Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 1765: Đạo Tôn chuyển thế? (3)
143@-Dương Thiên Huyễn không phản đối, nâng chân bước, truyền tống trận bao phủ mọi người, mang theo bọn họ biến mất ở trong quân trướng.
Sau khi bọn họ rời khỏi vài giây, hai tướng lĩnh mặc giáp trụ lao vào quân trướng, một kẻ cầm chùy đồng, một kẻ cầm trọng kiếm, ánh mắt bọn họ đảo qua, đều nhìn về phía thi thể không đầu của Trác Hạo Nhiên, cùng với tạp vật phân tán các nơi.
“Chết rồi...”
Tướng lĩnh cầm chùy đồng trầm giọng nói:
“Từ chúng ta phát hiện động tĩnh, đến chạy tới, chỉ có ba hơi thở, Trác Hạo Nhiên không có chút sức chống cự.”
Hai người nhìn nhau, trong lòng kinh hãi, dâng lên sự sợ hãi.
Để tay lên ngực tự hỏi, vừa rồi tập kích nếu là nhằm vào bất cứ một ai trong bọn họ, kết cục sẽ không tốt hơn là bao so với Trác Hạo Nhiên.
Võ phu tay cầm trọng kiếm trầm ngâm một phen, nói:
“Không cần hoảng, thông báo đại tướng quân trước.
“Đêm nay chúng ta ở cùng nhau, đừng hành động một mình.
“Kẻ ám sát xem ra là nhằm vào Trác Hạo Nhiên, hẳn là hắn dẫn quân tàn sát cả thành, chọc nhiều người tức giận.”
Tướng lĩnh xách chùy đồng nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra:
“Hắn quá tàn bạo, ta biết sớm hay muộn rước lấy họa sát thân.”
...
Trong ánh chiều tà, Dương Thiên Huyễn mang theo năm người quay về trận doanh kỵ binh Hứa nhị lang dẫn dắt. Hằng Viễn đại sư tiếp nhận đan dược chữa thương cùng thuốc cao trị liệu ngoại thương Lý Diệu Chân ném đến, đi về phía thiếu niên nửa chết nửa sống, kiên nhẫn thay hắn lau “vết thương”, cho hắn ăn đan dược.
Lý Linh Tố tận tay đâm kẻ ác, tâm tình phấn khởi, đề nghị:
“Chúng ta có phải có thể làm tương tự, săn giết chủ soái Thích Quảng Bá hay không?”
Lý Diệu Chân cũng vẻ mặt đầy nụ cười, thần thanh khí sảng, nhưng không cản trở nàng lập tức phủ quyết đề nghị của sư ca, cũng lảm nhảm:
“Ngươi muốn chết cứ đi, đừng kéo ta chôn cùng.”
Hứa nhị lang nói:
“Bản thân Thích Quảng Bá tu vi như thế nào không quan trọng, nhưng thân là thống soái Vân Châu quân, bên người nhất định có cao thủ hộ vệ, hơn nữa số lượng không ít, bằng mấy người chúng ta rất khó gi ết chết hắn. Kết quả tốt nhất là đồng quy vu tận, khả năng lớn hơn nữa là chui đầu vô lưới, tự tìm đường chết.”
“Ai u, huynh đệ này là làm sao vậy?”
Miêu Hữu Phương chạy chậm đến bên cạnh thiếu niên, tặc lưỡi cảm thán:
“Thế này cũng có thể nhét trứng gà rồi, đáng thương, đáng thương.”
Sau đó Mạc Tang cũng chạy tới, cùng hắn ngươi một lời ta một câu bình đầu luận chân.
“Đường thủy không đi đi đường bộ, Trác Hạo Nhiên kia chết chưa hết tội.”
“Đúng vậy đúng vậy, kẻ tâm tính vặn vẹo cỡ này, ở Nam Cương chúng ta là không có.”
“Thôi đi, Nam Cương Cổ tộc các ngươi ngay cả thú cùng thi thể cũng không buông tha.”
“Đúng rồi, Hứa Ngân la là có tu hành cổ thuật, ngươi nói hắn sẽ bi3n thái giống với Cổ tộc các ngươi hay không?”
Hứa nhị lang bên cạnh vừa nghe, trong lòng nhất thời trầm xuống, bỗng nhiên cảm thấy lời của Hồn Thiên Thần Kính, có lẽ có vài phần độ đáng tin.
Trong lòng Lý Linh Tố thì nghĩ, ồ, Miêu Hữu Phương này, sau lưng oán thầm cẩu tặc Hứa Ninh Yến, ta sau này phải lặng lẽ nói cho cẩu tặc, để hắn giáo huấn tên đệ tử không nên thân này.
...
Thích Quảng Bá lúc dùng bữa tối, thu được tin tức Trác Hạo Nhiên bị ám sát.
Hắn mặt không đổi sắc ăn cơm: “Trác Hạo Nhiên phá trận dũng mãnh, là một cây đao nhọn khó được, đáng tiếc.”
Phó tướng hầu hạ bên cạnh phụ họa một câu, không phải không có lo lắng nói:
“Đám người ám sát kia qua lại vô tung, giết người ở trong chớp mắt, tướng lĩnh trong quân bởi vì việc này, ai cũng cảm thấy bất an.”
Thích Quảng Bá thản nhiên nói:
“Truyền lệnh xuống, cao thủ ngũ phẩm trở lên, ba người một tổ, không được tách ra chút nào. Chống đỡ được thủ đoạn giết chóc trong chớp mắt của đối phương, chết là bọn chúng.”
Cái này không tính là việc gì lớn, có thể ứng đối rất dễ dàng.
Thích Quảng Bá nói tiếp:
“Trận này đánh không bao lâu, trong mười ba ngày là biết kết quả. Ở trước khi Già La Thụ Bồ Tát cùng Bạch Đế chém giết Hứa Thất An, ta cũng muốn thu lấy cái đầu của Dương Cung.”
...
Sở Châu.
Đồng bằng hoang tàn vắng vẻ, tiên tử vũ y tung bay cầm một thanh trường kiếm, đứng trên cánh đồng bát ngát, nâng mâu, nhìn bầu trời âm u.
Mây đen tầng tầng lớp lớp quay cuồng, thỉnh thoảng sáng lên hào quang màu lam trắng, sấm sét kh ủng bố tích lũy ở trong tầng mây.
Tầng mây quay cuồng kịch liệt, tựa như nước sông cuồn cuộn dâng lên.
Trong phạm vi trăm dặm, toàn bộ sinh linh đều cảm giác khí tức như tận thế, hoặc run rẩy phủ phục, hoặc lập tức chết bất đắc kỳ tử.
May mà Sở Châu hoang vắng, dân chúng xung quanh cũng đã sớm làm một lần sơ tán, bảo đảm trong vòng trăm dặm không có bóng người.
Chỗ bên rìa mây đen chồng chất thò xuống một cái đầu rồng dữ tợn lại uy nghiêm, giữa hai cái sừng rồng trên đỉnh đầu, một viên “Thủy Lôi cầu” nội hạch đen sì, tầng ngoài nhảy lên hồ quang chậm rãi ngưng tụ.
Lúc đầu rồng thò xuống, Thủy Lôi cầu đã ngưng tụ hoàn thành.
“Ầm!”
Trong tiếng nổ, Thủy Lôi cầu hóa thành hào quang xẹt qua giữa không trung, ven đường để lại hồ quang dày đặc.
Lạc Ngọc Hành ngũ quan tinh xảo như khắc, ngẩng đầu, hết sức chăm chú nhìn kiếp vân trên bầu trời, thờ ơ đối với Thủy Lôi cầu kh ủng bố.
Một bóng người áo xanh bỗng dưng hiện lên ở giữa Thủy Lôi cầu cùng Lạc Ngọc Hành, hai cánh tay chậm rãi triển khai, làm động tác ôm.
Trong quá trình, từng luồng lực lượng chúng sinh chen chúc mà đến, hội tụ vào trong cơ thể hắn.
“Ông!”
Thủy Lôi cầu bị hai tay Hứa Thất An ôm chặt, không ngừng chấn động, đẩy hắn trượt lui về phía sau.
Trong mắt Hứa Thất An tinh quang chợt lóe, hai cánh tay bành trướng mấy lần, nứt toạc ống tay áo, “ầm” một tiếng, hắn lấy bạo lực mạnh mẽ dập tắt lôi cầu, hai cánh tay cũng bị bạo lực chấn vỡ, hai vai trống rỗng.
Xương khớp nhanh chóng tái sinh, máu thịt mọc ra.
Hứa Thất An lắc lắc hai cánh tay làn da trắng nõn, nhếch miệng cười nói:
“Lực đủ lớn, đã nghiền.”
Thanh âm Bạch Đế to lớn uy nghiêm, chậm rãi nói:
“So với Giám chính, ngươi kém xa.”
Hứa Thất An cười nói:
“So với Đại Hoang, ngươi cũng kém xa, bản thể sao không đến?”
Trong con ngươi dựng thẳng màu xanh thẳm của Bạch Đế xuất hiện cảm xúc dao động rõ ràng, trầm giọng nói:
“Ngươi biết thân phận của ta?”
Hứa Thất An duỗi cái lưng mỏi, nụ cười lạnh nhạt, một bộ dáng tràn đầy lòng tin, nắm giữ trí châu.
“Ồ, quên nói cho ngươi, ta là Đạo Tôn chuyển thế.”
Đạo Tôn chuyển thế?!
Trong đôi mắt Bạch Đế lộ ra cực độ chấn động.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Sau khi bọn họ rời khỏi vài giây, hai tướng lĩnh mặc giáp trụ lao vào quân trướng, một kẻ cầm chùy đồng, một kẻ cầm trọng kiếm, ánh mắt bọn họ đảo qua, đều nhìn về phía thi thể không đầu của Trác Hạo Nhiên, cùng với tạp vật phân tán các nơi.
“Chết rồi...”
Tướng lĩnh cầm chùy đồng trầm giọng nói:
“Từ chúng ta phát hiện động tĩnh, đến chạy tới, chỉ có ba hơi thở, Trác Hạo Nhiên không có chút sức chống cự.”
Hai người nhìn nhau, trong lòng kinh hãi, dâng lên sự sợ hãi.
Để tay lên ngực tự hỏi, vừa rồi tập kích nếu là nhằm vào bất cứ một ai trong bọn họ, kết cục sẽ không tốt hơn là bao so với Trác Hạo Nhiên.
Võ phu tay cầm trọng kiếm trầm ngâm một phen, nói:
“Không cần hoảng, thông báo đại tướng quân trước.
“Đêm nay chúng ta ở cùng nhau, đừng hành động một mình.
“Kẻ ám sát xem ra là nhằm vào Trác Hạo Nhiên, hẳn là hắn dẫn quân tàn sát cả thành, chọc nhiều người tức giận.”
Tướng lĩnh xách chùy đồng nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra:
“Hắn quá tàn bạo, ta biết sớm hay muộn rước lấy họa sát thân.”
...
Trong ánh chiều tà, Dương Thiên Huyễn mang theo năm người quay về trận doanh kỵ binh Hứa nhị lang dẫn dắt. Hằng Viễn đại sư tiếp nhận đan dược chữa thương cùng thuốc cao trị liệu ngoại thương Lý Diệu Chân ném đến, đi về phía thiếu niên nửa chết nửa sống, kiên nhẫn thay hắn lau “vết thương”, cho hắn ăn đan dược.
Lý Linh Tố tận tay đâm kẻ ác, tâm tình phấn khởi, đề nghị:
“Chúng ta có phải có thể làm tương tự, săn giết chủ soái Thích Quảng Bá hay không?”
Lý Diệu Chân cũng vẻ mặt đầy nụ cười, thần thanh khí sảng, nhưng không cản trở nàng lập tức phủ quyết đề nghị của sư ca, cũng lảm nhảm:
“Ngươi muốn chết cứ đi, đừng kéo ta chôn cùng.”
Hứa nhị lang nói:
“Bản thân Thích Quảng Bá tu vi như thế nào không quan trọng, nhưng thân là thống soái Vân Châu quân, bên người nhất định có cao thủ hộ vệ, hơn nữa số lượng không ít, bằng mấy người chúng ta rất khó gi ết chết hắn. Kết quả tốt nhất là đồng quy vu tận, khả năng lớn hơn nữa là chui đầu vô lưới, tự tìm đường chết.”
“Ai u, huynh đệ này là làm sao vậy?”
Miêu Hữu Phương chạy chậm đến bên cạnh thiếu niên, tặc lưỡi cảm thán:
“Thế này cũng có thể nhét trứng gà rồi, đáng thương, đáng thương.”
Sau đó Mạc Tang cũng chạy tới, cùng hắn ngươi một lời ta một câu bình đầu luận chân.
“Đường thủy không đi đi đường bộ, Trác Hạo Nhiên kia chết chưa hết tội.”
“Đúng vậy đúng vậy, kẻ tâm tính vặn vẹo cỡ này, ở Nam Cương chúng ta là không có.”
“Thôi đi, Nam Cương Cổ tộc các ngươi ngay cả thú cùng thi thể cũng không buông tha.”
“Đúng rồi, Hứa Ngân la là có tu hành cổ thuật, ngươi nói hắn sẽ bi3n thái giống với Cổ tộc các ngươi hay không?”
Hứa nhị lang bên cạnh vừa nghe, trong lòng nhất thời trầm xuống, bỗng nhiên cảm thấy lời của Hồn Thiên Thần Kính, có lẽ có vài phần độ đáng tin.
Trong lòng Lý Linh Tố thì nghĩ, ồ, Miêu Hữu Phương này, sau lưng oán thầm cẩu tặc Hứa Ninh Yến, ta sau này phải lặng lẽ nói cho cẩu tặc, để hắn giáo huấn tên đệ tử không nên thân này.
...
Thích Quảng Bá lúc dùng bữa tối, thu được tin tức Trác Hạo Nhiên bị ám sát.
Hắn mặt không đổi sắc ăn cơm: “Trác Hạo Nhiên phá trận dũng mãnh, là một cây đao nhọn khó được, đáng tiếc.”
Phó tướng hầu hạ bên cạnh phụ họa một câu, không phải không có lo lắng nói:
“Đám người ám sát kia qua lại vô tung, giết người ở trong chớp mắt, tướng lĩnh trong quân bởi vì việc này, ai cũng cảm thấy bất an.”
Thích Quảng Bá thản nhiên nói:
“Truyền lệnh xuống, cao thủ ngũ phẩm trở lên, ba người một tổ, không được tách ra chút nào. Chống đỡ được thủ đoạn giết chóc trong chớp mắt của đối phương, chết là bọn chúng.”
Cái này không tính là việc gì lớn, có thể ứng đối rất dễ dàng.
Thích Quảng Bá nói tiếp:
“Trận này đánh không bao lâu, trong mười ba ngày là biết kết quả. Ở trước khi Già La Thụ Bồ Tát cùng Bạch Đế chém giết Hứa Thất An, ta cũng muốn thu lấy cái đầu của Dương Cung.”
...
Sở Châu.
Đồng bằng hoang tàn vắng vẻ, tiên tử vũ y tung bay cầm một thanh trường kiếm, đứng trên cánh đồng bát ngát, nâng mâu, nhìn bầu trời âm u.
Mây đen tầng tầng lớp lớp quay cuồng, thỉnh thoảng sáng lên hào quang màu lam trắng, sấm sét kh ủng bố tích lũy ở trong tầng mây.
Tầng mây quay cuồng kịch liệt, tựa như nước sông cuồn cuộn dâng lên.
Trong phạm vi trăm dặm, toàn bộ sinh linh đều cảm giác khí tức như tận thế, hoặc run rẩy phủ phục, hoặc lập tức chết bất đắc kỳ tử.
May mà Sở Châu hoang vắng, dân chúng xung quanh cũng đã sớm làm một lần sơ tán, bảo đảm trong vòng trăm dặm không có bóng người.
Chỗ bên rìa mây đen chồng chất thò xuống một cái đầu rồng dữ tợn lại uy nghiêm, giữa hai cái sừng rồng trên đỉnh đầu, một viên “Thủy Lôi cầu” nội hạch đen sì, tầng ngoài nhảy lên hồ quang chậm rãi ngưng tụ.
Lúc đầu rồng thò xuống, Thủy Lôi cầu đã ngưng tụ hoàn thành.
“Ầm!”
Trong tiếng nổ, Thủy Lôi cầu hóa thành hào quang xẹt qua giữa không trung, ven đường để lại hồ quang dày đặc.
Lạc Ngọc Hành ngũ quan tinh xảo như khắc, ngẩng đầu, hết sức chăm chú nhìn kiếp vân trên bầu trời, thờ ơ đối với Thủy Lôi cầu kh ủng bố.
Một bóng người áo xanh bỗng dưng hiện lên ở giữa Thủy Lôi cầu cùng Lạc Ngọc Hành, hai cánh tay chậm rãi triển khai, làm động tác ôm.
Trong quá trình, từng luồng lực lượng chúng sinh chen chúc mà đến, hội tụ vào trong cơ thể hắn.
“Ông!”
Thủy Lôi cầu bị hai tay Hứa Thất An ôm chặt, không ngừng chấn động, đẩy hắn trượt lui về phía sau.
Trong mắt Hứa Thất An tinh quang chợt lóe, hai cánh tay bành trướng mấy lần, nứt toạc ống tay áo, “ầm” một tiếng, hắn lấy bạo lực mạnh mẽ dập tắt lôi cầu, hai cánh tay cũng bị bạo lực chấn vỡ, hai vai trống rỗng.
Xương khớp nhanh chóng tái sinh, máu thịt mọc ra.
Hứa Thất An lắc lắc hai cánh tay làn da trắng nõn, nhếch miệng cười nói:
“Lực đủ lớn, đã nghiền.”
Thanh âm Bạch Đế to lớn uy nghiêm, chậm rãi nói:
“So với Giám chính, ngươi kém xa.”
Hứa Thất An cười nói:
“So với Đại Hoang, ngươi cũng kém xa, bản thể sao không đến?”
Trong con ngươi dựng thẳng màu xanh thẳm của Bạch Đế xuất hiện cảm xúc dao động rõ ràng, trầm giọng nói:
“Ngươi biết thân phận của ta?”
Hứa Thất An duỗi cái lưng mỏi, nụ cười lạnh nhạt, một bộ dáng tràn đầy lòng tin, nắm giữ trí châu.
“Ồ, quên nói cho ngươi, ta là Đạo Tôn chuyển thế.”
Đạo Tôn chuyển thế?!
Trong đôi mắt Bạch Đế lộ ra cực độ chấn động.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân
Story
Chương 1765: Đạo Tôn chuyển thế? (3)
10.0/10 từ 22 lượt.