi bên trong đều là nhân vật nào. Bệ hạ, quốc sư, Thiên tông thánh nữ, còn có Vạn Yêu quốc chủ gì đó.
“Nhị thúc chỉ là một thất phẩm Luyện Thần cảnh nho nhỏ, ta đi trấn ai? Các nàng bất cứ một ai vươn đầu ngón tay, là có thể bóp chết ta.”
Nói xong, hắn dựng thẳng lên ngón út, khoa tay múa chân một chút.
“Ngươi tốt xấu là ta nuôi lớn, ưu điểm của nhị thúc là một chút cũng chưa kế thừa, tính tình phong lưu háo sắc này, giống ai?” Hứa nhị thúc phẩy tay áo bỏ đi: “Buông ra buông ra, lôi kéo nữa, gia pháp xử trí.”
Hứa Thất An quả nhiên buông tay, nhìn bóng lưng nhị thúc, lớn tiếng cảm khái:
“Cháu quả thật chưa kế thừa ưu điểm của nhị thúc, trái lại kế thừa cách dùng đối với quýt xanh của nhị thúc, cháu bây giờ đi tìm thẩm thẩm.”
Hứa nhị thúc xoay người lại, nụ cười đầy mặt:
“Ninh Yến à, hôm nay là ngày cháu kết hôn, nháo động phòng sao có thể thiếu nhị thúc chứ, đi, chú cháu chúng ta cùng nhau tiến thối.”
Hứa Ninh Yến cũng nụ cười đầy mặt:
“Nhị thúc thật tốt!”
...
Nội sảnh, thẩm thẩm bảo nha hoàn đám Lục Nga dâng trà lài mình phơi nắng cho khách quý, tiêu thức ăn giải ngấy.
Chung Ly đã đổi một bộ áo bào sạch sẽ, tóc rối tung, nhu thuận ngồi ở bên cạnh Kim Liên đạo trưởng.
Lúc trước, sau một phen gà bay chó sủa, Kim Liên đạo trưởng “bừng tỉnh đại ngộ”, nói:
“Chung cô nương, nhanh đến bên người bần đạo, lực lượng công đức của bần đạo có thể tạm thời áp chế vận rủi của ngươi.”.
Quả nhiên, sau đó chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lý Linh Tố đầu quấn băng gạc, nhấp một ngụm trà lài, mắt hơi sáng lên:
“Trà ngon, vị ngọt trở lại giữa môi răng, mùi thơm ngào ngạt, có thể khu trừ khí không sạch sẽ trong bụng, đây không phải là trà lài bình thường.”
“Lý đạo trưởng nếu thích, ta tặng ngươi mấy lạng.” Thẩm thẩm nghe vậy mừng rỡ, thầm nhủ tiểu tử tuấn tú này thật biết nói chuyện.
Thẩm thẩm thích nhất người khác khen nàng nuôi hoa tốt, khen trà lài dễ uống cũng tương tự.
Người khác cũng lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.
Đại bộ phận mọi người trong lòng biết rõ, trà lài này khẳng định ra từ tay Mộ Nam Chi, trừ nàng, không ai có thể trồng ra trà ngon cực phẩm bậc này.
Lý Linh Tố nương cơ hội cúi đầu uống trà, truyền âm Dương Thiên Huyễn đứng ở góc tường (đỉnh đầu không có treo giỏ lan):
“Dương huynh, sắp nháo động phòng rồi, cơ hội rửa sạch sỉ nhục của chúng ta ở ngay trước mắt đó.”
Trên tiệc cưới không tiện quậy phá quá phận, dù sao ở đây đều là người có thể diện, cho nên Lý Linh Tố và Dương Thiên Huyễn tương đối thu liễm.
Nhưng nháo động phòng lại khác, có thể tận tình quấy.
Dương Thiên Huyễn kích động truyền âm trả lời:
“Ta chờ một ngày này rất lâu rồi, Hứa Ninh Yến là kẻ địch cả đời ta, hắn luôn có thể làm được chuyện ta không làm được.
“Thứ ta tha thiết ước mơ, thứ ta cố hết tất cả đi tranh thủ, với hắn mà nói lại dễ như trở bàn tay. Trước kia giám chính lão... Lão sư nhiều lần hiểu lầm, âm thầm nâng đỡ hắn. Bây giờ giám chính lão sư không còn nữa, hắn lại thành nhất phẩm võ phu...”
“Ta hiểu ta hiểu!” Lý Linh Tố truyền âm an ủi:
“Tuy chúng ta lĩnh vực không giống nhau, nhưng trái tim ghen ghét Hứa Ninh Yến là giống nhau.”
Dừng một chút, hắn hừ hừ nói:
“Tối nay, bản thánh tử phải cho Hứa Ninh Yến mất hết mặt mũi, để hắn hối hận trêu chọc ta.”
n oán Lý Linh Tố và Hứa Thất An, so với Dương Thiên Huyễn phức tạp hơn nhiều, Dương Thiên Huyễn là ghen tị khiến hắn chất bích chia lìa*, mà thánh tử, số lần cẩu tặc Hứa Ninh Yến trêu đùa hắn, nhiều không đếm nổi.
(*): Một từ phổ biến trên Internet, ban đầu là một thuật ngữ y sinh, có nghĩa là các tế bào thực vật tách nguyên sinh chất ra khỏi thành tế bào do mất nước khỏi không bào; nghĩ khác thể hiện khuôn mặt méo mó và xấu xí.
Khiến hắn đã trải qua một rồi lại một lần mất hết mặt mũi (chết về mặt xã hội), suýt nữa đã thái thượng vong tình ở trong quá trình.
Đám người Mộ Nam Chi, Hoài Khánh cúi đầu uống trà, lặng lẽ không lên tiếng, ở trong lặng lẽ tích tụ đại chiêu cùng cảm xúc.
Bởi vì chuyện Dương Cung, các nàng ít nhiều có chút xấu hổ, tuy người ngoài ăn ý chưa nói chi tiết này, nhưng các con cá trong lòng có quỷ, tạm thời rất khiêm tốn thu mình.
Sở Nguyên Chẩn, Kim Liên đạo trưởng cùng A Tô La, ba người ngồi ở một chỗ, hai người trước đắm chìm ở trong đám oanh oanh yến yến lúc trước đấu miệng lưỡi lợi hại, chỉ cảm thấy lời các nàng nói trong bông có kim, kỳ quái, khi thì liên hợp lại, đầu mâu chỉ thẳng Hứa Ninh Yến; Khi thì nội chiến, công kích lẫn nhau.
Cái này không phải thú vị hơn nhiều triều đình chính đấu?
Đương nhiên, nếu chỉ là các nữ tử lục đục với nhau, giương thương múa kiếm, vậy tính thú vị còn không đủ.
Trò hay này thú vị nhất ở chỗ, nhân vật chính là nhất phẩm võ phu Hứa Ninh Yến.
Về phần A Tô La, nguyên nhân hắn lưu lại nháo động phòng là, mọi người đều là thành viên Thiên Địa hội, lo lắng Hứa Ninh Yến không dẹp yên được cục diện, cho nên lưu lại trấn áp cục diện, tuyệt đối không phải bởi vì muốn xem nữ nhân lục đục với nhau cùng Hứa Ninh Yến xuất hiện xấu hổ.
Đương nhiên, trấn trụ cục diện có tác dụng hay không, thì không phải chuyện của hắn.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân
Story
Chương 1885: Đại mạo hiểm lời thật lòng (1)
10.0/10 từ 22 lượt.