Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 1523: Về nhà (1)
149@-Miêu Hữu Phương ngây người, cảm xúc vui sướng từng chút một rút lui, khóe miệng giật giật, thấp giọng nói:
“Vì sao? Hứa Ngân la, ta, ta từng nói muốn tùy tùng ngươi mãi.”
Hứa Thất An tức giận nói:
“Cút con bê, ngươi cũng không phải mỹ nhân, tùy tùng ta làm chi, chướng mắt.”
Sau khi mắng một câu, vẻ mặt hắn dần chuyển thành nhu hòa:
“Ở lúc ta còn nhỏ yếu, gặp một người dốc sức bồi dưỡng ta, hắn với ta không thân chẳng quen, lại nguyện ý bất kể hồi báo bồi dưỡng ta.
“Đơn giản là hắn cảm thấy ta tính tình cương liệt, là người sẽ không lầm đường lạc lối, cho rằng ta tương lai có thể làm chút chuyện cho dân chúng thiên hạ. Ngươi nên cảm tạ hắn, chính là vì như vậy, ta mới nguyện ý cho ngươi cơ hội.
“Tựa như hắn lúc trước bồi dưỡng ta, không vì hồi báo, không vì tư tâm, chỉ là vì dân chúng Trung Nguyên.”
Miêu Hữu Phương trầm mặc một phen, thấp giọng nói:
“Vậy vì sao, vì sao lại phải đuổi ta đi?”
Hứa Thất An cười nói:
“Ta không có gì có thể dạy ngươi nữa, tứ phẩm là quá trình rèn luyện “Ý”, là quá trình võ phu đi ra “đạo” của mình. Bây giờ để ngươi đi, vừa vặn tốt.
“Đi đi, Miêu Hữu Phương, ta chờ mong tương lai có thể ở trong chốn giang hồ nghe thấy truyền thuyết của ngươi, nghe thấy có người nói, Miêu đại hiệp vì nước vì dân, hiệp can nghĩa đảm.
“Trở thành đại hiệp không phải chính là giấc mộng của ngươi sao.”
Không biết vì sao, Miêu Hữu Phương cợt nhả quen, hiếm thấy lộ ra vẻ mặt nghiêm túc:
“Vậy, ta về sau hành tẩu giang hồ, có thể tự cho mình là đồ đệ ngươi không?”
Hứa Thất An cười nhạo nói:
“Ta không có ngươi loại đệ tử không nên thân này, ngươi đi con đường của mình, đừng nhấc lên quan hệ với ta. Cút đi cút đi.”
Miêu Hữu Phương “xùy” một tiếng:
“Có gì ghê gớm chứ, lão tử tương lai nhất định trở thành đại hiệp vang danh thiên hạ, đến lúc đó ngươi đừng bám dính bảo ta gọi ngươi...”
Hai chữ sư phụ, hắn chưa nói ra miệng.
Miêu Hữu Phương xuyên qua rừng rậm, càng đi càng xa, không chút nào lưu luyến.
Thẳng đến lúc đi ra mấy chục dặm, hắn bỗng dừng bước, nghỉ chân tại chỗ thật lâu.
...
Ba ngày sau, bắc bộ Nam Cương.
Hứa Thất An ở nơi ước định, một chỗ tên là thác Tam Điệp, rốt cuộc chờ được Lệ Na cùng Hứa Linh m vượt qua thời gian ước định hai ngày.
Xa xa, thấy một người ăn xin lớn cõng một đứa bé ăn xin, nhẹ nhàng bay vút đi ở giữa loạn thạch.
Các nàng rối bù, quần áo rách tung toé, cả người phát ra mùi chua thối, cực kỳ giống lưu dân chạy nạn.
Lệ Na một đôi mắt đen lúng liếng tỏa sáng, khuôn mặt tinh xảo dính đầy vết bẩn, Hứa Linh m hai mắt dại ra, vẻ mặt ngây ngốc, khóe miệng chảy nước miếng, như là con gái ngốc nhà địa chủ.
Lệ Na nhìn thấy Hứa Thất An, như trút được gánh nặng, xóc xóc Hứa Linh m trên lưng:
“Được rồi đừng giả vờ nữa, chúng ta an toàn rồi.”
Một đôi mắt to của Hứa Linh m lập tức khôi phục linh động, vui vẻ kêu lên:
“Đại oa ~ “
Nó từ trên lưng sư phụ nhảy lên, lao về phía Hứa Thất An.
Cái này vừa nghe là có chuyện xưa nha, là có liên quan với tới trễ hai ngày? Hứa Thất An lấy tay xách cổ nó, hất tay ném bay đi.
“Phốc!”
Hứa Linh m rơi vào trong đầm nước.
“Ngươi cũng đi rửa ráy chút.”
Hứa Thất An nhìn Lệ Na, nâng tay chỉ đầm nước, không quên hỏi: “Trong mảnh vỡ Địa Thư có dự trữ quần áo sạch sẽ chứ?”
“Có có.”
Lệ Na bỏ xuống một câu, ở trên tảng đá nhảy lên, cắm đầu lao vào đầm nước.
Hứa Thất An quay người đi, ngồi ở trên tảng đá lớn, bên cạnh chỉ có Mộ Nam Chi cùng con cáo trắng nhỏ trong lòng nàng.
Hồng Anh hộ pháp sau khi mang bọn họ đưa đến nơi đây, liền quay về Thập Vạn Đại Sơn.
Hứa Thất An giải thích: “Ta tính đi Nam Cương một chuyến, liền mang nàng theo.”
Mộ Nam Chi xoa cái đầu quả dưa của con cáo trắng nhỏ, nhìn phía đầm nước, bình tĩnh gật đầu, lạnh nhạt đánh giá:
“Bề ngoài không tệ, dáng người cũng tốt, chỉ là ngốc chút, một mình lăn lộn giang hồ chắc chắn chịu thiệt.”
Nàng chỉ là tiểu cô nương Nam Cương này, vậy mà thoải mái đứng ở bên đầm nước cởi quần áo, cũng không biết quay đầu liếc nam nhân phía sau một cái.
Hoặc là quá ngu ngốc, hoặc là dụng tâm kín đáo.
Loại hành vi chủ động mang phúc lợi đưa đến trước mặt Hứa Thất An này, mặc kệ cố ý hay vô tâm, theo Mộ Nam Chi thấy đều là đang khiêu khích mình.
Hứa Thất An cười cười, chưa thay Lệ Na giải thích.
Nữ nhân ở phương diện này đều là lòng dạ hẹp hòi hơn nữa không phân rõ phải trái, giảng đạo lý với nàng nói Lệ Na có thể có tâm tư xấu gì, Lệ Na căn bản không có tâm tư, nàng sẽ chỉ cho rằng ngươi đang cãi cố, đang bảo vệ trà xanh.
Nửa khắc sau, hai thầy trò tắm đi dơ bẩn, mặc một bộ quần áo sạch sẽ trở về.
“Đại oa ~ “
Hứa Linh m chạy tới như bay, như một con heo nhỏ mập mạp lại nhẹ nhàng, nhảy lên ở giữa loạn thạch, tóc rối bời bay lên ở sau người, lao đầu vào trong lòng Hứa Thất An.
Hứa Thất An không chút dao động ôm lấy muội muội, sau đó mang nó giao cho Mộ Nam Chi:
“Làm phiền giúp nó búi tóc trẻ con.”
Thuận tay tiếp nhận con cáo trắng nhỏ Mộ Nam Chi đưa qua.
“Nó là muội muội ngươi à!”
Đúng vậy, ngươi là hồ ly con, nó là nhân loại con... Hứa Thất An “Ừm” một tiếng, giới thiệu:
“Linh m, đây là Bạch Cơ, muội muội một người bạn của đại ca, muội phải ở chung thật tốt với nó.”
“Vâng đại oa ~ “
Hứa Linh m dùng sức gật đầu, vươn cái tay mập mạp xoa nhẹ một cái ở trên đầu Bạch Cơ, sau đó xoay đầu đi, lặng lẽ nuốt nuốt nước bọt.
“Muội nuốt nước bọt làm chi?” Hứa Thất An chất vấn.
“Muội không có nuốt nước bọt.” Hứa Linh m cãi.
“Muội vừa rồi rõ ràng nuốt nước bọt.”
“Muội đói bụng rồi mà...”
Nghe hai huynh muội nói chuyện, Bạch Cơ yên lặng rụt về trong lòng Hứa Thất An, bỗng nhiên cảm thấy thiếu một ít cảm giác an toàn.
Chờ Mộ Nam Chi búi tóc đồng tử xong cho Tiểu Đậu Đinh, Hứa Thất An hỏi:
“Làm sao vậy, vì sao sa sút như thế?”
Lệ Na vừa nghe, nhất thời lộ ra vẻ mặt buồn rầu:
“Chúng ta dọc theo đường đi luôn gặp phải phiền toái, người Trung Nguyên ven đường gặp được, không phải muốn ngủ với ta, chính là muốn ăn Linh m, nhưng đều bị chúng ta đánh đi rồi.
“Về sau một vị lão nhân lớn tuổi nói cho ta biết, bảo chúng ta ngụy trang thành lưu dân, Linh m ngụy trang thành kẻ ngốc, như vậy sẽ không khiến người ta chú ý. Ta cùng với Linh m nghe theo, quả nhiên liền không gặp phiền toái nữa.”
Đại Phụng Đả Canh Nhân
“Vì sao? Hứa Ngân la, ta, ta từng nói muốn tùy tùng ngươi mãi.”
Hứa Thất An tức giận nói:
“Cút con bê, ngươi cũng không phải mỹ nhân, tùy tùng ta làm chi, chướng mắt.”
Sau khi mắng một câu, vẻ mặt hắn dần chuyển thành nhu hòa:
“Ở lúc ta còn nhỏ yếu, gặp một người dốc sức bồi dưỡng ta, hắn với ta không thân chẳng quen, lại nguyện ý bất kể hồi báo bồi dưỡng ta.
“Đơn giản là hắn cảm thấy ta tính tình cương liệt, là người sẽ không lầm đường lạc lối, cho rằng ta tương lai có thể làm chút chuyện cho dân chúng thiên hạ. Ngươi nên cảm tạ hắn, chính là vì như vậy, ta mới nguyện ý cho ngươi cơ hội.
“Tựa như hắn lúc trước bồi dưỡng ta, không vì hồi báo, không vì tư tâm, chỉ là vì dân chúng Trung Nguyên.”
Miêu Hữu Phương trầm mặc một phen, thấp giọng nói:
“Vậy vì sao, vì sao lại phải đuổi ta đi?”
Hứa Thất An cười nói:
“Ta không có gì có thể dạy ngươi nữa, tứ phẩm là quá trình rèn luyện “Ý”, là quá trình võ phu đi ra “đạo” của mình. Bây giờ để ngươi đi, vừa vặn tốt.
“Đi đi, Miêu Hữu Phương, ta chờ mong tương lai có thể ở trong chốn giang hồ nghe thấy truyền thuyết của ngươi, nghe thấy có người nói, Miêu đại hiệp vì nước vì dân, hiệp can nghĩa đảm.
“Trở thành đại hiệp không phải chính là giấc mộng của ngươi sao.”
Không biết vì sao, Miêu Hữu Phương cợt nhả quen, hiếm thấy lộ ra vẻ mặt nghiêm túc:
“Vậy, ta về sau hành tẩu giang hồ, có thể tự cho mình là đồ đệ ngươi không?”
Hứa Thất An cười nhạo nói:
“Ta không có ngươi loại đệ tử không nên thân này, ngươi đi con đường của mình, đừng nhấc lên quan hệ với ta. Cút đi cút đi.”
Miêu Hữu Phương “xùy” một tiếng:
“Có gì ghê gớm chứ, lão tử tương lai nhất định trở thành đại hiệp vang danh thiên hạ, đến lúc đó ngươi đừng bám dính bảo ta gọi ngươi...”
Hai chữ sư phụ, hắn chưa nói ra miệng.
Miêu Hữu Phương xuyên qua rừng rậm, càng đi càng xa, không chút nào lưu luyến.
Thẳng đến lúc đi ra mấy chục dặm, hắn bỗng dừng bước, nghỉ chân tại chỗ thật lâu.
...
Ba ngày sau, bắc bộ Nam Cương.
Hứa Thất An ở nơi ước định, một chỗ tên là thác Tam Điệp, rốt cuộc chờ được Lệ Na cùng Hứa Linh m vượt qua thời gian ước định hai ngày.
Xa xa, thấy một người ăn xin lớn cõng một đứa bé ăn xin, nhẹ nhàng bay vút đi ở giữa loạn thạch.
Các nàng rối bù, quần áo rách tung toé, cả người phát ra mùi chua thối, cực kỳ giống lưu dân chạy nạn.
Lệ Na một đôi mắt đen lúng liếng tỏa sáng, khuôn mặt tinh xảo dính đầy vết bẩn, Hứa Linh m hai mắt dại ra, vẻ mặt ngây ngốc, khóe miệng chảy nước miếng, như là con gái ngốc nhà địa chủ.
Lệ Na nhìn thấy Hứa Thất An, như trút được gánh nặng, xóc xóc Hứa Linh m trên lưng:
“Được rồi đừng giả vờ nữa, chúng ta an toàn rồi.”
Một đôi mắt to của Hứa Linh m lập tức khôi phục linh động, vui vẻ kêu lên:
“Đại oa ~ “
Nó từ trên lưng sư phụ nhảy lên, lao về phía Hứa Thất An.
Cái này vừa nghe là có chuyện xưa nha, là có liên quan với tới trễ hai ngày? Hứa Thất An lấy tay xách cổ nó, hất tay ném bay đi.
“Phốc!”
Hứa Linh m rơi vào trong đầm nước.
“Ngươi cũng đi rửa ráy chút.”
Hứa Thất An nhìn Lệ Na, nâng tay chỉ đầm nước, không quên hỏi: “Trong mảnh vỡ Địa Thư có dự trữ quần áo sạch sẽ chứ?”
“Có có.”
Lệ Na bỏ xuống một câu, ở trên tảng đá nhảy lên, cắm đầu lao vào đầm nước.
Hứa Thất An quay người đi, ngồi ở trên tảng đá lớn, bên cạnh chỉ có Mộ Nam Chi cùng con cáo trắng nhỏ trong lòng nàng.
Hồng Anh hộ pháp sau khi mang bọn họ đưa đến nơi đây, liền quay về Thập Vạn Đại Sơn.
Hứa Thất An giải thích: “Ta tính đi Nam Cương một chuyến, liền mang nàng theo.”
Mộ Nam Chi xoa cái đầu quả dưa của con cáo trắng nhỏ, nhìn phía đầm nước, bình tĩnh gật đầu, lạnh nhạt đánh giá:
“Bề ngoài không tệ, dáng người cũng tốt, chỉ là ngốc chút, một mình lăn lộn giang hồ chắc chắn chịu thiệt.”
Nàng chỉ là tiểu cô nương Nam Cương này, vậy mà thoải mái đứng ở bên đầm nước cởi quần áo, cũng không biết quay đầu liếc nam nhân phía sau một cái.
Hoặc là quá ngu ngốc, hoặc là dụng tâm kín đáo.
Loại hành vi chủ động mang phúc lợi đưa đến trước mặt Hứa Thất An này, mặc kệ cố ý hay vô tâm, theo Mộ Nam Chi thấy đều là đang khiêu khích mình.
Hứa Thất An cười cười, chưa thay Lệ Na giải thích.
Nữ nhân ở phương diện này đều là lòng dạ hẹp hòi hơn nữa không phân rõ phải trái, giảng đạo lý với nàng nói Lệ Na có thể có tâm tư xấu gì, Lệ Na căn bản không có tâm tư, nàng sẽ chỉ cho rằng ngươi đang cãi cố, đang bảo vệ trà xanh.
Nửa khắc sau, hai thầy trò tắm đi dơ bẩn, mặc một bộ quần áo sạch sẽ trở về.
“Đại oa ~ “
Hứa Linh m chạy tới như bay, như một con heo nhỏ mập mạp lại nhẹ nhàng, nhảy lên ở giữa loạn thạch, tóc rối bời bay lên ở sau người, lao đầu vào trong lòng Hứa Thất An.
Hứa Thất An không chút dao động ôm lấy muội muội, sau đó mang nó giao cho Mộ Nam Chi:
“Làm phiền giúp nó búi tóc trẻ con.”
Thuận tay tiếp nhận con cáo trắng nhỏ Mộ Nam Chi đưa qua.
“Nó là muội muội ngươi à!”
Đúng vậy, ngươi là hồ ly con, nó là nhân loại con... Hứa Thất An “Ừm” một tiếng, giới thiệu:
“Linh m, đây là Bạch Cơ, muội muội một người bạn của đại ca, muội phải ở chung thật tốt với nó.”
“Vâng đại oa ~ “
Hứa Linh m dùng sức gật đầu, vươn cái tay mập mạp xoa nhẹ một cái ở trên đầu Bạch Cơ, sau đó xoay đầu đi, lặng lẽ nuốt nuốt nước bọt.
“Muội nuốt nước bọt làm chi?” Hứa Thất An chất vấn.
“Muội không có nuốt nước bọt.” Hứa Linh m cãi.
“Muội vừa rồi rõ ràng nuốt nước bọt.”
“Muội đói bụng rồi mà...”
Nghe hai huynh muội nói chuyện, Bạch Cơ yên lặng rụt về trong lòng Hứa Thất An, bỗng nhiên cảm thấy thiếu một ít cảm giác an toàn.
Chờ Mộ Nam Chi búi tóc đồng tử xong cho Tiểu Đậu Đinh, Hứa Thất An hỏi:
“Làm sao vậy, vì sao sa sút như thế?”
Lệ Na vừa nghe, nhất thời lộ ra vẻ mặt buồn rầu:
“Chúng ta dọc theo đường đi luôn gặp phải phiền toái, người Trung Nguyên ven đường gặp được, không phải muốn ngủ với ta, chính là muốn ăn Linh m, nhưng đều bị chúng ta đánh đi rồi.
“Về sau một vị lão nhân lớn tuổi nói cho ta biết, bảo chúng ta ngụy trang thành lưu dân, Linh m ngụy trang thành kẻ ngốc, như vậy sẽ không khiến người ta chú ý. Ta cùng với Linh m nghe theo, quả nhiên liền không gặp phiền toái nữa.”
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân
Story
Chương 1523: Về nhà (1)
10.0/10 từ 22 lượt.