Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1519: Trên đường (1)

119@-
Hứa Thất An liếc trong lòng nàng một cái, “Ồ” một tiếng: “Vừa rồi bị ngươi ném ra bên ngoài.”

“Mau quay về tìm đi, đừng ngã chết.”

Mộ Nam Chi kêu lên.

“Không ngã chết được không ngã chết được...”

Ra khỏi địa giới Thập Vạn Đại Sơn, đồng bằng, hồ nước các thứ dần dần nhiều lên, tạo thành địa mạo muôn màu muôn vẻ.

Ở trong Cửu Châu Địa Lý Chí , Nam Cương có thể không rõ ràng phân chia làm hai khu vực lớn, phân biệt là “Thập Vạn Đại Sơn” cùng “Cực Uyên”, hai cái tên đại biểu cho hai thế lực lớn hùng cứ Nam Cương.

Vạn Yêu quốc cùng Cổ tộc.

“Vì sao trên Cửu Châu Địa Lý Chí không ghi món ngon của Nam Cương?”

Mộ Nam Chi ngồi xếp bằng ở trên tảng đá bên dòng suối nhỏ, đang cầm một quyển sách bìa lam, hết sức chuyên chú

Miêu Hữu Phương và Hồng Anh hộ pháp phụ trách xử lý thức ăn.

“Vậy ngươi phải hỏi Nho Thánh.”

Hứa Thất An ngồi xuống bên người nàng, cười nói: “Có thể Nho Thánh không thích món ngon đi.”


Cửu Châu Địa Lý Chí là Nho Thánh đạp khắp Cửu Châu, trải qua ba năm viết ra, tương đối đơn giản ghi lại phân bố núi non địa mạo, sông ngồi các nơi của Cửu Châu.

Về sau Đại Phụng Địa Lý Chí là hậu nhân nho gia bắt chước Nho Thánh soạn ra.

Mộ Nam Chi tin là thật, nói:

“Nhưng sông núi địa mạo, còn có bộ tộc phân tán các nơi, ghi lại trái lại rất chi tiết.”

Nàng xem rồi xem, bỗng nhiên khóe miệng run rẩy một phen:

“Đây đều là những man di dã nhân gì vậy?”

Nam Cương bộ tộc vô số, ít thì mấy trăm, nhiều thì mấy nghìn người, như sao đầy bầu trời, rải ở các nơi của Nam Cương.

Tập tục của bọn họ phi thường kỳ quái, ở trong mắt Mộ Nam Chi, quả thực là man di chưa khai hóa.

Hứa Thất An cầm lấy Cửu Châu Địa Lý Chí , tập trung xem, bên trên viết đến phía tây Nam Cương ba trăm hai mươi dặm có một bộ tộc, viết “Khuyển Thần”, bộ lạc đó có một tập tục, nam nữ sau khi thành niên, phải thành thân cùng một loại quái vật tên là “Giác Khuyển”, kết làm bạn lữ.

Từ đó về sau cùng nhau sinh sống, cùng nhau săn thú, sống chết dựa vào nhau.

Hứa Thất An nhìn xuống chút nữa, phát hiện loại quái vật tên là “Giác Khuyển” này, đặc điểm là quần cư, thông nhân tính, hung mãnh hiếu chiến.



“Đây là thiên nhiên lựa chọn.”

Hứa Thất An đứng lên, một tay cầm quyển sách, một tay đặt sau lưng, bày ra tư thái tiên sinh dạy học, phổ cập khoa học cho Mộ Nam Chi:

“Bất cứ tập tục và văn hóa nào sinh ra, đều có liên quan với cảnh vật chung quanh. Có thể nói, hoàn cảnh quyết định văn hóa. Ví dụ như Trung Nguyên chúng ta nông canh và phương Bắc yêu man du mục, là hoàn cảnh quyết định.”

Mộ Nam Chi nghe cái hiểu cái không, nhíu mày nói:

“Vậy, vậy bọn họ thành thân với Giác Khuyển cũng là hoàn cảnh tạo thành? Đây là vì sao?”

“Trên sách nói, “Giác Khuyển” loại quái vật này, trời sanh tính hiếu chiến, lại thông nhân tính, chúng nó không thể nghi ngờ là đồng bạn vô cùng tốt, ngươi liền lý giải thành kết bạn sống qua ngày đi.”

“Vậy bọn họ sinh sản thế hệ sau như thế nào?”

Mộ Nam Chi chớp mắt một cái, làm bộ làm tịch bày ra vẻ mặt ngây thơ không biết gì.

Bất tri bất giác, đề tài liền mang theo chút màu sắc... Hứa Thất An hề hề nói: “Ta biết ngay ngươi tò mò nhất cái này.”

Mộ Nam Chi nháy mắt phá công, đỏ mặt “xùy” một ngụm, không giả vờ nổi nữa.

“Ta cảm thấy cái này càng như là một loại thuần phục tương đối tôn trọng, Giác Khuyển thông nhân tính, có trí tuệ tương đối cao, không phải loài chó tầm thường có thể so sánh, cho nên không thể thuần phục. Ở sau khi tiếp xúc với Trung Nguyên chúng ta, Khuyển Thần bộ tộc phát hiện “thành thân” là nghi thức tương đối long trọng, vì thế bắt chước loại nghi thức này, để bày tỏ tôn trọng đối với Giác Khuyển. Mà Giác Khuyển cũng tiếp nhận loại nghi thức này.”



“Vậy ngươi lại lật về phía trước ba trang.”

Mộ Nam Chi nói.

Hứa Thất An theo lời, lật về phía trước ba trang, bên trên ghi lại một bộ tộc tên là “Bàn”, tộc trưởng bộ tộc này, có quyền lực ở lúc nam nữ trẻ tuổi thành thân, cướp đi đêm đầu của nữ tử tân hôn.

“Cái này chung quy không phải hoàn cảnh quyết định chứ.” Nàng chống hông.

Hứa Thất An sờ sờ cằm, hỏi ngược lại: “Ngươi có biết đàn sư tử là thế nào không?”

Mộ Nam Chi lắc đầu.

“Kết cấu của đàn sư tử là một con giống đực, thống trị một đàn giống cái, ở lúc sư tử đực vừa thống trị quần thể này, nó sẽ mang con non của kẻ tiền nhiệm cắn chết hết. Đêm đầu này à, thật ra là đạo lý xấp xỉ.” Hứa Thất An nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:

“Ngươi nghĩ, nhỡ đâu trong những tân nương này, có người bởi vậy sinh ra con nối dõi tộc trưởng, như vậy huyết mạch của hắn liền được kéo dài. Cái đó và hoàn cảnh quan hệ không lớn, nhưng có liên quan với bản năng sinh sản đời sau của sinh linh, đâm chồi nảy lộc là bản năng của sinh linh.”

Hắn những lời này không phải bịa đặt, tập tục của sinh linh vốn là có liên quan với hoàn cảnh, nếu không sao lại nói là khí hậu một phương nuôi người một phương chứ.

Trong tục ngữ mộc mạc, ẩn chứa chân tướng bản chất nhất của sinh vật tiến hóa.

Mộ Nam Chi nghĩ nghĩ, miễn cưỡng tiếp nhận, sau đó lại nói:



Hứa Thất An lại lật về tám trang, bên trên ghi lại bộ tộc, tập tục là con trai tròn mười tám tuổi, phải khiêu chiến phụ thân. Thua, sẽ bị đuổi khỏi nhà, thắng, sẽ kế thừa mọi thứ của phụ thân, bao gồm con gái của phụ thân, còn có đệ đệ muội muội của mình.

Ta con mẹ nó không bịa nổi nữa, ta cũng chưa từng tiếp xúc bộ tộc này, làm sao biết nguồn gốc tập tục của bọn họ chứ... Trong lòng Hứa Thất An điên cuồng lải nhải.

“Chậm đã, ngươi nhớ những bộ tộc này, vì sao đều kỳ quái như vậy?”

Hứa Thất An hồ nghi nhìn nàng.

Mộ Nam Chi cảm giác mình bị chơi lại một vố, cái miệng nhỏ nhắn ngập ngừng một trận, chột dạ quay mặt đi, làm bộ ngắm phong cảnh nơi khác:

“Thì, thì vì kỳ quái, cho nên ấn tượng khắc sâu...”

Không, ngươi khiến ta nhớ tới đời trước từng nghe một câu “Nữ thần cũng thích xem phim giáo dục tình yêu”... Hứa Thất An oán thầm một câu, mang Cửu Châu Địa Lý Chí ném sang một bên, tiếp theo lấy ra mảnh vỡ Địa Thư.

3: Lệ Na, ngươi cùng Linh m còn ở trên thuyền không? Khi nào có thể tới Thanh Châu.

Hắn cưỡi Hồng Anh hộ pháp, không tới năm ngày, liền có thể tới Cổ tộc, cân nhắc đến Cổ tộc cũng thuộc loại man di, khẳng định sẽ không nhiệt tình hiếu khách, mang một người địa phương qua đó, có trợ giúp giảm bớt mâu thuẫn.

5: Ta ở Vũ Châu, ngày hôm qua đã ở Vũ Châu.

Lệ Na trả lời.

Nhanh như vậy? Hứa Thất An sửng sốt: 3: Ai mang đến Vũ Châu.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân Story Chương 1519: Trên đường (1)
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...