Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 1808: Dương mưu (1)
111@-Nguyên nhân ba người bọn A Tô La đồng ý, cũng là cảm thấy có thể đánh cược một ván.
Trong từng lần lôi hỏa tổn thương, rồng vàng như thực chất lao vào trong cơ thể Hứa Thất An, hắn dần dần than hóa, thân thể không còn sức tiếp tục một lần nữa toả sáng sinh mệnh lực, tiếp tục thừa nhận lôi hỏa rèn luyện.
Lạc Ngọc Hành cầm chặt tay Hứa Thất An, cho dù thời khắc thống khổ nhất, cũng chưa từng buông ra.
Lại qua mười mấy nhịp thở, lôi hỏa kh ủng bố bắt đầu yếu đi, cột lửa to như vại nước chậm rãi co rút lại, biến thành kích cỡ miệng bát, tiếp đó biến thành to bằng nắm tay, bằng chiếc đũa, rốt cuộc hoàn toàn tiêu tán.
Trên bầu trời, Lạc Ngọc Hành mặc vũ y pháp thuật ngưng tụ, mái tóc và áo bào phần phật tung bay, trong tay nắm một hình người như than đen, không có bất cứ sinh mệnh dao động nào cả.
“Ta tấn thăng Lục Địa Thần Tiên rồi.” Nàng nhẹ giọng lẩm bẩm.
Rắc! Than đen nứt ra, ùn ùn bong xuống, một thân thể sạch sẽ trắng noãn như ngọc hiện ra ở trước mặt mọi người.
Hứa Thất An nhìn xuống Già La Thụ, con rối Hứa Bình Phong cùng Bạch Đế phía dưới, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo:
“Ta vào nhất phẩm rồi!”
Nhất phẩm, hắn tấn thăng nhất phẩm rồi?!
Lời của Hứa Thất An tựa như tiếng sét, nổ vang ở bên tai Bạch Đế cùng Già La Thụ.
Trong lòng Bạch Đế, Già La Thụ không chịu khống chế nổi lên kinh ngạc giận dữ, mờ mịt, ảo não... các loại cảm xúc.
Con rối Hứa Bình Phong không có ngũ quan, nhìn không ra vẻ mặt biến hóa cụ thể, nhưng nó hơi nâng cằm, tư thế cứng ngắc nhìn Hứa Thất An trên không trung, thật lâu chưa nhúc nhích.
Hắn tấn thăng nhất phẩm võ phu rồi... Bạch Đế vừa đắm chìm ở trong cảm thụ như hoang đường, ảo giác, lại vừa thông qua cảm giác rõ ràng, không thể không thừa nhận Hứa Thất An quả thật khí tức thay đổi hẳn.
Thể phách trắng noãn vô cấu kia thon dài, cân xứng, đường nét cơ bắp mượt mà, liền mạch một thể.
Bạch Đế chưa từng thấy nhất phẩm võ phu, Hứa Thất An trước mắt không giống Già La Thụ, tản ra dày nặng bất động như núi, cùng với rộng lớn như biển.
Không cảm giác được hắn có khí cơ dao động, không cảm giác được nguyên thần dao động, nhưng chính bởi vì như vậy mới làm người ta kiêng kị, hắn như là đoạn tuyệt tương tác với bên ngoài, tự thành một thế giới.
Cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng không có lực lượng cường đại tràn ra, lại làm người ta cảnh giác theo bản năng... Bạch Đế rít gào trầm thấp:
“Chuyện gì vậy, hắn vì sao đột nhiên tấn thăng nhất phẩm, nhất phẩm hệ thống võ phu dễ dàng như thế? Vì sao các ngươi trước đó không nói.”
Nó đang chất vấn Già La Thụ cùng Hứa Bình Phong, thanh âm có chút hổn hển nhớn nhác.
Không trách nó thất thố, trận chiến độ kiếp này tuy có khúc chiết, nhưng vẫn ở trong sự khống chế, vốn nên là cục diện tất thắng, ai cũng không ngờ, đánh rồi đánh, thế mà lại cho phe Đại Phụng lật ngược thế cờ rồi.
Trong các hệ thống lớn, võ phu được công nhận cận chiến vô địch, chiến lực nhất phẩm võ phu tuyệt đối mạnh hơn hệ thống khác.
Có thể nói rất rõ ràng, Hứa Thất An lúc này, so với Lạc Ngọc Hành Lục Địa Thần Tiên càng thêm khó chơi.
Một vị Lục Địa Thần Tiên còn ở trong phạm vi bọn họ có thể cho phép, thừa nhận, nhưng lại thêm một vị nhất phẩm võ phu... Bạch Đế không tin tưởng có thể áp chế cục diện.
Hứa Bình Phong ngoảnh mặt làm ngơ, chưa trả lời nó, hãy còn ngẩng đầu nhìn Hứa Thất An, tựa như một bức tượng.
Già La Thụ Bồ Tát chắp hai tay, sụp mí không nói, vị Bồ Tát thực lực tổng hợp mạnh nhất Phật môn này, trong vẻ mặt có sự bất đắc dĩ thật sâu, sau Võ Tông, Đại Phụng lại xuất hiện một vị nhất phẩm võ phu.
Trận chiến này gian khổ hơn xa so với trong tưởng tượng.
A Tô La, Kim Liên cùng Triệu Thủ đồng thời lui lại, kéo giãn khoảng cách với Già La Thụ. Ba vị siêu phàm đầy mặt mệt mỏi, nhưng tinh thần lại dị thường phấn khởi.
“Đại cục đã định!” A Tô La hộc ra một hơi đọng lại ở ngực hồi lâu.
“Thiện!” Triệu Thủ vuốt râu mà cười.
Kim Liên đạo trưởng đánh giá Hứa Thất An trên bầu trời, giọng điệu phức tạp cảm khái một tiếng:
“Hắn ở đương thời đã vô địch!”
Dưới tình huống siêu phẩm không ra, nhất phẩm võ phu đủ để càn quét toàn bộ thế lực.
Lúc này, trong con rối đó truyền đến tiếng cười thê lương đè nén các loại cảm xúc của Hứa Bình Phong:
“Tính kế tốt!
“Mượn dùng Lôi Hỏa kiếp, linh uẩn Hoa Thần, long khí tấn thăng nhất phẩm, được lắm, ngươi được lắm... Hứa Thất An!”
Ba chữ cuối cùng, lấy một loại giọng điệu nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Hứa Thất An quan sát con rối áo trắng, vươn cánh tay phải, đầu ngón tay điểm nhẹ, thản nhiên nói:
“Rửa cổ, chờ ta tới giết!”
Phành! Trong thanh âm làm người ta ghê răng, con rối kim loại đúc sụp đổ, một luồng thần niệm đó của Hứa Bình Phong nhanh chóng tiêu tán.
Hứa Thất An nhìn cũng chưa thèm nhìn, đầu tiên là nhìn phía ba người bọn A Tô La, nói:
“Ba người các ngươi ở bên cạnh xem cuộc chiến, nghỉ ngơi lấy lại sức.”
Tiếp theo nhìn về phía Bạch Đế và Già La Thụ, cười dữ tợn nói:
“Lão tử muốn tận tay xé các ngươi.”
Con ngươi dựng thẳng màu xanh thẳm của Bạch Đế nheo lại, cũng không sợ hãi, đối chọi gay gắt nói:
“Cùng là nhất phẩm, cứ việc đến là được, ta cũng rất muốn nếm thử tinh huyết nhất phẩm võ phu mùi vị ra sao.”
Nó chỉ tiếc cái sừng kia dùng để phong ấn Giám chính, bằng không có thể làm đại sát khí một đòn lấy mạng đối phó võ phu mới bước vào nhất phẩm này.
Già La Thụ trầm giọng nói:
“Trận này sẽ vô cùng gian nan!”
Hắn so với Bạch Đế còn tự tin hơn, Kim Cương pháp tướng phối hợp Bất Động Minh Vương pháp tướng, hắn cực có lòng tin đối với phòng ngự của mình.
Ba người bọn A Tô La chờ mong quan sát.
Bạch Đế cúi thấp người, một viên nội hạch giữa sừng ấp ủ không ngừng sụp xuống, tầng ngoài Thủy Lôi cầu nhảy lên hồ quang.
Nó thuận thế liếc Già La Thụ Bồ Tát một cái, thân thể nó mạnh nữa, cũng không mạnh hơn được hai đại pháp tướng của Già La Thụ, để hắn xung phong thử tiêu chuẩn của nhất phẩm võ phu là thích hợp nhất.
Già La Thụ Bồ Tát hiểu ý tứ nó, ngẩng đầu nhìn trời, hai đầu gối trầm xuống, “ầm”, trong tiếng vang trầm do mặt đất sụp xuống, hắn hóa thành kim quang lao thẳng lên trời cao.
Vòng lửa sau đầu Kim Cương pháp tướng nổ tung, thân thể vàng đúc nở rộ vạn đạo phật quang, nó tượng trưng cho lực lượng cùng uy nghiêm, chỉ dựa vào khí thế tiết ra, có thể khiến tu sĩ trung phẩm thấp phẩm như đối mặt vực sâu, phủ phục dưới đất.
Mười hai đôi cánh tay mở ra, nắm thành nắm đấm, mỗi một nắm tay đều ẩn chứa thần lực hủy diệt cả ngọn núi.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Trong từng lần lôi hỏa tổn thương, rồng vàng như thực chất lao vào trong cơ thể Hứa Thất An, hắn dần dần than hóa, thân thể không còn sức tiếp tục một lần nữa toả sáng sinh mệnh lực, tiếp tục thừa nhận lôi hỏa rèn luyện.
Lạc Ngọc Hành cầm chặt tay Hứa Thất An, cho dù thời khắc thống khổ nhất, cũng chưa từng buông ra.
Lại qua mười mấy nhịp thở, lôi hỏa kh ủng bố bắt đầu yếu đi, cột lửa to như vại nước chậm rãi co rút lại, biến thành kích cỡ miệng bát, tiếp đó biến thành to bằng nắm tay, bằng chiếc đũa, rốt cuộc hoàn toàn tiêu tán.
Trên bầu trời, Lạc Ngọc Hành mặc vũ y pháp thuật ngưng tụ, mái tóc và áo bào phần phật tung bay, trong tay nắm một hình người như than đen, không có bất cứ sinh mệnh dao động nào cả.
“Ta tấn thăng Lục Địa Thần Tiên rồi.” Nàng nhẹ giọng lẩm bẩm.
Rắc! Than đen nứt ra, ùn ùn bong xuống, một thân thể sạch sẽ trắng noãn như ngọc hiện ra ở trước mặt mọi người.
Hứa Thất An nhìn xuống Già La Thụ, con rối Hứa Bình Phong cùng Bạch Đế phía dưới, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo:
“Ta vào nhất phẩm rồi!”
Nhất phẩm, hắn tấn thăng nhất phẩm rồi?!
Lời của Hứa Thất An tựa như tiếng sét, nổ vang ở bên tai Bạch Đế cùng Già La Thụ.
Trong lòng Bạch Đế, Già La Thụ không chịu khống chế nổi lên kinh ngạc giận dữ, mờ mịt, ảo não... các loại cảm xúc.
Con rối Hứa Bình Phong không có ngũ quan, nhìn không ra vẻ mặt biến hóa cụ thể, nhưng nó hơi nâng cằm, tư thế cứng ngắc nhìn Hứa Thất An trên không trung, thật lâu chưa nhúc nhích.
Hắn tấn thăng nhất phẩm võ phu rồi... Bạch Đế vừa đắm chìm ở trong cảm thụ như hoang đường, ảo giác, lại vừa thông qua cảm giác rõ ràng, không thể không thừa nhận Hứa Thất An quả thật khí tức thay đổi hẳn.
Thể phách trắng noãn vô cấu kia thon dài, cân xứng, đường nét cơ bắp mượt mà, liền mạch một thể.
Bạch Đế chưa từng thấy nhất phẩm võ phu, Hứa Thất An trước mắt không giống Già La Thụ, tản ra dày nặng bất động như núi, cùng với rộng lớn như biển.
Không cảm giác được hắn có khí cơ dao động, không cảm giác được nguyên thần dao động, nhưng chính bởi vì như vậy mới làm người ta kiêng kị, hắn như là đoạn tuyệt tương tác với bên ngoài, tự thành một thế giới.
Cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng không có lực lượng cường đại tràn ra, lại làm người ta cảnh giác theo bản năng... Bạch Đế rít gào trầm thấp:
“Chuyện gì vậy, hắn vì sao đột nhiên tấn thăng nhất phẩm, nhất phẩm hệ thống võ phu dễ dàng như thế? Vì sao các ngươi trước đó không nói.”
Nó đang chất vấn Già La Thụ cùng Hứa Bình Phong, thanh âm có chút hổn hển nhớn nhác.
Không trách nó thất thố, trận chiến độ kiếp này tuy có khúc chiết, nhưng vẫn ở trong sự khống chế, vốn nên là cục diện tất thắng, ai cũng không ngờ, đánh rồi đánh, thế mà lại cho phe Đại Phụng lật ngược thế cờ rồi.
Trong các hệ thống lớn, võ phu được công nhận cận chiến vô địch, chiến lực nhất phẩm võ phu tuyệt đối mạnh hơn hệ thống khác.
Có thể nói rất rõ ràng, Hứa Thất An lúc này, so với Lạc Ngọc Hành Lục Địa Thần Tiên càng thêm khó chơi.
Một vị Lục Địa Thần Tiên còn ở trong phạm vi bọn họ có thể cho phép, thừa nhận, nhưng lại thêm một vị nhất phẩm võ phu... Bạch Đế không tin tưởng có thể áp chế cục diện.
Hứa Bình Phong ngoảnh mặt làm ngơ, chưa trả lời nó, hãy còn ngẩng đầu nhìn Hứa Thất An, tựa như một bức tượng.
Già La Thụ Bồ Tát chắp hai tay, sụp mí không nói, vị Bồ Tát thực lực tổng hợp mạnh nhất Phật môn này, trong vẻ mặt có sự bất đắc dĩ thật sâu, sau Võ Tông, Đại Phụng lại xuất hiện một vị nhất phẩm võ phu.
Trận chiến này gian khổ hơn xa so với trong tưởng tượng.
A Tô La, Kim Liên cùng Triệu Thủ đồng thời lui lại, kéo giãn khoảng cách với Già La Thụ. Ba vị siêu phàm đầy mặt mệt mỏi, nhưng tinh thần lại dị thường phấn khởi.
“Đại cục đã định!” A Tô La hộc ra một hơi đọng lại ở ngực hồi lâu.
“Thiện!” Triệu Thủ vuốt râu mà cười.
Kim Liên đạo trưởng đánh giá Hứa Thất An trên bầu trời, giọng điệu phức tạp cảm khái một tiếng:
“Hắn ở đương thời đã vô địch!”
Dưới tình huống siêu phẩm không ra, nhất phẩm võ phu đủ để càn quét toàn bộ thế lực.
Lúc này, trong con rối đó truyền đến tiếng cười thê lương đè nén các loại cảm xúc của Hứa Bình Phong:
“Tính kế tốt!
“Mượn dùng Lôi Hỏa kiếp, linh uẩn Hoa Thần, long khí tấn thăng nhất phẩm, được lắm, ngươi được lắm... Hứa Thất An!”
Ba chữ cuối cùng, lấy một loại giọng điệu nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Hứa Thất An quan sát con rối áo trắng, vươn cánh tay phải, đầu ngón tay điểm nhẹ, thản nhiên nói:
“Rửa cổ, chờ ta tới giết!”
Phành! Trong thanh âm làm người ta ghê răng, con rối kim loại đúc sụp đổ, một luồng thần niệm đó của Hứa Bình Phong nhanh chóng tiêu tán.
Hứa Thất An nhìn cũng chưa thèm nhìn, đầu tiên là nhìn phía ba người bọn A Tô La, nói:
“Ba người các ngươi ở bên cạnh xem cuộc chiến, nghỉ ngơi lấy lại sức.”
Tiếp theo nhìn về phía Bạch Đế và Già La Thụ, cười dữ tợn nói:
“Lão tử muốn tận tay xé các ngươi.”
Con ngươi dựng thẳng màu xanh thẳm của Bạch Đế nheo lại, cũng không sợ hãi, đối chọi gay gắt nói:
“Cùng là nhất phẩm, cứ việc đến là được, ta cũng rất muốn nếm thử tinh huyết nhất phẩm võ phu mùi vị ra sao.”
Nó chỉ tiếc cái sừng kia dùng để phong ấn Giám chính, bằng không có thể làm đại sát khí một đòn lấy mạng đối phó võ phu mới bước vào nhất phẩm này.
Già La Thụ trầm giọng nói:
“Trận này sẽ vô cùng gian nan!”
Hắn so với Bạch Đế còn tự tin hơn, Kim Cương pháp tướng phối hợp Bất Động Minh Vương pháp tướng, hắn cực có lòng tin đối với phòng ngự của mình.
Ba người bọn A Tô La chờ mong quan sát.
Bạch Đế cúi thấp người, một viên nội hạch giữa sừng ấp ủ không ngừng sụp xuống, tầng ngoài Thủy Lôi cầu nhảy lên hồ quang.
Nó thuận thế liếc Già La Thụ Bồ Tát một cái, thân thể nó mạnh nữa, cũng không mạnh hơn được hai đại pháp tướng của Già La Thụ, để hắn xung phong thử tiêu chuẩn của nhất phẩm võ phu là thích hợp nhất.
Già La Thụ Bồ Tát hiểu ý tứ nó, ngẩng đầu nhìn trời, hai đầu gối trầm xuống, “ầm”, trong tiếng vang trầm do mặt đất sụp xuống, hắn hóa thành kim quang lao thẳng lên trời cao.
Vòng lửa sau đầu Kim Cương pháp tướng nổ tung, thân thể vàng đúc nở rộ vạn đạo phật quang, nó tượng trưng cho lực lượng cùng uy nghiêm, chỉ dựa vào khí thế tiết ra, có thể khiến tu sĩ trung phẩm thấp phẩm như đối mặt vực sâu, phủ phục dưới đất.
Mười hai đôi cánh tay mở ra, nắm thành nắm đấm, mỗi một nắm tay đều ẩn chứa thần lực hủy diệt cả ngọn núi.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân
Story
Chương 1808: Dương mưu (1)
10.0/10 từ 22 lượt.