Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 1487: Nửa bước Võ Thần (2)
131@-“Ta cùng Dạ Cơ trưởng lão là bạn cũ, dẫn ta đi gặp nàng, mặt khác, người hầu của ta còn ở phía sau, làm phiền Hồng Anh hộ pháp đi đón một chút, hắn tên Miêu Hữu Phương.”
Có Bạch Cơ xác nhận, hai vị hộ pháp tin hắn, Bạch Viên dẫn Hứa Thất An vào thung lũng, Hồng Anh thì hóa thành một con chim khổng lồ màu đỏ, bay vút đi.
Hai vị hộ pháp cho rằng, trợ thủ trong miệng quốc chủ có liên quan với vị Đại Phụng Ngân la trước mắt này, có lẽ là người sau lưng vị Ngân la này.
Hắn chỉ là lính hầu vị cao thủ đó phái tới dò đường.
Một người một yêu nhẹ nhàng đáp xuống ở trong thung lũng, Bạch Viên mang theo hắn tiến vào động quật, xuyên qua hành lang không tính là sâu thẳm, đến cửa hang đá.
Hứa Thất An mang bài trí trong hang đá liếc qua một lần, ngẩn người, bố cục nơi này, cùng giống phòng ngủ Ảnh Mai tiểu các của Giáo Phường Ti như đúc.
Trong hoảng hốt, hắn giống như lại về tới Giáo Phường Ti kinh thành.
Đó là ngày tháng hắn thích ý nhất vui vẻ nhất.
Thì ra một bộ phận thời gian của ta, đã để lại chỗ Phù Hương...
“Dạ Cơ tỷ tỷ!”
Bạch Cơ từ đỉnh đầu Hứa Thất An nhảy xuống, tứ chi như bay, chạy đến bên giường, dùng sức nhảy, bụng nhỏ không có gì bất ngờ va lên mép giường, chi sau dùng sức đạp vài cái, rốt cuộc leo lên giường.
Nó tựa như ngửi được nguy hiểm, chưa lỗ mãng đi đụng vào mỹ nhân trên giường.
Ánh mắt Hứa Thất An đuổi theo nó, sau đó đặt ở trên người một lão giả cả người màu xanh lá bên giường, lão cầm một cây gậy chống dây leo quấn quanh, chống ở trán nữ tử trẻ tuổi, ánh sáng màu xanh lục lấp lánh như nước chảy hội tụ vào.
Nhìn thấy có người ngoài tiến vào, lão giả tóc xanh lông mày xanh râu xanh thu quải trượng, ánh mắt ôn hòa trông lại.
Bạch Viên giới thiệu:
“Vị này là Đả Canh Nhân của Đại Phụng, Hứa Ngân la.”
Tiếp theo lại giới thiệu Thanh Mộc hộ pháp:
“Thanh Mộc hộ pháp là lão Thọ tinh trong Yêu tộc chúng ta, đã sống mấy ngàn năm, nghe nói là nhìn quốc chủ nhiệm kỳ trước lớn lên. Quốc chủ chúng ta bây giờ gặp lão, cũng phải gọi một tiếng gia gia.”
Tu vi không tính là cao, nhưng bối phận cao đến dọa người, không phải bản thể, do mộc linh ngưng tụ thành pháp thân... Trong lòng Hứa Thất An làm ra phán đoán, chắp tay nói:
“Ra mắt Thanh Mộc hộ pháp.”
Thanh Mộc hộ pháp liên tục xua tay, kinh sợ:
“Không dám không dám, các hạ chính là Siêu Phàm võ phu, gọi lão hủ một tiếng Thanh Mộc là được.”
Võ phu Siêu Phàm? Hắn chính là trợ thủ quốc chủ tìm đến, mà không phải lính hầu thay người sau lưng dò đường... Bạch Viên nháy mắt mở to đôi máu xanh thẳm, khó có thể tin nhìn Hứa Thất An.
Tình báo nếu không sai, Hứa Thất An quả thật là năm kinh sát quật khởi, hơn nữa trên tình báo nói, người này là kỳ tài xử án, chưa nói là kỳ tài tu hành nha.
Không, kỳ tài thế nào nữa, cũng không có khả năng ở trong hơn một năm ngắn ngủn, từ một tiểu nhân vật tấn thăng Siêu Phàm.
Bạch Viên giật mình, có phán đoán:
Người trước mắt không phải là Hứa Ngân la, mà là mạo dùng danh hiệu của hắn.
Lấy trình độ nắm giữ đối với khí cơ của ta hôm nay, người bình thường không phát hiện được cảnh giới chân thật của ta, trong Yêu tộc ai cũng là nhân tài... Hứa Thất An hơi gật đầu, không thừa nhận không phủ nhận.
“Lão hủ chỉ là cực kỳ mẫn cảm đối với sinh mệnh, các hạ khí huyết tựa như đại dương mênh mông, chỉ có Siêu Phàm cảnh mới có sinh cơ mênh mông cỡ này.” Thanh Mộc hộ pháp vô cùng khiêm tốn cung kính.
Hứa Thất An gật gật đầu, không nói chuyện phiếm nữa: “Để cho ta xem nàng một chút.”
Thanh Mộc hộ pháp lập tức lui ra phía sau, nhường ra vị trí.
Hứa Thất An thuận thế ngồi ở bên giường, đánh giá mỹ nhân hôn mê, trong mắt có kinh diễm.
So sánh với vị mỹ nhân ý nhị tiểu thư khuê các kia của Ảnh Mai tiểu các, Phù Hương trước mắt, hoàn toàn là một người khác, đường cong khuôn mặt gặp nhau ở dưới cằm, phác họa ra một khuôn mặt trái xoan yêu mị.
Môi đỏ mọng tinh xảo, cánh môi lại đầy đặn, trời sinh chính là câu dẫn người ta.
Cái mũi cao, lông mi như phiến, lông mày vừa dài vừa thẳng, khóe mắt có mảng hơi đỏ.
Trong ao cá của Hứa Thất An, không có ai yêu mị hơn nàng.
“Yêu nữ đúng là yêu nữ...”
Trong lòng Hứa Thất An hề hề một tiếng, ánh mắt theo đó dời xuống, mắt bộ ngực đẩy cái chăn mỏng lên cao cao, sau đó nắm lên cổ tay Phù Hương.
Ba ~
Gợn sóng màu vàng gặp kích thích chấn động, đánh vào ngực Hứa Thất An, như sóng biển va chạm đá ngầm, không thể lay động mảy may.
Thấy một màn như vậy, Viên hộ pháp hoàn toàn tin tưởng “Hứa Ngân la” trước mắt này là tam phẩm không thể nghi ngờ.
Lực lượng Sát Tặc quả vị, tuyệt đối không phải cảnh giới tứ phẩm có thể chống đỡ được.
“Như thế nào?”
Thanh Mộc hộ pháp bên cạnh hỏi.
Không đợi Hứa Thất An trả lời, Bạch Viên hộ pháp nói:
“Tâm hắn nói cho ta biết: Khối thân thể này ta rất hài lòng, đêm nay liền động phòng.”
Nói xong, Bạch Viên hộ pháp vẻ mặt chấn động, cùng Thanh Mộc hộ pháp đứng chung một chỗ, đề phòng nhìn chằm chằm Hứa Thất An.
Ta con mẹ nó... Hứa Thất An vội vàng kiềm chế ý niệm, ho khan một tiếng:
“Ta có thể rút lực lượng Sát Tặc trong cơ thể nàng, các ngươi tránh lui trước.”
Thanh Mộc hộ pháp cùng Bạch Viên hộ pháp yên lặng nhìn hắn, trên mặt viết bốn chữ “nghĩ cũng đừng nghĩ”.
Thôi được... Hứa Thất An tế ra Phù Đồ bảo tháp, bảo tháp màu vàng tối to bằng bàn tay lơ lửng ở trên không cái giường.
“Phù Đồ bảo tháp?!”
Thanh âm Thanh Mộc hộ pháp bỗng nhiên bén nhọn hẳn lên.
Bạch Viên không nhận ra pháp bảo này, nhưng có thể cảm nhận được lực lượng Phật pháp nó ẩn chứa.
Trong ánh mắt bọn họ nhìn Hứa Thất An, nét đề phòng càng đậm hơn, đã bắt đầu hoài nghi hắn có phải trợ thủ trong miệng quốc chủ hay không.
Thanh Mộc hộ pháp yên lặng nắm chặt quải trượng dây leo trong tay.
Trên má Bạch Viên hộ pháp mọc ra bộ lông màu trắng.
Các nữ yêu trong hang động cũng như đối mặt đại địch.
Bạch Cơ đứng ở bên giường, nâng lên một cái chân trước, dùng sức vung một cái, giọng nũng nịu nói:
“Đừng sợ, Phù Đồ bảo tháp là yêu của chúng ta, không, là pháp bảo của chúng ta.”
Sắc mặt đám yêu trong hang đá thoáng dịu đi, kiềm chế hoang mang và tò mò, không hỏi nhiều.
Lúc này, Hứa Thất An đã câu thông tháp linh, mời lão thi triển lực lượng Dược Sư pháp tướng, hỗ trợ nhổ lực lượng Sát Tặc.
Phù Đồ bảo tháp phiên bản bỏ túi chậm rãi chuyển động, phát ra ánh vàng nhu hòa.
Dạ Cơ đắm chìm trong ánh sáng vàng, trong bộ dáng yêu mị dụ người có thêm vài phần thần thánh, trộn lẫn ra sức quyến rũ kỳ dị.
“Dược Sư pháp tướng...”
Thanh Mộc hộ pháp thấp giọng nói, lão đối với thứ này cũng không bất ngờ, thân là thụ yêu tuổi thọ dài lâu, lão đối với Phù Đồ bảo tháp có hiểu biết rất khắc sâu.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Có Bạch Cơ xác nhận, hai vị hộ pháp tin hắn, Bạch Viên dẫn Hứa Thất An vào thung lũng, Hồng Anh thì hóa thành một con chim khổng lồ màu đỏ, bay vút đi.
Hai vị hộ pháp cho rằng, trợ thủ trong miệng quốc chủ có liên quan với vị Đại Phụng Ngân la trước mắt này, có lẽ là người sau lưng vị Ngân la này.
Hắn chỉ là lính hầu vị cao thủ đó phái tới dò đường.
Một người một yêu nhẹ nhàng đáp xuống ở trong thung lũng, Bạch Viên mang theo hắn tiến vào động quật, xuyên qua hành lang không tính là sâu thẳm, đến cửa hang đá.
Hứa Thất An mang bài trí trong hang đá liếc qua một lần, ngẩn người, bố cục nơi này, cùng giống phòng ngủ Ảnh Mai tiểu các của Giáo Phường Ti như đúc.
Trong hoảng hốt, hắn giống như lại về tới Giáo Phường Ti kinh thành.
Đó là ngày tháng hắn thích ý nhất vui vẻ nhất.
Thì ra một bộ phận thời gian của ta, đã để lại chỗ Phù Hương...
“Dạ Cơ tỷ tỷ!”
Bạch Cơ từ đỉnh đầu Hứa Thất An nhảy xuống, tứ chi như bay, chạy đến bên giường, dùng sức nhảy, bụng nhỏ không có gì bất ngờ va lên mép giường, chi sau dùng sức đạp vài cái, rốt cuộc leo lên giường.
Nó tựa như ngửi được nguy hiểm, chưa lỗ mãng đi đụng vào mỹ nhân trên giường.
Ánh mắt Hứa Thất An đuổi theo nó, sau đó đặt ở trên người một lão giả cả người màu xanh lá bên giường, lão cầm một cây gậy chống dây leo quấn quanh, chống ở trán nữ tử trẻ tuổi, ánh sáng màu xanh lục lấp lánh như nước chảy hội tụ vào.
Nhìn thấy có người ngoài tiến vào, lão giả tóc xanh lông mày xanh râu xanh thu quải trượng, ánh mắt ôn hòa trông lại.
Bạch Viên giới thiệu:
“Vị này là Đả Canh Nhân của Đại Phụng, Hứa Ngân la.”
Tiếp theo lại giới thiệu Thanh Mộc hộ pháp:
“Thanh Mộc hộ pháp là lão Thọ tinh trong Yêu tộc chúng ta, đã sống mấy ngàn năm, nghe nói là nhìn quốc chủ nhiệm kỳ trước lớn lên. Quốc chủ chúng ta bây giờ gặp lão, cũng phải gọi một tiếng gia gia.”
Tu vi không tính là cao, nhưng bối phận cao đến dọa người, không phải bản thể, do mộc linh ngưng tụ thành pháp thân... Trong lòng Hứa Thất An làm ra phán đoán, chắp tay nói:
“Ra mắt Thanh Mộc hộ pháp.”
Thanh Mộc hộ pháp liên tục xua tay, kinh sợ:
“Không dám không dám, các hạ chính là Siêu Phàm võ phu, gọi lão hủ một tiếng Thanh Mộc là được.”
Võ phu Siêu Phàm? Hắn chính là trợ thủ quốc chủ tìm đến, mà không phải lính hầu thay người sau lưng dò đường... Bạch Viên nháy mắt mở to đôi máu xanh thẳm, khó có thể tin nhìn Hứa Thất An.
Tình báo nếu không sai, Hứa Thất An quả thật là năm kinh sát quật khởi, hơn nữa trên tình báo nói, người này là kỳ tài xử án, chưa nói là kỳ tài tu hành nha.
Không, kỳ tài thế nào nữa, cũng không có khả năng ở trong hơn một năm ngắn ngủn, từ một tiểu nhân vật tấn thăng Siêu Phàm.
Bạch Viên giật mình, có phán đoán:
Người trước mắt không phải là Hứa Ngân la, mà là mạo dùng danh hiệu của hắn.
Lấy trình độ nắm giữ đối với khí cơ của ta hôm nay, người bình thường không phát hiện được cảnh giới chân thật của ta, trong Yêu tộc ai cũng là nhân tài... Hứa Thất An hơi gật đầu, không thừa nhận không phủ nhận.
“Lão hủ chỉ là cực kỳ mẫn cảm đối với sinh mệnh, các hạ khí huyết tựa như đại dương mênh mông, chỉ có Siêu Phàm cảnh mới có sinh cơ mênh mông cỡ này.” Thanh Mộc hộ pháp vô cùng khiêm tốn cung kính.
Hứa Thất An gật gật đầu, không nói chuyện phiếm nữa: “Để cho ta xem nàng một chút.”
Thanh Mộc hộ pháp lập tức lui ra phía sau, nhường ra vị trí.
Hứa Thất An thuận thế ngồi ở bên giường, đánh giá mỹ nhân hôn mê, trong mắt có kinh diễm.
So sánh với vị mỹ nhân ý nhị tiểu thư khuê các kia của Ảnh Mai tiểu các, Phù Hương trước mắt, hoàn toàn là một người khác, đường cong khuôn mặt gặp nhau ở dưới cằm, phác họa ra một khuôn mặt trái xoan yêu mị.
Môi đỏ mọng tinh xảo, cánh môi lại đầy đặn, trời sinh chính là câu dẫn người ta.
Cái mũi cao, lông mi như phiến, lông mày vừa dài vừa thẳng, khóe mắt có mảng hơi đỏ.
Trong ao cá của Hứa Thất An, không có ai yêu mị hơn nàng.
“Yêu nữ đúng là yêu nữ...”
Trong lòng Hứa Thất An hề hề một tiếng, ánh mắt theo đó dời xuống, mắt bộ ngực đẩy cái chăn mỏng lên cao cao, sau đó nắm lên cổ tay Phù Hương.
Ba ~
Gợn sóng màu vàng gặp kích thích chấn động, đánh vào ngực Hứa Thất An, như sóng biển va chạm đá ngầm, không thể lay động mảy may.
Thấy một màn như vậy, Viên hộ pháp hoàn toàn tin tưởng “Hứa Ngân la” trước mắt này là tam phẩm không thể nghi ngờ.
Lực lượng Sát Tặc quả vị, tuyệt đối không phải cảnh giới tứ phẩm có thể chống đỡ được.
“Như thế nào?”
Thanh Mộc hộ pháp bên cạnh hỏi.
Không đợi Hứa Thất An trả lời, Bạch Viên hộ pháp nói:
“Tâm hắn nói cho ta biết: Khối thân thể này ta rất hài lòng, đêm nay liền động phòng.”
Nói xong, Bạch Viên hộ pháp vẻ mặt chấn động, cùng Thanh Mộc hộ pháp đứng chung một chỗ, đề phòng nhìn chằm chằm Hứa Thất An.
Ta con mẹ nó... Hứa Thất An vội vàng kiềm chế ý niệm, ho khan một tiếng:
“Ta có thể rút lực lượng Sát Tặc trong cơ thể nàng, các ngươi tránh lui trước.”
Thanh Mộc hộ pháp cùng Bạch Viên hộ pháp yên lặng nhìn hắn, trên mặt viết bốn chữ “nghĩ cũng đừng nghĩ”.
Thôi được... Hứa Thất An tế ra Phù Đồ bảo tháp, bảo tháp màu vàng tối to bằng bàn tay lơ lửng ở trên không cái giường.
“Phù Đồ bảo tháp?!”
Thanh âm Thanh Mộc hộ pháp bỗng nhiên bén nhọn hẳn lên.
Bạch Viên không nhận ra pháp bảo này, nhưng có thể cảm nhận được lực lượng Phật pháp nó ẩn chứa.
Trong ánh mắt bọn họ nhìn Hứa Thất An, nét đề phòng càng đậm hơn, đã bắt đầu hoài nghi hắn có phải trợ thủ trong miệng quốc chủ hay không.
Thanh Mộc hộ pháp yên lặng nắm chặt quải trượng dây leo trong tay.
Trên má Bạch Viên hộ pháp mọc ra bộ lông màu trắng.
Các nữ yêu trong hang động cũng như đối mặt đại địch.
Bạch Cơ đứng ở bên giường, nâng lên một cái chân trước, dùng sức vung một cái, giọng nũng nịu nói:
“Đừng sợ, Phù Đồ bảo tháp là yêu của chúng ta, không, là pháp bảo của chúng ta.”
Sắc mặt đám yêu trong hang đá thoáng dịu đi, kiềm chế hoang mang và tò mò, không hỏi nhiều.
Lúc này, Hứa Thất An đã câu thông tháp linh, mời lão thi triển lực lượng Dược Sư pháp tướng, hỗ trợ nhổ lực lượng Sát Tặc.
Phù Đồ bảo tháp phiên bản bỏ túi chậm rãi chuyển động, phát ra ánh vàng nhu hòa.
Dạ Cơ đắm chìm trong ánh sáng vàng, trong bộ dáng yêu mị dụ người có thêm vài phần thần thánh, trộn lẫn ra sức quyến rũ kỳ dị.
“Dược Sư pháp tướng...”
Thanh Mộc hộ pháp thấp giọng nói, lão đối với thứ này cũng không bất ngờ, thân là thụ yêu tuổi thọ dài lâu, lão đối với Phù Đồ bảo tháp có hiểu biết rất khắc sâu.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân
Story
Chương 1487: Nửa bước Võ Thần (2)
10.0/10 từ 22 lượt.